Phi Thăng Chi Hậu
Chương 397: Chỉ chiến chi thương (phần 8)
- Khốn khiếp! Các ngươi muốn nói gì?
Phong Tôn trên mặt co quắp, mang theo biểu tình chán nản của một kẻ chiến bại, nhưng khi nghe được lời nói của chúng trưởng lão Phong tộc, trên mặt lại hiện lên thần sắc giận dữ:
- Các ngươi muốn nói gì? Bổn tọa còn chưa chết, lúc nào cho phép các ngươi làm chủ!
Phong Tôn mặc dù bị Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm chỉ vào yết hầu, bóng đen nhàn nhạt lấp lóe tại mũi kiếm khiến cho hắn minh bạch, một kiếm này nếu như chém xuống, chặt đứt tuyệt không chỉ có thân thể, thế nhưng xây dựng thế lực đã lâu, dư uy của hắn vẫn còn, chỉ gầm lên một tiếng, chúng trưởng lão Phong tộc đều lần lượt cúi đầu, chỉ còn lại vị trưởng lão vừa lên tiếng vẫn ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
- Phong Ưu Tử, ngươi muốn phản bội bổn tọa sao?… Lúc trước bổn tọa quả thật nên giết chết lão thất phu ngươi. A…
Phong Tôn đang nói đột nhiên ngừng lại, biến thành một tiếng hét thảm.
Tại đầu vai của hắn, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trực tiếp đâm thủng xương bả vai. Một kiếm kia không chỉ đâm xuyên qua thân thể mà còn đâm vào cả linh hồn.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi rút kiếm ra, trên mặt mang theo một loại thần sắc lạnh lùng gần như tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Phong Tôn, chậm rãi nói:
- Là một kẻ bại trận thì nên có giác ngộ của kẻ bại trận, đây chính là pháp tắc của cường giả mà loại người như ngươi tôn thờ…
Phong Tôn lmấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, thân thể như bùn nhão nhũn xuống:
- Không sai. Ngươi nói rất đúng, được làm vua thua làm giặc… Ta đã thua.
Một vẻ bất ngờ thoáng hiện lên trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, sau đó ngẩng đầu nhìn vị trưởng lão Phong tộc gọi là Phong Ưu Tử kia:
- Bây giờ ngươi có thể nói rồi!
Phong Ưu Tử dùng ánh mắt đau thương nhìn lướt qua Phong Tôn trên mặt đất, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, không hề lưu luyến:
- U Nhược công chúa quá mức đơn thuần, võ không đủ để phục chúng, văn không đủ để an tộc, tuyệt không phải là nhân tuyển tốt nhất để làm tộc trưởng.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày. Vốn tưởng rằng sau khi Phong Tôn thất bại, lão giả gọi là Phong Ưu Tử này sẽ cải tà quy chính, xác nhận địa vị của chính thống U Nhược công chúa; có những trưởng lão này đi đầu, muốn thu phục toàn bộ Phong tộc cũng không phải là chuyện khó; nhưng hiện tại xem ra, tình huống hình như không phải như vậy.
Phong Ưu Tử quay đầu lại, nhìn qua những lão sư đệ phía sau. Từng cặp mắt tràn đầy tang thương nhìn nhau trong chốc lát, sau đó tựa hồ đã đạt thành một loại nhận thức chung.
- Phong Thần còn chưa chết.
Phong Ưu Tử lãnh đạm nói, nhưng thanh âm kia lọt vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ lại không khác gì tiếng sấm.
- Cái gì!
Phong Vân Vô Kỵ thất kinh. Tại thần ma đại chiến, Phong Thần chính là một nhân vật hết sức quan trọng. Từ tin tức nội bộ của Phong tộc mà xem xét, nếu như không phải Phong Thần bị thương rất nặng trong cuộc chiến thần ma, hơn nữa lại không hề đề phòng Phong Tôn sẽ đột nhiên hạ thủ, chưa chắc Phong Tôn đã đắc thủ được. Vì vậy xem ra, thực lực của Phong Tôn vẫn còn kém Phong Thần rất xa.
Trong cuộc chiến thần ma, những cao thủ sinh ra từ hồng hoang này chính là trợ lực rất cường đại.
- To gan! Phong Ưu Tử, ngươi dám!
Phong Tôn bộ dáng như đang đợi chết nghe vậy đột nhiên ngửa thân lên, đôi mắt mở lớn giận dữ nhìn chằm chằm vào Phong Ưu Tử. Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại lần nữa đâm qua vai trái của hắn, đóng chặt hắn trở về mặt đất. Máu tươi ồ ạt chảy ra, nhưng Phong Tôn lại giống như không hề cảm thấy, vẫn trừng mắt nhìn Phong Ưu Tử. Vẻ hung hãn kia khiến cho Phong Ưu Tử cũng không khỏi hít một hơi, loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
- Nếu ngươi dám nói một chữ, bổn tọa cho dù có chết cũng sẽ dẫn phát cấm chế của ngươi, làm cho ngươi bạo thể mà chết, cùng bổn tọa đến Cửu U.
Phong Tôn nghiến răng nghiến lợi.
- Cấm chế?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười mang theo vẻ châm chọc:
- Chết đến nơi mà ngươi còn mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể dựa vào cấm chế này, dùng tính mạng của chúng trưởng lão để uy hiếp ta sao?… Ngươi luôn thích cấm chế người khác, không biết bản thân đã hưởng qua tư vị này hay chưa?
Năm ngón tay cầm kiếm của Phong Vân Vô Kỵ khẽ mấp máy. Phong Tôn đột nhiên thần sắc cứng đờ, một ngón tay chỉ về hướng Phong Vân Vô Kỵ; hai mắt mở lớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc, không tin và sợ hãi; tay kia thì nắm chặt lấy cổ của mình.
Đã không có lực lượng tinh thần của chúng trưởng lão Phong tộc phụ trợ, lực lượng tinh thần của Phong Tôn căn bản không cách nào so sánh với Phong Vân Vô Kỵ đã giải khai một nửa tinh thần phong ấn, hơn nữa còn hấp thu gần một nửa lực lượng tinh thần của hắn. Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp xâm nhập vào không gian ý thức hắn, đồng thời bố trí một cấm chế tinh thần phức tạp. Cấm chế này Phong Tôn vô cùng quen thuộc, chính là công pháp mà hắn dùng để khống chế tộc nhân Phong tộc, vững vàng thống trị.
"Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn phá giải Phong Ma cấm chế của ta, hon nữa còn học trộm được? Làm sao có thể? Ngay cả người đó khi còn sống cũng không thể làm được trình độ này!" Trong đầu Phong Tôn như có vô số tiếng sấm nổ tung. Hắn làm sao cũng không dám tin thiên phú của Phong Vân Vô Kỵ lại đạt đến mức độ này. Sâu trong nội tâm, hắn tuyệt đối không thừa nhận sự thật trên đời còn có người kiệt xuất hơn so với mình.
"Ta là người mạnh nhất! Ta là người mạnh nhất!" Ý thức hải Phong Tôn hoàn toàn mờ mịt, không gian tràn đầy tiếng gầm giận dữ bất cam.
Nhờ có một sợi kinh mạch ý thức nối liền với không gian của Phong Tôn, đối với những biến hóa tâm lý này, Phong Vân Vô Kỵ tất nhiên là biết rõ.
- Ngươi là người mạnh nhất sao?
Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong không gian ý thức của Phong Tôn.
- Đúng, ta là người mạnh nhất!
Trong hỗn loạn trong, Phong Tôn vô ý thức quát.
- Ngươi có mạnh bằng Chủ Thần không? Ngươi có thể chiến thắng Chủ Thần không? Đừng nói Chủ Thần, ngươi có mạnh bằng Chí Tôn không? Không nói đến Chí Tôn, ngươi có thể đánh thắng được Chiến Đế không? Nếu như ngươi mạnh hơn Chiến Đế, việc gì còn cần phải dựa vào nữ nhân của hắn để áp chế hắn?
- Ta…
Giọng nói của Phong Tôn đột nhiên im bặt. Trong ý thức hải, tất cả tiếng gầm giận dữ bất cam đều biến mất vô tung, khôi phục lại sự yên tĩnh.
- Được rồi, ngươi có thể nói ra! Cấm chế trên người các ngươi ta đã có phương pháp giải quyết, tự nhiên sẽ giúp các ngươi trừ bỏ.
- A!
Phía sau Phong Ưu Tử, chúng cựu thần Phong tộc trên mặt hiện lên thần sắc kinh hỉ, đó là cảm tình phát ra từ nội tâm:
- Đa tạ Kiếm Thần!
Dứt lời, từng người lần lượt quỳ phục xuống, ngay cả Phong Ưu Tử cũng cảm kích quỳ sát xuống.
- Không cần! Chỉ cần các ngươi không trợ Trụ làm ác, cũng xem như không uổng phí một phen khổ tâm của ta rồi.
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Cho dù mặt dày như Phong Ưu Tử, nghe vậy trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững liếc nhìn Phong Tôn dưới chân dường như đã trở nên ngây dại, mở miệng nói:
- Chư vị tiền bối, xin hãy nói tiếp việc làm sao xử lý Phong Tôn! Vì sao… không thể giết hắn được?
Vấn đề này lập tức khiến cho chúng trưởng lão Phong tộc thoát khỏi loại hoàn cảnh xấu hổ kia, không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ.
Cuối cùng vẫn là Phong Ưu Tử thay mặt. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói:
- Huyền Lưu đại tướng quân Vô Lượng hẳn là đã nói với ngươi quan hệ giữa Phong Tôn và Phong Thần phải không?
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, gật đầu thừa nhận:
- Không sai. Phong Tôn và Phong Thần hình như là anh em.
Không ngờ Phong Ưu Tử lại lắc đầu:
- Không. Bọn họ kỳ thật chính là một người, một thể hai mặt.
- A!
Dựa vào sự trấn định của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi biến sắc. Một thể hai mặt, khi bốn chữ này lọt vào trong tai, hắn không khỏi nhớ tới Phân Thần đại pháp của mình.
- Tại Thái Cổ này, ngoại trừ phi thăng giả ra thì chính là Thái Cổ nhân loại. Phi thăng giả trước khi tu võ đều có cha mẹ, trăm tuổi mà chết. Nhưng tại Thái Cổ, tất cả mọi người đều không có hạn chế này, mọi người gần như sở hữu thọ mệnh vô hạn.
Phong Ưu Tử nói tiếp:
- Thái Cổ nhân loại sinh tại hồng hoang hỗn độn, không cha không mẹ, điểm này không biết ngươi có từng nghe nói?
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Không ngờ chúng trưởng lão Phong tộc lại có chút kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không ngờ hắn lại biết được một số chuyện bí ẩn.
- Nếu như ngươi đã biết, vậy thì rất tốt. Phong Thần và Phong Tôn nếu như là anh em, vậy thì nhất định phải có cha mẹ… Phong Thần chính là đệ nhất nhân của tộc ta, cũng là vị vua vĩ đại nhất, tộc trưởng duy nhất, chính là Thái Cổ nhân loại thuần túy sinh ra tại hồng hoang hỗn độn, làm sao có thể có huynh đệ? Ai! Phong Tôn, kỳ thật chính là do Phong Thần chặt đứt tà thức của bản thân , hóa thành hình người. Thế nhưng thiên địa tạo hóa huyền bí, có rất nhiều chuyện cổ quái mà chúng ta không thể lý giải được. Tà thức này không ngờ lại hóa thành diện mạo giống hệt như Phong Thần, giống như một thể.
Loại cảm giác này càng trở nên cường liệt, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ: "Thì ra, phương pháp đoạn thần đã có người làm trước ta… chỉ là, vẫn không ai giống như ta đem linh hồn chia làm ba phần!"
- Nói như vậy, có lẽ Phong Thần vẫn còn một tia tàn thần tồn tại. Hai người một thể hai mặt, một nguời chết thì người kia cũng chết, Phong Tôn hẳn là sẽ không để cho Phong Thần chết đi.
Phong Vân Vô Kỵ ra vẻ đã hiểu.
- Không sai. Một khi Phong Tôn chưa chết, Phong Thần cũng sẽ không chết. Nhiều năm như vậy, chúng ta ẩn nhẫn dưới trướng Phong Tôn, một mặt là do cố kỵ Phong Ma cấm chế, mặt khác là hi vọng có thể từ trên người Phong Tôn tìm ra nơi ẩn dấu một tia tàn thần của Phong Thần. Có điều Phong Tôn quá cẩn thận, mà khí tức của Phong Thần thì lại quá mức suy yếu, cho nên nhiều năm như vậy chúng ta vẫn không có thu hoạch gì. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất, nhưng Phong Tôn tuyệt đối không thể giết.
- Có lẽ, vấn đề này ta có thể giúp các ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ có chút suy nghĩ nói. Lúc này ý thức Phong Tôn đã bị hắn nắm trong tay, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể xem xét.
- Như vậy làm phiền Kiếm Thần rồi.
Phong Ưu Tử chắp tay khom người, cảm kích nói. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lắc đầu, hiểu rõ kỳ thật bọn họ đã sớm có chủ ý này.
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ chuẩn bị lục soát ý thức hải của Phong Tôn, một ý niệm bỗng nhiên xẹt qua trong đầu:
- U Nhược công chúa có phải thật sự là cốt nhục của Phong Thần?
Chúng trưởng lão Phong tộc đều kinh ngạc:
- Kiếm Thần sao lại hỏi như vậy?
Vẫn là Phong Ưu Tử tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra thần sắc cô đơn và bi thương:
- Đúng vậy. U Nhược công chúa tuyệt không phải là một ý thức khác của Phong Thần, nàng là con gái do Phong Thần và Phong Hậu sinh ra. Trong cuộc chiến thần ma, Phong Hậu… đã hi sinh…
- Hiểu rồi.
Dứt lời, thần thức cường đại của Phong Vân Vô Kỵ lập tức xâm nhập vào trong ý thức hải của Phong Tôn.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết cực độ thống khổ từ trong miệng Phong Tôn phát ra, sự thống khổ kịch liệt này khiến cho hắn từ trong trạng thái thất thần hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phong Vân Vô Kỵ cặm hận Phong Tôn đã cầm đầu Phong tộc tạo nên giết chóc vô biên tại Thái Cổ, khiến cho vô số Thái Cổ nhân loại bỏ mình trong hỗn loạn, cho nên lúc tra xét đã cố ý dùng phương thức dã man nhất, cũng là phương thức thống khổ nhất.
Tin tức vô tận tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, không một bí mật nào có thể thoát khỏi sự tra xét của hắn.
Cuộc tra xét này, tin tức từ trong đầu Phong Tôn thu được không khỏi khiến cho Phong Vân Vô Kỵ thất kinh: Thánh điện nguyên bản có lệnh, các tộc bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà nghiêm cấm xuất hiện tại Thái Cổ, Phong tộc cũng nằm trong số này. Cho đến khi một ma tướng của Ma vực trộm đi Phong Ma Thiên Hạ quyết của Phong tộc, một đoạn thời gian sau Phong tộc mới phái ra một gã cao thủ truy sát. Trên đường đem kẻ phản bội về, một gã sứ giả Thánh điện cũng theo sau tiến vào Phong tộc thánh địa dưới lòng đất…
"Sự xuất hiện của Phong tộc cũng là do ý chỉ của Thánh điện?" Phong Vân Vô Kỵ biết được sự thật này, nhất thời thanh âm của Huỳnh Hoặc lại đột nhiên xuất hiện trong đầu: "Sự xuất hiện của Chiến Đế, tựa hồ cũng có quan hệ với Thánh điện. Lúc rảnh rỗi ngươi nên đi gặp hắn."
"Thái Cổ quả nhiên đã bị ma tộc xâm lấn… Thánh điện sợ rằng…"
"Rắc rắc rắc!"
Hai tay Phong Vân Vô Kỵ bất giác nắm chặt lại, các đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trở trắng bệch. Tiếng động này nhất thời khiến cho chúng trưởng lão Phong tộc bên trong lĩnh vực chú ý, từng người trong lòng thấp thỏm bất an, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù vì các loại nguyên nhân sinh ra một chút mâu thuẫn mà đối với Thánh điện, nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật Thánh điện đã bị ma tộc khống chế.
"Tại sao lại như vậy? Không thể, không thể nào! Thánh điện chính là do tứ đại Chí Tôn thành lập, cũng đại biểu cho ý nguyện của tứ đại Chí Tôn, làm sao có thể để ma tộc lẫn vào? Thánh điện không phải có cao thủ đại thần thông sao? Làm sao có thể không nhận ra ma tộc?"
"Khi Huỳnh Hoặc nói những lời này tựa hồ rất có căn cứ, hẳn là không nói dối… Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thánh điện làm sao có thể bị ma tộc xập nhập? Lẽ nào Thái Cổ hiện tại đã bị ma tộc ngầm khống chế? Chẳng lẽ tình huống còn tệ hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng sao?" Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ rối loạn. Đả kích này thật sự quá lớn. Suy đoán là một chuyện, nhưng chứng thực lại là một chuyện khác.
Suy đoán, cho dù có căn cứ, trong lòng chung quy vẫn còn một tia hi vọng. Nhưng khi suy đoán trở thành sự thật, hi vọng tan biến… đó lại là một chuyện khác.
Thánh điện có địa vị cực kỳ cao quý tại toàn bộ, bất luận là Phong tộc, Chiến tộc hay là những thế lực khác, căn bản không cách nào so sánh được với Thánh điện.
Một loạt hành động của Thánh điện, tất cả đều rõ ràng vạch ra một sự thật, cho dù Thánh điện còn chưa hoàn toàn bị ma tộc khống chế, cũng nhất định có điều cổ quái.
Một nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, sự tình của Phong Tôn bỗng nhiên trở nên không còn quan trọng. Suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ nhất thời trôi về rất xa, quên đi cả việc tìm nơi ẩn dấu của tàn thức Phong Thần…
"Không! Không!" Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giận dữ hét lên: "Ta tuyệt không cho phép loại tình huống này xuất hiện!"
"Tách tách!"
Ngón tay vì dùng sức quá mức mà đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu loãng thuận theo vân tay nhỏ xuống. Từng tơ máu biến thành từng dòng, càng ngày càng lớn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không hề để ý.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi không sao chứ?
Chúng Phong tộc người trưởng lão cuối cùng cũng không nhịn được kêu lên.
Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, bỗng nhiên tỉnh táo tại, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay rướm máu, lãnh đạm nói:
- Không có việc gì.
Sau đó hắn liền nhắm mắt lại, đem tất cả tâm tình khác ẩn sâu vào đáy lòng, thần thức một lần nữa xâm nhập vào trong đầu Phong Tôn.
Đại cục đã nắm chắc, Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng tìm ra nơi ẩn giấu của thần thức Phong Thần là một việc dễ dàng, nhưng dần dần hắn bắt đầu phát giác được có chút không thích hợp. Sau khi lục soát ý thức hải của Phong Tôn, hắn lại không hề phát hiện bất cứ thứ gì có liên quan đến nơi ẩn giấu Phong Thần.
"Không thể!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không tin tưởng, lại tìm tòi thêm một lần. Lần này hắn lại phát hiện được một chút cổ quái, có một đoàn ký ức cực nhỏ bị Phong Tôn giấu kín vào sâu trong ý thức, đồng thời dùng các loại phương thức gia cố bảo vệ. Bởi vì cường độ ý thức trên đơn vị diện tích quá lớn, cho nên Phong Vân Vô Kỵ phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giải khai tầng tầng cấm chế, trực tiếp đọc lấy phiến ký ức này.
Vừa xem qua, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi sửng sốt. Phiến ký ức này là một đoạn ý thức ám chỉ cường liệt: Phong Thần đã chết, hoàn toàn đã chết, không bao giờ còn tồn tại… ta không bao giờ còn muốn nhớ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn.
"Ha ha ha… Thế nào, không tìm được gì sao?" Thanh âm gần như điên cuồng của Phong Tôn hóa thành một đoàn cơn lốc quét qua toàn bộ không gian ý thức.
Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến hắn, thần thức khổng lồ lại lần nữa tìm tòi trong ý thức, rất nhanh liền phát hiện dấu hiệu ký ức bị thanh lý.
- Chính ngươi đã thanh trừ đoạn ký ức kia?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, trong lòng tràn ngập tức giận.
- Ha ha ha…
Phong Tôn chỉ không ngừng cười cuồng dại, cũng không đáp lời. Tiếng cười gần như điên cuồng, ẩn ước có một loại vui vẻ như trả được thù.
Các loại dấu hiệu đều biểu hiện Phong Tôn đã lợi dụng một loại công pháp, làm cho bản thân hoàn toàn quên nơi ẩn giấu của tàn thức Phong Thần. Hiển nhiên, hắn đối với Phong Thần có một loại cảm giác căm hận cường liệt, căn bản không muốn bản thân nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lãnh đạm nói:
- Đừng cao hứng quá sớm! Ta không giết được ngươi, nhưng cũng không nói sẽ trả tự do cho người… Rất nhanh ngươi sẽ hiểu được, so với đại nghiệp nhất thống gì đó, tự do còn trân quý hơn nhiều.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý tới tiếng gào phẫn nộ của Phong Tôn, trực tiếp lui ra khỏi không gian ý thức của hắn.
- Sao rồi?
- Hắn đã tự mình quên đi đoạn ký ức kia. Trong ý thức hải của hắn, căn bản không tìm được nơi ẩn dấu của tàn thức Phong Thần, cho nên…
Trên mặt chúng trưởng lão Phong tộc đều lộ ra buồn bã thần sắc, ngay cả Phong Ưu Tử cũng không ngoại lệ.
- Hôm nay, chỉ có thể trước tiên ủng hộ U Nhược công chúa lên làm tộc trưởng. Chuyện cứu viện tộc trưởng, đành phải để sau này suy nghĩ lại thôi.
Phong Ưu Tử thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Tôn vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, ngâng đầu lẩm bẩm nói.
- Chỉ có thể như vậy…
Chúng trưởng lão Phong tộc cũng phụ họa.
- Chư vị trưởng lão! Chiến sự đã bình ổn, lĩnh vực này cũng nên mở ra rồi!
Phong Vân Vô Kỵ nhắc nhở.
- Đó là, đó là… Kỳ thật cho dù không mở, dưới trạng thái của Phong Tôn hiện giờ, sau ba khắc đồng hồ lĩnh vực cũng sẽ tự mở ra.
Phong Ưu Tử đáp.
Dứt lời, chúng trưởng lão liền tập trung tinh thần, từng bàn tay giơ lên quá đỉnh đầu. Gió cát mênh mông từ bốn phương nổi dậy, khó phân biệt được cảnh vật. Sau một tiếng nổ vang, gió cát ngừng lại, ánh sáng bừng lên, sơn xuyên lại lần nữa in vào trong mắt.
Trong hư không, Tây Môn Y Bắc cầm kiếm mà đứng, khuôn mặt vạn năm bất biến lạnh lùng nghiêm nghị. Chỉ một người, đã khiến cho tất cả không một ai dám khinh cử vọng động. Thực lực của Tây Môn Y Bắc, quả thật khiến cho mọi người trong lòng kinh hãi.
Ở nơi xa hơn, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đứng thẳng người, áo bào xanh phất phơ. Quanh người hắn, từng luồng sương mù màu xám không ngừng phun ra nuốt vào, ẩn ước hình thành dáng vẻ hư không vũ trụ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua hai người, sau đó nhìn vào sâu trong hư không. Ánh mắt thâm thúy như xuyên thấu không gian nhìn về một nơi xa vô hạn…
"Bổn Tôn, ngươi hãy tự bảo trọng đi…" Phong Vân Vô Kỵ thì thào lẩm bẩm, thanh âm tán vào trong gió nhẹ, lần lượt tiêu tan…
oOo
Không gian quy tắc huyền ảo khó dò, cho dù cùng là hư không, cũng không nhất định tương thông với nhau.
Trong hư không một phiến đen kịt, bốn phía trống rỗng không hề có một vật gì. Hai thân thể chậm rãi trôi nổi trong hư vô, chính là A Khách La và Chiến Ma bị một kiếm của Tây Môn Y Bắc đẩy vào hư không.
A khách la đầu tóc loạn tóc lơ lửng trong hư không, trên thân thể không hề có bất cứ vết thương gì, nhưng hắn đã hoàn toàn tử vong. Một đao kia của Chiến Ma, chặt đứt tuyệt không chỉ là bóng đen của hắn…
Chiến Ma sắc mặt trắng bệch lẳng lặng trôi nổi cách A Khách La không xa, hai tay nắm chặt, thân thể chậm rãi lưu động. Từng luồng ma khí từ lỗ chân lông trên toàn thân hắn bắn ra, hoa động một vòng hư không, sau đó lại nhập vào thân thể. Trong ma khí nồng đậm loáng thoáng có thể nhìn thấy từng khuôn mặt.
Trong thân thể thiếu niên này, theo những luồng ma khí qua lại, linh hồn tàn khuyết không ngừng được tu bổ…
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, vẫn không nhúc nhích giống như một thi thể đột nhiên há mồm phun ra một phiến khí đục, nửa người trên ngồi thẳng dậy, mái tóc dài mềm mại cũng theo đó phất phơ.
- A!
Thiếu niên dùng sức rút mạnh, A Tu La ma kiếm cắm trên ngực mang theo một chùm máu tươi bắn ra. Ánh mắt đảo qua một vệt đỏ trên thân kiếm, lại liếc nhìn A Khách La vẫn không nhúc nhích cách đó không xa, trên mặt Chiến Ma đột nhiên hiện lên một nụ cười tà dị: "Ha ha ha… hảo kiếm như vậy, đâu phải loại ngu ngốc như ngươi có thể sử dụng, đúng là phí của trời."
Nói xong, hắn đột nhiên truyền lực vào thân kiếm, giương lên tay. A Tu La ma kiếm rít lên, hóa thành một đạo cầu vồng đâm vào ngực A Khách La…
"Rắc rắc rắc!"
Từng luồng hàn khí từ trong A Tu La ma kiếm bắn ra, đánh vào trong cơ thể A Khách La, tại bên ngoài cơ thể kết thành từng khối hàn băng to lớn. Từ xa nhìn lại, trong hư không giống như có một ngọn núi băng đang lơ lửng.
"Ha ha ha… Bảo kiếm này, căn bản chính là chế tạo dành cho ta." Chiến Ma cười cuồng dại, ống tay áo vũ động, tay phải như chớp đưa ra. Phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, núi băng vỡ tan, A Tu La ma kiếm mang theo một luồng ma khí rộng mấy trượng bay vào trong tay của hắn.
Chân nguyên cuồn cuộn xuyên thấu qua A Tu La ma kiếm chảy vào trong cơ thể Chiến Ma. Một lúc sau hắn mới mở mắt ra, ánh sáng trong mắt bắn ra mấy trượng, tay phải tùy ý phất một cái, phá ra một vết nứt không gian cao gần trăm trượng giữa hư không, sau đó đi nhanh vào bên trong, biến mất không thấy…
Phong Tôn trên mặt co quắp, mang theo biểu tình chán nản của một kẻ chiến bại, nhưng khi nghe được lời nói của chúng trưởng lão Phong tộc, trên mặt lại hiện lên thần sắc giận dữ:
- Các ngươi muốn nói gì? Bổn tọa còn chưa chết, lúc nào cho phép các ngươi làm chủ!
Phong Tôn mặc dù bị Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm chỉ vào yết hầu, bóng đen nhàn nhạt lấp lóe tại mũi kiếm khiến cho hắn minh bạch, một kiếm này nếu như chém xuống, chặt đứt tuyệt không chỉ có thân thể, thế nhưng xây dựng thế lực đã lâu, dư uy của hắn vẫn còn, chỉ gầm lên một tiếng, chúng trưởng lão Phong tộc đều lần lượt cúi đầu, chỉ còn lại vị trưởng lão vừa lên tiếng vẫn ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
- Phong Ưu Tử, ngươi muốn phản bội bổn tọa sao?… Lúc trước bổn tọa quả thật nên giết chết lão thất phu ngươi. A…
Phong Tôn đang nói đột nhiên ngừng lại, biến thành một tiếng hét thảm.
Tại đầu vai của hắn, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trực tiếp đâm thủng xương bả vai. Một kiếm kia không chỉ đâm xuyên qua thân thể mà còn đâm vào cả linh hồn.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi rút kiếm ra, trên mặt mang theo một loại thần sắc lạnh lùng gần như tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Phong Tôn, chậm rãi nói:
- Là một kẻ bại trận thì nên có giác ngộ của kẻ bại trận, đây chính là pháp tắc của cường giả mà loại người như ngươi tôn thờ…
Phong Tôn lmấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, thân thể như bùn nhão nhũn xuống:
- Không sai. Ngươi nói rất đúng, được làm vua thua làm giặc… Ta đã thua.
Một vẻ bất ngờ thoáng hiện lên trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, sau đó ngẩng đầu nhìn vị trưởng lão Phong tộc gọi là Phong Ưu Tử kia:
- Bây giờ ngươi có thể nói rồi!
Phong Ưu Tử dùng ánh mắt đau thương nhìn lướt qua Phong Tôn trên mặt đất, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, không hề lưu luyến:
- U Nhược công chúa quá mức đơn thuần, võ không đủ để phục chúng, văn không đủ để an tộc, tuyệt không phải là nhân tuyển tốt nhất để làm tộc trưởng.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày. Vốn tưởng rằng sau khi Phong Tôn thất bại, lão giả gọi là Phong Ưu Tử này sẽ cải tà quy chính, xác nhận địa vị của chính thống U Nhược công chúa; có những trưởng lão này đi đầu, muốn thu phục toàn bộ Phong tộc cũng không phải là chuyện khó; nhưng hiện tại xem ra, tình huống hình như không phải như vậy.
Phong Ưu Tử quay đầu lại, nhìn qua những lão sư đệ phía sau. Từng cặp mắt tràn đầy tang thương nhìn nhau trong chốc lát, sau đó tựa hồ đã đạt thành một loại nhận thức chung.
- Phong Thần còn chưa chết.
Phong Ưu Tử lãnh đạm nói, nhưng thanh âm kia lọt vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ lại không khác gì tiếng sấm.
- Cái gì!
Phong Vân Vô Kỵ thất kinh. Tại thần ma đại chiến, Phong Thần chính là một nhân vật hết sức quan trọng. Từ tin tức nội bộ của Phong tộc mà xem xét, nếu như không phải Phong Thần bị thương rất nặng trong cuộc chiến thần ma, hơn nữa lại không hề đề phòng Phong Tôn sẽ đột nhiên hạ thủ, chưa chắc Phong Tôn đã đắc thủ được. Vì vậy xem ra, thực lực của Phong Tôn vẫn còn kém Phong Thần rất xa.
Trong cuộc chiến thần ma, những cao thủ sinh ra từ hồng hoang này chính là trợ lực rất cường đại.
- To gan! Phong Ưu Tử, ngươi dám!
Phong Tôn bộ dáng như đang đợi chết nghe vậy đột nhiên ngửa thân lên, đôi mắt mở lớn giận dữ nhìn chằm chằm vào Phong Ưu Tử. Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại lần nữa đâm qua vai trái của hắn, đóng chặt hắn trở về mặt đất. Máu tươi ồ ạt chảy ra, nhưng Phong Tôn lại giống như không hề cảm thấy, vẫn trừng mắt nhìn Phong Ưu Tử. Vẻ hung hãn kia khiến cho Phong Ưu Tử cũng không khỏi hít một hơi, loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
- Nếu ngươi dám nói một chữ, bổn tọa cho dù có chết cũng sẽ dẫn phát cấm chế của ngươi, làm cho ngươi bạo thể mà chết, cùng bổn tọa đến Cửu U.
Phong Tôn nghiến răng nghiến lợi.
- Cấm chế?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười mang theo vẻ châm chọc:
- Chết đến nơi mà ngươi còn mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể dựa vào cấm chế này, dùng tính mạng của chúng trưởng lão để uy hiếp ta sao?… Ngươi luôn thích cấm chế người khác, không biết bản thân đã hưởng qua tư vị này hay chưa?
Năm ngón tay cầm kiếm của Phong Vân Vô Kỵ khẽ mấp máy. Phong Tôn đột nhiên thần sắc cứng đờ, một ngón tay chỉ về hướng Phong Vân Vô Kỵ; hai mắt mở lớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc, không tin và sợ hãi; tay kia thì nắm chặt lấy cổ của mình.
Đã không có lực lượng tinh thần của chúng trưởng lão Phong tộc phụ trợ, lực lượng tinh thần của Phong Tôn căn bản không cách nào so sánh với Phong Vân Vô Kỵ đã giải khai một nửa tinh thần phong ấn, hơn nữa còn hấp thu gần một nửa lực lượng tinh thần của hắn. Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp xâm nhập vào không gian ý thức hắn, đồng thời bố trí một cấm chế tinh thần phức tạp. Cấm chế này Phong Tôn vô cùng quen thuộc, chính là công pháp mà hắn dùng để khống chế tộc nhân Phong tộc, vững vàng thống trị.
"Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn phá giải Phong Ma cấm chế của ta, hon nữa còn học trộm được? Làm sao có thể? Ngay cả người đó khi còn sống cũng không thể làm được trình độ này!" Trong đầu Phong Tôn như có vô số tiếng sấm nổ tung. Hắn làm sao cũng không dám tin thiên phú của Phong Vân Vô Kỵ lại đạt đến mức độ này. Sâu trong nội tâm, hắn tuyệt đối không thừa nhận sự thật trên đời còn có người kiệt xuất hơn so với mình.
"Ta là người mạnh nhất! Ta là người mạnh nhất!" Ý thức hải Phong Tôn hoàn toàn mờ mịt, không gian tràn đầy tiếng gầm giận dữ bất cam.
Nhờ có một sợi kinh mạch ý thức nối liền với không gian của Phong Tôn, đối với những biến hóa tâm lý này, Phong Vân Vô Kỵ tất nhiên là biết rõ.
- Ngươi là người mạnh nhất sao?
Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong không gian ý thức của Phong Tôn.
- Đúng, ta là người mạnh nhất!
Trong hỗn loạn trong, Phong Tôn vô ý thức quát.
- Ngươi có mạnh bằng Chủ Thần không? Ngươi có thể chiến thắng Chủ Thần không? Đừng nói Chủ Thần, ngươi có mạnh bằng Chí Tôn không? Không nói đến Chí Tôn, ngươi có thể đánh thắng được Chiến Đế không? Nếu như ngươi mạnh hơn Chiến Đế, việc gì còn cần phải dựa vào nữ nhân của hắn để áp chế hắn?
- Ta…
Giọng nói của Phong Tôn đột nhiên im bặt. Trong ý thức hải, tất cả tiếng gầm giận dữ bất cam đều biến mất vô tung, khôi phục lại sự yên tĩnh.
- Được rồi, ngươi có thể nói ra! Cấm chế trên người các ngươi ta đã có phương pháp giải quyết, tự nhiên sẽ giúp các ngươi trừ bỏ.
- A!
Phía sau Phong Ưu Tử, chúng cựu thần Phong tộc trên mặt hiện lên thần sắc kinh hỉ, đó là cảm tình phát ra từ nội tâm:
- Đa tạ Kiếm Thần!
Dứt lời, từng người lần lượt quỳ phục xuống, ngay cả Phong Ưu Tử cũng cảm kích quỳ sát xuống.
- Không cần! Chỉ cần các ngươi không trợ Trụ làm ác, cũng xem như không uổng phí một phen khổ tâm của ta rồi.
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Cho dù mặt dày như Phong Ưu Tử, nghe vậy trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững liếc nhìn Phong Tôn dưới chân dường như đã trở nên ngây dại, mở miệng nói:
- Chư vị tiền bối, xin hãy nói tiếp việc làm sao xử lý Phong Tôn! Vì sao… không thể giết hắn được?
Vấn đề này lập tức khiến cho chúng trưởng lão Phong tộc thoát khỏi loại hoàn cảnh xấu hổ kia, không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ.
Cuối cùng vẫn là Phong Ưu Tử thay mặt. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói:
- Huyền Lưu đại tướng quân Vô Lượng hẳn là đã nói với ngươi quan hệ giữa Phong Tôn và Phong Thần phải không?
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, gật đầu thừa nhận:
- Không sai. Phong Tôn và Phong Thần hình như là anh em.
Không ngờ Phong Ưu Tử lại lắc đầu:
- Không. Bọn họ kỳ thật chính là một người, một thể hai mặt.
- A!
Dựa vào sự trấn định của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi biến sắc. Một thể hai mặt, khi bốn chữ này lọt vào trong tai, hắn không khỏi nhớ tới Phân Thần đại pháp của mình.
- Tại Thái Cổ này, ngoại trừ phi thăng giả ra thì chính là Thái Cổ nhân loại. Phi thăng giả trước khi tu võ đều có cha mẹ, trăm tuổi mà chết. Nhưng tại Thái Cổ, tất cả mọi người đều không có hạn chế này, mọi người gần như sở hữu thọ mệnh vô hạn.
Phong Ưu Tử nói tiếp:
- Thái Cổ nhân loại sinh tại hồng hoang hỗn độn, không cha không mẹ, điểm này không biết ngươi có từng nghe nói?
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Không ngờ chúng trưởng lão Phong tộc lại có chút kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không ngờ hắn lại biết được một số chuyện bí ẩn.
- Nếu như ngươi đã biết, vậy thì rất tốt. Phong Thần và Phong Tôn nếu như là anh em, vậy thì nhất định phải có cha mẹ… Phong Thần chính là đệ nhất nhân của tộc ta, cũng là vị vua vĩ đại nhất, tộc trưởng duy nhất, chính là Thái Cổ nhân loại thuần túy sinh ra tại hồng hoang hỗn độn, làm sao có thể có huynh đệ? Ai! Phong Tôn, kỳ thật chính là do Phong Thần chặt đứt tà thức của bản thân , hóa thành hình người. Thế nhưng thiên địa tạo hóa huyền bí, có rất nhiều chuyện cổ quái mà chúng ta không thể lý giải được. Tà thức này không ngờ lại hóa thành diện mạo giống hệt như Phong Thần, giống như một thể.
Loại cảm giác này càng trở nên cường liệt, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ: "Thì ra, phương pháp đoạn thần đã có người làm trước ta… chỉ là, vẫn không ai giống như ta đem linh hồn chia làm ba phần!"
- Nói như vậy, có lẽ Phong Thần vẫn còn một tia tàn thần tồn tại. Hai người một thể hai mặt, một nguời chết thì người kia cũng chết, Phong Tôn hẳn là sẽ không để cho Phong Thần chết đi.
Phong Vân Vô Kỵ ra vẻ đã hiểu.
- Không sai. Một khi Phong Tôn chưa chết, Phong Thần cũng sẽ không chết. Nhiều năm như vậy, chúng ta ẩn nhẫn dưới trướng Phong Tôn, một mặt là do cố kỵ Phong Ma cấm chế, mặt khác là hi vọng có thể từ trên người Phong Tôn tìm ra nơi ẩn dấu một tia tàn thần của Phong Thần. Có điều Phong Tôn quá cẩn thận, mà khí tức của Phong Thần thì lại quá mức suy yếu, cho nên nhiều năm như vậy chúng ta vẫn không có thu hoạch gì. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất, nhưng Phong Tôn tuyệt đối không thể giết.
- Có lẽ, vấn đề này ta có thể giúp các ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ có chút suy nghĩ nói. Lúc này ý thức Phong Tôn đã bị hắn nắm trong tay, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể xem xét.
- Như vậy làm phiền Kiếm Thần rồi.
Phong Ưu Tử chắp tay khom người, cảm kích nói. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lắc đầu, hiểu rõ kỳ thật bọn họ đã sớm có chủ ý này.
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ chuẩn bị lục soát ý thức hải của Phong Tôn, một ý niệm bỗng nhiên xẹt qua trong đầu:
- U Nhược công chúa có phải thật sự là cốt nhục của Phong Thần?
Chúng trưởng lão Phong tộc đều kinh ngạc:
- Kiếm Thần sao lại hỏi như vậy?
Vẫn là Phong Ưu Tử tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra thần sắc cô đơn và bi thương:
- Đúng vậy. U Nhược công chúa tuyệt không phải là một ý thức khác của Phong Thần, nàng là con gái do Phong Thần và Phong Hậu sinh ra. Trong cuộc chiến thần ma, Phong Hậu… đã hi sinh…
- Hiểu rồi.
Dứt lời, thần thức cường đại của Phong Vân Vô Kỵ lập tức xâm nhập vào trong ý thức hải của Phong Tôn.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết cực độ thống khổ từ trong miệng Phong Tôn phát ra, sự thống khổ kịch liệt này khiến cho hắn từ trong trạng thái thất thần hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phong Vân Vô Kỵ cặm hận Phong Tôn đã cầm đầu Phong tộc tạo nên giết chóc vô biên tại Thái Cổ, khiến cho vô số Thái Cổ nhân loại bỏ mình trong hỗn loạn, cho nên lúc tra xét đã cố ý dùng phương thức dã man nhất, cũng là phương thức thống khổ nhất.
Tin tức vô tận tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, không một bí mật nào có thể thoát khỏi sự tra xét của hắn.
Cuộc tra xét này, tin tức từ trong đầu Phong Tôn thu được không khỏi khiến cho Phong Vân Vô Kỵ thất kinh: Thánh điện nguyên bản có lệnh, các tộc bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà nghiêm cấm xuất hiện tại Thái Cổ, Phong tộc cũng nằm trong số này. Cho đến khi một ma tướng của Ma vực trộm đi Phong Ma Thiên Hạ quyết của Phong tộc, một đoạn thời gian sau Phong tộc mới phái ra một gã cao thủ truy sát. Trên đường đem kẻ phản bội về, một gã sứ giả Thánh điện cũng theo sau tiến vào Phong tộc thánh địa dưới lòng đất…
"Sự xuất hiện của Phong tộc cũng là do ý chỉ của Thánh điện?" Phong Vân Vô Kỵ biết được sự thật này, nhất thời thanh âm của Huỳnh Hoặc lại đột nhiên xuất hiện trong đầu: "Sự xuất hiện của Chiến Đế, tựa hồ cũng có quan hệ với Thánh điện. Lúc rảnh rỗi ngươi nên đi gặp hắn."
"Thái Cổ quả nhiên đã bị ma tộc xâm lấn… Thánh điện sợ rằng…"
"Rắc rắc rắc!"
Hai tay Phong Vân Vô Kỵ bất giác nắm chặt lại, các đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trở trắng bệch. Tiếng động này nhất thời khiến cho chúng trưởng lão Phong tộc bên trong lĩnh vực chú ý, từng người trong lòng thấp thỏm bất an, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù vì các loại nguyên nhân sinh ra một chút mâu thuẫn mà đối với Thánh điện, nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật Thánh điện đã bị ma tộc khống chế.
"Tại sao lại như vậy? Không thể, không thể nào! Thánh điện chính là do tứ đại Chí Tôn thành lập, cũng đại biểu cho ý nguyện của tứ đại Chí Tôn, làm sao có thể để ma tộc lẫn vào? Thánh điện không phải có cao thủ đại thần thông sao? Làm sao có thể không nhận ra ma tộc?"
"Khi Huỳnh Hoặc nói những lời này tựa hồ rất có căn cứ, hẳn là không nói dối… Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thánh điện làm sao có thể bị ma tộc xập nhập? Lẽ nào Thái Cổ hiện tại đã bị ma tộc ngầm khống chế? Chẳng lẽ tình huống còn tệ hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng sao?" Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ rối loạn. Đả kích này thật sự quá lớn. Suy đoán là một chuyện, nhưng chứng thực lại là một chuyện khác.
Suy đoán, cho dù có căn cứ, trong lòng chung quy vẫn còn một tia hi vọng. Nhưng khi suy đoán trở thành sự thật, hi vọng tan biến… đó lại là một chuyện khác.
Thánh điện có địa vị cực kỳ cao quý tại toàn bộ, bất luận là Phong tộc, Chiến tộc hay là những thế lực khác, căn bản không cách nào so sánh được với Thánh điện.
Một loạt hành động của Thánh điện, tất cả đều rõ ràng vạch ra một sự thật, cho dù Thánh điện còn chưa hoàn toàn bị ma tộc khống chế, cũng nhất định có điều cổ quái.
Một nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, sự tình của Phong Tôn bỗng nhiên trở nên không còn quan trọng. Suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ nhất thời trôi về rất xa, quên đi cả việc tìm nơi ẩn dấu của tàn thức Phong Thần…
"Không! Không!" Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giận dữ hét lên: "Ta tuyệt không cho phép loại tình huống này xuất hiện!"
"Tách tách!"
Ngón tay vì dùng sức quá mức mà đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu loãng thuận theo vân tay nhỏ xuống. Từng tơ máu biến thành từng dòng, càng ngày càng lớn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không hề để ý.
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi không sao chứ?
Chúng Phong tộc người trưởng lão cuối cùng cũng không nhịn được kêu lên.
Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, bỗng nhiên tỉnh táo tại, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay rướm máu, lãnh đạm nói:
- Không có việc gì.
Sau đó hắn liền nhắm mắt lại, đem tất cả tâm tình khác ẩn sâu vào đáy lòng, thần thức một lần nữa xâm nhập vào trong đầu Phong Tôn.
Đại cục đã nắm chắc, Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng tìm ra nơi ẩn giấu của thần thức Phong Thần là một việc dễ dàng, nhưng dần dần hắn bắt đầu phát giác được có chút không thích hợp. Sau khi lục soát ý thức hải của Phong Tôn, hắn lại không hề phát hiện bất cứ thứ gì có liên quan đến nơi ẩn giấu Phong Thần.
"Không thể!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không tin tưởng, lại tìm tòi thêm một lần. Lần này hắn lại phát hiện được một chút cổ quái, có một đoàn ký ức cực nhỏ bị Phong Tôn giấu kín vào sâu trong ý thức, đồng thời dùng các loại phương thức gia cố bảo vệ. Bởi vì cường độ ý thức trên đơn vị diện tích quá lớn, cho nên Phong Vân Vô Kỵ phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giải khai tầng tầng cấm chế, trực tiếp đọc lấy phiến ký ức này.
Vừa xem qua, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi sửng sốt. Phiến ký ức này là một đoạn ý thức ám chỉ cường liệt: Phong Thần đã chết, hoàn toàn đã chết, không bao giờ còn tồn tại… ta không bao giờ còn muốn nhớ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn.
"Ha ha ha… Thế nào, không tìm được gì sao?" Thanh âm gần như điên cuồng của Phong Tôn hóa thành một đoàn cơn lốc quét qua toàn bộ không gian ý thức.
Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến hắn, thần thức khổng lồ lại lần nữa tìm tòi trong ý thức, rất nhanh liền phát hiện dấu hiệu ký ức bị thanh lý.
- Chính ngươi đã thanh trừ đoạn ký ức kia?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, trong lòng tràn ngập tức giận.
- Ha ha ha…
Phong Tôn chỉ không ngừng cười cuồng dại, cũng không đáp lời. Tiếng cười gần như điên cuồng, ẩn ước có một loại vui vẻ như trả được thù.
Các loại dấu hiệu đều biểu hiện Phong Tôn đã lợi dụng một loại công pháp, làm cho bản thân hoàn toàn quên nơi ẩn giấu của tàn thức Phong Thần. Hiển nhiên, hắn đối với Phong Thần có một loại cảm giác căm hận cường liệt, căn bản không muốn bản thân nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lãnh đạm nói:
- Đừng cao hứng quá sớm! Ta không giết được ngươi, nhưng cũng không nói sẽ trả tự do cho người… Rất nhanh ngươi sẽ hiểu được, so với đại nghiệp nhất thống gì đó, tự do còn trân quý hơn nhiều.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý tới tiếng gào phẫn nộ của Phong Tôn, trực tiếp lui ra khỏi không gian ý thức của hắn.
- Sao rồi?
- Hắn đã tự mình quên đi đoạn ký ức kia. Trong ý thức hải của hắn, căn bản không tìm được nơi ẩn dấu của tàn thức Phong Thần, cho nên…
Trên mặt chúng trưởng lão Phong tộc đều lộ ra buồn bã thần sắc, ngay cả Phong Ưu Tử cũng không ngoại lệ.
- Hôm nay, chỉ có thể trước tiên ủng hộ U Nhược công chúa lên làm tộc trưởng. Chuyện cứu viện tộc trưởng, đành phải để sau này suy nghĩ lại thôi.
Phong Ưu Tử thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Tôn vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, ngâng đầu lẩm bẩm nói.
- Chỉ có thể như vậy…
Chúng trưởng lão Phong tộc cũng phụ họa.
- Chư vị trưởng lão! Chiến sự đã bình ổn, lĩnh vực này cũng nên mở ra rồi!
Phong Vân Vô Kỵ nhắc nhở.
- Đó là, đó là… Kỳ thật cho dù không mở, dưới trạng thái của Phong Tôn hiện giờ, sau ba khắc đồng hồ lĩnh vực cũng sẽ tự mở ra.
Phong Ưu Tử đáp.
Dứt lời, chúng trưởng lão liền tập trung tinh thần, từng bàn tay giơ lên quá đỉnh đầu. Gió cát mênh mông từ bốn phương nổi dậy, khó phân biệt được cảnh vật. Sau một tiếng nổ vang, gió cát ngừng lại, ánh sáng bừng lên, sơn xuyên lại lần nữa in vào trong mắt.
Trong hư không, Tây Môn Y Bắc cầm kiếm mà đứng, khuôn mặt vạn năm bất biến lạnh lùng nghiêm nghị. Chỉ một người, đã khiến cho tất cả không một ai dám khinh cử vọng động. Thực lực của Tây Môn Y Bắc, quả thật khiến cho mọi người trong lòng kinh hãi.
Ở nơi xa hơn, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đứng thẳng người, áo bào xanh phất phơ. Quanh người hắn, từng luồng sương mù màu xám không ngừng phun ra nuốt vào, ẩn ước hình thành dáng vẻ hư không vũ trụ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua hai người, sau đó nhìn vào sâu trong hư không. Ánh mắt thâm thúy như xuyên thấu không gian nhìn về một nơi xa vô hạn…
"Bổn Tôn, ngươi hãy tự bảo trọng đi…" Phong Vân Vô Kỵ thì thào lẩm bẩm, thanh âm tán vào trong gió nhẹ, lần lượt tiêu tan…
oOo
Không gian quy tắc huyền ảo khó dò, cho dù cùng là hư không, cũng không nhất định tương thông với nhau.
Trong hư không một phiến đen kịt, bốn phía trống rỗng không hề có một vật gì. Hai thân thể chậm rãi trôi nổi trong hư vô, chính là A Khách La và Chiến Ma bị một kiếm của Tây Môn Y Bắc đẩy vào hư không.
A khách la đầu tóc loạn tóc lơ lửng trong hư không, trên thân thể không hề có bất cứ vết thương gì, nhưng hắn đã hoàn toàn tử vong. Một đao kia của Chiến Ma, chặt đứt tuyệt không chỉ là bóng đen của hắn…
Chiến Ma sắc mặt trắng bệch lẳng lặng trôi nổi cách A Khách La không xa, hai tay nắm chặt, thân thể chậm rãi lưu động. Từng luồng ma khí từ lỗ chân lông trên toàn thân hắn bắn ra, hoa động một vòng hư không, sau đó lại nhập vào thân thể. Trong ma khí nồng đậm loáng thoáng có thể nhìn thấy từng khuôn mặt.
Trong thân thể thiếu niên này, theo những luồng ma khí qua lại, linh hồn tàn khuyết không ngừng được tu bổ…
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, vẫn không nhúc nhích giống như một thi thể đột nhiên há mồm phun ra một phiến khí đục, nửa người trên ngồi thẳng dậy, mái tóc dài mềm mại cũng theo đó phất phơ.
- A!
Thiếu niên dùng sức rút mạnh, A Tu La ma kiếm cắm trên ngực mang theo một chùm máu tươi bắn ra. Ánh mắt đảo qua một vệt đỏ trên thân kiếm, lại liếc nhìn A Khách La vẫn không nhúc nhích cách đó không xa, trên mặt Chiến Ma đột nhiên hiện lên một nụ cười tà dị: "Ha ha ha… hảo kiếm như vậy, đâu phải loại ngu ngốc như ngươi có thể sử dụng, đúng là phí của trời."
Nói xong, hắn đột nhiên truyền lực vào thân kiếm, giương lên tay. A Tu La ma kiếm rít lên, hóa thành một đạo cầu vồng đâm vào ngực A Khách La…
"Rắc rắc rắc!"
Từng luồng hàn khí từ trong A Tu La ma kiếm bắn ra, đánh vào trong cơ thể A Khách La, tại bên ngoài cơ thể kết thành từng khối hàn băng to lớn. Từ xa nhìn lại, trong hư không giống như có một ngọn núi băng đang lơ lửng.
"Ha ha ha… Bảo kiếm này, căn bản chính là chế tạo dành cho ta." Chiến Ma cười cuồng dại, ống tay áo vũ động, tay phải như chớp đưa ra. Phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, núi băng vỡ tan, A Tu La ma kiếm mang theo một luồng ma khí rộng mấy trượng bay vào trong tay của hắn.
Chân nguyên cuồn cuộn xuyên thấu qua A Tu La ma kiếm chảy vào trong cơ thể Chiến Ma. Một lúc sau hắn mới mở mắt ra, ánh sáng trong mắt bắn ra mấy trượng, tay phải tùy ý phất một cái, phá ra một vết nứt không gian cao gần trăm trượng giữa hư không, sau đó đi nhanh vào bên trong, biến mất không thấy…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ