Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
Chương 93: Có duyên ắt tương phùng - Tạo duyên ắt tương ngộ
Đêm, trời mưa to như trút từng cơn giận dữ, giống như muốn kêu gọi nam nhân tỉnh dậy chịu dày vò. Nhiều năm qua thần mưa, thần sấm, thần chớp đều luôn đắc ý khi có thể tác động đến lí trí của người được xem là khó trấn áp. Nhưng bây giờ, cho dù họ có bao nhiêu mãnh liệt một chút cũng không tác động đến giấc ngủ không mấy yên bình này.
Nam nhân đã không còn bị chi phối bởi quá khứ, đã có việc quan trọng hơn đã áp đảo đêm mưa 6 năm trước đó. Sự thật luôn tàn nhẫn, khó nắm bắt càng khó tìm được đâu mới chân chính là sự thật. Có những việc ta cho rằng không có gì nhưng thật ra nó không tốt như vậy, có những việc tưởng chừng chỉ là không tốt hóa ra là vô cùng tệ.
Mọi thứ xung quanh đều tối như mực, Trình Dật Hàn không xác định được đây là đâu. Nhưng với sự tò mò ham muốn chinh phục bí ẩn, anh không sợ hãi mà bước chân cứ theo phía trước bước đi.
Một thân ảnh phía trước mơ hồ ánh sáng, quen thuộc in trong tâm trí anh. Khiến anh dâng lên chút hi vọng, thắp sáng trái tim tối tăm.
Anh không hề quên... một lần kia gặp cô là lần cuối. Đã thật lâu, anh không nhìn thấy cô rồi. Hiện giờ, cô có phải đã trở về với anh không..?
Chạy theo bóng hình mờ ảo, thanh âm thoáng cao hứng còn có sợ hãi tột cùng, sợ rằng đây chỉ là giấc mơ.
" Nhược... Nhược, nghe anh nói ". Rất nhiều, rất nhiều lời muốn cùng cô nói. Câu anh muốn nói nhất là xin cô đừng ra đi.
Không ngừng kêu gọi tên cô trong tiềm thức: Đừng đi...đừng đi...đừng...
Anh đuổi theo, cô không những không quay lại nhìn anh, còn bước đi nhanh. Màn đêm chiếm cứ, hình ảnh kia lại vô cùng mong manh. Anh nhìn không chớp mắt, sợ lúc mở ra lần nữa sẽ nhìn không thấy cô.
Không thấy cô, anh...thật khổ sở...
Em không phải đã nói em sẽ vui khi thấy anh hạnh phúc!
Anh đã rất hạnh phúc, thật đấy! Có được tình yêu của em là hạnh phúc lớn nhất đời anh.
Và...
Anh sẽ hạnh phúc khi có em ở đây!!
Và...
Anh sẽ hạnh phúc khi em sống tốt!!
" Nhược... Nhược ". Ánh sáng phía trước mờ ảo nay càng mờ và rồi bị bóng đêm hung hăng nuốt chửng nhồi nát. Tim đau càng đau, cô cứ thế biến mất trước mặt anh, đem chút hi vọng đập vỡ. Hóa thành hững mảnh vỡ sắc nhọn từng mảnh đâm vào nơi sâu thẳm.
Thống khổ giọng nói la lớn, muốn hung hăng xé tan bầu trời tăm tối để tìm kiếm hình bóng một người:
" Em ở đâu...đâuuu...?". Vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, ánh mắt đỏ như máu bi thống nhìn xung quanh tạo thành sự bất lực khó nói nên lời.
Đều là anh bỏ lỡ. Lần này, anh không muốn lại phải lạc nhau một lần nữa... Cho dù chỉ là mơ, anh chỉ cầu có cơ hội đứng trước mặt cô nói với cô: Anh thực xin lỗi...khi yêu em lại thương tổn em sâu đến vậy.
Từng vết thương trên người cô, anh để cô từng chút từng chút đòi lại tất cả. Chỉ xin cô đừng để lại anh cô độc một mình.
Yêu nhiều sẽ đau nhiều, trong tất cả khổ ải đời người yêu là chướng ngại vật lớn nhất. Có lẽ yêu chính là nhát dao không lưỡi nhưng lực sát thương là trí mạng. Hoặc chính là con dao hai lưỡi vừa hạnh phúc khiến người ta chìm đắm vừa là thương tổn sâu sắc.
Trong gang tấc nhưng lại để vuột mất, cảm giác như ta để giành miếng ngon cuối cùng nhưng ta lại để rơi mất.
Một thanh âm nam nhân vô cùng đặc biệt vang lên.
" Đừng đuổi theo nữa, vô ích ".
Giọng nói quen đến không thể quen hơn từ sau lưng Trình Dật Hàn, gương mặt ổn định cảm xúc. Như mới vừa rồi nam nhân như đã vỡ vụn lòng không phải anh.
" Anh là ai? ". Làm sao Trình Dật Hàn có thể không ngờ vực khi trước mặt anh là khuôn mặt giống như đúc với anh, như từ một khuôn đúc ra.
Còn có âm thanh như anh.
Người kia với khuôn mặt lạnh không chút biểu cảm, lời nói phát ra cũng không có cảm xúc hơi ấm.
" Tôi là anh... Anh là tôi ".
Chuyện bao đồng, Trình Dật Hàn anh trước giờ không quản.
" Tôi không biết tôi vì sao ở đây? Anh vì sao ở đây, còn mang theo gương mặt giống tôi đến thế? Bây giờ tôi đang rất bận ". Cho dù là ở thế giới nào đối diện với những thứ anh không quan tâm vẫn luôn dửng dưng như vậy.
Ngay trước khi Trình Dật Hàn muốn xoay người đi thì giọng nói chính anh vang lên.
" Tôi sẽ không để chính mình làm chuyện ngu ngốc. Mà anh, chính là tôi, tôi phải khiến anh tỉnh táo trở lại, vì một nữ nhân mà thần trí không tỉnh táo ".
Thần trí không tỉnh táo là cụm từ dành cho những bệnh nhân có vấn đề về nhận thức. Nhưng anh thì không có, anh rất tỉnh táo, anh nhớ được anh là ai, anh nhớ được anh đã làm những việc tồi tệ gì.
Trình Dật Hàn suy nghĩ lại bị người kia nhìn thấu, liền lạnh giọng nói:
" Tỉnh táo có thể khiến anh vừa rồi sinh ra ảo giác sao? Anh rõ ràng hơn ai hết, người đã chết không thể xuất hiện trước mặt anh. Vừa rồi, chính là ảo ảnh do chính anh tạo ra ".
" Tôi chính là thần thức của anh, với anh hợp thành một. Nhưng nay, anh từ bỏ tôi, tự mình tạo ra một thế giới ở nơi đó anh là một người nam nhân hết mực yêu thương cô gái của mình. Cô gái mà anh đã dồn vào đường cùng, anh bức cô gái đó đến chết. Anh có biết, mất đi thần thức rồi sẽ không thể nào quay lại nhân gian ".
Lẽ nào đây không phải nhân gian? Như vậy khoảng cách với cô bây giờ có phải đã rút lại rồi không. Cô ở nơi đó chắc chắn rất cô đơn, rất sợ hãi.
Khi còn sống, anh sai lầm dẫn đến không thể cùng cô đi đến cuối con đường. Trên đường xuống hoàng tuyền, anh không thể để cô một mình ôm tấm lưng gầy.
Lòng anh thứ không muốn dung chứa nhất chính là nước mắt của cô. Nhưng lại muốn chứa vì anh sợ vận mệnh trớ trêu. Nước mắt của cô như chén canh mạnh bà: Một giọt lệ sống, hai khoảng lệ già, ba phần lệ khổ, bốn tấc lệ hối tiếc, năm tấc lệ tương tư, sáu chén lệ bệnh tật, bảy thước lệ biệt ly, tám giọt lệ đau lòng. Hội tụ tất cả tư vị thế gian, nước mắt cô rơi vào lòng anh, đánh dấu sự chia li. Lòng anh đã chứa tám giọt lệ của cô, không những không quên mà sẽ nhớ mãi không phai.
Nhưng vẫn không được, luân hồi chính là quên đi kiếp này...
" Anh nếu đã nói là thần thức của tôi, tôi có quyền với anh. Anh đã là thần thức trong tôi, anh phải nên căm phẫn vô cùng khi cùng tôi hiện hữu. Anh lẽ nào không cảm nhận được, những điều tôi đã làm là trời đất không dung ". Nam nhân có tâm được xem như là lạnh như băng, cứng như đá. Nhưng nếu gặp chuyện lực bất tòng tâm cũng hóa tan vỡ.
Anh gặp được, thật gặp được. Cũng đánh mất giữa năm châu bốn bể. Gặp được cô, anh đánh mất chính mình, đánh mất trái tim bằng sắt đá. Nhưng anh vẫn là con người, sau lớp vỏ sắt đá đó có thể là một trái tim dễ tan vỡ.
" Anh muốn cô gái ấy hạnh phúc không phải sao? Nhưng anh lại quên mất một điều rằng cô gái đó hạnh phúc khi anh hạnh phúc. Anh không hạnh phúc, cô ấy có hạnh phúc cũng sẽ không vui ".
Ngốc cô gái có rất nhiều, ngốc nam nhân cũng có rất nhiều. Ngốc ở đây là cam tâm tình nguyện, khiến người ta vừa hận nhưng cũng thật nể phục.
" Trình Dật Hàn, anh yếu ớt đau lòng như vậy là để ai xem? Ai sẽ thương hại anh? Anh nếu như từ bỏ tôi, từ bỏ nhân gian. Anh chẳng khác nào nam nhân nhụt chí, gây đại tội lại dùng cách nhẹ nhàng nhất giải thoát chính mình. Là anh không có chí nam nhân, không có can đảm đối diện với sự trừng phạt, mà muốn nhanh chóng kết thúc. Chuyện Tiểu Tịch, anh đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô gái ấy. Khi cô ấy vì sự ích kỉ của anh mà trả một cái giá thật đắt. Anh bây giờ lựa chọn biến mất khỏi nhân gian, có đem cô ấy trở về được. Khi cô ấy ra đi, một câu cũng không oán anh. Chỉ hi vọng anh sống tốt, một đời bình bình an an mà bản thân mang theo hàm oan bởi quyền lực dùng sai chỗ của anh. Một trái tim đầm đìa máu tươi vẫn dùng sự lương thiện bao dung oán hận của anh ".
Trái tim cô đầm đìa máu ư??
Đúng vậy...
Anh bao nhiêu thương tâm cũng sẽ không còn ai lặng lặng đứng theo dõi anh nữa rồi.
Thay vì anh hận cô, thì người anh hận nên là chính mình. Anh tại sao không nghĩ đến vì ai mà Tiểu Tịch mới gặp tai nạn thương tâm? Đổ lỗi cho người khác lại không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa trong đó, sai lầm tiếp nối sai lầm. Chất thành đống cao ngất, khi hết sức chịu đựng, ngã xuống người đau chính là người không để ý đến sai lầm của chính mình.
Tiếp tục thanh âm vô cảm, nhưng đủ khiến cho nam nhân bất động suy tư.
" Sự bi thương của cô ấy kéo dài 6 năm, cũng là yêu anh 6 năm. Mà anh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền muốn trốn tránh thực tại. Ít nhất 60 năm về sau của anh trả cho cô ấy tất cả những gì anh nợ cô ấy. Anh nợ cô ấy một trái tim thương đau chai sạn, nợ cô ấy một tình yêu sâu đậm ".
6 năm không phải thời gian dài nhưng cũng không quá ngắn. Đặc biệt, đây còn là tuổi thanh xuân nhiệt huyết cuộn trào phải gánh chịu những điều tồi tệ.
Chết... Từ bỏ. Quả thực rất dễ dàng nhưng quá tiếc nuối khi bản thân vẫn còn mang nợ. Cô dành tặng cho anh thanh xuân tươi đẹp và cả một tình yêu bình dị. Anh cũng sẽ dùng sự âm thầm trao cho cô một tình yêu bất thương, bất diệt. Dùng tình yêu cảm hóa trời xanh, ban cho anh một lần nữa tương phùng cô. Lúc đó, anh nhất định sẽ gặp cô trước, sẽ yêu cô trước.
Đến khi bản thân mất tỉnh táo dẫn đến xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực. Thần thức có trách nhiệm đánh thức suy nghĩ sai lệch đó. Cuộc đời không lắm phong ba, éo le sao có thể thấu hiểu sự đời. Qua mấy kiếp luân hồi, được sinh ra làm người đã muôn vàn trắc trở. Mà bản thân lại không biết trân trọng một chút nào, không những phụ phụ mẫu thân sinh, mà còn phụ bản thân mình. Đã là phụ, kiếp sau bao lần tái sinh cũng không trả hết nợ, vẫn sẽ mang đau thương rời khỏi thế gian.
Sinh mạng con người là vô cùng quý giá, không nên có ý nghĩ tiêu cực mà hủy hoại cuộc đời.
Có những chuyện ta nghĩ là xấu nhưng nhờ vượt qua nó, mà ta mới đi đến một kết quả tốt đẹp.
............................
Hiện tại Tần Dạ và Dì Lưu đang nhìn bác sĩ xem xét bệnh tình cho thiếu gia bọn họ.
sáng sớm hôm nay khi mà đã qua giờ thức dậy bình thường của Trình Dật Hàn một thời gian. Dì Lưu nóng lòng không ngừng đi lại, mắt không ngừng nhìn lên lầu. Từ hôm qua thiếu gia trở về, liền nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không ăn. Trong lòng dì dâng lên dự cảm chẳng lành, vì thế mới lên xem tình hình.
Gõ cửa phòng một hồi lâu nhưng không có động tĩnh, xin phép sau đó mở cửa ra. Trong phòng không một bóng người, chăn nệm vẫn như cũ gọn gàng chứng tỏ hôm qua thiếu gia không ngủ ở đây. Khi mở phòng bên cạnh, nam nhân trên giường yên tĩnh nhắm mắt, các cơ trên mặt không có thư giãn một cách nhẹ nhàng. Trán không ngừng chảy mồ hôi, đến khi đụng đến tay gần như là bị phỏng.
Bác sĩ mất một thời gian khá dài để quan sát và chuẩn đoán bệnh nhân đặc biệt này với dấu hiệu lạ lùng. Tình trạng mơ hồ không rõ.
" Trình Tiên Sinh sức đề kháng giảm sút rõ ràng, cứ như thế, cho dù ngài ấy khỏe mạnh thế nào thì sẽ không chống đỡ được bao lâu. Đây là đơn thuốc chờ ngài ấy tỉnh rồi uống, trước tiên theo dõi một ngày ". Ông cũng không xác định rõ thời gian khi nào sẽ tỉnh, tình trạng tăng giảm thâm nhiệt thật thất thường.
Dì Lưu nhìn vị thiếu gia tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng lúc này lại bất động nằm đó. Sau đó lên tiếng:
" Cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn ông ".
Tần Dạ nhìn với ánh mắt mang theo tia ái náy.
" Thiếu gia, tôi đã hứa với người đó nên không thể thất hứa ". Cũng may thiếu gia không sao, nếu không anh chính là người mang tội.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn mình anh.
Nam nhân trên giường mở ra ánh mắt vốn dĩ muốn buông xuôi đóng chặt, nhưng không có tư cách.
Giương đôi mắt chim ưng nhìn trần nhà quen thuộc, giấc mơ thật chân thực như khiến anh đối diện với chính bóng tối bản thân.
Thực tại tàn khốc nhưng biết học cách chấp nhận thì tàn khốc bao nhiêu cũng hóa phù du.
Anh lại sai một lần nữa rồi, anh chỉ để ý cảm xúc của anh mà lãng quên chính em mong muốn điều gì. Anh yêu em, vẫn mãi yêu em. Anh sống với sự tồn tại của hai trái tim đập chung một nhịp.
Nhược.
Có duyên ắt tương phùng.
Nếu, vô duyên.
Tạo duyên ắt tương ngộ.
Nam nhân đã không còn bị chi phối bởi quá khứ, đã có việc quan trọng hơn đã áp đảo đêm mưa 6 năm trước đó. Sự thật luôn tàn nhẫn, khó nắm bắt càng khó tìm được đâu mới chân chính là sự thật. Có những việc ta cho rằng không có gì nhưng thật ra nó không tốt như vậy, có những việc tưởng chừng chỉ là không tốt hóa ra là vô cùng tệ.
Mọi thứ xung quanh đều tối như mực, Trình Dật Hàn không xác định được đây là đâu. Nhưng với sự tò mò ham muốn chinh phục bí ẩn, anh không sợ hãi mà bước chân cứ theo phía trước bước đi.
Một thân ảnh phía trước mơ hồ ánh sáng, quen thuộc in trong tâm trí anh. Khiến anh dâng lên chút hi vọng, thắp sáng trái tim tối tăm.
Anh không hề quên... một lần kia gặp cô là lần cuối. Đã thật lâu, anh không nhìn thấy cô rồi. Hiện giờ, cô có phải đã trở về với anh không..?
Chạy theo bóng hình mờ ảo, thanh âm thoáng cao hứng còn có sợ hãi tột cùng, sợ rằng đây chỉ là giấc mơ.
" Nhược... Nhược, nghe anh nói ". Rất nhiều, rất nhiều lời muốn cùng cô nói. Câu anh muốn nói nhất là xin cô đừng ra đi.
Không ngừng kêu gọi tên cô trong tiềm thức: Đừng đi...đừng đi...đừng...
Anh đuổi theo, cô không những không quay lại nhìn anh, còn bước đi nhanh. Màn đêm chiếm cứ, hình ảnh kia lại vô cùng mong manh. Anh nhìn không chớp mắt, sợ lúc mở ra lần nữa sẽ nhìn không thấy cô.
Không thấy cô, anh...thật khổ sở...
Em không phải đã nói em sẽ vui khi thấy anh hạnh phúc!
Anh đã rất hạnh phúc, thật đấy! Có được tình yêu của em là hạnh phúc lớn nhất đời anh.
Và...
Anh sẽ hạnh phúc khi có em ở đây!!
Và...
Anh sẽ hạnh phúc khi em sống tốt!!
" Nhược... Nhược ". Ánh sáng phía trước mờ ảo nay càng mờ và rồi bị bóng đêm hung hăng nuốt chửng nhồi nát. Tim đau càng đau, cô cứ thế biến mất trước mặt anh, đem chút hi vọng đập vỡ. Hóa thành hững mảnh vỡ sắc nhọn từng mảnh đâm vào nơi sâu thẳm.
Thống khổ giọng nói la lớn, muốn hung hăng xé tan bầu trời tăm tối để tìm kiếm hình bóng một người:
" Em ở đâu...đâuuu...?". Vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, ánh mắt đỏ như máu bi thống nhìn xung quanh tạo thành sự bất lực khó nói nên lời.
Đều là anh bỏ lỡ. Lần này, anh không muốn lại phải lạc nhau một lần nữa... Cho dù chỉ là mơ, anh chỉ cầu có cơ hội đứng trước mặt cô nói với cô: Anh thực xin lỗi...khi yêu em lại thương tổn em sâu đến vậy.
Từng vết thương trên người cô, anh để cô từng chút từng chút đòi lại tất cả. Chỉ xin cô đừng để lại anh cô độc một mình.
Yêu nhiều sẽ đau nhiều, trong tất cả khổ ải đời người yêu là chướng ngại vật lớn nhất. Có lẽ yêu chính là nhát dao không lưỡi nhưng lực sát thương là trí mạng. Hoặc chính là con dao hai lưỡi vừa hạnh phúc khiến người ta chìm đắm vừa là thương tổn sâu sắc.
Trong gang tấc nhưng lại để vuột mất, cảm giác như ta để giành miếng ngon cuối cùng nhưng ta lại để rơi mất.
Một thanh âm nam nhân vô cùng đặc biệt vang lên.
" Đừng đuổi theo nữa, vô ích ".
Giọng nói quen đến không thể quen hơn từ sau lưng Trình Dật Hàn, gương mặt ổn định cảm xúc. Như mới vừa rồi nam nhân như đã vỡ vụn lòng không phải anh.
" Anh là ai? ". Làm sao Trình Dật Hàn có thể không ngờ vực khi trước mặt anh là khuôn mặt giống như đúc với anh, như từ một khuôn đúc ra.
Còn có âm thanh như anh.
Người kia với khuôn mặt lạnh không chút biểu cảm, lời nói phát ra cũng không có cảm xúc hơi ấm.
" Tôi là anh... Anh là tôi ".
Chuyện bao đồng, Trình Dật Hàn anh trước giờ không quản.
" Tôi không biết tôi vì sao ở đây? Anh vì sao ở đây, còn mang theo gương mặt giống tôi đến thế? Bây giờ tôi đang rất bận ". Cho dù là ở thế giới nào đối diện với những thứ anh không quan tâm vẫn luôn dửng dưng như vậy.
Ngay trước khi Trình Dật Hàn muốn xoay người đi thì giọng nói chính anh vang lên.
" Tôi sẽ không để chính mình làm chuyện ngu ngốc. Mà anh, chính là tôi, tôi phải khiến anh tỉnh táo trở lại, vì một nữ nhân mà thần trí không tỉnh táo ".
Thần trí không tỉnh táo là cụm từ dành cho những bệnh nhân có vấn đề về nhận thức. Nhưng anh thì không có, anh rất tỉnh táo, anh nhớ được anh là ai, anh nhớ được anh đã làm những việc tồi tệ gì.
Trình Dật Hàn suy nghĩ lại bị người kia nhìn thấu, liền lạnh giọng nói:
" Tỉnh táo có thể khiến anh vừa rồi sinh ra ảo giác sao? Anh rõ ràng hơn ai hết, người đã chết không thể xuất hiện trước mặt anh. Vừa rồi, chính là ảo ảnh do chính anh tạo ra ".
" Tôi chính là thần thức của anh, với anh hợp thành một. Nhưng nay, anh từ bỏ tôi, tự mình tạo ra một thế giới ở nơi đó anh là một người nam nhân hết mực yêu thương cô gái của mình. Cô gái mà anh đã dồn vào đường cùng, anh bức cô gái đó đến chết. Anh có biết, mất đi thần thức rồi sẽ không thể nào quay lại nhân gian ".
Lẽ nào đây không phải nhân gian? Như vậy khoảng cách với cô bây giờ có phải đã rút lại rồi không. Cô ở nơi đó chắc chắn rất cô đơn, rất sợ hãi.
Khi còn sống, anh sai lầm dẫn đến không thể cùng cô đi đến cuối con đường. Trên đường xuống hoàng tuyền, anh không thể để cô một mình ôm tấm lưng gầy.
Lòng anh thứ không muốn dung chứa nhất chính là nước mắt của cô. Nhưng lại muốn chứa vì anh sợ vận mệnh trớ trêu. Nước mắt của cô như chén canh mạnh bà: Một giọt lệ sống, hai khoảng lệ già, ba phần lệ khổ, bốn tấc lệ hối tiếc, năm tấc lệ tương tư, sáu chén lệ bệnh tật, bảy thước lệ biệt ly, tám giọt lệ đau lòng. Hội tụ tất cả tư vị thế gian, nước mắt cô rơi vào lòng anh, đánh dấu sự chia li. Lòng anh đã chứa tám giọt lệ của cô, không những không quên mà sẽ nhớ mãi không phai.
Nhưng vẫn không được, luân hồi chính là quên đi kiếp này...
" Anh nếu đã nói là thần thức của tôi, tôi có quyền với anh. Anh đã là thần thức trong tôi, anh phải nên căm phẫn vô cùng khi cùng tôi hiện hữu. Anh lẽ nào không cảm nhận được, những điều tôi đã làm là trời đất không dung ". Nam nhân có tâm được xem như là lạnh như băng, cứng như đá. Nhưng nếu gặp chuyện lực bất tòng tâm cũng hóa tan vỡ.
Anh gặp được, thật gặp được. Cũng đánh mất giữa năm châu bốn bể. Gặp được cô, anh đánh mất chính mình, đánh mất trái tim bằng sắt đá. Nhưng anh vẫn là con người, sau lớp vỏ sắt đá đó có thể là một trái tim dễ tan vỡ.
" Anh muốn cô gái ấy hạnh phúc không phải sao? Nhưng anh lại quên mất một điều rằng cô gái đó hạnh phúc khi anh hạnh phúc. Anh không hạnh phúc, cô ấy có hạnh phúc cũng sẽ không vui ".
Ngốc cô gái có rất nhiều, ngốc nam nhân cũng có rất nhiều. Ngốc ở đây là cam tâm tình nguyện, khiến người ta vừa hận nhưng cũng thật nể phục.
" Trình Dật Hàn, anh yếu ớt đau lòng như vậy là để ai xem? Ai sẽ thương hại anh? Anh nếu như từ bỏ tôi, từ bỏ nhân gian. Anh chẳng khác nào nam nhân nhụt chí, gây đại tội lại dùng cách nhẹ nhàng nhất giải thoát chính mình. Là anh không có chí nam nhân, không có can đảm đối diện với sự trừng phạt, mà muốn nhanh chóng kết thúc. Chuyện Tiểu Tịch, anh đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô gái ấy. Khi cô ấy vì sự ích kỉ của anh mà trả một cái giá thật đắt. Anh bây giờ lựa chọn biến mất khỏi nhân gian, có đem cô ấy trở về được. Khi cô ấy ra đi, một câu cũng không oán anh. Chỉ hi vọng anh sống tốt, một đời bình bình an an mà bản thân mang theo hàm oan bởi quyền lực dùng sai chỗ của anh. Một trái tim đầm đìa máu tươi vẫn dùng sự lương thiện bao dung oán hận của anh ".
Trái tim cô đầm đìa máu ư??
Đúng vậy...
Anh bao nhiêu thương tâm cũng sẽ không còn ai lặng lặng đứng theo dõi anh nữa rồi.
Thay vì anh hận cô, thì người anh hận nên là chính mình. Anh tại sao không nghĩ đến vì ai mà Tiểu Tịch mới gặp tai nạn thương tâm? Đổ lỗi cho người khác lại không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa trong đó, sai lầm tiếp nối sai lầm. Chất thành đống cao ngất, khi hết sức chịu đựng, ngã xuống người đau chính là người không để ý đến sai lầm của chính mình.
Tiếp tục thanh âm vô cảm, nhưng đủ khiến cho nam nhân bất động suy tư.
" Sự bi thương của cô ấy kéo dài 6 năm, cũng là yêu anh 6 năm. Mà anh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền muốn trốn tránh thực tại. Ít nhất 60 năm về sau của anh trả cho cô ấy tất cả những gì anh nợ cô ấy. Anh nợ cô ấy một trái tim thương đau chai sạn, nợ cô ấy một tình yêu sâu đậm ".
6 năm không phải thời gian dài nhưng cũng không quá ngắn. Đặc biệt, đây còn là tuổi thanh xuân nhiệt huyết cuộn trào phải gánh chịu những điều tồi tệ.
Chết... Từ bỏ. Quả thực rất dễ dàng nhưng quá tiếc nuối khi bản thân vẫn còn mang nợ. Cô dành tặng cho anh thanh xuân tươi đẹp và cả một tình yêu bình dị. Anh cũng sẽ dùng sự âm thầm trao cho cô một tình yêu bất thương, bất diệt. Dùng tình yêu cảm hóa trời xanh, ban cho anh một lần nữa tương phùng cô. Lúc đó, anh nhất định sẽ gặp cô trước, sẽ yêu cô trước.
Đến khi bản thân mất tỉnh táo dẫn đến xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực. Thần thức có trách nhiệm đánh thức suy nghĩ sai lệch đó. Cuộc đời không lắm phong ba, éo le sao có thể thấu hiểu sự đời. Qua mấy kiếp luân hồi, được sinh ra làm người đã muôn vàn trắc trở. Mà bản thân lại không biết trân trọng một chút nào, không những phụ phụ mẫu thân sinh, mà còn phụ bản thân mình. Đã là phụ, kiếp sau bao lần tái sinh cũng không trả hết nợ, vẫn sẽ mang đau thương rời khỏi thế gian.
Sinh mạng con người là vô cùng quý giá, không nên có ý nghĩ tiêu cực mà hủy hoại cuộc đời.
Có những chuyện ta nghĩ là xấu nhưng nhờ vượt qua nó, mà ta mới đi đến một kết quả tốt đẹp.
............................
Hiện tại Tần Dạ và Dì Lưu đang nhìn bác sĩ xem xét bệnh tình cho thiếu gia bọn họ.
sáng sớm hôm nay khi mà đã qua giờ thức dậy bình thường của Trình Dật Hàn một thời gian. Dì Lưu nóng lòng không ngừng đi lại, mắt không ngừng nhìn lên lầu. Từ hôm qua thiếu gia trở về, liền nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không ăn. Trong lòng dì dâng lên dự cảm chẳng lành, vì thế mới lên xem tình hình.
Gõ cửa phòng một hồi lâu nhưng không có động tĩnh, xin phép sau đó mở cửa ra. Trong phòng không một bóng người, chăn nệm vẫn như cũ gọn gàng chứng tỏ hôm qua thiếu gia không ngủ ở đây. Khi mở phòng bên cạnh, nam nhân trên giường yên tĩnh nhắm mắt, các cơ trên mặt không có thư giãn một cách nhẹ nhàng. Trán không ngừng chảy mồ hôi, đến khi đụng đến tay gần như là bị phỏng.
Bác sĩ mất một thời gian khá dài để quan sát và chuẩn đoán bệnh nhân đặc biệt này với dấu hiệu lạ lùng. Tình trạng mơ hồ không rõ.
" Trình Tiên Sinh sức đề kháng giảm sút rõ ràng, cứ như thế, cho dù ngài ấy khỏe mạnh thế nào thì sẽ không chống đỡ được bao lâu. Đây là đơn thuốc chờ ngài ấy tỉnh rồi uống, trước tiên theo dõi một ngày ". Ông cũng không xác định rõ thời gian khi nào sẽ tỉnh, tình trạng tăng giảm thâm nhiệt thật thất thường.
Dì Lưu nhìn vị thiếu gia tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng lúc này lại bất động nằm đó. Sau đó lên tiếng:
" Cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn ông ".
Tần Dạ nhìn với ánh mắt mang theo tia ái náy.
" Thiếu gia, tôi đã hứa với người đó nên không thể thất hứa ". Cũng may thiếu gia không sao, nếu không anh chính là người mang tội.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn mình anh.
Nam nhân trên giường mở ra ánh mắt vốn dĩ muốn buông xuôi đóng chặt, nhưng không có tư cách.
Giương đôi mắt chim ưng nhìn trần nhà quen thuộc, giấc mơ thật chân thực như khiến anh đối diện với chính bóng tối bản thân.
Thực tại tàn khốc nhưng biết học cách chấp nhận thì tàn khốc bao nhiêu cũng hóa phù du.
Anh lại sai một lần nữa rồi, anh chỉ để ý cảm xúc của anh mà lãng quên chính em mong muốn điều gì. Anh yêu em, vẫn mãi yêu em. Anh sống với sự tồn tại của hai trái tim đập chung một nhịp.
Nhược.
Có duyên ắt tương phùng.
Nếu, vô duyên.
Tạo duyên ắt tương ngộ.
Tác giả :
Dương Tiểu Bạch