Phi Thăng Chi Hậu
Chương 32: Mục tí dục liệt
Trên đường Phong Vân Vô Kị bay tới Đao vực, còn cách Đao vực khoảng ba ngàn dặm, mũi ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt, trong lòng Phong Vân Vô Kị khẽ động, từ trên không hạ xuống mặt đất.
Trong vùng núi non chập chùng, có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nhưng nước suối lại bị nhiễm hồng, một màu đỏ tươi, mùi máu tươi chính là truyền lại từ nơi đây.Theo dọc dòng suối lên đến thượng lưu, Phong Vân Vô Kị phát hiện một thi thể trôi từ trên xuống, trên thi thể tràn đầy vết thương,đã ngâm trong dòng nước đến trương phình.
Phong Vân Vô Kị bước nhanh hơn lên thượng lưu, thi thể càng lúc càng nhiều, những ngọn cổ thụ hai bên dòng suối đều đã gãy rời, như bị một cơn lốc đi qua.
"Các người là đồ súc sinh, cầm thú, cùng người trong tộc, lại giúp bọn chúng tác ác, các ngươi còn là người sao!" Một âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ từ phía trước truyền lại, trong âm thanh đầy sự phẫn nộ, dường như kèm theo tiếng khóc, làm trong lòng Phong Vân Vô Kị khẽ động, bước nhanh hơn.
Tại một khu đất trống, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một tình cảnh làm người ta đau đớn, một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đang bị bốn đại hán cường tráng đè trên mặt đất, y phục trước ngực đã bị xé nát, lộ ra da thịt trắng trẻo, chiếc quần màu xanh đã bị vén lên,phía trước có một thiếu niên đang cười dâm tà, đã tụt quần ra, đang muốn làm chuyện bỉ ổi.
Xung quanh có nhiều vũ giả, trong đó có vài người Phong Vân Vô Kị đã quen mặt, một người là Đao vực tuần la sứ khi y trong động đã thấy , người còn lại không ngờ chính là Đại Tự Tại tán nhân. Đối mặt với tình cảnh không bằng cầm thú này, Đại tự Tại tán nhân quay mặt qua một bên, không hề quan tâm.
Mắt thấy thiếu niên kia muốn tương vật đang ngưỡng cao đâm vào trong người thiếu nữ dưới mặt đất, Phong Vân Vô Kị quát lạnh một tiếng: "Dừng tay!"
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thiếu niên kia nhìn qua, cười lạnh: "Tốt, tốt, loài người các ngươi hay thích làm chuyện anh hùng cứu mĩ nhân, ta muốn xem xem, ngươi bằng cái gì mà anh hùng cứu mĩ từ trong tay ta."
"Mau lùi lại, chuyện này, không được nhúng tay vào!" Đại Tự Tại tán nhân vội vàng nói, lúc này Phong Vân Vô Kị đã dịch dung, y đương nhiên không nhận ra.
"Nhìn ngươi tự nhận là người trong chính đạo , không ngờ lại khoanh tay đứng nhìn!" Phong Vân Vô Kị lạnh lẽo trừng mắt nhìn Đại Tự Tại tán nhân , bước lại gần.
"Ôi....Chuyện này, ngươi không hiểu...Mau đi đi!" Đại Tự Tại tán nhân mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì để Phong Vân Vô Kị rời đi.
"Ai?Chuyện Đao vực làm, còn không nhanh lùi lại!" Đao vực tuần la sứ sắc mặt biến đổi, khẽ ra hiệu, môn hạ Đao vực bốn xung quanh đã rút đao khỏi vỏ, vây Phong Vân Vô Kị lại.
"Thì ra là một kẻ không biết tự lượng sức, quấy nhiễu nhã hứng của ta, Đao Quyết, ngươi nên biết làm thế nào rồi đấy! Chắc không cần bản vương dạy ngươi nữa!" Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, sắp nâng chân thiếu nữ lên.
"Bại loại vô sỉ!" Phong Vân Vô Kị không nói thêm, tay phải vung ra, Kiếm Đảm trong lòng bàn tay đã hoá thành một thanh trường đao, lạc vào trong tay Phong Vân Vô Kị .
"Tả Đạo!" Một đạo vô hạn đao khí đã rời tay bắn ra, chém thẳng tới thiếu niên kia. Mười hai vũ giả của Đao vực đang cùng đứng trước thân Phong Vân Vô Kị , mười hai đạo đao khí cùng lúc xuất thủ.
Ầm! Một đao của Phong Vân Vô Kị không những chém tan đao khí của mười hai vũ giả Đao vực, đẩy mười hai người bọn họ bắn ra, còn thuận thế chém tới thiếu niên kia. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Không thể!" Đại Tự Tại tán nhân kêu lên kinh hoàng một tiếng, nhảy ra chắn trước đường đi của đao khí, Đại Tự Tại Bất Động Căn Bổn Ấn đã xuất thủ.Đao khí bàng bạc của Tả Đạo va chạm với khí kình quanh người Đại Tự Tại tán nhân, gây ra một luồng chấn kình, gần như phá vỡ Đại Tự Tại Bất Động Căn Bổn Ấn.
"Thí chủ, mau đi đi, đừng nói ngươi, cả ta cũng không thể động vào , chuyện này liên hệ quá lớn , ngươi nếu ra tay, tất trở thành tội nhân thiên cổ !" Trên môi Đại Tự Tại tán nhân đã ứa ra một vết máu nhỏ, người hơi rung nói.
"Đao Quyết!" Thiếu niên kia trên mặt hiện ra vẻ bất duyệt, quát lên với Đao vực tuần la sứ.
Đao Quyết thân hình đột nhiên loáng lên,lần xuất hiện kế thì đã cùng với vô thượng đao khí đánh mạnh vào ngực Phong Vân Vô Kị . Phong Vân Vô Kị không ngờ , Đao vực tuần la sứ lại ra sát thủ, kêu thảm một tiếng, cả người bị chém bay.
Một vết thương kéo dài từ tay trái Phong Vân Vô Kị đến sườn phải, Phong Vân Vô Kị quỳ gối dưới mặt đất, máu tươi từ trên ngực chảy ra, tóc dài xõa xuống, che kín khuôn mặt.
"Đại Tự Tại tán nhân, ngươi luôn muốn ta bỏ đi, chắc nguyên vì kẻ này là thiếu chủ của Đao vực, hừ! Đừng nói thiếu chủ đao vực, ngay cả vực chủ Đao vực làm chuyện khốn kiếp này, ta cũng quyết rút đao can dự.
"Ôi, ta kêu ngươi đi, ngươi quyết không đi, khi ngươi đến chắc nhìn thấy các thi thể trên đường, họ đều giống ngươi, không biết suy nghĩ cẩn thận, hành sự lỗ mãng, nên mới có kết cục như vậy." Đại Tự Tại tán nhân thở dài nói.
"Hừ , các người ai cũng cố kị, vậy để bản vương nói cho ngươi ." Thiếu niên kia đột ngột đứng dậy, lạnh lẽo nhìn Phong Vân Vô Kị :"Bản vương là nhị hoàng tử của Ma giới, chỉ vì một thiếu nữ nhỏ nhoi, các ngươi dám động đến ta, ha ha, hắn....hắn,đều biết bản vương , đừng nói những tên này, nơi này cách Đao vực của các người không đến ba ngàn dặm, mấy kẻ mạnh của loài người ở Đao vực, sợ rằng đều biết bản vương đang làm gì.Bọn chúng còn không dám đến quấy rầy, ngươi chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé, không ngờ dám quấy nhiễu chuyện tốt của ta. Tứ đại hộ vệ, giết hắn, bản vương muốn móc tim hắn ra thưởng thức một lần.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kị kịch biến,không dám tin trừng trừng nhìn đám người Đại Tự Tại tán nhân, một cỗ nộ khí từ trong người trùng lên, như muốn phá tung lồng ngực : "Các ngươi dung túng một tên yêu ma lăng nhục một người cùng tộc?!!"
Người ở xung quanh đều ngoảnh đầu qua.Lúc này âm thanh khe khẽ của thiếu nữ truyền tới: "Ngươi mau chạy đi, mạng ta đã xong rồi!"
"Đại Tự Tại tán nhân, Đao Quyết, bản vương ra lệnh các người giết ngay nam nhân này cho bản vương, bằng không khi bản vương quay về Ma giới, tất nói với phụ vương, huy động trăm vạn đại quân, giết sạch loài người các ngươi." Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hiện ra vẻ ác độc.
Bốn đạo ma khí bốc thẳng lên trời, bốn nam tử sắc mặt biến đen hiện ra trong luồng ma khí, thân thể cao dần lên,trên bắp tay trần, một lớp vảy màu vàng kim hiện ra trên da.
Bốn kẻ này đã cao đến hơn 3 thước, hoàn toàn không giống loài người, đôi tròng mắt hoàn toàn biến thành màu tím, gầm lên một tiếng, lao đến Phong Vân Vô Kị .
Phong Vân Vô Kị từ từ đứng lên, ánh mắt đầy kiên nghị, tay trái nhanh chóng trên ngực điểm huyệt cầm máu, tay phải vung lên, Kiếm Đảm đã trong tay.
Bốn hộ vệ ma tộc gào lên điên dại , lao đến Phong Vân Vô Kị , không xa, mười hai vũ giả Đao vực đã rút đao khỏi vỏ.
Vương tử Ma tộc cười ác độc, nắm lấy cổ thiếu nữ, tay dùng sức xé nát toàn bộ y phục của thiếu nữ, thân hình mơn mởn lộ ra trong không khí, cái vật cứng đơ đã đối thẳng hạ thể thiếu nữ.Vào lúc tên vương tử Ma tộc định làm chuyện bỉ ổi, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn.
"Thả nàng ấy ra!...." Phong Vân Vô Kị giận dữ hét lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng ,nhưng bốn kẻ Ma tộc cùng vũ giả Đao vực đã lao đến nơi.
Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, ngiến răng, khuôn mặt kiên cường nói: "Yêu ma, ta cho dù có chết, cũng quyết không cho ngươi thoả mãn mục đích." Nói xong, miệng dùng lực cắn chặt,sau đó một dòng máu tươi chảy ra từ bên mép, đầu lệch ra, tay chân mềm nhũn buông lỏng.
Một tên Ma tộc đi qua, tham xét trên mũi nàng ta, rút tay nói với nhị hoàng tử: "Điện hạ, y đã cắn lưỡi tự vẫn rồi."
Bốp!Nhị hoàng tử một chưởng tát vào mặt thiếu nữ, lạnh lùng nói: "Không ngờ làm hỏng hứng bản vương." Đột nhiên quay đầu nhìn tên kiếm khách trẻ tuổi xuất hiện giữa đường, trong ánh mắt đầy hung bạo.
Ầm!
Phong Vân Vô Kị bị mười hai đạo đao khí bá đạo cùng bốn đạo quyền kình đánh trúng cơ thể bắn bay ra, một dòng máu tươi chảy ra từ trong miệng,ruột gan như bị phá nát.Lờ mờ, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một giọt nước mắt chảy ra từ mắt thiếu nữ, sắc mặt đầy tuyệt vọng, thống khổ, buồn bã, bất cam cùng căm thù, đôi mắt nguyên linh động, từ từ biến thành một màu đen, không chuyển động....
A!Ta căm hận!Ta căm hận!Tại sao!Tại sao!Sức mạnh!Ta cần sức mạnh!
Trong vùng núi non chập chùng, có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nhưng nước suối lại bị nhiễm hồng, một màu đỏ tươi, mùi máu tươi chính là truyền lại từ nơi đây.Theo dọc dòng suối lên đến thượng lưu, Phong Vân Vô Kị phát hiện một thi thể trôi từ trên xuống, trên thi thể tràn đầy vết thương,đã ngâm trong dòng nước đến trương phình.
Phong Vân Vô Kị bước nhanh hơn lên thượng lưu, thi thể càng lúc càng nhiều, những ngọn cổ thụ hai bên dòng suối đều đã gãy rời, như bị một cơn lốc đi qua.
"Các người là đồ súc sinh, cầm thú, cùng người trong tộc, lại giúp bọn chúng tác ác, các ngươi còn là người sao!" Một âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ từ phía trước truyền lại, trong âm thanh đầy sự phẫn nộ, dường như kèm theo tiếng khóc, làm trong lòng Phong Vân Vô Kị khẽ động, bước nhanh hơn.
Tại một khu đất trống, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một tình cảnh làm người ta đau đớn, một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đang bị bốn đại hán cường tráng đè trên mặt đất, y phục trước ngực đã bị xé nát, lộ ra da thịt trắng trẻo, chiếc quần màu xanh đã bị vén lên,phía trước có một thiếu niên đang cười dâm tà, đã tụt quần ra, đang muốn làm chuyện bỉ ổi.
Xung quanh có nhiều vũ giả, trong đó có vài người Phong Vân Vô Kị đã quen mặt, một người là Đao vực tuần la sứ khi y trong động đã thấy , người còn lại không ngờ chính là Đại Tự Tại tán nhân. Đối mặt với tình cảnh không bằng cầm thú này, Đại tự Tại tán nhân quay mặt qua một bên, không hề quan tâm.
Mắt thấy thiếu niên kia muốn tương vật đang ngưỡng cao đâm vào trong người thiếu nữ dưới mặt đất, Phong Vân Vô Kị quát lạnh một tiếng: "Dừng tay!"
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thiếu niên kia nhìn qua, cười lạnh: "Tốt, tốt, loài người các ngươi hay thích làm chuyện anh hùng cứu mĩ nhân, ta muốn xem xem, ngươi bằng cái gì mà anh hùng cứu mĩ từ trong tay ta."
"Mau lùi lại, chuyện này, không được nhúng tay vào!" Đại Tự Tại tán nhân vội vàng nói, lúc này Phong Vân Vô Kị đã dịch dung, y đương nhiên không nhận ra.
"Nhìn ngươi tự nhận là người trong chính đạo , không ngờ lại khoanh tay đứng nhìn!" Phong Vân Vô Kị lạnh lẽo trừng mắt nhìn Đại Tự Tại tán nhân , bước lại gần.
"Ôi....Chuyện này, ngươi không hiểu...Mau đi đi!" Đại Tự Tại tán nhân mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì để Phong Vân Vô Kị rời đi.
"Ai?Chuyện Đao vực làm, còn không nhanh lùi lại!" Đao vực tuần la sứ sắc mặt biến đổi, khẽ ra hiệu, môn hạ Đao vực bốn xung quanh đã rút đao khỏi vỏ, vây Phong Vân Vô Kị lại.
"Thì ra là một kẻ không biết tự lượng sức, quấy nhiễu nhã hứng của ta, Đao Quyết, ngươi nên biết làm thế nào rồi đấy! Chắc không cần bản vương dạy ngươi nữa!" Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, sắp nâng chân thiếu nữ lên.
"Bại loại vô sỉ!" Phong Vân Vô Kị không nói thêm, tay phải vung ra, Kiếm Đảm trong lòng bàn tay đã hoá thành một thanh trường đao, lạc vào trong tay Phong Vân Vô Kị .
"Tả Đạo!" Một đạo vô hạn đao khí đã rời tay bắn ra, chém thẳng tới thiếu niên kia. Mười hai vũ giả của Đao vực đang cùng đứng trước thân Phong Vân Vô Kị , mười hai đạo đao khí cùng lúc xuất thủ.
Ầm! Một đao của Phong Vân Vô Kị không những chém tan đao khí của mười hai vũ giả Đao vực, đẩy mười hai người bọn họ bắn ra, còn thuận thế chém tới thiếu niên kia. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Không thể!" Đại Tự Tại tán nhân kêu lên kinh hoàng một tiếng, nhảy ra chắn trước đường đi của đao khí, Đại Tự Tại Bất Động Căn Bổn Ấn đã xuất thủ.Đao khí bàng bạc của Tả Đạo va chạm với khí kình quanh người Đại Tự Tại tán nhân, gây ra một luồng chấn kình, gần như phá vỡ Đại Tự Tại Bất Động Căn Bổn Ấn.
"Thí chủ, mau đi đi, đừng nói ngươi, cả ta cũng không thể động vào , chuyện này liên hệ quá lớn , ngươi nếu ra tay, tất trở thành tội nhân thiên cổ !" Trên môi Đại Tự Tại tán nhân đã ứa ra một vết máu nhỏ, người hơi rung nói.
"Đao Quyết!" Thiếu niên kia trên mặt hiện ra vẻ bất duyệt, quát lên với Đao vực tuần la sứ.
Đao Quyết thân hình đột nhiên loáng lên,lần xuất hiện kế thì đã cùng với vô thượng đao khí đánh mạnh vào ngực Phong Vân Vô Kị . Phong Vân Vô Kị không ngờ , Đao vực tuần la sứ lại ra sát thủ, kêu thảm một tiếng, cả người bị chém bay.
Một vết thương kéo dài từ tay trái Phong Vân Vô Kị đến sườn phải, Phong Vân Vô Kị quỳ gối dưới mặt đất, máu tươi từ trên ngực chảy ra, tóc dài xõa xuống, che kín khuôn mặt.
"Đại Tự Tại tán nhân, ngươi luôn muốn ta bỏ đi, chắc nguyên vì kẻ này là thiếu chủ của Đao vực, hừ! Đừng nói thiếu chủ đao vực, ngay cả vực chủ Đao vực làm chuyện khốn kiếp này, ta cũng quyết rút đao can dự.
"Ôi, ta kêu ngươi đi, ngươi quyết không đi, khi ngươi đến chắc nhìn thấy các thi thể trên đường, họ đều giống ngươi, không biết suy nghĩ cẩn thận, hành sự lỗ mãng, nên mới có kết cục như vậy." Đại Tự Tại tán nhân thở dài nói.
"Hừ , các người ai cũng cố kị, vậy để bản vương nói cho ngươi ." Thiếu niên kia đột ngột đứng dậy, lạnh lẽo nhìn Phong Vân Vô Kị :"Bản vương là nhị hoàng tử của Ma giới, chỉ vì một thiếu nữ nhỏ nhoi, các ngươi dám động đến ta, ha ha, hắn....hắn,đều biết bản vương , đừng nói những tên này, nơi này cách Đao vực của các người không đến ba ngàn dặm, mấy kẻ mạnh của loài người ở Đao vực, sợ rằng đều biết bản vương đang làm gì.Bọn chúng còn không dám đến quấy rầy, ngươi chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé, không ngờ dám quấy nhiễu chuyện tốt của ta. Tứ đại hộ vệ, giết hắn, bản vương muốn móc tim hắn ra thưởng thức một lần.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kị kịch biến,không dám tin trừng trừng nhìn đám người Đại Tự Tại tán nhân, một cỗ nộ khí từ trong người trùng lên, như muốn phá tung lồng ngực : "Các ngươi dung túng một tên yêu ma lăng nhục một người cùng tộc?!!"
Người ở xung quanh đều ngoảnh đầu qua.Lúc này âm thanh khe khẽ của thiếu nữ truyền tới: "Ngươi mau chạy đi, mạng ta đã xong rồi!"
"Đại Tự Tại tán nhân, Đao Quyết, bản vương ra lệnh các người giết ngay nam nhân này cho bản vương, bằng không khi bản vương quay về Ma giới, tất nói với phụ vương, huy động trăm vạn đại quân, giết sạch loài người các ngươi." Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hiện ra vẻ ác độc.
Bốn đạo ma khí bốc thẳng lên trời, bốn nam tử sắc mặt biến đen hiện ra trong luồng ma khí, thân thể cao dần lên,trên bắp tay trần, một lớp vảy màu vàng kim hiện ra trên da.
Bốn kẻ này đã cao đến hơn 3 thước, hoàn toàn không giống loài người, đôi tròng mắt hoàn toàn biến thành màu tím, gầm lên một tiếng, lao đến Phong Vân Vô Kị .
Phong Vân Vô Kị từ từ đứng lên, ánh mắt đầy kiên nghị, tay trái nhanh chóng trên ngực điểm huyệt cầm máu, tay phải vung lên, Kiếm Đảm đã trong tay.
Bốn hộ vệ ma tộc gào lên điên dại , lao đến Phong Vân Vô Kị , không xa, mười hai vũ giả Đao vực đã rút đao khỏi vỏ.
Vương tử Ma tộc cười ác độc, nắm lấy cổ thiếu nữ, tay dùng sức xé nát toàn bộ y phục của thiếu nữ, thân hình mơn mởn lộ ra trong không khí, cái vật cứng đơ đã đối thẳng hạ thể thiếu nữ.Vào lúc tên vương tử Ma tộc định làm chuyện bỉ ổi, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn.
"Thả nàng ấy ra!...." Phong Vân Vô Kị giận dữ hét lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng ,nhưng bốn kẻ Ma tộc cùng vũ giả Đao vực đã lao đến nơi.
Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, ngiến răng, khuôn mặt kiên cường nói: "Yêu ma, ta cho dù có chết, cũng quyết không cho ngươi thoả mãn mục đích." Nói xong, miệng dùng lực cắn chặt,sau đó một dòng máu tươi chảy ra từ bên mép, đầu lệch ra, tay chân mềm nhũn buông lỏng.
Một tên Ma tộc đi qua, tham xét trên mũi nàng ta, rút tay nói với nhị hoàng tử: "Điện hạ, y đã cắn lưỡi tự vẫn rồi."
Bốp!Nhị hoàng tử một chưởng tát vào mặt thiếu nữ, lạnh lùng nói: "Không ngờ làm hỏng hứng bản vương." Đột nhiên quay đầu nhìn tên kiếm khách trẻ tuổi xuất hiện giữa đường, trong ánh mắt đầy hung bạo.
Ầm!
Phong Vân Vô Kị bị mười hai đạo đao khí bá đạo cùng bốn đạo quyền kình đánh trúng cơ thể bắn bay ra, một dòng máu tươi chảy ra từ trong miệng,ruột gan như bị phá nát.Lờ mờ, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một giọt nước mắt chảy ra từ mắt thiếu nữ, sắc mặt đầy tuyệt vọng, thống khổ, buồn bã, bất cam cùng căm thù, đôi mắt nguyên linh động, từ từ biến thành một màu đen, không chuyển động....
A!Ta căm hận!Ta căm hận!Tại sao!Tại sao!Sức mạnh!Ta cần sức mạnh!
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ