Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 58: Biểu hiện ở trù phòng (5)
“Nương nương, người xác định muốn tự mình nhóm lửa làm cơm sao?"
Đại nương lo lắng nhìn Hữu Nhàn nhét củi vào trong lò, khuôn mặt nghi ngờ hỏi.
“Ta muốn tự mình hoàn thành toàn bộ quá trình, để chàng biết Giang Hữu Nhàn ta cũng là thực hiền thục!"
Nàng nắm cái mũi, khó chịu tránh né khói từ bếp lò bay ra..
Vì để chứng minh cho hắn thấy nàng cũng giống tẩu tử, đều là thục nữ , vào phòng bếp, nàng không tiếc sức lực.
“Nhưng mà nương nương chưa bao giờ một mình làm cơm, vẫn nên có người giám sát. Vạn nhất lại lấy nhầm gia vị, Vương gia ăn xong còn tưởng rằng người cố ý thì lộng xảo thành chuyên mất."
Hữu Nhàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đen thui lên, đứng dậy lấy từ trong hốc tường ra một cái lọ gia vị, lắc lắc trước mặt Lâu đại nương.
“Ngươi xem, ta đã ghi nhãn cho cả hai lọ rồi, sẽ không lầm nữa đâu! Đại nương, ngươi yên tâm để phòng bếp lại cho ta đi, ta cam đoan không để ngươi phải lo lắng!"
Hữu Nhàn nói xong, liền đẩy Lâu đại nương đi ra ngoài.
Lâu đại nương muốn nói lại thôi ——
Nếu đem phòng bếp giao cho người, mới càng không yên lòng nha. . . . . .
Hữu Nhàn một mình một người ở phòng bếp suốt buổi chiều.
Tuy rằng, thời điểm xào rau bếp đột nhiên bùng lửa, chính mình bị lộng mặt xám mày tro, trên người còn nhiều chỗ bị phỏng, trên ngón tay cũng che kín vết dao cắt thật sâu.
Nhưng cũng may, hết thảy đều không có nguy hiểm.
Hữu nhàn làm ba món ăn một canh, sau đó đem bỏ vào cái làn.
Buổi sáng Tần Tương nói, trước bữa tối hắn sẽ trở về.
Hữu Nhàn chỉ có thể ngây ngốc chờ ở đại môn, thầm nghĩ khi hắn trở về, đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn.
Nhưng mà, theo như lời Tần Tương, hắn một chút cũng không cho phép.
Nàng đói bụng, chờ tới khi trời tối mà vẫn không trông thấy bong dáng của hắn đâu.
Bụng đói kêu vang nàng cũng không dám ăn vụng, lại sợ trong khi rời đi ăn cơm sẽ bỏ qua hắn, chỉ có thể chịu đói đứng đợi.
Ban đêm bên ngoài thật lạnh, Hữu Nhàn núp ở cửa, cả người cuộn thành một cái tiểu cầu, đầu gối chống xuống cằm.
Vết xương gãy trên đùi mặc dù đã bình phục, nhưng gió lạnh thổi tiến vào trong ống quần, vẫn khiến cho chân của nàng cảm thấy đau.
“Ngươi ngồi xổm ở đây làm cái gì?"
Đột nhiên, thanh âm của một nam nhân truyền vào tai Hữu Nhàn ——
Thanh âm này. . . . . . Là Thuộc Phong!
Đại nương lo lắng nhìn Hữu Nhàn nhét củi vào trong lò, khuôn mặt nghi ngờ hỏi.
“Ta muốn tự mình hoàn thành toàn bộ quá trình, để chàng biết Giang Hữu Nhàn ta cũng là thực hiền thục!"
Nàng nắm cái mũi, khó chịu tránh né khói từ bếp lò bay ra..
Vì để chứng minh cho hắn thấy nàng cũng giống tẩu tử, đều là thục nữ , vào phòng bếp, nàng không tiếc sức lực.
“Nhưng mà nương nương chưa bao giờ một mình làm cơm, vẫn nên có người giám sát. Vạn nhất lại lấy nhầm gia vị, Vương gia ăn xong còn tưởng rằng người cố ý thì lộng xảo thành chuyên mất."
Hữu Nhàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đen thui lên, đứng dậy lấy từ trong hốc tường ra một cái lọ gia vị, lắc lắc trước mặt Lâu đại nương.
“Ngươi xem, ta đã ghi nhãn cho cả hai lọ rồi, sẽ không lầm nữa đâu! Đại nương, ngươi yên tâm để phòng bếp lại cho ta đi, ta cam đoan không để ngươi phải lo lắng!"
Hữu Nhàn nói xong, liền đẩy Lâu đại nương đi ra ngoài.
Lâu đại nương muốn nói lại thôi ——
Nếu đem phòng bếp giao cho người, mới càng không yên lòng nha. . . . . .
Hữu Nhàn một mình một người ở phòng bếp suốt buổi chiều.
Tuy rằng, thời điểm xào rau bếp đột nhiên bùng lửa, chính mình bị lộng mặt xám mày tro, trên người còn nhiều chỗ bị phỏng, trên ngón tay cũng che kín vết dao cắt thật sâu.
Nhưng cũng may, hết thảy đều không có nguy hiểm.
Hữu nhàn làm ba món ăn một canh, sau đó đem bỏ vào cái làn.
Buổi sáng Tần Tương nói, trước bữa tối hắn sẽ trở về.
Hữu Nhàn chỉ có thể ngây ngốc chờ ở đại môn, thầm nghĩ khi hắn trở về, đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn.
Nhưng mà, theo như lời Tần Tương, hắn một chút cũng không cho phép.
Nàng đói bụng, chờ tới khi trời tối mà vẫn không trông thấy bong dáng của hắn đâu.
Bụng đói kêu vang nàng cũng không dám ăn vụng, lại sợ trong khi rời đi ăn cơm sẽ bỏ qua hắn, chỉ có thể chịu đói đứng đợi.
Ban đêm bên ngoài thật lạnh, Hữu Nhàn núp ở cửa, cả người cuộn thành một cái tiểu cầu, đầu gối chống xuống cằm.
Vết xương gãy trên đùi mặc dù đã bình phục, nhưng gió lạnh thổi tiến vào trong ống quần, vẫn khiến cho chân của nàng cảm thấy đau.
“Ngươi ngồi xổm ở đây làm cái gì?"
Đột nhiên, thanh âm của một nam nhân truyền vào tai Hữu Nhàn ——
Thanh âm này. . . . . . Là Thuộc Phong!
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh