Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 99: Động tình: Câu dẫn phu quân 1
Edit; Anh Túc
Beta: Dực
Mặt Hữu Nhàn đỏ rực, nàng cảm thấy nhục nhã , oán giận nhưng nhiều nhất vẫn là thương tâm.
Nực cười là , nàng đi nhạo báng kẻ khác chỉ biết dùng thân thể để hầu hạ Thuộc Phong, còn nàng thì sao, Thuộc Phong ngay cả thân thể của nàng cũng khinh thường không muốn chạm vào.
Lễ nghĩa phu thê của họ cũng chỉ có một lần duy nhất, dưới tình huống mà đối với nàng là một loại thống khổ!
Hắn chính là bị ép mới muốn nàng!
_________
“ Quận chúa, đây là thuốc bổ nhà bếp nấu riêng cho người, người uống một chút đi? Đã nhiều ngày rồi ngài không có ăn cơm tử tế a."
Tử Ngọc đem thuốc bổ đặt xuống trước mặt Hữu Nhàn, Hữu Nhàn lại đẩy bát ra xa .
“Ta ăn không vào, ngươi bưng xuống đi."
“ Quận chúa , rốt cuộc người bị làm sao vậy? Hỏi người, người cũng không nói, chẳng phải trước kia mỗi khi có tâm sự người đều tâm sự với Tử Ngọc không phải sao?"
Tử Ngọc lo lắng hỏi han.
Hai ngày nay, quận chúa của nàng gần như là không ăn uống gì, chiếc đũa ở trong bát cơm đảo đảo chọc chọc, nhưng cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Hữu Nhàn yên lặng không nói.
Không biết vì sao mà nàng cái gì cũng không muốn nói.
Có lẽ là………… chuyện buồn của nàng nhiều lắm, nàng không thể nói hết được.
“ Cốc cốc cốc…………………."
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, người đến là Lâu đại nương.
Tử Ngọc liếc nhìn Lâu đại nương, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bát canh gà trên tay Lâu đại nương,Lâu đại nương hiểu ý, gật gật đầu ý bảo bà đã hiểu, Tử Ngọc liền đi xuống trước .
Trong phòng chỉ còn Lâu đại nương cùng với Hữu Nhàn.
“ Nương nương, nhất định là do canh gà có mùi quá nồng, không làm dậy được khẩu vị của ngài có phải không ?"
Đại nương thân thiết hỏi.
Hữu Nhàn nhàn nhạt lắc đầu,gần đây nàng thực sự là không muốn nói chuyện.
Đại nương cười nói : không cần ép buộc, đại nương ta sẽ đi nấu lại cho người món canh sơn tra(*) để khai vị. Trước đây mỗi lần vương gia không muốn ăn cơm, chỉ cần ta nấu canh sơn tra, vương gia bình thường chỉ ăn một bát thì có thể ăn những ba bát lớn nha"
Hữu Nhàn im lặng lắng nghe, nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự cảm kích đối với đại nương.
“ Thật không phải, đại nương, người không cần lại phí công, ta thật sự là không muốn ăn. Không phải là ngườii làm không tốt, chỉ là trong lòng ta có chuyện buồn, thực sự không đói bụng."
Nàng chân thành xin lỗi, làm phiền Lâu đại nương nhiều như vậy.
Trước kia nàng tới phòng bếp học nấu nướng đã gây ra cho đại nương không biết bao nhiêu phiền toái, chưa kịp bồi đáp cho nàng, mà nay lại khiến cho đại nương vì mình mà chạy đông chạy tây.
“ Có tâm sự , liệu có thể nói cho đại nương biết được không?"
Lâu đại nương thân thiết hỏi.
Hữu Nhàn cúi thấp đầu.
“ Ta……..ta thật không biết phải nói như thế nào."
“ Ta đoán tâm sự của ngài nhất định là có liên quan tới vương gia phải không? Ngài nói cho đại nương biết đi, dù sao đại nương cũng nhìn vương gia từ nhỏ lớn lên, có lẽ đại nương sẽ giúp được ngài việc gì đó ."
Tâm tư của Hữu Nhàn sớm đã bị đại nương nhìn thấu, nguyên nhân khiến nàng không vui chỉ có thể là vì chuyện có liên quan tới vương gia.
“ Hắn không thích ta, cũng…..cũng không tới phòng của ta, ngay cả một tiểu thiếp mới tới cũng có thể chê cười ta, nói ta ngay cả bản lĩnh khiến nam nhân của mình lên giường cũng không có, còn không bằng đi làm ni cô……"
Hữu Nhàn ủy khuất, không nhịn được liền đem những lời Ngọc nhi sỉ nhục nàng nói lại một lần.
Lâu đại nương không dám tin , mở to mắt nhìn nàng.
“ Thiên à! Ngọc nhi kia làm sao có thể lớn mật dám nói với ngài những lời bất kính đó? Ta vừa nhìn thấy nàng ta liền không có hảo cảm, bộ dáng nhìn qua thì nhu nhược yếu đuối nhưng nhìn kĩ lại thấy vô cùng giả tạo, nhưng thật không ngờ nàng ta lại dám làm càn như thế , người chính phi của Thuộc vương phủ, nàng ta có tư cách giáo huấn hay sao?"
Lâu đại nương tức giận bênh vực Hữu Nhàn.
“Ai bảo Thuộc Phong sủng ái nàng ta……………… Nàng ta được sủng mà kiêu, đây cũng là chuyện bình thường."
Nàng bất lực nhíu lông mày, tinh thần ngày càng sa sút.
Liên tục bị đả kích , làm cho chính bản thân nàng cũng không còn tin tưởng vào bản thân của mình nữa.
Có lẽ cuộc đời này….. nàng nhất định là không có may mắn được hắn yêu thương.
“ Không phải chỉ là hầu hạ nam nhân thôi sao? Bằng với dung mạo và dáng vẻ của người, chẳng lẽ lại sợ thua kẻ tiểu thiếp kia hay sao?"
Đại nương không cho là đúng , ủng hộ Hữu Nhàn.
“ Nhưng hắn ngay cả cửa phòng ta cũng không chịu bước vào, lại cấm không cho ta đi tìm hắn. Ta chỉ muốn gặp hắn đã vô cùng khó khăn, lại muốn khiến hắn ở lại phòng ta qua đêm, chẳng phải là khó lại càng thêm khó ?"
Hữu Nhàn đột nhiên rơi vào bi thương, con ngươi lờ mờ phủ nên một tầng hơi nước mông lung.
“ Trên đời không có việc gì khó , chỉ sợ là không có quyết tâm. Cho dù là chuyện khó tới đâu , cuối cùng thì cũng sẽ có cách giải quyết." Đại nương khuyên nhủ.
“ Nhưng,ta mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp nào cả. Những biện pháp ta cho rằng có thể sử dụng ta đều đã thử qua rồi,nhưng kết quả vẫn vậy, không hề có gì thay đổi. Hắn vẫn thích Ngọc nhi, không thích ta……."
Từ lúc biết Hữu Nhàn tới nay, đại nương chưa từng nhìn thấy Hữu Nhàn khóc. Nàng luôn chỉ lưu lại cho người khác ấn tượng về một thiếu nữ hoạt bát , cởi mở, chỉ cần là một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho nàng sung sướng vui vẻ cả ngày trời.
Có lẽ quá đã quá khổ sở nàng mới có thể ở trước mặt người khác không khống chế được mà rơi lệ?
“ Nương nương, người đừng khóc. Người không cần phải sợ tiện nhân Ngọc nhi kia, đại nương thay người nghĩ biện pháp………. Có ! Tại sao chúng ta không dùng mĩ nhân kế? Dù sao thì nam nhân đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần người khơi mào được hứng thú của họ, chỉ cần họ được hưởng hương vị tốt đẹp của người một lần, cam đoan sẽ có lần thứ hai , lần thứ ba!"
Lâu đại nương vỗ đùi , lập lời thề son sắt đảm bảo.
Hữu Nhàn ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngờ vực nhìn về phía đại nương.
“ Ta…….ta không hiểu được ý của người……………."
“ Đơn giản là như thế này,nương nương, việc đầu tiên người phải làm là khiến cho vương gia mê luyến thân thể của người."
“ Thân thể của ta? Đại nương, không phải là………………"
Khuôn mặt Hữu Nhàn đỏ hồng, ở phương diện này, nàng thật giống như trẻ nhỏ, cái gì cũng không biết.
“ Không quan hệ, không cần lo, chuyện này đại nương dạy người…………….."
Đêm dài đằng đẵng, Lâu đại nương bỏ qua cả lễ nghi tôn giáo (chuyện phòng the trong đạo phật là chuyện cấm kị không được bàn tán) bà không tiếc vốn gốc, truyền thụ toàn bộ “ kinh nghiệm" của bản thân cho Hữu Nhàn.
____________________
(*) Canh sơn tra: Có lẽ là loại canh được nấu từ quả hay là hoa sơn tra gì đó ta không rõ lắm.
Cây sơn tra đôi khi được gọi là táo gai sống chủ yếu ở vùng ôn đới Bắc bán cầu, ở vùng Tây Bắc nước ta Sơn tra được coi là đặc sản với cái tên táo mèo có nhiều loài khác nhau, là nguyên liệu làm thuốc cho cả Đông y và Tây y. Ở Anh, Pháp Đức, Nga và một số các nước Phương Tây khác dùng nó để chữa bệnh tim mạch, còn ở Trung Quốc dùng để chữa bệnh về đường tiêu hóa. Sau khi uống Sơn tra lượng enzym trong bao tử tăng, giúp tiêu hóa tốt hơn, lượng acid béo tăng cũng giúp tiêu hóa chất mỡ tốt hơn.
Beta: Dực
Mặt Hữu Nhàn đỏ rực, nàng cảm thấy nhục nhã , oán giận nhưng nhiều nhất vẫn là thương tâm.
Nực cười là , nàng đi nhạo báng kẻ khác chỉ biết dùng thân thể để hầu hạ Thuộc Phong, còn nàng thì sao, Thuộc Phong ngay cả thân thể của nàng cũng khinh thường không muốn chạm vào.
Lễ nghĩa phu thê của họ cũng chỉ có một lần duy nhất, dưới tình huống mà đối với nàng là một loại thống khổ!
Hắn chính là bị ép mới muốn nàng!
_________
“ Quận chúa, đây là thuốc bổ nhà bếp nấu riêng cho người, người uống một chút đi? Đã nhiều ngày rồi ngài không có ăn cơm tử tế a."
Tử Ngọc đem thuốc bổ đặt xuống trước mặt Hữu Nhàn, Hữu Nhàn lại đẩy bát ra xa .
“Ta ăn không vào, ngươi bưng xuống đi."
“ Quận chúa , rốt cuộc người bị làm sao vậy? Hỏi người, người cũng không nói, chẳng phải trước kia mỗi khi có tâm sự người đều tâm sự với Tử Ngọc không phải sao?"
Tử Ngọc lo lắng hỏi han.
Hai ngày nay, quận chúa của nàng gần như là không ăn uống gì, chiếc đũa ở trong bát cơm đảo đảo chọc chọc, nhưng cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Hữu Nhàn yên lặng không nói.
Không biết vì sao mà nàng cái gì cũng không muốn nói.
Có lẽ là………… chuyện buồn của nàng nhiều lắm, nàng không thể nói hết được.
“ Cốc cốc cốc…………………."
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, người đến là Lâu đại nương.
Tử Ngọc liếc nhìn Lâu đại nương, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bát canh gà trên tay Lâu đại nương,Lâu đại nương hiểu ý, gật gật đầu ý bảo bà đã hiểu, Tử Ngọc liền đi xuống trước .
Trong phòng chỉ còn Lâu đại nương cùng với Hữu Nhàn.
“ Nương nương, nhất định là do canh gà có mùi quá nồng, không làm dậy được khẩu vị của ngài có phải không ?"
Đại nương thân thiết hỏi.
Hữu Nhàn nhàn nhạt lắc đầu,gần đây nàng thực sự là không muốn nói chuyện.
Đại nương cười nói : không cần ép buộc, đại nương ta sẽ đi nấu lại cho người món canh sơn tra(*) để khai vị. Trước đây mỗi lần vương gia không muốn ăn cơm, chỉ cần ta nấu canh sơn tra, vương gia bình thường chỉ ăn một bát thì có thể ăn những ba bát lớn nha"
Hữu Nhàn im lặng lắng nghe, nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự cảm kích đối với đại nương.
“ Thật không phải, đại nương, người không cần lại phí công, ta thật sự là không muốn ăn. Không phải là ngườii làm không tốt, chỉ là trong lòng ta có chuyện buồn, thực sự không đói bụng."
Nàng chân thành xin lỗi, làm phiền Lâu đại nương nhiều như vậy.
Trước kia nàng tới phòng bếp học nấu nướng đã gây ra cho đại nương không biết bao nhiêu phiền toái, chưa kịp bồi đáp cho nàng, mà nay lại khiến cho đại nương vì mình mà chạy đông chạy tây.
“ Có tâm sự , liệu có thể nói cho đại nương biết được không?"
Lâu đại nương thân thiết hỏi.
Hữu Nhàn cúi thấp đầu.
“ Ta……..ta thật không biết phải nói như thế nào."
“ Ta đoán tâm sự của ngài nhất định là có liên quan tới vương gia phải không? Ngài nói cho đại nương biết đi, dù sao đại nương cũng nhìn vương gia từ nhỏ lớn lên, có lẽ đại nương sẽ giúp được ngài việc gì đó ."
Tâm tư của Hữu Nhàn sớm đã bị đại nương nhìn thấu, nguyên nhân khiến nàng không vui chỉ có thể là vì chuyện có liên quan tới vương gia.
“ Hắn không thích ta, cũng…..cũng không tới phòng của ta, ngay cả một tiểu thiếp mới tới cũng có thể chê cười ta, nói ta ngay cả bản lĩnh khiến nam nhân của mình lên giường cũng không có, còn không bằng đi làm ni cô……"
Hữu Nhàn ủy khuất, không nhịn được liền đem những lời Ngọc nhi sỉ nhục nàng nói lại một lần.
Lâu đại nương không dám tin , mở to mắt nhìn nàng.
“ Thiên à! Ngọc nhi kia làm sao có thể lớn mật dám nói với ngài những lời bất kính đó? Ta vừa nhìn thấy nàng ta liền không có hảo cảm, bộ dáng nhìn qua thì nhu nhược yếu đuối nhưng nhìn kĩ lại thấy vô cùng giả tạo, nhưng thật không ngờ nàng ta lại dám làm càn như thế , người chính phi của Thuộc vương phủ, nàng ta có tư cách giáo huấn hay sao?"
Lâu đại nương tức giận bênh vực Hữu Nhàn.
“Ai bảo Thuộc Phong sủng ái nàng ta……………… Nàng ta được sủng mà kiêu, đây cũng là chuyện bình thường."
Nàng bất lực nhíu lông mày, tinh thần ngày càng sa sút.
Liên tục bị đả kích , làm cho chính bản thân nàng cũng không còn tin tưởng vào bản thân của mình nữa.
Có lẽ cuộc đời này….. nàng nhất định là không có may mắn được hắn yêu thương.
“ Không phải chỉ là hầu hạ nam nhân thôi sao? Bằng với dung mạo và dáng vẻ của người, chẳng lẽ lại sợ thua kẻ tiểu thiếp kia hay sao?"
Đại nương không cho là đúng , ủng hộ Hữu Nhàn.
“ Nhưng hắn ngay cả cửa phòng ta cũng không chịu bước vào, lại cấm không cho ta đi tìm hắn. Ta chỉ muốn gặp hắn đã vô cùng khó khăn, lại muốn khiến hắn ở lại phòng ta qua đêm, chẳng phải là khó lại càng thêm khó ?"
Hữu Nhàn đột nhiên rơi vào bi thương, con ngươi lờ mờ phủ nên một tầng hơi nước mông lung.
“ Trên đời không có việc gì khó , chỉ sợ là không có quyết tâm. Cho dù là chuyện khó tới đâu , cuối cùng thì cũng sẽ có cách giải quyết." Đại nương khuyên nhủ.
“ Nhưng,ta mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp nào cả. Những biện pháp ta cho rằng có thể sử dụng ta đều đã thử qua rồi,nhưng kết quả vẫn vậy, không hề có gì thay đổi. Hắn vẫn thích Ngọc nhi, không thích ta……."
Từ lúc biết Hữu Nhàn tới nay, đại nương chưa từng nhìn thấy Hữu Nhàn khóc. Nàng luôn chỉ lưu lại cho người khác ấn tượng về một thiếu nữ hoạt bát , cởi mở, chỉ cần là một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho nàng sung sướng vui vẻ cả ngày trời.
Có lẽ quá đã quá khổ sở nàng mới có thể ở trước mặt người khác không khống chế được mà rơi lệ?
“ Nương nương, người đừng khóc. Người không cần phải sợ tiện nhân Ngọc nhi kia, đại nương thay người nghĩ biện pháp………. Có ! Tại sao chúng ta không dùng mĩ nhân kế? Dù sao thì nam nhân đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần người khơi mào được hứng thú của họ, chỉ cần họ được hưởng hương vị tốt đẹp của người một lần, cam đoan sẽ có lần thứ hai , lần thứ ba!"
Lâu đại nương vỗ đùi , lập lời thề son sắt đảm bảo.
Hữu Nhàn ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngờ vực nhìn về phía đại nương.
“ Ta…….ta không hiểu được ý của người……………."
“ Đơn giản là như thế này,nương nương, việc đầu tiên người phải làm là khiến cho vương gia mê luyến thân thể của người."
“ Thân thể của ta? Đại nương, không phải là………………"
Khuôn mặt Hữu Nhàn đỏ hồng, ở phương diện này, nàng thật giống như trẻ nhỏ, cái gì cũng không biết.
“ Không quan hệ, không cần lo, chuyện này đại nương dạy người…………….."
Đêm dài đằng đẵng, Lâu đại nương bỏ qua cả lễ nghi tôn giáo (chuyện phòng the trong đạo phật là chuyện cấm kị không được bàn tán) bà không tiếc vốn gốc, truyền thụ toàn bộ “ kinh nghiệm" của bản thân cho Hữu Nhàn.
____________________
(*) Canh sơn tra: Có lẽ là loại canh được nấu từ quả hay là hoa sơn tra gì đó ta không rõ lắm.
Cây sơn tra đôi khi được gọi là táo gai sống chủ yếu ở vùng ôn đới Bắc bán cầu, ở vùng Tây Bắc nước ta Sơn tra được coi là đặc sản với cái tên táo mèo có nhiều loài khác nhau, là nguyên liệu làm thuốc cho cả Đông y và Tây y. Ở Anh, Pháp Đức, Nga và một số các nước Phương Tây khác dùng nó để chữa bệnh tim mạch, còn ở Trung Quốc dùng để chữa bệnh về đường tiêu hóa. Sau khi uống Sơn tra lượng enzym trong bao tử tăng, giúp tiêu hóa tốt hơn, lượng acid béo tăng cũng giúp tiêu hóa chất mỡ tốt hơn.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh