Phi Thăng Chi Hậu
Chương 269: Luân Hồi quyết
"Luân hồi, luân hồi! Vào luân hồi ta, có tử không sinh!"
Giọng nói của Quân Thiên Thương vừa dứt, một tia sáng trong mắt chợt bắn ra, hóa thành một điểm sáng chói mắt tiêu tán tại hư không. Đồng thời tay phải của hắn từ từ giơ lên hướng về Chiến Ma…
"Ầm!"
Toàn bộ không gian đột nhiên phát ra một tiếng chấn động, sau đó tiếng rung chuyển ầm ầm vang lên giữa hư không. Chuẩn xác mà nói, thanh âm của loại chuyển động này không phải cảm nhận được bằng giác quan, mà là chuyển động phát ra từ linh hồn.
Dùng mắt thường hay thần thức quan sát đều không thể nhìn thấy vật gì, bao gồm Tây Môn Y Bắc và Phong Vân Vô Kỵ, thần thức có thể nói đã đạt đến trình độ nhập vi.
Mặc dù trước người Quân Thiên Thương không hề tồn tại bất cứ thứ gì, nhưng bao gồm cả Chiến Ma đều có thể cảm giác được, một bánh xe khổng lồ không gì sánh được đang chậm rãi chuyển động giữa hư không.
- Mau lui lại!
Phong Vân Vô Kỵ kéo Tây Môn Y Bắc, đột nhiên lui nhanh về phía sau, trong nháy mắt đã rời xa hơn ngàn dặm.
Khi hai người đứng yên, Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn thoáng qua Tây Môn Y Bắc, phát hiện ánh mắt của hắn trắng bệch, đến lúc này mới có shuyết sắc từ dưới da nổi lên.
- Thực lực thật đáng sợ!
Một lúc sau, Tây Môn Y Bắc lẩm bẩm nói. Tay phải của hắn nắm chặt thiết kiếm, ánh mắt nhìn về Quân Thiên Thương giống như thần linh ở phía xa, trong mắt tràn đầy chiến ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tiếng gió gào thét, nhưng còn lớn hơn tiếng gió là kia lực hút cường đại phát ra từ trong linh hồn, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang kéo linh hồn của những sinh vật ở gần vào bên trong "luân" khổng lồ.
Từng bóng đen nhàn nhạt từ trên người chúng đệ tử Chiến tộc phía sau Chiến Ma thoát, bay về hướng "luên" không lồ vô hình giữa hư không.
- Mau lui lại!
Khuôn mặt Chiến Ma co quắp lại, vội vã hét lên, nhưng đã quá muộn. Ở phía sau, hàng loạt đệ tử Chiến tộc vô thanh vô tức ngã xuống.
Ma khi Quân Thiên Thương vung tay lên, đông đảo đệ tử Đao vực phía sau lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Trong khoảng không rộng lớn chỉ còn lại một mình Quân Thiên Thương đối diện với mấy vạn đệ tử Chiến tộc. Nhưng kết quả là phương ít người lại chiếm được thượng phương tuyệt đối.
Từng luồng khí đen từ trên mặt của Chiến Ma tràn ra, bên cạnh hắn, những bóng ma nhàn nhạt điên cuồng tan ra, hóa thành từng sợi tơ màu đen chảy vào trong thân thể…
"A…"
Trong hư không, tiếng gào thét thê lương không ngừng vang lên. Từng bóng đen hình người từ trong con ngươi của Chiến Ma kéo dài ra, điên cuồng lao về một nơi nào đó trong hư không phía trên, giống như xuyên vào một tầng không gian khác, biến mất không thấy…
Tiếng gió mãnh liệt thét gào, nhưng cũng không thể che lấp được những tiếng hét thê lương…
Từng bóng đen hình người không ngừng lao về khoảng không hai bên Chiến Ma, nhưng rất nhanh lại hóa thành từng dòng tơ đen nhập vào thân thể hắn, sau đó lại bị "luân" giữa hư không hút ra từ trong con ngươi, biến mất không thấy…
Trước mặt uy lực chân chính của Luân Hồi quyết, Chiến Ma căn bản không có sức lực phản kháng.
Loại lực lượng hút lấy hồn thể này, ngay cả hai người Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cũng kinh hãi không thôi.
Người mới vào Thần cấp, quả nhiên so với người bước vào Thần cấp đã lâu có khác biệt rất lớn.
"A!"
Trong lúc này, Chiến Ma đột nhiên gầm lên một tiếng, một chùm sương đen dày đặc từ trong cơ thể bắn ra. Trên khuôn mặt của hắn, vết sẹo khó coi kia bỗng nhiên di chuyển về bên phải khoảng ba tấc, khiến cho cả khuôn mặt càng trở nên âm u dữ tợn. Phía sau đầu, tóc đen như những con rắn nhỏ không ngừng vũ động.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên. Sau lưng Chiến Ma, một bóng đen nhanh chóng bành trướng, cuối cùng cao đến khoảng tám chín mươi trượng. Trên đầu của bóng đen, hai chiếc sừng nhọn uốn lượn vươn ra.
Bóng đen khổng lồ này gần như che khuất gần một nửa bầu trời, kể cả "luân" vô hình đang tồn tại giữa hư không.
Hay tay của Chiến Ma bỗng nhiên giơ lên, ma ảnh khổng lồ phía sau cũng giống như hắn giơ hai tay lên…
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không bỗng xuất hiện một vết nứt không gian hình vòng. Phía bên dưới, ánh mắt của Quân Thiên Thương vừa đảo qua, vết nứt không gian này lại biến mất vô ảnh vô tung.
- Luân Hồi quyết của ngươi không thể hút được linh hồn ta!
Chiến Ma cười lớn, từng luồng gió lạnh từ phía sau hắn thổi qua, qua lại như con thoi giữa hư không, phát ra tiếng rít chói tai.
Ánh mắt của Quân Thiên Thương đảo qua ma ảnh to lớn không gì sánh được phía sau Chiến Ma, dừng lại nơi hai chiếc sừng uốn lượn trên đầu một chút. Chân mày của hắn khẽ động, cặp môi mấp máy:
- Ngươi quả nhiên đã làm như vậy… ngươi quả nhiên đã làm như vậy…
- Không sai!
Chiến Ma dữ tợn nói, vết sẹo trên khuôn mặt như một con rết kia dần dần di chuyển về nửa mặt bên phải:
- Mặc dù ngươi không tham dự, nhưng không phải cũng giống như ta đều nhìn thấy được sự cường đại của ma tộc sao? Thần cấp của chúng ta căn bản không thể so sánh được với những đỉnh cấp yêu ma đó. Nhân loại trời sinh linh hồn không sánh bằng ma tộc. Nếu như linh hồn có thể trở nên cường đại như đỉnh cấp yêu ma, nhân loại chúng ta không phải càng cường đại hơn sao?
Dứt lời hắn liền cười lớn.
Quân Thiên Thương vung tay áo lên, lập tức mây mờ gió nhạt. Trong hư không, "luân" vô hình cũng biến mất vô tung vô ảnh, kể cả những năng lượng ba động liên quan đến nó.
Thương hại nhìn thoáng qua Chiến Ma, Quân Thiên Thương lãnh đạm nói:
- Ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?
Tiếng cười của Chiến Ma ngừng lại, sắc mặt trầm xuống. Ma ảnh thật lớn phía sau trong nháy mắt cũng co rút lại mấy trượng.
Ánh mắt của Chiến Ma chớp động, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Ở xa xa, Phong Vân Vô Kỵ nghe được những lời này cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Chiến Ma, trong mắt lại có vẻ đồng cảm.
Trong số những người ở đây, không ai có thể hiểu được Chiến Ma hơn Phong Vân Vô Kỵ. Ma ảnh thật lớn phía sau và lời nói của Quân Thiên Thương vô hình trung đã vạch trần bí mật của Chiến Ma. Hắn đã từng trải qua ma hóa thân thể, cho nên càng cảm thụ sâu sắc đối với điều này.
Thần Ma chi chiến đã định sẵn ma tộc và nhân tộc không chết không thôi. Những nhân tộc biến dị tại thủy lạo bên dưới Ma giới, bọn họ bị khí tức của Ma giới ảnh hưởng và áp bức, cho nên không ngừng suy nghĩ ma vũ, cuối cùng dẫn đến thân thể dị biến ma hóa. Phong Vân Vô Kỵ bởi vì Hấp Tinh đại pháp cho nên thân thể cũng bị ma hóa không ít, cho đến khi phân thần mới giải quyết được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể ma hóa, chưa từng có ai ngay cả linh hồn cũng ma hóa.
Bất luận thân thể có giống ma tộc ra sao, linh hồng của nhân loại biến dị vẫn như trước là nhân loại, điều này không thể thay đổi.
Thân thể là nhân loại nhưng linh hồn lại là ma tộc, Chiến Ma là người đầu tiên.
Đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm thụ được tâm của Chiến Ma, cũng giống như hắn, đó là tâm cố chấp.
- Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Chiến Ma đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn:
- Ta không cần thương hại! Không ai có thể dùng loại này ánh mắt nhìn ta! Ta là cường đại…
- Hắn đã phát hiện ra chúng ta!
Tây Môn Y Bắc nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt thiết kiếm nơi thắt lưng.
- Đúng vậy, hắn đã sớm phát hiện rồi!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, sau đó thân thể lay động, đột nhiên trở nên mơ hồ. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện tại chiến trường, cùng với Quân Thiên Thương và Chiến Ma tạo thành thế tam giác.
- Ngươi là ai?
Con ngươi của Chiến Ma co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Hắn hoàn toàn cảm giác được, khí tức cường đại của đối phương so với mình và Quân Thiên Thương không kém bao nhiêu.
Quân Thiên Thương lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng:
- Có kiếm khí nồng hậu, ẩn mà không phát như vậy, ngươi nói Thái Cổ này còn có ai?
- Kiếm Thần?
Chiến Ma nghi hoặc nói.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Không sai!
- Ngươi vì sao lại thương hại ta?
Chiến Ma giận dữ nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
- Ta không phải thương hại ngươi… Ngươi và ta đều đã từng đi chung một con đường sai lầm, chỉ là ngươi đã đi xa hơn ta!
- Cái gì con đường sai lầm, ta không cần biết! Ta chỉ biết, chỉ có lực lượng cường đại phiên vân phúc vũ mới là con đường đúng đắn. Tất cả những cái khác đều là giả!
Chiến Ma giang hai tay, ngẩng đầu lên trời hét lớn.
- Luân Hồi quyết! Ha ha ha… Ngươi có thể hút được linh hồn của ta sao?
Chiến Ma nhìn Quân Thiên Thương cười lớn.
Quân Thiên Thương lặng lẽ không nói gì, vẻ thương hại trong mắt càng đậm hơn.
- Ngươi…
Chiến Ma quát lớn một tiếng, đột nhiên ra tay. Ma ảnh phía sau cũng theo hắn đồng thời xuất thủ về hướng Quân Thiên Thương.
Thần sắc của Quân Thiên Thương vẫn bình tĩnh, trường sam màu xanh khẽ lay động. Giữa hắn và Chiến Ma, hư không đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như được trét lên một tầng dịch thể.
Mặc dù mục tiêu của Chiến Ma là Quân Thiên Thương, nhưng khí lưu cuồng bạo còn bắn ra hai bên. Những nơi mà khí lực đi qua, kình khí cuộn lên, mặt đất bị cày thành những rãnh thật sâu.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn bất động nhìn về phía trước. Từ dưới thân hắn, từng đợt kiếm ngân ong ong vang lên, y bào đột nhiên trở nên sáng ngời. Khí lưu cuồng bạo đánh vào thân thể hắn đều bị kiếm khí vô hình đánh tan …
"A!"
Chiến Ma gầm lên một tiếng, bóng đen phía sau và thân thể hợp lại làm một. Trên hai tay, một tầng bóng đen bỗng nhiên lao la, xuyên qua tầng tầng không gian lao về hướng Quân Thiên Thương…
- Mặc dù ta đã từng nói với ngươi gần như tất cả ý tưởng liên quan đến Luân Hồi quyết, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Quân Thiên Thương lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước hai tay Chiến Ma. Trong tầng tầng lớp lớp hư không, một "luân" trong suốt như ẩn như hiện lại hiện ra. Kình khí trên tay của Chiến Ma không tự chủ được chảy vào trong "luân", bị ném vào trong không gian không biết…
Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào "luân" trong suốt lúc ẩn lúc hiện giữa hư không.
Trong tay Quân Thiên Thương, "luân" phát huy tác dụng gần giống như Hấp Tinh đại pháp, đưa tất cả lực đạo công kích vào khoảng không. Có điều trong tay Quân Thiên Thương, tác dụng này càng càng trở nên vi diệu hơn một chút.
- Đủ rồi! Chiến Ma, trở về đi…
Một giọng nói lãnh khốc vang lên giữa hư không, khiến cho ba người đều giật mình.
Giọng nói của Quân Thiên Thương vừa dứt, một tia sáng trong mắt chợt bắn ra, hóa thành một điểm sáng chói mắt tiêu tán tại hư không. Đồng thời tay phải của hắn từ từ giơ lên hướng về Chiến Ma…
"Ầm!"
Toàn bộ không gian đột nhiên phát ra một tiếng chấn động, sau đó tiếng rung chuyển ầm ầm vang lên giữa hư không. Chuẩn xác mà nói, thanh âm của loại chuyển động này không phải cảm nhận được bằng giác quan, mà là chuyển động phát ra từ linh hồn.
Dùng mắt thường hay thần thức quan sát đều không thể nhìn thấy vật gì, bao gồm Tây Môn Y Bắc và Phong Vân Vô Kỵ, thần thức có thể nói đã đạt đến trình độ nhập vi.
Mặc dù trước người Quân Thiên Thương không hề tồn tại bất cứ thứ gì, nhưng bao gồm cả Chiến Ma đều có thể cảm giác được, một bánh xe khổng lồ không gì sánh được đang chậm rãi chuyển động giữa hư không.
- Mau lui lại!
Phong Vân Vô Kỵ kéo Tây Môn Y Bắc, đột nhiên lui nhanh về phía sau, trong nháy mắt đã rời xa hơn ngàn dặm.
Khi hai người đứng yên, Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn thoáng qua Tây Môn Y Bắc, phát hiện ánh mắt của hắn trắng bệch, đến lúc này mới có shuyết sắc từ dưới da nổi lên.
- Thực lực thật đáng sợ!
Một lúc sau, Tây Môn Y Bắc lẩm bẩm nói. Tay phải của hắn nắm chặt thiết kiếm, ánh mắt nhìn về Quân Thiên Thương giống như thần linh ở phía xa, trong mắt tràn đầy chiến ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tiếng gió gào thét, nhưng còn lớn hơn tiếng gió là kia lực hút cường đại phát ra từ trong linh hồn, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang kéo linh hồn của những sinh vật ở gần vào bên trong "luân" khổng lồ.
Từng bóng đen nhàn nhạt từ trên người chúng đệ tử Chiến tộc phía sau Chiến Ma thoát, bay về hướng "luên" không lồ vô hình giữa hư không.
- Mau lui lại!
Khuôn mặt Chiến Ma co quắp lại, vội vã hét lên, nhưng đã quá muộn. Ở phía sau, hàng loạt đệ tử Chiến tộc vô thanh vô tức ngã xuống.
Ma khi Quân Thiên Thương vung tay lên, đông đảo đệ tử Đao vực phía sau lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Trong khoảng không rộng lớn chỉ còn lại một mình Quân Thiên Thương đối diện với mấy vạn đệ tử Chiến tộc. Nhưng kết quả là phương ít người lại chiếm được thượng phương tuyệt đối.
Từng luồng khí đen từ trên mặt của Chiến Ma tràn ra, bên cạnh hắn, những bóng ma nhàn nhạt điên cuồng tan ra, hóa thành từng sợi tơ màu đen chảy vào trong thân thể…
"A…"
Trong hư không, tiếng gào thét thê lương không ngừng vang lên. Từng bóng đen hình người từ trong con ngươi của Chiến Ma kéo dài ra, điên cuồng lao về một nơi nào đó trong hư không phía trên, giống như xuyên vào một tầng không gian khác, biến mất không thấy…
Tiếng gió mãnh liệt thét gào, nhưng cũng không thể che lấp được những tiếng hét thê lương…
Từng bóng đen hình người không ngừng lao về khoảng không hai bên Chiến Ma, nhưng rất nhanh lại hóa thành từng dòng tơ đen nhập vào thân thể hắn, sau đó lại bị "luân" giữa hư không hút ra từ trong con ngươi, biến mất không thấy…
Trước mặt uy lực chân chính của Luân Hồi quyết, Chiến Ma căn bản không có sức lực phản kháng.
Loại lực lượng hút lấy hồn thể này, ngay cả hai người Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cũng kinh hãi không thôi.
Người mới vào Thần cấp, quả nhiên so với người bước vào Thần cấp đã lâu có khác biệt rất lớn.
"A!"
Trong lúc này, Chiến Ma đột nhiên gầm lên một tiếng, một chùm sương đen dày đặc từ trong cơ thể bắn ra. Trên khuôn mặt của hắn, vết sẹo khó coi kia bỗng nhiên di chuyển về bên phải khoảng ba tấc, khiến cho cả khuôn mặt càng trở nên âm u dữ tợn. Phía sau đầu, tóc đen như những con rắn nhỏ không ngừng vũ động.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên. Sau lưng Chiến Ma, một bóng đen nhanh chóng bành trướng, cuối cùng cao đến khoảng tám chín mươi trượng. Trên đầu của bóng đen, hai chiếc sừng nhọn uốn lượn vươn ra.
Bóng đen khổng lồ này gần như che khuất gần một nửa bầu trời, kể cả "luân" vô hình đang tồn tại giữa hư không.
Hay tay của Chiến Ma bỗng nhiên giơ lên, ma ảnh khổng lồ phía sau cũng giống như hắn giơ hai tay lên…
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không bỗng xuất hiện một vết nứt không gian hình vòng. Phía bên dưới, ánh mắt của Quân Thiên Thương vừa đảo qua, vết nứt không gian này lại biến mất vô ảnh vô tung.
- Luân Hồi quyết của ngươi không thể hút được linh hồn ta!
Chiến Ma cười lớn, từng luồng gió lạnh từ phía sau hắn thổi qua, qua lại như con thoi giữa hư không, phát ra tiếng rít chói tai.
Ánh mắt của Quân Thiên Thương đảo qua ma ảnh to lớn không gì sánh được phía sau Chiến Ma, dừng lại nơi hai chiếc sừng uốn lượn trên đầu một chút. Chân mày của hắn khẽ động, cặp môi mấp máy:
- Ngươi quả nhiên đã làm như vậy… ngươi quả nhiên đã làm như vậy…
- Không sai!
Chiến Ma dữ tợn nói, vết sẹo trên khuôn mặt như một con rết kia dần dần di chuyển về nửa mặt bên phải:
- Mặc dù ngươi không tham dự, nhưng không phải cũng giống như ta đều nhìn thấy được sự cường đại của ma tộc sao? Thần cấp của chúng ta căn bản không thể so sánh được với những đỉnh cấp yêu ma đó. Nhân loại trời sinh linh hồn không sánh bằng ma tộc. Nếu như linh hồn có thể trở nên cường đại như đỉnh cấp yêu ma, nhân loại chúng ta không phải càng cường đại hơn sao?
Dứt lời hắn liền cười lớn.
Quân Thiên Thương vung tay áo lên, lập tức mây mờ gió nhạt. Trong hư không, "luân" vô hình cũng biến mất vô tung vô ảnh, kể cả những năng lượng ba động liên quan đến nó.
Thương hại nhìn thoáng qua Chiến Ma, Quân Thiên Thương lãnh đạm nói:
- Ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?
Tiếng cười của Chiến Ma ngừng lại, sắc mặt trầm xuống. Ma ảnh thật lớn phía sau trong nháy mắt cũng co rút lại mấy trượng.
Ánh mắt của Chiến Ma chớp động, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Ở xa xa, Phong Vân Vô Kỵ nghe được những lời này cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Chiến Ma, trong mắt lại có vẻ đồng cảm.
Trong số những người ở đây, không ai có thể hiểu được Chiến Ma hơn Phong Vân Vô Kỵ. Ma ảnh thật lớn phía sau và lời nói của Quân Thiên Thương vô hình trung đã vạch trần bí mật của Chiến Ma. Hắn đã từng trải qua ma hóa thân thể, cho nên càng cảm thụ sâu sắc đối với điều này.
Thần Ma chi chiến đã định sẵn ma tộc và nhân tộc không chết không thôi. Những nhân tộc biến dị tại thủy lạo bên dưới Ma giới, bọn họ bị khí tức của Ma giới ảnh hưởng và áp bức, cho nên không ngừng suy nghĩ ma vũ, cuối cùng dẫn đến thân thể dị biến ma hóa. Phong Vân Vô Kỵ bởi vì Hấp Tinh đại pháp cho nên thân thể cũng bị ma hóa không ít, cho đến khi phân thần mới giải quyết được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể ma hóa, chưa từng có ai ngay cả linh hồn cũng ma hóa.
Bất luận thân thể có giống ma tộc ra sao, linh hồng của nhân loại biến dị vẫn như trước là nhân loại, điều này không thể thay đổi.
Thân thể là nhân loại nhưng linh hồn lại là ma tộc, Chiến Ma là người đầu tiên.
Đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm thụ được tâm của Chiến Ma, cũng giống như hắn, đó là tâm cố chấp.
- Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Chiến Ma đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn:
- Ta không cần thương hại! Không ai có thể dùng loại này ánh mắt nhìn ta! Ta là cường đại…
- Hắn đã phát hiện ra chúng ta!
Tây Môn Y Bắc nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt thiết kiếm nơi thắt lưng.
- Đúng vậy, hắn đã sớm phát hiện rồi!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, sau đó thân thể lay động, đột nhiên trở nên mơ hồ. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện tại chiến trường, cùng với Quân Thiên Thương và Chiến Ma tạo thành thế tam giác.
- Ngươi là ai?
Con ngươi của Chiến Ma co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Hắn hoàn toàn cảm giác được, khí tức cường đại của đối phương so với mình và Quân Thiên Thương không kém bao nhiêu.
Quân Thiên Thương lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng:
- Có kiếm khí nồng hậu, ẩn mà không phát như vậy, ngươi nói Thái Cổ này còn có ai?
- Kiếm Thần?
Chiến Ma nghi hoặc nói.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Không sai!
- Ngươi vì sao lại thương hại ta?
Chiến Ma giận dữ nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
- Ta không phải thương hại ngươi… Ngươi và ta đều đã từng đi chung một con đường sai lầm, chỉ là ngươi đã đi xa hơn ta!
- Cái gì con đường sai lầm, ta không cần biết! Ta chỉ biết, chỉ có lực lượng cường đại phiên vân phúc vũ mới là con đường đúng đắn. Tất cả những cái khác đều là giả!
Chiến Ma giang hai tay, ngẩng đầu lên trời hét lớn.
- Luân Hồi quyết! Ha ha ha… Ngươi có thể hút được linh hồn của ta sao?
Chiến Ma nhìn Quân Thiên Thương cười lớn.
Quân Thiên Thương lặng lẽ không nói gì, vẻ thương hại trong mắt càng đậm hơn.
- Ngươi…
Chiến Ma quát lớn một tiếng, đột nhiên ra tay. Ma ảnh phía sau cũng theo hắn đồng thời xuất thủ về hướng Quân Thiên Thương.
Thần sắc của Quân Thiên Thương vẫn bình tĩnh, trường sam màu xanh khẽ lay động. Giữa hắn và Chiến Ma, hư không đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như được trét lên một tầng dịch thể.
Mặc dù mục tiêu của Chiến Ma là Quân Thiên Thương, nhưng khí lưu cuồng bạo còn bắn ra hai bên. Những nơi mà khí lực đi qua, kình khí cuộn lên, mặt đất bị cày thành những rãnh thật sâu.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn bất động nhìn về phía trước. Từ dưới thân hắn, từng đợt kiếm ngân ong ong vang lên, y bào đột nhiên trở nên sáng ngời. Khí lưu cuồng bạo đánh vào thân thể hắn đều bị kiếm khí vô hình đánh tan …
"A!"
Chiến Ma gầm lên một tiếng, bóng đen phía sau và thân thể hợp lại làm một. Trên hai tay, một tầng bóng đen bỗng nhiên lao la, xuyên qua tầng tầng không gian lao về hướng Quân Thiên Thương…
- Mặc dù ta đã từng nói với ngươi gần như tất cả ý tưởng liên quan đến Luân Hồi quyết, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Quân Thiên Thương lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước hai tay Chiến Ma. Trong tầng tầng lớp lớp hư không, một "luân" trong suốt như ẩn như hiện lại hiện ra. Kình khí trên tay của Chiến Ma không tự chủ được chảy vào trong "luân", bị ném vào trong không gian không biết…
Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào "luân" trong suốt lúc ẩn lúc hiện giữa hư không.
Trong tay Quân Thiên Thương, "luân" phát huy tác dụng gần giống như Hấp Tinh đại pháp, đưa tất cả lực đạo công kích vào khoảng không. Có điều trong tay Quân Thiên Thương, tác dụng này càng càng trở nên vi diệu hơn một chút.
- Đủ rồi! Chiến Ma, trở về đi…
Một giọng nói lãnh khốc vang lên giữa hư không, khiến cho ba người đều giật mình.
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ