Phi Tử Của Ca Ca
Chương 33
Hạng Ngạo Thiên vẻ mặt hài lòng .
Đã lâu rồi không được vui vẻ như thế, tiểu nữ nhân này luôn có những việc làm cho hắn ngạc nhiên. Nếu nàng là nam nhân, khẳng định sẽ làm nên chuyện lớn.
Hắn nghĩ muốn ôm nàng vào trong lòng, tận tình hôn nàng, tận tình bày tỏ sự thương yêu nàng, muốn cho nàng lúc nào cũng không rời xa mình, giữ nàng bên người, loại ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Sau khi dùng hết bữa tối, đêm đã khuya.
Một vầng trăng tròn vằng vặc từ từ dâng lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống rực rỡ cả một khoảng vườn.
Hai thân ảnh ở trong ngự hoa viên vai sóng vai đi tới.
Mai Tuyết Tình rất thích tản bộ dưới ánh trăng.
Nhàn nhã, thoải mái, có thể làm cho thần kinh căng thẳng trầm tĩnh lại.
“Ca… Ngươi quay về đi, ta muốn đi dạo một chút!" Mai Tuyết Tình không muốn Hạng Ngạo Thiên theo bên người.
“Được rồi! Nhưng mà ngươi không nên nghỉ ngơi quá muộn!" Hạng Ngạo Thiên sảng khoái đáp ứng.
“Tuy nhiên, ca ca còn có một việc còn chưa nói rõ với ngươi, ta nghĩ, sau khi ngươi biết, sẽ không có tâm trạng đó tản bộ rồi!"
“Chuyện gì?" - Mai Tuyết Tình đề cao cảnh giác hỏi.
“Ban ngày, còn nhớ rõ chuyện liên hôn cùng nam Trần quốc?"
Hạng Ngạo Thiên vừa lại trong lòng có chút ý muốn trêu đùa Mai Tuyết Tình, hắn đặc biệt thích nhìn thấy Mai Tuyết Tình nhăn mày nhíu mặt, nhất cử nhất động biểu cảm của nàng, kể cả tâm tình phập phồng, hỉ nộ ái lạc của nàng.
“Trên thực tế, nam Trần quốc chủ động đưa ra vấn đề liên hôn, vốn là sợ ta lần nữa xuất binh, cho nên, bọn họ đã chủ động đưa ra vấn đề này!"
“Ta biết!" Mai Tuyết Tình tâm lý sợ hãi đứng lên, nam nhân trước mắt không phải lại muốn thay đổi chủ ý, lại muốn nàng đi liên hôn?
Đánh chết nàng, nàng cũng không thể đi, thà rằng tự mình nhảy xuống hồ cho chết đuối, cũng không đi.
Đều nói, người là có linh hồn, còn sống không thể trở lại bên phụ mẫu, chính là khi chết đi, cũng muốn linh hồn trở lại hiện đại về bên phụ mẫu.
Mai Tuyết Tình trong lòng chua xót, hai mắt đã có chút ươn ướt, chẳng lẽ thật sự cuộc sống của nàng đã bị hủy hoại ở nơi này rồi?
Nàng cố gắng che đậy cảm xúc, làm cho Hạng Ngạo Thiên nhìn không ra sơ hở, cười hỏi: “Vậy thì sao?"
Đã có ý định quyết tâm chết cũng không liên hôn, Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy an tĩnh trở lại, cũng không còn sợ hãi nữa.
“Trên thực tế, vốn là nam Trần quốc nghĩ muốn đem công chúa của bọn họ hứa gả cho ta! Ngươi nói, không cho liên hôn, cho nên, đã bị ta từ chối rồi!" Hạng Ngạo Thiên nói rất nhẹ nhàng.
“Cái gì? …"
Mai Tuyết Tình cảm giác mình như giống một tên hề, bị người khác đem ra làm trò cười rồi.
Trách không được, lúc ấy, Hạng Ngạo Thiên cùng Hàn Thanh cũng len lén cười, hơn nữa loại nụ cười này vốn là không có ý tốt.
Nguyên lai, bọn họ đều biết chân tướng sự việc, chính mình lại bị lừa gạt dính vào, để cho bọn họ giễu cợt.
Bản thân mình còn không biết trời cao đất rộng làm ầm ĩ cả lên, không cho liên hôn, cả đời cũng không giá, cả đời cũng nguyện ý ở bên ca ca người, vân…vân… Chính mình cũng có chút không biết lượng sức rồi. Còn tưởng rằng, nam Trần quốc vốn là vì mình mà tới đây!
Mai Tuyết Tình xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào trốn.
“Thế nào… Muội muội, giật mình sao?" Hạng Ngạo Thiên khóe môi hơi nhếch lên phảng phất như có như không cười.
“Ca…" Mai Tuyết Tình lấy lại tinh thần nói, “Ai nha… , ngươi như thế nào có thể giễu cợt ta như vậy? Ngươi làm người ta sợ chết đi được! Ai nha…" Mai Tuyết Tình có cảm giác như không thể nào tiếp tục sống ở hoàng cung nữa rồi. Không có ai giống như mình, tự mình đa tình tưởng tượng ra những chuyện như vậy khiến cho thiên hạ chê cười!
Cái tên Hàn Thanh kia, hình ảnh cúi đầu cười trộm của tên nọ vừa lại hiện lên trước mắt Mai Tuyết Tình, sau này, ở trước mặt Hàn Thanh cũng không thể ngốc đầu lên được nữa rồi, cũng làm cho hắn bắt được nhược điểm của mình mà giễu cợt.
Mai Tuyết Tình vừa tức vừa giận, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại, dùng hết sức bình sinh đấm trước ngực Hạng Ngạo Thiên, “Ca… Ta muốn báo thù… Các ngươi rất khi dễ người…"
Mai Tuyết Tình nghĩ muốn đem một bụng tức tối ảo não toàn bộ phát tiết lên trên người Hạng Ngạo Thiên .
Hạng Ngạo Thiên thoải mái cười ha hả.
Hắn là lần đầu tiên thấy Mai Tuyết Tình phản ứng kích động giống như thế này, quả thực thẹn quá thành giận rồi.
“Ta không phải vừa mới nói qua sao, sau khi nghe xong, ngươi khẳng định không ngủ được, thế nào? Có suy nghĩ gì nói ta nghe!"
Hạng Ngạo Thiên tiếp tục trêu đùa nàng, “Nhưng chớ quên, ngươi đáp ứng ca ca rồi, cả đời cũng không lấy chồng, sau này, gặp phải công tử nhà ai trong lòng ngưỡng mộ, đừng có đem ca ca ta ra vứt bỏ nha!" Hạng Ngạo Thiên trong lúc trêu đùa, cũng nói ra ý nghĩ chân thật của mình.
Mai Tuyết Tình vẫn tiếp tục đấm thùm thụp vào ngực Hạng Ngạo Thiên, trong lòng tràn ngập ủy khuất.
“Thôi được rồi… được rồi… Nghỉ ngơi một chút đi, nãy giờ đấm chắc tay cũng đau rồi?" Hạng Ngạo Thiên nắm lấy hai tay Mai Tuyết Tình, Nếu trong lòng còn tức giận," nghỉ một lát đánh tiếp… Được không?"
Mai Tuyết Tình không nhịn được, “Oa…" một tiếng, khóc lớn lên. Tâm trạng buồn bực, ủy khuất, cùng với sự ngựng ngùng bối rối do tự mình mình đa tình, không thể chịu đựng nỗi nữa cùng nhau tuôn ra hết.
Hạng Ngạo Thiên cũng không ngờ tới, nàng lại òa khóc lớn lên, bổn ý chính là nghĩ muốn nói cho nàng chân tướng mọi chuyện thuận tiện đùa trêu nàng. Miễn cho sau này, sau khi nàng biết, cũng không oán giận chính mình.
Hắn không nghĩ lừa gạt nàng, trừ phi ở tình huống bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ muốn lừa gạt nàng.
Mai Tuyết Tình khóc lớn một hơi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Còn tưởng rằng, không còn sống ở thế gian này! Còn tưởng rằng rồi đây không còn có hy vọng gặp lại cha mẹ! Vốn là có ý nghĩ quyết tâm phải chết khi cùng hắn đối thoại.
Thật không giống như những gì mình nghĩ, nhưng sự tình là như vậy. Kết quà mọi người đều hoan hỉ, sự ngụy trang của nàng cũng không cần nữa rồi.
“Ổn rồi…" Hạng Ngạo Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Là ca ca không đúng, trêu đùa có chút mà đã giận..." Hắn vươn ngón cái, thay Mai Tuyết Tình lau đi nước mắt còn vươn nơi khóe mắt cùng lông mi.
Thấy bộ dạng yếu đuối bất lực của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên tự trách đứng lên.
“Chuyện hôn nhân đại sự của ngươi, ca ca vĩnh viễn đều nghe theo ý kiến của ngươi, cả Ngạo Mai cũng thế. Ca ca chỉ có hai người muội muội như vậy, cũng là những người thân duy nhất của ta, ta sẽ cố gắng lớn nhất bằng mọi cách làm cho các ngươi thật hạnh phúc. Yên tâm đi, ca ca vĩnh viễn cũng không bắt buộc các ngươi gả cho người mà mình không thích!"
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy nước mắt rồi!" Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng thay nàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Đi thôi, quay về tẩm cung đi!"
Mai Tuyết Tình đã bình tĩnh trở lại, lần đầu tiên ở trước mặt Hạng Ngạo Thiên rơi nước mắt nhiều như vậy, ý thức được mình có chút sơ hở, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền cũng thôi không khóc nữa.
Đã lâu rồi không được vui vẻ như thế, tiểu nữ nhân này luôn có những việc làm cho hắn ngạc nhiên. Nếu nàng là nam nhân, khẳng định sẽ làm nên chuyện lớn.
Hắn nghĩ muốn ôm nàng vào trong lòng, tận tình hôn nàng, tận tình bày tỏ sự thương yêu nàng, muốn cho nàng lúc nào cũng không rời xa mình, giữ nàng bên người, loại ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
Sau khi dùng hết bữa tối, đêm đã khuya.
Một vầng trăng tròn vằng vặc từ từ dâng lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống rực rỡ cả một khoảng vườn.
Hai thân ảnh ở trong ngự hoa viên vai sóng vai đi tới.
Mai Tuyết Tình rất thích tản bộ dưới ánh trăng.
Nhàn nhã, thoải mái, có thể làm cho thần kinh căng thẳng trầm tĩnh lại.
“Ca… Ngươi quay về đi, ta muốn đi dạo một chút!" Mai Tuyết Tình không muốn Hạng Ngạo Thiên theo bên người.
“Được rồi! Nhưng mà ngươi không nên nghỉ ngơi quá muộn!" Hạng Ngạo Thiên sảng khoái đáp ứng.
“Tuy nhiên, ca ca còn có một việc còn chưa nói rõ với ngươi, ta nghĩ, sau khi ngươi biết, sẽ không có tâm trạng đó tản bộ rồi!"
“Chuyện gì?" - Mai Tuyết Tình đề cao cảnh giác hỏi.
“Ban ngày, còn nhớ rõ chuyện liên hôn cùng nam Trần quốc?"
Hạng Ngạo Thiên vừa lại trong lòng có chút ý muốn trêu đùa Mai Tuyết Tình, hắn đặc biệt thích nhìn thấy Mai Tuyết Tình nhăn mày nhíu mặt, nhất cử nhất động biểu cảm của nàng, kể cả tâm tình phập phồng, hỉ nộ ái lạc của nàng.
“Trên thực tế, nam Trần quốc chủ động đưa ra vấn đề liên hôn, vốn là sợ ta lần nữa xuất binh, cho nên, bọn họ đã chủ động đưa ra vấn đề này!"
“Ta biết!" Mai Tuyết Tình tâm lý sợ hãi đứng lên, nam nhân trước mắt không phải lại muốn thay đổi chủ ý, lại muốn nàng đi liên hôn?
Đánh chết nàng, nàng cũng không thể đi, thà rằng tự mình nhảy xuống hồ cho chết đuối, cũng không đi.
Đều nói, người là có linh hồn, còn sống không thể trở lại bên phụ mẫu, chính là khi chết đi, cũng muốn linh hồn trở lại hiện đại về bên phụ mẫu.
Mai Tuyết Tình trong lòng chua xót, hai mắt đã có chút ươn ướt, chẳng lẽ thật sự cuộc sống của nàng đã bị hủy hoại ở nơi này rồi?
Nàng cố gắng che đậy cảm xúc, làm cho Hạng Ngạo Thiên nhìn không ra sơ hở, cười hỏi: “Vậy thì sao?"
Đã có ý định quyết tâm chết cũng không liên hôn, Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy an tĩnh trở lại, cũng không còn sợ hãi nữa.
“Trên thực tế, vốn là nam Trần quốc nghĩ muốn đem công chúa của bọn họ hứa gả cho ta! Ngươi nói, không cho liên hôn, cho nên, đã bị ta từ chối rồi!" Hạng Ngạo Thiên nói rất nhẹ nhàng.
“Cái gì? …"
Mai Tuyết Tình cảm giác mình như giống một tên hề, bị người khác đem ra làm trò cười rồi.
Trách không được, lúc ấy, Hạng Ngạo Thiên cùng Hàn Thanh cũng len lén cười, hơn nữa loại nụ cười này vốn là không có ý tốt.
Nguyên lai, bọn họ đều biết chân tướng sự việc, chính mình lại bị lừa gạt dính vào, để cho bọn họ giễu cợt.
Bản thân mình còn không biết trời cao đất rộng làm ầm ĩ cả lên, không cho liên hôn, cả đời cũng không giá, cả đời cũng nguyện ý ở bên ca ca người, vân…vân… Chính mình cũng có chút không biết lượng sức rồi. Còn tưởng rằng, nam Trần quốc vốn là vì mình mà tới đây!
Mai Tuyết Tình xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào trốn.
“Thế nào… Muội muội, giật mình sao?" Hạng Ngạo Thiên khóe môi hơi nhếch lên phảng phất như có như không cười.
“Ca…" Mai Tuyết Tình lấy lại tinh thần nói, “Ai nha… , ngươi như thế nào có thể giễu cợt ta như vậy? Ngươi làm người ta sợ chết đi được! Ai nha…" Mai Tuyết Tình có cảm giác như không thể nào tiếp tục sống ở hoàng cung nữa rồi. Không có ai giống như mình, tự mình đa tình tưởng tượng ra những chuyện như vậy khiến cho thiên hạ chê cười!
Cái tên Hàn Thanh kia, hình ảnh cúi đầu cười trộm của tên nọ vừa lại hiện lên trước mắt Mai Tuyết Tình, sau này, ở trước mặt Hàn Thanh cũng không thể ngốc đầu lên được nữa rồi, cũng làm cho hắn bắt được nhược điểm của mình mà giễu cợt.
Mai Tuyết Tình vừa tức vừa giận, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại, dùng hết sức bình sinh đấm trước ngực Hạng Ngạo Thiên, “Ca… Ta muốn báo thù… Các ngươi rất khi dễ người…"
Mai Tuyết Tình nghĩ muốn đem một bụng tức tối ảo não toàn bộ phát tiết lên trên người Hạng Ngạo Thiên .
Hạng Ngạo Thiên thoải mái cười ha hả.
Hắn là lần đầu tiên thấy Mai Tuyết Tình phản ứng kích động giống như thế này, quả thực thẹn quá thành giận rồi.
“Ta không phải vừa mới nói qua sao, sau khi nghe xong, ngươi khẳng định không ngủ được, thế nào? Có suy nghĩ gì nói ta nghe!"
Hạng Ngạo Thiên tiếp tục trêu đùa nàng, “Nhưng chớ quên, ngươi đáp ứng ca ca rồi, cả đời cũng không lấy chồng, sau này, gặp phải công tử nhà ai trong lòng ngưỡng mộ, đừng có đem ca ca ta ra vứt bỏ nha!" Hạng Ngạo Thiên trong lúc trêu đùa, cũng nói ra ý nghĩ chân thật của mình.
Mai Tuyết Tình vẫn tiếp tục đấm thùm thụp vào ngực Hạng Ngạo Thiên, trong lòng tràn ngập ủy khuất.
“Thôi được rồi… được rồi… Nghỉ ngơi một chút đi, nãy giờ đấm chắc tay cũng đau rồi?" Hạng Ngạo Thiên nắm lấy hai tay Mai Tuyết Tình, Nếu trong lòng còn tức giận," nghỉ một lát đánh tiếp… Được không?"
Mai Tuyết Tình không nhịn được, “Oa…" một tiếng, khóc lớn lên. Tâm trạng buồn bực, ủy khuất, cùng với sự ngựng ngùng bối rối do tự mình mình đa tình, không thể chịu đựng nỗi nữa cùng nhau tuôn ra hết.
Hạng Ngạo Thiên cũng không ngờ tới, nàng lại òa khóc lớn lên, bổn ý chính là nghĩ muốn nói cho nàng chân tướng mọi chuyện thuận tiện đùa trêu nàng. Miễn cho sau này, sau khi nàng biết, cũng không oán giận chính mình.
Hắn không nghĩ lừa gạt nàng, trừ phi ở tình huống bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ muốn lừa gạt nàng.
Mai Tuyết Tình khóc lớn một hơi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Còn tưởng rằng, không còn sống ở thế gian này! Còn tưởng rằng rồi đây không còn có hy vọng gặp lại cha mẹ! Vốn là có ý nghĩ quyết tâm phải chết khi cùng hắn đối thoại.
Thật không giống như những gì mình nghĩ, nhưng sự tình là như vậy. Kết quà mọi người đều hoan hỉ, sự ngụy trang của nàng cũng không cần nữa rồi.
“Ổn rồi…" Hạng Ngạo Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Là ca ca không đúng, trêu đùa có chút mà đã giận..." Hắn vươn ngón cái, thay Mai Tuyết Tình lau đi nước mắt còn vươn nơi khóe mắt cùng lông mi.
Thấy bộ dạng yếu đuối bất lực của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên tự trách đứng lên.
“Chuyện hôn nhân đại sự của ngươi, ca ca vĩnh viễn đều nghe theo ý kiến của ngươi, cả Ngạo Mai cũng thế. Ca ca chỉ có hai người muội muội như vậy, cũng là những người thân duy nhất của ta, ta sẽ cố gắng lớn nhất bằng mọi cách làm cho các ngươi thật hạnh phúc. Yên tâm đi, ca ca vĩnh viễn cũng không bắt buộc các ngươi gả cho người mà mình không thích!"
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy nước mắt rồi!" Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng thay nàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Đi thôi, quay về tẩm cung đi!"
Mai Tuyết Tình đã bình tĩnh trở lại, lần đầu tiên ở trước mặt Hạng Ngạo Thiên rơi nước mắt nhiều như vậy, ý thức được mình có chút sơ hở, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền cũng thôi không khóc nữa.
Tác giả :
Tất Minh Vũ