Phi Tử Của Ca Ca
Chương 136: Kết thúc
Thiên Long Hoàng triều năm thứ ba mươi ba.
Mùa xuân.
Cây cỏ hoa lá tươi tốt, chim bay lượn hót líu lo, côn trùng kêu rả rích, đúng là mùa vạn vật hồi phục.
Mai Tuyết Tình mỗi ngày càng nặng nề vác cái bụng to đùng, dẫn theo con mình Ngưu Ngưu xử lý triều chính.
Chỉ còn khoảng hơn hai mươi ngày, là sinh rồi.
Sau sự việc Đông phi hạ độc, Mai Tuyết Tình nằm ở trên giường dưỡng thai gần một tháng. Hoàn hảo, hài tử giữ lại được. Bất quá, theo thời gian trôi qua, hài tử càng lúc càng lớn nhanh như thoi, Mai Tuyết Tình phát hiện, lần này mang thai so với lần mang thai Ngưu Ngưu, bụng lớn hơn rất nhiều. Thân thể nặng nề, bước đi cũng trở nên khó khăn hơn.
Nàng bây giờ hy vọng nhất là Hạng Ngạo Thiên có thể hồi cung. Nhưng mà, bạch điêu mang tin tức về. Loại độc cuối cùng, giải dược thật sự rất khó tìm, Hạng Ngạo Thiên hồi cung còn cần thêm chút thời gian.
Nàng thật sự không thích chính trị, nàng chính là thích kinh thương, kiếm tiền. Nhìn thấy cha mẹ cùng Ngạo Mai, Ngạo Sương, bọn họ mỗi ngày bề bộn công việc, bận rộn đến chết đi được, nàng quả thực đố kỵ đến phát cuồng.
Thế nhân biết, Hạng gia Hoàng triều thiên tử, quyền khuynh thiên hạ, rất ít có người biết, trên thực tế, trải qua hai năm nay Hạng gia phát triển, cũng trở thành một nhà giàu nhất nước. Chỉ là, bọn họ cũng rất kín đáo, cũng không phô trương. Đương nhiên, có được như vậy không thể không kể đến công của Mai Tuyết Tình. Hơn nữa, sau này do Mai Tuyết Tình đưa ra vấn đề bàn bạc và quyết định, nên bọn người Liên nhi đã sớm đổi lại trang phục nữ nhân.
Tại triều đình khởi xướng, nên sau này rất nhiều nữ tử cũng từ từ đi vào xã hội, tham dự vào việc làm ăn buôn bán. Thiên Long Hoàng triều ngày càng kinh tế phát triển, chính trị rõ ràng minh bạch, quốc thái dân an, một cảnh tượng hòa bình.
Chỉ là, làm cho Mai Tuyết Tình nghi hoặc chính là, đám người Ngạo Sương, Ngạo Mai cùng Hàn Thanh, tới nay vẫn không biết đang lén lút làm cái gì. Hình như bọn họ cố ý không muốn cho Mai Tuyết Tình biết.
Mai Tuyết Tình tuy có hoài nghi, nhưng chưa suy nghĩ nhiều. Bọn họ đều là thân nhân của nàng, bất luận làm cái gì, cũng sẽ không xúc phạm tới ích lợi quốc gia cùng thân nhân của chính mình. Có lẽ, bọn họ sợ nàng thêm mệt mỏi thôi!
Một buổi sáng nắng ấm áp.
Gió nhẹ nhẹ thổi, dương liễu chập chờn.
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai cười khanh khách, đi tới tẩm cung của nàng cùng Hạng Ngạo Thiên.
“Hoàng tẩu, chúng ta vừa may một vài bộ y phục mới, muốn mời tẩu mặc làm mẫu! Giúp chúng ta đưa ra một số ý kiến!" Ngạo Mai mở ra kiện hàng đang cầm trong tay. Một bộ y phục bằng tơ lụa mượt mà trắng noãn bày ra ở trước mặt.
“Hoàng tẩu, tẩu mặc vào xem một chút!" Không đợi Mai Tuyết Tình có điều phản ứng, Ngạo Sương bắt đầu giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Mai Tuyết Tình bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi.
“Ta vóc người như thế này, không phải sẽ làm cho thành quả lao động của các muội hư hết hay sao?"
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai dường như giống như là bắt cóc con tin, giúp Mai Tuyết Tình thay y phục. Sau đó, kéo nàng ngồi xuống ghế, giúp nàng chải chuốt lại mái tóc dài.
“Các ngươi… Các ngươi vừa lại đang làm trò xiếc, đùa cái quái quỷ gì vậy?" Mai Tuyết Tình mơ mơ hồ hồ, có một loại cảm giác như đang bị người khác sắp đặt.
Có điều là cái kiểu y phục này, nàng thật đúng là rất thích. Kiểu dáng như áo cưới, lại vừa đơn giản, lại vừa trang nhã. Nàng mặc ở trên người cũng rất vừa vặn.
“Nhưng mà kiểu y phục này, các ngươi có ý định bán cho phụ nữ mang thai hay sao?" Mai Tuyết Tình hoài nghi hỏi, nếu không bán cho thai phụ, đúng là không có ai mua.
“Đúng vậy… Đúng vậy!" Ngạo Mai cùng Ngạo Sương hai người nháy mắt mấy cái, nói, “Hoàng tẩu, tẩu thật thông minh, chỉ cần liếc mắt qua một chút liền nhìn ra ngay ý đồ của chúng ta rồi!"
“Nhưng mà có điều là, thai phụ mặc kiểu y phục này thì hơi có chút rườm ra phiền toái, dễ sẩy chân, các ngươi còn cần phải sửa lại chiều dài!" Mai Tuyết Tình giống như vừa nhàn hạ hưởng thụ Ngạo Mai giúp nàng chải tóc, vừa chân thành góp ý.
“Đúng vậy… Đúng vậy… ý kiến Hoàng tẩu đưa ra chúng ta sẽ tiếp nhận! Lần sau chúng ta nhất định sẽ sửa lại!" Hai người trong lòng cười trộm, Hoàng tẩu không hoài nghi.
Kế tiếp, phải chờ Hàn Thanh ra trận rồi.
Không lâu sau, Hàn Thanh vội vàng gấp rút chạy tới, thế nhưng mặt mày hớn hở vui mừng chạy vào bẩm báo, “Công chúa, Hoàng thượng đã trở về!"
“Ở nơi nào?" Mai Tuyết Tình quên hẳn bản thân mình đang là một thai phụ, nàng thoáng cái từ trên ghế đứng lên. Sau khi ý thức được mình đường đột, nàng ổn định lại tâm tình. Nàng không thể kích động, nàng phải vì hài tử trong bụng mà lo nghĩ!
“Còn đang ở ngoài cung, Hoàng thượng nói, muốn đưa công chúa đi tới một nơi! Ty chức cũng đã chuẩn bị xe ngựa xong hết rồi!"
“Vậy còn không mau đi đi!" Nhẹ nâng váy dài lên, nàng còn nhanh hơn so với bất cứ ai rời đi.
Ngạo Mai cùng Ngạo Sương vội vàng đỡ lấy nàng, “Hoàng tẩu, đừng nóng vội! Đừng nóng vội!"
Ba người lên xe ngựa, xe ngựa hướng ra vùng ngoại ô chạy tới.
Sau khi ra khỏi thành, ước chừng một giờ đồng hồ. Xe liền dừng lại ngay trước một công trình kiến trúc thấp thoáng sau rặng trúc xanh ngắt.
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai đỡ Mai Tuyết Tình xuống xe. Đứng vững thân thể, Mai Tuyết Tình trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng nhìn.
Giáo đường!
Tại Thiên Long Hoàng Triều, như thế nào lại có giáo đường? Nàng chưa từng nghe qua ai nhắc tới!
“Hoàng tẩu, ca ca đang ở bên trong chờ tẩu đấy!" Không cho Mai Tuyết Tình kịp hoàn hồn, nàng đã được người điều khiển, dìu đỡ đi vào bên trong.
Mọi người cũng đều có mặt bên trong giáo đường!
Trước hết ánh vào mắt nàng chính là Hạng Ngạo Thiên, hắn mặc tây phục, đứng ngay ở phía trước, đang nhìn nàng mỉm cười.
Cha nàng, mẹ nàng!
Còn có Trần Nhất Kiếm! Còn có Liên nhi đang bế Ngưu Ngưu! Còn có Tiểu Cửu cùng với mọi người trong cửa hàng! Còn có cả nhà Hứa Sơn!
Lưu công công cũng đứng ở nơi đó, một thân trang phục giáo phụ.
Những người đáng đến, cũng đều đã tới rồi.
Mai phụ từ trong tay Ngạo Mai tiếp nhận tay nữ nhi, dắt nàng, hướng về phía Hạng Ngạo Thiên đi đến.
Ngạo Mai ngồi ở bên, khải lên một khúc nạhc. Đây chính là khúc nhạc Ngạo Sương đã dạy cho nàng, không biết Hoàng tẩu có có thể nghe ra được hay không.
Mãi đến lúc khúc nhạc dưới mười đầu ngón tay Ngạo Mai khải lên, du dương cất lên, Mai Tuyết Tình rốt cục cũng hiểu rõ mọi chuyện, nàng đã bị bọn họ lừa!
Khúc nhạc kết hôn tha thiết nồng nàn vang lên, ngân nga khắp trong giáo đường …
Mai Tuyết Tình có chút kích động!
Bọn họ như thế nào biết, nàng thích kiểu kết hôn như thế này? Nhưng mà, bọn họ như thế nào không có ai thông tri trước cho nàng biết?
Mặc kệ tất cả, hôn lễ trong mơ, được lấy nam nhân mà mình yêu thương, ngay lúc đây đang ở phía trước chờ nàng. Về phần bị lừa gạt là một chuyện khác, sẽ chờ sau này hôn lễ hoàn tất, sẽ tìm bọn họ tính sổ lại!
Mai Tuyết Tình dứt bỏ hết thảy trong đầu ý niệm trừng phạt bọn họ, toàn bộ tâm tư đều tập trung tinh thần vào hôn lễ.
Khoảng cách tiến đến nam nhân mà nàng yêu thương càng lúc càng gần. Mai Tuyết Tình vô cùng hồi hộp, trong lòng ngực, trái tim bang bang như trống trận, nhảy không ngừng.
Vui sướng, kích động, khẩn trương, nàng chỉ muốn nhào vào trong lòng nam nhân yêu thương, cùng hắn thổ lộ hết những tương tư trong khoảng thời gian qua.
Trái tim, càng lúc càng đập nhanh.
Trong mắt, che phủ sương mù.
Mai phụ rốt cục đem tay nữ nhi, trao qua tay Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, thâm tình, Mai Tuyết Tình cảm giác như mình đã hóa đá rồi.
“Tình nhi, ta yêu nàng!" Hạng Ngạo Thiên cúi xuống bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi, “Tình nhi, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?"
Mai Tuyết Tình phảng phất như thiếu nữ mới biết yêu, thoáng chốc khuôn mặt đỏ lựng lên.
“Ta…" Mai Tuyết Tình đột nhiên kêu to lên, “Ôi chao…" Nàng đưa tay lên ôm lấy bụng, “Ngạo Thiên, nhanh lên, hình như sắp sinh rồi!"
Tiếng đàn dừng lại đột ngột.
Tiểu hài tử cũng muốn tham dự hôn lễ của cha mẹ, không nhẫn nại được nữa đòi ra đời trước thời hạn.
Mọi người đâu vào đấy, không chút lộn xộn, chiếu cố đứng lên.
Hạng Ngạo Thiên ôm lấy Mai Tuyết Tình, sải bước đi ra khỏi giáo đường.
“Hàn Thanh, nhanh chóng hồi cung, bảo các thái y chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, tìm ngay một bà mụ kinh nghiệm nổi danh nhất ở kinh thành mau chóng đưa đến đây!" Hoàng đế tỉnh táo cùng uy nghiêm, không chút nào giảm sút.
“Chúc mừng Hoàng thượng, vốn là hai vị tiểu công chúa!" Bà mụ mừng khấp khởi hồi báo.
“Cái gì, hai vị? Trẫm nhìn một chút!"
“Không được, Hoàng thượng, nam nhân không thể đi vào!" Bà mụ muốn ngăn cản Hạng Ngạo Thiên lại, nhưng Hạng Ngạo Thiên vung mạnh tay lên, thiếu chút nữa hất ngã bà mụ.
“Thôi được rồi, đừng ngăn cản!" Ngạo Sương ở bên cạnh, “Ca ca đang rất vui mừng, thôi thì chúng ta cứ để ca vào đi!"
Mai Tuyết Tình mặc dù mồ hôi tuôn đổ, nhưng vẫn rất thanh tỉnh.
Lần này so với lần sinh Ngưu Ngưu, thuận lợi hơn nhiều.
“Tình nhi, vất vả cho nàng rồi!" Cũng không kiêng dè bà mụ, Hạng Ngạo Thiên nhẹ hôn lên môi Mai Tuyết Tình.
“Hôn lễ, chờ lúc đầy tháng, chúng ta sẽ cử hành lại!" Bàn tay to cầm bàn tay nhỏ bé, Hạng Ngạo Thiên chân thành bày tỏ thâm tình.
“Đồ ngốc, chỉ có người tái hôn, mới cử hành hôn lễ lần hai!" Mai Tuyết Tình mặc dù thể lực còn suy yếu, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
“Vậy… Sau khi đầy tháng, chúng ta cử hành đại điển sắc phong, ta muốn sắc phong nàng làm hoàng hậu!"
Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên cảm giác được sắc phong hay không cũng không quan trọng, nàng vẫn chính là nữ nhân yêu thương nhất trong lòng của mình. Nhưng mà, vì muốn cho người yêu thương, lưu lại trong tâm trí những kỷ niệm tốt đẹp, hắn quyết định cử hành đại điển sắc phong.
“Hoàng hậu, phi tử, đối với ta mà nói, cũng không trọng yếu, ta chỉ là vợ của ngươi, như vậy là đủ rồi!" Mai Tuyết Tình chán chường nói.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng cũng sục sôi, kích động không thôi. Đại nam nhân cũng không nhịn được hai mắt đẫm lệ mông lung.
“Đúng rồi, nàng là thê của ta, mãi mãi là thê tử của ta!" Hạng Ngạo Thiên cúi xuống, vùi đầu vào trong lòng Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng nói.
Mai Tuyết Tình chìm vào những lời tâm tình êm ái của Hạng Ngạo Thiên, hạnh phúc thiếp đi.
Bà mụ mặc dù tuổi lớn, nhưng đây lần đầu tiên nhìn thấy cảnh thân mật như thế, nên đã sớm tránh đi ra ngoài.
“Ca… Tiểu chất nữ (cháu gái) trông giống ai hả?" Thấy Hạng Ngạo Thiên đi ra, Ngạo Mai cùng Ngạo Sương nôn nóng, nhịn không được vây lại hỏi.
“Ta…" Hạng Ngạo Thiên không nói gì.
“Ca, ca chỉ lo cùng hoàng tẩu thân thiết, không nhìn qua hài tử chút nào sao?" Ngạo Sương kinh ngạc lớn tiếng chất vấn.
Ca thật quá trọng sắc rồi, ngay cả bộ dáng của hài tử của mình cũng quên nhìn!
Những người khác đều len lén che mặt mà cười, người làm cha này, khẳng định vốn là quên nhìn xem bộ dáng của hài tử rồi!
“Tự mình vào xem đi, như vậy chẳng phải sẽ biết rồi sao?" Hạng Ngạo Thiên bị mọi người đoán trúng, xấu hổ mặt đỏ bừng, cố giả bộ nghiêm túc, vội vàng rời đi.
Bên trong Ngự thư phòng.
Hạng Ngạo Thiên phân phó, khai thông lại hồ nước.
Hàn Thanh có chút do dự.
“Yên tâm đi, sư phụ nói, các nàng ấy sẽ không đột nhiên biến mất lần nữa đâu!" Hàn Thanh tự nhiên biết, “Các nàng" là chỉ Ngạo Sương cùng Mai Tuyết Tình.
Vài ngày sau, trong hồ nước trong xanh biếc, dập dờn bồng bềnh xao động.
Hai vị tiểu công chúa bú xong sữa. Hạng Ngạo Thiên đem dược của sư phụ tặng, chia làm nhiều lần cho hài tử uống dần. Hắn cũng không dám nói, trong thân thể hài tử có độc tố. Nói cách khác, mọi người thừa dịp lại cười nhạo hắn, nói hắn rất háo sắc, mới có thể chăm chút nữ nhi như vậy.
Song, sư phụ có nói, dược của sư phụ có thể giải được độc tố, nên Hạng Ngạo Thiên cũng an tâm, không nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn tin tưởng hai nữ nhi nhất định sẽ trở nên khỏe mạnh. Tục ngữ nói, đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Nữ nhi của hắn, nhất định sẽ trở nên khỏe mạnh, chóng lớn.
Thời gian hạnh phúc, qua rất nhanh.
Thoáng một cái, đã mười năm trôi qua rồi.
Thiên Long Hoàng triều năm thứ bốn mươi năm.
Đầu hạ.
Mai Tuyết Tình đã ba mươi bốn tuổi. Nàng càng tăng thêm nét quyến rũ của đàn bà. Dáng đi của nàng càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, duyên dáng thướt tha như đóa phù dung, đôi gò má nõn nà trơn láng sáng ngời, vóc dáng nở nang mềm mại, thanh toát, vẫn làm cho Hạng Ngạo Thiên tim đập thình thịch.
Hạng Ngạo Thiên ba mươi bảy tuổi. Vẫn như trước cao to, rắn rỏi, khôi ngô tuấn tú, chỉ bất quá, hóm hỉnh hài hước hơn rất nhiều, đã bớt vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Mọi người biết, đó là nguyên do bởi vì Mai Tuyết Tình.
Nhi tử Ngưu Ngưu cũng đã chín tuổi. Tiểu tử này thật sự giống hệt phụ thân, thật sự như cùng một khuôn mẫu khắc ra, chừng vài năm nữa, đã là một cậu bé trai anh tuấn xuất sắc.
Hai nữ nhi cũng đã lên bảy rồi. Hoạt bát hiếu động, cổ quái thông minh lanh lợi, hoàn toàn thừa hưởng gen di truyền của mẫu thân.
Trong Ngự hoa viên, náo nhiệt khác thường. Một vòng tròn lớn vây quanh bàn đá trong đình nghỉ mát, ngồi đầy người. Bọn nhỏ, ở xa xa chơi đùa. Nữ nhi (con gái) của Mai Tuyết Tình, nhi tử (con trai) của Ngạo Mai, nữ nhi của Ngạo Sương, còn có nữ nhi của Hứa Sơn, cùng với nhi tử của Liên nhi, chờ một chút.
Hôm nay, vốn là một ngày đặc biệt.
Hôm nay chính là ngày kỷ niệm Mai Tuyết Tình cùng Hạng Ngạo Thiên quen biết nhau vừa tròn mười năm.
Ngày này vào mười năm trước, Mai Tuyết Tình thần xui quỷ khiến xuyên qua đến Thiên Long Hoàng triều, Hạng Ngạo Thiên từ trong hồ đem nàng cứu lên.
Trong nháy mắt thời gian trôi qua, đã tròn mười năm rồi.
Hết thảy, phảng phất như vừa phát sinh ngày hôm qua.
Mai gia phụ mẫu thân thể vẫn còn cường tráng khỏe mạnh, thân là trưởng bối, cao niên nhất trong thế gia vọng tộc, nên bọn họ ngồi ở phía trên, ngôi chủ vị.
Trần Nhất Kiếm, Ngạo Mai, Hàn Thanh, Ngạo Sương, vợ chồng Hứa Sơn, và đám người Liên nhi cũng ngồi vào vị trí.
Đây là gia đình yến hội.
“Cha, mẹ, con đã trở về!" Ngưu Ngưu thở hổn hển chạy tới.
Tráng nhi thân mang trường kiếm, đi theo phía sau Ngưu Ngưu, hắn đã trưởng thành rồi, trở thành một chàng trai cao lớn, võ nghệ cao cường, vốn là thiếp thân thị vệ của Ngưu Ngưu.
“Gọi phụ hoàng, mẫu hậu!" Hạng Ngạo Thiên uốn nắn lại. Đứa nhỏ này, mỗi ngày đều uốn nắn hắn, nhưng hắn chung quy vẫn không để ở trong lòng.
“Mẹ nói. Gọi phụ hoàng, mẫu hậu, có vẻ xa lạ! Ở quê mẹ, ai cũng gọi như vậy cả!" Ngưu Ngưu cố gắng tranh biện.
“Được rồi, được rồi, gọi gì cũng không sao cả, Ngưu Ngưu chung quy vẫn là ngoại tôn tử của chúng ta!" Mai mẫu cười rạng rỡ nói.
Hạng Ngạo Thiên không hề tranh cãi.
“Trong triều quốc sự, cũng xử lý xong hết rồi chứ?" Hạng Ngạo Thiên hỏi.
“Dạ rồi, ba!" Ngưu Ngưu ngồi xuống bên cạnh Mai Tuyết Tình, “Mẹ, công việc con đang thực tập, lúc nào mới xong? Con còn muốn quay về Phong Vân Sơn, sư phụ gia gia đang ở đấy!"
Sư phụ gia gia muốn truyền cho hắn thuật dịch dung. Hắn không có dũng khí nói cho mẹ biết, bởi vì hắn biết, mẹ đối với thuật dịch dung trong lòng còn mang khúc mắc. Lúc đầu, cha chính là dịch dung thành một người khác, tiếp cận mẹ. Sau khi mẹ biết, đã thương tâm trong nhiều năm.
Nhưng mà, hắn phải học, sư phụ gia gia nói, thuật dịch dung vốn là hạng nhất tuyệt kỹ, hơn nữa đều là đơn độc truyền. Sư phụ gia gia nói, cũng vì hắn hiếu học, trong tương lai hắn phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, càng cần phải học đệ nhất kỹ năng này, như vậy mới càng có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mẹ dùng thuật dịch dung, hắn sợ lại làm cho mẹ không hài lòng đối với cha. Nếu không phải cha cùng mẹ bức bách hắn học tập triều chính, hắn bây giờ đang ở trên núi, cùng sư phụ gia gia học thuật dịch dung rồi!
Cha cùng mẹ thật đồng lòng, từ lúc hắn học tập triều chính tới nay, bọn họ càng trở nên thảnh thơi. Thấy mẹ không có trả lời, Ngưu Ngưu đưa mắt nhìn sang Hạng Ngạo Thiên. Đối với câu hỏi của con mình, Hạng Ngạo Thiên trả lời, “Tiếp tục thêm vài ngày nữa đi!"
Hắn còn muốn dẫn theo Mai Tuyết Tình, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, chúc mừng bọn họ mười năm nhân duyên.
“Con kháng nghị, mẹ nói, ở quê mẹ chỉ cần làm việc năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày. Con cũng đã liên tiếp thượng triều tám ngày rồi, đã vậy một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi nữa!" Ngưu Ngưu đáp lại lời cha, vô cùng bất mãn, “Ngài không phải là phạm pháp thuê lao động trẻ em chứ!" Ngưu ngưu lên tiếng, nói ra một đống từ ngữ hiện đại.
Hạng Ngạo Thiên không biết làm thế nào nhìn Mai Tuyết Tình liếc mắt một cái, đều là do Tình nhi gây ra họa, có cần phải lúc nào cũng đem cuộc sống, tập quán và phương thức làm việc ở nguyên quán nàng ra truyền bá cho bọn nhỏ. Bằng không, hắn còn có thể thảnh thơi thêm vài ngày.
Nhìn bộ dáng cha con bọn hắn tranh chấp, tất cả mọi người đều mỉm cười hạnh phúc. Có thể khống chế Hạng Ngạo Thiên, không phải chỉ có một mình Mai Tuyết Tình rồi! Không chỉ riêng gì con trai của hắn, mà ngay cả hai đứa con gái cũng có thể đem hắn, người làm phụ thân này, ăn được thì ăn, một chút cũng không tha. Nhưng mà, Hạng Ngạo Thiên làm như không biết chán.
“Ngưu Ngưu, ba với mẹ, người nào tốt hơn hả?" Mai mẫu không nhịn được đùa hắn.
“Đương nhiên chính là mẹ rồi…"
Thấy Hạng Ngạo Thiên mặt mày trầm xuống, Ngưu Ngưu vội vàng bổ sung thêm, “Nếu ba không quấn quít lấy mẹ, kỳ thật, ba cũng rất tốt!" Ngưu Ngưu nói chính là lời nói thật, đúng là bởi vì phụ thân cứ độc chiếm mẫu thân không tha, làm cho hắn cơ hội đến gần mẫu thân cũng rất ít, cho nên hắn mới ghen ghét đây!
Mọi người không kiêng nể gì bật cười ha hả..
Hạng Ngạo Thiên mặt đỏ rần lên.
Tiếng cười của đám người lớn hòa lẫn với tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn nhỏ từ phía xa vọng lại, trên không trung bạch điêu cất tiếng kêu to, hợp tấu ra một giai điệu tràn đầy hạnh phúc, một khúc nhạc du dương vui sướng, vang vọng khắp bầu trời hoàng cung, ngân nga mãi không dứt…
HẾT
Mùa xuân.
Cây cỏ hoa lá tươi tốt, chim bay lượn hót líu lo, côn trùng kêu rả rích, đúng là mùa vạn vật hồi phục.
Mai Tuyết Tình mỗi ngày càng nặng nề vác cái bụng to đùng, dẫn theo con mình Ngưu Ngưu xử lý triều chính.
Chỉ còn khoảng hơn hai mươi ngày, là sinh rồi.
Sau sự việc Đông phi hạ độc, Mai Tuyết Tình nằm ở trên giường dưỡng thai gần một tháng. Hoàn hảo, hài tử giữ lại được. Bất quá, theo thời gian trôi qua, hài tử càng lúc càng lớn nhanh như thoi, Mai Tuyết Tình phát hiện, lần này mang thai so với lần mang thai Ngưu Ngưu, bụng lớn hơn rất nhiều. Thân thể nặng nề, bước đi cũng trở nên khó khăn hơn.
Nàng bây giờ hy vọng nhất là Hạng Ngạo Thiên có thể hồi cung. Nhưng mà, bạch điêu mang tin tức về. Loại độc cuối cùng, giải dược thật sự rất khó tìm, Hạng Ngạo Thiên hồi cung còn cần thêm chút thời gian.
Nàng thật sự không thích chính trị, nàng chính là thích kinh thương, kiếm tiền. Nhìn thấy cha mẹ cùng Ngạo Mai, Ngạo Sương, bọn họ mỗi ngày bề bộn công việc, bận rộn đến chết đi được, nàng quả thực đố kỵ đến phát cuồng.
Thế nhân biết, Hạng gia Hoàng triều thiên tử, quyền khuynh thiên hạ, rất ít có người biết, trên thực tế, trải qua hai năm nay Hạng gia phát triển, cũng trở thành một nhà giàu nhất nước. Chỉ là, bọn họ cũng rất kín đáo, cũng không phô trương. Đương nhiên, có được như vậy không thể không kể đến công của Mai Tuyết Tình. Hơn nữa, sau này do Mai Tuyết Tình đưa ra vấn đề bàn bạc và quyết định, nên bọn người Liên nhi đã sớm đổi lại trang phục nữ nhân.
Tại triều đình khởi xướng, nên sau này rất nhiều nữ tử cũng từ từ đi vào xã hội, tham dự vào việc làm ăn buôn bán. Thiên Long Hoàng triều ngày càng kinh tế phát triển, chính trị rõ ràng minh bạch, quốc thái dân an, một cảnh tượng hòa bình.
Chỉ là, làm cho Mai Tuyết Tình nghi hoặc chính là, đám người Ngạo Sương, Ngạo Mai cùng Hàn Thanh, tới nay vẫn không biết đang lén lút làm cái gì. Hình như bọn họ cố ý không muốn cho Mai Tuyết Tình biết.
Mai Tuyết Tình tuy có hoài nghi, nhưng chưa suy nghĩ nhiều. Bọn họ đều là thân nhân của nàng, bất luận làm cái gì, cũng sẽ không xúc phạm tới ích lợi quốc gia cùng thân nhân của chính mình. Có lẽ, bọn họ sợ nàng thêm mệt mỏi thôi!
Một buổi sáng nắng ấm áp.
Gió nhẹ nhẹ thổi, dương liễu chập chờn.
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai cười khanh khách, đi tới tẩm cung của nàng cùng Hạng Ngạo Thiên.
“Hoàng tẩu, chúng ta vừa may một vài bộ y phục mới, muốn mời tẩu mặc làm mẫu! Giúp chúng ta đưa ra một số ý kiến!" Ngạo Mai mở ra kiện hàng đang cầm trong tay. Một bộ y phục bằng tơ lụa mượt mà trắng noãn bày ra ở trước mặt.
“Hoàng tẩu, tẩu mặc vào xem một chút!" Không đợi Mai Tuyết Tình có điều phản ứng, Ngạo Sương bắt đầu giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.
Mai Tuyết Tình bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi.
“Ta vóc người như thế này, không phải sẽ làm cho thành quả lao động của các muội hư hết hay sao?"
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai dường như giống như là bắt cóc con tin, giúp Mai Tuyết Tình thay y phục. Sau đó, kéo nàng ngồi xuống ghế, giúp nàng chải chuốt lại mái tóc dài.
“Các ngươi… Các ngươi vừa lại đang làm trò xiếc, đùa cái quái quỷ gì vậy?" Mai Tuyết Tình mơ mơ hồ hồ, có một loại cảm giác như đang bị người khác sắp đặt.
Có điều là cái kiểu y phục này, nàng thật đúng là rất thích. Kiểu dáng như áo cưới, lại vừa đơn giản, lại vừa trang nhã. Nàng mặc ở trên người cũng rất vừa vặn.
“Nhưng mà kiểu y phục này, các ngươi có ý định bán cho phụ nữ mang thai hay sao?" Mai Tuyết Tình hoài nghi hỏi, nếu không bán cho thai phụ, đúng là không có ai mua.
“Đúng vậy… Đúng vậy!" Ngạo Mai cùng Ngạo Sương hai người nháy mắt mấy cái, nói, “Hoàng tẩu, tẩu thật thông minh, chỉ cần liếc mắt qua một chút liền nhìn ra ngay ý đồ của chúng ta rồi!"
“Nhưng mà có điều là, thai phụ mặc kiểu y phục này thì hơi có chút rườm ra phiền toái, dễ sẩy chân, các ngươi còn cần phải sửa lại chiều dài!" Mai Tuyết Tình giống như vừa nhàn hạ hưởng thụ Ngạo Mai giúp nàng chải tóc, vừa chân thành góp ý.
“Đúng vậy… Đúng vậy… ý kiến Hoàng tẩu đưa ra chúng ta sẽ tiếp nhận! Lần sau chúng ta nhất định sẽ sửa lại!" Hai người trong lòng cười trộm, Hoàng tẩu không hoài nghi.
Kế tiếp, phải chờ Hàn Thanh ra trận rồi.
Không lâu sau, Hàn Thanh vội vàng gấp rút chạy tới, thế nhưng mặt mày hớn hở vui mừng chạy vào bẩm báo, “Công chúa, Hoàng thượng đã trở về!"
“Ở nơi nào?" Mai Tuyết Tình quên hẳn bản thân mình đang là một thai phụ, nàng thoáng cái từ trên ghế đứng lên. Sau khi ý thức được mình đường đột, nàng ổn định lại tâm tình. Nàng không thể kích động, nàng phải vì hài tử trong bụng mà lo nghĩ!
“Còn đang ở ngoài cung, Hoàng thượng nói, muốn đưa công chúa đi tới một nơi! Ty chức cũng đã chuẩn bị xe ngựa xong hết rồi!"
“Vậy còn không mau đi đi!" Nhẹ nâng váy dài lên, nàng còn nhanh hơn so với bất cứ ai rời đi.
Ngạo Mai cùng Ngạo Sương vội vàng đỡ lấy nàng, “Hoàng tẩu, đừng nóng vội! Đừng nóng vội!"
Ba người lên xe ngựa, xe ngựa hướng ra vùng ngoại ô chạy tới.
Sau khi ra khỏi thành, ước chừng một giờ đồng hồ. Xe liền dừng lại ngay trước một công trình kiến trúc thấp thoáng sau rặng trúc xanh ngắt.
Ngạo Sương cùng Ngạo Mai đỡ Mai Tuyết Tình xuống xe. Đứng vững thân thể, Mai Tuyết Tình trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng nhìn.
Giáo đường!
Tại Thiên Long Hoàng Triều, như thế nào lại có giáo đường? Nàng chưa từng nghe qua ai nhắc tới!
“Hoàng tẩu, ca ca đang ở bên trong chờ tẩu đấy!" Không cho Mai Tuyết Tình kịp hoàn hồn, nàng đã được người điều khiển, dìu đỡ đi vào bên trong.
Mọi người cũng đều có mặt bên trong giáo đường!
Trước hết ánh vào mắt nàng chính là Hạng Ngạo Thiên, hắn mặc tây phục, đứng ngay ở phía trước, đang nhìn nàng mỉm cười.
Cha nàng, mẹ nàng!
Còn có Trần Nhất Kiếm! Còn có Liên nhi đang bế Ngưu Ngưu! Còn có Tiểu Cửu cùng với mọi người trong cửa hàng! Còn có cả nhà Hứa Sơn!
Lưu công công cũng đứng ở nơi đó, một thân trang phục giáo phụ.
Những người đáng đến, cũng đều đã tới rồi.
Mai phụ từ trong tay Ngạo Mai tiếp nhận tay nữ nhi, dắt nàng, hướng về phía Hạng Ngạo Thiên đi đến.
Ngạo Mai ngồi ở bên, khải lên một khúc nạhc. Đây chính là khúc nhạc Ngạo Sương đã dạy cho nàng, không biết Hoàng tẩu có có thể nghe ra được hay không.
Mãi đến lúc khúc nhạc dưới mười đầu ngón tay Ngạo Mai khải lên, du dương cất lên, Mai Tuyết Tình rốt cục cũng hiểu rõ mọi chuyện, nàng đã bị bọn họ lừa!
Khúc nhạc kết hôn tha thiết nồng nàn vang lên, ngân nga khắp trong giáo đường …
Mai Tuyết Tình có chút kích động!
Bọn họ như thế nào biết, nàng thích kiểu kết hôn như thế này? Nhưng mà, bọn họ như thế nào không có ai thông tri trước cho nàng biết?
Mặc kệ tất cả, hôn lễ trong mơ, được lấy nam nhân mà mình yêu thương, ngay lúc đây đang ở phía trước chờ nàng. Về phần bị lừa gạt là một chuyện khác, sẽ chờ sau này hôn lễ hoàn tất, sẽ tìm bọn họ tính sổ lại!
Mai Tuyết Tình dứt bỏ hết thảy trong đầu ý niệm trừng phạt bọn họ, toàn bộ tâm tư đều tập trung tinh thần vào hôn lễ.
Khoảng cách tiến đến nam nhân mà nàng yêu thương càng lúc càng gần. Mai Tuyết Tình vô cùng hồi hộp, trong lòng ngực, trái tim bang bang như trống trận, nhảy không ngừng.
Vui sướng, kích động, khẩn trương, nàng chỉ muốn nhào vào trong lòng nam nhân yêu thương, cùng hắn thổ lộ hết những tương tư trong khoảng thời gian qua.
Trái tim, càng lúc càng đập nhanh.
Trong mắt, che phủ sương mù.
Mai phụ rốt cục đem tay nữ nhi, trao qua tay Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, thâm tình, Mai Tuyết Tình cảm giác như mình đã hóa đá rồi.
“Tình nhi, ta yêu nàng!" Hạng Ngạo Thiên cúi xuống bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi, “Tình nhi, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?"
Mai Tuyết Tình phảng phất như thiếu nữ mới biết yêu, thoáng chốc khuôn mặt đỏ lựng lên.
“Ta…" Mai Tuyết Tình đột nhiên kêu to lên, “Ôi chao…" Nàng đưa tay lên ôm lấy bụng, “Ngạo Thiên, nhanh lên, hình như sắp sinh rồi!"
Tiếng đàn dừng lại đột ngột.
Tiểu hài tử cũng muốn tham dự hôn lễ của cha mẹ, không nhẫn nại được nữa đòi ra đời trước thời hạn.
Mọi người đâu vào đấy, không chút lộn xộn, chiếu cố đứng lên.
Hạng Ngạo Thiên ôm lấy Mai Tuyết Tình, sải bước đi ra khỏi giáo đường.
“Hàn Thanh, nhanh chóng hồi cung, bảo các thái y chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, tìm ngay một bà mụ kinh nghiệm nổi danh nhất ở kinh thành mau chóng đưa đến đây!" Hoàng đế tỉnh táo cùng uy nghiêm, không chút nào giảm sút.
“Chúc mừng Hoàng thượng, vốn là hai vị tiểu công chúa!" Bà mụ mừng khấp khởi hồi báo.
“Cái gì, hai vị? Trẫm nhìn một chút!"
“Không được, Hoàng thượng, nam nhân không thể đi vào!" Bà mụ muốn ngăn cản Hạng Ngạo Thiên lại, nhưng Hạng Ngạo Thiên vung mạnh tay lên, thiếu chút nữa hất ngã bà mụ.
“Thôi được rồi, đừng ngăn cản!" Ngạo Sương ở bên cạnh, “Ca ca đang rất vui mừng, thôi thì chúng ta cứ để ca vào đi!"
Mai Tuyết Tình mặc dù mồ hôi tuôn đổ, nhưng vẫn rất thanh tỉnh.
Lần này so với lần sinh Ngưu Ngưu, thuận lợi hơn nhiều.
“Tình nhi, vất vả cho nàng rồi!" Cũng không kiêng dè bà mụ, Hạng Ngạo Thiên nhẹ hôn lên môi Mai Tuyết Tình.
“Hôn lễ, chờ lúc đầy tháng, chúng ta sẽ cử hành lại!" Bàn tay to cầm bàn tay nhỏ bé, Hạng Ngạo Thiên chân thành bày tỏ thâm tình.
“Đồ ngốc, chỉ có người tái hôn, mới cử hành hôn lễ lần hai!" Mai Tuyết Tình mặc dù thể lực còn suy yếu, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
“Vậy… Sau khi đầy tháng, chúng ta cử hành đại điển sắc phong, ta muốn sắc phong nàng làm hoàng hậu!"
Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên cảm giác được sắc phong hay không cũng không quan trọng, nàng vẫn chính là nữ nhân yêu thương nhất trong lòng của mình. Nhưng mà, vì muốn cho người yêu thương, lưu lại trong tâm trí những kỷ niệm tốt đẹp, hắn quyết định cử hành đại điển sắc phong.
“Hoàng hậu, phi tử, đối với ta mà nói, cũng không trọng yếu, ta chỉ là vợ của ngươi, như vậy là đủ rồi!" Mai Tuyết Tình chán chường nói.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng cũng sục sôi, kích động không thôi. Đại nam nhân cũng không nhịn được hai mắt đẫm lệ mông lung.
“Đúng rồi, nàng là thê của ta, mãi mãi là thê tử của ta!" Hạng Ngạo Thiên cúi xuống, vùi đầu vào trong lòng Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng nói.
Mai Tuyết Tình chìm vào những lời tâm tình êm ái của Hạng Ngạo Thiên, hạnh phúc thiếp đi.
Bà mụ mặc dù tuổi lớn, nhưng đây lần đầu tiên nhìn thấy cảnh thân mật như thế, nên đã sớm tránh đi ra ngoài.
“Ca… Tiểu chất nữ (cháu gái) trông giống ai hả?" Thấy Hạng Ngạo Thiên đi ra, Ngạo Mai cùng Ngạo Sương nôn nóng, nhịn không được vây lại hỏi.
“Ta…" Hạng Ngạo Thiên không nói gì.
“Ca, ca chỉ lo cùng hoàng tẩu thân thiết, không nhìn qua hài tử chút nào sao?" Ngạo Sương kinh ngạc lớn tiếng chất vấn.
Ca thật quá trọng sắc rồi, ngay cả bộ dáng của hài tử của mình cũng quên nhìn!
Những người khác đều len lén che mặt mà cười, người làm cha này, khẳng định vốn là quên nhìn xem bộ dáng của hài tử rồi!
“Tự mình vào xem đi, như vậy chẳng phải sẽ biết rồi sao?" Hạng Ngạo Thiên bị mọi người đoán trúng, xấu hổ mặt đỏ bừng, cố giả bộ nghiêm túc, vội vàng rời đi.
Bên trong Ngự thư phòng.
Hạng Ngạo Thiên phân phó, khai thông lại hồ nước.
Hàn Thanh có chút do dự.
“Yên tâm đi, sư phụ nói, các nàng ấy sẽ không đột nhiên biến mất lần nữa đâu!" Hàn Thanh tự nhiên biết, “Các nàng" là chỉ Ngạo Sương cùng Mai Tuyết Tình.
Vài ngày sau, trong hồ nước trong xanh biếc, dập dờn bồng bềnh xao động.
Hai vị tiểu công chúa bú xong sữa. Hạng Ngạo Thiên đem dược của sư phụ tặng, chia làm nhiều lần cho hài tử uống dần. Hắn cũng không dám nói, trong thân thể hài tử có độc tố. Nói cách khác, mọi người thừa dịp lại cười nhạo hắn, nói hắn rất háo sắc, mới có thể chăm chút nữ nhi như vậy.
Song, sư phụ có nói, dược của sư phụ có thể giải được độc tố, nên Hạng Ngạo Thiên cũng an tâm, không nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn tin tưởng hai nữ nhi nhất định sẽ trở nên khỏe mạnh. Tục ngữ nói, đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Nữ nhi của hắn, nhất định sẽ trở nên khỏe mạnh, chóng lớn.
Thời gian hạnh phúc, qua rất nhanh.
Thoáng một cái, đã mười năm trôi qua rồi.
Thiên Long Hoàng triều năm thứ bốn mươi năm.
Đầu hạ.
Mai Tuyết Tình đã ba mươi bốn tuổi. Nàng càng tăng thêm nét quyến rũ của đàn bà. Dáng đi của nàng càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, duyên dáng thướt tha như đóa phù dung, đôi gò má nõn nà trơn láng sáng ngời, vóc dáng nở nang mềm mại, thanh toát, vẫn làm cho Hạng Ngạo Thiên tim đập thình thịch.
Hạng Ngạo Thiên ba mươi bảy tuổi. Vẫn như trước cao to, rắn rỏi, khôi ngô tuấn tú, chỉ bất quá, hóm hỉnh hài hước hơn rất nhiều, đã bớt vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Mọi người biết, đó là nguyên do bởi vì Mai Tuyết Tình.
Nhi tử Ngưu Ngưu cũng đã chín tuổi. Tiểu tử này thật sự giống hệt phụ thân, thật sự như cùng một khuôn mẫu khắc ra, chừng vài năm nữa, đã là một cậu bé trai anh tuấn xuất sắc.
Hai nữ nhi cũng đã lên bảy rồi. Hoạt bát hiếu động, cổ quái thông minh lanh lợi, hoàn toàn thừa hưởng gen di truyền của mẫu thân.
Trong Ngự hoa viên, náo nhiệt khác thường. Một vòng tròn lớn vây quanh bàn đá trong đình nghỉ mát, ngồi đầy người. Bọn nhỏ, ở xa xa chơi đùa. Nữ nhi (con gái) của Mai Tuyết Tình, nhi tử (con trai) của Ngạo Mai, nữ nhi của Ngạo Sương, còn có nữ nhi của Hứa Sơn, cùng với nhi tử của Liên nhi, chờ một chút.
Hôm nay, vốn là một ngày đặc biệt.
Hôm nay chính là ngày kỷ niệm Mai Tuyết Tình cùng Hạng Ngạo Thiên quen biết nhau vừa tròn mười năm.
Ngày này vào mười năm trước, Mai Tuyết Tình thần xui quỷ khiến xuyên qua đến Thiên Long Hoàng triều, Hạng Ngạo Thiên từ trong hồ đem nàng cứu lên.
Trong nháy mắt thời gian trôi qua, đã tròn mười năm rồi.
Hết thảy, phảng phất như vừa phát sinh ngày hôm qua.
Mai gia phụ mẫu thân thể vẫn còn cường tráng khỏe mạnh, thân là trưởng bối, cao niên nhất trong thế gia vọng tộc, nên bọn họ ngồi ở phía trên, ngôi chủ vị.
Trần Nhất Kiếm, Ngạo Mai, Hàn Thanh, Ngạo Sương, vợ chồng Hứa Sơn, và đám người Liên nhi cũng ngồi vào vị trí.
Đây là gia đình yến hội.
“Cha, mẹ, con đã trở về!" Ngưu Ngưu thở hổn hển chạy tới.
Tráng nhi thân mang trường kiếm, đi theo phía sau Ngưu Ngưu, hắn đã trưởng thành rồi, trở thành một chàng trai cao lớn, võ nghệ cao cường, vốn là thiếp thân thị vệ của Ngưu Ngưu.
“Gọi phụ hoàng, mẫu hậu!" Hạng Ngạo Thiên uốn nắn lại. Đứa nhỏ này, mỗi ngày đều uốn nắn hắn, nhưng hắn chung quy vẫn không để ở trong lòng.
“Mẹ nói. Gọi phụ hoàng, mẫu hậu, có vẻ xa lạ! Ở quê mẹ, ai cũng gọi như vậy cả!" Ngưu Ngưu cố gắng tranh biện.
“Được rồi, được rồi, gọi gì cũng không sao cả, Ngưu Ngưu chung quy vẫn là ngoại tôn tử của chúng ta!" Mai mẫu cười rạng rỡ nói.
Hạng Ngạo Thiên không hề tranh cãi.
“Trong triều quốc sự, cũng xử lý xong hết rồi chứ?" Hạng Ngạo Thiên hỏi.
“Dạ rồi, ba!" Ngưu Ngưu ngồi xuống bên cạnh Mai Tuyết Tình, “Mẹ, công việc con đang thực tập, lúc nào mới xong? Con còn muốn quay về Phong Vân Sơn, sư phụ gia gia đang ở đấy!"
Sư phụ gia gia muốn truyền cho hắn thuật dịch dung. Hắn không có dũng khí nói cho mẹ biết, bởi vì hắn biết, mẹ đối với thuật dịch dung trong lòng còn mang khúc mắc. Lúc đầu, cha chính là dịch dung thành một người khác, tiếp cận mẹ. Sau khi mẹ biết, đã thương tâm trong nhiều năm.
Nhưng mà, hắn phải học, sư phụ gia gia nói, thuật dịch dung vốn là hạng nhất tuyệt kỹ, hơn nữa đều là đơn độc truyền. Sư phụ gia gia nói, cũng vì hắn hiếu học, trong tương lai hắn phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, càng cần phải học đệ nhất kỹ năng này, như vậy mới càng có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mẹ dùng thuật dịch dung, hắn sợ lại làm cho mẹ không hài lòng đối với cha. Nếu không phải cha cùng mẹ bức bách hắn học tập triều chính, hắn bây giờ đang ở trên núi, cùng sư phụ gia gia học thuật dịch dung rồi!
Cha cùng mẹ thật đồng lòng, từ lúc hắn học tập triều chính tới nay, bọn họ càng trở nên thảnh thơi. Thấy mẹ không có trả lời, Ngưu Ngưu đưa mắt nhìn sang Hạng Ngạo Thiên. Đối với câu hỏi của con mình, Hạng Ngạo Thiên trả lời, “Tiếp tục thêm vài ngày nữa đi!"
Hắn còn muốn dẫn theo Mai Tuyết Tình, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, chúc mừng bọn họ mười năm nhân duyên.
“Con kháng nghị, mẹ nói, ở quê mẹ chỉ cần làm việc năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày. Con cũng đã liên tiếp thượng triều tám ngày rồi, đã vậy một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi nữa!" Ngưu Ngưu đáp lại lời cha, vô cùng bất mãn, “Ngài không phải là phạm pháp thuê lao động trẻ em chứ!" Ngưu ngưu lên tiếng, nói ra một đống từ ngữ hiện đại.
Hạng Ngạo Thiên không biết làm thế nào nhìn Mai Tuyết Tình liếc mắt một cái, đều là do Tình nhi gây ra họa, có cần phải lúc nào cũng đem cuộc sống, tập quán và phương thức làm việc ở nguyên quán nàng ra truyền bá cho bọn nhỏ. Bằng không, hắn còn có thể thảnh thơi thêm vài ngày.
Nhìn bộ dáng cha con bọn hắn tranh chấp, tất cả mọi người đều mỉm cười hạnh phúc. Có thể khống chế Hạng Ngạo Thiên, không phải chỉ có một mình Mai Tuyết Tình rồi! Không chỉ riêng gì con trai của hắn, mà ngay cả hai đứa con gái cũng có thể đem hắn, người làm phụ thân này, ăn được thì ăn, một chút cũng không tha. Nhưng mà, Hạng Ngạo Thiên làm như không biết chán.
“Ngưu Ngưu, ba với mẹ, người nào tốt hơn hả?" Mai mẫu không nhịn được đùa hắn.
“Đương nhiên chính là mẹ rồi…"
Thấy Hạng Ngạo Thiên mặt mày trầm xuống, Ngưu Ngưu vội vàng bổ sung thêm, “Nếu ba không quấn quít lấy mẹ, kỳ thật, ba cũng rất tốt!" Ngưu Ngưu nói chính là lời nói thật, đúng là bởi vì phụ thân cứ độc chiếm mẫu thân không tha, làm cho hắn cơ hội đến gần mẫu thân cũng rất ít, cho nên hắn mới ghen ghét đây!
Mọi người không kiêng nể gì bật cười ha hả..
Hạng Ngạo Thiên mặt đỏ rần lên.
Tiếng cười của đám người lớn hòa lẫn với tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn nhỏ từ phía xa vọng lại, trên không trung bạch điêu cất tiếng kêu to, hợp tấu ra một giai điệu tràn đầy hạnh phúc, một khúc nhạc du dương vui sướng, vang vọng khắp bầu trời hoàng cung, ngân nga mãi không dứt…
HẾT
Tác giả :
Tất Minh Vũ