Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
Chương 40: Nụ hôn say!!!
Vân Thiên Nhược đứng dưới khu chung cư, cả thân hình nhỏ nhắn bị dồn ép dựa lên xe. Đôi tay nắm chặt cơ hồ nổi lên gân xanh, tim đập thình thịch, môi mím chặt nhìn nam nhân anh tuấn. Lúc nãy trên xe không phải vẫn bình thường sao, bây giờ thế nào lại bày ra bộ dáng như muốn bóp chết cô.
Tư thế này không biết duy trì bao lâu, nam nhân cao ngạo băng lãnh che mất tầm nhìn của cô gái.
Tựa hồ chân cô đã mỏi nhừ, anh mới lên tiếng, giống như nếu như anh không nói gì Vân Thiên Nhược cũng sẽ không dám lên tiếng:
" Cô sợ tôi? ". Trình Dật Hàn lặp lại câu hỏi anh đã hỏi cô vào nhiều tháng trước.
Nữ nhân bình thường có như thế nào khí phách, bây giờ khuôn mặt lột tả sự sợ hãi. Nên há có thể nói không sợ sao?
" Vâng, sợ. Anh là sếp, tôi đương nhiên sợ! ".
Vừa nói cô vừa gật đầu, lúc trước cô một chút cũng không sợ anh. Nhưng khí thế áp bách của anh lớn như vậy, dường như gặp cô ở đâu mặt anh lại lạnh đi, cô không muốn sợ cũng khó.
Biết rõ ràng là cô sợ, nhưng Trình Dật Hàn lại muốn từ miệng cô thừa nhận.
" Cô ghét tôi?".
Vân Thiên Nhược cho là anh thật sự say rồi, trên người anh mùi rượu cùng thuốc hòa quyện vào nhau. Khoảng cách gần như vậy, cô ngửi đều có cảm giác chóng mặt vì cồn. Hẳn là ban nãy anh đã uống không ít rượi, trên xe anh lại còn tùy tiện hút điếu thuốc. Sao cô lại cảm thấy tâm trạng anh hôm nay rất tệ, vì anh hỏi cô những câu thật lạ lùng.
" Không có, tôi sao lại ghét anh chứ ". Một câu trả lời chắc nịch, ánh mắt long lanh không nhìn ra một phần giả dối.
Trình Dật Hàn một chút thái độ cũng không khác lạ sau khi nghe cô nói. Không một chút báo động cô bị cử chỉ tiếp theo của anh làm giật mình, thân thể cứng đờ.
Cả người run rẩy chỉ vì hơi thở ấm nóng thổi lên vành tai cô. Cô muốn đẩy anh ra, đôi tay dừng lại vì câu hỏi tiếp theo chấn động lòng cô:
" Cô thích tôi? ". Lúc này không ai nhìn thấy được khóe miệng khẽ nhếch một đường cong thẳng tắp, đáy mắt nguy hiểm. Nam nhân này mất đi nụ cười ôn nhu, nếu như cười lại tựa như ác quỷ.
Gần, thực gần. Cô cảm nhận rõ ràng trái tim đập yên ổn của anh kề cạnh vai mình. Tim cô thì đối lập hoàn toàn, đập hết công suất như lập tức nhảy ra ngoài.
" Tôi.. Tôi... ".
Run rẩy cả ngày trời cô vẫn không nói được một cách dứt khoát. Ngập ngừng như vậy, không phải là có tật giật mình sao? Ngay cả khí lực đẩy anh ra cũng không có, thì cô tìm đâu ra sự bình tĩnh để đối diện anh đây.
" Cô thích tôi ".
Sự ngập ngừng lại mang theo sợ hãi của cô đã giúp Trình Dật Hàn một phần khẳng định rằng anh đúng. Cô gái năm ấy yêu đơn phương anh đến hiện tại lòng vẫn hướng đến anh.
Như vậy càng tốt, cô càng thích anh, cô càng dễ dàng chịu tổn thương cùng đau đớn. Nhưng anh có chuyện cần phải làm để một người chứng kiến tận mắt.
Nghe được một lần lặp lại lần nữa, lí trí cô lại muốn gào thét lên nói không phải. Nhưng trái tim lại bán đứng cô, trong lòng cô đang đấu tranh một cách kịch liệt. Giống như cô rõ ràng đang hiện hữu ở đây nhưng tâm trí lại mông lung không rõ.
Bờ môi mỏng lạnh nam tính không chút chần chừ, nhắm chuẩn xác đôi môi anh đào.
Môi chạm môi.
Cả hai không hẹn mà cùng một chút run người, Vân Thiên Nhược chưa từng nghĩ qua sẽ là cảnh tượng này. Đôi mắt mở to cực đại thất thần bởi mĩ nam tuấn mĩ gần trong gang tấc. Trình Dật Hàn vốn chỉ muốn diễn kịch, lại không ngờ cô gái trong lòng lại có đôi môi nhỏ xinh mềm mại.
" Anh....ưm ". Quên mất tình huống, muốn mở miệng nói anh buông cô ra. Anh lại thừa dịp cô khai khẩu giống như mời gọi, chiếc lưỡi linh hoạt dò sâu bên trong.
Đôi tay cường lực giữ chắt cái ót vùng vẫy, thân thể cao lớn ngăn chặn sự nhúc nhích kháng cự.
Vân Thiên Nhược cảm giác như điên rồi, anh càn rỡ hôn sâu không cho cô chút nào kháng cự.
Sức lực nhỏ bé đánh lên lồng ngực rắn chắc không một chút ảnh hưởng. Nhưng nam nhân lần đầu bị nữ nhân kháng cự, trong lòng dâng lên lửa giận, một giây sau đôi tay nữ nhân bị đưa lên trên đầu bị cường lực giữ lấy.
Một chút động đẩy cũng không được, càng kháng cự lại bị anh chèn ép đến đau, cắn nhẹ môi cô giống như trừng phạt. Ngay lập tức cô gái run rẩy quên mất chống cự, đôi chân không còn chút sức lực muốn khụy xuống nếu eo nhỏ không có một cánh tay hữu lực giữ lại.
Trình Dật Hàn không phải dạng người phóng túng quá độ nhưng kĩ thuật hôn cao thâm. Lại không biết nữ nhân là lần đầu tiên cùng nam nhân hôn, còn là hôn lưỡi.
Cảm giác kích thích Vân Thiên Nhược tất cả giác quan, tâm trí bay tận phương trời, cái này cô chưa từng trải nghiệm. Không muốn thừa nhận lại vô phương tránh né uy lực. Tê dại khiến cơ thể cô và khối não cô cũng như tê dại.
Rời khỏi môi cô, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt trừng lớn không khỏi ảo não.
" Cô không chuyên tâm? ".
Cánh tay như gọng kiềm, kéo cô sát lại bên anh, không thoát được cô chỉ có thể nghiêng mặt sang bên.
" Giám Đốc, anh có phải say rồi nên mới hành động như vậy? ". Hiện tại cô không biết phải đối diện với anh thế nào, anh lại đối với cô hôn triền miên.
Không để ý đến câu hỏi của cô, để cô nghĩ anh say cũng tốt.
" Ngẩng đầu ". Lạnh lẽo khạc ra hai chữ mười phần ra lệnh.
Vân Thiên Nhược còn chưa thích ứng, chậm chạp không làm theo lời anh.
" Cô tốt nhất không nên chọc giận tôi. Tôi không có hứng thú cùng đỉnh đầu nói chuyện ". Trước giờ toàn là phụ nữ bám dính lấy không buông. Há lại có chuyện cô xem thường anh, không để lời anh vào đầu.
Sắc lạnh, thanh âm giống từ quỷ môn quan truyền đến không thể không nghe theo. Trấn định cảm xúc ngượng ngùng chống lại tầm mắt anh.
" Lần đầu tiên cùng nam nhân hôn môi sao? Cảm giác như thế nào? ".
Bây giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt cô, hai má hồng hào, đôi mắt vẫn còn vương lại ít nước mắt nhìn lại ướt át. Nhìn xuống đôi môi đỏ bị cô cắn chặt cố che giấu vừa nãy bị tàn sát bừa bãi.
Giống như một con thỏ nhỏ, hoang mang xen lẫn thẹn thùng. Vân Thiên Nhược bị anh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Anh không cho phép cô cúi đầu nên cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế. Phô bày tất cả biểu cảm yếu đuối trong cô trước mặt người nam nhân này.
" Không nói? Được ".
Ánh mắt tà mị chăm chăm nhìn đôi môi cô run run. Khoảng cách đã gần anh lại đẩy đầu về trước, cô nghiêng đầu về sau né tránh đến khi đặt lên cửa xe anh mới dừng lại.
" Tôi không ngại thử lần nữa ".
Cách vài cm nữa môi sẽ đụng phải nhau anh dừng lại. Nhưng vì theo lời nói anh mà như có như không lướt qua môi cô. Hơi thở ấm nóng nam tính quanh quẩn thật rõ, bây giờ cô thanh tỉnh có thể qua đó nhận thức được sự cuốn hút mê người.
Nữ nhân khác nam nhân ở chỗ, hơi thở của họ nặng nề hơn. Cô vốn ghét mùi thuốc nhưng trên người Trình Dật Hàn lại không cho cô cảm thấy khó chịu, ngược lại là tham luyến.
" Tôi nói, tôi nói....". Cô tin nam nhân trước mặt này nói được sẽ làm được. Đây không phải lúc cô nghi ngờ sự khác lạ của anh, có lẽ do rượu đi.
Khuôn mặt nhỏ phát nóng lợi hại, tay nhỏ nắm chặt áo vest anh. Không để tâm sự kiêu ngạo của bạn thân, mắt nhắm lại gật đầu.
Hài lòng với biểu hiện của cô, khóe miệng nhếch lên không dễ dàng nhìn đến.
" Thích sao ". Vẫn không dừng lại, anh đột nhiên cảm thấy trêu chọc cô lại vô cùng hứng thú, giống như đùa giỡn con mồi trước khi giết nó.
Lại một cái gật đầu nữa, mắt vẫn khăng khăng nhắm nghiền lại. Cô thật đã nhìn thấy bộ mặt anh, không dồn ép cô anh chưa thỏa lòng.
" Nhìn tôi. Nói chuyện, thích hay không thích ". Cô nhắm mắt không nhìn anh, anh sao biết cô là nói thật hay không.
" Tôi... Thích ". Một chút sĩ diện đều bị anh lấy mất hết.
Nam nhân vô cùng hài lòng, ánh mắt không tia cảm xúc. Như vậy chứng tỏ, anh không có tức giận.
" Giám Đốc... Anh buông tôi ra đi. Như vậy không tốt... ". Nhìn bọn họ muốn bao nhiêu ái muội là có bấy nhiêu. Thật may giờ cũng trễ ít người qua lại, nếu không làm sao nhìn người.
Trình Dật Hàn thật sự buông cô ra, nhưng thân thể cao lớn lại như cũ đứng đó.
Vân Thiên Nhược thở phào nhẹ nhõm, ý định lách qua bên tạo khoảng cách. Trình Dật Hàn nhanh tay hơn, cúi thấp người lần nữa chạm vào môi cô.
Thân thể Vân Thiên Nhược vừa thả lỏng lại lần nữa sóng cuộn trào.
" Vậy chi bằng tôi thỏa mãn cô ". Trước tiên là ép cô nói, bây giờ anh như một người tốt: Cô thích, anh thuận theo.
Vở kịch vẫn còn người xem, làm sao có thể nhanh như vậy kết thúc. Không phải quá uổng phí sao?
" Không cần. Anh tránh ra, tôi muốn về ". Không phải noi, cô thừa nhận là xong sao?
"Đừng động. Vòng tay ôm tôi ".
" Anh...anh say rồi. Tôi sao lại ôm anh được ". Một lần cô còn có thể lừa mình anh say, nhưng anh lại lần nữa chạm môi cô.
Bây giờ còn ra lệnh cô ôm lấy anh, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu...
Say? Anh ngược lại chưa bao giờ tỉnh táo như vậy....
Âm hiểm nụ cười vô thanh hiện lên, sớm không kiên nhẫn với sự không nghe lời của cô. Càng nhịn không được liên tục so sánh cô cùng những người phụ nữ khác.
Cô thông minh hơn bọn họ ở chỗ biết " lạc mềm buộc chặt ", anh không phụ nhận cô rất thông minh. Biết cách làm thế nào để gây sự chú ý của đàn ông, biết khi nào nên nắm và khi nào nên buông.
" Tôi say. Cô nếu không làm tôi không biết người say còn có thể làm gì hơn nữa đâu. ". Bàn tay không an phận, vuốt nhẹ cánh tay cô.
Né tránh cánh tay anh, gần như là hét lên:
" Giám Đốc, anh đừng đùa ".
" Cô thấy tôi bao giờ thì nói đùa qua, làm hay không? ".
Vân Thiên Nhược á khẩu, suy nghĩ muốn tháo chạy biến mất không còn tăm hơi. Đưa đôi tay run rẩy cùng lạnh không chút hơi ấm miễn cưỡng ôm lấy eo anh.
Dựa vào cô thích anh nên phải nghe lời anh sao. Dựa vào quyền lực anh lớn hơn cô nên cô không thể không làm. Dựa vào sức lực anh mạnh hơn cô nên cô không thể kháng cự.
" Nhắm mắt lại, thở bằng mũi có biết không? ". Nhìn thấy sự trì độn trong cô, anh tốt bụng nhắc nhở.
Anh chính là hỉ nộ vô thường, còn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp cô bây giờ lại nhắc nhở cô như thế.
Lẽ nào...
Anh muốn...
Nghi ngờ trong lòng cô đã có đáp án khi trên môi truyền đến sự ấm áp.
" Ngô.. ". Cô mở miệng, khiến chiếc lưỡi của người đàn ông có cơ hội tiến quân thần tốc.
Vân Thiên Nhược căn bản không có khả năng kháng cự bị anh hôn phải buông vũ khí đầu hàng.
Đầu lưỡi bá đạo quấn quýt lấy chiếc lưỡi cô dùng sức hút lấy mật ngọt. Vân Thiên Nhược bị anh đùa giỡn, vô thức trúc trắc một chút đáp lại. Đôi mắt nhắm chặt giống như muốn quên đi thực tại chìm đắm một lần.
Phía xa đối diện, chiếc xe lặng lẽ khởi động rời đi. Màu trắng hòa vào đêm khuya thanh vắng, người đàn ông khuôn mặt ôn hòa biến mất. Đáy mắt là một nỗi bi thương, trong lòng vì sự thân mật kia mà nhói. Vẻ đẹp tuấn lãng hiện lên tia đau lòng hiếm có, nhiều năm qua trên gương mặt ấy là phẳng lặng.
Khóe mắt Trình Dật Hàn liếc nhìn thấy chiếc xe đã đi, đắc ý trong lòng.
Nhưng lại không giống như suy nghĩ buông tha đôi môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô. Trong lòng lại hiện lên tia thả lỏng khó nói, nụ hôn đầu tiên của cô lại là anh.
Tư thế này không biết duy trì bao lâu, nam nhân cao ngạo băng lãnh che mất tầm nhìn của cô gái.
Tựa hồ chân cô đã mỏi nhừ, anh mới lên tiếng, giống như nếu như anh không nói gì Vân Thiên Nhược cũng sẽ không dám lên tiếng:
" Cô sợ tôi? ". Trình Dật Hàn lặp lại câu hỏi anh đã hỏi cô vào nhiều tháng trước.
Nữ nhân bình thường có như thế nào khí phách, bây giờ khuôn mặt lột tả sự sợ hãi. Nên há có thể nói không sợ sao?
" Vâng, sợ. Anh là sếp, tôi đương nhiên sợ! ".
Vừa nói cô vừa gật đầu, lúc trước cô một chút cũng không sợ anh. Nhưng khí thế áp bách của anh lớn như vậy, dường như gặp cô ở đâu mặt anh lại lạnh đi, cô không muốn sợ cũng khó.
Biết rõ ràng là cô sợ, nhưng Trình Dật Hàn lại muốn từ miệng cô thừa nhận.
" Cô ghét tôi?".
Vân Thiên Nhược cho là anh thật sự say rồi, trên người anh mùi rượu cùng thuốc hòa quyện vào nhau. Khoảng cách gần như vậy, cô ngửi đều có cảm giác chóng mặt vì cồn. Hẳn là ban nãy anh đã uống không ít rượi, trên xe anh lại còn tùy tiện hút điếu thuốc. Sao cô lại cảm thấy tâm trạng anh hôm nay rất tệ, vì anh hỏi cô những câu thật lạ lùng.
" Không có, tôi sao lại ghét anh chứ ". Một câu trả lời chắc nịch, ánh mắt long lanh không nhìn ra một phần giả dối.
Trình Dật Hàn một chút thái độ cũng không khác lạ sau khi nghe cô nói. Không một chút báo động cô bị cử chỉ tiếp theo của anh làm giật mình, thân thể cứng đờ.
Cả người run rẩy chỉ vì hơi thở ấm nóng thổi lên vành tai cô. Cô muốn đẩy anh ra, đôi tay dừng lại vì câu hỏi tiếp theo chấn động lòng cô:
" Cô thích tôi? ". Lúc này không ai nhìn thấy được khóe miệng khẽ nhếch một đường cong thẳng tắp, đáy mắt nguy hiểm. Nam nhân này mất đi nụ cười ôn nhu, nếu như cười lại tựa như ác quỷ.
Gần, thực gần. Cô cảm nhận rõ ràng trái tim đập yên ổn của anh kề cạnh vai mình. Tim cô thì đối lập hoàn toàn, đập hết công suất như lập tức nhảy ra ngoài.
" Tôi.. Tôi... ".
Run rẩy cả ngày trời cô vẫn không nói được một cách dứt khoát. Ngập ngừng như vậy, không phải là có tật giật mình sao? Ngay cả khí lực đẩy anh ra cũng không có, thì cô tìm đâu ra sự bình tĩnh để đối diện anh đây.
" Cô thích tôi ".
Sự ngập ngừng lại mang theo sợ hãi của cô đã giúp Trình Dật Hàn một phần khẳng định rằng anh đúng. Cô gái năm ấy yêu đơn phương anh đến hiện tại lòng vẫn hướng đến anh.
Như vậy càng tốt, cô càng thích anh, cô càng dễ dàng chịu tổn thương cùng đau đớn. Nhưng anh có chuyện cần phải làm để một người chứng kiến tận mắt.
Nghe được một lần lặp lại lần nữa, lí trí cô lại muốn gào thét lên nói không phải. Nhưng trái tim lại bán đứng cô, trong lòng cô đang đấu tranh một cách kịch liệt. Giống như cô rõ ràng đang hiện hữu ở đây nhưng tâm trí lại mông lung không rõ.
Bờ môi mỏng lạnh nam tính không chút chần chừ, nhắm chuẩn xác đôi môi anh đào.
Môi chạm môi.
Cả hai không hẹn mà cùng một chút run người, Vân Thiên Nhược chưa từng nghĩ qua sẽ là cảnh tượng này. Đôi mắt mở to cực đại thất thần bởi mĩ nam tuấn mĩ gần trong gang tấc. Trình Dật Hàn vốn chỉ muốn diễn kịch, lại không ngờ cô gái trong lòng lại có đôi môi nhỏ xinh mềm mại.
" Anh....ưm ". Quên mất tình huống, muốn mở miệng nói anh buông cô ra. Anh lại thừa dịp cô khai khẩu giống như mời gọi, chiếc lưỡi linh hoạt dò sâu bên trong.
Đôi tay cường lực giữ chắt cái ót vùng vẫy, thân thể cao lớn ngăn chặn sự nhúc nhích kháng cự.
Vân Thiên Nhược cảm giác như điên rồi, anh càn rỡ hôn sâu không cho cô chút nào kháng cự.
Sức lực nhỏ bé đánh lên lồng ngực rắn chắc không một chút ảnh hưởng. Nhưng nam nhân lần đầu bị nữ nhân kháng cự, trong lòng dâng lên lửa giận, một giây sau đôi tay nữ nhân bị đưa lên trên đầu bị cường lực giữ lấy.
Một chút động đẩy cũng không được, càng kháng cự lại bị anh chèn ép đến đau, cắn nhẹ môi cô giống như trừng phạt. Ngay lập tức cô gái run rẩy quên mất chống cự, đôi chân không còn chút sức lực muốn khụy xuống nếu eo nhỏ không có một cánh tay hữu lực giữ lại.
Trình Dật Hàn không phải dạng người phóng túng quá độ nhưng kĩ thuật hôn cao thâm. Lại không biết nữ nhân là lần đầu tiên cùng nam nhân hôn, còn là hôn lưỡi.
Cảm giác kích thích Vân Thiên Nhược tất cả giác quan, tâm trí bay tận phương trời, cái này cô chưa từng trải nghiệm. Không muốn thừa nhận lại vô phương tránh né uy lực. Tê dại khiến cơ thể cô và khối não cô cũng như tê dại.
Rời khỏi môi cô, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt trừng lớn không khỏi ảo não.
" Cô không chuyên tâm? ".
Cánh tay như gọng kiềm, kéo cô sát lại bên anh, không thoát được cô chỉ có thể nghiêng mặt sang bên.
" Giám Đốc, anh có phải say rồi nên mới hành động như vậy? ". Hiện tại cô không biết phải đối diện với anh thế nào, anh lại đối với cô hôn triền miên.
Không để ý đến câu hỏi của cô, để cô nghĩ anh say cũng tốt.
" Ngẩng đầu ". Lạnh lẽo khạc ra hai chữ mười phần ra lệnh.
Vân Thiên Nhược còn chưa thích ứng, chậm chạp không làm theo lời anh.
" Cô tốt nhất không nên chọc giận tôi. Tôi không có hứng thú cùng đỉnh đầu nói chuyện ". Trước giờ toàn là phụ nữ bám dính lấy không buông. Há lại có chuyện cô xem thường anh, không để lời anh vào đầu.
Sắc lạnh, thanh âm giống từ quỷ môn quan truyền đến không thể không nghe theo. Trấn định cảm xúc ngượng ngùng chống lại tầm mắt anh.
" Lần đầu tiên cùng nam nhân hôn môi sao? Cảm giác như thế nào? ".
Bây giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt cô, hai má hồng hào, đôi mắt vẫn còn vương lại ít nước mắt nhìn lại ướt át. Nhìn xuống đôi môi đỏ bị cô cắn chặt cố che giấu vừa nãy bị tàn sát bừa bãi.
Giống như một con thỏ nhỏ, hoang mang xen lẫn thẹn thùng. Vân Thiên Nhược bị anh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Anh không cho phép cô cúi đầu nên cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế. Phô bày tất cả biểu cảm yếu đuối trong cô trước mặt người nam nhân này.
" Không nói? Được ".
Ánh mắt tà mị chăm chăm nhìn đôi môi cô run run. Khoảng cách đã gần anh lại đẩy đầu về trước, cô nghiêng đầu về sau né tránh đến khi đặt lên cửa xe anh mới dừng lại.
" Tôi không ngại thử lần nữa ".
Cách vài cm nữa môi sẽ đụng phải nhau anh dừng lại. Nhưng vì theo lời nói anh mà như có như không lướt qua môi cô. Hơi thở ấm nóng nam tính quanh quẩn thật rõ, bây giờ cô thanh tỉnh có thể qua đó nhận thức được sự cuốn hút mê người.
Nữ nhân khác nam nhân ở chỗ, hơi thở của họ nặng nề hơn. Cô vốn ghét mùi thuốc nhưng trên người Trình Dật Hàn lại không cho cô cảm thấy khó chịu, ngược lại là tham luyến.
" Tôi nói, tôi nói....". Cô tin nam nhân trước mặt này nói được sẽ làm được. Đây không phải lúc cô nghi ngờ sự khác lạ của anh, có lẽ do rượu đi.
Khuôn mặt nhỏ phát nóng lợi hại, tay nhỏ nắm chặt áo vest anh. Không để tâm sự kiêu ngạo của bạn thân, mắt nhắm lại gật đầu.
Hài lòng với biểu hiện của cô, khóe miệng nhếch lên không dễ dàng nhìn đến.
" Thích sao ". Vẫn không dừng lại, anh đột nhiên cảm thấy trêu chọc cô lại vô cùng hứng thú, giống như đùa giỡn con mồi trước khi giết nó.
Lại một cái gật đầu nữa, mắt vẫn khăng khăng nhắm nghiền lại. Cô thật đã nhìn thấy bộ mặt anh, không dồn ép cô anh chưa thỏa lòng.
" Nhìn tôi. Nói chuyện, thích hay không thích ". Cô nhắm mắt không nhìn anh, anh sao biết cô là nói thật hay không.
" Tôi... Thích ". Một chút sĩ diện đều bị anh lấy mất hết.
Nam nhân vô cùng hài lòng, ánh mắt không tia cảm xúc. Như vậy chứng tỏ, anh không có tức giận.
" Giám Đốc... Anh buông tôi ra đi. Như vậy không tốt... ". Nhìn bọn họ muốn bao nhiêu ái muội là có bấy nhiêu. Thật may giờ cũng trễ ít người qua lại, nếu không làm sao nhìn người.
Trình Dật Hàn thật sự buông cô ra, nhưng thân thể cao lớn lại như cũ đứng đó.
Vân Thiên Nhược thở phào nhẹ nhõm, ý định lách qua bên tạo khoảng cách. Trình Dật Hàn nhanh tay hơn, cúi thấp người lần nữa chạm vào môi cô.
Thân thể Vân Thiên Nhược vừa thả lỏng lại lần nữa sóng cuộn trào.
" Vậy chi bằng tôi thỏa mãn cô ". Trước tiên là ép cô nói, bây giờ anh như một người tốt: Cô thích, anh thuận theo.
Vở kịch vẫn còn người xem, làm sao có thể nhanh như vậy kết thúc. Không phải quá uổng phí sao?
" Không cần. Anh tránh ra, tôi muốn về ". Không phải noi, cô thừa nhận là xong sao?
"Đừng động. Vòng tay ôm tôi ".
" Anh...anh say rồi. Tôi sao lại ôm anh được ". Một lần cô còn có thể lừa mình anh say, nhưng anh lại lần nữa chạm môi cô.
Bây giờ còn ra lệnh cô ôm lấy anh, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu...
Say? Anh ngược lại chưa bao giờ tỉnh táo như vậy....
Âm hiểm nụ cười vô thanh hiện lên, sớm không kiên nhẫn với sự không nghe lời của cô. Càng nhịn không được liên tục so sánh cô cùng những người phụ nữ khác.
Cô thông minh hơn bọn họ ở chỗ biết " lạc mềm buộc chặt ", anh không phụ nhận cô rất thông minh. Biết cách làm thế nào để gây sự chú ý của đàn ông, biết khi nào nên nắm và khi nào nên buông.
" Tôi say. Cô nếu không làm tôi không biết người say còn có thể làm gì hơn nữa đâu. ". Bàn tay không an phận, vuốt nhẹ cánh tay cô.
Né tránh cánh tay anh, gần như là hét lên:
" Giám Đốc, anh đừng đùa ".
" Cô thấy tôi bao giờ thì nói đùa qua, làm hay không? ".
Vân Thiên Nhược á khẩu, suy nghĩ muốn tháo chạy biến mất không còn tăm hơi. Đưa đôi tay run rẩy cùng lạnh không chút hơi ấm miễn cưỡng ôm lấy eo anh.
Dựa vào cô thích anh nên phải nghe lời anh sao. Dựa vào quyền lực anh lớn hơn cô nên cô không thể không làm. Dựa vào sức lực anh mạnh hơn cô nên cô không thể kháng cự.
" Nhắm mắt lại, thở bằng mũi có biết không? ". Nhìn thấy sự trì độn trong cô, anh tốt bụng nhắc nhở.
Anh chính là hỉ nộ vô thường, còn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp cô bây giờ lại nhắc nhở cô như thế.
Lẽ nào...
Anh muốn...
Nghi ngờ trong lòng cô đã có đáp án khi trên môi truyền đến sự ấm áp.
" Ngô.. ". Cô mở miệng, khiến chiếc lưỡi của người đàn ông có cơ hội tiến quân thần tốc.
Vân Thiên Nhược căn bản không có khả năng kháng cự bị anh hôn phải buông vũ khí đầu hàng.
Đầu lưỡi bá đạo quấn quýt lấy chiếc lưỡi cô dùng sức hút lấy mật ngọt. Vân Thiên Nhược bị anh đùa giỡn, vô thức trúc trắc một chút đáp lại. Đôi mắt nhắm chặt giống như muốn quên đi thực tại chìm đắm một lần.
Phía xa đối diện, chiếc xe lặng lẽ khởi động rời đi. Màu trắng hòa vào đêm khuya thanh vắng, người đàn ông khuôn mặt ôn hòa biến mất. Đáy mắt là một nỗi bi thương, trong lòng vì sự thân mật kia mà nhói. Vẻ đẹp tuấn lãng hiện lên tia đau lòng hiếm có, nhiều năm qua trên gương mặt ấy là phẳng lặng.
Khóe mắt Trình Dật Hàn liếc nhìn thấy chiếc xe đã đi, đắc ý trong lòng.
Nhưng lại không giống như suy nghĩ buông tha đôi môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô. Trong lòng lại hiện lên tia thả lỏng khó nói, nụ hôn đầu tiên của cô lại là anh.
Tác giả :
Dương Tiểu Bạch