Phi Tử Của Ca Ca
Chương 73
Thân thể rắn chắc cường tráng ở trong nước, nữa thân trên lồ lộ ra, nữa thân dưới ẩn hiện dưới làn nước trong suốt, vừa nhìn thấy thân thể lõa lồ, Ngạo Mai trong lòng tim đập loạn xạ, bang bang loạn nhảy.
Nàng chưa từng thấy qua thân thể trưởng thành của nam nhân, mà còn lại như thế này nhìn gần như thế. Không yên lòng, cầm khăn chà chà phía sau lưng hắn, Ngạo Mai trong lòng thầm cầu khẩn hắn mau mau tắm xong.
“Hiền đệ, như thế nào lại không có chút xíu lực nào vậy, cứ như là một nữ nhân yếu ớt vậy!“
Thì ta chính là một nữ nhân!
Có thể để cho công chúa chà lưng cho, đó là nhờ phúc khí do tổ tông ngươi tu luyện thành!
Ngạo Mai tay tăng thêm một chút sức, phát tiết hết nỗi tức giận mấy đêm qua bị “áp bức" đè nén trong lòng.
Mấy đêm nay, hắn đêm nào cũng cùng nàng ngủ chung giường, bàn tay hắn không phải gác lên ngực của nàng thì cũng là ôm ngang qua eo lưng của nàng, muốn gỡ bỏ ra cũng không được, phảng phất giống như là hắn cố ý làm vậy.
Lúc đầu tay hắn thân thiết vòng qua ngực nàng ôm chặt, thấy nàng không nói gì cũng không bỏ ra, mỗi đêm lại còn phải chịu đựng sức nặng bàn tay hắn đè lên ngực, làm Ngạo Mai e sợ, động cũng không dám động, chỉ sợ hắn phát hiện nàng vốn là nữ nhân, sợ hắn lại làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý, phi lễ đối với nàng.
Ngạo Mai tiếp tục tăng thêm sức lực trên tay. Trần Nhất Kiếm cảm giác được tâm tình nàng đang biến hóa, bàn tay hắn vươn ra hơi dùng một chút lực, đã mang được Ngạo Mai vào trong mộc thùng.
“Áaaa…“
Ngạo Mai lớn tiếng kêu lên, mới vừa hé miệng ra, thanh âm của nàng đã được Trần Nhất Kiếm nuốt trọn vào trong miệng.
Cái này dĩ nhiên là nam nhân hôn môi nàng?
Ngạo Mai hoảng sợ mở to mắt nhìn hắn.
“Ngươi…“
Tay nhỏ bé dùng sức đấm đánh trước ngực hắn, “Buông ta ra… Buông ta ra…“
Đáng tiếc, thanh âm Ngạo Mai như tiếng kêu của con mèo nhỏ, toàn bộ đều bị đôi môi của Trần Nhất Kiếm loại bỏ nuốt vào trong miệng, chỉ còn lại là thanh âm yếu ớt.
Gặm cắn đôi môi anh đào mềm mại, nhấm nháp vị ngọt đôi môi của nữ tử trong lòng, Trần Nhất Kiếm cứ như vậy trong nháy mắt thất thần.
Cảm giác được thân thể mỹ miều mềm mại trong lòng yếu dần không chống đối nữa, Trần Nhất Kiếm mới buông nàng ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ rực hấp dẫn Trần Nhất Kiếm, phản ứng nam tính đặc trưng của nam giới trong lòng hắn nổi lên mãnh liệt.
“Ta là nam nhân… Ngươi như thế nào… Ngươi như thế nào…“
Ngạo Mai nhìn thấy ánh mắt mang ý cười tràn ngập sắc dục như vậy của Trần Nhất Kiếm, chột dạ hỏi.
Trần Nhất Kiếm cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngạo Mai đặt lên ngực mình, hướng tay nàng rê dọc theo vòm ngực săn chắc sau đó di chuyển từ từ xuống dưới thân thể rắn chắc của hắn.
Ngạo Mai nhắm mắt lại, không dám nhìn, lần đầu tiên vuốt ve thân thể nam nhân, rất rắn chắc, rất đàn hồi, thật không ngờ thân thể lại cùng nhau gần gũi khiêu động như vậy, nhưng dù vậy cảm xúc đụng chạm này rất tốt.
Nhưng mà, tại sao trái tim mình lại đập loạn xạ, nhảy liên hồi, nhanh như vậy?
Trần Nhất Kiếm dẫn đường đưa bàn tay nhỏ bé của nàng tiếp tục từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới cơ thể hắn, không chút nào có ý dừng lại.
Nhìn nữ nhân đang ôm ấp trong lòng, dáng mạo e thẹn, tâm tư nhút nhát có chút khiếp sợ, dáng vẻ thật xinh đẹp rung động lòng người, Trần Nhất Kiếm càng thêm nhận định, nữ nhân này, hắn muốn có!!
Ngạo Mai vuốt ve cơ thể nam nhân tráng kiện, bộ dáng bắt đầu có chút hưởng thụ, thế nhưng, thân thể nàng bản thân càng lúc càng nóng dần lên, làm cho nàng bất an, thân thể vặn vẹo không yên.
Bàn tay nhỏ bé ngừng lại một chỗ.
Là cái gì? Nong nóng lại có chút cưng cứng, lại còn đang không ngừng co rút động đậy?
Hình dáng lại giống như mộc bổng (khúc cây nhỏ) gì đó, Ngạo Mai thử dùng sức nắm một chút, Trần Nhất Kiếm phát ra một tiếng kêu rên rỉ đê mê, “Uh… Uh…“
Mộc bổng? Ngạo Mai vụt mở mắt, cúi đầu vừa nhìn, bị hoảng sợ lại muốn bật ra tiếng kêu lớn.
Trần Nhất Kiếm sớm đã có điều phòng bị, không đợi tiếng kêu của nàng bật ra khỏi miệng, thì đã ngấu nghiến hôn lấy môi nàng.
Lúc này Ngạo Mai cũng không tự chủ được nữa, vươn đôi tay nhỏ bé lên choàng qua cổ hắn, Trần Nhất Kiếm khi ấy mới buông ra.
“Ngươi có đồ vật này sao?“
Trần Nhất Kiếm cầm tay Ngạo Mai, không cho nàng rút lui, bị nàng cầm qua “của quý" cảm giác thật sự rất tốt, như người tỉnh giấc khỏi cơn mê!
“Ta… Ta…" Ngạo Mai cà lăm hẳn lên.
“Ta đến thay ngươi rà soát kiểm tra nha!“
Trần Nhất Kiếm nhanh chóng cởi bỏ y phục Ngạo Mai ra, nhìn thấy bộ ngực no tròn của nàng bị bó chặt trong dãi lụa trắng như vậy, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, thương tiếc.
Cởi bỏ dãi lụa trắng vừa rộng vừa dài ra, trong tay Trần Nhất Kiếm không ngừng kéo dãi lụa trắng, chẳng mấy chốc trước mắt hắn lộ ra đôi nhũ hoa tròn trịa vung cao.
Được cởi bỏ phóng thích, song nhũ trắng như tuyết vui sướng nảy lên, bật ra, vươn cao như đôi núi cao vút.
Nhẹ nhàng vốc nước để rơi xuống bộ ngực căng tràn sức sống của Ngạo Mai, thương yêu luyến tiếc nhẹ xoa nắn, sau đó, lại cúi đầu ngậm lấy đôi đầu nhũ gọn nhỏ hồng nhạt, vô vàn yêu thương nhẹ mút lấy.
Ngạo Mai bị động tác Trần Nhất Kiếm hù dọa đến ngây người, mặc cho hắn loay hoay trước ngực nàng, thân lại còn không khỏi ngửa ra sau phó mặc thân xác cho hắn, đem hai bầu ngực nõn nà lồ lộ phơi bày trước mắt hắn.
Trần Nhất Kiếm cũng không có cách gì khống chế dục vọng bản thân mình nữa, hắn từ trong mộc thùng đứng lên, ôm lấy Ngạo Mai thân thể còn đang trần trụi hướng về phía giường đi đến, trong miệng vẫn còn ngậm lấy đầu vú tròn tròn nhỏ gọn xinh xinh.
Thình lình thân thể tiếp xúc với bầu không khí lạnh, làm cho Ngạo Mai bừng tỉnh lại.
Nàng ý thức được nguy cơ trước mắt, “Buông ta ra… Buông ta ra…“
Cho dù nàng giãy dụa đánh đấm như thế nào, Trần Nhất Kiếm cũng không chút động lòng.
Nhả đầu vú nhỏ xinh đang ngậm trong miệng ra, Trần Nhất Kiếm một lần nữa nồng nàn hôn lên môi Ngạo Mai, gặm cắn chỉ trong chốc lát, lại nói “Đừng kêu, bộ nàng muốn gọi tất cả mọi người tới đây, xem bộ dáng chúng ta bây giờ ra sao sao?“
Hiệu quả tốt lắm, Ngạo Mai ngừng giãy dụa.
“Ngươi buông ta ra… Van cầu ngươi…" Xem ra dùng sức không được rồi, phải chuyển qua ôn nhu, Ngạo Mai lên tiếng cầu xin.
Đem Ngạo Mai đặt vào trên giường, Trần Nhất Kiếm vừa lại đè lên thân thể nàng, một cách chân thật đáng tin tuyên bố, “Từ hôm nay trở đi, nàng nhất định là nữ nhân của ta!“
Vừa lại cúi xuống ngấu nghiến hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, đến khi thấy trên mặt Ngạo Mai lưu lại dòng nước mắt, hắn mới ngừng lại động tác.
“Yên tâm, ta sẽ không muốn nàng đâu! Ta chỉ là rất khát vọng nàng mà thôi, nếu nàng nguyện ý cho ta, ta thật muốn ngay bây giờ ái ân với nàng!" Trần Nhất Kiếm thanh âm khàn khàn, như là cố gắng hết sức kiềm nén dục vọng của bản thân.
Ngạo Mai đầu không ngừng lúc lắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vương đầy nước mắt.
“Thôi được rồi, ta từ bỏ… Ta từ bỏ…“
Thay nàng lau đi nước mắt đọng trên mặt, tha thiết ôm siết nàng vào trong lòng, “Chúng ta ngủ đi, ta đáp ứng nàng, đêm nay không hề chạm vào nàng, được chứ?" Nhìn bộ dáng trước mắt mỹ miều mượt mà rung động lòng người, Trần Nhất Kiếm miễn cưỡng kiềm chế khát vọng mãnh liệt trong lòng.
Như là nhớ tới cái gì, Trần Nhất Kiếm tháo ngọc bội mang bên hông trường sam xuống, giao vào trong tay Ngạo Mai.
“Cái này nàng giữ lấy, ta là người Nam Trần quốc, sau này, nếu có dịp đến bên kia làm việc, mang theo cái này, sẽ có thể dùng đến!“
Hôn lên trán Ngạo Mai một cái, “Nhưng mà, ta nghĩ, cũng dùng không được bao lâu đâu, ta sẽ lấy ngươi đưa trở về!“
Trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
Ngạo Mai chỉ ghi nhớ, câu nói kia của hắn không hề chạm vào nàng, cho nên, nàng yên tâm tiến vào mộng đẹp.
Nhìn dáng vẻ say sưa ngủ ngây thơ trong sáng của nàng, Trần Nhất Kiếm có chút tự trách, mới vừa rồi tình cảm kích động, hành động có phần thái quá, dù sao nàng cũng còn là tiểu nữ nhân tao nhã chưa trãi việc đời, thật sự làm nàng hoảng sợ, sém chút nữa làm hư nàng rồi.
Ngạo Mai cảm giác hương vị ngọt ngào trong giấc ngủ.
Khi mở mắt ra, ánh mặt trời đã rọi vào tận bên trong phòng.
Như thế nào không ai gọi nàng rời giường vậy?
Ôi, đau chết người đi được!
Nàng chưa từng thấy qua thân thể trưởng thành của nam nhân, mà còn lại như thế này nhìn gần như thế. Không yên lòng, cầm khăn chà chà phía sau lưng hắn, Ngạo Mai trong lòng thầm cầu khẩn hắn mau mau tắm xong.
“Hiền đệ, như thế nào lại không có chút xíu lực nào vậy, cứ như là một nữ nhân yếu ớt vậy!“
Thì ta chính là một nữ nhân!
Có thể để cho công chúa chà lưng cho, đó là nhờ phúc khí do tổ tông ngươi tu luyện thành!
Ngạo Mai tay tăng thêm một chút sức, phát tiết hết nỗi tức giận mấy đêm qua bị “áp bức" đè nén trong lòng.
Mấy đêm nay, hắn đêm nào cũng cùng nàng ngủ chung giường, bàn tay hắn không phải gác lên ngực của nàng thì cũng là ôm ngang qua eo lưng của nàng, muốn gỡ bỏ ra cũng không được, phảng phất giống như là hắn cố ý làm vậy.
Lúc đầu tay hắn thân thiết vòng qua ngực nàng ôm chặt, thấy nàng không nói gì cũng không bỏ ra, mỗi đêm lại còn phải chịu đựng sức nặng bàn tay hắn đè lên ngực, làm Ngạo Mai e sợ, động cũng không dám động, chỉ sợ hắn phát hiện nàng vốn là nữ nhân, sợ hắn lại làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý, phi lễ đối với nàng.
Ngạo Mai tiếp tục tăng thêm sức lực trên tay. Trần Nhất Kiếm cảm giác được tâm tình nàng đang biến hóa, bàn tay hắn vươn ra hơi dùng một chút lực, đã mang được Ngạo Mai vào trong mộc thùng.
“Áaaa…“
Ngạo Mai lớn tiếng kêu lên, mới vừa hé miệng ra, thanh âm của nàng đã được Trần Nhất Kiếm nuốt trọn vào trong miệng.
Cái này dĩ nhiên là nam nhân hôn môi nàng?
Ngạo Mai hoảng sợ mở to mắt nhìn hắn.
“Ngươi…“
Tay nhỏ bé dùng sức đấm đánh trước ngực hắn, “Buông ta ra… Buông ta ra…“
Đáng tiếc, thanh âm Ngạo Mai như tiếng kêu của con mèo nhỏ, toàn bộ đều bị đôi môi của Trần Nhất Kiếm loại bỏ nuốt vào trong miệng, chỉ còn lại là thanh âm yếu ớt.
Gặm cắn đôi môi anh đào mềm mại, nhấm nháp vị ngọt đôi môi của nữ tử trong lòng, Trần Nhất Kiếm cứ như vậy trong nháy mắt thất thần.
Cảm giác được thân thể mỹ miều mềm mại trong lòng yếu dần không chống đối nữa, Trần Nhất Kiếm mới buông nàng ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ rực hấp dẫn Trần Nhất Kiếm, phản ứng nam tính đặc trưng của nam giới trong lòng hắn nổi lên mãnh liệt.
“Ta là nam nhân… Ngươi như thế nào… Ngươi như thế nào…“
Ngạo Mai nhìn thấy ánh mắt mang ý cười tràn ngập sắc dục như vậy của Trần Nhất Kiếm, chột dạ hỏi.
Trần Nhất Kiếm cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngạo Mai đặt lên ngực mình, hướng tay nàng rê dọc theo vòm ngực săn chắc sau đó di chuyển từ từ xuống dưới thân thể rắn chắc của hắn.
Ngạo Mai nhắm mắt lại, không dám nhìn, lần đầu tiên vuốt ve thân thể nam nhân, rất rắn chắc, rất đàn hồi, thật không ngờ thân thể lại cùng nhau gần gũi khiêu động như vậy, nhưng dù vậy cảm xúc đụng chạm này rất tốt.
Nhưng mà, tại sao trái tim mình lại đập loạn xạ, nhảy liên hồi, nhanh như vậy?
Trần Nhất Kiếm dẫn đường đưa bàn tay nhỏ bé của nàng tiếp tục từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới cơ thể hắn, không chút nào có ý dừng lại.
Nhìn nữ nhân đang ôm ấp trong lòng, dáng mạo e thẹn, tâm tư nhút nhát có chút khiếp sợ, dáng vẻ thật xinh đẹp rung động lòng người, Trần Nhất Kiếm càng thêm nhận định, nữ nhân này, hắn muốn có!!
Ngạo Mai vuốt ve cơ thể nam nhân tráng kiện, bộ dáng bắt đầu có chút hưởng thụ, thế nhưng, thân thể nàng bản thân càng lúc càng nóng dần lên, làm cho nàng bất an, thân thể vặn vẹo không yên.
Bàn tay nhỏ bé ngừng lại một chỗ.
Là cái gì? Nong nóng lại có chút cưng cứng, lại còn đang không ngừng co rút động đậy?
Hình dáng lại giống như mộc bổng (khúc cây nhỏ) gì đó, Ngạo Mai thử dùng sức nắm một chút, Trần Nhất Kiếm phát ra một tiếng kêu rên rỉ đê mê, “Uh… Uh…“
Mộc bổng? Ngạo Mai vụt mở mắt, cúi đầu vừa nhìn, bị hoảng sợ lại muốn bật ra tiếng kêu lớn.
Trần Nhất Kiếm sớm đã có điều phòng bị, không đợi tiếng kêu của nàng bật ra khỏi miệng, thì đã ngấu nghiến hôn lấy môi nàng.
Lúc này Ngạo Mai cũng không tự chủ được nữa, vươn đôi tay nhỏ bé lên choàng qua cổ hắn, Trần Nhất Kiếm khi ấy mới buông ra.
“Ngươi có đồ vật này sao?“
Trần Nhất Kiếm cầm tay Ngạo Mai, không cho nàng rút lui, bị nàng cầm qua “của quý" cảm giác thật sự rất tốt, như người tỉnh giấc khỏi cơn mê!
“Ta… Ta…" Ngạo Mai cà lăm hẳn lên.
“Ta đến thay ngươi rà soát kiểm tra nha!“
Trần Nhất Kiếm nhanh chóng cởi bỏ y phục Ngạo Mai ra, nhìn thấy bộ ngực no tròn của nàng bị bó chặt trong dãi lụa trắng như vậy, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, thương tiếc.
Cởi bỏ dãi lụa trắng vừa rộng vừa dài ra, trong tay Trần Nhất Kiếm không ngừng kéo dãi lụa trắng, chẳng mấy chốc trước mắt hắn lộ ra đôi nhũ hoa tròn trịa vung cao.
Được cởi bỏ phóng thích, song nhũ trắng như tuyết vui sướng nảy lên, bật ra, vươn cao như đôi núi cao vút.
Nhẹ nhàng vốc nước để rơi xuống bộ ngực căng tràn sức sống của Ngạo Mai, thương yêu luyến tiếc nhẹ xoa nắn, sau đó, lại cúi đầu ngậm lấy đôi đầu nhũ gọn nhỏ hồng nhạt, vô vàn yêu thương nhẹ mút lấy.
Ngạo Mai bị động tác Trần Nhất Kiếm hù dọa đến ngây người, mặc cho hắn loay hoay trước ngực nàng, thân lại còn không khỏi ngửa ra sau phó mặc thân xác cho hắn, đem hai bầu ngực nõn nà lồ lộ phơi bày trước mắt hắn.
Trần Nhất Kiếm cũng không có cách gì khống chế dục vọng bản thân mình nữa, hắn từ trong mộc thùng đứng lên, ôm lấy Ngạo Mai thân thể còn đang trần trụi hướng về phía giường đi đến, trong miệng vẫn còn ngậm lấy đầu vú tròn tròn nhỏ gọn xinh xinh.
Thình lình thân thể tiếp xúc với bầu không khí lạnh, làm cho Ngạo Mai bừng tỉnh lại.
Nàng ý thức được nguy cơ trước mắt, “Buông ta ra… Buông ta ra…“
Cho dù nàng giãy dụa đánh đấm như thế nào, Trần Nhất Kiếm cũng không chút động lòng.
Nhả đầu vú nhỏ xinh đang ngậm trong miệng ra, Trần Nhất Kiếm một lần nữa nồng nàn hôn lên môi Ngạo Mai, gặm cắn chỉ trong chốc lát, lại nói “Đừng kêu, bộ nàng muốn gọi tất cả mọi người tới đây, xem bộ dáng chúng ta bây giờ ra sao sao?“
Hiệu quả tốt lắm, Ngạo Mai ngừng giãy dụa.
“Ngươi buông ta ra… Van cầu ngươi…" Xem ra dùng sức không được rồi, phải chuyển qua ôn nhu, Ngạo Mai lên tiếng cầu xin.
Đem Ngạo Mai đặt vào trên giường, Trần Nhất Kiếm vừa lại đè lên thân thể nàng, một cách chân thật đáng tin tuyên bố, “Từ hôm nay trở đi, nàng nhất định là nữ nhân của ta!“
Vừa lại cúi xuống ngấu nghiến hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, đến khi thấy trên mặt Ngạo Mai lưu lại dòng nước mắt, hắn mới ngừng lại động tác.
“Yên tâm, ta sẽ không muốn nàng đâu! Ta chỉ là rất khát vọng nàng mà thôi, nếu nàng nguyện ý cho ta, ta thật muốn ngay bây giờ ái ân với nàng!" Trần Nhất Kiếm thanh âm khàn khàn, như là cố gắng hết sức kiềm nén dục vọng của bản thân.
Ngạo Mai đầu không ngừng lúc lắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vương đầy nước mắt.
“Thôi được rồi, ta từ bỏ… Ta từ bỏ…“
Thay nàng lau đi nước mắt đọng trên mặt, tha thiết ôm siết nàng vào trong lòng, “Chúng ta ngủ đi, ta đáp ứng nàng, đêm nay không hề chạm vào nàng, được chứ?" Nhìn bộ dáng trước mắt mỹ miều mượt mà rung động lòng người, Trần Nhất Kiếm miễn cưỡng kiềm chế khát vọng mãnh liệt trong lòng.
Như là nhớ tới cái gì, Trần Nhất Kiếm tháo ngọc bội mang bên hông trường sam xuống, giao vào trong tay Ngạo Mai.
“Cái này nàng giữ lấy, ta là người Nam Trần quốc, sau này, nếu có dịp đến bên kia làm việc, mang theo cái này, sẽ có thể dùng đến!“
Hôn lên trán Ngạo Mai một cái, “Nhưng mà, ta nghĩ, cũng dùng không được bao lâu đâu, ta sẽ lấy ngươi đưa trở về!“
Trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
Ngạo Mai chỉ ghi nhớ, câu nói kia của hắn không hề chạm vào nàng, cho nên, nàng yên tâm tiến vào mộng đẹp.
Nhìn dáng vẻ say sưa ngủ ngây thơ trong sáng của nàng, Trần Nhất Kiếm có chút tự trách, mới vừa rồi tình cảm kích động, hành động có phần thái quá, dù sao nàng cũng còn là tiểu nữ nhân tao nhã chưa trãi việc đời, thật sự làm nàng hoảng sợ, sém chút nữa làm hư nàng rồi.
Ngạo Mai cảm giác hương vị ngọt ngào trong giấc ngủ.
Khi mở mắt ra, ánh mặt trời đã rọi vào tận bên trong phòng.
Như thế nào không ai gọi nàng rời giường vậy?
Ôi, đau chết người đi được!
Tác giả :
Tất Minh Vũ