Phi Thăng Chi Hậu
Chương 210: Thiên ma ngoại tướng
Phong Vân Vô Kị sắc mặt băng lãnh, thân thể mang theo sát khí nồng nặc, mục quang quét qua khắp tứ phía một lượt. Con ngươi hoàng kim trong nhãn mâu ngân bạch lướt qua phiến phiến không gian, trong mắt đều bị bao phủ bở một tầng khí vụ mơ hồ, ở trong màn khí vụ đó thì những nơi mà chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ ngồi đều biến thành những tờ giấy mỏng manh, chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ hoàn toàn biến mất ở trong con ngươi bên trái, chỉ còn lưu lại những khí tạng với nhan sắc khác nhau dưới lớp khải giáp và những chân khí màu hoàng kim đang lưu chuyển trong thân thể.
Ở chu vi của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ bị bao bọc bởi vô số những hình người nhỏ bé màu xanh với hình trạng quái dị, những bóng ảnh màu xanh đó hiện ra các hình trạng hi kì cổ quái khác nhau, thân thể của bọn chúng tựa hồ như có thể vô hạn kéo dài ra và biến hóa, chúng chẳng khác gì những làn khói, khi thì hiện ra hình dạng nử tử, lúc thì thành hình tướng quân, đông đúc những bóng người nhỏ bé màu xanh bao vây lấy từng Hoàng Kim Giáp Sĩ, không ngừng có ý đồ chui vào trong thân thể của bọn họ, nhưng Tuyết Vực Hàn Châu hiển nhiên là đã phát huy được công dụng, nên những bóng người màu xanh căn bổn không thể xâm nhập vào trong đại não và tâm linh của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ.
Phong Vân Vô Kị biết được, những thứ đó e rằng chính là vực ngoại thiên ma mà mọi người thường nói đến, con ngươi bên trái tựa hồ như phát sinh biến hóa, trong mắt nhìn thấy tất cả mọi sự vật đều phiêu phiêu đãng đãng, hơn nữa thì những bức họa diện đó không ngừng biến hoán. Đối với loại tình huống này, Phong Vân Vô Kị sau khi trải qua đoạn thời gian đầu không thích ứng ra, tiếp đó là quen dần. Hiệu quả của Tuyết Vực Hàn Châu rất là tuyệt, khiến cho những thiên ma đó không thể xâm nhập, những thiên ma đó xâm nhập ở một bên thì lại đi ra từ bên kia, căn bổn vô pháp đình lưu trong thân thể của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ.
Vực ngoại thiên ma vừa mới xâm nhập vào trong lòng của bản thân so ra còn cường hãn hơn nhiều so với những thiên ma phổ thông kia, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy nửa thân trên của gã thiên ma đó tấn tốc biến mất trong không trung, nhưng nửa thân dưới thì hóa thành một làn khí vụ, sau đó thì lạnh lùng hừ một tiếng, rồi xoay đầu lại mà nhìn vào chư vực ngoại thiên ma.
Tay phải xòe ra một cái, âm ảnh trường kiếm trong lòng bàn tay hiện ra và không ngừng khoách triển, cho đến khi đạt đến một trượng thì mới dừng lại, tay phải dương lên một cái thì thanh trường kiếm trong tay liền chém ra liên tục về phía những vực ngoại thiên ma kia, vô số đạo âm ảnh trường kiếm thuần do tinh thần lực lượng tổ thành không ngừng phát xuất ra khỏi tay của Phong Vân Vô Kị, phạm vi bao trumg cả sơn cốc.
Cuồng phong nổi dậy, những vực ngoại thiên ma đang bao bọc lấy những Hoàng Kim Giáp Sĩ đó căn bổn không liệu được Phong Vân Vô Kị có thể phát hiện ra bọn họ, có một số ít thiên ma cảm giác thấy sát ý trong lòng của Phong Vân Vô Kị, liền hét lên và bay lòng vòng trên không trung ….
"Sư tôn!" Trì Thương ở lưng chừng núi của Kiếm Các, đột nhiên nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng dậy, sau đó thì tay phải ngưng kết thành mấy thanh âm ảnh trường kiếm và phóng về phía chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, thì không khỏi giật mình kinh hãi, thuận miệng kinh hô.
"Vô Kị, ngươi đang làm gì vậy?!!" Độc Cô Vô thương đột nhiên mở mắt ra, chấn kinh nói.
Thân hình mơ hồ của Tây Môn Y Bắc cũng đột nhiên trở nên rõ ràng, sau khi mở mắt ra thì định ngăn cản, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng tu tập khoái kiếm chi đạo của Tây Môn cũng đã đánh ra một kiếm, Tây Môn Y Bắc căn bổn nagwn cản cũng không kịp!
Chỉ thấy Phong Vân Vô Kị đánh ra một kiếm, vô số những kiếm hình âm ảnh từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài và bao trùm lấy phạm vi mà chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tĩnh tu.
Xuy!
Những tiếng la hỗn tạp truyền lại, sau đó thì ở trong hư không đột nhiên bôc lên một phiến khói trắng, bên trong đó ẩn ước còn mang theo những màn trọc khí nồng đặc.
Nhưng chư Hoàng Kim Giáp Sĩ lại có khí tức bình hòa, chẳng bị chút tổn thương nào, mà ngược lại thì hô hấp cũng bình hòa hơn.
Độc Cô và Tây Môn đều sững sờ, nghi hoặc nói: "Đó là? …."
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Vân Vô Kị có sắc mặt băng hàn, mắt trái là một phiến ngân bạch, cả hai đều chấn động toàn thân, sống lưng không khỏi giá lạnh.
Loại thần tình này của Phong Vân Vô Kị trước giờ chưa từng triển hiện ra ở trước mắt hai người, loại nhãn thần đó chẳng khác gì như của chử thần cúi xuống nhìn thiên địa, xem sinh mạng ti tiện chẳng khác gì con kiến.
Phong Vân Vô Kị mạc nhiên liếc hai người một cái, sau đó thì quay người lại, đang định lúc khoanh chân ngồi xuống thì ở trong mắt trái đột nhiên hiện ra một thiên ma hung ác, gã thiên ma đó bát thình lình lao về phía Phong Vân Vô Kị ….
Đám người Độc Cô mặc dù đối với loại nhãn mâu có màu sắc lạ lẫm này của Phong Vân Vô Kị rất là kì quái, đặc biệt là laoij nhãn thần băng lãnh đó, loại hàn ý đó lại cường liệt đến thế, bất quá còn may là trước giờ Phong Vân Vô Kị đều lãnh mạc ít nói như thế, nên hai người cũng bỏ qua ý nghĩ tuân vấn trong lòng.
Trong tràng dập dờn những làn khói dày đặc, Trì Thương từ trong không trung nhảy xuống, vẽ ra một đường cong hoàn mĩ, hạ chân xuống bên cạnh thân người của Phong Vân Vô Kị, mở miệng hỏi: "Sư phụ, đó rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Phong Vân Vô Kị lẳng lặng bất động, chiếc áo choàng ở sau lưng phất phơ phần phật trong gió, con ngươi hoàng kim và màu mắt ngân bạch trong mắt trái biến mất tăm, mắt trái chỉ còn lại màu đen trắng chính thường.
Trì Thương đợi một lúc lâu, cũng không thấy Phong Vân Vô Kị hồi đáp, trong lòng cuối cùng cũng khủng hoảng: "Sư tôn, là đồ nhi đã lắm mồm, mong sư tôn bỏ qua cho."
Dứt lời thì Trì Thương liền quỳ xuống dưới, khắp tứ phía là một phiến tĩnh tịch, trong lòng của Độc Cô và Tây Môn cũng mang theo đầy nghi hoặc, nhưng đành chầm chậm nhắm mắt lại, tiếp tục tĩnh tu.
Khắp xung quanh trở nên tĩnh lặng như thường, Trì Thương cứ nghĩ là Phong Vân Vô Kị chấn nộ, nên cũng không dám động đậy, trong mắt chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng hắc sắc phất phơ lay động ở phía sau lưng của Phong Vân Vô Kị.
Dần dần thì Trì Thương cũng cảm giác thấy có chút kì quái, cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: "Sư tôn? …."
Nhưng y nhiên vẫn không nghe thấy Phong Vân Vô Kị hồi đáp, một cảm giác bất an cường liệt dâng lên trong lòng, Trì Thương ngẩng mặt lên, Phong Vân Vô Kị trong mắt của y vẫn bảo trì thần thái nhìn về phương xa như trước, thân người lẳng lặng bất động chẳng khác gì đã hóa thành một bức điêu tượng.
"Sư tôn?!!" Trì Thương đứng thân người dậy, hai tay như muốn đẩy vào thân thể của Phong Vân Vô Kị, để lay tỉnh y.
"Đừng động!" Bên tai truyền lại một thanh âm nghiêm túc, Độc Cô đột nhiên xuất hiện ở bên trái của Trì Thương, thần tình rất là ngưng trọng.
"Không ổn!" Một cơn gió lạnh thổi qua, Tây Môn Y Bắc cũng xuất hiện ở một bên còn lại, sắc mặt y nhiên vẫn lạnh lùng, mái tóc trắng tung bay phất phơ trong gió.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc tương hỗ nhìn nhau một cái, cả hai lặng lặng không nói gì.
"Là chuyện gì vậy?"
Độc Cô trầm mặc một lúc lâu, nhìn sang Trì Thương một lát rồi nói: "Ta cũng không biết, nhưng … ta chỉ phát hiện khí tức trong nội thể của y đang dần dần biến mất, hoàn toàn không tìm ra được nơi dừng của thần thức!"
"Cái gì?!!!" Trí Thương nghe thấy thế thì đại kinh, hồn thân chấn động kịch liệt.
"Đừng có động vào thân thể của y, trước khi Vô Kị khôi phục thì ai cũng không được tiếp cận thân thể của y!" Độc Cô thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên trời: "Những chuyện phát sinh trên thân thể của y -- thực sự là quá nhiều, thật quá nhiều … ta cũng không biết đó rốt cuộc là chuyện gì, chỉ hy vọng là y bình an vô sự …."
Tất cả mọi thứ đều phát sinh quá đột ngột, trước tiên là Phong Vân Vô Kị đột nhiên đứng dậy, sau đó thì trên trán toát đầy mồ hôi hột, rồi lẳng lặng chém ra một kiếm, tiếp đó thì quay người lại đánh ra một kiếm về phía chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, sau đó thì tự nhiên trong hư không đột nhiên bốc khói mù mịt, cuối cùng thì chẳng nói một lời nào mà xoay người lại và bất thình lình bất động.
Bất quản là đối với Trì Thương, Tây Môn hay là Độc Cô, thì biểu hiện của Phong Vân Vô Kị quả là quá quỷ dị ….
Phía dưới tinh không, ba người ngẩng đầu lên trên trời, trong lòng lẳng lặng thở dài một tiếng.
*** *** ***
Nói về trong sát na Phong Vân Vô Kị quay người lại thì đột nhiên có một thiên ma cường hãn lặng lặng xuất hiện ở trước mặt, trước khi chuyện này xảy ra thì Phong Vân Vô Kị chẳng hề phát hiện thấy chút dấu hiệu nào cả, gã thiên ma đó sầm mặt xuống, rồi lẳng lặng lao vào người của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì Phong Vân Vô Kị chỉ cảm giác thấy toàn thân chấn động kịch liệt, một cảm giác cổ quái truyền lại. Trong sát na, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy thần thức của mình bị gã thiên ma đó mang đi khỏi thân thể, Phong Vân Vô Kị có thể nhìn thấy rõ được bản thân đang mang một chiếc khải giáp đen xì ở phía dưới, nó cách bản thân y càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, đó rõ ràng là nhục thân của bản thân y ….
Toàn thân chấn động kịch liệt, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại thì giật mình thấy gã thiên ma đó cắn vào trên thân thể của mình, tòa thân theo đó mà trở nên co giật.
Xuy!
Một khối "cơ thịt" trên thân thể bị gã thiên ma hung ác đó rứt ra, Phong Vân Vô Kị đau đớn la lên một tiếng, sau đó thì liền đánh ra một chưởng. Bùng một tiếng, gã theien ma đó chấn động toàn thân, nửa thân trên tà tà bay về phía xa, nhưng hắn ta y nhiên vẫn ôm chặt lấy Phong Vân Vô Kị.
Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lóe lên thần sắc tàn nhẫn, sau một kích vừa rồi thì y đã biết được, bản thân ở trạng thái linh hồn cũng có thể làm thương tổn gã thiên ma này.
Oanh!
Phong Vân Vô Kị đánh thẳng một quyền vào cằm của gã thiên ma đó, hắn ta đau đớn la lên một tiếng, rồi lạp tức đánh ra một quyền vào thân người của Phong Vân Vô Kị.
Một thiên ma, một nhân loại, dây dưa ẩu đả ở trong hư không, nhưng chiêu thức sử dụng hoàn toàn là những chiêu thức dã man nhất, những thủ đoạn nguyên thủy nhất, nhất thân chân lực của Phong Vân Vô Kị tại thời khắc này căn bổn không dùng được, mà có dùng được thì cũng vô pháp đánh thương tổn đến vực ngoại thiên ma, lúc này chỉ có thể dựa vào tinh thần lực lượng mà thôi.
Trong hư không, hai bên dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để cắn, xé, cào, đâm lẫn nhau, từ trên trời xuống dưới mặt đất, rồi lại từ từ dưới mặt đất lên trên trời, khi chiến đấu kịch liệt thì cũng khiến cho cuồng phong nổi dậy trận trận, nhưng chiến trường này chẳng hề có một kẻ bàng quan nào cả.
Bất luận là Tây Môn Y Bắc hay là Độc Cô Vô Thương, dựa vào năng lực của hai người bọn thì thì căn bổn vô pháp quan sát thấy Phong Vân Vô Kị và gã thiên ma đó ở trong không trung. Hai người chỉ có thể cảm giác làn làn gió trong không khí, tronmg lòng cũng có cảm giác không đúng, nhưng lại không thể phát giác đó là chuyện gì, thêm vào đó là cả hai người đều đang lo cho an nguy của Phong Vân Vô Kị, nên càng không thể phát giác ra được Phong Vân Vô Kị và gã thiên ma kia đang ẩu đả với nhau trong không trung.
Chiến trường của một người một ma không ngừng chuyển di, từ Kiếm Vực chuyển đến những nơi khác của Thái Cổ, gã thiên ma này quả thật là có sự khác biệt về bổn chất với những gã thiên ma đã chết ở trong tay của Phong Vân Vô Kị, bất luận là tinh thần cường hãn hay là năng lực đều tuyệt đối vượt xa những thiên ma kia, dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì nhất thời cũng không thể làm gì được hắn ta.
Gã thiên ma đó không ngừng chuyển di chiến trường, dẫn tới những nơi chí âm chí hàn, mỗi một lần như thế thì Phong Vân Vô Kị liền cảm giác thấy thực lực của gã thiên ma này đại trường lên, hắn ta tựa hồ như có thể hấp thu lấy khí tức chí âm chí trọc khắp thiên địa, lúc này thì mới biết gã thiên ma này khó đối phó phi thường.
Hiểu rõ được điểm này, Phong Vân Vô Kị liền bắt đầu có ý thức chuyển di chiến trường đến nơi chí dương chi địa, hay chí thiểu là cách xa những nơi chí âm chí trọc. Quả nhiên, sau khi Phong Vân Vô Kị làm như thế thì gã thiên ma đó liền trở nên hư nhược đi không ít, điều này khiến cho Phong Vân Vô Kị chiếm được không ít tiện nghi.
Thiên ma ngoại tướng, biến hóa vô cùng, gã thiên ma đó thỉnh thoảng cũng không ngừng biến hoán ngoại tướng, lúc thì là thiên thần, khi thì là ác ma, lúc thì là thiếu nữ, khi thì là phụ nhân, lúc thì là một lão ông, mỗi một lần đều khiến cho Phong Vân Vô Kị không biết ứng tiếp như thế nào cho phải.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Trải qua một khoảng thời gian dai dẳng chiến đấu nhưng không có chút hiệu quả, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng nhịn không được mà nghiến răng hỏi, trước mắt thì y bị gã thiên ma này dây dưa triền nhiễu, vô pháp phản hồi nhục thể, mà cũng không biết là có thể phản hồi nữa được hay không. Vừa nghĩ tới điểm này thì Phong Vân Vô Kị lại không khỏi nóng lòng như lửa đốt, nhưng trong tình huống này thì có lo lắng cũng chẳng ích gì.
"Đại Tự Tại Thiên Ngoại Thiên, Phạm Li thiên ma chính là ta!" Gã thiên ma đó cuối cùng cũng mở miệng, lắc người hóa thành một gã tướng quân thân mang bộ giáp đồng xanh.
Phong Vân Vô Kị đánh mạnh một quyền lên mặt của hắn ta ra, khiến cho đầu của hắn bị kéo dài ra vô hạn, nhưng thủy chung vẫn vô pháp đánh đứt đoạn.
Gã thiên ma đó ngờ nghệch nói ra lời nói đó, rồi chẳng nói gì thêm nữa, Phong Vân Vô Kị nhìn lướt qua mắt của hắn ta, nhìn thấy từ đó phát ra nồng đượm thần sắc mang nhiên lẫn nghi hoặc, trong lòng đốn thời hiểu a: Những vực ngoại thiên ma này chỉ e là tịnh không phải là sinh mệnh gì cả, cũng không có chút linh trí nào cả, án chiếu theo truyền thuyết mà thấy thì những vực ngoại thiên ma này chỉ e là chỉ hành sự theo bổn năng, có lẽ chỉ có những thiên ma có thực lực cường hãn như Phạm Li thì mới có thể có chút thần trí, nhưng vẫn không cao cho lắm, chỉ bất quá, là ai đã dặt tên cho hắn ta?
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị rất là nghi hoặc, nhưng chốc lát sau thì thần sắc đó liền biến mất vô ảnh vô tung, bởi vì gã vực ngoại thiên ma đó đã dùng hồn thể hóa thành trường kích mà đánh về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị rung tay phải một cái, dùng tinh thần lực lượng ngưng thành một thanh âm ảnh trường kiếm quen thuộc, sau đó thì đưa tới trước mà đón đỡ láy trường kích của gã ta.
Chiêu thức của vực ngoại thiên ma Phạm Li tức thì biến đổi, không ngờ là lại xử ra một bộ kích pháp tinh diệu, Phong Vân Vô Kị giật mình kinh hãi, bộ kích pháp của hắn ta tinh diệu phi thường, chỉ luận về chiêu thức mà nói thì chẳng hề có chút sơ hở nào cả.
"Liêu Nguyên Kích Pháp!" Gã thiên ma đó hạ giọng hô lên một tiếng, hốt nhiên tinh thần lay động, hóa thành một gã tướng quân mang hắc giáp, toàn lực công kích về phía Phong Vân Vô Kị.
Tại trạng thái hồn thể thế này thì có tuyệt chiêu gì cũng không thể đánh ra, bất cứ võ học nào của Thái Cổ cũng đều không thể sử dụng, duy nhất có thể sử dụng được chỉ là những võ học mà những phàm phu tục tử sử dụng, trong sát na này thì Phong Vân Vô Kị cơ hồ như cảm giác thấy bản thân như đang chiến đấu với một gã tướng quân thân kinh bách chiến vậy.
Ở trạng thái này thì Phong Vân Vô Kị cũng không kém gì gã thiên ma này, chuẩn xác mà nói thì về phương diện chiêu thức thì chưa hề có ai vượt qua Phong Vân Vô Kị, ngoại trừ Độc Cô Vô Thương ra.
Gã thiên ma đó nhìn thấy kể sách này không thành, thì liền sản sinh ra một kế khác, lắc thân biến hóa thành một đại hán dũng mãnh, tay cầm lang nha bổng đánh về phía đầu của Phong Vân Vô Kị ….
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì gã thiên ma đó đã biến hóa cả vạn lần, mỗi một lần biến thân thì nhất định là sẽ khiến cho Phong Vân Vô Kị cật lực trong một đoạn thời gian, nhưng khoảng thời gian đó vừa qua thì thần thức siêu cường của Phong Vân Vô Kị lập tức nắm bắt được đường đi nước bước của gã thiên ma này.
"Gã vực ngoại thiên ma này cường hãn đến thế, chỉ e là đã gây họa cho không ít người, hắn ta xâm nhập vào trong nhân tâm, sau đó thì kích tỉnh tâm ma, đồng thời cũng có thể nhìn thấu được những bí mật trong lòng của người đó, nhưng loại như chiêu thức thì có lẽ là lấy được trong khi xâm nhập vào trong nhân tam của những người đó." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mắt thấy gã thiên ma đó biến hóa cả vạn đường, chiến đấu mãi miết không ngừng, trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi sản sinh cảm giác bực bội, một cổ tình tự cực đoan hắc ám, cực đoan oán hận, cực đoan khát máu từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở miệng ra mà phát xuất thanh âm sâm nhiên: "Chỉ một tên thiên ma nhỏ bé, mà cũng dám ngông cuồng trước mặt bổn tọa?!"
Phong Vân Vô Kị đại kinh, cơ hồ như không dám tin thanh âm đó chính là từ miệng của mình phát ra, cặp mắt trợn tròn ra, rồi hai mắt hoàn toàn biến hóa sang màu đen xì và mang theo thần sắc cực kì điên cuồng, lần này thì Phong Vân Vô Kị không thối lui mà lại tiến tới trước, trực tiếp dùng tay trái đỡ lấy một kiếm, rồi dùng tay chụp lấy ảo tướng của hắn ta, sâm nhiên quát lên: "Loại bổ phẩm như thế này, không thể bỏ qua, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa mà ngươi lại chui vào … Hấp Tinh Đại Pháp!"
Phong Vân Vô Kị dùng góc độ của một kẻ bàng quang mà lãnh tĩnh quan sát bản thân tấn tốc chuyển hóa thành màu đen, sau đó thì dùng một tay đâm xuyên vào trong thân thể của gã thiên ma kia, từng màn từng màn ba văn từ cổ tay y khoách triển ra khắp toàn thân gã thiên ma, sau đó thì một cổ chất màu đen tựa dịch tựa khí thuận theo tay mà tiến vào trong thân thể, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy bản thân há miệng phát ra tiếng rên rỉ sường khoái ….
Gã vực ngoại thiên ma đó cuối cũng cũng ảo hóa về bổn tướng, trên mặt lộ ra thần tình chấn kinh và khủng hoảng, đó là loại tình tự duy nhất mà Phong Vân Vô Kị nhìn thấy trên mặt của hắn ta, ngoại trừ thần tình mang nhiên ra.
Nửa thân dưới của hắn ta trở thàng một phiến vụ khí hỗn loạn và phiêu đãng ra xung quanh, hình thành từng đạo từng đạo cổ lốc xoáy hắc sắc tiến nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị, từng cổ cổ cảm giác hàm sướng lâm li biến bố toàn thân tâm, linh hồn trong sát na này cũng trở nên ngưng thật hơn không ít.
"Cáp cáp cáp …." "Phong Vân Vô Kị" cười lên một cách điên cuồng: "Tất cả mọi ma, đều là bổ phẩm thượng giai của bổn tọa, bất quản là trạng thái linh hồn hay là trạng thái nhục thân, bộ Hấp Tinh Đại Pháp này bổn tọa đều có thể sử dụng được, bổn tôn, ái này đúng là cần phải đa ta ngươi à nha … Hấp Tinh Đại Pháp đúng là tạo ra cho chính bổn tọa mà!"
Trong mắt của gã thiên ma đó lóe lên thần sắc kiên nghị, sau đó thì hay tay vung xuống phía dưới, thâ thể phân ra làm hai, rồi vội vàng lao di trong không trung, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Có bổ phẩm lớn đến thế, "Phong Vân Vô Kị" lí nào lại chịu bỏ qua, liền quát lên một tiếng rồi hóa thành một đạo lưu quang, theo sát sau lưng hắn ta.
Không gian trước mắt của gã thiên ma Phạm Li bất thình lình biến ảo bất định, ở trung tâm của không gian uốn khúc đó một không gian thông đạo lẳng lặng đả khai ra.
Phong Vân Vô Kị đốn thời giật mình kinh hãi, gã thiên ma này trông không cường đại cho lắm, nhưng lại có thể mở ra một thông đạo từ Thái Cổ đại lục, hơn nữa là trong tình huống thân thụ trọng thương, điều này không khỏi khiến cho Phong Vân Vô Kị chấn kinh cực độ.
Cầm phải biết được, dù là Phong Vân Vô Kị có tu vi như hiện tại, dẫu có muốn phá khai thông đạo đến không gian khác thì cũng cần có một nguồn năng lượng cực đại, hơn nữa là còn không thể làm một cách lẳng lặng như Phạm Li, trước chuyện này chẳng hề có chút chinh triệu nào, phảng phật như … đó là một loại bổn năng vậy.
Thân thể của gã vực ngoại thiên ma đó liền lao tới và tiến vào không gian thông đạo hình trường có đường kính độ một thước đó, và rồi biến mất trong đầu kia của không gian, trong lòng của Phong Vân Vô Kị do dự thoáng chốc, nhưng trong thời khắc này thì lại là "tâm ma" nắm giữ tất cả, đối với loại "bổ phẩm" đó thì y lí nào lại chịu bỏ mất, thân thể của "Phong Vân Vô Kị" tiến nhập vào trong không gian thông đạo, trong sát na thông đọng khép lại thì đã thông qua ….
Ở đầu bên kia, Phong Vân Vô Kị đột nhiên lại nắm giữ được quyền khống chế thân thể, thân người đừng lơ lửng trong không trung, phóng mắt nhìn khắp tứ phía, thần tình sững sờ chẳng khác gì một con gà gỗ, tất cả mọi thứ mà y nhìn thấy khiến cho y sự chấn động cực độ! ….
Ở chu vi của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ bị bao bọc bởi vô số những hình người nhỏ bé màu xanh với hình trạng quái dị, những bóng ảnh màu xanh đó hiện ra các hình trạng hi kì cổ quái khác nhau, thân thể của bọn chúng tựa hồ như có thể vô hạn kéo dài ra và biến hóa, chúng chẳng khác gì những làn khói, khi thì hiện ra hình dạng nử tử, lúc thì thành hình tướng quân, đông đúc những bóng người nhỏ bé màu xanh bao vây lấy từng Hoàng Kim Giáp Sĩ, không ngừng có ý đồ chui vào trong thân thể của bọn họ, nhưng Tuyết Vực Hàn Châu hiển nhiên là đã phát huy được công dụng, nên những bóng người màu xanh căn bổn không thể xâm nhập vào trong đại não và tâm linh của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ.
Phong Vân Vô Kị biết được, những thứ đó e rằng chính là vực ngoại thiên ma mà mọi người thường nói đến, con ngươi bên trái tựa hồ như phát sinh biến hóa, trong mắt nhìn thấy tất cả mọi sự vật đều phiêu phiêu đãng đãng, hơn nữa thì những bức họa diện đó không ngừng biến hoán. Đối với loại tình huống này, Phong Vân Vô Kị sau khi trải qua đoạn thời gian đầu không thích ứng ra, tiếp đó là quen dần. Hiệu quả của Tuyết Vực Hàn Châu rất là tuyệt, khiến cho những thiên ma đó không thể xâm nhập, những thiên ma đó xâm nhập ở một bên thì lại đi ra từ bên kia, căn bổn vô pháp đình lưu trong thân thể của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ.
Vực ngoại thiên ma vừa mới xâm nhập vào trong lòng của bản thân so ra còn cường hãn hơn nhiều so với những thiên ma phổ thông kia, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy nửa thân trên của gã thiên ma đó tấn tốc biến mất trong không trung, nhưng nửa thân dưới thì hóa thành một làn khí vụ, sau đó thì lạnh lùng hừ một tiếng, rồi xoay đầu lại mà nhìn vào chư vực ngoại thiên ma.
Tay phải xòe ra một cái, âm ảnh trường kiếm trong lòng bàn tay hiện ra và không ngừng khoách triển, cho đến khi đạt đến một trượng thì mới dừng lại, tay phải dương lên một cái thì thanh trường kiếm trong tay liền chém ra liên tục về phía những vực ngoại thiên ma kia, vô số đạo âm ảnh trường kiếm thuần do tinh thần lực lượng tổ thành không ngừng phát xuất ra khỏi tay của Phong Vân Vô Kị, phạm vi bao trumg cả sơn cốc.
Cuồng phong nổi dậy, những vực ngoại thiên ma đang bao bọc lấy những Hoàng Kim Giáp Sĩ đó căn bổn không liệu được Phong Vân Vô Kị có thể phát hiện ra bọn họ, có một số ít thiên ma cảm giác thấy sát ý trong lòng của Phong Vân Vô Kị, liền hét lên và bay lòng vòng trên không trung ….
"Sư tôn!" Trì Thương ở lưng chừng núi của Kiếm Các, đột nhiên nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng dậy, sau đó thì tay phải ngưng kết thành mấy thanh âm ảnh trường kiếm và phóng về phía chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, thì không khỏi giật mình kinh hãi, thuận miệng kinh hô.
"Vô Kị, ngươi đang làm gì vậy?!!" Độc Cô Vô thương đột nhiên mở mắt ra, chấn kinh nói.
Thân hình mơ hồ của Tây Môn Y Bắc cũng đột nhiên trở nên rõ ràng, sau khi mở mắt ra thì định ngăn cản, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng tu tập khoái kiếm chi đạo của Tây Môn cũng đã đánh ra một kiếm, Tây Môn Y Bắc căn bổn nagwn cản cũng không kịp!
Chỉ thấy Phong Vân Vô Kị đánh ra một kiếm, vô số những kiếm hình âm ảnh từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài và bao trùm lấy phạm vi mà chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tĩnh tu.
Xuy!
Những tiếng la hỗn tạp truyền lại, sau đó thì ở trong hư không đột nhiên bôc lên một phiến khói trắng, bên trong đó ẩn ước còn mang theo những màn trọc khí nồng đặc.
Nhưng chư Hoàng Kim Giáp Sĩ lại có khí tức bình hòa, chẳng bị chút tổn thương nào, mà ngược lại thì hô hấp cũng bình hòa hơn.
Độc Cô và Tây Môn đều sững sờ, nghi hoặc nói: "Đó là? …."
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Vân Vô Kị có sắc mặt băng hàn, mắt trái là một phiến ngân bạch, cả hai đều chấn động toàn thân, sống lưng không khỏi giá lạnh.
Loại thần tình này của Phong Vân Vô Kị trước giờ chưa từng triển hiện ra ở trước mắt hai người, loại nhãn thần đó chẳng khác gì như của chử thần cúi xuống nhìn thiên địa, xem sinh mạng ti tiện chẳng khác gì con kiến.
Phong Vân Vô Kị mạc nhiên liếc hai người một cái, sau đó thì quay người lại, đang định lúc khoanh chân ngồi xuống thì ở trong mắt trái đột nhiên hiện ra một thiên ma hung ác, gã thiên ma đó bát thình lình lao về phía Phong Vân Vô Kị ….
Đám người Độc Cô mặc dù đối với loại nhãn mâu có màu sắc lạ lẫm này của Phong Vân Vô Kị rất là kì quái, đặc biệt là laoij nhãn thần băng lãnh đó, loại hàn ý đó lại cường liệt đến thế, bất quá còn may là trước giờ Phong Vân Vô Kị đều lãnh mạc ít nói như thế, nên hai người cũng bỏ qua ý nghĩ tuân vấn trong lòng.
Trong tràng dập dờn những làn khói dày đặc, Trì Thương từ trong không trung nhảy xuống, vẽ ra một đường cong hoàn mĩ, hạ chân xuống bên cạnh thân người của Phong Vân Vô Kị, mở miệng hỏi: "Sư phụ, đó rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Phong Vân Vô Kị lẳng lặng bất động, chiếc áo choàng ở sau lưng phất phơ phần phật trong gió, con ngươi hoàng kim và màu mắt ngân bạch trong mắt trái biến mất tăm, mắt trái chỉ còn lại màu đen trắng chính thường.
Trì Thương đợi một lúc lâu, cũng không thấy Phong Vân Vô Kị hồi đáp, trong lòng cuối cùng cũng khủng hoảng: "Sư tôn, là đồ nhi đã lắm mồm, mong sư tôn bỏ qua cho."
Dứt lời thì Trì Thương liền quỳ xuống dưới, khắp tứ phía là một phiến tĩnh tịch, trong lòng của Độc Cô và Tây Môn cũng mang theo đầy nghi hoặc, nhưng đành chầm chậm nhắm mắt lại, tiếp tục tĩnh tu.
Khắp xung quanh trở nên tĩnh lặng như thường, Trì Thương cứ nghĩ là Phong Vân Vô Kị chấn nộ, nên cũng không dám động đậy, trong mắt chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng hắc sắc phất phơ lay động ở phía sau lưng của Phong Vân Vô Kị.
Dần dần thì Trì Thương cũng cảm giác thấy có chút kì quái, cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: "Sư tôn? …."
Nhưng y nhiên vẫn không nghe thấy Phong Vân Vô Kị hồi đáp, một cảm giác bất an cường liệt dâng lên trong lòng, Trì Thương ngẩng mặt lên, Phong Vân Vô Kị trong mắt của y vẫn bảo trì thần thái nhìn về phương xa như trước, thân người lẳng lặng bất động chẳng khác gì đã hóa thành một bức điêu tượng.
"Sư tôn?!!" Trì Thương đứng thân người dậy, hai tay như muốn đẩy vào thân thể của Phong Vân Vô Kị, để lay tỉnh y.
"Đừng động!" Bên tai truyền lại một thanh âm nghiêm túc, Độc Cô đột nhiên xuất hiện ở bên trái của Trì Thương, thần tình rất là ngưng trọng.
"Không ổn!" Một cơn gió lạnh thổi qua, Tây Môn Y Bắc cũng xuất hiện ở một bên còn lại, sắc mặt y nhiên vẫn lạnh lùng, mái tóc trắng tung bay phất phơ trong gió.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc tương hỗ nhìn nhau một cái, cả hai lặng lặng không nói gì.
"Là chuyện gì vậy?"
Độc Cô trầm mặc một lúc lâu, nhìn sang Trì Thương một lát rồi nói: "Ta cũng không biết, nhưng … ta chỉ phát hiện khí tức trong nội thể của y đang dần dần biến mất, hoàn toàn không tìm ra được nơi dừng của thần thức!"
"Cái gì?!!!" Trí Thương nghe thấy thế thì đại kinh, hồn thân chấn động kịch liệt.
"Đừng có động vào thân thể của y, trước khi Vô Kị khôi phục thì ai cũng không được tiếp cận thân thể của y!" Độc Cô thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên trời: "Những chuyện phát sinh trên thân thể của y -- thực sự là quá nhiều, thật quá nhiều … ta cũng không biết đó rốt cuộc là chuyện gì, chỉ hy vọng là y bình an vô sự …."
Tất cả mọi thứ đều phát sinh quá đột ngột, trước tiên là Phong Vân Vô Kị đột nhiên đứng dậy, sau đó thì trên trán toát đầy mồ hôi hột, rồi lẳng lặng chém ra một kiếm, tiếp đó thì quay người lại đánh ra một kiếm về phía chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, sau đó thì tự nhiên trong hư không đột nhiên bốc khói mù mịt, cuối cùng thì chẳng nói một lời nào mà xoay người lại và bất thình lình bất động.
Bất quản là đối với Trì Thương, Tây Môn hay là Độc Cô, thì biểu hiện của Phong Vân Vô Kị quả là quá quỷ dị ….
Phía dưới tinh không, ba người ngẩng đầu lên trên trời, trong lòng lẳng lặng thở dài một tiếng.
*** *** ***
Nói về trong sát na Phong Vân Vô Kị quay người lại thì đột nhiên có một thiên ma cường hãn lặng lặng xuất hiện ở trước mặt, trước khi chuyện này xảy ra thì Phong Vân Vô Kị chẳng hề phát hiện thấy chút dấu hiệu nào cả, gã thiên ma đó sầm mặt xuống, rồi lẳng lặng lao vào người của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì Phong Vân Vô Kị chỉ cảm giác thấy toàn thân chấn động kịch liệt, một cảm giác cổ quái truyền lại. Trong sát na, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy thần thức của mình bị gã thiên ma đó mang đi khỏi thân thể, Phong Vân Vô Kị có thể nhìn thấy rõ được bản thân đang mang một chiếc khải giáp đen xì ở phía dưới, nó cách bản thân y càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, đó rõ ràng là nhục thân của bản thân y ….
Toàn thân chấn động kịch liệt, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại thì giật mình thấy gã thiên ma đó cắn vào trên thân thể của mình, tòa thân theo đó mà trở nên co giật.
Xuy!
Một khối "cơ thịt" trên thân thể bị gã thiên ma hung ác đó rứt ra, Phong Vân Vô Kị đau đớn la lên một tiếng, sau đó thì liền đánh ra một chưởng. Bùng một tiếng, gã theien ma đó chấn động toàn thân, nửa thân trên tà tà bay về phía xa, nhưng hắn ta y nhiên vẫn ôm chặt lấy Phong Vân Vô Kị.
Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lóe lên thần sắc tàn nhẫn, sau một kích vừa rồi thì y đã biết được, bản thân ở trạng thái linh hồn cũng có thể làm thương tổn gã thiên ma này.
Oanh!
Phong Vân Vô Kị đánh thẳng một quyền vào cằm của gã thiên ma đó, hắn ta đau đớn la lên một tiếng, rồi lạp tức đánh ra một quyền vào thân người của Phong Vân Vô Kị.
Một thiên ma, một nhân loại, dây dưa ẩu đả ở trong hư không, nhưng chiêu thức sử dụng hoàn toàn là những chiêu thức dã man nhất, những thủ đoạn nguyên thủy nhất, nhất thân chân lực của Phong Vân Vô Kị tại thời khắc này căn bổn không dùng được, mà có dùng được thì cũng vô pháp đánh thương tổn đến vực ngoại thiên ma, lúc này chỉ có thể dựa vào tinh thần lực lượng mà thôi.
Trong hư không, hai bên dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để cắn, xé, cào, đâm lẫn nhau, từ trên trời xuống dưới mặt đất, rồi lại từ từ dưới mặt đất lên trên trời, khi chiến đấu kịch liệt thì cũng khiến cho cuồng phong nổi dậy trận trận, nhưng chiến trường này chẳng hề có một kẻ bàng quan nào cả.
Bất luận là Tây Môn Y Bắc hay là Độc Cô Vô Thương, dựa vào năng lực của hai người bọn thì thì căn bổn vô pháp quan sát thấy Phong Vân Vô Kị và gã thiên ma đó ở trong không trung. Hai người chỉ có thể cảm giác làn làn gió trong không khí, tronmg lòng cũng có cảm giác không đúng, nhưng lại không thể phát giác đó là chuyện gì, thêm vào đó là cả hai người đều đang lo cho an nguy của Phong Vân Vô Kị, nên càng không thể phát giác ra được Phong Vân Vô Kị và gã thiên ma kia đang ẩu đả với nhau trong không trung.
Chiến trường của một người một ma không ngừng chuyển di, từ Kiếm Vực chuyển đến những nơi khác của Thái Cổ, gã thiên ma này quả thật là có sự khác biệt về bổn chất với những gã thiên ma đã chết ở trong tay của Phong Vân Vô Kị, bất luận là tinh thần cường hãn hay là năng lực đều tuyệt đối vượt xa những thiên ma kia, dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì nhất thời cũng không thể làm gì được hắn ta.
Gã thiên ma đó không ngừng chuyển di chiến trường, dẫn tới những nơi chí âm chí hàn, mỗi một lần như thế thì Phong Vân Vô Kị liền cảm giác thấy thực lực của gã thiên ma này đại trường lên, hắn ta tựa hồ như có thể hấp thu lấy khí tức chí âm chí trọc khắp thiên địa, lúc này thì mới biết gã thiên ma này khó đối phó phi thường.
Hiểu rõ được điểm này, Phong Vân Vô Kị liền bắt đầu có ý thức chuyển di chiến trường đến nơi chí dương chi địa, hay chí thiểu là cách xa những nơi chí âm chí trọc. Quả nhiên, sau khi Phong Vân Vô Kị làm như thế thì gã thiên ma đó liền trở nên hư nhược đi không ít, điều này khiến cho Phong Vân Vô Kị chiếm được không ít tiện nghi.
Thiên ma ngoại tướng, biến hóa vô cùng, gã thiên ma đó thỉnh thoảng cũng không ngừng biến hoán ngoại tướng, lúc thì là thiên thần, khi thì là ác ma, lúc thì là thiếu nữ, khi thì là phụ nhân, lúc thì là một lão ông, mỗi một lần đều khiến cho Phong Vân Vô Kị không biết ứng tiếp như thế nào cho phải.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Trải qua một khoảng thời gian dai dẳng chiến đấu nhưng không có chút hiệu quả, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng nhịn không được mà nghiến răng hỏi, trước mắt thì y bị gã thiên ma này dây dưa triền nhiễu, vô pháp phản hồi nhục thể, mà cũng không biết là có thể phản hồi nữa được hay không. Vừa nghĩ tới điểm này thì Phong Vân Vô Kị lại không khỏi nóng lòng như lửa đốt, nhưng trong tình huống này thì có lo lắng cũng chẳng ích gì.
"Đại Tự Tại Thiên Ngoại Thiên, Phạm Li thiên ma chính là ta!" Gã thiên ma đó cuối cùng cũng mở miệng, lắc người hóa thành một gã tướng quân thân mang bộ giáp đồng xanh.
Phong Vân Vô Kị đánh mạnh một quyền lên mặt của hắn ta ra, khiến cho đầu của hắn bị kéo dài ra vô hạn, nhưng thủy chung vẫn vô pháp đánh đứt đoạn.
Gã thiên ma đó ngờ nghệch nói ra lời nói đó, rồi chẳng nói gì thêm nữa, Phong Vân Vô Kị nhìn lướt qua mắt của hắn ta, nhìn thấy từ đó phát ra nồng đượm thần sắc mang nhiên lẫn nghi hoặc, trong lòng đốn thời hiểu a: Những vực ngoại thiên ma này chỉ e là tịnh không phải là sinh mệnh gì cả, cũng không có chút linh trí nào cả, án chiếu theo truyền thuyết mà thấy thì những vực ngoại thiên ma này chỉ e là chỉ hành sự theo bổn năng, có lẽ chỉ có những thiên ma có thực lực cường hãn như Phạm Li thì mới có thể có chút thần trí, nhưng vẫn không cao cho lắm, chỉ bất quá, là ai đã dặt tên cho hắn ta?
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị rất là nghi hoặc, nhưng chốc lát sau thì thần sắc đó liền biến mất vô ảnh vô tung, bởi vì gã vực ngoại thiên ma đó đã dùng hồn thể hóa thành trường kích mà đánh về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị rung tay phải một cái, dùng tinh thần lực lượng ngưng thành một thanh âm ảnh trường kiếm quen thuộc, sau đó thì đưa tới trước mà đón đỡ láy trường kích của gã ta.
Chiêu thức của vực ngoại thiên ma Phạm Li tức thì biến đổi, không ngờ là lại xử ra một bộ kích pháp tinh diệu, Phong Vân Vô Kị giật mình kinh hãi, bộ kích pháp của hắn ta tinh diệu phi thường, chỉ luận về chiêu thức mà nói thì chẳng hề có chút sơ hở nào cả.
"Liêu Nguyên Kích Pháp!" Gã thiên ma đó hạ giọng hô lên một tiếng, hốt nhiên tinh thần lay động, hóa thành một gã tướng quân mang hắc giáp, toàn lực công kích về phía Phong Vân Vô Kị.
Tại trạng thái hồn thể thế này thì có tuyệt chiêu gì cũng không thể đánh ra, bất cứ võ học nào của Thái Cổ cũng đều không thể sử dụng, duy nhất có thể sử dụng được chỉ là những võ học mà những phàm phu tục tử sử dụng, trong sát na này thì Phong Vân Vô Kị cơ hồ như cảm giác thấy bản thân như đang chiến đấu với một gã tướng quân thân kinh bách chiến vậy.
Ở trạng thái này thì Phong Vân Vô Kị cũng không kém gì gã thiên ma này, chuẩn xác mà nói thì về phương diện chiêu thức thì chưa hề có ai vượt qua Phong Vân Vô Kị, ngoại trừ Độc Cô Vô Thương ra.
Gã thiên ma đó nhìn thấy kể sách này không thành, thì liền sản sinh ra một kế khác, lắc thân biến hóa thành một đại hán dũng mãnh, tay cầm lang nha bổng đánh về phía đầu của Phong Vân Vô Kị ….
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì gã thiên ma đó đã biến hóa cả vạn lần, mỗi một lần biến thân thì nhất định là sẽ khiến cho Phong Vân Vô Kị cật lực trong một đoạn thời gian, nhưng khoảng thời gian đó vừa qua thì thần thức siêu cường của Phong Vân Vô Kị lập tức nắm bắt được đường đi nước bước của gã thiên ma này.
"Gã vực ngoại thiên ma này cường hãn đến thế, chỉ e là đã gây họa cho không ít người, hắn ta xâm nhập vào trong nhân tâm, sau đó thì kích tỉnh tâm ma, đồng thời cũng có thể nhìn thấu được những bí mật trong lòng của người đó, nhưng loại như chiêu thức thì có lẽ là lấy được trong khi xâm nhập vào trong nhân tam của những người đó." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mắt thấy gã thiên ma đó biến hóa cả vạn đường, chiến đấu mãi miết không ngừng, trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi sản sinh cảm giác bực bội, một cổ tình tự cực đoan hắc ám, cực đoan oán hận, cực đoan khát máu từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở miệng ra mà phát xuất thanh âm sâm nhiên: "Chỉ một tên thiên ma nhỏ bé, mà cũng dám ngông cuồng trước mặt bổn tọa?!"
Phong Vân Vô Kị đại kinh, cơ hồ như không dám tin thanh âm đó chính là từ miệng của mình phát ra, cặp mắt trợn tròn ra, rồi hai mắt hoàn toàn biến hóa sang màu đen xì và mang theo thần sắc cực kì điên cuồng, lần này thì Phong Vân Vô Kị không thối lui mà lại tiến tới trước, trực tiếp dùng tay trái đỡ lấy một kiếm, rồi dùng tay chụp lấy ảo tướng của hắn ta, sâm nhiên quát lên: "Loại bổ phẩm như thế này, không thể bỏ qua, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa mà ngươi lại chui vào … Hấp Tinh Đại Pháp!"
Phong Vân Vô Kị dùng góc độ của một kẻ bàng quang mà lãnh tĩnh quan sát bản thân tấn tốc chuyển hóa thành màu đen, sau đó thì dùng một tay đâm xuyên vào trong thân thể của gã thiên ma kia, từng màn từng màn ba văn từ cổ tay y khoách triển ra khắp toàn thân gã thiên ma, sau đó thì một cổ chất màu đen tựa dịch tựa khí thuận theo tay mà tiến vào trong thân thể, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy bản thân há miệng phát ra tiếng rên rỉ sường khoái ….
Gã vực ngoại thiên ma đó cuối cũng cũng ảo hóa về bổn tướng, trên mặt lộ ra thần tình chấn kinh và khủng hoảng, đó là loại tình tự duy nhất mà Phong Vân Vô Kị nhìn thấy trên mặt của hắn ta, ngoại trừ thần tình mang nhiên ra.
Nửa thân dưới của hắn ta trở thàng một phiến vụ khí hỗn loạn và phiêu đãng ra xung quanh, hình thành từng đạo từng đạo cổ lốc xoáy hắc sắc tiến nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị, từng cổ cổ cảm giác hàm sướng lâm li biến bố toàn thân tâm, linh hồn trong sát na này cũng trở nên ngưng thật hơn không ít.
"Cáp cáp cáp …." "Phong Vân Vô Kị" cười lên một cách điên cuồng: "Tất cả mọi ma, đều là bổ phẩm thượng giai của bổn tọa, bất quản là trạng thái linh hồn hay là trạng thái nhục thân, bộ Hấp Tinh Đại Pháp này bổn tọa đều có thể sử dụng được, bổn tôn, ái này đúng là cần phải đa ta ngươi à nha … Hấp Tinh Đại Pháp đúng là tạo ra cho chính bổn tọa mà!"
Trong mắt của gã thiên ma đó lóe lên thần sắc kiên nghị, sau đó thì hay tay vung xuống phía dưới, thâ thể phân ra làm hai, rồi vội vàng lao di trong không trung, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Có bổ phẩm lớn đến thế, "Phong Vân Vô Kị" lí nào lại chịu bỏ qua, liền quát lên một tiếng rồi hóa thành một đạo lưu quang, theo sát sau lưng hắn ta.
Không gian trước mắt của gã thiên ma Phạm Li bất thình lình biến ảo bất định, ở trung tâm của không gian uốn khúc đó một không gian thông đạo lẳng lặng đả khai ra.
Phong Vân Vô Kị đốn thời giật mình kinh hãi, gã thiên ma này trông không cường đại cho lắm, nhưng lại có thể mở ra một thông đạo từ Thái Cổ đại lục, hơn nữa là trong tình huống thân thụ trọng thương, điều này không khỏi khiến cho Phong Vân Vô Kị chấn kinh cực độ.
Cầm phải biết được, dù là Phong Vân Vô Kị có tu vi như hiện tại, dẫu có muốn phá khai thông đạo đến không gian khác thì cũng cần có một nguồn năng lượng cực đại, hơn nữa là còn không thể làm một cách lẳng lặng như Phạm Li, trước chuyện này chẳng hề có chút chinh triệu nào, phảng phật như … đó là một loại bổn năng vậy.
Thân thể của gã vực ngoại thiên ma đó liền lao tới và tiến vào không gian thông đạo hình trường có đường kính độ một thước đó, và rồi biến mất trong đầu kia của không gian, trong lòng của Phong Vân Vô Kị do dự thoáng chốc, nhưng trong thời khắc này thì lại là "tâm ma" nắm giữ tất cả, đối với loại "bổ phẩm" đó thì y lí nào lại chịu bỏ mất, thân thể của "Phong Vân Vô Kị" tiến nhập vào trong không gian thông đạo, trong sát na thông đọng khép lại thì đã thông qua ….
Ở đầu bên kia, Phong Vân Vô Kị đột nhiên lại nắm giữ được quyền khống chế thân thể, thân người đừng lơ lửng trong không trung, phóng mắt nhìn khắp tứ phía, thần tình sững sờ chẳng khác gì một con gà gỗ, tất cả mọi thứ mà y nhìn thấy khiến cho y sự chấn động cực độ! ….
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ