Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
Chương 37: Nhìn thấu hạnh phúc và ưu thương
Vân Thiên Nhược đang rất tích cực tìm hiểu thông tin về vị khách hàng cô sẽ gặp gỡ. Lần đầu tiên bàn bạc cùng đối tác khó tránh khỏi lo lắng, những việc này trong quá trình thực tập cô cũng đã được tiếp xúc. Nhưng dự án này đánh giá sự khởi đầu của cô, có thể cùng công ty X kí hợp đồng lâu dài không? Cô phải chứng minh cho họ thấy được năng lực của mình.
Những ngày qua cô chủ yếu chỉ dùng tiếng Thái dịch tài liệu, cô sắp có thể dùng ngôn ngữ Thái nói chuyện. Chỉ mới nghĩ đến thôi, máu trong người cô lại sôi sục lên. Còn nhớ lần đầu tiên được trực tiếp nói chuyện với giáo sư người Thái, trước hôm đó cô đã hồi hộp thức trắng đêm.
Thật tiện, hôm nay cô có hẹn ăn trưa cùng Lục Tử Kiện, cô muốn qua anh học hỏi kinh nghiệm gặp khách hàng. Vả lại, biết tin anh về Nước, cô muốn dùng bữa để thay lời cảm ơn sự giúp đỡ, quan tâm của anh.
Hiện tại cô đang đứng dưới tòa chung cư, bởi vì Lục Tử Kiện khăng khăng đến đón cô.
Một lúc sau, chiếc xe trắng Bugatti Veyron hiên ngang dừng trước mặt cô. Lục Tử Kiện lịch thiệp hỏi han:
" Chờ lâu rồi sao? ". Anh đã đến sớm hơn giờ hẹn 10", nói như vậy cô sớm đã chuẩn bị xong.
Anh luôn thấy, phụ nữ ra ngoài đều phải tốn nhiều thời gian để chăm chút bản thân. Nhìn dáng vẻ Vân Thiên Nhược không phải quá đầu tư, nhưng vẫn là thanh tú. Vài tuần không gặp, thật sự có chút hoài niệm.
Cô lắc nhẹ đầu, khóe miệng cười nhẹ:
" Không có ".
Đánh giá một thân trang phục thường ngày, tạo cho người ta cảm giác gần gũi hơn. không biết có phải công việc quá nhiều không, cô lại thấy trên khuôn mặt ôn hòa lại pha ít tiều tụy. Mặc dù vậy, người đàn ông này lại thêm một phần cuốn hút.
Vẻ hoàn mĩ của Trình Dật Hàn chính là lạnh lùng, không dám tiếp cận lại không khắc chế được mà muốn lao vào. So về phần khí thế thì người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng về tính cách, đó là nhược điểm của Trình Dật Hàn, thật không có điểm nào tốt.
Ưu nhã mở cửa xe cho cô, Vân Thiên Nhược " cảm ơn ". Rồi chiếc xe lao vút, mang những cơn gió lạnh thổi đến.
Nhà hàng..........
Trong bữa ăn hai người trò chuyện vui vẻ, Lục Tử Kiện kể một chút cho cô nghe về chuyến đi Mỹ của mình.
" Tử Kiện, anh nghĩ người trong lòng Khanh Khanh là ai?". Lục Tử Kiện quen biết với họ lâu như vậy, chắc là phải nhìn ra chứ. Nói đoạn cô lại bỏ thức ăn vào miệng.
Nhà hàng này nấu món ăn Thái thực sự rất vừa miệng, không quá cay.
" Cô có phải cũng thấy Băng Khanh thích Âu Dương Thần? ". Nếu cô đã hỏi anh như vậy, cô phải biết chuyện hôn ước kia rồi đi.
Vì đang ăn nên cô chỉ có thể gật đầu, nhìn bộ dạng này Lục Tử Kiện thấy có chút buồn cười. Nhưng lại không cười đến, lo lắng cô sẽ không được tự nhiên.
" Đáng đời Âu Dương Thần, bản lĩnh cỡ nào ngay cả yêu cũng không dám nói ra ". Vừa nghĩ đến vẻ mặt say đắm của Âu Dương Thần lén lút nhìn Trương Băng Khanh, anh thật muốn chửi cậu ta. Chuyện này cậu ta thật thất bại, lại nhìn không ra sự tình để rồi lặng lẽ yêu đơn phương.
" Anh là đang mắng bạn mình sao? ". Lục Tử Kiện luôn điềm tĩnh lại như hời hợt không quan tâm thế sự lại nói ra những lời như vậy sao?? Càng tiếp xúc, cô lại nhìn ra tính cách anh khác xa với lần đầu gặp mặt.
Lục Tử Kiện cười trừ, hành động nhún nhún vai như là anh không có ý này.
Cử chỉ cùng nét mặt trái ngược nhau, Vân Thiên Nhược không chút kiêng dè cười lên tiếng " hahaha.. ".
Ăn xong, Vân Thiên Nhược vì muốn chuẩn bị cho cuộc gặp khách hàng đã cùng Lục Tử Kiện tìm một quán Cafe yên tĩnh.
Lúc này tương đối ít khách, không gian được ngăn cách bởi tiếng ồn bên ngoài. Cô gái vẫn luôn cắm cúi vào sấp tài liệu, người đàn ông khắc từng cử chỉ của cô vào tim.
Lục Tử Kiện nhìn ra Vân Thiên Nhược đã chuẩn bị kĩ lưỡng và đầy đủ rồi. Nói là nhờ anh giúp, nhưng cô đối với cách ứng xử nói chuyện rất hiểu biết. Tuy không phải là người năng nổ, nhiệt tình nhưng cô tư chất vốn thông minh. Những chuyện này, căn bản sẽ không làm khó được cô, cô là suy nghĩ nhiều rồi.
Ngả lưng, xoa nhẹ con mắt nhức mỏi. Một lần nữa mở mắt lại thấy người đàn ông trước bàn tựa nhắm nghiền mắt như đang ngủ.
Cô thấy có lỗi, làm lỡ buổi trưa nghỉ ngơi của anh thật không tốt. Quá sơ ý rồi?
" Anh mệt sao? Có muốn về nhà nghỉ một lúc cho thoải mái không?". Hơi thở anh không có ổn định, cô đoán rằng anh còn chưa có đi vào giấc ngủ nên rất tự nhiên đánh thức anh.
Lời vừa dứt, con ngươi đen mở ra, không có chút gì tỏ ra mệt mỏi.
" Tôi không sao!". Đàn ông con trai sao có thể yếu đuối như vậy chứ, anh một chút cũng không mệt.
Cô đột nhiên cử động, anh thoáng giật mình. Không muốn để cô thấy nên anh chỉ đành giả vờ nhắm mắt lại. Nhìn cô yên tĩnh, cơ mặt thoáng nhăn thoáng dãn, đôi môi nhỏ khẽ mím. Dáng vẻ tập trung làm việc của cô có bao nhiêu cuốn hút, cô không biết sao? Anh nhìn muốn thất thần, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân sẽ làm chuyện tưởng chừng như vô bổ này.
Từ lúc gặp Vân Thiên Nhược, Lục Tử Kiện dường như đã không còn là Lục Tử Kiện một lòng lưu giữ hình ảnh người kia nữa rồi. Thời gian gần đây, hình ảnh cô ấy trong tâm anh đã không còn rõ ràng như trước đây.
Thay vào đó là gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái cùng nụ cười xán lạn khiến lòng người xao xuyến.
Vân Thiên Nhược tuy hồ nghi nhưng anh đã nói như vậy thì cô còn biết làm gì chứ?
Đúng lúc thấy cô đang ái náy, chi bằng anh thử xem, suy nghĩ thấu đáo Lục Tử Kiện quyết định lên tiếng:
" Có một buổi triển lãm tranh, cô có muốn đi thưởng thức một chút không?".
Triển lãm tranh?? Con mắt Vân Thiên Nhược bỗng sáng lên. Cô đương nhiên rất muốn đi rồi nhưng... Thế là gương mặt nhanh chóng xịu xuống, có chút tiếc nuối:
" Để hôm khác đi có được không? ". Nếu là hôm khác cô nhất định sẽ đi, cô thật muốn mở rộng tầm mắt, những bức tranh có thể được triển lãm hẳn là phải rất đặc biệt.
" Mai tôi phải gặp khách hàng rồi ".
Ủ rũ chống cằm, nhiệm vụ đầu tiên mặc dù không phải là mối làm ăn gì lớn nhưng tuyệt đối không thể thất bại được. Ngày mai thôi, cô sẽ được gặp và giao lưu cùng người Thái nên cô rất hồi hộp.
Bàn tay đưa vào túi áo, lấy ra hai vé đã an vị thật lâu như chỉ dành cho thời khắc này là giao ra. Vé này, không phải ai muốn mua cũng có thể mua được.
" Xem ra, cái này không cần dùng đến nữa rồi?"
Lục Tử Kiện lại bày ra dáng vẻ tiếc nuối, còn thở dài một hơi. Nhưng ý cười nơi khóe miệng không chút nào che giấu vì biểu cảm của cô gái trước mặt cho thấy anh thắng rồi.
Đôi con ngươi mở thật lớn nhìn chằm chằm động tác đưa tay qua lại của Lục Tử Kiện. Vân Thiên Nhược có thể nhìn rõ đấy chính là vé xem triển lãm có trưng bày các bức tranh của các họa sĩ thiên tài.
Đáy mắt Lục Tử Kiện nổi lên một tầng ý cười ấm áp, cô gái này thật dễ dàng thỏa mãn cô. Anh phải cảm ơn chị gái Lục Minh Minh nhiều rồi.
Vân Thiên Nhược không nói không rằng, thay đổi tầm mắt nhanh chóng gom hết tài liệu bỏ vào giỏ xách gọn gàng rồi đứng dậy. Đối với Lục Tử Kiện nói:
" Chúng ta đi thôi! ". Cái gì cũng không cản trở cô được, vấn đề khách hàng như vậy là tạm ổn rồi. Lục Tử Kiện người ta đã mua vé, không đi thật uổng phí tâm tư của anh có phải không? Làm người quan trọng vẫn là không nên phụ lòng người khác không phải sao?
Nỗ lực thu liễm vui cười nơi đáy mắt, nhìn hành động vội vàng của cô anh đúng là chưa suy nghĩ đến. Cô lại phản ứng nhanh như vậy, dường như không cần do dự. Gật đầu đứng dậy cùng cô sánh vai ra ngoài.
Cảm giác khiến cô vui cười lại tốt như vậy, điều này anh chưa từng làm với bất cứ ai. Vì cô gái năm xưa anh đem lòng yêu, lại yêu người khác. Nên anh chưa từng có cơ hội khiến cô vui vẻ hạnh phúc, bởi vì cậu ta thay thế anh mất rồi.
Suốt đoạn đường đi Vân Thiên Nhược cười đến xán lạn, cảm kích Lục Tử Kiện không xuể. Đã sớm vứt bỏ suy nghĩ vì sao đột nhiên anh lại dẫn cô đi, còn mua vé sắn như vậy.
Hai người bọn họ, cách khoảng thời gian dài mới gặp lại, nhưng khi gặp rồi lại thấy thân thiết như quen từ lâu rồi.
Lục Tử Kiện lúc này lại hiện lên một suy nghĩ, anh mong rằng cô gái này cuộc sống luôn trải qua thật tốt đẹp. Ánh nhìn đầu tiên anh luôn cảm thấy ánh mắt cô lại mang theo ưu sầu, một chút đau thương. Một phần thê lương trên khuôn mặt ấy lại khiến người khác không nhịn được đau lòng.
Nhiều người cuộc sống chỉ quen làm bạn cùng ưu thương. Nhiều người bên cạnh vây quanh chỉ là hạnh phúc. Muốn khiến người ưu thương tiếp nhận hạnh phúc sẽ khó. Và muốn người hạnh phúc chịu được ưu thương cũng không phải ngày một ngày hai.
Vân Thiên Nhược là cô gái mang theo quá khứ ưu thương, anh muốn cô dần dần thoải mái tiếp nhận hạnh phúc từ cuộc sống này.
Những ngày qua cô chủ yếu chỉ dùng tiếng Thái dịch tài liệu, cô sắp có thể dùng ngôn ngữ Thái nói chuyện. Chỉ mới nghĩ đến thôi, máu trong người cô lại sôi sục lên. Còn nhớ lần đầu tiên được trực tiếp nói chuyện với giáo sư người Thái, trước hôm đó cô đã hồi hộp thức trắng đêm.
Thật tiện, hôm nay cô có hẹn ăn trưa cùng Lục Tử Kiện, cô muốn qua anh học hỏi kinh nghiệm gặp khách hàng. Vả lại, biết tin anh về Nước, cô muốn dùng bữa để thay lời cảm ơn sự giúp đỡ, quan tâm của anh.
Hiện tại cô đang đứng dưới tòa chung cư, bởi vì Lục Tử Kiện khăng khăng đến đón cô.
Một lúc sau, chiếc xe trắng Bugatti Veyron hiên ngang dừng trước mặt cô. Lục Tử Kiện lịch thiệp hỏi han:
" Chờ lâu rồi sao? ". Anh đã đến sớm hơn giờ hẹn 10", nói như vậy cô sớm đã chuẩn bị xong.
Anh luôn thấy, phụ nữ ra ngoài đều phải tốn nhiều thời gian để chăm chút bản thân. Nhìn dáng vẻ Vân Thiên Nhược không phải quá đầu tư, nhưng vẫn là thanh tú. Vài tuần không gặp, thật sự có chút hoài niệm.
Cô lắc nhẹ đầu, khóe miệng cười nhẹ:
" Không có ".
Đánh giá một thân trang phục thường ngày, tạo cho người ta cảm giác gần gũi hơn. không biết có phải công việc quá nhiều không, cô lại thấy trên khuôn mặt ôn hòa lại pha ít tiều tụy. Mặc dù vậy, người đàn ông này lại thêm một phần cuốn hút.
Vẻ hoàn mĩ của Trình Dật Hàn chính là lạnh lùng, không dám tiếp cận lại không khắc chế được mà muốn lao vào. So về phần khí thế thì người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng về tính cách, đó là nhược điểm của Trình Dật Hàn, thật không có điểm nào tốt.
Ưu nhã mở cửa xe cho cô, Vân Thiên Nhược " cảm ơn ". Rồi chiếc xe lao vút, mang những cơn gió lạnh thổi đến.
Nhà hàng..........
Trong bữa ăn hai người trò chuyện vui vẻ, Lục Tử Kiện kể một chút cho cô nghe về chuyến đi Mỹ của mình.
" Tử Kiện, anh nghĩ người trong lòng Khanh Khanh là ai?". Lục Tử Kiện quen biết với họ lâu như vậy, chắc là phải nhìn ra chứ. Nói đoạn cô lại bỏ thức ăn vào miệng.
Nhà hàng này nấu món ăn Thái thực sự rất vừa miệng, không quá cay.
" Cô có phải cũng thấy Băng Khanh thích Âu Dương Thần? ". Nếu cô đã hỏi anh như vậy, cô phải biết chuyện hôn ước kia rồi đi.
Vì đang ăn nên cô chỉ có thể gật đầu, nhìn bộ dạng này Lục Tử Kiện thấy có chút buồn cười. Nhưng lại không cười đến, lo lắng cô sẽ không được tự nhiên.
" Đáng đời Âu Dương Thần, bản lĩnh cỡ nào ngay cả yêu cũng không dám nói ra ". Vừa nghĩ đến vẻ mặt say đắm của Âu Dương Thần lén lút nhìn Trương Băng Khanh, anh thật muốn chửi cậu ta. Chuyện này cậu ta thật thất bại, lại nhìn không ra sự tình để rồi lặng lẽ yêu đơn phương.
" Anh là đang mắng bạn mình sao? ". Lục Tử Kiện luôn điềm tĩnh lại như hời hợt không quan tâm thế sự lại nói ra những lời như vậy sao?? Càng tiếp xúc, cô lại nhìn ra tính cách anh khác xa với lần đầu gặp mặt.
Lục Tử Kiện cười trừ, hành động nhún nhún vai như là anh không có ý này.
Cử chỉ cùng nét mặt trái ngược nhau, Vân Thiên Nhược không chút kiêng dè cười lên tiếng " hahaha.. ".
Ăn xong, Vân Thiên Nhược vì muốn chuẩn bị cho cuộc gặp khách hàng đã cùng Lục Tử Kiện tìm một quán Cafe yên tĩnh.
Lúc này tương đối ít khách, không gian được ngăn cách bởi tiếng ồn bên ngoài. Cô gái vẫn luôn cắm cúi vào sấp tài liệu, người đàn ông khắc từng cử chỉ của cô vào tim.
Lục Tử Kiện nhìn ra Vân Thiên Nhược đã chuẩn bị kĩ lưỡng và đầy đủ rồi. Nói là nhờ anh giúp, nhưng cô đối với cách ứng xử nói chuyện rất hiểu biết. Tuy không phải là người năng nổ, nhiệt tình nhưng cô tư chất vốn thông minh. Những chuyện này, căn bản sẽ không làm khó được cô, cô là suy nghĩ nhiều rồi.
Ngả lưng, xoa nhẹ con mắt nhức mỏi. Một lần nữa mở mắt lại thấy người đàn ông trước bàn tựa nhắm nghiền mắt như đang ngủ.
Cô thấy có lỗi, làm lỡ buổi trưa nghỉ ngơi của anh thật không tốt. Quá sơ ý rồi?
" Anh mệt sao? Có muốn về nhà nghỉ một lúc cho thoải mái không?". Hơi thở anh không có ổn định, cô đoán rằng anh còn chưa có đi vào giấc ngủ nên rất tự nhiên đánh thức anh.
Lời vừa dứt, con ngươi đen mở ra, không có chút gì tỏ ra mệt mỏi.
" Tôi không sao!". Đàn ông con trai sao có thể yếu đuối như vậy chứ, anh một chút cũng không mệt.
Cô đột nhiên cử động, anh thoáng giật mình. Không muốn để cô thấy nên anh chỉ đành giả vờ nhắm mắt lại. Nhìn cô yên tĩnh, cơ mặt thoáng nhăn thoáng dãn, đôi môi nhỏ khẽ mím. Dáng vẻ tập trung làm việc của cô có bao nhiêu cuốn hút, cô không biết sao? Anh nhìn muốn thất thần, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân sẽ làm chuyện tưởng chừng như vô bổ này.
Từ lúc gặp Vân Thiên Nhược, Lục Tử Kiện dường như đã không còn là Lục Tử Kiện một lòng lưu giữ hình ảnh người kia nữa rồi. Thời gian gần đây, hình ảnh cô ấy trong tâm anh đã không còn rõ ràng như trước đây.
Thay vào đó là gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái cùng nụ cười xán lạn khiến lòng người xao xuyến.
Vân Thiên Nhược tuy hồ nghi nhưng anh đã nói như vậy thì cô còn biết làm gì chứ?
Đúng lúc thấy cô đang ái náy, chi bằng anh thử xem, suy nghĩ thấu đáo Lục Tử Kiện quyết định lên tiếng:
" Có một buổi triển lãm tranh, cô có muốn đi thưởng thức một chút không?".
Triển lãm tranh?? Con mắt Vân Thiên Nhược bỗng sáng lên. Cô đương nhiên rất muốn đi rồi nhưng... Thế là gương mặt nhanh chóng xịu xuống, có chút tiếc nuối:
" Để hôm khác đi có được không? ". Nếu là hôm khác cô nhất định sẽ đi, cô thật muốn mở rộng tầm mắt, những bức tranh có thể được triển lãm hẳn là phải rất đặc biệt.
" Mai tôi phải gặp khách hàng rồi ".
Ủ rũ chống cằm, nhiệm vụ đầu tiên mặc dù không phải là mối làm ăn gì lớn nhưng tuyệt đối không thể thất bại được. Ngày mai thôi, cô sẽ được gặp và giao lưu cùng người Thái nên cô rất hồi hộp.
Bàn tay đưa vào túi áo, lấy ra hai vé đã an vị thật lâu như chỉ dành cho thời khắc này là giao ra. Vé này, không phải ai muốn mua cũng có thể mua được.
" Xem ra, cái này không cần dùng đến nữa rồi?"
Lục Tử Kiện lại bày ra dáng vẻ tiếc nuối, còn thở dài một hơi. Nhưng ý cười nơi khóe miệng không chút nào che giấu vì biểu cảm của cô gái trước mặt cho thấy anh thắng rồi.
Đôi con ngươi mở thật lớn nhìn chằm chằm động tác đưa tay qua lại của Lục Tử Kiện. Vân Thiên Nhược có thể nhìn rõ đấy chính là vé xem triển lãm có trưng bày các bức tranh của các họa sĩ thiên tài.
Đáy mắt Lục Tử Kiện nổi lên một tầng ý cười ấm áp, cô gái này thật dễ dàng thỏa mãn cô. Anh phải cảm ơn chị gái Lục Minh Minh nhiều rồi.
Vân Thiên Nhược không nói không rằng, thay đổi tầm mắt nhanh chóng gom hết tài liệu bỏ vào giỏ xách gọn gàng rồi đứng dậy. Đối với Lục Tử Kiện nói:
" Chúng ta đi thôi! ". Cái gì cũng không cản trở cô được, vấn đề khách hàng như vậy là tạm ổn rồi. Lục Tử Kiện người ta đã mua vé, không đi thật uổng phí tâm tư của anh có phải không? Làm người quan trọng vẫn là không nên phụ lòng người khác không phải sao?
Nỗ lực thu liễm vui cười nơi đáy mắt, nhìn hành động vội vàng của cô anh đúng là chưa suy nghĩ đến. Cô lại phản ứng nhanh như vậy, dường như không cần do dự. Gật đầu đứng dậy cùng cô sánh vai ra ngoài.
Cảm giác khiến cô vui cười lại tốt như vậy, điều này anh chưa từng làm với bất cứ ai. Vì cô gái năm xưa anh đem lòng yêu, lại yêu người khác. Nên anh chưa từng có cơ hội khiến cô vui vẻ hạnh phúc, bởi vì cậu ta thay thế anh mất rồi.
Suốt đoạn đường đi Vân Thiên Nhược cười đến xán lạn, cảm kích Lục Tử Kiện không xuể. Đã sớm vứt bỏ suy nghĩ vì sao đột nhiên anh lại dẫn cô đi, còn mua vé sắn như vậy.
Hai người bọn họ, cách khoảng thời gian dài mới gặp lại, nhưng khi gặp rồi lại thấy thân thiết như quen từ lâu rồi.
Lục Tử Kiện lúc này lại hiện lên một suy nghĩ, anh mong rằng cô gái này cuộc sống luôn trải qua thật tốt đẹp. Ánh nhìn đầu tiên anh luôn cảm thấy ánh mắt cô lại mang theo ưu sầu, một chút đau thương. Một phần thê lương trên khuôn mặt ấy lại khiến người khác không nhịn được đau lòng.
Nhiều người cuộc sống chỉ quen làm bạn cùng ưu thương. Nhiều người bên cạnh vây quanh chỉ là hạnh phúc. Muốn khiến người ưu thương tiếp nhận hạnh phúc sẽ khó. Và muốn người hạnh phúc chịu được ưu thương cũng không phải ngày một ngày hai.
Vân Thiên Nhược là cô gái mang theo quá khứ ưu thương, anh muốn cô dần dần thoải mái tiếp nhận hạnh phúc từ cuộc sống này.
Tác giả :
Dương Tiểu Bạch