Phi Tử Của Ca Ca
Chương 27
Nghi phi theo thái y cùng Hạng Ngạo Thiên vào trong, Hàn Thanh cùng các cung nữ ở lại bên ngoài.
“Trước tiên kiểm tra thương thế Tình nhi đi!" Thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng xuống, Mai Tuyết Tình mới ý thức được chính mình trên người cũng không khỏe, nàng cũng không rõ chính mình vốn là đi như thế nào vào nhà.
Nàng không còn sức lực dựa người vào thành giường, hai mắt nhắm lại, không hề lên tiếng.
Thái y nhẹ nhàng cẩn thận mở vải băng trắng, làm sạch vết thương, khẽ thở dài một tiếng.
Ngạo Mai trong lòng rất đau nhưng vẫn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, nhưng rút cuộc không đành lòng lại nhìn xuống, thì nhìn thấy một mảnh máu.
Vừa lúc Nghi phi hiếu kỳ cũng nhướn người rướn đầu qua vai Thái ngự y quan khán. Không xem không biết, sau khi vừa liếc mắt một cái, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Aaa…, sao lại nát vụn ra thế kia?"
Hạng Ngạo Thiên mặt trắng bệt không còn chút máu, liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng vội vàng che miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
“Muội muội, không có gì đáng ngại! So với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều!" Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng an ủi.
Mai Tuyết Tình như tiếng muỗi kêu khẽ khàng lên tiếng.
Không cần an ủi, nàng biết, trên đùi vết thương khẳng định vốn là nứt ra rồi, từ phía dưới vết thương truyền lên một cảm giác đau đớn, nàng vốn là có thể cảm giác được.
Vừa mới bên ngoài, khi vì Liên nhi lên tiếng bất bình, đã quá chú tâm không để ý vô tình làm động đến vết thương, giờ sau khi mọi chuyện đã qua đi mới cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng từ vết thương truyền đến, so với ngày hôm qua càng đau đớn hơn nhiều, dù sao cũng tại mình đã dùng khí lực toàn thân, giáo huấn cung nữ không biết tốt xấu kia. Khi dùng hết sức bạt tay nàng, khẳng định cần phải dùng lực, làm động vết thương khiến cho trở nên trầm trọng, chính mình trong lòng biết rất rõ ràng. Cho nên, không cần bất luận kẻ nào an ủi, nàng có thể đoán ra được thương thế nàng như thế nào, sự đau đớn của nàng đến mức nào cũng chỉ có chính mình nàng biết.
Bất quá, cũng tốt, thông qua chuyện này, trong cung sau này một vài người có thái độ xấc láo nào đó, kể cả cung nữ cùng tần phi hẳn là biết đúng mực rồi.
Nàng cũng xem như thay cái tên hoàng đế thối kia chỉnh đốn hậu cung. Trong thâm tâm công bằng mà nói, hắn đối với nàng cũng không tệ, nàng, Mai Tuyết Tình coi như là hồi báo hắn đã đối xử với nàng tốt lắm. Sau này, xem như không ai nợ ai nữa.
Trong cuộc sống, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, chỉ có giống nhau đồ vật, không có tiêu chuẩn để phán xét, đó chính là nhân tình. Cho nên, Mai Tuyết Tình không muốn nợ bất luận kẻ nào nhân tình, nhất là ở nơi này, một nơi xa lạ
.Nàng cũng không nghĩ muốn trở lại thế kỷ 21, chắc vì trước đây nàng nợ ai đó ân tình nên mới phải chịu đến nơi này. Bọn họ nhất định đều liên quan đến sinh mạng của nàng, hai người thuộc hai niên đại, giống như hai quỹ đạo, vĩnh viễn không có cùng xuất hiện, hai người niên đại khác nhau, nhân tiện như quỹ đạogiống như những bánh xe chỉ đi thẳng một đường, vĩnh viễn sẽ không gặp. Nếu như, đã chạm mặt, vậy đó là đụng xe rồi, xe hủy thì người vong, thế giới rất lớn, Mai Tuyết Tình thừa nhận mình căn bản không dậy nổi.
Hạng Ngạo Thiên ra hiệu thái y nhanh chóng thay thuốc vết thương, lão thái y nhanh nhẹn đổi lại hảo dược, rồi lui ra.
Ngạo Mai cùng Liên nhi cũng biết ý vội lui ra.
Mới vừa ở trước mặt hoàng đế, Nghi phi còn giả bộ ra dáng hiền lương thục đức, còn tưởng được cùng Hạng Ngạo Thiên ở lại trong chốc lát, bị ánh mắt sắc bén của Hạng Ngạo Thiên hù dọa lui ra.
Trong phòng không khí an tĩnh trở lại.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Hắn vươn một tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Mai Tuyết Tình, tay kia xoa lên gương mặt nàng, một mảnh dưa chuột sớm đã bị gió làm khô đi rồi, hắn nghĩ muốn thay nàng gở xuống.
Mai Tuyết Tình cảm giác được sự đụng chạm của Hạng Ngạo Thiên, nàng quay mặt vào phía trong tránh né. Nàng cố gắng rút bàn tay bé nhỏ đang nắm trong tay Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên không có ý buông ra, hơn nữa còn tăng thêm sức nắm chặt tay nàng lại.
Hạng Ngạo Thiên dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Mai Tuyết Tình, muốn mượn lực của đôi tay cùng nhiệt độ cơ thể truyền đạt tâm ý của chính mình.
Mai Tuyết Tình không có chút động tĩnh gì đáp ứng tâm ý hắn.
“Muội muội, ca ca ngày hôm qua làm cho ngươi chịu ủy khuất rồi, nếu không, giữa chúng ta cũng không có quá nhiều rắc rối và hiểu lầm thế này!" Hạng Ngạo Thiên thành tâm thành ý xin lỗi, là vua của một nước giờ phải nhún nhường xin lỗi những gì mình đã phán quyết, từ lúc hắn chấp chính tới nay là lần đầu tiên.
Trên bái trời, dưới bái đất, ở giữa lạy phụ mẫu, cùng người xin lỗi việc làm sai, chỉ là đối với cha mẹ của chính mình thân đại nhân đã làm, hay là chấp chính trước kia chuyện rồi
Tiểu nữ nhân trước mắt làm cho hắn đau đớn yêu thương, hắn không thể không bỏ đi dáng vẻ tôn nghiêm của một hoàng đế
“Muội muội… Muội muội…" Hạng Ngạo Thiên thấy nàng trên người không có động thái gì hồi đáp hắn, vội nghiên người gần về phía trước mặt nàng khẩn thiết gọi.
Mai Tuyết Tình mặc dù hai mắt nhắm lại, nhưng là nàng có thể nghe được những lời thì thầm hoảng hốt của Hạng Ngạo Thiên. Mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Hạng Ngạo Thiên cách mặt mình càng ngày càng gần hơn, nàng vội mở to hai mắt, thối hoàng đế, không phải lại muốn chiếm tiện nghi của nàng chứ!
Một khuôn mặt đẹp trai với nụ cười mờ nhạt chỉ còn cách trước mặt nàng trong gang tấc.
Mai Tuyết Tình dùng sức rút bàn tay đang bị nắm chặt trong tay Hạng Ngạo Thiên, theo bản năng, cảnh giác để tay trước ngực hắn làm vật cản trung gian.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng cười trộm, rốt cục cũng biết được nhược điểm của nàng rồi. Nhưng trên mặt lại không có chút gì biểu hiện ra ngoài.
Chứng kiến Mai Tuyết Tình trong mắt chợt lóe qua ánh kinh hoảng thất thố cùng e lệ bất an, Hạng Ngạo Thiên có một loại cảm giác chiến thắng
“Muội muội, ca ca có thể ở gần như vậy chứ?" Hắn đã thói quen không gọi chính mình vốn là hoàng huynh của nàng, mà xưng là ca ca rồi.
Khoảng cách mập mờ này làm cho Mai Tuyết Tình không thể không vội vàng lắc đầu, “Ca…đừng giận, muội muội vẫn chưa từng ở gần ai đó như vậy!" Sau đó, ra bộ dáng một người làm nũng lấy lòng mỉm cười, một người đơn thuần dường như là muội muội mỉm cười. Nhưng tay lại cảnh giác như cũ để ở trước ngực Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên đứng dậy đẩy bàn tay bé nhỏ của nàng ra, vừa lại nắm giữ trong bàn tay to lớn của mình, tiểu nữ nhân, tính cảnh giác cao thật!!
Sau buổi tảo triều, nôn nóng truyền thái y đến chăm sóc vết thương cho nàng, chính mình tận sâu trong nội tâm, cũng càng ngày không thể chịu được cái khát vọng muốn nhìn thấy nàng. Hoàn lại thường xuyên có một loại ý nghĩ muốn đem nàng cầt giữ trong lòng, không hề có ý nghĩ buông tha.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu đúng như vậy, nhưng đối với hắn là quân vương của một nước vốn là một điều tối kiêng kị! Nhất là đối với một người lai lịch không rõ lai lịch như tiểu nữ tử này.
Vừa mới chấm dứt trận hỗn loạn như vậy, hắn từ đầu chứng kiến, vốn không có ý hiện thân, vốn là không nghĩ can thiệp nhiều lắm chuyện hậu cung, chỉ cần các nữ nhân không gây ra một cuộc huyên náo liên quan đến nhân mạng, hắn sẽ không nhúng tay vào, bởi vì trong triều so với những chuyện so đo tranh giành giữa các nữ nhân, càng có nhiều chuyện trọng yếu hơn đang chờ đợi hắn xử lý.
Ngay lúc khi cung nữ nọ một cước tính đạp lên bụng của Liên nhi, Hàn Thanh trong tay đã cầm hòn đá nhỏ, chuẩn bị ra tay cứu giúp rồi, nói cách khác, Liên nhi không bị mất mạng, cũng sẽ không bị nửa người tàn phế.
Không ngờ tới, tiểu nữ nhân này lại xuất hiện, không để ý chính mình đang bị thương thế, đi bảo vệ một hạ nhân. Mặc dù, nói lý không buông tha người, hung hăng giáo huấn rồi một lần không biết sâu cạn nô tài, cũng may cuối cùng, cũng chưa cho nô tài kia cái gì quá phận trừng phạt, một trường phong ba cuối cùng dẹp loạn rồi.
Xem ra, tiểu nữ nhân xử lý chuyện rất gọn gàng hay, quả thật có khả năng đối phó với mọi thứ.
Có lẽ, tương lai, đem chuyện hậu cung giao cho nàng xử lý, thật sẽ tốt hơn.
“Trước tiên kiểm tra thương thế Tình nhi đi!" Thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng xuống, Mai Tuyết Tình mới ý thức được chính mình trên người cũng không khỏe, nàng cũng không rõ chính mình vốn là đi như thế nào vào nhà.
Nàng không còn sức lực dựa người vào thành giường, hai mắt nhắm lại, không hề lên tiếng.
Thái y nhẹ nhàng cẩn thận mở vải băng trắng, làm sạch vết thương, khẽ thở dài một tiếng.
Ngạo Mai trong lòng rất đau nhưng vẫn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, nhưng rút cuộc không đành lòng lại nhìn xuống, thì nhìn thấy một mảnh máu.
Vừa lúc Nghi phi hiếu kỳ cũng nhướn người rướn đầu qua vai Thái ngự y quan khán. Không xem không biết, sau khi vừa liếc mắt một cái, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Aaa…, sao lại nát vụn ra thế kia?"
Hạng Ngạo Thiên mặt trắng bệt không còn chút máu, liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng vội vàng che miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
“Muội muội, không có gì đáng ngại! So với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều!" Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng an ủi.
Mai Tuyết Tình như tiếng muỗi kêu khẽ khàng lên tiếng.
Không cần an ủi, nàng biết, trên đùi vết thương khẳng định vốn là nứt ra rồi, từ phía dưới vết thương truyền lên một cảm giác đau đớn, nàng vốn là có thể cảm giác được.
Vừa mới bên ngoài, khi vì Liên nhi lên tiếng bất bình, đã quá chú tâm không để ý vô tình làm động đến vết thương, giờ sau khi mọi chuyện đã qua đi mới cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng từ vết thương truyền đến, so với ngày hôm qua càng đau đớn hơn nhiều, dù sao cũng tại mình đã dùng khí lực toàn thân, giáo huấn cung nữ không biết tốt xấu kia. Khi dùng hết sức bạt tay nàng, khẳng định cần phải dùng lực, làm động vết thương khiến cho trở nên trầm trọng, chính mình trong lòng biết rất rõ ràng. Cho nên, không cần bất luận kẻ nào an ủi, nàng có thể đoán ra được thương thế nàng như thế nào, sự đau đớn của nàng đến mức nào cũng chỉ có chính mình nàng biết.
Bất quá, cũng tốt, thông qua chuyện này, trong cung sau này một vài người có thái độ xấc láo nào đó, kể cả cung nữ cùng tần phi hẳn là biết đúng mực rồi.
Nàng cũng xem như thay cái tên hoàng đế thối kia chỉnh đốn hậu cung. Trong thâm tâm công bằng mà nói, hắn đối với nàng cũng không tệ, nàng, Mai Tuyết Tình coi như là hồi báo hắn đã đối xử với nàng tốt lắm. Sau này, xem như không ai nợ ai nữa.
Trong cuộc sống, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, chỉ có giống nhau đồ vật, không có tiêu chuẩn để phán xét, đó chính là nhân tình. Cho nên, Mai Tuyết Tình không muốn nợ bất luận kẻ nào nhân tình, nhất là ở nơi này, một nơi xa lạ
.Nàng cũng không nghĩ muốn trở lại thế kỷ 21, chắc vì trước đây nàng nợ ai đó ân tình nên mới phải chịu đến nơi này. Bọn họ nhất định đều liên quan đến sinh mạng của nàng, hai người thuộc hai niên đại, giống như hai quỹ đạo, vĩnh viễn không có cùng xuất hiện, hai người niên đại khác nhau, nhân tiện như quỹ đạogiống như những bánh xe chỉ đi thẳng một đường, vĩnh viễn sẽ không gặp. Nếu như, đã chạm mặt, vậy đó là đụng xe rồi, xe hủy thì người vong, thế giới rất lớn, Mai Tuyết Tình thừa nhận mình căn bản không dậy nổi.
Hạng Ngạo Thiên ra hiệu thái y nhanh chóng thay thuốc vết thương, lão thái y nhanh nhẹn đổi lại hảo dược, rồi lui ra.
Ngạo Mai cùng Liên nhi cũng biết ý vội lui ra.
Mới vừa ở trước mặt hoàng đế, Nghi phi còn giả bộ ra dáng hiền lương thục đức, còn tưởng được cùng Hạng Ngạo Thiên ở lại trong chốc lát, bị ánh mắt sắc bén của Hạng Ngạo Thiên hù dọa lui ra.
Trong phòng không khí an tĩnh trở lại.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Hắn vươn một tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Mai Tuyết Tình, tay kia xoa lên gương mặt nàng, một mảnh dưa chuột sớm đã bị gió làm khô đi rồi, hắn nghĩ muốn thay nàng gở xuống.
Mai Tuyết Tình cảm giác được sự đụng chạm của Hạng Ngạo Thiên, nàng quay mặt vào phía trong tránh né. Nàng cố gắng rút bàn tay bé nhỏ đang nắm trong tay Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên không có ý buông ra, hơn nữa còn tăng thêm sức nắm chặt tay nàng lại.
Hạng Ngạo Thiên dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Mai Tuyết Tình, muốn mượn lực của đôi tay cùng nhiệt độ cơ thể truyền đạt tâm ý của chính mình.
Mai Tuyết Tình không có chút động tĩnh gì đáp ứng tâm ý hắn.
“Muội muội, ca ca ngày hôm qua làm cho ngươi chịu ủy khuất rồi, nếu không, giữa chúng ta cũng không có quá nhiều rắc rối và hiểu lầm thế này!" Hạng Ngạo Thiên thành tâm thành ý xin lỗi, là vua của một nước giờ phải nhún nhường xin lỗi những gì mình đã phán quyết, từ lúc hắn chấp chính tới nay là lần đầu tiên.
Trên bái trời, dưới bái đất, ở giữa lạy phụ mẫu, cùng người xin lỗi việc làm sai, chỉ là đối với cha mẹ của chính mình thân đại nhân đã làm, hay là chấp chính trước kia chuyện rồi
Tiểu nữ nhân trước mắt làm cho hắn đau đớn yêu thương, hắn không thể không bỏ đi dáng vẻ tôn nghiêm của một hoàng đế
“Muội muội… Muội muội…" Hạng Ngạo Thiên thấy nàng trên người không có động thái gì hồi đáp hắn, vội nghiên người gần về phía trước mặt nàng khẩn thiết gọi.
Mai Tuyết Tình mặc dù hai mắt nhắm lại, nhưng là nàng có thể nghe được những lời thì thầm hoảng hốt của Hạng Ngạo Thiên. Mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Hạng Ngạo Thiên cách mặt mình càng ngày càng gần hơn, nàng vội mở to hai mắt, thối hoàng đế, không phải lại muốn chiếm tiện nghi của nàng chứ!
Một khuôn mặt đẹp trai với nụ cười mờ nhạt chỉ còn cách trước mặt nàng trong gang tấc.
Mai Tuyết Tình dùng sức rút bàn tay đang bị nắm chặt trong tay Hạng Ngạo Thiên, theo bản năng, cảnh giác để tay trước ngực hắn làm vật cản trung gian.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng cười trộm, rốt cục cũng biết được nhược điểm của nàng rồi. Nhưng trên mặt lại không có chút gì biểu hiện ra ngoài.
Chứng kiến Mai Tuyết Tình trong mắt chợt lóe qua ánh kinh hoảng thất thố cùng e lệ bất an, Hạng Ngạo Thiên có một loại cảm giác chiến thắng
“Muội muội, ca ca có thể ở gần như vậy chứ?" Hắn đã thói quen không gọi chính mình vốn là hoàng huynh của nàng, mà xưng là ca ca rồi.
Khoảng cách mập mờ này làm cho Mai Tuyết Tình không thể không vội vàng lắc đầu, “Ca…đừng giận, muội muội vẫn chưa từng ở gần ai đó như vậy!" Sau đó, ra bộ dáng một người làm nũng lấy lòng mỉm cười, một người đơn thuần dường như là muội muội mỉm cười. Nhưng tay lại cảnh giác như cũ để ở trước ngực Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên đứng dậy đẩy bàn tay bé nhỏ của nàng ra, vừa lại nắm giữ trong bàn tay to lớn của mình, tiểu nữ nhân, tính cảnh giác cao thật!!
Sau buổi tảo triều, nôn nóng truyền thái y đến chăm sóc vết thương cho nàng, chính mình tận sâu trong nội tâm, cũng càng ngày không thể chịu được cái khát vọng muốn nhìn thấy nàng. Hoàn lại thường xuyên có một loại ý nghĩ muốn đem nàng cầt giữ trong lòng, không hề có ý nghĩ buông tha.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu đúng như vậy, nhưng đối với hắn là quân vương của một nước vốn là một điều tối kiêng kị! Nhất là đối với một người lai lịch không rõ lai lịch như tiểu nữ tử này.
Vừa mới chấm dứt trận hỗn loạn như vậy, hắn từ đầu chứng kiến, vốn không có ý hiện thân, vốn là không nghĩ can thiệp nhiều lắm chuyện hậu cung, chỉ cần các nữ nhân không gây ra một cuộc huyên náo liên quan đến nhân mạng, hắn sẽ không nhúng tay vào, bởi vì trong triều so với những chuyện so đo tranh giành giữa các nữ nhân, càng có nhiều chuyện trọng yếu hơn đang chờ đợi hắn xử lý.
Ngay lúc khi cung nữ nọ một cước tính đạp lên bụng của Liên nhi, Hàn Thanh trong tay đã cầm hòn đá nhỏ, chuẩn bị ra tay cứu giúp rồi, nói cách khác, Liên nhi không bị mất mạng, cũng sẽ không bị nửa người tàn phế.
Không ngờ tới, tiểu nữ nhân này lại xuất hiện, không để ý chính mình đang bị thương thế, đi bảo vệ một hạ nhân. Mặc dù, nói lý không buông tha người, hung hăng giáo huấn rồi một lần không biết sâu cạn nô tài, cũng may cuối cùng, cũng chưa cho nô tài kia cái gì quá phận trừng phạt, một trường phong ba cuối cùng dẹp loạn rồi.
Xem ra, tiểu nữ nhân xử lý chuyện rất gọn gàng hay, quả thật có khả năng đối phó với mọi thứ.
Có lẽ, tương lai, đem chuyện hậu cung giao cho nàng xử lý, thật sẽ tốt hơn.
Tác giả :
Tất Minh Vũ