Phi Thăng Chi Hậu
Chương 362: Pháp nhãn nhìn ma
Lập trường của Kiếm vực tại một mức độ nhất định rất nhanh đã được một số người trong hệ phái tự do tôn sùng, cộng thêm Kiếm vực có thể xem như là vực duy nhất còn lại trong năm vực, bất kể là Vu vực hay là Tuyết vực, tại trường hỗn loạn này, đều chỉ như ngọn đèn trong gió, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Đại lượng cao thủ bắt đầu tìm đến, hi vọng được gia nhập vào trong Kiếm vực, bảo tồn một vực còn sót lại này.
Tin tức của Ám các vô cùng linh thông, điều này khiến cho Kiếm vực trong khoảng thời gian ngắn đã giải quyết rất nhiều phân tranh tại Thái Cổ. Vì sự an toàn của Kiếm vực, đa số trường hợp Phong Vân Vô Kỵ đều phái một cao thủ Thần cấp tọa trấn, chỉ cần có tình huống bất trắc, cao thủ Thần cấp kia chỉ cần ngăn chặn một hồi, hắn sẽ rất nhanh tìm đến.
Sau Ma Viên quyết, thực lực Phong Vân Vô Kỵ càng trở nên bí hiểm, dựa vào vô cực chi đạo tiểu thành của Độc Cô, cũng khó nhìn thấu được tu vi của hắn.
Mặc dù hôm nay, chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ ít đến mức gần như có thể bỏ qua, nhưng những chuyện sở hữu chân khí mới làm được, đối với hắn lại dễ như trở bàn tay. Chẳng hạn như Ngự Kiếm quyết phải cần chân khí mới có thể vận dụng, sau khi phá công, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ không giảm mà lại tăng, thường thường chỉ vừa động niệm đã không nhìn thấy hình bóng, không ai có thể theo kịp thân ảnh của hắn.
Mỗi khi gặp phải đối thủ cường ngạnh, Phong Vân Vô Kỵ liền có thể đến ngay lập tức, giải quyết đối thủ, không có chút chậm trễ nào.
Bất kể là cao thủ Thần cấp sơ kỳ hay là Thần cấp trung kỳ, Phong Vân Vô Kỵ đều chỉ dùng một chiêu đã khống chế đối phương.
Kiếm vực, vô hình trung giành được thanh danh, đồng thời không ngừng có cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập, khiến cho thực lực Kiếm vực không ngừng tăng tiến. Hôm nay, Kiếm vực đã có hơn một ngàn năm trăm đệ tử, thực lực xưng tuyệt cả Thái Cổ.
Đồng thời Phong Vân Vô Kỵ lại tham khảo các loại võ học Thái Cổ, cộng thêm một số võ học đỉnh cấp khác, sáng tạo ra một loại trúc cơ tâm pháp mà những người tu luyện các loại chân khí khác nhau đều có thể tu luyện được, kể cả những người trong tà đạo. Sau khi tu luyện môn trúc cơ tâm pháp này, dưới tình huống không cần huỷ bỏ chân khí đã có, có thể đem tất cả chân khí trong cơ thể chuyển hóa thành chân khí thuần khiết không thuộc tính, sau đó lại có thể chuyển sang tu luyện những võ học cao cấp khác.
Loại tâm pháp do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo này gần như khiến cho người luyện võ điên cuồng, nó bỏ qua khác biệt giữa trăm triệu võ học không hợp nhau, khiến cho những võ giả tu luyện võ công không được cao minh, đồng thời có thể tu luyện những võ học khác, hơn nữa còn có một khởi đầu tương đối cao, và một tiền đồ phát triển càng xán lạn.
Phàm là người gia nhập Kiếm vực, đều có thể được truyền thụ môn tâm quyết này.
Sau khi rất đông cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực, Ám các liền phát ra cảnh cáo, nói rằng bên trong số này nhất định không ít người có dụng tâm sâu xa, nhắc nhở các chủ phải cẩn thận lựa chọn đệ tử gia nhập Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên đối với điều này đã sớm có dự liệu. Kiến nghị của Ám các cũng không được hắn tiếp thu, trái lại tất cả cao thủ trong hệ phái tự do đều được phép gia nhập, cũng được truyền thụ môn tâm pháp này.
Mỗi khi có rất nhiều cao thủ gia nhập Kiếm vực, Phong Vân Vô Kỵ đều đi ra ngoài Kiếm các, tại trước vách núi nhắm mắt ngồi xếp bằng, thân hình dần dần trở nên như có như không.
Không ai biết hắn làm gì, có điều, một số cao thủ trong hệ phái tự do có tu vi cao đều ẩn ước phát giác được một cỗ thần thức như có như không đảo qua linh hồn của mình. Cảm giác này chỉ dừng lại trong nháy mắt, đến nỗi ngay cả người phát hiện cũng không khỏi hoài nghi có phải vì các loại nguyên nhân mà xuất hiện ảo giác hay không.
Sau khi an bài thỏa đáng những cao thủ trong hệ phái tự do này, Phong Vân Vô Kỵ lại đi vào bên trong Kiếm các. Thỉnh thoảng, hắn lại từ trong những đệ tử Kiếm vực này chọn ra một hai người, dẫn bọn họ tiến vào trong Kiếm các. Mọi người đồn rằng, những người này đều được vực chủ Kiếm vực nhận làm thân truyền đệ tử, được truyền thụ tuyệt đỉnh võ học của Thái Cổ.
Mọi người tất nhiên là hâm mộ không ngớt, có điều, tất cả cao thủ trong hệ phái tự do tiến vào Kiếm các đều không còn thấy xuất hiện lần nào. Mọi người lại đồn rằng, những người này đã tu luyện được võ học của vực chủ Kiếm vực, hiện đang ở trong Kiếm các bế quan chuyên cần tu luyện.
……
Địa vực nơi Kiếm vực toạ lạc, suốt năm bầu trời đều bị mây đen bao phủ, ngẫu nhiên có mấy ngày mây đen sẽ tán đi, những điều này cũng không phải cao thủ Kiếm vực làm, mà là do thiên tượng.
Đây lại là một ngày rất nhiều cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực. Từ bốn phương tám hướng, những cao thủ trong hệ phái tự do mặc đủ các loại y phục, tay cầm vũ khí đi về hướng Kiếm các. Từ xa xa, đỉnh núi chọc trời nơi Kiếm các tọa lạc ánh vào trong mắt, đồ sộ nguy nga, giống như danh tiếng của tay Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay Kiếm Thần.
Trong mắt người của hệ phái tự do, Kiếm vực đại biểu cho sự thần bí và cường đại, loại thần bí và cường đại này, một nửa đến từ chính bản thân Kiếm vực, một nửa lại đến từ vị vực chủ thần bí kia.
Trong khoảng thời gian ngắn sáng lập Kiếm vực, địa vị ngang hàng Đao vực. Lúc ban đầu, tu vi của vực chủ Kiếm vực cũng chỉ là Hoàng cấp, sau đó một đường thăng tiến, mấy chục vạn năm ngắn ngủi, ngay cả Chiến Đế cường hãn bá đạo trong truyền thuyết cũng không làm gì được y. Chiến Đế chỉ một người một đao đã diệt cả Ma vực, nhưng sau đó lại nghe đồn là bị thương trong tay của vị vực chủ Kiếm vực này.
Kiếm Thần, tại Thái Cổ đã đại biểu cho kỳ tích, một kỳ tích võ học.
Đồng thời, bởi vì lập trường sau đó, danh vọng của Kiếm vực càng lên như thuyền theo nước, đã ẩn ước có dấu hiệu trở thành thế lực số một số hai tại Thái Cổ.
Rất đông Hoàng Kim giáp sĩ tay cầm hoàng kim trường kích, phân bố khắp cả Kiếm vực, từng người thần thái uy vũ. Cao thủ Thần cấp của Kiếm vực cũng đứng trong hàng ngũ Hoàng Kim giáp sĩ, ánh mắt tuần tra trên người chúng cao thủ trong hệ phái tự do.
Trên Kiếm các Cao vút trong mây, một bóng đen ngồi xếp bằng, nhìn về phương xa, một thân y bào phần phật vũ động, như một pho tượng điêu khắc, hợp thành một thể với núi cao bên dưới.
Từ chân núi nhìn lên, thân ảnh như bàn thạch sừng sững bất động kia tại trong lòng mọi người sinh ra một loại uy áp vô thượng, vô hình trung, trong lòng mọi người bắt đầu có chút trầm trọng.
- Tuyệt Vô Ngân, ngươi sao vậy?
- Không! Không có gì!
Tên cao thủ trong hệ phái tự do này là một nam tử dung mạo chỉ khoảng ba mươi, trên người mặc áo bào xanh, dưới chân mang một đôi giày vải, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
- Thật sự không có việc gì sao?
Nam tử bên cạnh lại hỏi. Hai người này vốn là hảo hữu, lần này cùng nhau đến Kiếm các chính là muốn gia nhập Kiếm vực.
Lúc ban đầu, hai người còn vừa nói vừa cười, nhưng khi vừa bước vào trong phạm vi Kiếm các, sắc mặt của tên nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia lại trở nên có chút tái nhợt, dáo dác nhìn khắp mọi nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Thật sự không có việc gì, đừng hỏi nữa!
Tuyệt Vô Ngân có chút bực bội nói, loại thần sắc này trước đây chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn dường như có chút sợ hãi, trên khuôn mặt tái nhợt đã chảy đầy mồ hôi hột.
Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh núi cao, bóng đen ngồi xếp bằng không biết đã bao lâu bỗng nhảy xuống, giữa không trung đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện bên người tên nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia.
- Tham kiến vực chủ!
Những cao thủ trong hệ phái tự do rải rác chung quanh nhìn một cái đã nhận ra Phong Vân Vô Kỵ, đồng loạt khom mình hành lễ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đi về phía trước vài bước, trực tiếp đứng ở trước mặt nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Ngươi đi theo ta!
Dứt lời, hắn liền ngự không bay về hướng Kiếm các, tốc độ không nhanh không chậm.
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Vực chủ cho mời, nhanh đi!
Tên hảo hữu bên cạnh vội vã nói. Những cao thủ trong hệ phái tự do chung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ. Chỉ cần không phải là ngu ngốc, đều nghe được lời đồn vực chủ Kiếm vực sẽ từ trong những cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực chọn ra một nhóm đệ tử, đích thân truyền thụ võ học, rất hiển nhiên, may mắn đã phủ xuống trên người tên Tuyệt Vô Ngân này.
Nhìn vẻ mặt của Tuyệt Vô Ngân trăm lần không muốn, một gã trung niên trưởng giả trong số cao thủ của hệ phái tự chung quanh như có chút suy nghĩ, đưa mắt nhìn Tuyệt Vô Ngân, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Thần trên Kiếm các như đang chờ đợi, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ trầm tư.
"Vì sao, hầu như tất cả những người may mắn được Kiếm Thần lựa chọn đều có vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?" Lão giả im lặng thầm nghĩ…
Khi y ngẩng đầu lên, Tuyệt Vô Ngân đã không còn thấy hình bóng, trên đỉnh núi, thân ảnh tôn quý kia cũng đã biến mất…
Bên trong Kiếm các.
Cửa gỗ mở rộng ra, Phong Vân Vô Kỵ chắp tay đứng thẳng trước bàn vuông. Khi Tuyệt Vô Ngân bước vào, một giọng nói hờ hững uy nghiêm quanh quẩn trong Kiếm các:
- Hồi phục hình thể của ngươi đi!
Tuyệt Vô Ngân biến sắc, lúng túng nói:
- Vực chủ nói thế là có ý gì? Tại hạ không hiểu.
Phong Vân Vô Kỵ như chậm thật nhanh xoay người lại, trong đôi mắt như sao trời bỗng nhiên lộ ra vẻ sắc bén:
- Còn muốn giả vờ sao? Các ngươi giấu được ánh mắt những người khác, nhưng không thể giấu được linh hồn tra xét của ta.
Dứt lời, khí tức trên người Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng nhạt đi, giống như đứng tại đây chỉ là một thi thể mất đi linh hồn .
Tu pháp giả sau khi đạt đến linh hồn dung nhập vào vị diện bản nguyên, sở hữu rất nhiều năng lực đặc thù. Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết những tu pháp giả khác sau khi dung nhập vào vị diện bản nguyên sẽ ra sao, nhưng đối với hắn, sau khi dung nhập vị diện bản nguyên, liền sở hữu một dạng năng lực khác, đó là tra xét linh hồn.
Bất cứ tồn tại nào đều không thể hoàn toàn thoát ly vị diện. Một khi đặt chân vào vị diện, bọn họ nhất định sẽ sinh ra ngàn vạn liên hệ cùng với vị diện này. Bất kể là mạnh là yếu, những tồn tại này đều có thể vạch ra rất nhiều tin tức mà người thường không thể nhìn thấy.
Một loại pháp thuật hạng nhất mà tu pháp giả sở hữu là Phản Quang thuật, có thể tra xét chuyện đã xảy ra mỗi một đoạn thời gian, chính là lợi dụng sự liên hệ này.
Một cỗ năng lượng ba động vô hình trôi nổi trong hư không. Sắc mặt của Tuyệt Vô Ngân đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, từ phía sau hắn, một hư ảnh nhàn nhạt dữ tợn giãy dụa bị một lực lượng vô hình bức bách ra bên ngoài cơ thể…
"Grào!"
Một tiếng gầm khàn khàn trầm thấp từ trong hư không vang lên, đó là thanh âm đến từ linh hồn.
- Kiếm Thần, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Giọng nói của Tuyệt Vô Ngân đột nhiên biến đổi, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái hiện lên vô số vết nứt, hai chiếc sừng từ trên đỉnh đầu vươn ra. Bên dưới thân thể nhân loại tan vỡ, một ma thân màu nâu bắt đầu lộ ra.
Phong Vân Vô Kỵ có vẻ như cũng không bất ngờ, chỉ là bình tĩnh nhìn tên nhân loại do ma vật biến thành này. Sự bình tĩnh này khiến cho "Tuyệt Vô Ngân" sinh ra một loại cảm giác vô cùng bất an.
- Nhân loại, không nên cố gắng ngăn cản bước tiến của ma tộc chúng ta! Các ngươi vốn không thể đấu lại chúng ta,
Tên ma tộc kia lạnh lùng nói.
Một vệt sắc bén xẹt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, "bìng" một tiếng, hai bên đại môn Kiếm các mạnh mẽ đóng lại.
- Muốn chạy trốn sao?
Nơi đại môn Kiếm các, thân thể của tên ma tộc kia bỗng hiện ra.
- Há há! Ngươi biết được ma tộc chúng ta đã xâm lấn Thái Cổ thì thế nào? Không lâu sau, ma tộc vĩ đại chúng ta sẽ trở lại xâm lược, đến lúc đó Thái Cổ sẽ rơi vào địa ngục, toàn bộ vũ trụ sẽ là thiên hạ của chúng ta.
Bị nhìn thấu ý đồ chân thực, tên ma tộc liền gầm lên.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt vang lên, tên ma tộc kia vừa nghe được liền giống như bị sét đánh, toàn thân run lên, kinh hãi nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Chỉ bằng một tên ma tộc nhỏ bé như ngươi, cũng dám cùng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bổn tọa!
Một vệt đỏ bừng xẹt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, tay phải như tia chớp từ dưới y bào vươn ra, hướng về phía tên ma tộc kia nắm lại.
"Ầm!"
Tên ma tộc kia giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khống chế, bị ném lên không trung. Dưới sự điều khiển của Phong Vân Vô Kỵ, không khí phía sau trở nên không khác gì một bức tường sắt. Tên ma tộc kia bị treo lơ lửng tại không trung, tứ chi phồng lên thật to, trên mặt tràn ngập vẻ kinh khủng.
- Ma tộc lẻn vào Thái Cổ, tổng cộng có bao nhiêu tên?
Phong Vân Vô Kỵ dữ tợn nhìn tên ma tộc kia, lạnh lùng nói.
- Ngươi… đừng nằm mơ… Ta… không… nói… cho ngươi… khục khục…
- Vậy sao?
Tay phải của Phong Vân Vô Kỵ vẫn giơ ra, chậm rãi đi về phía trước. Theo bước chân của hắn, khuôn mặt tên ma tộc kia càng trở nên tím ngắn, dưới tác dụng của một cỗ lực lượng vô hình, toàn bộ phần ngực sụp xuống bên dưới, phát ra những thanh âm răng rắc.
"Phụt!"
"Tuyệt Vô Ngân" hai mắt trợn trừng, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu xanh, thần sắc cứng đờ, sau đó toàn bộ thân thể dần dần trở nên mờ nhạt, như biến thành hư vô…
Phía trên hư ảnh kia, một cái bóng cực nhạt chạy về hướng sâu trong không gian, mắt thấy đã sắp biến mất tại không gian này. Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng cười lạnh một tiếng:
- Còn muốn chạy sao? Trong không gian của bổn tọa, không ai có thể chạy trốn.
Dứt lời, bàn tay của hắn liền mở ra, sau đó giơ lên, trực tiếp vươn vào trong hư không. Không khí như nước nổi lên từng vòng sóng gợn, bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp chụp về hướng hư ảnh nhàn nhạt kia…
Đại lượng cao thủ bắt đầu tìm đến, hi vọng được gia nhập vào trong Kiếm vực, bảo tồn một vực còn sót lại này.
Tin tức của Ám các vô cùng linh thông, điều này khiến cho Kiếm vực trong khoảng thời gian ngắn đã giải quyết rất nhiều phân tranh tại Thái Cổ. Vì sự an toàn của Kiếm vực, đa số trường hợp Phong Vân Vô Kỵ đều phái một cao thủ Thần cấp tọa trấn, chỉ cần có tình huống bất trắc, cao thủ Thần cấp kia chỉ cần ngăn chặn một hồi, hắn sẽ rất nhanh tìm đến.
Sau Ma Viên quyết, thực lực Phong Vân Vô Kỵ càng trở nên bí hiểm, dựa vào vô cực chi đạo tiểu thành của Độc Cô, cũng khó nhìn thấu được tu vi của hắn.
Mặc dù hôm nay, chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ ít đến mức gần như có thể bỏ qua, nhưng những chuyện sở hữu chân khí mới làm được, đối với hắn lại dễ như trở bàn tay. Chẳng hạn như Ngự Kiếm quyết phải cần chân khí mới có thể vận dụng, sau khi phá công, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ không giảm mà lại tăng, thường thường chỉ vừa động niệm đã không nhìn thấy hình bóng, không ai có thể theo kịp thân ảnh của hắn.
Mỗi khi gặp phải đối thủ cường ngạnh, Phong Vân Vô Kỵ liền có thể đến ngay lập tức, giải quyết đối thủ, không có chút chậm trễ nào.
Bất kể là cao thủ Thần cấp sơ kỳ hay là Thần cấp trung kỳ, Phong Vân Vô Kỵ đều chỉ dùng một chiêu đã khống chế đối phương.
Kiếm vực, vô hình trung giành được thanh danh, đồng thời không ngừng có cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập, khiến cho thực lực Kiếm vực không ngừng tăng tiến. Hôm nay, Kiếm vực đã có hơn một ngàn năm trăm đệ tử, thực lực xưng tuyệt cả Thái Cổ.
Đồng thời Phong Vân Vô Kỵ lại tham khảo các loại võ học Thái Cổ, cộng thêm một số võ học đỉnh cấp khác, sáng tạo ra một loại trúc cơ tâm pháp mà những người tu luyện các loại chân khí khác nhau đều có thể tu luyện được, kể cả những người trong tà đạo. Sau khi tu luyện môn trúc cơ tâm pháp này, dưới tình huống không cần huỷ bỏ chân khí đã có, có thể đem tất cả chân khí trong cơ thể chuyển hóa thành chân khí thuần khiết không thuộc tính, sau đó lại có thể chuyển sang tu luyện những võ học cao cấp khác.
Loại tâm pháp do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo này gần như khiến cho người luyện võ điên cuồng, nó bỏ qua khác biệt giữa trăm triệu võ học không hợp nhau, khiến cho những võ giả tu luyện võ công không được cao minh, đồng thời có thể tu luyện những võ học khác, hơn nữa còn có một khởi đầu tương đối cao, và một tiền đồ phát triển càng xán lạn.
Phàm là người gia nhập Kiếm vực, đều có thể được truyền thụ môn tâm quyết này.
Sau khi rất đông cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực, Ám các liền phát ra cảnh cáo, nói rằng bên trong số này nhất định không ít người có dụng tâm sâu xa, nhắc nhở các chủ phải cẩn thận lựa chọn đệ tử gia nhập Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên đối với điều này đã sớm có dự liệu. Kiến nghị của Ám các cũng không được hắn tiếp thu, trái lại tất cả cao thủ trong hệ phái tự do đều được phép gia nhập, cũng được truyền thụ môn tâm pháp này.
Mỗi khi có rất nhiều cao thủ gia nhập Kiếm vực, Phong Vân Vô Kỵ đều đi ra ngoài Kiếm các, tại trước vách núi nhắm mắt ngồi xếp bằng, thân hình dần dần trở nên như có như không.
Không ai biết hắn làm gì, có điều, một số cao thủ trong hệ phái tự do có tu vi cao đều ẩn ước phát giác được một cỗ thần thức như có như không đảo qua linh hồn của mình. Cảm giác này chỉ dừng lại trong nháy mắt, đến nỗi ngay cả người phát hiện cũng không khỏi hoài nghi có phải vì các loại nguyên nhân mà xuất hiện ảo giác hay không.
Sau khi an bài thỏa đáng những cao thủ trong hệ phái tự do này, Phong Vân Vô Kỵ lại đi vào bên trong Kiếm các. Thỉnh thoảng, hắn lại từ trong những đệ tử Kiếm vực này chọn ra một hai người, dẫn bọn họ tiến vào trong Kiếm các. Mọi người đồn rằng, những người này đều được vực chủ Kiếm vực nhận làm thân truyền đệ tử, được truyền thụ tuyệt đỉnh võ học của Thái Cổ.
Mọi người tất nhiên là hâm mộ không ngớt, có điều, tất cả cao thủ trong hệ phái tự do tiến vào Kiếm các đều không còn thấy xuất hiện lần nào. Mọi người lại đồn rằng, những người này đã tu luyện được võ học của vực chủ Kiếm vực, hiện đang ở trong Kiếm các bế quan chuyên cần tu luyện.
……
Địa vực nơi Kiếm vực toạ lạc, suốt năm bầu trời đều bị mây đen bao phủ, ngẫu nhiên có mấy ngày mây đen sẽ tán đi, những điều này cũng không phải cao thủ Kiếm vực làm, mà là do thiên tượng.
Đây lại là một ngày rất nhiều cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực. Từ bốn phương tám hướng, những cao thủ trong hệ phái tự do mặc đủ các loại y phục, tay cầm vũ khí đi về hướng Kiếm các. Từ xa xa, đỉnh núi chọc trời nơi Kiếm các tọa lạc ánh vào trong mắt, đồ sộ nguy nga, giống như danh tiếng của tay Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay Kiếm Thần.
Trong mắt người của hệ phái tự do, Kiếm vực đại biểu cho sự thần bí và cường đại, loại thần bí và cường đại này, một nửa đến từ chính bản thân Kiếm vực, một nửa lại đến từ vị vực chủ thần bí kia.
Trong khoảng thời gian ngắn sáng lập Kiếm vực, địa vị ngang hàng Đao vực. Lúc ban đầu, tu vi của vực chủ Kiếm vực cũng chỉ là Hoàng cấp, sau đó một đường thăng tiến, mấy chục vạn năm ngắn ngủi, ngay cả Chiến Đế cường hãn bá đạo trong truyền thuyết cũng không làm gì được y. Chiến Đế chỉ một người một đao đã diệt cả Ma vực, nhưng sau đó lại nghe đồn là bị thương trong tay của vị vực chủ Kiếm vực này.
Kiếm Thần, tại Thái Cổ đã đại biểu cho kỳ tích, một kỳ tích võ học.
Đồng thời, bởi vì lập trường sau đó, danh vọng của Kiếm vực càng lên như thuyền theo nước, đã ẩn ước có dấu hiệu trở thành thế lực số một số hai tại Thái Cổ.
Rất đông Hoàng Kim giáp sĩ tay cầm hoàng kim trường kích, phân bố khắp cả Kiếm vực, từng người thần thái uy vũ. Cao thủ Thần cấp của Kiếm vực cũng đứng trong hàng ngũ Hoàng Kim giáp sĩ, ánh mắt tuần tra trên người chúng cao thủ trong hệ phái tự do.
Trên Kiếm các Cao vút trong mây, một bóng đen ngồi xếp bằng, nhìn về phương xa, một thân y bào phần phật vũ động, như một pho tượng điêu khắc, hợp thành một thể với núi cao bên dưới.
Từ chân núi nhìn lên, thân ảnh như bàn thạch sừng sững bất động kia tại trong lòng mọi người sinh ra một loại uy áp vô thượng, vô hình trung, trong lòng mọi người bắt đầu có chút trầm trọng.
- Tuyệt Vô Ngân, ngươi sao vậy?
- Không! Không có gì!
Tên cao thủ trong hệ phái tự do này là một nam tử dung mạo chỉ khoảng ba mươi, trên người mặc áo bào xanh, dưới chân mang một đôi giày vải, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
- Thật sự không có việc gì sao?
Nam tử bên cạnh lại hỏi. Hai người này vốn là hảo hữu, lần này cùng nhau đến Kiếm các chính là muốn gia nhập Kiếm vực.
Lúc ban đầu, hai người còn vừa nói vừa cười, nhưng khi vừa bước vào trong phạm vi Kiếm các, sắc mặt của tên nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia lại trở nên có chút tái nhợt, dáo dác nhìn khắp mọi nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Thật sự không có việc gì, đừng hỏi nữa!
Tuyệt Vô Ngân có chút bực bội nói, loại thần sắc này trước đây chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn dường như có chút sợ hãi, trên khuôn mặt tái nhợt đã chảy đầy mồ hôi hột.
Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh núi cao, bóng đen ngồi xếp bằng không biết đã bao lâu bỗng nhảy xuống, giữa không trung đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện bên người tên nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia.
- Tham kiến vực chủ!
Những cao thủ trong hệ phái tự do rải rác chung quanh nhìn một cái đã nhận ra Phong Vân Vô Kỵ, đồng loạt khom mình hành lễ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đi về phía trước vài bước, trực tiếp đứng ở trước mặt nam tử gọi là Tuyệt Vô Ngân kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Ngươi đi theo ta!
Dứt lời, hắn liền ngự không bay về hướng Kiếm các, tốc độ không nhanh không chậm.
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Vực chủ cho mời, nhanh đi!
Tên hảo hữu bên cạnh vội vã nói. Những cao thủ trong hệ phái tự do chung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ. Chỉ cần không phải là ngu ngốc, đều nghe được lời đồn vực chủ Kiếm vực sẽ từ trong những cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực chọn ra một nhóm đệ tử, đích thân truyền thụ võ học, rất hiển nhiên, may mắn đã phủ xuống trên người tên Tuyệt Vô Ngân này.
Nhìn vẻ mặt của Tuyệt Vô Ngân trăm lần không muốn, một gã trung niên trưởng giả trong số cao thủ của hệ phái tự chung quanh như có chút suy nghĩ, đưa mắt nhìn Tuyệt Vô Ngân, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Thần trên Kiếm các như đang chờ đợi, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ trầm tư.
"Vì sao, hầu như tất cả những người may mắn được Kiếm Thần lựa chọn đều có vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?" Lão giả im lặng thầm nghĩ…
Khi y ngẩng đầu lên, Tuyệt Vô Ngân đã không còn thấy hình bóng, trên đỉnh núi, thân ảnh tôn quý kia cũng đã biến mất…
Bên trong Kiếm các.
Cửa gỗ mở rộng ra, Phong Vân Vô Kỵ chắp tay đứng thẳng trước bàn vuông. Khi Tuyệt Vô Ngân bước vào, một giọng nói hờ hững uy nghiêm quanh quẩn trong Kiếm các:
- Hồi phục hình thể của ngươi đi!
Tuyệt Vô Ngân biến sắc, lúng túng nói:
- Vực chủ nói thế là có ý gì? Tại hạ không hiểu.
Phong Vân Vô Kỵ như chậm thật nhanh xoay người lại, trong đôi mắt như sao trời bỗng nhiên lộ ra vẻ sắc bén:
- Còn muốn giả vờ sao? Các ngươi giấu được ánh mắt những người khác, nhưng không thể giấu được linh hồn tra xét của ta.
Dứt lời, khí tức trên người Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng nhạt đi, giống như đứng tại đây chỉ là một thi thể mất đi linh hồn .
Tu pháp giả sau khi đạt đến linh hồn dung nhập vào vị diện bản nguyên, sở hữu rất nhiều năng lực đặc thù. Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết những tu pháp giả khác sau khi dung nhập vào vị diện bản nguyên sẽ ra sao, nhưng đối với hắn, sau khi dung nhập vị diện bản nguyên, liền sở hữu một dạng năng lực khác, đó là tra xét linh hồn.
Bất cứ tồn tại nào đều không thể hoàn toàn thoát ly vị diện. Một khi đặt chân vào vị diện, bọn họ nhất định sẽ sinh ra ngàn vạn liên hệ cùng với vị diện này. Bất kể là mạnh là yếu, những tồn tại này đều có thể vạch ra rất nhiều tin tức mà người thường không thể nhìn thấy.
Một loại pháp thuật hạng nhất mà tu pháp giả sở hữu là Phản Quang thuật, có thể tra xét chuyện đã xảy ra mỗi một đoạn thời gian, chính là lợi dụng sự liên hệ này.
Một cỗ năng lượng ba động vô hình trôi nổi trong hư không. Sắc mặt của Tuyệt Vô Ngân đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, từ phía sau hắn, một hư ảnh nhàn nhạt dữ tợn giãy dụa bị một lực lượng vô hình bức bách ra bên ngoài cơ thể…
"Grào!"
Một tiếng gầm khàn khàn trầm thấp từ trong hư không vang lên, đó là thanh âm đến từ linh hồn.
- Kiếm Thần, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Giọng nói của Tuyệt Vô Ngân đột nhiên biến đổi, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái hiện lên vô số vết nứt, hai chiếc sừng từ trên đỉnh đầu vươn ra. Bên dưới thân thể nhân loại tan vỡ, một ma thân màu nâu bắt đầu lộ ra.
Phong Vân Vô Kỵ có vẻ như cũng không bất ngờ, chỉ là bình tĩnh nhìn tên nhân loại do ma vật biến thành này. Sự bình tĩnh này khiến cho "Tuyệt Vô Ngân" sinh ra một loại cảm giác vô cùng bất an.
- Nhân loại, không nên cố gắng ngăn cản bước tiến của ma tộc chúng ta! Các ngươi vốn không thể đấu lại chúng ta,
Tên ma tộc kia lạnh lùng nói.
Một vệt sắc bén xẹt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, "bìng" một tiếng, hai bên đại môn Kiếm các mạnh mẽ đóng lại.
- Muốn chạy trốn sao?
Nơi đại môn Kiếm các, thân thể của tên ma tộc kia bỗng hiện ra.
- Há há! Ngươi biết được ma tộc chúng ta đã xâm lấn Thái Cổ thì thế nào? Không lâu sau, ma tộc vĩ đại chúng ta sẽ trở lại xâm lược, đến lúc đó Thái Cổ sẽ rơi vào địa ngục, toàn bộ vũ trụ sẽ là thiên hạ của chúng ta.
Bị nhìn thấu ý đồ chân thực, tên ma tộc liền gầm lên.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt vang lên, tên ma tộc kia vừa nghe được liền giống như bị sét đánh, toàn thân run lên, kinh hãi nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Chỉ bằng một tên ma tộc nhỏ bé như ngươi, cũng dám cùng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bổn tọa!
Một vệt đỏ bừng xẹt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, tay phải như tia chớp từ dưới y bào vươn ra, hướng về phía tên ma tộc kia nắm lại.
"Ầm!"
Tên ma tộc kia giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khống chế, bị ném lên không trung. Dưới sự điều khiển của Phong Vân Vô Kỵ, không khí phía sau trở nên không khác gì một bức tường sắt. Tên ma tộc kia bị treo lơ lửng tại không trung, tứ chi phồng lên thật to, trên mặt tràn ngập vẻ kinh khủng.
- Ma tộc lẻn vào Thái Cổ, tổng cộng có bao nhiêu tên?
Phong Vân Vô Kỵ dữ tợn nhìn tên ma tộc kia, lạnh lùng nói.
- Ngươi… đừng nằm mơ… Ta… không… nói… cho ngươi… khục khục…
- Vậy sao?
Tay phải của Phong Vân Vô Kỵ vẫn giơ ra, chậm rãi đi về phía trước. Theo bước chân của hắn, khuôn mặt tên ma tộc kia càng trở nên tím ngắn, dưới tác dụng của một cỗ lực lượng vô hình, toàn bộ phần ngực sụp xuống bên dưới, phát ra những thanh âm răng rắc.
"Phụt!"
"Tuyệt Vô Ngân" hai mắt trợn trừng, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu xanh, thần sắc cứng đờ, sau đó toàn bộ thân thể dần dần trở nên mờ nhạt, như biến thành hư vô…
Phía trên hư ảnh kia, một cái bóng cực nhạt chạy về hướng sâu trong không gian, mắt thấy đã sắp biến mất tại không gian này. Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng cười lạnh một tiếng:
- Còn muốn chạy sao? Trong không gian của bổn tọa, không ai có thể chạy trốn.
Dứt lời, bàn tay của hắn liền mở ra, sau đó giơ lên, trực tiếp vươn vào trong hư không. Không khí như nước nổi lên từng vòng sóng gợn, bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp chụp về hướng hư ảnh nhàn nhạt kia…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ