Phi Thăng Chi Hậu

Chương 345: Kinh sợ thối lui

Hai tròng mắt của Bổn Tôn vừa mở, thế giới đen trắng liền tái hiện, thế giới trong mắt biến ảo không ngừng. Ma ảnh gào thét khắp bầu trời bỗng tiêu tán vô tung, bóng người mờ ảo ẩn trong hư không lập tức trở nên rõ ràng. Sau khi nhìn rõ bản thể của tên cường giả Ma giới kia, ánh mắt của Bổn Tôn liền dời đi.

Một cảm giác bị khinh thường và sỉ nhục dâng lên trong lòng, tên cường giả Ma giới kia quát lớn một tiếng, phát ra một ma chưởng to lớn đánh về phía Bổn Tôn. Hư không rung động, phát ra tiếng rít, thanh thế có một không hai, nhưng Bổn Tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

Ánh mắt của hắn tập trung trên người tên cường giả Thiên Ma tộc thân mặc tuyệt thế mãnh thú chiến giáp kia, một ánh đao sáng loáng trong nháy mắt đã đến trước mặt, một hàng vết đao như muốn chặt đứt hư không từ hai bên xuất hiện, bỗng nhiên chém xuống.

Bổn Tôn lấy một địch hai, vẫn sừng sững bất động, tay phải hợp lại thành đao, như tia chớp chém xuống …

Không hề có một chút khí tức, một không gian thông đạo vô thanh vô tức mở ra trước người Bổn Tôn, một đầu khác của thông đạo lộ ra một gã ma tộc vảy tím ngồi ngay ngắn trên một chiếc long ỷ lớn như bàn thạch. Tay phải Bổn Tôn vươn ra, đánh về hướng thông đạo, chưởng chưa đến, áp lực đã khiến cho một tầng đá dày trong đại điện hoàn toàn vụn, những ma tộc đứng hai bên thất khiếu chảy máu, lần lượt ngã xuống…

Trong những tiếng kinh hô, tên ma tộc bá chủ ngồi thẳng trên long ỷ bỗng nhiên mở mắt ra, đánh về phía trước một chưởng…

Gần như đồng thời, trong hư không vô tận u ám, bóng đen mờ ảo lập tức tiêu tán vô tung, ma chưởng khổng lồ chỉ còn cách Bổn Tôn một thước bỗng hóa thành gió tiêu tan.

Mấy chục vết đao cô đọng đến cực điểm có thể tồi sơn liệt thạch, đao đoạn không gian từ trong tay cường giả Thiên Ma tộc chém ra. Vẻ mặt Bổn Tôn vẻ mặt hờ hững, trực tiếp vươn hai ngón tay đâm vào trong đao ảnh, nhẹ nhàng kẹp lại. Một tiếng kim thiết vang lên, một đạo đao ảnh chợt ngưng tụ lại, hóa thành một thanh đao hẹp dài. Phía sau trường đao, thân ảnh của tên cường giả Thiên Ma tộc kia chợt hiện ra, nơi mà y vốn đứng, thân ảnh rung động bỗng nhiên tiêu tán…

"Vút vút!"

Hàng loạt vết đao từ hai bên chém về phía Bổn Tôn, khi còn chưa đến một tấc, bỗng nhiên gập lại, giống như xuyên qua một không gian uốn lượn, vạch về phía sau…

"Đinh!"

Một tiếng vang lên, thanh đao hẹp màu xanh kia bỗng xuất hiện ra hai vết ngón tay sâu. Tên cường giả Thiên Ma tộc kia thét lên một tiếng, giống như gặp phải quỷ mị, lập tức lui về, nhập vào trong một phiến không gian thông đạo phía sau, biến mất không thấy, ngay cả thanh trường đao kia cũng không thèm quan tâm…

Trên mặt Bổn Tôn lần đầu tiên lộ ra vẻ nghi hoặc, cẩn thận quan sát trường đao kia, giống như ngạc nhiên vì thanh trường đao này cũng không đứt đoạn, chỉ xuất hiện hai vết ngón tay sâu. Đương nhiên, thần sắc nghi hoặc đó cũng rất nhanh biến mất, Bổn Tôn lại chìm vào trong thế giới thôi diễn vô tận. Bên dưới thân, vết nứt không gian thông đến một đại điện của Ma giới, bị tên Ma giới bá chủ kia nhìn thấy một màn tràng cảnh kinh người này, lập tức thi triển đại thần thông, nhanh chóng di chuyển đến nơi của hắn…

Hư không đen kịt lại lần nữa khôi phục yên tĩnh…

oOo

Đao vực.

Phía trước Chiến Đế hành cung, hai bên thang băng nhiều đến ngàn tầng, vô số cao thủ Chiến tộc khí tức cường đại chấp đao đứng hầu, tộc nhân mới từ Vu tộc đến cùng với Chiến tộc khác đều bận rộn chế tạo tế đàn vần dùng cho tế tự.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên thềm băng trước Chiến Đế hành cung, một gã nam tử khí khái bất phàm thân khoác áo bào đen hư không xuất hiện, trước đó không một ai phát giác được y.

"Cheng!"

Những tiếng dao sắc xé gió vang lên:

- Người nào?

Nam tử áo đen kia ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua chúng đệ tử Chiến tộc hai bên, lại nhìn lên băng điện nửa trong suốt.

- Ta đến để gặp đế quân của các ngươi.

Trong mắt nam tử kia hiện lên vẻ tang thương, trên mặt hiện lên thần sắc đại hỉ đại bi, chỉ có người từng đại triệt đại ngộ mới có được.

Nói xong câu đó, y liền trực tiếp bước lên trên thềm đá.

- To gan!

Từng tiếng quát lớn vang lên, từng ánh đao mang theo hàn khí phá không chém về hướng người áo đen kia.

Người nọ đi lại ung dung, cũng không nhìn về phía hai bên. Những ánh đao rõ ràng chém về phía thân thể hắn, nhưng lần lượt đều sai lệch hạ xuống phía sau hắn. Mặc dù ánh đao dày đặc, nhưng người nọ lại giống như đi dạo trong sân vắng.

- Lui ra!

Một giọng nói chất phác mà uy nghiêm từ bên trong Chiến Đế hành cung vang lên, chính là thanh âm của ngươi đứng đầu Chiến tộc, Chiến Đế.

- Vâng thưa đế quân!

Tất cả đều cúi người lui ra. Huỳnh Hoặc thân mặc hắc bào chợt lóe lên, khi lần nữa xuất hiện thì đã vào bên trong Chiến Đế hành cung…

Bên trong một gian phòng tối của Chiến Đế hành cung, tại khoảnh khắc Huỳnh Hoặc mở cửa ra, Chiến Đế bỗng nhiên mở mắt, trong mắt chợt sáng lên.

Huỳnh Hoặc còn chưa nói chuyện, Chiến Đế đã lên tiếng:

- Ta đã biết ý đồ đến của ngươi, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi…

Huỳnh Hoặc nhìn chằm chằm vào Chiến Đế, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Ngươi có biết mình đang làm gì không?… Chắc ngươi cũng biết bọn họ đang lợi dụng ngươi.

- Ta tuyệt không hối hận…

Chiến Đế lại nhắm hai mắt lại, hờ hững nói:

- Chỉ cần có thể cứu nàng quay về, tất cả đều đáng giá…

Một tiếng thở dài xa xăm quanh quẩn trong mật thất:

- Hi vọng, ngươi thật sự sẽ không hối hận…

Thanh âm còn chưa dứt, thân hình Huỳnh Hoặc đã biến mất vô tung…

oOo

Kiếm vực.

Hôm nay tại Kiếm vực, gần như đã không ai có thể nhìn thấu tu vi của Phong Vân Vô Kỵ, trong cơ thể hắn cũng không có chân khí, nhưng những chuyện mà chỉ có chân khí mới làm được, đối với hắn lại dễ như trở bàn tay.

- Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, quả thật sâu không lường được.

Độc Cô Vô Thương không khỏi cảm thán. Hôm nay Phong Vân Vô Kỵ giống như một cái đầm nước sâu, đứng ở trên bờ không thể nhìn rõ rốt cuộc sâu đến bao nhiêu.

- Sư phụ… hẳn là không có việc gì chứ?

Bên cạnh Độc Cô, Trì Thương do dự hỏi.

- Sư tôn của ngươi sau khi trải qua lần này đã đạt đến một cảnh giới khác, ngay cả ta cũng không cách nào nhìn thấu… Trong thiên hạ này, cho dù là Chiến Đế chỉ sợ cũng khó có thể dễ dàng đả thương y.

Một già một trẻ, hai người đứng thẳng trên sườn núi phía trước Kiếm các, từ xa xa nhìn Phong Vân Vô Kỵ khoác một bộ hắc bào bước ra, giống như một khóm mây biến mất vô tung.

Phong Vân Vô Kỵ đạp bước giữa hư không như giẫm trên đất bằng, bước chân như nước chảy mây trôi đi về hướng bắc. Cách một đoạn thời gian, thân hình của hắn chợt biến mất, khi lần nữa xuất hiện thì đã ở bên ngoài mấy trăm dặm . Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Phong Vân Vô Kỵ lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh, không hỉ không bi, có một loại cảm giác nắm chắc đại cục trong tay.

Thân hình chợt biến mất, vượt qua vô số dãy núi, khi xuất hiện thì đã ở bên ngoài trăm dặm…

Một đường đi về hướng bắc, Phong Vân Vô Kỵ thỉnh thoảng lại nhìn thấy một số đệ tử Chiến tộc đang truy sát những người trong hệ phái tự do. Hắn giống như không hề nhìn thấy, đè thấp áo choàng trên đầu, bước nhanh về hướng Tuyết vực.

Bỗng nhiên, không gian bị mở ra một lỗ hổng, một bóng người áo đen từ bên trong xuất hiện. Người nọ dường như đang mang tâm sự, cũng không ngẩng đầu lên, vội vã bước nhanh qua bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc đi bên người, mũ trùm đầu của người nọ theo gió phần phật vũ động, một khuôn mặt tang thương mà quen thuộc in vào trong mắt Phong Vân Vô Kỵ.

- Huỳnh Hoặc tiền bối!

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ vẫn đi về phía trước, miệng mở ra, bất giác gọi ra tên của một người.

Bên ngoài trăm trượng, bóng người vội vã kia vốn đã trở nên mờ nhạt, như sóng gợn nổi lên, nhưng khi bốn chữ này lọt vào trong tai, thân thể không khỏi run lên, thân ảnh một lần nữa trở nên ngưng thật.

- Vô Kỵ?

Hai người gần như đồng thời quay lại, bốn mắt nhìn nhau, một loại biểu tình vui sướng đồng thời hiện lên trên mặt.

Sau đó lập tức là một phen hàn huyên. Hai người đã chia tay mấy chục vạn năm, dễ dàng tìm một dãy núi phụ cân, đốt lên một đống lửa, lại tùy ý bắt một ít chim muông hoang dã, trực tiếp xiên với nhau treo nướng trên lửa. Hai người ba lần gặp mặt, gần như mỗi lần đều là loại tình cảnh này: đống lửa, thịt quay, gió to, dãy núi.

Khói xanh lượn lờ từ trong dãy núi bốc lên, mùi dầu mỡ thơm ngát cũng phiêu tán ra khắp nơi. Bàn tay thon dài của Phong Vân Vô Kỵ từ trên đống lửa kéo một khối thịt xuống, nhai vài cái, sau đó mở miệng nói:

- Huỳnh Hoặc tiền bối! Ta thấy người rất vội vã, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Điều này hình như cũng không giống người thường ngày.

Huỳnh Hoặc thản nhiên cười nói:

- Có thể có chuyện gì chứ! Từ trước đến nay ta đã quen tự do, có thể có chuyện gì đây?… Khác thường chính là ngươi đấy, không làm vực chủ Kiếm vực, lại khoác một bộ bào đen, hành sự quỷ dị, rốt cuộc muốn làm gì?

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, cười nói:

- Nếu tiền bối đã không muốn nói, tại hạ cũng sẽ không truy hỏi nữa… Người đã thấy ta thân mặc bào đen, vậy thì nên biết ta muốn đi nơi nào chứ!

Huỳnh Hoặc bỗng nhiên nghiêm mặt:

- Ngươi muốn đi bắc địa triều thánh?

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Tiền bối có muốn đi cùng ta không?

Huỳnh Hoặc ngẩng đầu thở dài một tiếng, to ra tâm thần có chút không yên:

- Ngươi đi đi… Ta còn có một số việc phải đi làm.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Có thể khiến cho Huỳnh Hoặc đều tâm thần không yên, còn không che giấu được tâm tình trong lòng, việc này tất nhiên là không nhỏ.

- Tiền bối! Ta cũng không hỏi người sự tình rốt cuộc ra sao, có điều… Nếu như người cần đến Vô Kỵ , chỉ cần một tờ giấy mời, Vô Kỵ sẽ đem toàn bộ lực lượng tương trợ.

- Ai!

Huỳnh Hoặc cảm thán một tiếng, cũng không trực tiếp cự tuyệt, trên khuôn mặt khắc đầy năm tháng tang thương lộ ra vẻ hồi tưởng:

- Từ trước đến nay ta độc lai độc vãng quen rồi, sau lưng cũng không có thế lực gì… Lời hứa của ngươi ta sẽ khi nhớ, sau này nếu cần ta sẽ nhờ ngươi giúp đỡ.

Huỳnh Hoặc hít một hơi thật dài, giống như muốn đem tất cả tâm tư chôn vào sâu trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ hào hiệp quen thuộc, cười cười tự giễu, đưa tay trực tiếp từ trong lửa kéo xuống một cái cần cổ, chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt đảo qua trên người Phong Vân Vô Kỵ, không khỏi khẽ "ồ" một tiếng.

- Vô Kỵ… ngươi thật sự đã tu pháp thuật?

Tâm thần Huỳnh Hoặc vẫn không yên, đến lúc này mới phát hiện dị trạng của Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy khẽ ngẩn người, sau đó cười nói:

- Ta còn nhớ lần thứ hai gặp mặt, tiền bối vẫn kiên trì nói rằng chỉ có mấy chục vạn năm tu vi, đến giờ vẫn kiên trì với thuyết pháp này sao?

- Cái này… Ha ha! Hôm nay ngay cả ta cũng khó đánh giá chuẩn xác thực lực của ngươi, thuyết pháp này tự nhiên là không cách nào giấu diếm được ngươi nữa.

Dứt lời, hai người đều cười.

- Ta phải đi rồi!

Huỳnh Hoặc đứng lên, đưa mắt nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói:

- Trước đó ta đã đến Chiến tộc một chuyến, đã gặp được Chiến Đế… Có thời gian, ta đề nghị ngươi đến Chiến tộc gặp Chiến Đế hiện tại… chuyện này đối với các ngươi có lẽ sẽ có trợ giúp… Ta đi đây…

Dứt lời, thân thể Huỳnh Hoặc hơi nghiêng về phía trước, như cọc gỗ ngã xuống, khi cùng với mặt đất tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, thân hình đột nhiên hóa thành một chùm sương đen, theo gió phiêu tán…
Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại