Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 271: Rơi xuống: Phong ba tứ hôn (1)
Edit + Beta: Dực
Bận, bận quạ, bận cực :v
nên mọi người thông cảm nha :v
“Ngươi thả ta ra! Ngươi không thể làm như vậy với ta!"
Hữu Nhàn giãy dụa kịch liệt, dùng toàn lực cố gắng thoát khỏi lồng ngực như tường đồng vách sắt của hắn.
Cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng hoàn toàn bị áp dưới cơ thể cao to của hắn.
Lấy trứng chọiđá, nàng vốn không thể đối đầu với hắn.
“Ngươiđừng gạt ta nữa!Ngươi vốn không hi vọng ta mang thai đứa con của ngươi, ngươi nói như vậy chỉ là vì muốn thân thể của ta."
“Ai nói với nàng là ta chỉ muốn thân thể nàng hả?"
Thuộc Phong trừng lớn mắt.
“Là ngươi tự nói ngươi chỉ thích cơ thể của ta, không thích ta!"
Hữu Nhàn trợn to mắt, một lần nữa cố ý tránh né ràng buộc của hắn.
Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, ánh mắt âm trầm.
“Không phải nàng muốn con sao?Không làm thì làm sao có con?"
Thuộc Phong rống lên với nàng.
Vừa rồi ở ngoài triều, hắn thấy đứa bé Trúc Tâm bế trong lòng rất xinh xắn, không nhịn được đùa với nó một chút.
Ngạc nhiên vì không ngờhắn lại thấy mình đột nhiên thích nó, từ trước đến nay hắn luôn không thích trẻ con,đặc biệt là trẻ con mập mạp, hắn ghét ồn ào.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên lại có loại cảm giác này, cũng muốn Hữu Nhàn sinh cho hắn một nữ nhi hoạt bát như nàng.
Tuy rằng có nhiều lúc thấy nhức đầu, nhưng mà cũng rất thú vị.
“Buông! Ta không sẽ tin ngươi nữa! Ngươi vô lại, ngươi lưu manh!"
Hữu Nhàn cố gắng đẩy hắn ra, giống như consư tử nhỏ không chịu thuần phục.
ThuộcPhong giật mình một cái, tay cũng vội buông ra, Hữu Nhàn lảo đảo rời khỏi vòng tay hắn.
Lui tới tận gốc động mới chịu dừng lại.
Thuộc Phong dò xét, nhìn vẻ mặt giận dữ nước mắt lẫn lộn, một cái chớp mắt cũng không có.
Trong phút chốc lại nham hiểm nheo lại.
“Trong mắt nàng, ta là vô lại, là lưu manh?"
Hữu Nhàn nghẹn ngào cố gắng đứng lên, con ngươi ngậm nước trừng lại hắn.
“Ngươi là như vậy! Ngươi chính là như vậy!"
Nói xong lại bất lực cuộn tròn người lại ngồi xổmtrên mặtđất, uất ức như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Cổ họng Thuộc Phong như bị nghẹn lại, gân xanh cũng nổi lên, nắm tay không tự giác nắm chặt lại.
Cuối cùng thì cố gắng lấy lòng nàng lại thất bại trong gang tấc.
Mong muốn nhớ lại chuyện tốt đẹp lúc trước, cũng chỉ có một mình hắn nhiệt tình, nàng hoàn toàn không hề phối hợp.
Hắn thua thảm hại như vậy.
Đêm đó chờ nàng khóc xong, hắn lại đưa nàng trở về cung.
Không để lại một câu, hắn lập tức rời đi.
Sau đó mấy ngày liên tiếp hắn cũng không đi tìm Hữu Nhàn.
Thái hoàng thái hậu đã ban hưu thư, quan hệ hôn nhân của Thuộc Phong và Hữu Nhàn đã hoàn toàn chấm dứt, hai bên đều khôi phục lại tình trạng độc thân, từ này không liên quan đến nhau.
________________
“Được, việc này cứ làm theo lời Thuộc vương gia!"
Long Thiên Giới đứng đầu triều đình tán thành chủ trương truân lương(*)ở biên giới của Thuộc Phong, sau đó liếc mắt về phía Vương Năng Đức một cái.
(*) tập trung lương thực.
Hắn nhanh chóng quay về tẩm cung cùng Ân Sương, nàng đã mang thai chín tháng rồi, thái y nói bất cứ lúc nào nàng cũng có thể sinh.
“Khụ khụ, các vị khanh gia cósớ mautẩu, không có thì bãi triều."
Vương Năng Đức cao giọng theo lệ, mỗi ngày đều nói câu này.
“Thần có tấu!"
Hữu Hạo liếc Thuộc Phong một cái, tiện đà cười ác ý một cái, rồi mới nói.
“Còn chuyện gì?"
Long Thiên Giới nhíu mày, có vẻ không hài lòng.
“Vương muội của thần cũng từng là vương phi của Thuộc vương gia, bây giờ đã trở thành người độc thân, hoàng thượng không quên chứ?"
Hữu Hạo nhàn nhã nói.
Thuộc Phong đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc qua khuôn mặt tươi cười bất cần của Hữu Hạo.
Không biết tiểu tử kia có ý gì, nhưng mà chắc chắn là không phải chuyện tốt.
“Việc này trẫm biết, nhưng mà sao?"
Long Thiên Giới nhíu mày, thờ ơ hỏi.
Hữu Hạo bĩu môi, nghênh tiếp ánh mắt âm lãnh của Thuộc Phong, nói thẳng.
“Nếu là quận chúa đơn thân, lại đã đến tuổi lập gia đình, đáng ra nên kết hôn. Thế nên thần khẩn cầu hoàng thượngthay muội muội chọn một vương thất phù hợp, sau đó ban thánh chỉ tứ hôn."
Đáy mắtThuộc Phong phút chốc trở nên cực kỳ hung ác, hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, nếu không phải động thủ trên triều là phạm tội đại bất kính, hắn hận không thể đánh chết tên họ Giang này.
“À, thì ra là chuyện này!"Long ThiênGiớinhíu mày suy nghĩ một chút “Theo lýthì nên như vậy.Được rồi, trẫm sẽ nhớ kỹ, nếu có hoàngthấtxứng đôi, trẫmsẽ thay nàng làm chủ!"
“Tuyệt đối không được! Nàng là người của ta, không thể gả cho người khác."
Thuộc Phong gần như sắp phát điên, thiếu chút nữa thì hắn sẽ phát nổ ngay trên triều.
“Ngươi dựa vào cái gì mà không được?"Hữu Hạo buồn cười nheo mắt “Đừng quên, bây giờ các ngươi đã không còn quan hệ gì nữa, muội muội của ta cũng không còn là phi tử của Thuộc Phong ngươi nữa!"
“Ngươi —"
Trong đầu tràn đầy buồn bực, Thuộc Phong muốn gạt bỏ nó ra, nhưng mà lại không thể làm được.
“Nàng không thể gả cho người khác!"
“Vìsao lại không thể?Ngươi cho ngươi là ai, ngươi nói một câu đơn giản là có thể quấy nhiễu hạnh phúcnửa đời còn lại của muội muội ta hả?"
Thuộc Phong xiết chặt nắm tay, trừng nhìn Hữu Hạo, một tia hung tàn kinh người bắn ra từ đôi mắt đầy lửa giận của hắn.
Bận, bận quạ, bận cực :v
nên mọi người thông cảm nha :v
“Ngươi thả ta ra! Ngươi không thể làm như vậy với ta!"
Hữu Nhàn giãy dụa kịch liệt, dùng toàn lực cố gắng thoát khỏi lồng ngực như tường đồng vách sắt của hắn.
Cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng hoàn toàn bị áp dưới cơ thể cao to của hắn.
Lấy trứng chọiđá, nàng vốn không thể đối đầu với hắn.
“Ngươiđừng gạt ta nữa!Ngươi vốn không hi vọng ta mang thai đứa con của ngươi, ngươi nói như vậy chỉ là vì muốn thân thể của ta."
“Ai nói với nàng là ta chỉ muốn thân thể nàng hả?"
Thuộc Phong trừng lớn mắt.
“Là ngươi tự nói ngươi chỉ thích cơ thể của ta, không thích ta!"
Hữu Nhàn trợn to mắt, một lần nữa cố ý tránh né ràng buộc của hắn.
Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, ánh mắt âm trầm.
“Không phải nàng muốn con sao?Không làm thì làm sao có con?"
Thuộc Phong rống lên với nàng.
Vừa rồi ở ngoài triều, hắn thấy đứa bé Trúc Tâm bế trong lòng rất xinh xắn, không nhịn được đùa với nó một chút.
Ngạc nhiên vì không ngờhắn lại thấy mình đột nhiên thích nó, từ trước đến nay hắn luôn không thích trẻ con,đặc biệt là trẻ con mập mạp, hắn ghét ồn ào.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên lại có loại cảm giác này, cũng muốn Hữu Nhàn sinh cho hắn một nữ nhi hoạt bát như nàng.
Tuy rằng có nhiều lúc thấy nhức đầu, nhưng mà cũng rất thú vị.
“Buông! Ta không sẽ tin ngươi nữa! Ngươi vô lại, ngươi lưu manh!"
Hữu Nhàn cố gắng đẩy hắn ra, giống như consư tử nhỏ không chịu thuần phục.
ThuộcPhong giật mình một cái, tay cũng vội buông ra, Hữu Nhàn lảo đảo rời khỏi vòng tay hắn.
Lui tới tận gốc động mới chịu dừng lại.
Thuộc Phong dò xét, nhìn vẻ mặt giận dữ nước mắt lẫn lộn, một cái chớp mắt cũng không có.
Trong phút chốc lại nham hiểm nheo lại.
“Trong mắt nàng, ta là vô lại, là lưu manh?"
Hữu Nhàn nghẹn ngào cố gắng đứng lên, con ngươi ngậm nước trừng lại hắn.
“Ngươi là như vậy! Ngươi chính là như vậy!"
Nói xong lại bất lực cuộn tròn người lại ngồi xổmtrên mặtđất, uất ức như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Cổ họng Thuộc Phong như bị nghẹn lại, gân xanh cũng nổi lên, nắm tay không tự giác nắm chặt lại.
Cuối cùng thì cố gắng lấy lòng nàng lại thất bại trong gang tấc.
Mong muốn nhớ lại chuyện tốt đẹp lúc trước, cũng chỉ có một mình hắn nhiệt tình, nàng hoàn toàn không hề phối hợp.
Hắn thua thảm hại như vậy.
Đêm đó chờ nàng khóc xong, hắn lại đưa nàng trở về cung.
Không để lại một câu, hắn lập tức rời đi.
Sau đó mấy ngày liên tiếp hắn cũng không đi tìm Hữu Nhàn.
Thái hoàng thái hậu đã ban hưu thư, quan hệ hôn nhân của Thuộc Phong và Hữu Nhàn đã hoàn toàn chấm dứt, hai bên đều khôi phục lại tình trạng độc thân, từ này không liên quan đến nhau.
________________
“Được, việc này cứ làm theo lời Thuộc vương gia!"
Long Thiên Giới đứng đầu triều đình tán thành chủ trương truân lương(*)ở biên giới của Thuộc Phong, sau đó liếc mắt về phía Vương Năng Đức một cái.
(*) tập trung lương thực.
Hắn nhanh chóng quay về tẩm cung cùng Ân Sương, nàng đã mang thai chín tháng rồi, thái y nói bất cứ lúc nào nàng cũng có thể sinh.
“Khụ khụ, các vị khanh gia cósớ mautẩu, không có thì bãi triều."
Vương Năng Đức cao giọng theo lệ, mỗi ngày đều nói câu này.
“Thần có tấu!"
Hữu Hạo liếc Thuộc Phong một cái, tiện đà cười ác ý một cái, rồi mới nói.
“Còn chuyện gì?"
Long Thiên Giới nhíu mày, có vẻ không hài lòng.
“Vương muội của thần cũng từng là vương phi của Thuộc vương gia, bây giờ đã trở thành người độc thân, hoàng thượng không quên chứ?"
Hữu Hạo nhàn nhã nói.
Thuộc Phong đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc qua khuôn mặt tươi cười bất cần của Hữu Hạo.
Không biết tiểu tử kia có ý gì, nhưng mà chắc chắn là không phải chuyện tốt.
“Việc này trẫm biết, nhưng mà sao?"
Long Thiên Giới nhíu mày, thờ ơ hỏi.
Hữu Hạo bĩu môi, nghênh tiếp ánh mắt âm lãnh của Thuộc Phong, nói thẳng.
“Nếu là quận chúa đơn thân, lại đã đến tuổi lập gia đình, đáng ra nên kết hôn. Thế nên thần khẩn cầu hoàng thượngthay muội muội chọn một vương thất phù hợp, sau đó ban thánh chỉ tứ hôn."
Đáy mắtThuộc Phong phút chốc trở nên cực kỳ hung ác, hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, nếu không phải động thủ trên triều là phạm tội đại bất kính, hắn hận không thể đánh chết tên họ Giang này.
“À, thì ra là chuyện này!"Long ThiênGiớinhíu mày suy nghĩ một chút “Theo lýthì nên như vậy.Được rồi, trẫm sẽ nhớ kỹ, nếu có hoàngthấtxứng đôi, trẫmsẽ thay nàng làm chủ!"
“Tuyệt đối không được! Nàng là người của ta, không thể gả cho người khác."
Thuộc Phong gần như sắp phát điên, thiếu chút nữa thì hắn sẽ phát nổ ngay trên triều.
“Ngươi dựa vào cái gì mà không được?"Hữu Hạo buồn cười nheo mắt “Đừng quên, bây giờ các ngươi đã không còn quan hệ gì nữa, muội muội của ta cũng không còn là phi tử của Thuộc Phong ngươi nữa!"
“Ngươi —"
Trong đầu tràn đầy buồn bực, Thuộc Phong muốn gạt bỏ nó ra, nhưng mà lại không thể làm được.
“Nàng không thể gả cho người khác!"
“Vìsao lại không thể?Ngươi cho ngươi là ai, ngươi nói một câu đơn giản là có thể quấy nhiễu hạnh phúcnửa đời còn lại của muội muội ta hả?"
Thuộc Phong xiết chặt nắm tay, trừng nhìn Hữu Hạo, một tia hung tàn kinh người bắn ra từ đôi mắt đầy lửa giận của hắn.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh