Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 269: Rơi xuống: Thất bại trong gang tấc (1)
Edit + Beta: Dực
“Nàng đoán xem hai người bọn họ có thành đôi được không?"
Hắn đột nhiên nhiều chuyện, cố gắng khiến nàng mở miệng nói chuyện.
“Kỳ thực, ta thấy bọn họ rất là xứng đôi, một người là thân cận theo ta từ nhỏ, một người là nha hoàn cùng nàng lớn lên,giống như hai chúng ta trời sinh một cặp đúng không?"
Hắn cúi người xuống, thổi nhẹ một hơi nóng bên tai nàng.
Hữu Nhàn căng thẳng, toàn thân hơi run run.
“Bọn họ, bọn họ đã phát triển tới đâu rồi?"
Cuối cùng thì nàng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi, nhưng đối với việc hắn nói hai người là “trời sinh một cặp" cũng không có ý kiến gì.
“Nàng muốn biết?"
Thuộc Phong tà tà hỏi nàng.
Hữu Nhàn nhấp nhấp môi, hơi gật đầu.
“Ừm."
Dù sao thì chuyện này đối với hai người bọn họ cũng tốt, hai người bọn họ thành đôi cũng không tệ.
Hắn nhếch môi.
“Muốn biết như vậy thì nàng cùng ta quay về vương phủ,không phải nhìn thấy là hiểu ngay được sao?"
Hắn cố gắng gạt nàng, Hữu Nhàn lo lắng nhìn hắn.
“Ta sẽ không quay về cùng ngươi, ta còn muốn ở lại trong hoàng cung, dù không còn ở lại trong hoàng cung, ta cũng sẽ quay về Giang vương phủ."
Hữu Nhàn cố chấp nói.
Khóe miệng Thuộc Phong co giật vài cái —
Hiện tại, chỉ có thể nhịn!
“Nếu nàng đã kiên trì như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nàng, nhưng mà mỗi ngày ta thượng triều xong sẽ lại tìm nàng “tâm sự", tốt nhất là nàng nên chuẩn bị sẵn sàng, từ nay về sau, đây chính là ràng buộc của nàng, ta sẽ nói chuyện với nàng cho tớikhi nào nàng chịu quay về thì thôi!"
Thuộc Phong thấy chuyện không thành liền “uy hiếp" nàng.
Hữu Nhàn ngẩn người không biết nói gì.
Biết tác phong của hắn vẫn luôn nói là làm,nhưng không hiểu vì sao nàng lại nghĩ hắn đang đùa nàng —
Từ khi nào mà hắn lại quan tâm tới nàng vậy?
___________________
Liên tục mấy ngày, quả nhiên Thuộc Phong nói được làm được, mỗi ngày đều tới đúng giờ tìm nàng “nói chuyện", giống như là cố ý để nàng hiểu, trong lòng nàng còn mong cómay mắn thì cũng chỉ làtốn công vô ích mà thôi.
Lại nói dường như lúc hắn đến thì nàng đã đứng lên từ lâu, làm bộ lơđãngngắm hoa
Cũng đã dần thích ứng được với cách “hẹn" này của hắn, ban đầu từ bị ép tiếp nhận, dần dần biến thành chờ mong, thậm chí còn có thói quen chờ hắn.
Nàng không thể giải thích được tâm tình của chính mình, có vài thứ,đã xác định bắt đầu rồi thì không thể bỏ xuống được.
“Nương nương, hôm nay vương gia chưa đến ư?"
Tiểu tỳ phụ trách hầu hạ nàng bắt đầu những ngày tới đưa nước, thấy Hữu Nhàn một mình trong phòng liền hỏi.
“Hắn tới hay không đâu liên quan gì tới ta!"
Hữu Nhàn làm bộ không có gì quan trọng, tiếp tục chải tóc, khôngđể lộ tâm tình của mình.
“Nhưng mà vừa rồi nô tỳ thấyThuộc vương gia tới!"
Tiểu tỳ tùy tiện nhắc.
“Hắn tới? Ởđâu?"
Sao lại không có ở trong phòng nàng?
Tiểu tỳ đặt nước xuống.
“Hình như là nói chuyện với tẩu tẩu của quận chúa."
“Tẩu tẩu của ta?"
“Đúng vậy, nô tỳ vừa thấy Giang vương phi, nàng ôm hài tử đứng bên ngoài triều chờ Giang vương gia, có thể trên đường gặp Thuộc vương gia, có trò chuyện hai ba câu."
Tiểu tỳ không hiểu chớp đôi mắtto, không biết vì gì mà thần tình quận chúa đột nhiên trở nên căng thẳng như vậy, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch.
Hữu Nhàn buồn bã thu mắt.
“Ta ra ngoài, ngươi không cần đi theo!"
Xem như là trái tim nàng vẫn chưa chết đi, không biết ma xui quỷ khiến gì mà nàng lại đi tới cửa triều, đứng ở xa, thấy rõ mọi thứ —
Hắn và tẩu tẩu vừa nói vừa cười,còn luôn tay trêu đùa đứa nhỏ trong lòng tẩu tẩu, vừađùa vừa cười.
Nhưng mà đối với đứa con của nàng thì lại tàn nhẫn, hoàn toàn khác, bộ dạng tươi cười hiện tại của hắn thật dịu dàng, nhìn qua vô cùng giống phụ thân của đứa nhỏ.
Không nhìn được nữa, Hữu Nhàn thất vọng hạ mi mắt, nước mắt đã ướt hai tròng.
Nàng yếu ớt xoay người, nàng rời đi cũng giống như lúc nàng tới, lặng lẽ không tiếng động.
_________________
LúcThuộc Phong tới phòng Hữu Nhàn cũng chính là lúc nàng vừa trở về.
“Sao vậy? Hôm nayđã muộn như vậy rồi mà vật nhỏ nàng còn khôngđịnh rờigiườngsao?"
Thuộc Phong đi tới bên giường nàng ngồi xuống, nhìn nàng tuy rằng đã nhắm hai mắt, những con ngươi vẫn còn động, chắc chắn là nàng giả bộ ngủ.
Hữu Nhàn vẫn quấn chăn, không trả lời hắn.
“Nàng khó chịu trong người?"
Thuộc Phong thì thầm hỏi, đưa tay áp vào trán nàng, cũng không thấy có gì khác thường.
“Cũng không sốt, sao lại không nói chuyện nữa rồi?"
Thuộc Phong nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Hữu Nhàn gạt bàn tay hắn đặt trên trán mình ra, cuối cùng cũng mở mắt.
“Hôm nay ta không muốn nói chuyện, sau này ngươi cũng đừng đến nữa."
Nàng vừa mở miệng đã đuổi người, sắc mặt Thuộc Phong trầm xuống.
“Như vậy làsao?Ta đâu có chọc gì nàng!"
Hắnnhẫn nhịn, nhẹ nhàng hỏi lại nàng.
Nước mắt Hữu Nhàn chảy ròng ròng, nhìn vào hình thêu uyên ương hí thủy(*)trên gối, nước mắt tủi thân lại chảy dài.
(*)uyên ương đùa nước.
“Nàng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai ngày trước vẫn còn nói nhiều mà, hôm nay lại nháo cái gì kỳ cục vậy?"
Thuộc Phong bị thay đột ngột của nàng làm cho không hiểu gì hết, khẩu khí có chút không nhịn được mà luống cuống.
Thiếu chút nữa là hắn cho rằng mình đã thành công!Kết quả là, nữ nhân này lại bắt đầu không ổn, khiến hắn cực kỳ chán nản.
“Nàng đoán xem hai người bọn họ có thành đôi được không?"
Hắn đột nhiên nhiều chuyện, cố gắng khiến nàng mở miệng nói chuyện.
“Kỳ thực, ta thấy bọn họ rất là xứng đôi, một người là thân cận theo ta từ nhỏ, một người là nha hoàn cùng nàng lớn lên,giống như hai chúng ta trời sinh một cặp đúng không?"
Hắn cúi người xuống, thổi nhẹ một hơi nóng bên tai nàng.
Hữu Nhàn căng thẳng, toàn thân hơi run run.
“Bọn họ, bọn họ đã phát triển tới đâu rồi?"
Cuối cùng thì nàng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi, nhưng đối với việc hắn nói hai người là “trời sinh một cặp" cũng không có ý kiến gì.
“Nàng muốn biết?"
Thuộc Phong tà tà hỏi nàng.
Hữu Nhàn nhấp nhấp môi, hơi gật đầu.
“Ừm."
Dù sao thì chuyện này đối với hai người bọn họ cũng tốt, hai người bọn họ thành đôi cũng không tệ.
Hắn nhếch môi.
“Muốn biết như vậy thì nàng cùng ta quay về vương phủ,không phải nhìn thấy là hiểu ngay được sao?"
Hắn cố gắng gạt nàng, Hữu Nhàn lo lắng nhìn hắn.
“Ta sẽ không quay về cùng ngươi, ta còn muốn ở lại trong hoàng cung, dù không còn ở lại trong hoàng cung, ta cũng sẽ quay về Giang vương phủ."
Hữu Nhàn cố chấp nói.
Khóe miệng Thuộc Phong co giật vài cái —
Hiện tại, chỉ có thể nhịn!
“Nếu nàng đã kiên trì như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nàng, nhưng mà mỗi ngày ta thượng triều xong sẽ lại tìm nàng “tâm sự", tốt nhất là nàng nên chuẩn bị sẵn sàng, từ nay về sau, đây chính là ràng buộc của nàng, ta sẽ nói chuyện với nàng cho tớikhi nào nàng chịu quay về thì thôi!"
Thuộc Phong thấy chuyện không thành liền “uy hiếp" nàng.
Hữu Nhàn ngẩn người không biết nói gì.
Biết tác phong của hắn vẫn luôn nói là làm,nhưng không hiểu vì sao nàng lại nghĩ hắn đang đùa nàng —
Từ khi nào mà hắn lại quan tâm tới nàng vậy?
___________________
Liên tục mấy ngày, quả nhiên Thuộc Phong nói được làm được, mỗi ngày đều tới đúng giờ tìm nàng “nói chuyện", giống như là cố ý để nàng hiểu, trong lòng nàng còn mong cómay mắn thì cũng chỉ làtốn công vô ích mà thôi.
Lại nói dường như lúc hắn đến thì nàng đã đứng lên từ lâu, làm bộ lơđãngngắm hoa
Cũng đã dần thích ứng được với cách “hẹn" này của hắn, ban đầu từ bị ép tiếp nhận, dần dần biến thành chờ mong, thậm chí còn có thói quen chờ hắn.
Nàng không thể giải thích được tâm tình của chính mình, có vài thứ,đã xác định bắt đầu rồi thì không thể bỏ xuống được.
“Nương nương, hôm nay vương gia chưa đến ư?"
Tiểu tỳ phụ trách hầu hạ nàng bắt đầu những ngày tới đưa nước, thấy Hữu Nhàn một mình trong phòng liền hỏi.
“Hắn tới hay không đâu liên quan gì tới ta!"
Hữu Nhàn làm bộ không có gì quan trọng, tiếp tục chải tóc, khôngđể lộ tâm tình của mình.
“Nhưng mà vừa rồi nô tỳ thấyThuộc vương gia tới!"
Tiểu tỳ tùy tiện nhắc.
“Hắn tới? Ởđâu?"
Sao lại không có ở trong phòng nàng?
Tiểu tỳ đặt nước xuống.
“Hình như là nói chuyện với tẩu tẩu của quận chúa."
“Tẩu tẩu của ta?"
“Đúng vậy, nô tỳ vừa thấy Giang vương phi, nàng ôm hài tử đứng bên ngoài triều chờ Giang vương gia, có thể trên đường gặp Thuộc vương gia, có trò chuyện hai ba câu."
Tiểu tỳ không hiểu chớp đôi mắtto, không biết vì gì mà thần tình quận chúa đột nhiên trở nên căng thẳng như vậy, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch.
Hữu Nhàn buồn bã thu mắt.
“Ta ra ngoài, ngươi không cần đi theo!"
Xem như là trái tim nàng vẫn chưa chết đi, không biết ma xui quỷ khiến gì mà nàng lại đi tới cửa triều, đứng ở xa, thấy rõ mọi thứ —
Hắn và tẩu tẩu vừa nói vừa cười,còn luôn tay trêu đùa đứa nhỏ trong lòng tẩu tẩu, vừađùa vừa cười.
Nhưng mà đối với đứa con của nàng thì lại tàn nhẫn, hoàn toàn khác, bộ dạng tươi cười hiện tại của hắn thật dịu dàng, nhìn qua vô cùng giống phụ thân của đứa nhỏ.
Không nhìn được nữa, Hữu Nhàn thất vọng hạ mi mắt, nước mắt đã ướt hai tròng.
Nàng yếu ớt xoay người, nàng rời đi cũng giống như lúc nàng tới, lặng lẽ không tiếng động.
_________________
LúcThuộc Phong tới phòng Hữu Nhàn cũng chính là lúc nàng vừa trở về.
“Sao vậy? Hôm nayđã muộn như vậy rồi mà vật nhỏ nàng còn khôngđịnh rờigiườngsao?"
Thuộc Phong đi tới bên giường nàng ngồi xuống, nhìn nàng tuy rằng đã nhắm hai mắt, những con ngươi vẫn còn động, chắc chắn là nàng giả bộ ngủ.
Hữu Nhàn vẫn quấn chăn, không trả lời hắn.
“Nàng khó chịu trong người?"
Thuộc Phong thì thầm hỏi, đưa tay áp vào trán nàng, cũng không thấy có gì khác thường.
“Cũng không sốt, sao lại không nói chuyện nữa rồi?"
Thuộc Phong nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Hữu Nhàn gạt bàn tay hắn đặt trên trán mình ra, cuối cùng cũng mở mắt.
“Hôm nay ta không muốn nói chuyện, sau này ngươi cũng đừng đến nữa."
Nàng vừa mở miệng đã đuổi người, sắc mặt Thuộc Phong trầm xuống.
“Như vậy làsao?Ta đâu có chọc gì nàng!"
Hắnnhẫn nhịn, nhẹ nhàng hỏi lại nàng.
Nước mắt Hữu Nhàn chảy ròng ròng, nhìn vào hình thêu uyên ương hí thủy(*)trên gối, nước mắt tủi thân lại chảy dài.
(*)uyên ương đùa nước.
“Nàng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai ngày trước vẫn còn nói nhiều mà, hôm nay lại nháo cái gì kỳ cục vậy?"
Thuộc Phong bị thay đột ngột của nàng làm cho không hiểu gì hết, khẩu khí có chút không nhịn được mà luống cuống.
Thiếu chút nữa là hắn cho rằng mình đã thành công!Kết quả là, nữ nhân này lại bắt đầu không ổn, khiến hắn cực kỳ chán nản.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh