Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 122: Bị hãm hại (9)
“ Ta đã gặp không ít nữ nhân nhưng chưa gặp nữ nhân nào lại không biết liêm sỉ như ngươi! Vừa muốn làm kĩ nữ lại vừa muốn làm liệt nữ giữ gìn trinh tiết. Trước mặt ta thì giả vờ ngây thơ thanh thuần, sau lung lại đi thong đồng với nam nhân khác! Ngươi cho rằng Thiệu Phong ta không nhận ra được bản chất dâm đãng của ngươi hay sao?"
Mỗi câu nói của hắn đều vô cùng sắc bén, đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt như muốn cắn nuốt nàng.
“Không phải ! Thiệu Phong, thiếp thật sự chỉ muốn giúp chàng!"
Tâm ý của nàng đối với hắn có trời cao chứng giám, tuyệt không hai lòng.
Đây là điều duy nhất nàng có thể nói với hắn. Hắn có thể không thương nàng nhưng tuyệt đối không thể hoài nghi lòng trung thành của nàng đối với hắn.
“Mới có vài ngày ta không ân áivới ngươi, ngươi liền cảm khó chịu như vậy, muốn mau chóng tìm nam nhân khác để an ủi bản thân sao?"
Hắn dùng lực đạo rất lớn túm lấy nàng, túm mái tóc đen bóng mềm mại của nàng.
Bị hắn làm đau, nàng liền buông hai tay đang túm chặt lấy cổ áo ra, vạt áo trước ngực liền mở rộng, lộ ra cái cổ mảnh khảnh cùng da thịt nhẵn nhụi.
Ánh mắt của Thuộc Phong nhanh chóng trầm xuống, hắn thô bạo giật hết vạt áo còn chưa cởi trên người nàng, đem cái yếm của nàng phá tan thành từng mảnh, cũng thô lỗ lắm lấy ngực nàng mà dùng xức xoa nắn thưởng thức, tất cả chỉ có tà khí mà không hề mang theo một chút thương tiếc nào .
“Đừng như vậy! Thiệu Phong!"
Hữu Nhàn bị đau tới rơi lệ, chỉ cảm thấy sau lương truyền tới cảm giác mát lạnh,không hiểu sao lại khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng không phải không muốn đem chính mình giao cho hắn, nhưng không phải dưới tình huống như thế này, hắn không phải muốn nàng mà giống như muốn trả thù!
Nàng không hi vọng việc cùng hắn có da thịt chi thân linh thiêng như vậy lại biến thành thuần túy phát tiết!
“Tại sao lại không muốn? Họ Hạ kia có thể làm được, tại sao ta lại không thể? Ta chính là trượng phu của ngươi!"
Hắn giữa chặt eo nhỏ mềm mại như liễu của nàng, Hữu Nhàn lấy cánh tay chắn ở trước ngực hắn, thân hình mềm mại ngã về phía sau, toàn bộ sức nặng của cơ thể bám vào cánh tay rắn chắc của hắn, nếu không có hắn giữ lại tùy thời đều có nguy cơ có thể ngã xuống.
“Ta cùng với hắn là trong sạch!"
Nàng nhìn hắn, mắt ngập nước, tràn ngập tình ý.
Nhưng hắn lại cười nhạt.
“Hừ ! Đã bị ta bắt gặp tận mắt, cư nhiên lại còn dám nói chính mình trong sạch sao? "
Hắn khinh miệt, mỉm cười trào phúng nhìn nàng.
“Nếu đã như vậy, xin chàng buông ra đi"
Hữu Nhàn lạnh mặt, tâm của nàng, giờ phút này hoàn toàn lạnh lẽo.
Thuộc Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, bàn tay đang nắm lấy ngực nàng dừng lại, chỉ đơn thuần là phủ nên trên da thịt mềm mại kia.
Nàng thế nhưng lại cự tuyệt hắn?
Chỉ một tia giật mình lướt qua, hắn có hơi hoảng loạn.
Hắn nhếch khóe môi cười lạnh lùng, sau đó thu lại bàn tay to thô giáp đang để trên người nàng, ngay cả bàn tay đang chống đỡ ở eo nàng cũng quả quyết thu hồi lại.
“Cho dù ngươi muốn, ta cũng khinh thường cho!"
Hữu Nhàn mất đi trọng tâm, cả người liền ngã xấp xuống ngay trên mặt đất.
Mỗi câu nói của hắn đều vô cùng sắc bén, đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt như muốn cắn nuốt nàng.
“Không phải ! Thiệu Phong, thiếp thật sự chỉ muốn giúp chàng!"
Tâm ý của nàng đối với hắn có trời cao chứng giám, tuyệt không hai lòng.
Đây là điều duy nhất nàng có thể nói với hắn. Hắn có thể không thương nàng nhưng tuyệt đối không thể hoài nghi lòng trung thành của nàng đối với hắn.
“Mới có vài ngày ta không ân áivới ngươi, ngươi liền cảm khó chịu như vậy, muốn mau chóng tìm nam nhân khác để an ủi bản thân sao?"
Hắn dùng lực đạo rất lớn túm lấy nàng, túm mái tóc đen bóng mềm mại của nàng.
Bị hắn làm đau, nàng liền buông hai tay đang túm chặt lấy cổ áo ra, vạt áo trước ngực liền mở rộng, lộ ra cái cổ mảnh khảnh cùng da thịt nhẵn nhụi.
Ánh mắt của Thuộc Phong nhanh chóng trầm xuống, hắn thô bạo giật hết vạt áo còn chưa cởi trên người nàng, đem cái yếm của nàng phá tan thành từng mảnh, cũng thô lỗ lắm lấy ngực nàng mà dùng xức xoa nắn thưởng thức, tất cả chỉ có tà khí mà không hề mang theo một chút thương tiếc nào .
“Đừng như vậy! Thiệu Phong!"
Hữu Nhàn bị đau tới rơi lệ, chỉ cảm thấy sau lương truyền tới cảm giác mát lạnh,không hiểu sao lại khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng không phải không muốn đem chính mình giao cho hắn, nhưng không phải dưới tình huống như thế này, hắn không phải muốn nàng mà giống như muốn trả thù!
Nàng không hi vọng việc cùng hắn có da thịt chi thân linh thiêng như vậy lại biến thành thuần túy phát tiết!
“Tại sao lại không muốn? Họ Hạ kia có thể làm được, tại sao ta lại không thể? Ta chính là trượng phu của ngươi!"
Hắn giữa chặt eo nhỏ mềm mại như liễu của nàng, Hữu Nhàn lấy cánh tay chắn ở trước ngực hắn, thân hình mềm mại ngã về phía sau, toàn bộ sức nặng của cơ thể bám vào cánh tay rắn chắc của hắn, nếu không có hắn giữ lại tùy thời đều có nguy cơ có thể ngã xuống.
“Ta cùng với hắn là trong sạch!"
Nàng nhìn hắn, mắt ngập nước, tràn ngập tình ý.
Nhưng hắn lại cười nhạt.
“Hừ ! Đã bị ta bắt gặp tận mắt, cư nhiên lại còn dám nói chính mình trong sạch sao? "
Hắn khinh miệt, mỉm cười trào phúng nhìn nàng.
“Nếu đã như vậy, xin chàng buông ra đi"
Hữu Nhàn lạnh mặt, tâm của nàng, giờ phút này hoàn toàn lạnh lẽo.
Thuộc Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, bàn tay đang nắm lấy ngực nàng dừng lại, chỉ đơn thuần là phủ nên trên da thịt mềm mại kia.
Nàng thế nhưng lại cự tuyệt hắn?
Chỉ một tia giật mình lướt qua, hắn có hơi hoảng loạn.
Hắn nhếch khóe môi cười lạnh lùng, sau đó thu lại bàn tay to thô giáp đang để trên người nàng, ngay cả bàn tay đang chống đỡ ở eo nàng cũng quả quyết thu hồi lại.
“Cho dù ngươi muốn, ta cũng khinh thường cho!"
Hữu Nhàn mất đi trọng tâm, cả người liền ngã xấp xuống ngay trên mặt đất.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh