Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 54: Biểu hiện ở trù phòng (1)
Thay vì nói là tại chứng thực, còn không bằng nói là tại từ ngữ ——
Lòng thù hận của hắn với mình, thực sự chỉ là tạm thời thôi ư?
Nhưng vì sao, nàng cảm thấy con đường phía trước càng ngày càng u ám, khiến nàng không nhìn thấy một tia hi vọng, chỉ có thể cảm giác được niềm tin từng giọt từng giọt trôi đi.
Có lẽ đại ca nói đúng, nàng vĩnh viễn thua kém tẩu tử.
“Đương nhiên là vậy rồi! Người xem, chẳng phải trước kia chúng ta cũng hiểu lầm người hay sao? Nhưng mà bây giờ mấu chốt đã được cởi bỏ, mọi chuyện đều được giải quyết!"
Lâu đại nương lạc quan khuyên bảo.
“Đúng a đúng a! Vương Phi nương nương, chúng ta đều ủng hộ người a!"
Trù công (người làm trong phòng bếp) bên cạnh cũng phụ họa nói.
Hữu Nhàn nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý của bọn họ thật lâu ——
Ngay cả họ cũng đều giúp mình, nàng làm sao có thể vì vài lời nói lạnh nhạt của hắn liền không gượng dậy nổi?
Hơn nữa, đã kiên trì mười một năm rồi, cố gắng thêm nữa thì có làm sao?
“Được! Mọi người yên tâm! Chẳng qua là bị đuổi ra thôi, ta sẽ không vì việc nhỏ ấy mà xem thường buông tha cho hắn!"
Có được sự cổ vũ của mọi người, đột nhiên, nàng cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Buổi tối, Hữu Nhàn một mình nằm ở lò bếp sài phòng, phía dưới cùng được đệm rơm khô, mặt trên là một lớp chăn bông mỏng, đây là sau bữa cơm chiều Tử Ngọc đưa tới cho nàng.
Vừa rồi Lâu đại nương muốn nàng cùng bà trở về phòng ở, Hữu Nhàn không muốn gây phiền toái cho bà, bèn một mình lưu lại qua đêm ở trù phòng.
Lò gian là nơi tiểu nhân đốt củi lửa, không gian nhỏ hẹp, chỉ một hai người chuyển thân cũng chạm phải nhau.
Thân là quận chúa, trước đây tuy rằng bị lão Vương phi gây khó dễ, nhưng nàng cũng chưa bao giờ ở qua nơi kém như vậy, hơn nữa nàng ngủ quen giường, một đem này nhất định là nan miên (khó ngủ).
Xuyên thấu qua cửa sổ cũ nát, Hữu Nhàn lấy tay đặt lên cằm, nhìn lên tinh không (bầu trời sao).
Tối nay ánh trăng rất đẹp, trăng sáng phủ xuống đầu, những ngôi sao điểm điểm trên bầu trời, nhưng nàng lại không có tâm tình mà ngắm cảnh.
Nàng không khỏi liên tưởng tới việc hôm nay hắn dễ dàng tức giận.
Thời điểm nàng tiến vào thư phòng, rốt cuộc trên bức tranh vẽ cái gì? Vì sao nàng chỉ là muốn nhìn xem, hắn liền tức giận như vậy, hơn nữa ngay cả trước mặt Tần Tương cũng không lưu cho nàng chút thể diện?
Nghĩ nửa ngày, không có đầu mối, dần dần , nàng cảm thấy khốn ý, chậm rãi khép hai mắt lại ——
Mơ một giấc mộng hỗn độn, tựa hồ lại là cảnh tượng hắn và nàng cãi nhau.
Trong lúc ngủ mơ, nước mắt nàng thấm ướt gối, cái mũi nhỏ ủy hấp hấp, vô thức khóc cả một đêm.
Lòng thù hận của hắn với mình, thực sự chỉ là tạm thời thôi ư?
Nhưng vì sao, nàng cảm thấy con đường phía trước càng ngày càng u ám, khiến nàng không nhìn thấy một tia hi vọng, chỉ có thể cảm giác được niềm tin từng giọt từng giọt trôi đi.
Có lẽ đại ca nói đúng, nàng vĩnh viễn thua kém tẩu tử.
“Đương nhiên là vậy rồi! Người xem, chẳng phải trước kia chúng ta cũng hiểu lầm người hay sao? Nhưng mà bây giờ mấu chốt đã được cởi bỏ, mọi chuyện đều được giải quyết!"
Lâu đại nương lạc quan khuyên bảo.
“Đúng a đúng a! Vương Phi nương nương, chúng ta đều ủng hộ người a!"
Trù công (người làm trong phòng bếp) bên cạnh cũng phụ họa nói.
Hữu Nhàn nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý của bọn họ thật lâu ——
Ngay cả họ cũng đều giúp mình, nàng làm sao có thể vì vài lời nói lạnh nhạt của hắn liền không gượng dậy nổi?
Hơn nữa, đã kiên trì mười một năm rồi, cố gắng thêm nữa thì có làm sao?
“Được! Mọi người yên tâm! Chẳng qua là bị đuổi ra thôi, ta sẽ không vì việc nhỏ ấy mà xem thường buông tha cho hắn!"
Có được sự cổ vũ của mọi người, đột nhiên, nàng cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Buổi tối, Hữu Nhàn một mình nằm ở lò bếp sài phòng, phía dưới cùng được đệm rơm khô, mặt trên là một lớp chăn bông mỏng, đây là sau bữa cơm chiều Tử Ngọc đưa tới cho nàng.
Vừa rồi Lâu đại nương muốn nàng cùng bà trở về phòng ở, Hữu Nhàn không muốn gây phiền toái cho bà, bèn một mình lưu lại qua đêm ở trù phòng.
Lò gian là nơi tiểu nhân đốt củi lửa, không gian nhỏ hẹp, chỉ một hai người chuyển thân cũng chạm phải nhau.
Thân là quận chúa, trước đây tuy rằng bị lão Vương phi gây khó dễ, nhưng nàng cũng chưa bao giờ ở qua nơi kém như vậy, hơn nữa nàng ngủ quen giường, một đem này nhất định là nan miên (khó ngủ).
Xuyên thấu qua cửa sổ cũ nát, Hữu Nhàn lấy tay đặt lên cằm, nhìn lên tinh không (bầu trời sao).
Tối nay ánh trăng rất đẹp, trăng sáng phủ xuống đầu, những ngôi sao điểm điểm trên bầu trời, nhưng nàng lại không có tâm tình mà ngắm cảnh.
Nàng không khỏi liên tưởng tới việc hôm nay hắn dễ dàng tức giận.
Thời điểm nàng tiến vào thư phòng, rốt cuộc trên bức tranh vẽ cái gì? Vì sao nàng chỉ là muốn nhìn xem, hắn liền tức giận như vậy, hơn nữa ngay cả trước mặt Tần Tương cũng không lưu cho nàng chút thể diện?
Nghĩ nửa ngày, không có đầu mối, dần dần , nàng cảm thấy khốn ý, chậm rãi khép hai mắt lại ——
Mơ một giấc mộng hỗn độn, tựa hồ lại là cảnh tượng hắn và nàng cãi nhau.
Trong lúc ngủ mơ, nước mắt nàng thấm ướt gối, cái mũi nhỏ ủy hấp hấp, vô thức khóc cả một đêm.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh