Phi Thăng Chi Hậu
Chương 217: Đệ nhị phân thần – Bổn tôn

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 217: Đệ nhị phân thần – Bổn tôn

Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng ngồi xếp bằng trong căn phòng trống, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp liên tục vận chuyển trong nội thể, trong đầu thì không ngừng lướt đi lướt lại khẩu quyết phân thần trong Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đệ thất trọng thiên, từng tia từng tia năng lượng mới sinh không ngừng tu bổ những vết nứt trong linh hồn bị tạo ra bởi việc phân thần.

Bất kì những đau đớn nào ở trên nhục thể đều vô pháp so sánh với nỗi đau đớn ở trên linh hồn.

Dù Phong Vân Vô Kị có tâm thần vững chắc ở cấp thần, lại có sự tương trợ của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, nhưng nõi đau đớn ở trên linh hồn y nhiên vẫn đày đọa y. Trong căn phòng âm ám, những hột mồ hôi không ngừng từ trên trán của Phong Vân Vô Kị toát ra.

"Độc Cô tiền bối và Tây Môn có còn ở đây hay không?" Phong Vân Vô Kị mở mắt ra nhìn về phía ngoài cửa rồi mở mắt nói.

Chi ách!

Cánh cửa gỗ mới chầm chậm mở ra, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc kề vai tiến vào, Độc Cô Vô Thương đi được mấy bước, nhìn thấy mồ hôi trên trán của Phong Vân Vô Kị thì sắc mặt tức thì biến đổi, lập tức vén vạt áo lên mà bay tới trước, dùng tay nâng đỡ lấy Phong Vân Vô Kị, quan thiết nói: "Là sao lại thành ra bộ dạng như thế này? Chẳng lẽ Phân Thần Đại Pháp có sơ hở cực đại gì hay sao?"

Ý thức của Phong Vân Vô Kị có chút mơ hồ, khi vừa mới phân liệt ra đệ nhất phân thần thì còn chưa phát giác thấy, nhưng hiện tại lãnh tĩnh lại thì cái cảm giác tê tâm liệt phế đó liền ập tới, nhưng Phong Vân Vô Kị có gằng nhận trụ để không phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

ở bên kia, Tây Môn cũng bay tới, ở một bên còn lại mà nâng đỡ Phong Vân Vô Kị dậy, hai người đồng thời truyền nhập một lượng kiếm nguyên cường đại vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị.

"Không cần như thế." Phong Vân Vô Kị lắc đầu, đẩy hai người ra: "Chuyện này khôn liên quan gì đến công lực, hai người có truyền nhập thêm công lực đi chăng nữa thì cũng vô dụng."

Độc Cô thở dài một tiếng: "Ta thực sự là có hơi sợ -- cái bộ công pháp này của ngươi có sơ hở to lớn nào đó! Ta nhớ Ám Hắc Đế Quân cũng có Phân Thân Chi Thuật, lúcc đó thì hắn ta cũng có tới sáu phân thân, bộ Phân Thân Chi Thuật này có lẽ là không khác gì mấy so với Phân Thần Chi Thuật của ngươi?"

Phong Vân Vô Kị nhắm mắt điều tức một lát, cố gắng áp chế nỗi đau đớn đó vào sâu thẳm trong ý thức, nhưng y biết rõ đó chỉ là phương pháp tạm thời, đợi đến khi nó bạo phát thì cái cảm giác đau đớn lúc đó sẽ đau hơn nguyên lai cả mấy chục lần, nhưng tình hình trước mắt cũng không có biện pháp, bởi vì Phong Vân Vô Kị cũng cần phải những chuyện phi thường trọng yếu.

Mở mắt ra, Phong Vân Vô Kị đáp: "Bộ Phân Thần Chi Thuật này, hoàn toàn bất đồng với Phân Thân Chi Thuật. Thuật phân thân của Ám Hắc Đế Quân, án chiếu theo như những lần gặp mặt giữa ta và y, thêm vào đó là những gì bản thân thôi diễn thì khẳng định là hắn ta chỉ đem một bộ phận thần thức khắc ghi trên những phân thân đó, khiến cho thần thức dung hợp lại với nhục thể. Cứ như thế, kết hợp với một vài bí pháp thì có thể đạt được hiệu quả tương tự nhưng thuật phân thần của ta, nhưng Phân Thân Chi Thuật thì những phân thân sẽ chịu sự hạn chế, thực lực vĩnh viễn không thể cường đại hơn bổn tôn, tói đa cũng chỉ là tương đương. Loại phương pháp này có một sơ hở cực đại, đó cũng chính là lí do sáu phân thân của Ám Hắc Đế Quân đều bị ma vật kia chiếm lấy toàn bộ."

Dừng lại một lát, Phong Vân Vô Kị tiếp tục nói: "Phần Thần Chi Thuật của ta thì lại mang một linh hồn phân ra làm ba phần linh hồn hoàn chỉnh, đương nhiên theo tình hình trước mắt những linh hồn do ta phân ra đều không hoàn chỉnh. Nhưng tùy theo sự tinh tiến của Phân Thần Chi Thuật, thì ba linh hồn cũng dần trở nên viên mãn. Vì thế, một khi ba phần linh hồn này trở nên viên mãn thì phân thân không ngất định là yếu kém hơn bổn tôn, thậm chí là còn có khả năng cường đại hơn cả bổn tôn, tiềm lực phát triển của nó vược xa phân thân. Điều này cũng có thể nói sự khác biệt lớn nhất của Phân Thân Chi Thuật và Phân Thần Chi Thuật chính là nằm ở hai chữ tiềm lực."

Độc Cô gật đầu, biểu kì bản thân đã hiểu, sau đó đột nhiên suy nghĩ đến điều gì cất tiếng hỏi: "Chỉ là -- phương pháp phân thần này của ngươi lại sao lại mang lại nhiều đau đớn đến thế, điều này phải chăng là biểu minh nó không quá hoàn mĩ."

Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, cất tiếng nói: "Đó là lý do tại sao ta cần các người giúp đỡ. Còn nhớ con Thái Cổ Ma Viên kia hay không?"

"Nhớ, làm sao? Chẳng lẽ còn có liên hệ gì với nó hay sao?"

"Cũng không có liên hệ gì, nhưng lại có liên hệ đến con Li Loan đã chiến đấu với nó."

"Sao lại nói thế?" Độc Cô rất là tò mà.

"Ngày trước, ta tuy là đã tha cho con Li Loan đó một mạng, nhưng lại đem một tia thần thức tỏa định trên thân thể của nó. Ta biết những loại thần thú trong loài chim này đều có chỗ tương tự giống với thánh thú Phượng Hoàng, không đáp xuống nơi nào mà không có bảo vật, lúc đó thì ta cũng lưu tâm đến nó, sau này thì quả nhiên là phát hiện thấy sào huyệt của nó. Tại một mặt đất bị tách đôi ra, con Li Loan này lao xuống dưới và tiến nhập vào trong dung nham, lúc đó thì ta cũng rất là nghi vấn, những loại dung nham phổ thông này thì nơi nào cũng có thể thấy, tại sao con Li Loan này lại chọn lựa nơi này. Sau đó thì ta dùng thần thức tiến vào bên trong tra thám, lúc đó thì mới phát hiện chỗ độc đáo của nó, đó không phải là loại dung nham phổ thông, mà đó là một loại dung nham có tác dụng như Địa Từ Nguyên Mạch – tu bổ nguyên thần, là loại linh mạch thượng giai cho việc tu bổ hồn thể. Những loại dung nham khác biệt như thế thì ta đã từng đọc được tư liệu ở trong Thánh Điện, liên tưởng tới tập tính không có bảo vật thì không đặt chân của hỏa loan, tổng hợp lại rồi phán đoán ra được. Những thứ như thế thì thường đều có linh thú bảo hộ, ngoài ra thì ở gần đó ta còn phát hiện ra một vài nhân vật cường hãn thủ hộ địa mạch linh bảo này. Bổn thân công pháp của Phân Thần Chi Thuật đích xác là tàn khuyết, chính vì phát hiện ra Địa Từ Nguyên Mạch mà trong ý thức ta mới tiến thêm một bước để xúc tiến chuyện thôi diễn đệ thất trọng thiên này. Ta nhất thời sơ hốt, thêm vào đó là bận bịu chuyện phân thần nên mới quên béng mất chuyện này. Trước mắt thì ta cần phải tiến vào trong Địa Từ Nguyên Mạch để tiến hành tu bổ, trong quá trìn này thì cần hai người giúp đỡ."

"Địa Từ Nguyên Mạch đó ở nơi nào?" Tây Môn Y Bắc đạm nhiên nói.

Phong Vân Vô Kị nhìn sang Tây Môn Y Bắc một cái, đạm nhiên đáp: "hai người đợi một lát, đợi ta hoàn thành xong đệ nhị nguyên thần!"

Độc Cô và Tây Môn đều gật đầu, sau đó im lặng không nói, lẳng lặng nhìn vào Phong Vân Vô Kị.

Ba người trước giờ đều không úy kị gì hai người còn lại, Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì trong hai mắt chỉ là một phiến ngân bạch, thần tinhd băng lãnh đến sâm hàn, không hề mang theo bất kì những tình cảm nào của nhân loại, phần giữa lại chỉ là sự lí trí và lãnh khốc đến tuyệt đối> Tại ngay khi nhìn thấy đôi mắt này, dù có là người có tâm chí kiên định như Tây Môn Y Bắc cũng không khỏi rét run.

Đó chính là đôi mắt lãnh khốc mang theo uy áp vô cùng, trông chẳng khác gì như chúng thần đang cúi xuống nhìn vào chúng sinh ở nhân gian.

Một đạo kiếm hình quang ảnh từ trong nội thể của Phong Vân Vô Kị bước ra ngoài, trong ánh quang manh rực rỡ đó thì ẩn ước là có thể nhìn thấy dạng mạo của Phong Vân Vô Kị, ngay trong sát na đạo kiếm hình nhân ảnh đó xuất hiện thì kiếm khí trong Kiếm Các đại trướng, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương dưới sự dẫn dắt của khí thế này, khí thế toàn thân càng lúc càng đề cao ….

Tranh! Tranh!

Hai tiếng kiếm ngân cao vút truyền ra, ngay trong sát na đạo kiếm hình nhân ảnh đó xuất hiện thì Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền bị sự dìu dắt của kiếm ý mà hóa thân thành hai thanh kinh thiên cự kiếm, toàn thân phát xuất ra màn kiếm khí mông lung.

"Thu liễm kiếm khí!" Đạo nhân hình kiếm ảnh đó mạc nhiên nói.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc lí nào lại nguyện tý thành cái bộ dạng như thế này, khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện ra dưới trạng thái kiếm hình nhân ảnh thì dựa vào sự thể hiện hoàn mĩ của năm loại kiếm đạo trong Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, đối với bất kì một loại kiếm đạo nào trong đó đều bị ảnh hưởng cực đại, thêm vào đó à ý cảnh của Phong Vân Vô Kị đã vượt qua Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, nên kiếm ý của trong thân thể của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương mới thất khống.

Nhưng dù sao thì Độc Cô và Tây Môn cũng không yếu, thầm biết nếu cứ như thế thì Kiếm Các sẽ bị hủy đi nên chầm chậm thu liễm kiếm khí, cả ba người đều thu liễm lấy kiếm khí, trong đó tốc độ thu liễm của Tây Môn Y Bắc là nhanh nhất.

Kiếm khí ngoài thân thể của kiếm hình nhân ảnh đã thu liễm vào bên trong thể biểu, ngay lúc này thì Phong Vân Vô Kị với đôi mắt ngân bạch đột nhiên vung cánh tay búng ra một đạo khí kình mà xanh bàng đại, cổ khí kính đó vừa mới tiến nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị thì dưới ánh mắt sững sờ của Tây Môn và Độc Cô ….

Tranh!

Một tiếng kiếm ngân vang lên, Phong Vân Vô Kị với cặp mắt ngân bạch vừa mới xòe ra thì Đệ Ngũ Kiếm Đảm phi tốc chuyển động một vòng ở trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị, rồi sau đó Phong Vân Vô Kị cầm lấy kiếm mà chém xuống ….

"Đừng!"

Tây Môn và Độc Cô đồng thời kinh hô, tuy nhiên vẫn là muộn một bước, Phong Vân Vô Kị với đôi mắt ngân bạch ra tay với tốc độ còn nhanh hơn cả khi Tây Môn Y Bắc xuất hiếm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Chỉ nghe một tiếng xạt vang lên, máu nhiễm trường không, tay trái của Phong Vân Vô Kị bị chặt đứt đến tận vai, máu trên chỗ đó không ngừng tuôn ra xối xả và lao vào thân người của đạo kiếm hình nhân ảnh, khiến cho đạo kiếm hình nhân ảnh đó toàn thân đẫm máu. Đòng thời thì trên vai trái của đạo kiếm hình nhân ảnh liền rắc lên một tiếng rồi tự động đứt rời ra, nhưng cánh tay này lại bị một cổ hư kình nâng lên và tiếp lấy ….

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc chấn kinh quan sát mọi chuyện, sự tàn nhẫn của Phân Thần Đại Pháp hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai người, nhưng bọn họ lí nào lại biết được ý thức trong ý thức hải đều là xung mãn lí tính, căn bổn không hề có chút khái niệm nào về chuyện tự tàn và tự tổn thương, duy nhất cần thiết chính là làm thế nào để đạt được mục đích, làm thế nào để có hiệu quả tốt nhất mà thôi.

Sau khi tiếp lấy cánh tay đứt đoạn thì Phong Vân Vô Kị với đôi mắt ngân bạch đột nhiên đẩy lòng bàn tay về phía đạo kiếm hình nhân ảnh, trong mục quang của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì ở bên trong thân thể xán lạn của đạo kiếm hình nhân ánh đó xuất hiện từng làn từng làn khí tức màu xanh nhạt, sau đó thì lục phủ ngũ tạng mau chóng thành hình, hàng loạt những thanh âm sinh trưởng của khí tạng không ngừng vang vọng trong Kiếm Các ….

Sau khi hình thành ngũ tạng, từng đường từng đường gân đồng thời xuất hiện, rồi hướng khắp bốn phương tám hướng mà lan rộng ra, tiếp đó là huyết quản, thần kinh. Quang mang trong nội thể của đạo kiếm hình nhân ảnh dần nhạt đi, tùy theo cơ nhục đầy đặn thì một nhục thể mới sinh trần trụi hiện ra trước mắt của hai người. Độc Cô và Tây Môn đều tương hỗ nhìn nhau một cái, Tây Môn gật đầu rồi hóa thân thành một đạo lưu ảnh bay đi, một chốc sau thì trên tay đã nâng một bộ bạch bào và dứng ngay cạnh thân thể của Độc Cô Vô Thương.

Tại thời khắc này, thể biểu của kiếm hình nhân ảnh đã bắt đầu sinh trưởng ra lớp da thịt trắng bóc, theo đó thì từng cộng từng cộng tóc đen mọc ra, một Phong Vân Vô Kị với bộ dạng chẳng hề khác gì liền xuất hiện trước mặt của chư nhân.

Tây Môn Y Bắc búng nhẹ năm ngón tay trong tay phải, y bào trên tay liền bay đi chẳng khác gì thanh kiếm, Phong Vân Vô Kị ngoắc lấy ngón tay một cái, bộ y bào đó liền hóa thành một đạo lưu ảnh phủ từ trên đầu xuống. Chỉ trong chớp mắt thì hai Phong Vân Vô Kị đã hiện ra, một người mang Cửu Mệnh Chiến Giáp, một người mang bạch bào, hai người đồng thời xuất hiện ở trước mắt của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

"Hai người này, rốt cuộc là ai mới chân chính là ngươi?" Độc Cô Vô Thương có chút đau đầu nói.

Phong Vân Vô Kị có bổn thân là đạo kiếm hình nhân ảnh mim cười, mở miệng nói: "Phân Thần Chi Thuật -- không hề có phân biệt gì, bất kì một ai cũng đều là ta."

"Thế y thì sao? Tại sao y lại không nói chuyện?"

"Y không tồn tại bất kì cảm tình nào của nhân loại." Phong Vân Vô Kị chắp tay ở sau lưng mà nói.

Tay Môn Y bắc và Độc Cô Vô Thương nghe thế đều chấn động toàn thân, cùng nhau nhìn về phía Phong Vân Vô Kị với cặp mắt ngân bạch, Phong Vân Vô Kị đó nhìn thấy hai người nhìn sang thì cũng quay đầu sang nhìn vào hai người một cái, rồi mạc nhiên quay mặt trở lại.

Tại sát na đối nhãn với đôi mắt đó thì hai người không khỏi lạnh gáy, sau đó thì cổ hàn khí này lướt dọc theo sống lưng mà truyền xuống tận gót chân, đó hoàn toàn là nhãn quang của một người ở trên cao, một người tuyệt đối chỉ dựa vào thực lực.

"Đừng có nhìn vào cặp mắt của y." Thanh âm của Phong Vân Vô Kị truyền đến tai của hai người, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đều chấn đọng mọt cái rồi hồi thần trở lại.

"Đó rốt cuộc là chuyện gì?" Độc Cô Vô Thương trầm mặc phiến khắc, chỉnh lí lại những suy nghĩ rồi nói: "Ý ta là nói, y, ừm … mắt của ngươi?"

"Phân Thần Chi Thuật, một hóa làm ba, không có sự phân biệt giữa ai với ai, ba người bọn ta đều là những cá thể độc lập, lại có liên hệ với nhau, nếu như nói cần phải có một chủ thể, một bổn tôn thì người đó chính là y." Phong Vân Vô Kị mang y bào trắng chỉ vào Phong Vân Vô Kị mang Cửu Mệnh Chiến Giáp mà nói.

Gã Phong Vân Vô Kị thân mang chiến giáp nghe thế thì mạc nhiên gật đầu.

Phong Vân Vô Kị áo trắng tiếp tục nói: "Phân Thần Chi Thuật, một phân ra ba, ta đem mặt âm ám trong ý thức đưa đến ma giới, còn ý thức thân thể bổn nguyên này chính là của bổn tôn, cũng chính là ý thức có lí trí nhất, không mang một chút điểm cảm tình nào của nhân loại. Chính vì thế mà y không nhận ra các người, sau khi ta li khai thì đối với nhưng yêu cầu của các người thì y cũng không đáp trả, trừ phi Kiếm Vực gặp phải nguy hiểm hủy diệt, nếu không thì y vẫn cứ bế quan không ra mặt, dù cho nhừng Hoàng Kim Giáp Sĩ có thụ thương vong cự đại cũng vậy. Nhiệm vụ của y -- chính là toàn lực thôi diễn tầng cao hơn của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp và một vài công pháp tương quan."

"Ngoài ra, sau khi phân thần ở Ma Giới trọng sinh và nhận được ma thể chân chính thì y ta cũng giống với ta, dù cho hai bọn ta có yêu cầu gì đi chăng nữa, bổn tôn sau khi suy nghĩ kĩ càng, nếu như xác nhận đó là điều không đáng thì cũng không thèm lí tới yêu cầu của bọn ta. Y chính là đệ nhị phân thần."

"Y? Đệ nhị phân thần, ngươi không phải là đệ nhị phân thần sao?!!!"

Lời nói của Phong Vân Vô Kị khiến cho Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc chấn kinh cực độ.

"Ha ha ~~" Phong Vân Vô Kị lắc đầu mĩm cười: "Các người nghĩ là bổn tôn của ta sẽ không phải là phân thần hay sao?"

Sau khi trầm ngâm phiến khắc, Phong Vân Vô Kị nói tiếp: "Còn về ngân bạch song mâu mà Độc Cô tiền bối hỏi ta, phải chăng là kì quái tại sao nó lại không giống như trước đây?"

Phong Vân Vô Kị nói đến chỗ này thì thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra thàn sắc hồi ức: "Đôi ngân bạch song mâu này, trên sự thật thì trước đây đã xuất hiện qua một lần. Lần đó khi còn ơt vị diện vật chất, khi đụng độ vị diện đầu ảnh của tọa thiên sứ tại vị diện vật chất, lúc đó thì hắn ta suýt chút nữa là giết chết ta, ngay lúc Mặc Đa Lí Tư phóng ra thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư, dưới sự kích thích của thời khắc tử vong này thì tiềm năng trong thân thể được được kích phát, sau đó thì sản sinh ra ngân bạch song mâu … hiện tại ta gọi nó là Thời Gian Chi Mâu."

"Hồi ức lại hoàn cảnh lúc đó, ta phát hiện thấy khi ta nắm giữ được Thời Gian Chi Mâu thì tốc độ của ta đã đạt đến một cực trí kinh nhân, thậm chí là có thẻ dễ dàng né được một kiếm toàn lực của Tây Môn Huynh!"

A?!!

Độc Cô Vô Thương đại biến sắc, Tây Môn Y Bắc cũng phải hơi động dung.

Một kiếm của Tây Môn Y Bắc nhanh tới mức nào, mạnh mẽ đến đâu? Cái này -- dù có là Độc Cô Vô Thương cũng không có khái niệm, ông ta chỉ biết không có từ ngữ nào có thể hình dung được, cho đến hiện tại thì chưa có ai có thể né được một kiếm của Tây Môn Y Bắc. Đặc biệt là sau khi tiến nhập vào cảnh giới đế cấp, một kiếm của Tây Môn Y Bắc càng cường đại đến mức khủng bố, một kiếm hoàn toàn có thể miểu sát cường giả đồng cấp và thậm chí là cao hơn cả bản thân một cấp!

Nhưng hiện tại, Phong Vân Vô Kị lại khẳng định chắc chắn là khi y nắm giữ được Thời Gian Chi Mâu thì y có thể dễ dàng, chú ý là "dễ dàng" né được một kiếm của tây Môn Y Bắc, đó rốt cuộc là khái niệm như thế nào?

Phong Vân Vô Kị tuyệt không nói lời cuồng vọng, nếu như y đã nói ra như thế thì tự nhiên là y có thể làm được, vì thế thì dù cho có là người trấn định như Tây Môn Y Bắc cũng không khỏi có hơi động dung.

"Dưới trạng thái của Thời Gian Chi Mâu, tốc độ mà ta có thể đạt đến chẳng khác gì như khi thời gian ngưng trệ lại, mặc dù còn có chút cách biệt nhưng ta tin rằng sau này sẽ còn có đề thăng. Bất quá thì từ sau làn đó thì ta vô pháp đạt đến loại trạng thái đó nữa, cho đến khi trải qua cả ngàn vạn lần trong ý thức và sau khi thôi diễn thành công đệ thất trọng – Phân Thần Chi Thuật, thì ta mới có thể lợi dụng phân thần chi thuật mà thành công đem trạng thái này kích phát ra."

"Loại trạng thái này không thể bảo trì trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa cái giá cũng rất lớn, đó hoàn toàn không phải là cái giá ở nhục thể và chân khí. Vì thế nên trừ phi Kiếm Vực đối diện với nguy hiểm diệt vong, y đều không thể cuất hiện." Dứt lời thì Phong Vân Vô Kị quay đầu sang đối thị với bổn tôn một cái, hai người tương hỗ gật đầu, sau đó thì bổn tôn liền chầm chậm trầm xuống mặt đất dưới sự chú thị của ba người ….

Ầm ầm!!

Tòa núi cao nơi đặt Kiếm Các không ngừng chấn động, cả mặt đất của Kiếm Vực cũng ầm ầm tương ứng, dưới sự chú thị của ba người thì bổn tôn chầm chậm chìm xuống dưới mặt đất, ở chu vi của y thì mọi đất đá đều tản ra về hai bên, sau khi y thông qua thì lại hợp lại, nhìn không thấy bất kì dấu vết nào, ở trạng thái lãnh tĩnh và lí trí tuyệt đối, đệ nhị phân thần hoặc giả là bổn tôn, lại phát huy ra năng lực của một bộ phận qua tắc. Thần thức của Độc Cô Vô Thương tỏa định lấy bổn tôn, cùng chìm xuống phía dưới với y, ngay khi thân thể của bổn tôn trầm đến giữa sườn núi thì Độc Cô Vô Thương đột nhiên cảm giác thấy trong đầu chấn động một cái, thị tuyến trở nên mơ hồ và thương lương thối lui vài bước, lắc lắc đầu một cái rồi chầm chậm hồi thần trở lại, phát hiện thần thức tỏa định đã bị giải trừ, sau đó thì thàn thức liên tục quét qua nhưng lại chẳng hề tìm thấy tung ảnh của bổn tôn, tính đi tính lại thì khí tức của bổn tôn đã biến mất một cách triệt để, ngay cả thần thức cũng tra không thấy …..

Phong Vân Vô Kị và Tây Môn Y Bắc cơ hồ như bỏ qua tình hình không ổn cho lắm của Độc Cô Vô Thương, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại mà nhìn ra ngoài cửa nói: "Chuyện phân thần đã xong, hiện tại thì mời Độc Cô tiền bối và Tây Môn huynh đi với ta một chuyến đến Địa Từ Nguyên Mạch!"

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc gật đầu, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy thế thì sải bước đi ra khỏi cửa Kiếm Các, ở sát sau lưng là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương.

Đi ra khỏi cánh cửa, ba người cùng nhau đằng không, hóa thành ba đạo lưu quang mà lao về phía đông, chỉ trong chớp mắt là đã hóa thành ba điểm đen trong thiên không ….
Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại