Phi Tử Của Ca Ca
Chương 42
Mai Tuyết Tình đứng mé ngoài tường của một cửa hàng, không đếm xỉa đến đám người rộn ràng nhốn nháo qua lại.
“Tráng nhi…"
Một tiếng mệt mỏi thế nhưng thanh âm lại tràn ngập tình cảm truyền đến tai Mai Tuyết Tình: “Đi thôi, giá mà lúc này mẫu thân có tiền… mẫu thân cũng mua một đồ chơi hình nhân bằng đường cho con!"
Mai Tuyết Tình tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia.
Chỗ góc tường một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi đang ngồi, mặc dù quần áo tả tơi, nhưng lại không che dấu được khuôn mặt thanh tú.
Chỉ bất quá, Mai Tuyết Tình phát hiện sắc mặt của nàng có chút ửng hồng.
Có phải bị bệnh hay không?
Mai Tuyết Tình bất động thanh sắc tiếp tục lắng nghe.
“Mẫu thân… Con không cần… Tráng nhi vốn là nam tử hán rồi… Nam tử hán không chơi những thứ kia…"
Tiểu nam hài tên gọi Tráng nhi quay mặt về phía mẫu thân lắc lắc cánh tay gầy yếu, nói : “Giữ lại tiền, tìm đại phu trị bệnh cho mẫu thân…"
Thấy trong mắt mẫu thân hiện lên vẻ áy náy, Tráng nhi vội vàng giải thích: “Chữa hết bệnh của m ẫu thân… Chúng ta có thể đi tìm cha rồi… Tìm được cha rồi, chúng ta sẽ bảo cha cho chúng ta tiền, mua thật nhiều thật nhiều đồ chơi hình nhân bằng đường …"
Mai Tuyết Tình nghe ra một ít manh mối, thì ra là hai mẹ con đi tìm cha của cậu bé, lưu lạc ở đây.
Nhìn sắc mặt ửng hồng của thiếu phụ kia, hẳn là bệnh không nhẹ, nếu không, có tiền tại sao không đi tìm đại phu, phỏng chừng hay là trên người ngân lượng không đủ rồi !
Tràn ngập từ ái mẫu thân, hài tử nhu thuận hiểu chuyện.
Mai Tuyết Tình động lòng trắc ẩn, nhìn bọn họ không phải là ăn xin chuyên nghiệp, trong lòng tràn ngập sự đồng tình và cảm thông.
“Đại tỷ… người sống ở đâu?" Mai Tuyết Tình tiến tới tiếp cận.
Bé trai muốn mở miệng trả lời, thiếu phụ ngăn cản hắn, nói: “Chúng ta mẫu tử vốn là sống ở trên núi phía đông, không biết, cô nương có gì chỉ giáo?"
Tiểu nam hài thì thào nói: “Mẫu thân dạy Tráng nhi phải thành thật, sao mẫu thân lại nói dối!“
Theo nét mặt tránh né của thiếu phụ, cũng từ trong giọng nói thì thào của tiểu nam hài, Mai Tuyết Tình có thể đoán được, bọn họ khẳng định có ẩn tình gì đó khó nói, nói cách khác, không thể đối với người xa lạ, không quen biết, không thể không phòng bị.
Cũng được, mỗi người đều có những bí ẩn riêng tư thuộc về bản thân mình, chính mình cũng không có cách gì hỏi tường tận, chỉ cần có thể phán đoán bọn họ không phải là người xấu là được rồi.
Mai Tuyết Tình từ trong người móc ra toàn bộ số ngân lượng mang theo, giao vào tay thiếu phụ.
“Cầm lấy đi tìm đại phu đi… Ta xem ngươi bệnh không phải là nhẹ đâu…"
Thiếu phụ vội vàng đẩy ra bên ngoài: “Vốn không quen biết, chúng ta không thể nhận…"
“Cầm lấy đi… Vì hài tử… Hắn còn cần sự chăm sóc của ngươi!" Mai Tuyết Tình đem ngân lượng đặt vào tay thiếu phụ.
Vừa nhắc tới hài tử, thiếu phụ hơi lưỡng lự, nàng thôi khước từ.
Đúng vậy! Vì hài tử, nàng phải thật khỏe mà sống sót!
Không thể khiến cho hài tử vừa không cha lại vừa lại không mẹ nữa!
Thiếu phụ đem ngân lượng trong tay giao cho tráng nhi, cố sức đứng lên, sau đó, vừa lại quỳ xuống: “Cám ơn cô nương cứu giúp chi ân …"
“Mau đứng lên… Mau đứng lên… Ngươi làm vậy khiến ta giảm thọ mất?"
Mai Tuyết Tình vội vàng đỡ nàng dậy. Thiếu phụ trong mắt tràn đầy nước mắt, “Đại ân của cô nương, không biết làm sao báo đáp được…"
“Đợi tới lúc khỏi bệnh, khỏe hẳn, ngươi nhân tiện mỗi ngày trong lòng tưởng niệm đến ta mà làm vài việc tốt, như vậy là được rồi!"
Mai Tuyết Tình không muốn nghe người khác nói cảm tạ, mang ơn.
Trợ giúp người khác, nàng chưa từng bao giờ nghĩ tới cái gì hồi báo.
Giúp được thì cứ giúp, cứ cố sức mà là đi!
Thi ân không cần báo đáp, đây là nguyên tắc xử thế bất di bất dịch của nàng từ trước đến nay.
“Đa tạ cô nương… Đa tạ cô nương… Hôm nay chi ân, ngày khác chắc chắn dũng tuyền tương báo!"
Cũng là một thiếu phụ có chút học thức, Mai Tuyết Tình từ trong lời cử chỉ của nàng nhận ra được.
“Được rồi… Nếu có duyên phận, khi chúng ta gặp lại, lúc đó hẵng báo đáp ta đi!"
Mai Tuyết Tình nhẹ nhéo vào chóp mũi của tiểu nam hài, đúng là đứa trẻ ngoan rất hiểu chuyện!
“Xin hỏi cô nương, tôn tính đại danh?" Thiếu phụ thật sự muốn biết.
Ngày khác sau khi khỏi bệnh, khỏe hơn, nên vì ân nhân mỗi ngày thắp hương niệm phật cầu phúc.
“Mua được rồi… Thật là đông đúc, chen chúc dữ lắm…" Hạng Ngạo Thiên chạy tới, ngắt ngang câu chuyện của hai người.
Tiểu nam hài nhìn hai hình nhân bằng đường trong tay Hạng Ngạo Thiên, không tự giác liếm liếm đôi môi khô khốc.
Mai Tuyết Tình bị động tác nhỏ như vậy của tiểu nam hài đập vào mắt.
“Cho ngươi…"
Mai Tuyết Tình từ trong tay Hạng Ngạo Thiên, lấy lại hai hình nhân bằng đường, nhét vào trong tay tiểu nam hài.
“Đừng…"
Ngoài miệng mặc dù nói không nên, ánh mắt tiểu nam hài nhưng lại một khắc cũng không rời đi hai hai hình nhân bằng đường.
“Cầm đi…" Mai Tuyết Tình liếc nhìn thiếu phụ một cái.
“Cầm đi…" Mẫu thân lên tiếng rồi, tiểu nam hài mới đưa ta lấy hai hình nhân bằng đường cầm thật chặt, dường như sợ nó bay mất.
Ngân lượng cũng đã nhận rồi, hai hình nhân bằng đường lại cứ đẩy tới đẩy lui, có vẻ rất giả dối rồi.
Thiếu phụ ngẩng đầu, nhìn Hạng Ngạo Thiên nói: “Nương tử ngài vốn là người tốt, tương lai, các ngươi sẽ có báo đáp tốt!"
“Chúng ta…"
Mai Tuyết Tình nghĩ muốn giải thích, ai là nương tử của hắn hả? Như thế nào lại nhầm lẫn là đôi uyên ương đây?
Còn chưa kịp mở miệng nói lại, Hạng Ngạo Thiên liền kéo nàng lôi đi rồi!
“Này… Này… Nhất định phải đi tìm đại phu nha!" Mai Tuyết Tình hướng về phía mẫu tử ở phía sau thét lên.
Thiếu phụ vừa lại quỳ rạp xuống đất, thành tâm thành ý lia lịa dập đầu xuống đất, đưa mắt nhìn ân nhân thân ảnh biến mất trong dòng người đông đúc.
“Buông ta ra…" Không biết tại sao, Hạng Ngạo Thiên vẫn nắm tay kéo nàng đi về hướng rất thưa thớt người đi đường.
Mai Tuyết Tình gỡ tay Hạng Ngạo Thiên ra, làm gì nắm chặt như vậy?
Nàng Mai Tuyết Tình cũng không phải sẽ không rời đi!
Mai Tuyết Tình còn muốn quay trở lại, nếu mẫu tử hai người họ vẫn còn đang hiểu lầm như vậy, nàng muốn cùng bọn chúng giải thích rõ ràng. Đây là việc hệ trọng quan hệ đến danh dự cá nhân nàng.
“Muội muội, đừng quay trở lại…" Hạng Ngạo Thiên tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của nàng.
Nữ nhân này, bây giờ, bất luận cái gì, đều cũng muốn cùng hắn phân ranh giới rõ ràng, nàng càng như thế này, lại càng không cho nàng thực hiện được.
“Ai nha… Đừng túm ta…"
Mai Tuyết Tình có chút tức giận.
“Muội muội…"
Hạng ngạo trời cũng đã bực mình, nữ nhân này bây giờ ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái, hắn không phải cũng được xem như là tướng mạo đường đường anh tuấn tiêu sái hay sao!
Trong cung các phi tần phi người nào thấy hắn cũng đều là một bộ dáng vui vẻ hạnh phúc, hết lần này tới lần khác chính nàng, không đem hắn, vị hoàng đế này, để ở trong mắt.
Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình vừa đến trước bức tường, hắn vươn song chưởng, đem Mai Tuyết Tình giới hạn trong phạm vi hai cánh tay mình.
“Muội muội, quay về đó làm cái gì, đi tìm mẫu tử hai người nọ giải thích sao? Muội không cảm thấy có chút chuyện bé mà xé ra cho to sao?"
Hắn ép buộc Mai Tuyết Tình nhìn chính mình, trán hắn thiếu chút nữa thì đụng vào trán của Mai Tuyết Tình rồi.
Mai Tuyết Tình bị hắn quấy rối như vậy, tâm tình khẩn trương hẳn lên, sợ hắn tại đây trước nơi đông người, làm ra cái gì chuyện tình trái ngược với lễ nghi bình thường.
“Hoàng huynh… Ngươi buông ta ra, ta không quay lại nữa!"
Hạng Ngạo Thiên trong lòng thầm vui mừng, hắn biết, Mai Tuyết Tình vốn là sợ nhất chiêu này.
“Tráng nhi…"
Một tiếng mệt mỏi thế nhưng thanh âm lại tràn ngập tình cảm truyền đến tai Mai Tuyết Tình: “Đi thôi, giá mà lúc này mẫu thân có tiền… mẫu thân cũng mua một đồ chơi hình nhân bằng đường cho con!"
Mai Tuyết Tình tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia.
Chỗ góc tường một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi đang ngồi, mặc dù quần áo tả tơi, nhưng lại không che dấu được khuôn mặt thanh tú.
Chỉ bất quá, Mai Tuyết Tình phát hiện sắc mặt của nàng có chút ửng hồng.
Có phải bị bệnh hay không?
Mai Tuyết Tình bất động thanh sắc tiếp tục lắng nghe.
“Mẫu thân… Con không cần… Tráng nhi vốn là nam tử hán rồi… Nam tử hán không chơi những thứ kia…"
Tiểu nam hài tên gọi Tráng nhi quay mặt về phía mẫu thân lắc lắc cánh tay gầy yếu, nói : “Giữ lại tiền, tìm đại phu trị bệnh cho mẫu thân…"
Thấy trong mắt mẫu thân hiện lên vẻ áy náy, Tráng nhi vội vàng giải thích: “Chữa hết bệnh của m ẫu thân… Chúng ta có thể đi tìm cha rồi… Tìm được cha rồi, chúng ta sẽ bảo cha cho chúng ta tiền, mua thật nhiều thật nhiều đồ chơi hình nhân bằng đường …"
Mai Tuyết Tình nghe ra một ít manh mối, thì ra là hai mẹ con đi tìm cha của cậu bé, lưu lạc ở đây.
Nhìn sắc mặt ửng hồng của thiếu phụ kia, hẳn là bệnh không nhẹ, nếu không, có tiền tại sao không đi tìm đại phu, phỏng chừng hay là trên người ngân lượng không đủ rồi !
Tràn ngập từ ái mẫu thân, hài tử nhu thuận hiểu chuyện.
Mai Tuyết Tình động lòng trắc ẩn, nhìn bọn họ không phải là ăn xin chuyên nghiệp, trong lòng tràn ngập sự đồng tình và cảm thông.
“Đại tỷ… người sống ở đâu?" Mai Tuyết Tình tiến tới tiếp cận.
Bé trai muốn mở miệng trả lời, thiếu phụ ngăn cản hắn, nói: “Chúng ta mẫu tử vốn là sống ở trên núi phía đông, không biết, cô nương có gì chỉ giáo?"
Tiểu nam hài thì thào nói: “Mẫu thân dạy Tráng nhi phải thành thật, sao mẫu thân lại nói dối!“
Theo nét mặt tránh né của thiếu phụ, cũng từ trong giọng nói thì thào của tiểu nam hài, Mai Tuyết Tình có thể đoán được, bọn họ khẳng định có ẩn tình gì đó khó nói, nói cách khác, không thể đối với người xa lạ, không quen biết, không thể không phòng bị.
Cũng được, mỗi người đều có những bí ẩn riêng tư thuộc về bản thân mình, chính mình cũng không có cách gì hỏi tường tận, chỉ cần có thể phán đoán bọn họ không phải là người xấu là được rồi.
Mai Tuyết Tình từ trong người móc ra toàn bộ số ngân lượng mang theo, giao vào tay thiếu phụ.
“Cầm lấy đi tìm đại phu đi… Ta xem ngươi bệnh không phải là nhẹ đâu…"
Thiếu phụ vội vàng đẩy ra bên ngoài: “Vốn không quen biết, chúng ta không thể nhận…"
“Cầm lấy đi… Vì hài tử… Hắn còn cần sự chăm sóc của ngươi!" Mai Tuyết Tình đem ngân lượng đặt vào tay thiếu phụ.
Vừa nhắc tới hài tử, thiếu phụ hơi lưỡng lự, nàng thôi khước từ.
Đúng vậy! Vì hài tử, nàng phải thật khỏe mà sống sót!
Không thể khiến cho hài tử vừa không cha lại vừa lại không mẹ nữa!
Thiếu phụ đem ngân lượng trong tay giao cho tráng nhi, cố sức đứng lên, sau đó, vừa lại quỳ xuống: “Cám ơn cô nương cứu giúp chi ân …"
“Mau đứng lên… Mau đứng lên… Ngươi làm vậy khiến ta giảm thọ mất?"
Mai Tuyết Tình vội vàng đỡ nàng dậy. Thiếu phụ trong mắt tràn đầy nước mắt, “Đại ân của cô nương, không biết làm sao báo đáp được…"
“Đợi tới lúc khỏi bệnh, khỏe hẳn, ngươi nhân tiện mỗi ngày trong lòng tưởng niệm đến ta mà làm vài việc tốt, như vậy là được rồi!"
Mai Tuyết Tình không muốn nghe người khác nói cảm tạ, mang ơn.
Trợ giúp người khác, nàng chưa từng bao giờ nghĩ tới cái gì hồi báo.
Giúp được thì cứ giúp, cứ cố sức mà là đi!
Thi ân không cần báo đáp, đây là nguyên tắc xử thế bất di bất dịch của nàng từ trước đến nay.
“Đa tạ cô nương… Đa tạ cô nương… Hôm nay chi ân, ngày khác chắc chắn dũng tuyền tương báo!"
Cũng là một thiếu phụ có chút học thức, Mai Tuyết Tình từ trong lời cử chỉ của nàng nhận ra được.
“Được rồi… Nếu có duyên phận, khi chúng ta gặp lại, lúc đó hẵng báo đáp ta đi!"
Mai Tuyết Tình nhẹ nhéo vào chóp mũi của tiểu nam hài, đúng là đứa trẻ ngoan rất hiểu chuyện!
“Xin hỏi cô nương, tôn tính đại danh?" Thiếu phụ thật sự muốn biết.
Ngày khác sau khi khỏi bệnh, khỏe hơn, nên vì ân nhân mỗi ngày thắp hương niệm phật cầu phúc.
“Mua được rồi… Thật là đông đúc, chen chúc dữ lắm…" Hạng Ngạo Thiên chạy tới, ngắt ngang câu chuyện của hai người.
Tiểu nam hài nhìn hai hình nhân bằng đường trong tay Hạng Ngạo Thiên, không tự giác liếm liếm đôi môi khô khốc.
Mai Tuyết Tình bị động tác nhỏ như vậy của tiểu nam hài đập vào mắt.
“Cho ngươi…"
Mai Tuyết Tình từ trong tay Hạng Ngạo Thiên, lấy lại hai hình nhân bằng đường, nhét vào trong tay tiểu nam hài.
“Đừng…"
Ngoài miệng mặc dù nói không nên, ánh mắt tiểu nam hài nhưng lại một khắc cũng không rời đi hai hai hình nhân bằng đường.
“Cầm đi…" Mai Tuyết Tình liếc nhìn thiếu phụ một cái.
“Cầm đi…" Mẫu thân lên tiếng rồi, tiểu nam hài mới đưa ta lấy hai hình nhân bằng đường cầm thật chặt, dường như sợ nó bay mất.
Ngân lượng cũng đã nhận rồi, hai hình nhân bằng đường lại cứ đẩy tới đẩy lui, có vẻ rất giả dối rồi.
Thiếu phụ ngẩng đầu, nhìn Hạng Ngạo Thiên nói: “Nương tử ngài vốn là người tốt, tương lai, các ngươi sẽ có báo đáp tốt!"
“Chúng ta…"
Mai Tuyết Tình nghĩ muốn giải thích, ai là nương tử của hắn hả? Như thế nào lại nhầm lẫn là đôi uyên ương đây?
Còn chưa kịp mở miệng nói lại, Hạng Ngạo Thiên liền kéo nàng lôi đi rồi!
“Này… Này… Nhất định phải đi tìm đại phu nha!" Mai Tuyết Tình hướng về phía mẫu tử ở phía sau thét lên.
Thiếu phụ vừa lại quỳ rạp xuống đất, thành tâm thành ý lia lịa dập đầu xuống đất, đưa mắt nhìn ân nhân thân ảnh biến mất trong dòng người đông đúc.
“Buông ta ra…" Không biết tại sao, Hạng Ngạo Thiên vẫn nắm tay kéo nàng đi về hướng rất thưa thớt người đi đường.
Mai Tuyết Tình gỡ tay Hạng Ngạo Thiên ra, làm gì nắm chặt như vậy?
Nàng Mai Tuyết Tình cũng không phải sẽ không rời đi!
Mai Tuyết Tình còn muốn quay trở lại, nếu mẫu tử hai người họ vẫn còn đang hiểu lầm như vậy, nàng muốn cùng bọn chúng giải thích rõ ràng. Đây là việc hệ trọng quan hệ đến danh dự cá nhân nàng.
“Muội muội, đừng quay trở lại…" Hạng Ngạo Thiên tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của nàng.
Nữ nhân này, bây giờ, bất luận cái gì, đều cũng muốn cùng hắn phân ranh giới rõ ràng, nàng càng như thế này, lại càng không cho nàng thực hiện được.
“Ai nha… Đừng túm ta…"
Mai Tuyết Tình có chút tức giận.
“Muội muội…"
Hạng ngạo trời cũng đã bực mình, nữ nhân này bây giờ ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái, hắn không phải cũng được xem như là tướng mạo đường đường anh tuấn tiêu sái hay sao!
Trong cung các phi tần phi người nào thấy hắn cũng đều là một bộ dáng vui vẻ hạnh phúc, hết lần này tới lần khác chính nàng, không đem hắn, vị hoàng đế này, để ở trong mắt.
Hạng Ngạo Thiên kéo Mai Tuyết Tình vừa đến trước bức tường, hắn vươn song chưởng, đem Mai Tuyết Tình giới hạn trong phạm vi hai cánh tay mình.
“Muội muội, quay về đó làm cái gì, đi tìm mẫu tử hai người nọ giải thích sao? Muội không cảm thấy có chút chuyện bé mà xé ra cho to sao?"
Hắn ép buộc Mai Tuyết Tình nhìn chính mình, trán hắn thiếu chút nữa thì đụng vào trán của Mai Tuyết Tình rồi.
Mai Tuyết Tình bị hắn quấy rối như vậy, tâm tình khẩn trương hẳn lên, sợ hắn tại đây trước nơi đông người, làm ra cái gì chuyện tình trái ngược với lễ nghi bình thường.
“Hoàng huynh… Ngươi buông ta ra, ta không quay lại nữa!"
Hạng Ngạo Thiên trong lòng thầm vui mừng, hắn biết, Mai Tuyết Tình vốn là sợ nhất chiêu này.
Tác giả :
Tất Minh Vũ