Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 109: Động tình: Qua đêm trong động (2)
Edit: Anh Túc Beta: Dực
Nàng không nhìn thấy hắn lại bỗng nhiên không cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn ,nàng liền sợ hãi.
“ Đừng sợ, ta ở đây."
Hắn ôn nhu nói, liền vươn tay ôm lấy eo nhỏ nhắn tinh tế của nàng, một cánh tay khác bắt đầu gom củi đốt lửa, một ngọn lửa bùng nên, liền soi sáng cả sơn động.
Hắn quay người hướng về phía Hữu Nhàn, động thủ đem quần áo trên người nàng cởi hết ra.
“ Phong???"
Nàng theo bản năng kinh hô, nàng vẫn không hề có thói quen để thân thể mình lõa lồ ở trước mặt hắn.
Lúc trước ở thư phòng, nàng đã phải tốn rất nhiều dũng khí mới dám chủ động cởi áo choàng ở trước mặt hắn.
“ Nhưng mà…………Phong,ở trong này?"
Hữu Nhàn không được tự nhiên quay lại nhìn bốn phía,tuy rằng bên ngoài trời rất tối nhưng bên trong động lại được ánh lửa chiếu sáng ngời , so với ban ngày cũng không khác biệt lắm.
Điều này khiến cho nàng có cảm giác như giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện nam nữ ân ái trong khuê phòng.
“ Hư……… để cho ta yêu nàng hết mình…………."
“ Yêu ta?"
Hữu Nhàn kinh ngạc , trong lòng xẹt qua một tia kích động………..
Hắn nói, muốn yêu nàng???
“ Ừ …." Hắn nhếch môi cười ta, “ Yên tâm, ta sẽ dịu dàng."
Nàng không hiểu, yêu trong miệng hắn đơn giản chỉ là chỉ việc thỏa mãn dục vọng.
“ Nhưng là…………….."
“ Không nên nhiều nhưng mà như vậy, hay ngươi không muốn đem chính mình cho ta?"
Hắn hơi nhíu lông mày,liền khiến nàng run run sợ hãi.
Hữu Nhàn nuốt ực một cái, nghiêm túc nhìn hắn, vội vàng dùng sức gật đầu.
“ Chàng đừng tức giận, ta tất nhiên là muốn đem bản thân chính mình giao cho chàng. Chỉ là ta muốn hỏi…………………"
Hữu Nhàn muốn nói lại thôi, không dám hỏi ra miệng.
“ Hỏi cái gì? Muốn hỏi gì hỏi nhanh một chút!"
Phân thân của hắn đã sớm thức tỉnh, vận sức chờ phát động đã lâu như vậy, lúc này hắn thật hận, hận không thể lập tức ngang ngạnh chôn chặt trong cơ thể nàng.
“ Ta muốn hỏi………….. có phải mỗi lần làm loại chuyện này có phải se rất đau, còn có thể chảy rất nhiều máu…………….."
Nàng ngượng ngùng nhắm chặt mắt,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng e lệ, có chút không biết phải làm sao.
Lần trước cùng Tử Ngọc tranh luận thật lâu cũng không có kết quả, nàng biết là không nên hỏi hắn nhưng nàng thật sự không biết gì cả, nàng rất sợ, sợ lại phải trải qua cảm giác đau đớn lúc trước một lần nữa.
Hắn ngẩn người, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, lúc đầu hắn thật không hiểu nàng muốn nói đến chuyện gì, suy nghĩ thật lâu, sau khi hiểu được hắn liền sang sảng cười to ra tiếng.
“ Giang Hữu Nhàn! Nàng cũng thật quá đáng yêu !"
“ Thực xin lỗi, có phải ta đã hỏi chàng một vấn đề thấp kém không?"
Hữu Nhàn mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ hồng, đôi mắt to dần ngập nước.
“ Nhưng không sao, chàng không cần lo cho ta. Cho dù rất đau, thậm chí có đổ máu đi nữa ta vẫn có thể chịu được."
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của nàng khiến cho hắn không tránh khỏi run lên, cũng không còn cảm thấy lời nàng nói mang theo tính trẻ con nữa.
“ Đồ ngốc, lần thứ hai sẽ không đau, cũng sẽ không chảy máu."
Hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, khẳng định nói.
“ Ân."
Hữu Nhàn nhu thuận gật gật đầu, ngả người tựa vào trong lòng hắn.
Sau khi cởi bỏ hết xiêm y của cả hai người, hắn liền đem nàng đẩy ngã trên trường bào.
Sắc đen của trường bào càng làm nổi bật nên da thịt trắng nõn nà như ngọc của nàng, hắn cơ hồ đã muốn phát cuồng rồi.
Hắn đói khát vội vàng tách hai chân của nàng ra, khẩn cấp vùi sâu vào cơ thể nàng.
“ Ách ————-Phong!"
Hai tay Hữu Nhàn ôm chặt lấy lưng hắn, hai chân leo lên quấn chặt lấy thắt lưng mạnh mẽ mà dẻo dai của hắn, thừa nhận hắn ở trong cơ thể nàng tiến sâu mạnh mẽ va chạm, không ngừng la lên tên hắn……….
Đã quá nửa đêm hắn cũng đã muốn nàng mấy lần nhưng ngay cả một chút mệt mỏi cũng không có, vẫn như trước tràn đầy tinh lực.
Nữ nhân đáng chết, xem ra buổi tối lúc ở thư phòng nàng thật sự đã khiến cho dục vọng của hắn bùng nổ, khiến hắn không thể hạ hỏa!
Lại qua một lần kịch liệt hoan ái, vừa qua khỏi hoan ái, Thuộc Phong lại một lần nữa xoay người phủ nên cơ thể ửng hồng vì kích tình của nàng.
“ Phong……………"
Hữu Nhàn dịu ngoan nằm ở dưới thân hắn, ngón tay ngọc mảnh khảnh mềm nhẹ chạm nên đường cong cương ngạnh trên mặt hắn.
Thân mật vuốt ve như vậy, không biết nàng đã khát vọng bao lâu.
Hắn không có lừa nàng, lần này quả thật không có đau như trước, nhưng ở thời điểm ngay khi hắn mới vừa tiến vào còn nàng còn không thể thích ứng với cự vật quá to lớn của hắn, của nàng có chút nhỏ không thể chấp nhận hắn khiến nàng có cảm giác không khỏe.
Nhưng về sau nàng ngày càng cảm thấy vui thích , thậm chí còn yêu kiều thét chói tai.
Thuộc Phong mị mắt nhìn thẳng nàng, nhìn cặp nhũ phong của nàng bị lồng ngực của chính mình đè ép tới biến dạng, con ngươi dữ tợn di chuyển………………..
Chỉ thấy mắt nàng như ánh sao say chếch choáng mông lung mơ hồ ngây thơ giống như con nai nhỏ.
Đôi môi nóng đỏ bừng, cơ thể mềm mại như nước, hai má đỏ hồng tiên diễm giống như táo đỏ khiến cho người thèm chảy nước miếng………………………
Bộ dạng mềm mại đáng yêu của nàng đã mê hoặc hắn.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa nắm lấy hai nụ anh đào trong tay.
……………..
“ Phong……….."
Hữu Nhàn không kháng cự , chỉ là đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống
“ Đã làm nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn thẹm thùng sao ?"
Thuộc Phong trầm thấp cười xấu xa , hai tay cũng không hề dừng lại, ngón tay dài bao bọc lấy nụ anh đào no đủ, chọc ghẹo xoa nắn , cho tới khi Hữu Nhàn không nén được mà than nhẹ ra tiếng………………………
Hắn tà nịnh cười nhẹ ra tiếng, chỉ thoáng nhìn đường cong trên thân thể nàng cũng khiến hắn thở dốc vì khinh ngạc, ánh mắt thâm thúy tối sẫm lại, hai tay càng thêm vội vàng xoa nắn hai điểm mềm mịn như tơ lụa, nhịn không được lại càng thêm dùng sức xoa niết.
Thuận tiện cúi thấp người ngậm lấy một nên niêm nhũ no đủ , đưa lưỡi qua lại trêu đùa, lại dùng sức khẽ cắn……………
…………….
Nàng không nhìn thấy hắn lại bỗng nhiên không cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn ,nàng liền sợ hãi.
“ Đừng sợ, ta ở đây."
Hắn ôn nhu nói, liền vươn tay ôm lấy eo nhỏ nhắn tinh tế của nàng, một cánh tay khác bắt đầu gom củi đốt lửa, một ngọn lửa bùng nên, liền soi sáng cả sơn động.
Hắn quay người hướng về phía Hữu Nhàn, động thủ đem quần áo trên người nàng cởi hết ra.
“ Phong???"
Nàng theo bản năng kinh hô, nàng vẫn không hề có thói quen để thân thể mình lõa lồ ở trước mặt hắn.
Lúc trước ở thư phòng, nàng đã phải tốn rất nhiều dũng khí mới dám chủ động cởi áo choàng ở trước mặt hắn.
“ Nhưng mà…………Phong,ở trong này?"
Hữu Nhàn không được tự nhiên quay lại nhìn bốn phía,tuy rằng bên ngoài trời rất tối nhưng bên trong động lại được ánh lửa chiếu sáng ngời , so với ban ngày cũng không khác biệt lắm.
Điều này khiến cho nàng có cảm giác như giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện nam nữ ân ái trong khuê phòng.
“ Hư……… để cho ta yêu nàng hết mình…………."
“ Yêu ta?"
Hữu Nhàn kinh ngạc , trong lòng xẹt qua một tia kích động………..
Hắn nói, muốn yêu nàng???
“ Ừ …." Hắn nhếch môi cười ta, “ Yên tâm, ta sẽ dịu dàng."
Nàng không hiểu, yêu trong miệng hắn đơn giản chỉ là chỉ việc thỏa mãn dục vọng.
“ Nhưng là…………….."
“ Không nên nhiều nhưng mà như vậy, hay ngươi không muốn đem chính mình cho ta?"
Hắn hơi nhíu lông mày,liền khiến nàng run run sợ hãi.
Hữu Nhàn nuốt ực một cái, nghiêm túc nhìn hắn, vội vàng dùng sức gật đầu.
“ Chàng đừng tức giận, ta tất nhiên là muốn đem bản thân chính mình giao cho chàng. Chỉ là ta muốn hỏi…………………"
Hữu Nhàn muốn nói lại thôi, không dám hỏi ra miệng.
“ Hỏi cái gì? Muốn hỏi gì hỏi nhanh một chút!"
Phân thân của hắn đã sớm thức tỉnh, vận sức chờ phát động đã lâu như vậy, lúc này hắn thật hận, hận không thể lập tức ngang ngạnh chôn chặt trong cơ thể nàng.
“ Ta muốn hỏi………….. có phải mỗi lần làm loại chuyện này có phải se rất đau, còn có thể chảy rất nhiều máu…………….."
Nàng ngượng ngùng nhắm chặt mắt,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng e lệ, có chút không biết phải làm sao.
Lần trước cùng Tử Ngọc tranh luận thật lâu cũng không có kết quả, nàng biết là không nên hỏi hắn nhưng nàng thật sự không biết gì cả, nàng rất sợ, sợ lại phải trải qua cảm giác đau đớn lúc trước một lần nữa.
Hắn ngẩn người, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, lúc đầu hắn thật không hiểu nàng muốn nói đến chuyện gì, suy nghĩ thật lâu, sau khi hiểu được hắn liền sang sảng cười to ra tiếng.
“ Giang Hữu Nhàn! Nàng cũng thật quá đáng yêu !"
“ Thực xin lỗi, có phải ta đã hỏi chàng một vấn đề thấp kém không?"
Hữu Nhàn mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ hồng, đôi mắt to dần ngập nước.
“ Nhưng không sao, chàng không cần lo cho ta. Cho dù rất đau, thậm chí có đổ máu đi nữa ta vẫn có thể chịu được."
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của nàng khiến cho hắn không tránh khỏi run lên, cũng không còn cảm thấy lời nàng nói mang theo tính trẻ con nữa.
“ Đồ ngốc, lần thứ hai sẽ không đau, cũng sẽ không chảy máu."
Hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, khẳng định nói.
“ Ân."
Hữu Nhàn nhu thuận gật gật đầu, ngả người tựa vào trong lòng hắn.
Sau khi cởi bỏ hết xiêm y của cả hai người, hắn liền đem nàng đẩy ngã trên trường bào.
Sắc đen của trường bào càng làm nổi bật nên da thịt trắng nõn nà như ngọc của nàng, hắn cơ hồ đã muốn phát cuồng rồi.
Hắn đói khát vội vàng tách hai chân của nàng ra, khẩn cấp vùi sâu vào cơ thể nàng.
“ Ách ————-Phong!"
Hai tay Hữu Nhàn ôm chặt lấy lưng hắn, hai chân leo lên quấn chặt lấy thắt lưng mạnh mẽ mà dẻo dai của hắn, thừa nhận hắn ở trong cơ thể nàng tiến sâu mạnh mẽ va chạm, không ngừng la lên tên hắn……….
Đã quá nửa đêm hắn cũng đã muốn nàng mấy lần nhưng ngay cả một chút mệt mỏi cũng không có, vẫn như trước tràn đầy tinh lực.
Nữ nhân đáng chết, xem ra buổi tối lúc ở thư phòng nàng thật sự đã khiến cho dục vọng của hắn bùng nổ, khiến hắn không thể hạ hỏa!
Lại qua một lần kịch liệt hoan ái, vừa qua khỏi hoan ái, Thuộc Phong lại một lần nữa xoay người phủ nên cơ thể ửng hồng vì kích tình của nàng.
“ Phong……………"
Hữu Nhàn dịu ngoan nằm ở dưới thân hắn, ngón tay ngọc mảnh khảnh mềm nhẹ chạm nên đường cong cương ngạnh trên mặt hắn.
Thân mật vuốt ve như vậy, không biết nàng đã khát vọng bao lâu.
Hắn không có lừa nàng, lần này quả thật không có đau như trước, nhưng ở thời điểm ngay khi hắn mới vừa tiến vào còn nàng còn không thể thích ứng với cự vật quá to lớn của hắn, của nàng có chút nhỏ không thể chấp nhận hắn khiến nàng có cảm giác không khỏe.
Nhưng về sau nàng ngày càng cảm thấy vui thích , thậm chí còn yêu kiều thét chói tai.
Thuộc Phong mị mắt nhìn thẳng nàng, nhìn cặp nhũ phong của nàng bị lồng ngực của chính mình đè ép tới biến dạng, con ngươi dữ tợn di chuyển………………..
Chỉ thấy mắt nàng như ánh sao say chếch choáng mông lung mơ hồ ngây thơ giống như con nai nhỏ.
Đôi môi nóng đỏ bừng, cơ thể mềm mại như nước, hai má đỏ hồng tiên diễm giống như táo đỏ khiến cho người thèm chảy nước miếng………………………
Bộ dạng mềm mại đáng yêu của nàng đã mê hoặc hắn.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa nắm lấy hai nụ anh đào trong tay.
……………..
“ Phong……….."
Hữu Nhàn không kháng cự , chỉ là đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống
“ Đã làm nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn thẹm thùng sao ?"
Thuộc Phong trầm thấp cười xấu xa , hai tay cũng không hề dừng lại, ngón tay dài bao bọc lấy nụ anh đào no đủ, chọc ghẹo xoa nắn , cho tới khi Hữu Nhàn không nén được mà than nhẹ ra tiếng………………………
Hắn tà nịnh cười nhẹ ra tiếng, chỉ thoáng nhìn đường cong trên thân thể nàng cũng khiến hắn thở dốc vì khinh ngạc, ánh mắt thâm thúy tối sẫm lại, hai tay càng thêm vội vàng xoa nắn hai điểm mềm mịn như tơ lụa, nhịn không được lại càng thêm dùng sức xoa niết.
Thuận tiện cúi thấp người ngậm lấy một nên niêm nhũ no đủ , đưa lưỡi qua lại trêu đùa, lại dùng sức khẽ cắn……………
…………….
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh