Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 91: Động tình: Có mưu đồ khác (3)
Hữu Nhàn nhếch ngang cặp lông mày kẻ đen, trừng to mắt:
“ Đúng thì sao? Ta chính là không có giáo dưỡng, ngươi có ý kiến gì sao?"
Hắn tốt nhất là giống như những nam nhân khác, bị “ bản chất thật" của nàng hù dọa tới tè ra quần, sau đó quay đầu bỏ chạy chối chết, để xem hắn có còn dám dính lấy nàng nữa hay không!
“ Không phải vấn đề có đúng hay không! Ta không có ý kiến, tất nhiên là không có ý kiến! Ta vốn vẫn nghĩ thiếu nữ Trung Nguyên đối với nam nhân đều là một bộ dạng vâng vâng dạ dạ nghe lời. Trước đây là ta nhìn trúng mĩ mạo của nàng, ta không thể ngờ được , thật ra tính cách của nàng cũng vô cũng hợp khấu vị của ta."
Hạ Kiếm Bội thật sự chân thành nói, ngay cả đầu cũng lắc trái lắc phải.
“ Đăng đồ tử !"
Hữu Nhàn hung hăng chửi tục một câu, rồi quay đầu bỏ đi .
Rõ ràng là nàng giận cá chém thớt, đem tất cả bực tức do Thuộc Phong tự tiện thay chính mình đáp ứng việc tiếp khách đổ nên đầu tên họ Hạ.
“ Ý của ta không phải như vậy! Ta nghĩ giữa hai chúng ta nhất định là có chút hiểu lầm , ta chỉ là muốn biểu đạt rằng nam tử Thiên Diệp quốc chúng ta đều là những kỵ sĩ dũng mãnh , luôn muốn thưởng thức những nữ tử cá tính ………."
Không biết từ lúc nào đã tới cửa sau của vương phủ, Hữu Nhàn đột nhiên đừng bước, quay hẳn mặt sang nhìn Hạ Kiếm Bội.
Còn không có đợi hắn nói hết câu, quả quyết đánh gãy lời nói của hắn.
“ Ngươi muốn thưởng thức ta?"
“ Ân ! Đúng! Ta rất thật sự thưởng thức nàng"
Hạ Kiếm Bội thấy nàng đột nhiên chủ động hỏi chuyện hắn, hai con mắt mở lớn tròn xoe.
Một dung nhan tuyệt sắc như vậy, nếu mỗi ngày hắn đều được chiêm ngưỡng thì chắc có lẽ nước miếng sẽ trào ra rơi đầy đất mất.
“ Thật vậy chăng?"
Hữu Nhàn bất chợt nghe thấy tiếng chó săn sủa hung ác, nàng giảo hoạt nheo mĩ nhãn.
Đây là hậu viên chuyên dùng để nuôi chó săn, đối với người xa lạ với vương phủ thì nơi này rất nguy hiểm.
“ Mặc kệ hậu quả?"
Hữu Nhàn mị hoặc nhếch khóe môi mỉm cười.
“ Mặc kệ hậu quả! Nàng muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ đều cam tâm tình nguyện làm!"
Hắn bị dung mạo của nàng mê hoặc, nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền trực tiếp vội vàng khẳng định.
Hữu Nhàn nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn hắn một cái, đồng thời tay nhỏ bé vụng trộm mở khóa dây sắt xích cổ chó săn.
“ Vậy được! Ngươi đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi trước, đây là do ngươi tự chuốc lấy !"
Ngay sau đó ,con chó săn được nàng thả ra mãnh liệt hướng về phía Hạ Kiếm Bội phi tới.
“ A————— nha nha !"
Hạ Kiếm Bội bị chó săn đẩy ngã trên mặt đất , chật vật gào thét thảm thiết.
“ Ngươi nên hảo hảo nhận sự tiếp đãi của ta, hưởng thụ thật tốt, không cần phải khách khí !"
“ A………….. mẹ ơi! A!A!"
Hạ Kiếm Bội cứ chật vật đứng nên được lại bị nó chồm nên đẩy ngã xuống, thật vất vả mới bò dậy được lại bị nó xô lại dùng răng lanh cắn xé quần áo của hắn khiến cho hắn hoảng sợ nhảy dựng nên, giống y như là diễn xiếc ngoài chợ.
“ Mau! Tiểu cẩu cố nên! Cắn hắn! Đúng, cắn hắn nữa đi!"
Hữu Nhàn ở bên cạnh hưng phấn bừng bừng, vỗ tay cổ vũ cuộc chiến của một người một chó.
“ A…… Thuộc vương phi………. dừng lại! Mau kêu nó dừng lại!"
Hữu Nhàn bĩu môi cười, nhìn thấy hắn bị chó săn hành hạ chật vật tới mức không chịu nổi mới huýt sáo ra hiệu cho nó dừng lại.
Hạ Kiếm Bội cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm , thân hình cao lớn tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
“ Đây là một chút giáo huấn ngươi nên nhớ kỹ! Thuộc Phong đáp ứng ngươi là chuyện của hắn, còn ta thì không đồng ý đi cùng ngươi!"
Việc nàng gây ra chuyện quá đáng với Hạ Kiếm Bội thật ra là nàng muốn chơi xấu “ hắn" , nàng cố tình muốn làm hư chuyện của “hắn" khiến cho “hắn" không đạt được mục đích, ai bảo hắn dám đem nàng mang đi tặng cho kẻ khác?
Nói xong lời cần nói,Hữu Nhàn đắc ý phủi mông bỏ chạy lấy người,ngay cả đầu cũng không thèm quay lại nhìn bộ dạng đáng thương của Hạ Kiếm Bội lấy một lần.
Đáng thương cho Hạ Kiếm Bội, bản thân đường đường là vương tử của cả một quốc gia nay lại chật vật quỳ ở trên mặt đất, bộ dạng chật vật thảm hại tới không chịu nổi, nếu để cho quần thần Thiên Diệp quốc nhìn thấy hắn nhất định sẽ bị kẻ khác cười thối mũi , không còn mặt mũi nào gặp ai nữa .
Nhưng mà, mặc dù bị nàng chỉnh đến thê thảm nhưng vẫn bị dáng vẻ linh động, hoạt bát cùng khí chất trẻ trung, nhí nhảnh, bướng bỉnh của nàng hấp dẫn, khiến cho hắn say mê không thể dời tầm mắt.
Nhìn bóng dang của nàng ở phía trước từ từ thu nhỏ lại, ánh mắt còn dõi theo hình bóng ấy cho đến khi biến mất không còn một chút dấu vết nào nữa mới thôi, Hạ Kiếm Bội si mê nhếch môi cười…………..
“ Thật là ngang ngược , nhưng bổn vương thích!"
_________________
Một nam nhân che mặt bằng vải đen đứng bên cạnh Thuộc Phong trong thư phòng báo cáo tình hình , đây là mật thám Thuộc Phong sắp xếp bên cạnh Hạ Kiếm Bội để dám sát hắn, hiện đang hướng Thuộc Phong báo cáo tin tức mà hắn có được.
“ Lui xuống trước đi, có tin gì mới, lập tức tới báo lại."
Thuộc Phong nghe xong , phất tay ý nói cho hắn lui ra.
“ Dạ ! Thuộc hạ cáo lui!"
Mật thám đi rồi, Tần Tương có vẻ còn lo lắng hơn cả Thuộc Phong.
“ Vương gia, chuyện để cho vương phi đi bồi vương tử của Thiên Diệp quốc liệu có thích hợp không?"
Thuộc Phong ngồi xuống, lười nhác vươn vai, duỗi chân, lơ đễnh nhướng mày.
“ Có gì mà không thích hợp?"
“ Nhưng tính tình của nương nương rất cương liệt (bạo lực) , lúc nãy chỉ là thả chó cắn hắn thôi, nhưng về sau thật không biết còn làm ra chuyện gì kinh khủng cổ quái nữa."
Thuộc Phong nheo lại ánh mắt , khóe miệng theo bản năng nhếch nên hình vòng cung…………
Thả chó cắn người , có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra.
Nhưng , quả thật chỉ có như thế mới phù hợp với tính cách của nàng.
Chuyện đó nếu hắn mà được tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ rất nực cười.
“ Vương gia, thuộc hạ thật sự là lo lắng, nếu vương tửThiên Diệp quốc không nản lòng thoái chí mà càng hăng hái đi theo vương phi, mà ngài lại đối xử với vương phi lạnh nhạt không quan tâm như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Một hai lần có thể không có gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy, nương nương sẽ đen hai người ra so sánh có đúng không, lúc ấy Hạ vương tử sẽ nhân cơ hội nhảy vào , hai người họ nảy sinhtình ý thì phải làm sao?"
Tần Tương thật sự rất lo lắng, không phải mọi người đều nói,nữ nhân đều rất dễ mềm lòng hay sao.
Vương gia nếu vẫn tiếp tục lạnh nhạt với vương phi như vậy, chẳng lẽ muốn ép vương phi hồng hạnh vượt tường hay sao?
Thuộc Phong không tự chủ được nhíu nhíu mày, đôi mắt đen lạnh lùng híp lại , khiến cho người ta không nhìn ra được tâm tư của hắn.
“ Đúng thì sao? Hạ Kiếm Bội nếu có bản lĩnh có thể làm được như vậy, bổn vương nhất định sẽ đa tạ hắn."
“ Nhưng, Hạ vương tử tấn công mạnh như vậy, mà nữ nhân luôn luôn không thể chống lại sự theo đuổi mạnh mẽ của một nam nhân khác." Tần Tương nói như thế.
“ Ngươi có vẻ rất am hiểu nữ nhân?"
Thuộc Phong lơ đãng nhếch khóe miệng, ngữ khí mang theo một chút ý vị mỉa mai.
Hắn có thể thảm nhiên như vậy, chính là vì hắn biết hắn nắm giữ được lòng của nàng.
“ Thuộc hạ chỉ là cảm thấy không an lòng, nương nương là người tốt như vậy, nếu thật sự bị Hạ vương tử mang đi, tất nhiên sẽ có rất nhiều người cảm thấy mất mát."
Tần Tương đối với chuyện này không hề tỏ ra lạc quan, dù sao thì , vị Hạ vương tử kia cũng là người có địa vị cao quý, thân thế hiển hách.
Thuộc Phong chỉ hơi nhíu mày.
“ Khi nào mà nàng ta đã thu phục được lòng người như vậy rồi?"
“ Kỳ thật nương nương là người có tâm địa thiện lương, là một người tốt. Bên ngoài ngài ấy biểu hiện là kẻ xảo quyệt , khó tính , vừa vặn chứng minh ngài ấy là người thẳng thắn , nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không phải là loại người có tâm cơ âm trầm."
Thuộc Phong thu ánh mắt lại, đối với phán đoán của Tần Tương hắn từ chối cho ý kiến.
“ Vương gia người không cảm thấy gì sao? Đối với việc đoạt nương tử của kẻ khác ở Thiên Diệp quốc đã là truyền thống rồi, nếu mà nương nương thật sự yêu thích Hạ vương tử, thật sự bị Hạ vương tử mang đi thì sao?"
Thuộc Phong đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Tần Tương, Tần Tương rất thức thời câm miệng, không hề nói thêm điều gì nữa.
Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đanh lại.
Sau một lúc lâu, ngay cả một câu hắn cũng đều không nói.
________________
“ Thuộc vương phi, nàng chờ ta với!"
Hữu Nhàn chạy ở phía trước còn Hạ Kiếm Bội lại chạy đuổi theo ở đằng sau.
Bị hắn đuổi đến mức sắp cùng đường, Hữu Nhàn quay đầu lại thở hồng hộc quát hắn:
“ Hạ phôi đản! Ngươi thật đúng là người cũng như tên, đồ không biết xấu hổ! Ta chưa từng gặp qua nam nhân nào bám dai như ngươi!"
Hắn đã muốn đuổi theo nàng hai ngày nay rồi, không biết đã bị nàng chỉnh bao nhiêu lần vậy mà hắn vẫn rất có nghị lực liên tục bán riết nàng không tha.
Hữu Nhàn thật sự không đấu lại hắn, có thể mắng chửi nàng đều đã mắng chửi rồi, nhưng hắn vẫn cứ làm bộ như mắt điếc tai ngơ.
Này , nàng thật sự đã cảm nhận được tâm trạng “ buồn bực “ của Thuộc Phong lúc trước.
“ Ai nha! Nàng có thể đứng lại có được hay không! Bổn vương cũng không phải là mãnh thú ghê gớm gì , tại sao ngươi cứ nhìn thất ta liền bỏ chạy, chúng ta có phải cũng nên hảo hảo ngồi tâm sự đúng không."
Hắn thật sự không quá am hiểu ngôn ngữ của Thiên Vũ quốc , ngữ điệu không quá chuẩn nghe giống như giọng điệu của người dân chạy nạn từ nới khác đến.
“ Ngươi quay về soi gương lại đi! Ai muốn cùng ngươi tấm sự hả?"
“ Ta chính là đệ nhất mỹ nam của Thiên Diệp quốc, nàng không cùng ta tâm sự ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Hữu Nhàn “phụt" một tiếng bật cười, cười đến mức muốn đau sóc hông.
“ Thật ngại quá, ta thật là không có nhìn ra!"
“ Uy……………."
Hắn khí thế hừng hực đuổi đến nơi, Hữu Nhàn tuy từ nhỏ đã quen hoạt động chạy nhảy nhưng dù sao nàng cũng là một thân nữ nhi , rất nhanh thể lực sẽ bị cạn kiệt.
Mắt nhìn thấy rất nhanh sẽ bị hắn đuổi kịp, nàng đột nhiên nhanh trí quẹo ngay vào vườn hoa của vương phủ
“ Đúng thì sao? Ta chính là không có giáo dưỡng, ngươi có ý kiến gì sao?"
Hắn tốt nhất là giống như những nam nhân khác, bị “ bản chất thật" của nàng hù dọa tới tè ra quần, sau đó quay đầu bỏ chạy chối chết, để xem hắn có còn dám dính lấy nàng nữa hay không!
“ Không phải vấn đề có đúng hay không! Ta không có ý kiến, tất nhiên là không có ý kiến! Ta vốn vẫn nghĩ thiếu nữ Trung Nguyên đối với nam nhân đều là một bộ dạng vâng vâng dạ dạ nghe lời. Trước đây là ta nhìn trúng mĩ mạo của nàng, ta không thể ngờ được , thật ra tính cách của nàng cũng vô cũng hợp khấu vị của ta."
Hạ Kiếm Bội thật sự chân thành nói, ngay cả đầu cũng lắc trái lắc phải.
“ Đăng đồ tử !"
Hữu Nhàn hung hăng chửi tục một câu, rồi quay đầu bỏ đi .
Rõ ràng là nàng giận cá chém thớt, đem tất cả bực tức do Thuộc Phong tự tiện thay chính mình đáp ứng việc tiếp khách đổ nên đầu tên họ Hạ.
“ Ý của ta không phải như vậy! Ta nghĩ giữa hai chúng ta nhất định là có chút hiểu lầm , ta chỉ là muốn biểu đạt rằng nam tử Thiên Diệp quốc chúng ta đều là những kỵ sĩ dũng mãnh , luôn muốn thưởng thức những nữ tử cá tính ………."
Không biết từ lúc nào đã tới cửa sau của vương phủ, Hữu Nhàn đột nhiên đừng bước, quay hẳn mặt sang nhìn Hạ Kiếm Bội.
Còn không có đợi hắn nói hết câu, quả quyết đánh gãy lời nói của hắn.
“ Ngươi muốn thưởng thức ta?"
“ Ân ! Đúng! Ta rất thật sự thưởng thức nàng"
Hạ Kiếm Bội thấy nàng đột nhiên chủ động hỏi chuyện hắn, hai con mắt mở lớn tròn xoe.
Một dung nhan tuyệt sắc như vậy, nếu mỗi ngày hắn đều được chiêm ngưỡng thì chắc có lẽ nước miếng sẽ trào ra rơi đầy đất mất.
“ Thật vậy chăng?"
Hữu Nhàn bất chợt nghe thấy tiếng chó săn sủa hung ác, nàng giảo hoạt nheo mĩ nhãn.
Đây là hậu viên chuyên dùng để nuôi chó săn, đối với người xa lạ với vương phủ thì nơi này rất nguy hiểm.
“ Mặc kệ hậu quả?"
Hữu Nhàn mị hoặc nhếch khóe môi mỉm cười.
“ Mặc kệ hậu quả! Nàng muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ đều cam tâm tình nguyện làm!"
Hắn bị dung mạo của nàng mê hoặc, nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền trực tiếp vội vàng khẳng định.
Hữu Nhàn nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn hắn một cái, đồng thời tay nhỏ bé vụng trộm mở khóa dây sắt xích cổ chó săn.
“ Vậy được! Ngươi đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi trước, đây là do ngươi tự chuốc lấy !"
Ngay sau đó ,con chó săn được nàng thả ra mãnh liệt hướng về phía Hạ Kiếm Bội phi tới.
“ A————— nha nha !"
Hạ Kiếm Bội bị chó săn đẩy ngã trên mặt đất , chật vật gào thét thảm thiết.
“ Ngươi nên hảo hảo nhận sự tiếp đãi của ta, hưởng thụ thật tốt, không cần phải khách khí !"
“ A………….. mẹ ơi! A!A!"
Hạ Kiếm Bội cứ chật vật đứng nên được lại bị nó chồm nên đẩy ngã xuống, thật vất vả mới bò dậy được lại bị nó xô lại dùng răng lanh cắn xé quần áo của hắn khiến cho hắn hoảng sợ nhảy dựng nên, giống y như là diễn xiếc ngoài chợ.
“ Mau! Tiểu cẩu cố nên! Cắn hắn! Đúng, cắn hắn nữa đi!"
Hữu Nhàn ở bên cạnh hưng phấn bừng bừng, vỗ tay cổ vũ cuộc chiến của một người một chó.
“ A…… Thuộc vương phi………. dừng lại! Mau kêu nó dừng lại!"
Hữu Nhàn bĩu môi cười, nhìn thấy hắn bị chó săn hành hạ chật vật tới mức không chịu nổi mới huýt sáo ra hiệu cho nó dừng lại.
Hạ Kiếm Bội cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm , thân hình cao lớn tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
“ Đây là một chút giáo huấn ngươi nên nhớ kỹ! Thuộc Phong đáp ứng ngươi là chuyện của hắn, còn ta thì không đồng ý đi cùng ngươi!"
Việc nàng gây ra chuyện quá đáng với Hạ Kiếm Bội thật ra là nàng muốn chơi xấu “ hắn" , nàng cố tình muốn làm hư chuyện của “hắn" khiến cho “hắn" không đạt được mục đích, ai bảo hắn dám đem nàng mang đi tặng cho kẻ khác?
Nói xong lời cần nói,Hữu Nhàn đắc ý phủi mông bỏ chạy lấy người,ngay cả đầu cũng không thèm quay lại nhìn bộ dạng đáng thương của Hạ Kiếm Bội lấy một lần.
Đáng thương cho Hạ Kiếm Bội, bản thân đường đường là vương tử của cả một quốc gia nay lại chật vật quỳ ở trên mặt đất, bộ dạng chật vật thảm hại tới không chịu nổi, nếu để cho quần thần Thiên Diệp quốc nhìn thấy hắn nhất định sẽ bị kẻ khác cười thối mũi , không còn mặt mũi nào gặp ai nữa .
Nhưng mà, mặc dù bị nàng chỉnh đến thê thảm nhưng vẫn bị dáng vẻ linh động, hoạt bát cùng khí chất trẻ trung, nhí nhảnh, bướng bỉnh của nàng hấp dẫn, khiến cho hắn say mê không thể dời tầm mắt.
Nhìn bóng dang của nàng ở phía trước từ từ thu nhỏ lại, ánh mắt còn dõi theo hình bóng ấy cho đến khi biến mất không còn một chút dấu vết nào nữa mới thôi, Hạ Kiếm Bội si mê nhếch môi cười…………..
“ Thật là ngang ngược , nhưng bổn vương thích!"
_________________
Một nam nhân che mặt bằng vải đen đứng bên cạnh Thuộc Phong trong thư phòng báo cáo tình hình , đây là mật thám Thuộc Phong sắp xếp bên cạnh Hạ Kiếm Bội để dám sát hắn, hiện đang hướng Thuộc Phong báo cáo tin tức mà hắn có được.
“ Lui xuống trước đi, có tin gì mới, lập tức tới báo lại."
Thuộc Phong nghe xong , phất tay ý nói cho hắn lui ra.
“ Dạ ! Thuộc hạ cáo lui!"
Mật thám đi rồi, Tần Tương có vẻ còn lo lắng hơn cả Thuộc Phong.
“ Vương gia, chuyện để cho vương phi đi bồi vương tử của Thiên Diệp quốc liệu có thích hợp không?"
Thuộc Phong ngồi xuống, lười nhác vươn vai, duỗi chân, lơ đễnh nhướng mày.
“ Có gì mà không thích hợp?"
“ Nhưng tính tình của nương nương rất cương liệt (bạo lực) , lúc nãy chỉ là thả chó cắn hắn thôi, nhưng về sau thật không biết còn làm ra chuyện gì kinh khủng cổ quái nữa."
Thuộc Phong nheo lại ánh mắt , khóe miệng theo bản năng nhếch nên hình vòng cung…………
Thả chó cắn người , có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra.
Nhưng , quả thật chỉ có như thế mới phù hợp với tính cách của nàng.
Chuyện đó nếu hắn mà được tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ rất nực cười.
“ Vương gia, thuộc hạ thật sự là lo lắng, nếu vương tửThiên Diệp quốc không nản lòng thoái chí mà càng hăng hái đi theo vương phi, mà ngài lại đối xử với vương phi lạnh nhạt không quan tâm như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Một hai lần có thể không có gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy, nương nương sẽ đen hai người ra so sánh có đúng không, lúc ấy Hạ vương tử sẽ nhân cơ hội nhảy vào , hai người họ nảy sinhtình ý thì phải làm sao?"
Tần Tương thật sự rất lo lắng, không phải mọi người đều nói,nữ nhân đều rất dễ mềm lòng hay sao.
Vương gia nếu vẫn tiếp tục lạnh nhạt với vương phi như vậy, chẳng lẽ muốn ép vương phi hồng hạnh vượt tường hay sao?
Thuộc Phong không tự chủ được nhíu nhíu mày, đôi mắt đen lạnh lùng híp lại , khiến cho người ta không nhìn ra được tâm tư của hắn.
“ Đúng thì sao? Hạ Kiếm Bội nếu có bản lĩnh có thể làm được như vậy, bổn vương nhất định sẽ đa tạ hắn."
“ Nhưng, Hạ vương tử tấn công mạnh như vậy, mà nữ nhân luôn luôn không thể chống lại sự theo đuổi mạnh mẽ của một nam nhân khác." Tần Tương nói như thế.
“ Ngươi có vẻ rất am hiểu nữ nhân?"
Thuộc Phong lơ đãng nhếch khóe miệng, ngữ khí mang theo một chút ý vị mỉa mai.
Hắn có thể thảm nhiên như vậy, chính là vì hắn biết hắn nắm giữ được lòng của nàng.
“ Thuộc hạ chỉ là cảm thấy không an lòng, nương nương là người tốt như vậy, nếu thật sự bị Hạ vương tử mang đi, tất nhiên sẽ có rất nhiều người cảm thấy mất mát."
Tần Tương đối với chuyện này không hề tỏ ra lạc quan, dù sao thì , vị Hạ vương tử kia cũng là người có địa vị cao quý, thân thế hiển hách.
Thuộc Phong chỉ hơi nhíu mày.
“ Khi nào mà nàng ta đã thu phục được lòng người như vậy rồi?"
“ Kỳ thật nương nương là người có tâm địa thiện lương, là một người tốt. Bên ngoài ngài ấy biểu hiện là kẻ xảo quyệt , khó tính , vừa vặn chứng minh ngài ấy là người thẳng thắn , nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không phải là loại người có tâm cơ âm trầm."
Thuộc Phong thu ánh mắt lại, đối với phán đoán của Tần Tương hắn từ chối cho ý kiến.
“ Vương gia người không cảm thấy gì sao? Đối với việc đoạt nương tử của kẻ khác ở Thiên Diệp quốc đã là truyền thống rồi, nếu mà nương nương thật sự yêu thích Hạ vương tử, thật sự bị Hạ vương tử mang đi thì sao?"
Thuộc Phong đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Tần Tương, Tần Tương rất thức thời câm miệng, không hề nói thêm điều gì nữa.
Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đanh lại.
Sau một lúc lâu, ngay cả một câu hắn cũng đều không nói.
________________
“ Thuộc vương phi, nàng chờ ta với!"
Hữu Nhàn chạy ở phía trước còn Hạ Kiếm Bội lại chạy đuổi theo ở đằng sau.
Bị hắn đuổi đến mức sắp cùng đường, Hữu Nhàn quay đầu lại thở hồng hộc quát hắn:
“ Hạ phôi đản! Ngươi thật đúng là người cũng như tên, đồ không biết xấu hổ! Ta chưa từng gặp qua nam nhân nào bám dai như ngươi!"
Hắn đã muốn đuổi theo nàng hai ngày nay rồi, không biết đã bị nàng chỉnh bao nhiêu lần vậy mà hắn vẫn rất có nghị lực liên tục bán riết nàng không tha.
Hữu Nhàn thật sự không đấu lại hắn, có thể mắng chửi nàng đều đã mắng chửi rồi, nhưng hắn vẫn cứ làm bộ như mắt điếc tai ngơ.
Này , nàng thật sự đã cảm nhận được tâm trạng “ buồn bực “ của Thuộc Phong lúc trước.
“ Ai nha! Nàng có thể đứng lại có được hay không! Bổn vương cũng không phải là mãnh thú ghê gớm gì , tại sao ngươi cứ nhìn thất ta liền bỏ chạy, chúng ta có phải cũng nên hảo hảo ngồi tâm sự đúng không."
Hắn thật sự không quá am hiểu ngôn ngữ của Thiên Vũ quốc , ngữ điệu không quá chuẩn nghe giống như giọng điệu của người dân chạy nạn từ nới khác đến.
“ Ngươi quay về soi gương lại đi! Ai muốn cùng ngươi tấm sự hả?"
“ Ta chính là đệ nhất mỹ nam của Thiên Diệp quốc, nàng không cùng ta tâm sự ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Hữu Nhàn “phụt" một tiếng bật cười, cười đến mức muốn đau sóc hông.
“ Thật ngại quá, ta thật là không có nhìn ra!"
“ Uy……………."
Hắn khí thế hừng hực đuổi đến nơi, Hữu Nhàn tuy từ nhỏ đã quen hoạt động chạy nhảy nhưng dù sao nàng cũng là một thân nữ nhi , rất nhanh thể lực sẽ bị cạn kiệt.
Mắt nhìn thấy rất nhanh sẽ bị hắn đuổi kịp, nàng đột nhiên nhanh trí quẹo ngay vào vườn hoa của vương phủ
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh