Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 70: Tình cảm: Phạt quỳ trong Từ Đường (4)
“ Vương gia hay là bỏ qua đi,đã hai ngày rồi nương nương không có ăn gì đó,buổi tối Từ Đường lại âm u đáng sợ. Nương nương được nuông chiều từ bé,vạn nhất xảy ra chuyện,cũng khó mà ăn nói với Giang phủ."
Thuộc phong nhíu mày,khinh thường mà nhếch môi cười lạnh.
“ Nàng đã gả cho Thuộc Phong ta,ta dạy bảo nữ nhân của mình như thế nào ,Giang Vương phủ dám can thiệp vào sao? "
“ Dạ ,là nô tài nhiều lời. Vậy Vương gia hiện tại quay trở về phòng sao?"
Thuộc Phong liếc xéo hắn một cái
“ Đi Từ Đường!"
“ A ?"
Tần Tương choáng váng,tâm tư của Vương gia thật là khó lắm bắt,không phải hắn vừa mới nói……………..
“ Ta đi một mình,ngươi không cần đi theo."
Thuộc phong vươn tay cầm lấy ô trong tay Tần Tương,quay người hướng Từ Đường mà đi tới.
Có lẽ ngày hôm nay quá rảnh rỗi,hắn lại có hứng thú muốn biết “xú nha đầu" ra sao.
Bất quá ,như vậy cũng không phải là không tốt,hắn cũng muốn xem xem,nàng có phải đúng như lời Tần Tương nói ,cứ như vậy mà " làm tròn bổn phận" ?
___________________________________________
" Ầm !"
Lại một tiếng sét nặng nề vang nên, gió cùng mưa đánh thẳng vào người nàng,khiến Hữa Nhàn ngay cả mắt cũng không mở nổi ,căn phòng vốn còn ánh nến chợp chờn bỗng trong nháy mắt cũng vụt tắt,trong phòng ngoài phòng đều là một màn đêm u ám.
Hữa Nhàn hoảng sợ trừng to mắt,cả người nằm sấp xuống,bất lực bò đến dưới gầm bàn trốn tránh.
Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cả một đêm bị dọa cho hoảng sợ hòan toàn đã vượt khỏi sức chịu đựng của nàng,mà giờ đây bị bóng đêm bao trùm càng làm cho toàn thân nàng vì sợ hãi mà run rấy.
Xung quanh tối đen ngay cả ngón tay của bản thân cũng không nhìn thấy,nàng chỉ biết vòng hai tay ôm lấy chính mình,cả cơ thể co lại,hai bả vai nhỏ không ngừng run rấy phập phồng nên xuống.
“Xèo xèo kép…………."
Có âm thanh kì quái phát ra,tấm mành sau bàn thờ dường như bị kéo ;ên, Hữa Nhàn cảm giác được có thứ gì đó đang xông tới chỗ nàng.
“ AAAAA……"
Hữa Nhàn sợ hãi tới cực điểm,tay ôm lấy đầu,hướng phía cửa phòng mà chạy tới ,hoàn toàn không phân biệt đâu là đông tay nam bắc.
Thân ảnh cao lớn của Thuộc Phong đi tới cửa Từ Đường ,nghe thấy tiếng hét chói tai bên trong,bước chân hơi dừng lại———–
Nữ nhân này rốt cuộc lại giở trò quỷ gì ,đã ba ngày chưa ăn uống gì,vậy mà vẫn có thể hét to tới vậy!
“ Cứu mạng aaaaaaa…………."
Hữu Nhàn chạy chối chết,đột nhiên đụng phải một “thứ" cứng rắn,nhưng
“thứ “ đó lại có độ ấm a.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu,xuyên qua ánh sang le lói chỉ mơ hồ thấy một dáng người cao lớn.
“ Ông trời ơi,có quỷ ……….."
Hữu Nhàn hét to một tiếng,trước mắt tối sầm,vì quá sợ hãi cộng với thể lực cạn kiệt,nàng lập tức hôn mê.
“ Uy! Ai là quỷ? Ngươi này………"
Còn chưa dứt lời,hắn liền ý thức dược nữ nhân trước mắt giống như lá liễu lảo đảo mà ngã xuống,hắn nhanh mắt đưa tay ra đỡ được nàng.
Thuộc phong nhíu mày,khinh thường mà nhếch môi cười lạnh.
“ Nàng đã gả cho Thuộc Phong ta,ta dạy bảo nữ nhân của mình như thế nào ,Giang Vương phủ dám can thiệp vào sao? "
“ Dạ ,là nô tài nhiều lời. Vậy Vương gia hiện tại quay trở về phòng sao?"
Thuộc Phong liếc xéo hắn một cái
“ Đi Từ Đường!"
“ A ?"
Tần Tương choáng váng,tâm tư của Vương gia thật là khó lắm bắt,không phải hắn vừa mới nói……………..
“ Ta đi một mình,ngươi không cần đi theo."
Thuộc phong vươn tay cầm lấy ô trong tay Tần Tương,quay người hướng Từ Đường mà đi tới.
Có lẽ ngày hôm nay quá rảnh rỗi,hắn lại có hứng thú muốn biết “xú nha đầu" ra sao.
Bất quá ,như vậy cũng không phải là không tốt,hắn cũng muốn xem xem,nàng có phải đúng như lời Tần Tương nói ,cứ như vậy mà " làm tròn bổn phận" ?
___________________________________________
" Ầm !"
Lại một tiếng sét nặng nề vang nên, gió cùng mưa đánh thẳng vào người nàng,khiến Hữa Nhàn ngay cả mắt cũng không mở nổi ,căn phòng vốn còn ánh nến chợp chờn bỗng trong nháy mắt cũng vụt tắt,trong phòng ngoài phòng đều là một màn đêm u ám.
Hữa Nhàn hoảng sợ trừng to mắt,cả người nằm sấp xuống,bất lực bò đến dưới gầm bàn trốn tránh.
Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cả một đêm bị dọa cho hoảng sợ hòan toàn đã vượt khỏi sức chịu đựng của nàng,mà giờ đây bị bóng đêm bao trùm càng làm cho toàn thân nàng vì sợ hãi mà run rấy.
Xung quanh tối đen ngay cả ngón tay của bản thân cũng không nhìn thấy,nàng chỉ biết vòng hai tay ôm lấy chính mình,cả cơ thể co lại,hai bả vai nhỏ không ngừng run rấy phập phồng nên xuống.
“Xèo xèo kép…………."
Có âm thanh kì quái phát ra,tấm mành sau bàn thờ dường như bị kéo ;ên, Hữa Nhàn cảm giác được có thứ gì đó đang xông tới chỗ nàng.
“ AAAAA……"
Hữa Nhàn sợ hãi tới cực điểm,tay ôm lấy đầu,hướng phía cửa phòng mà chạy tới ,hoàn toàn không phân biệt đâu là đông tay nam bắc.
Thân ảnh cao lớn của Thuộc Phong đi tới cửa Từ Đường ,nghe thấy tiếng hét chói tai bên trong,bước chân hơi dừng lại———–
Nữ nhân này rốt cuộc lại giở trò quỷ gì ,đã ba ngày chưa ăn uống gì,vậy mà vẫn có thể hét to tới vậy!
“ Cứu mạng aaaaaaa…………."
Hữu Nhàn chạy chối chết,đột nhiên đụng phải một “thứ" cứng rắn,nhưng
“thứ “ đó lại có độ ấm a.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu,xuyên qua ánh sang le lói chỉ mơ hồ thấy một dáng người cao lớn.
“ Ông trời ơi,có quỷ ……….."
Hữu Nhàn hét to một tiếng,trước mắt tối sầm,vì quá sợ hãi cộng với thể lực cạn kiệt,nàng lập tức hôn mê.
“ Uy! Ai là quỷ? Ngươi này………"
Còn chưa dứt lời,hắn liền ý thức dược nữ nhân trước mắt giống như lá liễu lảo đảo mà ngã xuống,hắn nhanh mắt đưa tay ra đỡ được nàng.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh