Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 250: Rơi xuống: Gỡ bỏ hiểu nhầm (1)
“Dừng tay! Không được làm nàng bị thương!"
Thuộc Phong không khống chế được gào thét, đôi mắt thâm thúy nhìn vào máu chảy trên làn da nhẵn nhụi của nàng.
“Thế nào? Vương gia người cũng có lúc không nỡ sao? Chỉ là người luyến tiếc người này hay là luyến tiếc lợi ích mà nàng ta mang đến? Hay là…" Ngọc Nhi nheo mắt “Không biết ăn nói với Giang lão vương gia thế nào cho tốt?"
Hữu Nhàn đau đớn nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống.
Giờ phút này nàng thà để Ngọc Nhi đâm kéo xuống, để nàng không còn vướng bận gì mà chết đi, có thể làm bạn với đứa con vô duyên của mình, còn cả mẫu phi nữa…
“Ngươi đừng làm liều! Không phải là người muốn đi sao? Ngươi thả Nhàn nhi ra, ta sẽ đảm bảo cho ngươi an toàn rời khỏi Thuộc vương phủ.
Thuộc Phong khẩn trương hơn khi thấy Hữu Nhàn bị đâm, lông mày rậm nhăn lại, hận không thể để lưỡi kéo kia đâm vào người hắn thay nàng.
“Thuộc vương gia, người cũng ức hiếp người quá đáng! Ta thả nàng ta về với người, ta còn mạng ư?"
Ngọc Nhi làm càn cười to, nhưng sau đó lại cảm thấy bụng đau đớn.
Trên mặt nàng ta nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt kiêu ngạo trước đó giờ đã trắng bệch.
Thuộc Phòng thu tất cả vào trong mắt, biết thuốc đã có tác dụng.
Bây giờ cần nhất là kéo dài thời gian, chẳng bao lâu nữa Ngọc Nhi sẽ không còn chịu được nữa.
Dùng cách hòa hoãn để bảo toàn tính mạng của Hữu Nhàn.
“Ngươi… ngươi mau bảo bọn họ tránh ra!"
Ngọc Nhi đè lại cơn đau, mày liễu nhíu chặt.
Thuộc Phong giận tím mặt, ánh mắt trầm lãnh.
“Tránh ra!"
Hắn âm trầm hạ lệnh theo ý Ngọc Nhi.
Cung thủ đều lùi ra hai bên nhưng vẫn duy trì tư thế gương cung.
Sắc mặt Ngọc Nhi ngày càng tái nhợt, bụng dưới đau đến không chịu được, bắt đầu cảm thấy khác thường.
“A…"
Nàng ta mạo hiểm, đổ mồ hôi, cơ thể có chút đứng không vững, tay cầm kéo kề vào cổ Hữu Nhàn có chút run rẩy.
Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, Ngọc Nhi vừa thoáng nhìn xuống, phát hiện ống quần mình có một mảng máu lớn.
“A—"
Nàng ta kinh hãi la toáng lên, tay cầm kéo buông lỏng, kinh hoàng nhìn máu đang chảy lan tràn.
Tuy rằng bình thường nàng ta quen hung ác, nhưng khi máu trên người chảy xuống, nàng ta mới biết đau đớn.
Ngọc Nhi vô lực lấy tay chống lấy thắt lưng, đè chặt bụng.
“Cút ngay!"
Thuộc Phong nhanh mắt nhanh tay nắm lấy cơ hội, thi triển khinh công, một cước đá bay Ngọc Nhi, ôm Hữu Nhàn vẫn còn đờ đẫn vào lòng.
Ngọc Nhi giãy dụa đứng lên, đôi mắt tràn đầy thù hận chăm chú nhìn vào mặt Hữu Nhàn.
“Ngươi, nữ nhân này, đều là chuyện tốt của ngươi cả!"
Khuôn mặt Hữu Nhàn trắng bệch, không chịu được mà run lên.
Thuộc Phong nhíu mày, âm lãnh nheo mắt.
“Cung tiễn, bắn!"
Không chờ tới một khắc, hắn không hề lưu tình ra lệnh bắn chết.
“Rõ!"
Ngọc Nhi còn chưa kịp phản ứng đã bị mũi tên đâm trúng tim, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Khi nàng ta chết vẫn còn trừng to mắt, hẳn là không ngờ cái chết đến nhanh như vậy.
“A!"
Hữu Nhàn nhìn thấy Ngọc Nhi bị bắn một người đầy tên giống như con nhím ngã xuống trước mặt nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng chứng kiến một cảnh đầy máu tanh như vậy, sợ đến mức hét chói tai.
“Nhàn nhi, đừng sợ, có ta ở đây!"
Thuộc Phong ôm đầu Hữu Nhàn vào trong ngực mình, không để nàng nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn này.
“Nàng ấy, nàng ấy còn có đứa nhỏ! Tại sao ngươi lại vô tình như thế?"
Hữu Nhàn ngây người ngẩng mặt lên, ngây ngốc nhìn Thuộc Phong.
“Ả đáng phải nhận kết cục này!"
Thuộc Phong tức giận nói.
Nhưng đứa nhỏ vô tội! Nó không có tội! Mọi chuyện là của người lớn, nó không liên quan! Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Hữu Nhàn rời khỏi lồng ngực Thuộc Phong, kích động mở to hai mắt, dùng ánh mắt với người xa lại nhìn hắn giống như chưa từng quen biết hắn.
Hắn lạnh lùng như vậy, thực giống với ma quỷ!
Cho dù Ngọc Nhi có tội ác tày trời thì thai nhi trong bụng nàng ta cũng là cốt nhục của hắn, tại sao hắn có thể làm ra loại chuyện tuyệt tình này?
Hắn không cần con của nàng, cũng không cần con của Ngọc Nhi, liên tiếp giết hại hai đứa con của chính hắn.
Có phải là chỉ có con của tẩu tẩu, hắn mới muốn nhận?
“Nương nương, người hiểu nhầm vương gia rồi, kỳ thực —"
“Tần Tương! Không cần nói nữa!"
Thuộc Phong ngăn Tần Tương đang muốn phân trần cho hắn.
Hắn biết cho dù bây giờ có nói gì thì nàng cũng không tin!
Kỳ thực hắn sớm đã nghi ngờ đứa con của Ngọc Nhi không phải là của hắn, bởi vì lần nào hắn cũng cho người thêm thuốc tránh thai vào đồ ăn của nàng ta, hắn cũng dùng biện pháp tránh thai, cho nên nàng ta không có khả năng mang thai.
Giữ Ngọc Nhi lại là để kích thích Hữu Nhàn, để nàng thần phục hắn, ngăn không để nàng tiếp xúc với Chúc Kiếm Khác.
Kết quả lại không như ý nên mới xảy ra sự tình ngày hôm nay.
Bây giờ, hắn trong lòng nàng là kẻ không thể tin tưởng.
Có giải thích nữa cũng không có cách nào lấy lại lòng tin của nàng.
Thuộc Phong không khống chế được gào thét, đôi mắt thâm thúy nhìn vào máu chảy trên làn da nhẵn nhụi của nàng.
“Thế nào? Vương gia người cũng có lúc không nỡ sao? Chỉ là người luyến tiếc người này hay là luyến tiếc lợi ích mà nàng ta mang đến? Hay là…" Ngọc Nhi nheo mắt “Không biết ăn nói với Giang lão vương gia thế nào cho tốt?"
Hữu Nhàn đau đớn nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống.
Giờ phút này nàng thà để Ngọc Nhi đâm kéo xuống, để nàng không còn vướng bận gì mà chết đi, có thể làm bạn với đứa con vô duyên của mình, còn cả mẫu phi nữa…
“Ngươi đừng làm liều! Không phải là người muốn đi sao? Ngươi thả Nhàn nhi ra, ta sẽ đảm bảo cho ngươi an toàn rời khỏi Thuộc vương phủ.
Thuộc Phong khẩn trương hơn khi thấy Hữu Nhàn bị đâm, lông mày rậm nhăn lại, hận không thể để lưỡi kéo kia đâm vào người hắn thay nàng.
“Thuộc vương gia, người cũng ức hiếp người quá đáng! Ta thả nàng ta về với người, ta còn mạng ư?"
Ngọc Nhi làm càn cười to, nhưng sau đó lại cảm thấy bụng đau đớn.
Trên mặt nàng ta nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt kiêu ngạo trước đó giờ đã trắng bệch.
Thuộc Phòng thu tất cả vào trong mắt, biết thuốc đã có tác dụng.
Bây giờ cần nhất là kéo dài thời gian, chẳng bao lâu nữa Ngọc Nhi sẽ không còn chịu được nữa.
Dùng cách hòa hoãn để bảo toàn tính mạng của Hữu Nhàn.
“Ngươi… ngươi mau bảo bọn họ tránh ra!"
Ngọc Nhi đè lại cơn đau, mày liễu nhíu chặt.
Thuộc Phong giận tím mặt, ánh mắt trầm lãnh.
“Tránh ra!"
Hắn âm trầm hạ lệnh theo ý Ngọc Nhi.
Cung thủ đều lùi ra hai bên nhưng vẫn duy trì tư thế gương cung.
Sắc mặt Ngọc Nhi ngày càng tái nhợt, bụng dưới đau đến không chịu được, bắt đầu cảm thấy khác thường.
“A…"
Nàng ta mạo hiểm, đổ mồ hôi, cơ thể có chút đứng không vững, tay cầm kéo kề vào cổ Hữu Nhàn có chút run rẩy.
Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, Ngọc Nhi vừa thoáng nhìn xuống, phát hiện ống quần mình có một mảng máu lớn.
“A—"
Nàng ta kinh hãi la toáng lên, tay cầm kéo buông lỏng, kinh hoàng nhìn máu đang chảy lan tràn.
Tuy rằng bình thường nàng ta quen hung ác, nhưng khi máu trên người chảy xuống, nàng ta mới biết đau đớn.
Ngọc Nhi vô lực lấy tay chống lấy thắt lưng, đè chặt bụng.
“Cút ngay!"
Thuộc Phong nhanh mắt nhanh tay nắm lấy cơ hội, thi triển khinh công, một cước đá bay Ngọc Nhi, ôm Hữu Nhàn vẫn còn đờ đẫn vào lòng.
Ngọc Nhi giãy dụa đứng lên, đôi mắt tràn đầy thù hận chăm chú nhìn vào mặt Hữu Nhàn.
“Ngươi, nữ nhân này, đều là chuyện tốt của ngươi cả!"
Khuôn mặt Hữu Nhàn trắng bệch, không chịu được mà run lên.
Thuộc Phong nhíu mày, âm lãnh nheo mắt.
“Cung tiễn, bắn!"
Không chờ tới một khắc, hắn không hề lưu tình ra lệnh bắn chết.
“Rõ!"
Ngọc Nhi còn chưa kịp phản ứng đã bị mũi tên đâm trúng tim, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Khi nàng ta chết vẫn còn trừng to mắt, hẳn là không ngờ cái chết đến nhanh như vậy.
“A!"
Hữu Nhàn nhìn thấy Ngọc Nhi bị bắn một người đầy tên giống như con nhím ngã xuống trước mặt nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng chứng kiến một cảnh đầy máu tanh như vậy, sợ đến mức hét chói tai.
“Nhàn nhi, đừng sợ, có ta ở đây!"
Thuộc Phong ôm đầu Hữu Nhàn vào trong ngực mình, không để nàng nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn này.
“Nàng ấy, nàng ấy còn có đứa nhỏ! Tại sao ngươi lại vô tình như thế?"
Hữu Nhàn ngây người ngẩng mặt lên, ngây ngốc nhìn Thuộc Phong.
“Ả đáng phải nhận kết cục này!"
Thuộc Phong tức giận nói.
Nhưng đứa nhỏ vô tội! Nó không có tội! Mọi chuyện là của người lớn, nó không liên quan! Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Hữu Nhàn rời khỏi lồng ngực Thuộc Phong, kích động mở to hai mắt, dùng ánh mắt với người xa lại nhìn hắn giống như chưa từng quen biết hắn.
Hắn lạnh lùng như vậy, thực giống với ma quỷ!
Cho dù Ngọc Nhi có tội ác tày trời thì thai nhi trong bụng nàng ta cũng là cốt nhục của hắn, tại sao hắn có thể làm ra loại chuyện tuyệt tình này?
Hắn không cần con của nàng, cũng không cần con của Ngọc Nhi, liên tiếp giết hại hai đứa con của chính hắn.
Có phải là chỉ có con của tẩu tẩu, hắn mới muốn nhận?
“Nương nương, người hiểu nhầm vương gia rồi, kỳ thực —"
“Tần Tương! Không cần nói nữa!"
Thuộc Phong ngăn Tần Tương đang muốn phân trần cho hắn.
Hắn biết cho dù bây giờ có nói gì thì nàng cũng không tin!
Kỳ thực hắn sớm đã nghi ngờ đứa con của Ngọc Nhi không phải là của hắn, bởi vì lần nào hắn cũng cho người thêm thuốc tránh thai vào đồ ăn của nàng ta, hắn cũng dùng biện pháp tránh thai, cho nên nàng ta không có khả năng mang thai.
Giữ Ngọc Nhi lại là để kích thích Hữu Nhàn, để nàng thần phục hắn, ngăn không để nàng tiếp xúc với Chúc Kiếm Khác.
Kết quả lại không như ý nên mới xảy ra sự tình ngày hôm nay.
Bây giờ, hắn trong lòng nàng là kẻ không thể tin tưởng.
Có giải thích nữa cũng không có cách nào lấy lại lòng tin của nàng.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh