Phi Tử Của Ca Ca
Chương 36
“Sao lại bị thương chỗ đó …" Ý thức được chính mình có chút kinh ngạc, Hạng Ngạo Thiên vừa lại hạ giọng.
“Cái đó… cái đó…ah cái đó la do trèo cây, do trèo cây… Lần trước ở ngự thư phòng ngoài cửa sổ nhìn thấy trên cây có mấy chú chim non, muội là do hiếu kỳ, cho nên, hôm nay chúng ta phải đi xem lũ chim non…“
Mai Tuyết Tình tự bản thân mình cũng cảm giác lý do này có chút miễn cưỡng, thử nghĩ lại một chút, có cô nương nhà nào hơn hai mươi tuổi, lại trèo cây cơ chứ? Hơn nữa thân phận mình lại vốn là công chúa kim chi ngọc diệp! Để cho người ta nghe thấy, không cười đến rụng răng mới là lạ đấy!
Đã lỡ phóng lao đành phải theo lao, Mai Tuyết Tình không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng, “Không nghĩ tới, không những không bắt được chú chim nhỏ, mà còn bị nhánh cây quẹt trúng nữa!"
“Ca… lần sau muội cũng không dám làm thế nữa đâu…" Thấy tình hình, có xu hướng Hạng Ngạo Thiên càng truy hỏi kỹ càng sự việc, Mai Tuyết Tình vội vàng thừa nhận sai lầm, cũng tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Ngạo Mai cùng Liên nhi.
“Lần sau cũng không dám nữa…" Hai người ở bên cạnh cùng lên tiếng phụ họa.
Đánh chết Hạng Ngạo Thiên, hắn cũng không chút tin tưởng, Mai Tuyết Tình lại bị thương là do trèo cây bắt chim bị nhánh cây quẹt trúng.
Lần trước, lúc ở ngự thư phòng đánh đàn, nhìn thấy mấy chú chim non có nguy hiểm, không phải nàng đã mở miệng cầu hắn ra tay cứu giúp sao, nàng Sao có khả năng đi trèo cây bắt chim! Không phải tốt khoe, xấu che sao, ai cũng muốn che giấu khuyết điểm của mình
Khẳng định là đang nói dối, rốt cuộc tại sao lại nói dối, hắn còn cần phải từ từ điều tra cho rõ.
Kim sang dược, dược liệu này dùng trị liệu vết thương do đao kiếm đả thương là có hiệu quả nhất, không phải nàng dùng, vậy thì là ai dùng?
Hạng Ngạo Thiên biết dù có hỏi Sao, nàng nhất định cũng không chịu nói thật rồi, liền đứng lên, đi một vòng quanh Mai Tuyết Tình.
Còn nói là bị nhánh cây quét trúng mông, phía sau quần áo trừ dính một chút bụi đất cùng cây cỏ ra, không có một chút gì tổn hại, Hạng Ngạo Thiên càng chứng thật được những dự đoán vừa rồi của mình.
Nàng chính là đang nói dối.
Mai Tuyết Tình càng che dấu, Hạng Ngạo Thiên càng hoài nghi mãnh liệt.
Sự thật là chuyện gì, tại sao nàng lại cố hết sức giấu diếm?
Hạng Ngạo Thiên phất tay áo bỏ đi, Ngạo Mai cũng cáo từ rời đi theo sau.
oOo
Vừa đúng đêm trăng tròn, mặc dù ban đêm trăng sáng trong rất đẹp, nhưng Ngạo Mai tâm tình lại thật buồn chán.
Nàng chậm rãi tiêu sái trên con đường đá, trong đầu lướt qua hình ảnh những chuyện xưa, bất tri bất giác trở về chỗ cũ nơi phát sinh chuyện lúc ban chiều.
Ngạo Sương tỷ tỷ đã thay đổi rất nhiều, quả thực giống như trở thành một người khác.
Chẳng những tính cách biến hóa, mà ngay cả học thức của nàng cũng tiến bộ hơn trông thấy.
Trong đầu của nàng từ lúc nào đã bắt đầu có nhiều những tri thức đáng ngạc nhiên và cổ quái như vậy.
Còn nữa, tại sao vừa rồi trợ giúp cung nữ, cũng không chịu cho các nàng nói ra, chẳng lẽ là sợ các phi tử biết, rồi trả thù nàng sao?
Nàng vốn dĩ là công chúa thân phận cao cao tại thượng, lại có hoàng huynh làm chỗ dựa, thì nàng còn sợ gì?
Nàng người nào cũng có thể đắc tội, thử hỏi còn có người nào lại có dũng khí dám đắc tội với nàng?!
Ngạo Mai không nghĩ ra, Ngạo Sương tỷ tỷ biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ, hoàng huynh không phát giác?
Thật sự là kỳ quái, rất kỳ quái rồi!
Ngạo Mai cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ.
“Ngạo Mai…" Một tiếng gọi ôn hòa ái cất lên.
Người nào?
Ngạo Mai ngẩng đầu, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đứng cách chỗ nàng vài bước.
Lúc ở Vô Tân cung, Hạng Ngạo Thiên đã phát giác, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai và Liên nhi nháy mắt làm động tác ra hiệu.
Hắn cố ý rời đi trước, đứng trong ngự hoa viên chờ Ngạo Mai, chắc chắn Ngạo Mai nhất định biết rõ ngọn nguồn trong đó.
“Hoàng huynh…", Ngạo Mai giật mình, đã trễ thế này, hoàng huynh còn ở đây chờ nàng, nhất định là có chuyện gì rất quan trọng.
Huynh muội hai người bước đi thong thả trong hoa viên.
Ngạo Mai rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh, người phát hiện Ngạo Sương tỷ tỷ khác thường rồi sao?“
“Ác… Cái gì khác thường? Ngươi phát hiện cái gì rồi?" Hạng Ngạo Thiên giả bộ thờ ơ không để ý tới hỏi.
“Ngạo Sương tỷ tỷ tính cách thay đổi, biến địa hoạt bát vui tươi hơn, học thức của nàng cũng tiến bộ hơn hẳn, nàng lúc nào học có được những tri thức ấy, muội cũng không biết!"
“Thật sao? Cho hoàng huynh vài ví dụ, nói nghe qua một chút!"
“Hôm nay, nghe nói mặt Liên nhi bị muỗi đốt, Ngạo Sương tỷ tỷ sai bọn hạ nhân, đem vỏ cam rửa sạch phơi khô, nói là phát cho bọn hạ nhân dùng để hun muỗi. Trời vừa sập tối, còn dẫn theo muội cùng Liên nhi đi ngắt cây ngãi, nói là hong cho khô, cũng có thể hun đuổi muỗi, còn có thể cầm máu, còn nói lá ngãi vốn là trung dược, những thứ này, trước kia chưa bao giờ nghe tỷ tỷ nói qua, không biết nàng từ nơi nào học được!"
“Vậy sao? …" Hạng Ngạo Thiên cũng đã quen với những cách cư xử này của Mai Tuyết Tình rồi.
Nàng quan tâm hạ nhân, cho thấy nàng vốn thiện lương, những kiến thức đáng ngạc nhiên và có chút cổ quái của nàng, hắn cũng đã lĩnh giáo qua. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính là, Mai Tuyết Tình muốn dùng kim sang dược cao làm gì?
Đó là loại dược người tập võ thường dùng, cái lão thái y này cũng lạ, vừa nghe nói công chúa bị thương, lập tức đem loại dược cao tốt nhất đưa ra.
Nếu dược này trợ giúp cho người tốt, đó là cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, nếu rơi vào tay người xấu, như vậy chẳng phải hóa ra tiếp tay kẻ ác rồi!
“Các ngươi không đi trèo cây, đúng không?" Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.
Thấy chuyện cũng dấu diếm không được nữa rồi, Ngạo Mai nói hết sự thật: “Bọn muội nói dối rồi! Bọn muội đi hái cây ngãi, khi trở về, tình cờ bắt gặp cung nữ tiểu thúy bị chủ tử là Đông phi đâm bị thương, tỷ tỷ thuận tiện phái Liên nhi tìm Khai thái y lấy dược! Tỷ còn năm lần bảy lượt dặn dò, nói là chính t ỷ dùng!"
Ngạo Mai cũng đem tất cả sự tình mọi chuyện tình nói ra, cảm giác áp lực trong lòng cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhớ tới những gì mình còn nghi hoặc, Ngạo Mai nói tiếp: “Thật kỳ quái, tỷ tỷ cứu người, còn không cho nói là tỷ ấy cứu, nhất là đối với các phi tần, càng không thể nói ra!"
Trong đó nguyên do, chỉ có bản thân Mai Tuyết Tình rõ ràng nhất, nàng không muốn cho các phi tử biết, vốn là không muốn làm cho các phi tử nghĩ rằng nàng, Mai Tuyết Tình, muốn khoe khoang mình được sủng ái đến mức nào, chẳng phải tục ngữ có câu: “cây to đón gió lớn, càng cao danh vọng càng dày gian truân(*)", nàng cũng không nghĩ muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích ở trong thâm cung đại viện
Tuy rằng nói có hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng, đó là do hắn còn chưa biết thân phận thật sự của nàng, nếu như, một ngày nào đó, hoàng đế biết mọi sự thật chân tướng, nàng Mai Tuyết Tình lúc đó hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Hạng Ngạo Thiên nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng đang nặng trĩu cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Ra là làm việc tốt
Hạng Ngạo Thiên trong thâm tâm đồng ý với cách làm của Mai Tuyết Tình, hắn không nghĩ muốn nàng ở trong cung khiến cho nhiều người chú ý đến, càng nhiều người chú ý đến nàng, thân phận nàng lại càng sớm bị vạch trần.
Trước khi sự thật chân tướng được rõ ràng, hắn thật nghĩ không muốn đưa nàng ra trước mặt m ọi người.
“Ngạo Mai, tự biết đạo lý là được rồi, cũng không nên khoa trương ra bên ngoài…" Hạng Ngạo Thiên chu đáo dặn dò, “Vậy theo ngươi quan sát, cách đối nhân xử thế của muội ấy Sao?“
“Thật tốt lắm! Tâm địa không ngờ tốt như vậy, hơn nữa so với trước đây càng quan tâm đến hạ nhân hơn, cũng thay đổi sự quan tâm chăm sóc , gặp chuyện bất bình là rút đao tương trợ ngay, như một đại hiệp!" Ngạo Mai bộ dáng rất hâm mộ.
“Tốt lắm, đi thôi, hồi cung! Nhớ kỹ, hoàng huynh đã nói những gì với muội"
“Hoàng huynh, muội ghi nhớ kỹ, sẽ không tùy tiện nói ra!" Ngạo Mai vừa nhắc lại một lần nữa.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, ánh trăng càng thêm lung linh nhu hòa, ánh trăng cũng đẹp hơn rồi, nhân tiện ngay cả trong bụi cỏ tiếng kêu rỉ rả của côn trùng nhi nghe cũng êm tai hẳn lên.
“Cái đó… cái đó…ah cái đó la do trèo cây, do trèo cây… Lần trước ở ngự thư phòng ngoài cửa sổ nhìn thấy trên cây có mấy chú chim non, muội là do hiếu kỳ, cho nên, hôm nay chúng ta phải đi xem lũ chim non…“
Mai Tuyết Tình tự bản thân mình cũng cảm giác lý do này có chút miễn cưỡng, thử nghĩ lại một chút, có cô nương nhà nào hơn hai mươi tuổi, lại trèo cây cơ chứ? Hơn nữa thân phận mình lại vốn là công chúa kim chi ngọc diệp! Để cho người ta nghe thấy, không cười đến rụng răng mới là lạ đấy!
Đã lỡ phóng lao đành phải theo lao, Mai Tuyết Tình không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng, “Không nghĩ tới, không những không bắt được chú chim nhỏ, mà còn bị nhánh cây quẹt trúng nữa!"
“Ca… lần sau muội cũng không dám làm thế nữa đâu…" Thấy tình hình, có xu hướng Hạng Ngạo Thiên càng truy hỏi kỹ càng sự việc, Mai Tuyết Tình vội vàng thừa nhận sai lầm, cũng tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Ngạo Mai cùng Liên nhi.
“Lần sau cũng không dám nữa…" Hai người ở bên cạnh cùng lên tiếng phụ họa.
Đánh chết Hạng Ngạo Thiên, hắn cũng không chút tin tưởng, Mai Tuyết Tình lại bị thương là do trèo cây bắt chim bị nhánh cây quẹt trúng.
Lần trước, lúc ở ngự thư phòng đánh đàn, nhìn thấy mấy chú chim non có nguy hiểm, không phải nàng đã mở miệng cầu hắn ra tay cứu giúp sao, nàng Sao có khả năng đi trèo cây bắt chim! Không phải tốt khoe, xấu che sao, ai cũng muốn che giấu khuyết điểm của mình
Khẳng định là đang nói dối, rốt cuộc tại sao lại nói dối, hắn còn cần phải từ từ điều tra cho rõ.
Kim sang dược, dược liệu này dùng trị liệu vết thương do đao kiếm đả thương là có hiệu quả nhất, không phải nàng dùng, vậy thì là ai dùng?
Hạng Ngạo Thiên biết dù có hỏi Sao, nàng nhất định cũng không chịu nói thật rồi, liền đứng lên, đi một vòng quanh Mai Tuyết Tình.
Còn nói là bị nhánh cây quét trúng mông, phía sau quần áo trừ dính một chút bụi đất cùng cây cỏ ra, không có một chút gì tổn hại, Hạng Ngạo Thiên càng chứng thật được những dự đoán vừa rồi của mình.
Nàng chính là đang nói dối.
Mai Tuyết Tình càng che dấu, Hạng Ngạo Thiên càng hoài nghi mãnh liệt.
Sự thật là chuyện gì, tại sao nàng lại cố hết sức giấu diếm?
Hạng Ngạo Thiên phất tay áo bỏ đi, Ngạo Mai cũng cáo từ rời đi theo sau.
oOo
Vừa đúng đêm trăng tròn, mặc dù ban đêm trăng sáng trong rất đẹp, nhưng Ngạo Mai tâm tình lại thật buồn chán.
Nàng chậm rãi tiêu sái trên con đường đá, trong đầu lướt qua hình ảnh những chuyện xưa, bất tri bất giác trở về chỗ cũ nơi phát sinh chuyện lúc ban chiều.
Ngạo Sương tỷ tỷ đã thay đổi rất nhiều, quả thực giống như trở thành một người khác.
Chẳng những tính cách biến hóa, mà ngay cả học thức của nàng cũng tiến bộ hơn trông thấy.
Trong đầu của nàng từ lúc nào đã bắt đầu có nhiều những tri thức đáng ngạc nhiên và cổ quái như vậy.
Còn nữa, tại sao vừa rồi trợ giúp cung nữ, cũng không chịu cho các nàng nói ra, chẳng lẽ là sợ các phi tử biết, rồi trả thù nàng sao?
Nàng vốn dĩ là công chúa thân phận cao cao tại thượng, lại có hoàng huynh làm chỗ dựa, thì nàng còn sợ gì?
Nàng người nào cũng có thể đắc tội, thử hỏi còn có người nào lại có dũng khí dám đắc tội với nàng?!
Ngạo Mai không nghĩ ra, Ngạo Sương tỷ tỷ biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ, hoàng huynh không phát giác?
Thật sự là kỳ quái, rất kỳ quái rồi!
Ngạo Mai cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ.
“Ngạo Mai…" Một tiếng gọi ôn hòa ái cất lên.
Người nào?
Ngạo Mai ngẩng đầu, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đứng cách chỗ nàng vài bước.
Lúc ở Vô Tân cung, Hạng Ngạo Thiên đã phát giác, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai và Liên nhi nháy mắt làm động tác ra hiệu.
Hắn cố ý rời đi trước, đứng trong ngự hoa viên chờ Ngạo Mai, chắc chắn Ngạo Mai nhất định biết rõ ngọn nguồn trong đó.
“Hoàng huynh…", Ngạo Mai giật mình, đã trễ thế này, hoàng huynh còn ở đây chờ nàng, nhất định là có chuyện gì rất quan trọng.
Huynh muội hai người bước đi thong thả trong hoa viên.
Ngạo Mai rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh, người phát hiện Ngạo Sương tỷ tỷ khác thường rồi sao?“
“Ác… Cái gì khác thường? Ngươi phát hiện cái gì rồi?" Hạng Ngạo Thiên giả bộ thờ ơ không để ý tới hỏi.
“Ngạo Sương tỷ tỷ tính cách thay đổi, biến địa hoạt bát vui tươi hơn, học thức của nàng cũng tiến bộ hơn hẳn, nàng lúc nào học có được những tri thức ấy, muội cũng không biết!"
“Thật sao? Cho hoàng huynh vài ví dụ, nói nghe qua một chút!"
“Hôm nay, nghe nói mặt Liên nhi bị muỗi đốt, Ngạo Sương tỷ tỷ sai bọn hạ nhân, đem vỏ cam rửa sạch phơi khô, nói là phát cho bọn hạ nhân dùng để hun muỗi. Trời vừa sập tối, còn dẫn theo muội cùng Liên nhi đi ngắt cây ngãi, nói là hong cho khô, cũng có thể hun đuổi muỗi, còn có thể cầm máu, còn nói lá ngãi vốn là trung dược, những thứ này, trước kia chưa bao giờ nghe tỷ tỷ nói qua, không biết nàng từ nơi nào học được!"
“Vậy sao? …" Hạng Ngạo Thiên cũng đã quen với những cách cư xử này của Mai Tuyết Tình rồi.
Nàng quan tâm hạ nhân, cho thấy nàng vốn thiện lương, những kiến thức đáng ngạc nhiên và có chút cổ quái của nàng, hắn cũng đã lĩnh giáo qua. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính là, Mai Tuyết Tình muốn dùng kim sang dược cao làm gì?
Đó là loại dược người tập võ thường dùng, cái lão thái y này cũng lạ, vừa nghe nói công chúa bị thương, lập tức đem loại dược cao tốt nhất đưa ra.
Nếu dược này trợ giúp cho người tốt, đó là cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, nếu rơi vào tay người xấu, như vậy chẳng phải hóa ra tiếp tay kẻ ác rồi!
“Các ngươi không đi trèo cây, đúng không?" Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.
Thấy chuyện cũng dấu diếm không được nữa rồi, Ngạo Mai nói hết sự thật: “Bọn muội nói dối rồi! Bọn muội đi hái cây ngãi, khi trở về, tình cờ bắt gặp cung nữ tiểu thúy bị chủ tử là Đông phi đâm bị thương, tỷ tỷ thuận tiện phái Liên nhi tìm Khai thái y lấy dược! Tỷ còn năm lần bảy lượt dặn dò, nói là chính t ỷ dùng!"
Ngạo Mai cũng đem tất cả sự tình mọi chuyện tình nói ra, cảm giác áp lực trong lòng cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhớ tới những gì mình còn nghi hoặc, Ngạo Mai nói tiếp: “Thật kỳ quái, tỷ tỷ cứu người, còn không cho nói là tỷ ấy cứu, nhất là đối với các phi tần, càng không thể nói ra!"
Trong đó nguyên do, chỉ có bản thân Mai Tuyết Tình rõ ràng nhất, nàng không muốn cho các phi tử biết, vốn là không muốn làm cho các phi tử nghĩ rằng nàng, Mai Tuyết Tình, muốn khoe khoang mình được sủng ái đến mức nào, chẳng phải tục ngữ có câu: “cây to đón gió lớn, càng cao danh vọng càng dày gian truân(*)", nàng cũng không nghĩ muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích ở trong thâm cung đại viện
Tuy rằng nói có hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng, đó là do hắn còn chưa biết thân phận thật sự của nàng, nếu như, một ngày nào đó, hoàng đế biết mọi sự thật chân tướng, nàng Mai Tuyết Tình lúc đó hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Hạng Ngạo Thiên nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng đang nặng trĩu cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Ra là làm việc tốt
Hạng Ngạo Thiên trong thâm tâm đồng ý với cách làm của Mai Tuyết Tình, hắn không nghĩ muốn nàng ở trong cung khiến cho nhiều người chú ý đến, càng nhiều người chú ý đến nàng, thân phận nàng lại càng sớm bị vạch trần.
Trước khi sự thật chân tướng được rõ ràng, hắn thật nghĩ không muốn đưa nàng ra trước mặt m ọi người.
“Ngạo Mai, tự biết đạo lý là được rồi, cũng không nên khoa trương ra bên ngoài…" Hạng Ngạo Thiên chu đáo dặn dò, “Vậy theo ngươi quan sát, cách đối nhân xử thế của muội ấy Sao?“
“Thật tốt lắm! Tâm địa không ngờ tốt như vậy, hơn nữa so với trước đây càng quan tâm đến hạ nhân hơn, cũng thay đổi sự quan tâm chăm sóc , gặp chuyện bất bình là rút đao tương trợ ngay, như một đại hiệp!" Ngạo Mai bộ dáng rất hâm mộ.
“Tốt lắm, đi thôi, hồi cung! Nhớ kỹ, hoàng huynh đã nói những gì với muội"
“Hoàng huynh, muội ghi nhớ kỹ, sẽ không tùy tiện nói ra!" Ngạo Mai vừa nhắc lại một lần nữa.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, ánh trăng càng thêm lung linh nhu hòa, ánh trăng cũng đẹp hơn rồi, nhân tiện ngay cả trong bụi cỏ tiếng kêu rỉ rả của côn trùng nhi nghe cũng êm tai hẳn lên.
Tác giả :
Tất Minh Vũ