Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ
Chương 67: Vành tai và tóc mai chạm vào nhau là không thể chờ!
Đại mỹ nhân đứng bên giường, chậm chạp không chịu lên. Ta nhìn nàng, không biết nàng muốn gì.
“Tuyệt Ca, ngươi không ngủ được sao? Hay là ngươi muốn nằm bên ngoài?" Ta gãi đầu hỏi nàng.
“Bình thường đi ngủ ngươi đều mặc nhiều như vậy sao?" Nàng để lộ vẻ mặt buồn cười, nhìn ta.
Chuyện này... Y phục bản công tử vẫn còn chỉnh chu, ta quên cả việc cởi quần áo ra a. Ta đang bận suy nghĩ, thì đại mỹ nhân đã cởi áo ngoài ra, chỉ chừa trung y. Ta cũng nhanh tay cởi đai ngọc bên hông, nhưng tìm hoài cũng tìm không ra nút thắt. Đại mỹ nhân ngồi bên giường nhìn ta, khiến bản công tử càng hoảng, lập tức quay lưng lại, càng hoảng hốt thì lại càng tìm không được chỗ cởi. Có thể đại mỹ nhân nghĩ động tác của ta quá chậm, nàng phải chờ ta đi ngủ thực sự mệt quá, cho nên mới vươn tay giúp ta cởi cho nhanh.
Bàn tay của ta còn đang ở sau lưng lục lọi, bị bàn tay của nàng đột nhiên chạm vào khiến bản công tử hết hồn một phen. Trong nháy mắt sự va chạm giữa hai bàn tay giống như là có cái gì đó chảy ngược về ngực, so với vài lần trước nắm được bàn tay nhỏ nhắn của đại mỹ nhân, cảm giác còn mãnh liệt hơn nữa. Nàng không để cơ hội cho ta kịp tưởng tượng, thuần thục lột áo ngoài của bản công tử xuống, tại thời điểm ta xoay người đối diện nàng, đại mỹ nhân đã nằm trên giường, đắp chăn, tất cả động tác đều nhanh đến không thể thấy rõ. Bản công tử thật muốn luyện ra hỏa nhãn kim tinh, chắc lúc đó mới có biện pháp theo kịp một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi của đại mỹ nhân. Nàng đúng là khó lường nha!
Ta sững sờ chớp mắt nhìn xuống, chớp chớp, vẫn chớp không ngừng, không hiểu được tại sao đại mỹ nhân lại có thể nhanh nhẹn như thế.
“Ngươi còn muốn ngồi bao lâu? Không phải là muốn ngồi đến hừng đông chứ?" Đại mỹ nhân, ta thấy rõ nha! Tuy ngươi ra vẻ trách cứ, nhưng đôi mắt lại cười trộm, cư nhiên dám trêu ghẹo ta, thật xấu xa!
Đại mỹ nhân cho dù nói thế, nhưng vẫn vươn tay gom chăn lại, chừa ra một chỗ be bé để ta nằm xuống. Nếu đại mỹ nhân có thành ý mời bản công tử ngủ chung, người đang bệnh phong hàn như ta làm sao không biết xấu hổ mà từ chối chứ. Mau mà nằm xuống, sẵn tiện thả tấm màn che lại, đại mỹ nhân lập tức đắp chăn cho ta. Ta nằm xuống xong mới nhớ ra, ánh nến còn chưa tắt, ta lại lồm cồm bò dậy, định bước xuống giường.
“Ngươi muốn đi đâu?" Đại mỹ nhân vươn tay, nắm lấy cổ tay ta.
“Nến còn chưa thổi tắt, không tắt nó đi, ngươi sẽ ngủ không được."
“Ta vừa xem qua rồi, ước chừng còn khoảng nửa canh giờ sáp sẽ chảy hết, kệ nó đi. Ngươi nếu ra ngoài bây giờ, bệnh chưa khỏi hẳn, lại cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Nhanh nằm xuống, chúng ta nói chuyện một lát."
Cũng tốt, chưa tới giờ Hợi, hai ngày này ta ngủ không ít, bây giờ ngủ ngay cũng không hẳn được ngon giấc, huống chi nói chuyện phiếm gì đó, chính là thứ ta thích nhất.
“Ồ...! Ngươi muốn nói chuyện của nhà ai? Ta muốn nghe, ta muốn nghe!" Ta nằm nghiêng một bên, nhìn đại mỹ nhân, có nhiều chuyện bát quái thực khiến cả người phấn chấn, tràn trề năng lượng a!
“Không bằng hôm nay chúng ta sẽ nói một chút về chuyện của Lạc Dương Trần của Lạc phủ đi." Đại mỹ nhân nháy mắt một cách vô hại. Ta vốn nghĩ ánh mắt này chính là đại mỹ nhân đang cố tình phóng điện mê hoặc một người tốt không thể tốt hơn như bản công tử, thế nhưng những lời này...
“Ai... Ai nha! Bỗng nhiên ta mệt quá! Ta ngủ trước đây." Trọng tâm của đề tài này không ổn, ta nhanh chóng chuyển lại tư thế nằm ngửa. Mặc kệ nàng có mấy kế, ngủ là thượng sách!
“Ngươi... Ai!"
Ta từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy đại mỹ nhân gần kề bên người, nghiêng thân ôm lấy thắt lưng của ta, đầu gối lên bên cạnh đầu ta. Hơi thở của đại mỹ nhân từ từ trở nên đều đặn, ta nghĩ có lẽ nàng ngủ rồi, cho nên lén lút mở hờ cặp mắt, trộm ngắm nàng xem có đúng là đang ngủ hay không. Ừ, có vẻ đã ngủ thật rồi, thế nhưng một người có trí nhớ tốt như bản công tử đây còn không quên được chuyện đã xảy ra vào giấc ngủ trưa ngày đó, nhất định phải thử lại một lần nữa mới được.
Ta dùng ngón tay chọt chọt bên má nàng, chọt vài cái, làn da này còn mềm hơn trứng gà vừa bóc, trơn bóng, xúc cảm thực tuyệt vời, có thể so sánh với làn da thiên sinh lệ chất của bản công tử, thực là xứng đôi vừa lứa a. Ta dùng tay mò xuống phần hông, kéo tay nàng lên trên, kéo đến trước mặt ta, tinh tế quan sát bàn tay xinh đẹp của nàng, ngay cả móng tay cũng bóng loáng gọn ghẽ, không cần sơn móng tay cũng mơ hồ lộ ra một tầng hào quang. Còn nhớ sáng sớm thành thân ngày đó, ánh mắt đầu tiên của bản công tử chính là nhìn thấy tay nàng, đẹp đến mức khiến ta muốn hôn lên một lần.
Gì? Tay? Ta còn nhớ rõ ngày đó thần tiên tỷ tỷ sờ qua gương mặt của ta, tay nàng cũng đẹp như thế? Không thể có khả năng tay của hai người lại giống nhau như thế! Bỗng nhiên bản công tử nhớ ra, ta còn không thấy được phần vai của đại mỹ nhân, còn chưa xác định được trên vai nàng có nốt ruồi hay không, cho nên ta nhanh chóng đặt tay của đại mỹ nhân về chỗ cũ.
Ta không có thời gian để tự vấn, bản công tử rất muốn xác định vị mỹ nhân đang ngủ trước mặt, rốt cuộc có phải là thần tiên tỷ tỷ ngày đó hay không. Ta sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc, bởi vậy nhẹ tay nhẹ chân, cởi vạt áo trung y, kéo tuột vai áo ra, cũng may nến còn chưa tắt, nhưng ánh sáng bên trong màn trướng có chút yếu ớt, tra tìm một hồi, quả nhiên có một nốt ruồi nho nhỏ an vị ngay trên vai của đại mỹ nhân!
Không biết tại sao, ta bỗng nhiên cảm thấy thực kích động. Đợi đến khi ta ý thức lại, bản công tử đang đè lên người đại mỹ nhân, môi dán vào hõm vai nàng, bất tri bất giác hôn lên nó. Chậc chậc chậc! Xúc cảm này còn mịn hơn vải vóc tấn cống được hoàng thượng ban tặng lần trước. Cơ thể của đại mỹ nhân quả nhiên giống như đôi tay của nàng, nơi nơi đều hoàn mỹ. Ta vẫn muốn tiếp tục thưởng thức nó, nhưng bất thình lình bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ.
“Nha! Thì ra ngươi tỉnh rồi!" Ta ngẩng đầu lên nhìn mặt đại mỹ nhân, hơi chột dạ một chút.
“Động tác của ngươi càn rỡ như thế, ta còn có thể ngủ được sao?" Nàng nhéo nhéo lỗ tai ta.
“Tuyệt Ca, ngươi là thần tiên tỷ tỷ a!" Giọng đại mỹ nhân vang lên, khiến ta trở nên tỉnh táo, kinh ngạc nhận ra một sự thật.
“Ai! Muốn nói thật với ngươi, ngươi không chịu, lại muốn đợi lúc ta ngủ nhìn lén, còn nữa phu quân à! Ngươi đang làm cái gì thế?" Giọng nói của đại mỹ nhân đâm vào trong tai ta, thong thả mà biếng nhác, không có cảm giác đang bị người chất vấn, ngược lại có mấy phần ẩn ý bất đắc dĩ.
“Ngươi đi đâu vậy? Ngươi có biết ta vẫn một mực tìm ngươi hay không?" Ta nhìn đại mỹ nhân.
“Đúng là một kẻ hấp tấp! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó! Lại muốn ta trả lời trước?" Nàng cười mắng, còn vuốt tóc mai của ta.
Nàng không biết bản công tử tìm nàng lâu như vậy, luôn có chút chuyện muốn nói với nàng. Thế nhưng nàng lại không hề tái xuất hiện trước mặt ta, bản công tử tìm mãi không thấy. Đại mỹ nhân không những không nói thật cho ta biết, còn tìm cơ hội trêu ta, lúc này bản công tử thực là có chút tức giận, ta quyết định không cho nàng cơ hội nói gì nữa, ngẩng đầu, dùng môi mình dán chặt lấy môi nàng, dùng lưỡi tách ra khớp hàm của nàng.
“Ngô..." Lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại. Cặp mắt đại mỹ nhân mở thật to, vô cùng kinh ngạc, nhưng ta mặc kệ, dùng sức hung hăng dây dưa với chiếc lưỡi kia. Ta thấy ánh mắt của đại mỹ nhân từ từ thả lỏng, nàng thở dài một hơi, hai tay ôm vòng lấy lưng của ta, nhắm hai mắt lại, đầu lưỡi nhút nhát kia từ từ cộng vũ với ta.
Trong lúc môi lưỡi dính lấy nhau, đôi tay của ta cũng chẳng nhàn rỗi. Trung y? Trung y làm sao có thể gây trở ngại cho một người mặc dù đang phát hỏa nhưng vẫn duy trì dáng vẻ xinh đẹp như bản công tử đây? Thắt lưng bị giật ra, lột xuống! Nhưng đại mỹ nhân tuyệt đối không phải là một cây đèn cạn dầu. Khi hai tay ta ở trên lưng nàng dạo chơi, thì nàng cũng lôi kéo vạt áo trung y của ta ra. Lúc y phục lỏng lẻo, nàng nhanh chóng cởi chúng xuống, đôi tay vốn đang đặt sau lưng bỗng nhiên giơ lên, trung y nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất bên ngoài màn trướng.
Bản công tử bởi vì vẫn còn đang tức giận, cho nên tràn trề tinh thần tuyệt không chịu thua dũng cảm tiến tới. Bàn tay mò tới nút buộc trên cái yếm của đại mỹ nhân, kéo nó xuống, vừa cùng đại mỹ nhân tiếp tục dây dưa không ngừng, vừa dùng tay chạm vào trước ngực nàng. Tuy rằng đang hôn thật là nồng nhiệt, nhưng xúc cảm trước ngực đại mỹ nhân khiến ta thực sự kinh ngạc, đầy ắp mềm mại. Bản công tử tạm dừng cuộc khẩu chiến, ngồi lên, nương theo ánh sáng của ngọn nến bên ngoài, trước khi nàng xấu hổ mà che phần thân trên lại, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, cặp ngực tròn trịa xinh đẹp, ngay cả nụ hoa cũng mang theo sắc hồng nhạt, lộ ra hương vị hàm bao đãi phóng
Đại mỹ nhân phát hiện ta nhìn nàng, hoảng sợ lấy tay che chắn cơ thể xinh đẹp của nàng, vừa dùng chăn đắp lên người, quay đầu sang một bên. Hai má, lỗ tai, cần cổ đều phủ một tầng phấn hồng nhợt nhạt. Lòng ta kinh hoàng, nhiệt khí trong lòng giống như có xu hướng chảy ngược về một ngọn núi không tên, giống như nham thạch nóng chảy cực nóng trong lòng núi, tỏa ra sức nóng. Đối với một kẻ đã từng xem tiểu thuyết diễm tình như bản công tử đương nhiên có thể hiểu được tiếp theo phải làm gì. Vì vậy không để ý đại mỹ nhân có ý chấp nhận hay không, bản công tử dùng cả tay chân nhào tới trên người nàng.
Nàng quay đầu nhìn ta, ta bình tĩnh nhìn lại, dùng ánh mắt tìm kiếm sự đồng ý của nàng, lần thứ hai nàng quay đầu sang một bên, nhưng không có vẻ cự tuyệt. Bây giờ ta mới thấy rõ, thì ra sườn mặt của nàng cũng đẹp như vậy, như là trang sức bằng ngọc được tinh tế điêu khắc vậy. Hơn hẳn những vật trang sức tầm thường, đường nét của gương mặt đã có một loại nhu hòa, giống như là tiên nữ trên chín tầng mây, lại mang theo cảm giác thân thiết như đại tỷ tỷ láng giềng. Đúng là một vẻ đẹp động lòng người.
Ta khó có thể kìm nén, hôn lên gò má kiều diễm kia, nàng liền nhắm mắt. Bàn tay vốn dùng chăn che phần ngực cực kỳ kín đáo giờ đã phủ lên phần lưng của ta. Màn trướng trở thành vòng bảo vệ bao quanh, trong chăn trở thành thiên địa của chúng ta. Ta và nàng dính sát vào nhau, nhiệt độ bên trong cũng tăng lên theo tỷ lệ thuận. Cái trán của bản công tử tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể đại mỹ nhân không chỗ nào không nóng, chỉ cần ta thoáng động đậy, là có thể cảm thụ được sự ma sát của da thịt, vô cùng thân thiết.
Tuy đại mỹ nhân không cho ta hỏi rõ ràng về chuyện của thần tiên tỷ tỷ, nhưng nàng vẫn có công giúp ta đắp chăn, mỹ nữ tri kỷ như thế, hẳn là phải tưởng thưởng cho xứng. Ta ngậm lấy vành tai nàng, nghe được vài tiếng rên rỉ vang ra. Thân thể kích động có phần không được tự nhiên, mà mùi hoa mai trên người nàng như có như không phiêu tán trong màn trướng, khiến ta cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng mãnh liệt.
Ta ở bên tai nàng thổi khí không ngừng, tay đảo khắp người nàng. Ai nha! Bản công tử đã đọc nhiều du ký như vậy, quả nhiên không phải đơn giản chỉ làm khán giả, tham quan phong cảnh, quả nhiên nhân sinh là phải làm việc. Giống như bây giờ, ta không thể cứ dùng đôi mắt tham quan đại mỹ nhân được, mà phải sử dụng đôi tay thay thế bản công tử chính trực cao thượng đi kiểm tra địa hình, để tìm hiểu xem chỗ nào có thể nghỉ tạm, hoặc chỗ nào là nơi dừng chân.
Tuy tất cả sự tình phát sinh không đúng dự liệu, nhưng bản công tử quyết định dùng kế hoạch công chiếm cảnh đẹp trước mắt này. Tin tưởng vào ta đi, bản công thể đương nhiên có thể thành công mà!!!
(44): Hoa còn ngậm búp sắp nở - ý chỉ người thiếu nữ thanh xuân chưa gả chồng.
(45): Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
“Tuyệt Ca, ngươi không ngủ được sao? Hay là ngươi muốn nằm bên ngoài?" Ta gãi đầu hỏi nàng.
“Bình thường đi ngủ ngươi đều mặc nhiều như vậy sao?" Nàng để lộ vẻ mặt buồn cười, nhìn ta.
Chuyện này... Y phục bản công tử vẫn còn chỉnh chu, ta quên cả việc cởi quần áo ra a. Ta đang bận suy nghĩ, thì đại mỹ nhân đã cởi áo ngoài ra, chỉ chừa trung y. Ta cũng nhanh tay cởi đai ngọc bên hông, nhưng tìm hoài cũng tìm không ra nút thắt. Đại mỹ nhân ngồi bên giường nhìn ta, khiến bản công tử càng hoảng, lập tức quay lưng lại, càng hoảng hốt thì lại càng tìm không được chỗ cởi. Có thể đại mỹ nhân nghĩ động tác của ta quá chậm, nàng phải chờ ta đi ngủ thực sự mệt quá, cho nên mới vươn tay giúp ta cởi cho nhanh.
Bàn tay của ta còn đang ở sau lưng lục lọi, bị bàn tay của nàng đột nhiên chạm vào khiến bản công tử hết hồn một phen. Trong nháy mắt sự va chạm giữa hai bàn tay giống như là có cái gì đó chảy ngược về ngực, so với vài lần trước nắm được bàn tay nhỏ nhắn của đại mỹ nhân, cảm giác còn mãnh liệt hơn nữa. Nàng không để cơ hội cho ta kịp tưởng tượng, thuần thục lột áo ngoài của bản công tử xuống, tại thời điểm ta xoay người đối diện nàng, đại mỹ nhân đã nằm trên giường, đắp chăn, tất cả động tác đều nhanh đến không thể thấy rõ. Bản công tử thật muốn luyện ra hỏa nhãn kim tinh, chắc lúc đó mới có biện pháp theo kịp một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi của đại mỹ nhân. Nàng đúng là khó lường nha!
Ta sững sờ chớp mắt nhìn xuống, chớp chớp, vẫn chớp không ngừng, không hiểu được tại sao đại mỹ nhân lại có thể nhanh nhẹn như thế.
“Ngươi còn muốn ngồi bao lâu? Không phải là muốn ngồi đến hừng đông chứ?" Đại mỹ nhân, ta thấy rõ nha! Tuy ngươi ra vẻ trách cứ, nhưng đôi mắt lại cười trộm, cư nhiên dám trêu ghẹo ta, thật xấu xa!
Đại mỹ nhân cho dù nói thế, nhưng vẫn vươn tay gom chăn lại, chừa ra một chỗ be bé để ta nằm xuống. Nếu đại mỹ nhân có thành ý mời bản công tử ngủ chung, người đang bệnh phong hàn như ta làm sao không biết xấu hổ mà từ chối chứ. Mau mà nằm xuống, sẵn tiện thả tấm màn che lại, đại mỹ nhân lập tức đắp chăn cho ta. Ta nằm xuống xong mới nhớ ra, ánh nến còn chưa tắt, ta lại lồm cồm bò dậy, định bước xuống giường.
“Ngươi muốn đi đâu?" Đại mỹ nhân vươn tay, nắm lấy cổ tay ta.
“Nến còn chưa thổi tắt, không tắt nó đi, ngươi sẽ ngủ không được."
“Ta vừa xem qua rồi, ước chừng còn khoảng nửa canh giờ sáp sẽ chảy hết, kệ nó đi. Ngươi nếu ra ngoài bây giờ, bệnh chưa khỏi hẳn, lại cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Nhanh nằm xuống, chúng ta nói chuyện một lát."
Cũng tốt, chưa tới giờ Hợi, hai ngày này ta ngủ không ít, bây giờ ngủ ngay cũng không hẳn được ngon giấc, huống chi nói chuyện phiếm gì đó, chính là thứ ta thích nhất.
“Ồ...! Ngươi muốn nói chuyện của nhà ai? Ta muốn nghe, ta muốn nghe!" Ta nằm nghiêng một bên, nhìn đại mỹ nhân, có nhiều chuyện bát quái thực khiến cả người phấn chấn, tràn trề năng lượng a!
“Không bằng hôm nay chúng ta sẽ nói một chút về chuyện của Lạc Dương Trần của Lạc phủ đi." Đại mỹ nhân nháy mắt một cách vô hại. Ta vốn nghĩ ánh mắt này chính là đại mỹ nhân đang cố tình phóng điện mê hoặc một người tốt không thể tốt hơn như bản công tử, thế nhưng những lời này...
“Ai... Ai nha! Bỗng nhiên ta mệt quá! Ta ngủ trước đây." Trọng tâm của đề tài này không ổn, ta nhanh chóng chuyển lại tư thế nằm ngửa. Mặc kệ nàng có mấy kế, ngủ là thượng sách!
“Ngươi... Ai!"
Ta từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy đại mỹ nhân gần kề bên người, nghiêng thân ôm lấy thắt lưng của ta, đầu gối lên bên cạnh đầu ta. Hơi thở của đại mỹ nhân từ từ trở nên đều đặn, ta nghĩ có lẽ nàng ngủ rồi, cho nên lén lút mở hờ cặp mắt, trộm ngắm nàng xem có đúng là đang ngủ hay không. Ừ, có vẻ đã ngủ thật rồi, thế nhưng một người có trí nhớ tốt như bản công tử đây còn không quên được chuyện đã xảy ra vào giấc ngủ trưa ngày đó, nhất định phải thử lại một lần nữa mới được.
Ta dùng ngón tay chọt chọt bên má nàng, chọt vài cái, làn da này còn mềm hơn trứng gà vừa bóc, trơn bóng, xúc cảm thực tuyệt vời, có thể so sánh với làn da thiên sinh lệ chất của bản công tử, thực là xứng đôi vừa lứa a. Ta dùng tay mò xuống phần hông, kéo tay nàng lên trên, kéo đến trước mặt ta, tinh tế quan sát bàn tay xinh đẹp của nàng, ngay cả móng tay cũng bóng loáng gọn ghẽ, không cần sơn móng tay cũng mơ hồ lộ ra một tầng hào quang. Còn nhớ sáng sớm thành thân ngày đó, ánh mắt đầu tiên của bản công tử chính là nhìn thấy tay nàng, đẹp đến mức khiến ta muốn hôn lên một lần.
Gì? Tay? Ta còn nhớ rõ ngày đó thần tiên tỷ tỷ sờ qua gương mặt của ta, tay nàng cũng đẹp như thế? Không thể có khả năng tay của hai người lại giống nhau như thế! Bỗng nhiên bản công tử nhớ ra, ta còn không thấy được phần vai của đại mỹ nhân, còn chưa xác định được trên vai nàng có nốt ruồi hay không, cho nên ta nhanh chóng đặt tay của đại mỹ nhân về chỗ cũ.
Ta không có thời gian để tự vấn, bản công tử rất muốn xác định vị mỹ nhân đang ngủ trước mặt, rốt cuộc có phải là thần tiên tỷ tỷ ngày đó hay không. Ta sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc, bởi vậy nhẹ tay nhẹ chân, cởi vạt áo trung y, kéo tuột vai áo ra, cũng may nến còn chưa tắt, nhưng ánh sáng bên trong màn trướng có chút yếu ớt, tra tìm một hồi, quả nhiên có một nốt ruồi nho nhỏ an vị ngay trên vai của đại mỹ nhân!
Không biết tại sao, ta bỗng nhiên cảm thấy thực kích động. Đợi đến khi ta ý thức lại, bản công tử đang đè lên người đại mỹ nhân, môi dán vào hõm vai nàng, bất tri bất giác hôn lên nó. Chậc chậc chậc! Xúc cảm này còn mịn hơn vải vóc tấn cống được hoàng thượng ban tặng lần trước. Cơ thể của đại mỹ nhân quả nhiên giống như đôi tay của nàng, nơi nơi đều hoàn mỹ. Ta vẫn muốn tiếp tục thưởng thức nó, nhưng bất thình lình bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ.
“Nha! Thì ra ngươi tỉnh rồi!" Ta ngẩng đầu lên nhìn mặt đại mỹ nhân, hơi chột dạ một chút.
“Động tác của ngươi càn rỡ như thế, ta còn có thể ngủ được sao?" Nàng nhéo nhéo lỗ tai ta.
“Tuyệt Ca, ngươi là thần tiên tỷ tỷ a!" Giọng đại mỹ nhân vang lên, khiến ta trở nên tỉnh táo, kinh ngạc nhận ra một sự thật.
“Ai! Muốn nói thật với ngươi, ngươi không chịu, lại muốn đợi lúc ta ngủ nhìn lén, còn nữa phu quân à! Ngươi đang làm cái gì thế?" Giọng nói của đại mỹ nhân đâm vào trong tai ta, thong thả mà biếng nhác, không có cảm giác đang bị người chất vấn, ngược lại có mấy phần ẩn ý bất đắc dĩ.
“Ngươi đi đâu vậy? Ngươi có biết ta vẫn một mực tìm ngươi hay không?" Ta nhìn đại mỹ nhân.
“Đúng là một kẻ hấp tấp! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó! Lại muốn ta trả lời trước?" Nàng cười mắng, còn vuốt tóc mai của ta.
Nàng không biết bản công tử tìm nàng lâu như vậy, luôn có chút chuyện muốn nói với nàng. Thế nhưng nàng lại không hề tái xuất hiện trước mặt ta, bản công tử tìm mãi không thấy. Đại mỹ nhân không những không nói thật cho ta biết, còn tìm cơ hội trêu ta, lúc này bản công tử thực là có chút tức giận, ta quyết định không cho nàng cơ hội nói gì nữa, ngẩng đầu, dùng môi mình dán chặt lấy môi nàng, dùng lưỡi tách ra khớp hàm của nàng.
“Ngô..." Lời còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại. Cặp mắt đại mỹ nhân mở thật to, vô cùng kinh ngạc, nhưng ta mặc kệ, dùng sức hung hăng dây dưa với chiếc lưỡi kia. Ta thấy ánh mắt của đại mỹ nhân từ từ thả lỏng, nàng thở dài một hơi, hai tay ôm vòng lấy lưng của ta, nhắm hai mắt lại, đầu lưỡi nhút nhát kia từ từ cộng vũ với ta.
Trong lúc môi lưỡi dính lấy nhau, đôi tay của ta cũng chẳng nhàn rỗi. Trung y? Trung y làm sao có thể gây trở ngại cho một người mặc dù đang phát hỏa nhưng vẫn duy trì dáng vẻ xinh đẹp như bản công tử đây? Thắt lưng bị giật ra, lột xuống! Nhưng đại mỹ nhân tuyệt đối không phải là một cây đèn cạn dầu. Khi hai tay ta ở trên lưng nàng dạo chơi, thì nàng cũng lôi kéo vạt áo trung y của ta ra. Lúc y phục lỏng lẻo, nàng nhanh chóng cởi chúng xuống, đôi tay vốn đang đặt sau lưng bỗng nhiên giơ lên, trung y nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất bên ngoài màn trướng.
Bản công tử bởi vì vẫn còn đang tức giận, cho nên tràn trề tinh thần tuyệt không chịu thua dũng cảm tiến tới. Bàn tay mò tới nút buộc trên cái yếm của đại mỹ nhân, kéo nó xuống, vừa cùng đại mỹ nhân tiếp tục dây dưa không ngừng, vừa dùng tay chạm vào trước ngực nàng. Tuy rằng đang hôn thật là nồng nhiệt, nhưng xúc cảm trước ngực đại mỹ nhân khiến ta thực sự kinh ngạc, đầy ắp mềm mại. Bản công tử tạm dừng cuộc khẩu chiến, ngồi lên, nương theo ánh sáng của ngọn nến bên ngoài, trước khi nàng xấu hổ mà che phần thân trên lại, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, cặp ngực tròn trịa xinh đẹp, ngay cả nụ hoa cũng mang theo sắc hồng nhạt, lộ ra hương vị hàm bao đãi phóng
Đại mỹ nhân phát hiện ta nhìn nàng, hoảng sợ lấy tay che chắn cơ thể xinh đẹp của nàng, vừa dùng chăn đắp lên người, quay đầu sang một bên. Hai má, lỗ tai, cần cổ đều phủ một tầng phấn hồng nhợt nhạt. Lòng ta kinh hoàng, nhiệt khí trong lòng giống như có xu hướng chảy ngược về một ngọn núi không tên, giống như nham thạch nóng chảy cực nóng trong lòng núi, tỏa ra sức nóng. Đối với một kẻ đã từng xem tiểu thuyết diễm tình như bản công tử đương nhiên có thể hiểu được tiếp theo phải làm gì. Vì vậy không để ý đại mỹ nhân có ý chấp nhận hay không, bản công tử dùng cả tay chân nhào tới trên người nàng.
Nàng quay đầu nhìn ta, ta bình tĩnh nhìn lại, dùng ánh mắt tìm kiếm sự đồng ý của nàng, lần thứ hai nàng quay đầu sang một bên, nhưng không có vẻ cự tuyệt. Bây giờ ta mới thấy rõ, thì ra sườn mặt của nàng cũng đẹp như vậy, như là trang sức bằng ngọc được tinh tế điêu khắc vậy. Hơn hẳn những vật trang sức tầm thường, đường nét của gương mặt đã có một loại nhu hòa, giống như là tiên nữ trên chín tầng mây, lại mang theo cảm giác thân thiết như đại tỷ tỷ láng giềng. Đúng là một vẻ đẹp động lòng người.
Ta khó có thể kìm nén, hôn lên gò má kiều diễm kia, nàng liền nhắm mắt. Bàn tay vốn dùng chăn che phần ngực cực kỳ kín đáo giờ đã phủ lên phần lưng của ta. Màn trướng trở thành vòng bảo vệ bao quanh, trong chăn trở thành thiên địa của chúng ta. Ta và nàng dính sát vào nhau, nhiệt độ bên trong cũng tăng lên theo tỷ lệ thuận. Cái trán của bản công tử tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể đại mỹ nhân không chỗ nào không nóng, chỉ cần ta thoáng động đậy, là có thể cảm thụ được sự ma sát của da thịt, vô cùng thân thiết.
Tuy đại mỹ nhân không cho ta hỏi rõ ràng về chuyện của thần tiên tỷ tỷ, nhưng nàng vẫn có công giúp ta đắp chăn, mỹ nữ tri kỷ như thế, hẳn là phải tưởng thưởng cho xứng. Ta ngậm lấy vành tai nàng, nghe được vài tiếng rên rỉ vang ra. Thân thể kích động có phần không được tự nhiên, mà mùi hoa mai trên người nàng như có như không phiêu tán trong màn trướng, khiến ta cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng mãnh liệt.
Ta ở bên tai nàng thổi khí không ngừng, tay đảo khắp người nàng. Ai nha! Bản công tử đã đọc nhiều du ký như vậy, quả nhiên không phải đơn giản chỉ làm khán giả, tham quan phong cảnh, quả nhiên nhân sinh là phải làm việc. Giống như bây giờ, ta không thể cứ dùng đôi mắt tham quan đại mỹ nhân được, mà phải sử dụng đôi tay thay thế bản công tử chính trực cao thượng đi kiểm tra địa hình, để tìm hiểu xem chỗ nào có thể nghỉ tạm, hoặc chỗ nào là nơi dừng chân.
Tuy tất cả sự tình phát sinh không đúng dự liệu, nhưng bản công tử quyết định dùng kế hoạch công chiếm cảnh đẹp trước mắt này. Tin tưởng vào ta đi, bản công thể đương nhiên có thể thành công mà!!!
(44): Hoa còn ngậm búp sắp nở - ý chỉ người thiếu nữ thanh xuân chưa gả chồng.
(45): Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
Tác giả :
Hùng Lão Gia