Phi Thăng Chi Hậu
Chương 189: Biến trong biến!
Hàng loạt những tiến kiế ngân truyền lại, những cánh hoa trong đóa thanh sắc kiếm liên đó đột nhiên tách rời ra và bắn ra chẳng khác gì tên rời cung, Ám Hắc Đế Quân đại kinh, liền đánh ra một quyền, không gian trước thân thể dập dờn ba động từn vòng từng vòng ba văn, nhưng từng cánh từng cánh hoa kiếm màu xanh thì xuyên qua tầng tầng không gian như chẳng hề có gì cách trở rồi đâm xuyên qua đầu quyền của Ám Hắc Đế Quân mà tiến vào nội thể của hắn ta.
A!
Ám Hắc Đế Quân hét lớn lên một tiếng, thân hình bị một cổ lực đạo khủng bố dẫn bay về phía sau, thân thể bùng phát đạo đạo huyết hoa, huyết dịch bắn ra tung tóe khắp không trung ….
Một đóa kiếm liên chấn bay một gã Ám Hắc Đế Quân, một đóa kiếm liên còn lại thì đâm xuyên qua tứ chi của gã Ám Hắc Đế Quân còn lại, sau đó cũng mang y bày người về phía sau.
Sau khi phát ra hai đóa kiếm liên, thân người của Phong Vân Vô Kị cũng liền lao tới, hai tay đan chéo vào nhau rồi vung ra, kiếm khí ở đằng sau liền bắn ra như mưa vào thân hình của hai gã Ám Hắc Đế Quân.
Mỗi một tay giơ ra một ngón mà huy vũ trong hư không ở trước ngực, sau đó thì hướng theo phương hướng nghịch phản mà chuyển động, hai đạo vết tích một trắng một đen hợp lại làm một, đúng lúc này thì hai tay của Phong Vân Vô Kị đồng thời búng ra một cái, hai đóa kiếm liên một trắng một đen tiến nhập vào trong màn mưa kiếm.
Ơ trong hư không bất thình lình xuất hiện một đồ án thái cực trắng đen, ở giữa hai con mắt của hai cực là vô số những kiếm khí nhị xích xạ ra một cách nguyên nguyên bất đoạn, pham vi bao trùm cả không gian mà hai gã Ám Hắc Đế Quân đang đứng.
Thân hình của Phong Vân Vô Kị tức thì lay động, rồi từ sau đồ án thái cực đó mà lao tới. Chân đạp vào đạo kiếm trận như mưa, ngự giá vô số quang kiếm, miệng thì quát lên một tiếng rồi lao về phía một trong hai gã Ám Hắc Đế Quân, ở phía sau lưng là vô số khí kiếm bài thành trận ồ ạt bay tới trước.
Oanh oanh oanh!!!
Từng đạo từng đạo khí kiếm dưới sự ngự sử của Phong Vân Vô Kị, ồ ạt bắn về phía hai gã Ám Hắc Đế Quân, thực lực của ma vật này quả thật cũng rất cường hoành, trên thân thể mặc dù bị găm mấy chục đạo khí kiếm của Phong Vân Vô Kị, máu chảy ra không ngừng nhưng y nhiên vẫn không ngã xuống, chỉ là toàn thân không ngừng run rẩy, oanh thì oanh không toái, nên chỉ đành đưa hai tay che chắn ở trước ngực, toàn thân chân khí ba động mãnh liệt, mặc cho Phong Vân Vô Kị oanh kích.
Từng đạo từng đạo kiếm khí bắn trúng vào hai tay của Ám Hắc Đế Quân, mỗi một đạo xạ ra thì thân hình của Ám Hắc Đế Quân lại chấn chiến một cái. Phong Vân Vô Kị dùng tay ngoắc một cái, những kiếm khí đang bắn thẳng ra đột nhiên lách ra phía ngoài, vẽ ra một đường cong rồi lại phản hồi,tiếp tục gia nhập vào trong hàng ngũ kiếm trận.
Phong Vân Vô Kị bước bước tiến tới, còn Ám Hắc Đế Quân thì lại liên tục thối lui, không dám để cho Phong Vân Vô Kị quá tiếp cận ….
Ở bên kia, gã Ám Hắc Đế Quân còn lại cũng bị vô số kiếm khí nguyên nguyên bất đoạn từ trong thái cực đồ xạ ra bức bách đến không ngừng thối lui, thân thể căn bổn ngừng lại không được, màn mưa kiếm mù trời này kéo dài một đoạn cự li máy ngàn thước trong không trung, y nhiên vẫn tỏa định chặt lấy hắn ta, mấy vạn đạo kiếm khí ồ ạt xạ tới, xếp thành từng đám từng đám oanh kích.
Mắt thấy ở bên kia Phong Vân Vô Kị liên tục chấn lui gã Ám Hắc Đế Quân kia, tùy thời đều có thể phá khai phòng ngự của hắn, lại nhìn vào màn khí kiếm dày đặc ở trước mặt, hắn ta nghiến răng rồi gầm lên một tiếng và giơ một cánh tay lên trên đỉnh đầu. Hàng loạt những tiếng ầm ầm của sấm chớp từ trên đỉnh đầu truyền xuống, theo đó là những đạo thiểm điện chen chúc nhau mà hội tụ vào lòng bàn tay của hắn ta.
A!
Ám Hắc Đế Quân bất thình lình hét lên một tiếng, tay mang theo cả vạn đạo điện quang vung về phía Phong Vân Vô Kị ở bên phải. Mấy vạn đạo thiểm điện bay ngang trong không trung rồi hợp lại thành một luồng điện lưu oanh kích Phong Vân Vô Kị, những nơi đi qua thì ngước mưa đều toàn bộ bị bốc hơi hết, khiến cho trong không khí hình thành một màn sương mờ mờ.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua liền biết ngay tình hình, hừ lạng một tiếng rồi đưa tay bắt trảo về phía mấy vạn đạo thiểm điện đó. Luồng điện lưu uẩn hàm nguồn năng lượng khủng bố đó không ngờ là bị y bất thình lình chộp lấy, vô số đạo đạm lam sắc điện quang xuyên qua màn kiếm quang chói sáng mà tiến nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị.
Cả vạn đạo điện quang chẳng khác gì như trâu nhập đại hải mà tiến nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị, chăng hề dẫn khởi chút ba động nào, hoàn toàn bị sự hấp thu bá đạo của Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy.
"Lễ tặng thì cũng có qua lại, ngươi đã tặng ta thì cũng nên tới lượt ta tặng lại ngươi!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng dùng tay phải vung ra một chưởng, trong bàn tay của y phi xuất mấy đạo lam sắc điện lưu, chúng vẽ nên đạo đạo vết tích gấp khúc trong không trung rồi dung hợp vào bên trong màn mưa kiếm.
Phong Vân Vô Kị chân đạp vạn kiếm, thuận theo khe hở của vạn kiếm mà tiến tới, sau mấy là lay động thì đã cách Ám Hắc Đế Quân chưa đầy mười trượng. Tay phải bắt lấy kiếm quyết, màn mưa kiếm ở cạnh thân thể đốn thời bạo tăng tốc độ, trên thiên không hiện tại đã không còn nhìn thấy kiếm hình, chỉ còn là từng lùn từng làn bạch ngân sắc nhọn phá không phi xuất, kèm theo đó là những tia điện hoa bắn ra.
Oanh!
Vòng phòng ngự của Ám Hắc Đế Quân liền bị màn mưa kiếm của Phong Vân Vô kị chấn phá, lồng ngực ngay lập tức không còn được bảo hộ. Bên trong màn mưa kiếm, thân hình của Phong Vân Vô Kị hóa thành một đạo lưu tinh vạn trượng quang mang đâm thẳng vào lồng ngực của Ám Hắc Đế Quân.
Oanh!
Ở bên kia, Ám Hắc Đế Quân xuất kích mà không có công hiệu, tuy có chút giật mình nhưng cũng tùy theo đó mà đột nhiên như nghĩ ra cách đối phó với màn mưa kiếm phía trước, bất thình lình hét lên một tiếng: "Thiên!"
Thiên dịa nguyên khí ồ ạt tiến nhập vào trong nội thể của Ám Hắc Đế Quân, đốn thời khiến cho nguyên khí của hắn ta khôi phục lại không ít, tuy nhiên ngay khi hắn ta dùng lực khống chế của đế cấp đối với thiên địa nguyên khí để dung hóa đi màn mưa kiếm đó thì kinh hãi phát hiện màn mưa kiếm này căn bổn không chịu sự ảnh hưởng của bản thân.
Mắt thấy máy vạn đạo khí kiếm sắc bén mang theo tiếng xé gió vun vút xạ tới nơi, Ám Hắc Đế Quân đột nhiên dùng tay chỉ về phía trước. Trên thiên không đánh xuống mấy đạo cuồng lôi to lớn, đánh mạnh vào trên màn mưa kiếm.
Phách xẹt!
Uy lực của cuồng lôi xác thật là không thể xem nhẹ, mấy ngàn đạo kiếm khí ở phía trước liền hóa thanh tro, Ám Hắc Đế Quân thấy thế thì đại hỉ, liên tục dán động thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành lôi đình mà oanh kích lên trên mang mưa kiếm đó.
Ở bên kia, Phong Vân Vô Kị mang theo thế vạn quân xuyên qua mọi sự phòng ngự của Ám Hắc Đế Quân, đánh mạnh vào lồng ngực của hắn ta, cơ hồ ngay lúc y vừa đánh trúng thân thẻ của Ám Hắc Đế Quân thì trên miệng của Ám Hắc Đế Quân liền phát ra một tiếng gào thê thảm. Thân hình Phong Vân Vô Kị bạo xạ quang mang rồi như hóa thành một vô số thanh kiếm sắc bén xạ xuyên qua thân người của Ám Hắc Đế Quân, thân hình hắn ta liền bị huyết dịch nhuộm đỏ, ở sau lưng thì lòi ra vô số thanh kiếm!
Ở bên cạnh đó bất thình lình có mấy đạo hắc sắc lôi đình cự đại mang theo thế vạn quân đánh thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.
Hừ lạnh một tiếng, Phong Vân Vô Kị quay đầu sang nhìn vào mấy đạo thiểm điện đanh đánh xuống.
Mấy đạo thiểm điện đó chỉ trong chớp mắt thời gian đã đánh tới nơi cánh Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy xích, mắt thấy sắp đánh trung Phong Vân Vô Kị thì nát thình lình biến mất vô ảnh vô tung.
Phong Vân Vô Kị phất ra một chưởng, đồng thời lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, trong đế cấp, ta dã không còn địch thủ nữa … các ngươi vẫn là chưa hiểu được!"
Trên thiên không, những tầng mây đen ập đến nhân vì lực khống chế thiên địa cấp đế của Ám Hắc Đế Quân bị một cái phất tay của Phong Vân Vô Kị mà đốn thời mây tản khói tan, lộ ra vòm trời trong xanh.
Khi các tầng mây tản đi, ánh sáng cũng từ trên trời chiếu xuống, trên mặt của Ám Hắc Đế Quân trở thành một phiến thảm bạch ….
Phong Vân Vô Kị dùng một chiêu làm trọng thương một gã Ám Hắc Đế Quân, dùng một tay chộp lấy cổ của hắn ta, trong lòng bàn tay kiếm mang bạo trướng, thuấn gia xuyên thấu cổ hộng của hắn, nhưng dù có như thế thì Ám Hắc Đế Quân y nhiên vẫn chưa chết.
"Ha ha …." Trên mặt của Ám Hắc Đế Quân lộ xuất một nụ cười quỷ dị, huyết dịch trong khóe miệng từ trong khóe miệng không ngừng chảy ra: "Ngươi thua rồi, ngươi triệt để thua rồi."
"Thế sao?" Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên mà nhìn vào hắn ta: "Còn có di ngôn gì nữa không?"
"Cáp cáp cáp … ngươi giết không chết ta đâu, đây chỉ là một làn thân ngoại hóa thân của ta mà thôi, người khống chế chính là bổn tôn đang ở cách đây cả ngàn dặm!" Toàn thân của Ám Hắc Đế Quân đều bị kiếm khí của Phong Vân Vô Kị đâm xuyên, mỗi khi cười một tiếng thì toàn thân lại run lên một cái, huyết dịch chảy ra càng nhanh.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị có hơi biến đổi: "Bổn tôn của ngươi?"
"Chịu chết đi!" Một tiếng quát khác ở bên cạnh vang lên, Phong Vân Vô Kị đột nhiên quay đầu rồi đánh ra một chưởng, gã Ám Hắc Đế Quân còn lại đốn thời không thể tự khống chế bị hút lại chổ của Phong Vân Vô Kị, ngay khi hắn ta còn cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy trượng thì cổ hấp lực cường đại đến khủng bố đó đột nhiên biến mất, Ám Hắc Đế Quân đanh kinh nghi bất định thì bên tại truyền lại một trận kiếm ngân cao vút ….
Ngâm ngâm ngâm ~ ~
Phong Vân Vô Kị dùng tay trái giơ lên, một đóa kiếm liên trong suốt sáng rực ở trên đầu ngón tay của Phong Vân Vô Kị mà khoe sắc, chầm chậm chuyển động, Phong Vân Vô Kị vung tay ra một cái, đóa kiếm liên đó liền bắn thẳng về phía Ám Hắc Đế Quân với tốc độ như chớp giật.
Trong lúc vội vã, Ám Hắc Đế Quân vẫn kịp phản ứng trở lại, một quyền đánh tới đóa kiếm liên kia.
Xuy xuy!!
Đóa kiếm liên kia chịu lấy một quyền của Ám Hắc Đế Quân thì đốn thời nở bung ra, từng cánh từng cánh hoa phóng ra, tấn công thẳng vào mặt của Ám Hắc Đế Quân. Hắn ta la lớn lên một tiếng và phun ra một đám ma khí về phía mấy phiến hoa đang bắn tới, cùng lúc đó thì hai tay mau chóng thu lại, thu được nửa đường thì đột nhiên đánh thẳng vào mấy cánh hoa khác.
Bùng bùng!!
Từng cánh từng cánh kiếm hoa bị chấn bay, nhưng ở sau những phiến kiếm hoa đó là một cánh tay liễu nhiễu kiếm khí đánh thẳng vào lồng ngực của Ám Hắc Đế Quân, cùng lúc đó là một thanh âm băng lãnh truyền lại: "Ngươi có thể đi chết rồi, hai cái phân thân -- ta chỉ cần một cái!"
Phong Vân Vô Kị dùng một tay bóp lấy cổ của một gã Ám Hắc Đế Quân chẳng khác gì như bóp một con gà, một tay còn lại xùy đâm xuyên vào *** ngực của gã Ám Hắc Đế Quân còn lại, thân thể thầm vận lấy Hấp Tinh Đại Pháp, gã Ám Hắc Đế Quân ở bên tay trái đón thời sập người xuống chẳng khác gì một cái hộp bị đập bẹp dí, cả thân thể không ngừng co rút lại vào bên trong như một cái bong bóng bị xì hơi, cặp mắt thì tờ trong hốc mắt rớt ra ngoài, huyết dịch cũng từ đó mà phun ra ngoài không trung.
Phong Vân Vô Kị thả tay ra, rồi nắm lấy thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm đang cắm ở trên người hắn ta rút ta rồi dùng chân đạp vào người hắn, Ám Hắc Đế Quân liền chẳng khác gì môt tờ giấy bị thổi bay đi.
A!
Phong Vân Vô Kị phát ra một tiếng rên sảng khoái, kiếm nguyên trong nội thể tấn tốc vận chuyển nhằm chuyển hóa nguồn ma khí vừa mới hút được, tới khi mở miệng ra một lần nữa thì lại phun ra một đám ma khí.
"Thật đáng tiếc, Cửu U Ma Khí rốt cuộc vẫn không phải là ma khí thuần chính, mấy ngàn vạn năm công lực chỉ chuyển hóa được mấy trăm vạn năm kiếm nguyên mà thôi!"
Gã Ám Hắc Đế Quân sắp chết ở trong tay của Phong Vân Vô Kị đối với việc Phong Vân Vô Kị vừa mới giết gã Ám Hắc Đế Quân kia như chẳng liên quan gì đến mình, trên khóe miệng y nhiên vẫn cứ hiện ra một nụ cười quỷ dị, huyết dịch thuận theo đó mà chảy xuống ngực của hắn ta.
"Phải chăng là rất sảng khoái? Ha ha, giết người đúng là rất sảng khoái, ngươi xem, kì thật ngươi và ta đều là người đi chung một đường, nếu như ngươi sinh ra ở Ma Giới thì tốt bao nhiêu, nếu thế thì bổn tọa nhất định sẽ đề thăng ngươi thành đệ nhất đại ma đế tọa hạ của ta."
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì đến lượt ta tiễn ngươi lên đường."
"Cáp cáp, ngươi ra tay đi, hiện tại ngươi sảng xong rồi, cũng nên đến lượt ta sảng, đợi ta giết hết đệ tử trong Kiếm Vực của ngươi rồi thì không biết là có sảng giống như ngươi hay không! … cáp cáp …." Ám Hắc Đế Quân cười lớn lên.
Phong Vân Vô Kị nghe thế thì sắc mặt đại biến: "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem?!"
"Cáp cáp cáp …." Tiếng cười điên cuồng của Ám Hắc Đế Quân vang truyền khắp tứ phía, tựa như chẳng chút sợ gì Phong Vân Vô Kị, một lúc lâu sau thì tiếng cười đó mới dứt, sâm nhiên: "Ngươi biết tại sao ngay cả Ma Vực, Đao Vực, Tuyết Vực ta cũng đều đã đi đến viếng, người trong ba vực thì ta cũng đã giết, nhưng tại sao lại không đến Kiếm Vực của ngươi, mà giết sạch đệ tử Kiếm Vực của ngươi?"
"Ngươi! … chẳng lẽ …!!!"
"Cáp cáp cáp … ngươi đoán đúng rồi, từ sau khi bổn tọa thoát khốn, ngươi là người đầu tiên tạo thành thương hại to lớn đến thế, suýt chút nữa là bị ngươi oanh diệt nguyên thần, món cừu hận này nếu như chỉ giết ngươi thì làm sao có thể giải hận! Bổn tọa trước giờ vãn không động vào Kiếm Vực là vì để dành lại đối phó với ngươi, dát dát … nghe nói nhân loại các ngươi coi trọng nhất là thân tình hữu tình, không biết là khi ta giết hết mọi thân nhân của ngươi, không biết là ngươi có cảm giác gì …"
Phong Vân Vô Kị liền dụng lực, cả đầu của Ám Hắc Đế Quân liền nổ tung ra, bàn tay thả ra thì thi thể không đầu đó liền rơi xuống dưới ….
Từ đằng xa, mọi cao thủ phái hệ tự do, bao quát cả người trong Đao Vực và Ma Vực đều chấn kinh nhìn về phía thân ảnh đang tán phát ra ánh bạch quang chói lóa của Phong Vân Vô Kị, bọn họ đều không dám tin tưởng là hai phân thân của Ám Hắc Đế Quân lại bị y dễ dàng tiêu diệt đến thế!
"Y, chẳng lẽ đã đạt đến thần cấp? Trên đời này đã sản sinh ra một Kiếm Thần rồi sao?" Một cao thủ phái hệ tự do lẩm bẩm.
Ở phía xa, thân hình của Phong Vân Vô Kị hơi khựng lại một loáng rồi liền bay đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong thị tuyến của chúng nhân ….
Kiếm Vực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Oanh long!
Mấy khối cự thạch đột nhiên từ trên đỉnh núi rơi xuống, mang theo vô số đã vỡ lăn xuống dưới vách núi, một lúc lâu sau thì mới có tiếng vọng hồi lại. Ở sau một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, một thân ảnh cự đại chầm chậm hiện ra, đôi cánh ác ma ở sau lưng hiện ra rất là nổi bật.
Không một ai ngờ được, ma vật mà cả Thái Cổ đang truy đuổi lại xuất hiện trên một ngọn núi cao cả ngàn trượng ở nơi này.
Bổn thân của ma vật này rất cao lớn, thân hình cao độ hai trượng, ở trên đầu là hai chiếc sừng nhô lên trên rất cao, mặt mày trông rất xấu xí, đôi mắt màu tím trên khuôn mặt rất dễ nhận ra, hiện tại cặp mắt này đang ngập tràn cừu hận nhìn về phương xa, nơi kết thúc thị tuyến của hắn ta chính là một ngọn núi lớn sừng sững. Từ xa nhìn lại thì nó chẳng khác gì như một thanh cự kiếm đâm thẳn lên trên vòm trời, trên ngọn núi đó là một tòa kiến trúc cổ phác theo dạng vũ miếu như tiếp sát với mây trời đang lấp lánh ánh kim quang. Ở xung quanh của sơn phong có bốn chiếc đuốc hình chảo cự đại, ở bên trên đang bùng phát hỏa diễm hừng hực, dù ở cách xa mấy ngàn thước y nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở phía bắc và phía đông nam của tòa Kiếm Các cao tủng dạnh thức vũ miếu là hai ngọn núi cao ngàn trượng dựng đứng ở đó, trên đỉnh núi đó là hai tòa đại sảnh tọa lạc, ở trên đỉnh điện chiết xạ ra phiến phiến dương quang, ba tòa đại điện tương hỗ hô ứng trình hiện thế hình tam giác.
Ở giữa ba ngọn núi cao thì vân vụ liễu nhiễu, rất là tráng quan!
"Phong Vân Vô Kị, bổn tọa trước tiên giết hết những thuộc hạ của ngươi, sau đó rồi mới giết ngươi! Khiến cho ngươi tự mình nếm lấy ác quả mà ngươi trồng … từ trước giờ chưa có ai sau khi xúc phạm đại ma thần Cỗ Nhĩ Di Đặc ta mà còn có thể sống một cuộc sống an nhiên hưởng thụ được."
Ma vật đó nắm chặt đầu quyền lại, một loạt những tiếng răng rắc vang lên, trên bàn tay của y phân bố đầy dẫy những phiến vảy nhỏ màu tử hắc, ở giữa các phiến vảy là những đám lông dài màu đen nhô ra ngoài ….
Đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc bất thình lình đạp xuống một đạp, ngay khi những tảng đá lớn từ trên đỉnh núi rơi xuongs vách thì tahan hình của đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc lao tới phía trước, thân thể cao lớn nhảy xuống dưới chân núi, hai chiếc cánh ác ma cự đại ở sau lưng vẫy vẫy một cái thì thân thể liền chuyển hướng lên trên không trung rồi bay về phía Kiếm Vực ở đằng xa ….
Ở sau lưng của đại ma thần là từng phiến từng phiến nhân ảnh dày đặc xuất hiện ở dưới núi, trong mắt hoàn toàn là màu hắc sắc, chẳng có lấy một nửa điểm màu trắng, ở sau lưng là đôi cánh ác ma hoàn toàn giang ra.
Hoa lạp lạp …
Mấy ngàn thân ảnh nhảy xuống dưới vách núi mà đi theo đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc, bay hướng về phía Kiếm Vực, hai chiếc cánh ác ma ở sau lưng không ngừng vẫy vẫy, thân thể cũng tùy theo đó mà dập dờn lên xuống, mục tiêu của bọn chúng chính là Kiếm Vực ở đằng xa ….
Một gã đệ tử Kiếm Các đang canh gác trên một gác canh được thiết trí ở một ngọn núi cao, ở cái vị trí này hoàn toàn không cần bay lên trên không trung nhưng mọi động tĩnh trong phạm vi mấy ngàn thước xung quanh đều dễ dàng thu nhập vào trong tầm mắt. Bất thình lình có một loạt những âm thanh như tiếng vẫy cánh vang lên, gã đệ tử đó tuần theo phương hướng mà âm thanh truyền đến thì nhìn thấy có đầy dẫy bóng người như thủy triều đang ồ ạt bay đến, ở sau lưng bọn họ là từng cặp từng cặp cánh ác ma, trông rất là nổi bật lẫn kinh tâm …
Hú ú ú!
Một tiếng hú sắc nhọn hoa phá hư không, cơ hồ như đồng thời thì những tháp canh những nơi khác cũng truyền lại những tiếng hú như thế, Kiếm Các vốn bình tĩnh đốn thời như sống dậy, Hoàng Kim Giáp Sĩ tuần thị từ khắp tứ phía hội tụ lại, người nào người nấy tay cầm lấy trường kích mà bài liệt thành chiến trận ở trên không trung.
Ở trên Kiếm Các, một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ tay nắm trường kích hỏa tốc bay về phía Kiếm Các, tới khi bước tới cửa của Kiếm Các thì thấy Trì Thương với sắc mặt trầm tĩnh đã đứng sẵn ở đó từ trước.
"Có chuyện gì?" Trì Thương hỏi.
"Có địch tập, từ bộ dạng của bọn họ mà phán đoán thì có thể là ma vật đang đảo lộn cả Thái Cổ!" Gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó quỳ một gối dưới đất mà đáp.
Kì thật không cần phải nói, ngay khi y chạy đến báo thì Trì thương cũng đã nhìn thấy những hắc ảnh đang dập dờn trên không trung đang bay về phía này, kẻ dẫn đầu có thân thẻ bàng đại, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, dù cho cách ở xa như thế mà vẫn áp lực vẫn chăng chút giảm sút, khiến cho tâm lí của Trì Thương trầm xuống đáy cốc.
"Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi, truyền lệnh cho các huynh đệ chuẩn bị tử chiến!"
"Dạ, thiếu các chủ … không biết chủ công khi nào mới quay về?"
"Sư tôn sắp về rồi, ngươi hãy mau lui đi, nói với mọi người là chủ công sắp về rồi."
"Dạ!"
Mắt tiễn gã Hoàng Kim Giáp Sĩ nhảy xuống dưới vách núi, sắc mặt của Trì thương tức thì biến đổi, cấp tốc đẩy của của Kiếm Các mà tiến vào trong, hai cánh cửa gỗ chầm chậm đóng lại ….
A!
Ám Hắc Đế Quân hét lớn lên một tiếng, thân hình bị một cổ lực đạo khủng bố dẫn bay về phía sau, thân thể bùng phát đạo đạo huyết hoa, huyết dịch bắn ra tung tóe khắp không trung ….
Một đóa kiếm liên chấn bay một gã Ám Hắc Đế Quân, một đóa kiếm liên còn lại thì đâm xuyên qua tứ chi của gã Ám Hắc Đế Quân còn lại, sau đó cũng mang y bày người về phía sau.
Sau khi phát ra hai đóa kiếm liên, thân người của Phong Vân Vô Kị cũng liền lao tới, hai tay đan chéo vào nhau rồi vung ra, kiếm khí ở đằng sau liền bắn ra như mưa vào thân hình của hai gã Ám Hắc Đế Quân.
Mỗi một tay giơ ra một ngón mà huy vũ trong hư không ở trước ngực, sau đó thì hướng theo phương hướng nghịch phản mà chuyển động, hai đạo vết tích một trắng một đen hợp lại làm một, đúng lúc này thì hai tay của Phong Vân Vô Kị đồng thời búng ra một cái, hai đóa kiếm liên một trắng một đen tiến nhập vào trong màn mưa kiếm.
Ơ trong hư không bất thình lình xuất hiện một đồ án thái cực trắng đen, ở giữa hai con mắt của hai cực là vô số những kiếm khí nhị xích xạ ra một cách nguyên nguyên bất đoạn, pham vi bao trùm cả không gian mà hai gã Ám Hắc Đế Quân đang đứng.
Thân hình của Phong Vân Vô Kị tức thì lay động, rồi từ sau đồ án thái cực đó mà lao tới. Chân đạp vào đạo kiếm trận như mưa, ngự giá vô số quang kiếm, miệng thì quát lên một tiếng rồi lao về phía một trong hai gã Ám Hắc Đế Quân, ở phía sau lưng là vô số khí kiếm bài thành trận ồ ạt bay tới trước.
Oanh oanh oanh!!!
Từng đạo từng đạo khí kiếm dưới sự ngự sử của Phong Vân Vô Kị, ồ ạt bắn về phía hai gã Ám Hắc Đế Quân, thực lực của ma vật này quả thật cũng rất cường hoành, trên thân thể mặc dù bị găm mấy chục đạo khí kiếm của Phong Vân Vô Kị, máu chảy ra không ngừng nhưng y nhiên vẫn không ngã xuống, chỉ là toàn thân không ngừng run rẩy, oanh thì oanh không toái, nên chỉ đành đưa hai tay che chắn ở trước ngực, toàn thân chân khí ba động mãnh liệt, mặc cho Phong Vân Vô Kị oanh kích.
Từng đạo từng đạo kiếm khí bắn trúng vào hai tay của Ám Hắc Đế Quân, mỗi một đạo xạ ra thì thân hình của Ám Hắc Đế Quân lại chấn chiến một cái. Phong Vân Vô Kị dùng tay ngoắc một cái, những kiếm khí đang bắn thẳng ra đột nhiên lách ra phía ngoài, vẽ ra một đường cong rồi lại phản hồi,tiếp tục gia nhập vào trong hàng ngũ kiếm trận.
Phong Vân Vô Kị bước bước tiến tới, còn Ám Hắc Đế Quân thì lại liên tục thối lui, không dám để cho Phong Vân Vô Kị quá tiếp cận ….
Ở bên kia, gã Ám Hắc Đế Quân còn lại cũng bị vô số kiếm khí nguyên nguyên bất đoạn từ trong thái cực đồ xạ ra bức bách đến không ngừng thối lui, thân thể căn bổn ngừng lại không được, màn mưa kiếm mù trời này kéo dài một đoạn cự li máy ngàn thước trong không trung, y nhiên vẫn tỏa định chặt lấy hắn ta, mấy vạn đạo kiếm khí ồ ạt xạ tới, xếp thành từng đám từng đám oanh kích.
Mắt thấy ở bên kia Phong Vân Vô Kị liên tục chấn lui gã Ám Hắc Đế Quân kia, tùy thời đều có thể phá khai phòng ngự của hắn, lại nhìn vào màn khí kiếm dày đặc ở trước mặt, hắn ta nghiến răng rồi gầm lên một tiếng và giơ một cánh tay lên trên đỉnh đầu. Hàng loạt những tiếng ầm ầm của sấm chớp từ trên đỉnh đầu truyền xuống, theo đó là những đạo thiểm điện chen chúc nhau mà hội tụ vào lòng bàn tay của hắn ta.
A!
Ám Hắc Đế Quân bất thình lình hét lên một tiếng, tay mang theo cả vạn đạo điện quang vung về phía Phong Vân Vô Kị ở bên phải. Mấy vạn đạo thiểm điện bay ngang trong không trung rồi hợp lại thành một luồng điện lưu oanh kích Phong Vân Vô Kị, những nơi đi qua thì ngước mưa đều toàn bộ bị bốc hơi hết, khiến cho trong không khí hình thành một màn sương mờ mờ.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua liền biết ngay tình hình, hừ lạng một tiếng rồi đưa tay bắt trảo về phía mấy vạn đạo thiểm điện đó. Luồng điện lưu uẩn hàm nguồn năng lượng khủng bố đó không ngờ là bị y bất thình lình chộp lấy, vô số đạo đạm lam sắc điện quang xuyên qua màn kiếm quang chói sáng mà tiến nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị.
Cả vạn đạo điện quang chẳng khác gì như trâu nhập đại hải mà tiến nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị, chăng hề dẫn khởi chút ba động nào, hoàn toàn bị sự hấp thu bá đạo của Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy.
"Lễ tặng thì cũng có qua lại, ngươi đã tặng ta thì cũng nên tới lượt ta tặng lại ngươi!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng dùng tay phải vung ra một chưởng, trong bàn tay của y phi xuất mấy đạo lam sắc điện lưu, chúng vẽ nên đạo đạo vết tích gấp khúc trong không trung rồi dung hợp vào bên trong màn mưa kiếm.
Phong Vân Vô Kị chân đạp vạn kiếm, thuận theo khe hở của vạn kiếm mà tiến tới, sau mấy là lay động thì đã cách Ám Hắc Đế Quân chưa đầy mười trượng. Tay phải bắt lấy kiếm quyết, màn mưa kiếm ở cạnh thân thể đốn thời bạo tăng tốc độ, trên thiên không hiện tại đã không còn nhìn thấy kiếm hình, chỉ còn là từng lùn từng làn bạch ngân sắc nhọn phá không phi xuất, kèm theo đó là những tia điện hoa bắn ra.
Oanh!
Vòng phòng ngự của Ám Hắc Đế Quân liền bị màn mưa kiếm của Phong Vân Vô kị chấn phá, lồng ngực ngay lập tức không còn được bảo hộ. Bên trong màn mưa kiếm, thân hình của Phong Vân Vô Kị hóa thành một đạo lưu tinh vạn trượng quang mang đâm thẳng vào lồng ngực của Ám Hắc Đế Quân.
Oanh!
Ở bên kia, Ám Hắc Đế Quân xuất kích mà không có công hiệu, tuy có chút giật mình nhưng cũng tùy theo đó mà đột nhiên như nghĩ ra cách đối phó với màn mưa kiếm phía trước, bất thình lình hét lên một tiếng: "Thiên!"
Thiên dịa nguyên khí ồ ạt tiến nhập vào trong nội thể của Ám Hắc Đế Quân, đốn thời khiến cho nguyên khí của hắn ta khôi phục lại không ít, tuy nhiên ngay khi hắn ta dùng lực khống chế của đế cấp đối với thiên địa nguyên khí để dung hóa đi màn mưa kiếm đó thì kinh hãi phát hiện màn mưa kiếm này căn bổn không chịu sự ảnh hưởng của bản thân.
Mắt thấy máy vạn đạo khí kiếm sắc bén mang theo tiếng xé gió vun vút xạ tới nơi, Ám Hắc Đế Quân đột nhiên dùng tay chỉ về phía trước. Trên thiên không đánh xuống mấy đạo cuồng lôi to lớn, đánh mạnh vào trên màn mưa kiếm.
Phách xẹt!
Uy lực của cuồng lôi xác thật là không thể xem nhẹ, mấy ngàn đạo kiếm khí ở phía trước liền hóa thanh tro, Ám Hắc Đế Quân thấy thế thì đại hỉ, liên tục dán động thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành lôi đình mà oanh kích lên trên mang mưa kiếm đó.
Ở bên kia, Phong Vân Vô Kị mang theo thế vạn quân xuyên qua mọi sự phòng ngự của Ám Hắc Đế Quân, đánh mạnh vào lồng ngực của hắn ta, cơ hồ ngay lúc y vừa đánh trúng thân thẻ của Ám Hắc Đế Quân thì trên miệng của Ám Hắc Đế Quân liền phát ra một tiếng gào thê thảm. Thân hình Phong Vân Vô Kị bạo xạ quang mang rồi như hóa thành một vô số thanh kiếm sắc bén xạ xuyên qua thân người của Ám Hắc Đế Quân, thân hình hắn ta liền bị huyết dịch nhuộm đỏ, ở sau lưng thì lòi ra vô số thanh kiếm!
Ở bên cạnh đó bất thình lình có mấy đạo hắc sắc lôi đình cự đại mang theo thế vạn quân đánh thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.
Hừ lạnh một tiếng, Phong Vân Vô Kị quay đầu sang nhìn vào mấy đạo thiểm điện đanh đánh xuống.
Mấy đạo thiểm điện đó chỉ trong chớp mắt thời gian đã đánh tới nơi cánh Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy xích, mắt thấy sắp đánh trung Phong Vân Vô Kị thì nát thình lình biến mất vô ảnh vô tung.
Phong Vân Vô Kị phất ra một chưởng, đồng thời lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, trong đế cấp, ta dã không còn địch thủ nữa … các ngươi vẫn là chưa hiểu được!"
Trên thiên không, những tầng mây đen ập đến nhân vì lực khống chế thiên địa cấp đế của Ám Hắc Đế Quân bị một cái phất tay của Phong Vân Vô Kị mà đốn thời mây tản khói tan, lộ ra vòm trời trong xanh.
Khi các tầng mây tản đi, ánh sáng cũng từ trên trời chiếu xuống, trên mặt của Ám Hắc Đế Quân trở thành một phiến thảm bạch ….
Phong Vân Vô Kị dùng một chiêu làm trọng thương một gã Ám Hắc Đế Quân, dùng một tay chộp lấy cổ của hắn ta, trong lòng bàn tay kiếm mang bạo trướng, thuấn gia xuyên thấu cổ hộng của hắn, nhưng dù có như thế thì Ám Hắc Đế Quân y nhiên vẫn chưa chết.
"Ha ha …." Trên mặt của Ám Hắc Đế Quân lộ xuất một nụ cười quỷ dị, huyết dịch trong khóe miệng từ trong khóe miệng không ngừng chảy ra: "Ngươi thua rồi, ngươi triệt để thua rồi."
"Thế sao?" Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên mà nhìn vào hắn ta: "Còn có di ngôn gì nữa không?"
"Cáp cáp cáp … ngươi giết không chết ta đâu, đây chỉ là một làn thân ngoại hóa thân của ta mà thôi, người khống chế chính là bổn tôn đang ở cách đây cả ngàn dặm!" Toàn thân của Ám Hắc Đế Quân đều bị kiếm khí của Phong Vân Vô Kị đâm xuyên, mỗi khi cười một tiếng thì toàn thân lại run lên một cái, huyết dịch chảy ra càng nhanh.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị có hơi biến đổi: "Bổn tôn của ngươi?"
"Chịu chết đi!" Một tiếng quát khác ở bên cạnh vang lên, Phong Vân Vô Kị đột nhiên quay đầu rồi đánh ra một chưởng, gã Ám Hắc Đế Quân còn lại đốn thời không thể tự khống chế bị hút lại chổ của Phong Vân Vô Kị, ngay khi hắn ta còn cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy trượng thì cổ hấp lực cường đại đến khủng bố đó đột nhiên biến mất, Ám Hắc Đế Quân đanh kinh nghi bất định thì bên tại truyền lại một trận kiếm ngân cao vút ….
Ngâm ngâm ngâm ~ ~
Phong Vân Vô Kị dùng tay trái giơ lên, một đóa kiếm liên trong suốt sáng rực ở trên đầu ngón tay của Phong Vân Vô Kị mà khoe sắc, chầm chậm chuyển động, Phong Vân Vô Kị vung tay ra một cái, đóa kiếm liên đó liền bắn thẳng về phía Ám Hắc Đế Quân với tốc độ như chớp giật.
Trong lúc vội vã, Ám Hắc Đế Quân vẫn kịp phản ứng trở lại, một quyền đánh tới đóa kiếm liên kia.
Xuy xuy!!
Đóa kiếm liên kia chịu lấy một quyền của Ám Hắc Đế Quân thì đốn thời nở bung ra, từng cánh từng cánh hoa phóng ra, tấn công thẳng vào mặt của Ám Hắc Đế Quân. Hắn ta la lớn lên một tiếng và phun ra một đám ma khí về phía mấy phiến hoa đang bắn tới, cùng lúc đó thì hai tay mau chóng thu lại, thu được nửa đường thì đột nhiên đánh thẳng vào mấy cánh hoa khác.
Bùng bùng!!
Từng cánh từng cánh kiếm hoa bị chấn bay, nhưng ở sau những phiến kiếm hoa đó là một cánh tay liễu nhiễu kiếm khí đánh thẳng vào lồng ngực của Ám Hắc Đế Quân, cùng lúc đó là một thanh âm băng lãnh truyền lại: "Ngươi có thể đi chết rồi, hai cái phân thân -- ta chỉ cần một cái!"
Phong Vân Vô Kị dùng một tay bóp lấy cổ của một gã Ám Hắc Đế Quân chẳng khác gì như bóp một con gà, một tay còn lại xùy đâm xuyên vào *** ngực của gã Ám Hắc Đế Quân còn lại, thân thể thầm vận lấy Hấp Tinh Đại Pháp, gã Ám Hắc Đế Quân ở bên tay trái đón thời sập người xuống chẳng khác gì một cái hộp bị đập bẹp dí, cả thân thể không ngừng co rút lại vào bên trong như một cái bong bóng bị xì hơi, cặp mắt thì tờ trong hốc mắt rớt ra ngoài, huyết dịch cũng từ đó mà phun ra ngoài không trung.
Phong Vân Vô Kị thả tay ra, rồi nắm lấy thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm đang cắm ở trên người hắn ta rút ta rồi dùng chân đạp vào người hắn, Ám Hắc Đế Quân liền chẳng khác gì môt tờ giấy bị thổi bay đi.
A!
Phong Vân Vô Kị phát ra một tiếng rên sảng khoái, kiếm nguyên trong nội thể tấn tốc vận chuyển nhằm chuyển hóa nguồn ma khí vừa mới hút được, tới khi mở miệng ra một lần nữa thì lại phun ra một đám ma khí.
"Thật đáng tiếc, Cửu U Ma Khí rốt cuộc vẫn không phải là ma khí thuần chính, mấy ngàn vạn năm công lực chỉ chuyển hóa được mấy trăm vạn năm kiếm nguyên mà thôi!"
Gã Ám Hắc Đế Quân sắp chết ở trong tay của Phong Vân Vô Kị đối với việc Phong Vân Vô Kị vừa mới giết gã Ám Hắc Đế Quân kia như chẳng liên quan gì đến mình, trên khóe miệng y nhiên vẫn cứ hiện ra một nụ cười quỷ dị, huyết dịch thuận theo đó mà chảy xuống ngực của hắn ta.
"Phải chăng là rất sảng khoái? Ha ha, giết người đúng là rất sảng khoái, ngươi xem, kì thật ngươi và ta đều là người đi chung một đường, nếu như ngươi sinh ra ở Ma Giới thì tốt bao nhiêu, nếu thế thì bổn tọa nhất định sẽ đề thăng ngươi thành đệ nhất đại ma đế tọa hạ của ta."
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì đến lượt ta tiễn ngươi lên đường."
"Cáp cáp, ngươi ra tay đi, hiện tại ngươi sảng xong rồi, cũng nên đến lượt ta sảng, đợi ta giết hết đệ tử trong Kiếm Vực của ngươi rồi thì không biết là có sảng giống như ngươi hay không! … cáp cáp …." Ám Hắc Đế Quân cười lớn lên.
Phong Vân Vô Kị nghe thế thì sắc mặt đại biến: "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem?!"
"Cáp cáp cáp …." Tiếng cười điên cuồng của Ám Hắc Đế Quân vang truyền khắp tứ phía, tựa như chẳng chút sợ gì Phong Vân Vô Kị, một lúc lâu sau thì tiếng cười đó mới dứt, sâm nhiên: "Ngươi biết tại sao ngay cả Ma Vực, Đao Vực, Tuyết Vực ta cũng đều đã đi đến viếng, người trong ba vực thì ta cũng đã giết, nhưng tại sao lại không đến Kiếm Vực của ngươi, mà giết sạch đệ tử Kiếm Vực của ngươi?"
"Ngươi! … chẳng lẽ …!!!"
"Cáp cáp cáp … ngươi đoán đúng rồi, từ sau khi bổn tọa thoát khốn, ngươi là người đầu tiên tạo thành thương hại to lớn đến thế, suýt chút nữa là bị ngươi oanh diệt nguyên thần, món cừu hận này nếu như chỉ giết ngươi thì làm sao có thể giải hận! Bổn tọa trước giờ vãn không động vào Kiếm Vực là vì để dành lại đối phó với ngươi, dát dát … nghe nói nhân loại các ngươi coi trọng nhất là thân tình hữu tình, không biết là khi ta giết hết mọi thân nhân của ngươi, không biết là ngươi có cảm giác gì …"
Phong Vân Vô Kị liền dụng lực, cả đầu của Ám Hắc Đế Quân liền nổ tung ra, bàn tay thả ra thì thi thể không đầu đó liền rơi xuống dưới ….
Từ đằng xa, mọi cao thủ phái hệ tự do, bao quát cả người trong Đao Vực và Ma Vực đều chấn kinh nhìn về phía thân ảnh đang tán phát ra ánh bạch quang chói lóa của Phong Vân Vô Kị, bọn họ đều không dám tin tưởng là hai phân thân của Ám Hắc Đế Quân lại bị y dễ dàng tiêu diệt đến thế!
"Y, chẳng lẽ đã đạt đến thần cấp? Trên đời này đã sản sinh ra một Kiếm Thần rồi sao?" Một cao thủ phái hệ tự do lẩm bẩm.
Ở phía xa, thân hình của Phong Vân Vô Kị hơi khựng lại một loáng rồi liền bay đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong thị tuyến của chúng nhân ….
Kiếm Vực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Oanh long!
Mấy khối cự thạch đột nhiên từ trên đỉnh núi rơi xuống, mang theo vô số đã vỡ lăn xuống dưới vách núi, một lúc lâu sau thì mới có tiếng vọng hồi lại. Ở sau một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, một thân ảnh cự đại chầm chậm hiện ra, đôi cánh ác ma ở sau lưng hiện ra rất là nổi bật.
Không một ai ngờ được, ma vật mà cả Thái Cổ đang truy đuổi lại xuất hiện trên một ngọn núi cao cả ngàn trượng ở nơi này.
Bổn thân của ma vật này rất cao lớn, thân hình cao độ hai trượng, ở trên đầu là hai chiếc sừng nhô lên trên rất cao, mặt mày trông rất xấu xí, đôi mắt màu tím trên khuôn mặt rất dễ nhận ra, hiện tại cặp mắt này đang ngập tràn cừu hận nhìn về phương xa, nơi kết thúc thị tuyến của hắn ta chính là một ngọn núi lớn sừng sững. Từ xa nhìn lại thì nó chẳng khác gì như một thanh cự kiếm đâm thẳn lên trên vòm trời, trên ngọn núi đó là một tòa kiến trúc cổ phác theo dạng vũ miếu như tiếp sát với mây trời đang lấp lánh ánh kim quang. Ở xung quanh của sơn phong có bốn chiếc đuốc hình chảo cự đại, ở bên trên đang bùng phát hỏa diễm hừng hực, dù ở cách xa mấy ngàn thước y nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở phía bắc và phía đông nam của tòa Kiếm Các cao tủng dạnh thức vũ miếu là hai ngọn núi cao ngàn trượng dựng đứng ở đó, trên đỉnh núi đó là hai tòa đại sảnh tọa lạc, ở trên đỉnh điện chiết xạ ra phiến phiến dương quang, ba tòa đại điện tương hỗ hô ứng trình hiện thế hình tam giác.
Ở giữa ba ngọn núi cao thì vân vụ liễu nhiễu, rất là tráng quan!
"Phong Vân Vô Kị, bổn tọa trước tiên giết hết những thuộc hạ của ngươi, sau đó rồi mới giết ngươi! Khiến cho ngươi tự mình nếm lấy ác quả mà ngươi trồng … từ trước giờ chưa có ai sau khi xúc phạm đại ma thần Cỗ Nhĩ Di Đặc ta mà còn có thể sống một cuộc sống an nhiên hưởng thụ được."
Ma vật đó nắm chặt đầu quyền lại, một loạt những tiếng răng rắc vang lên, trên bàn tay của y phân bố đầy dẫy những phiến vảy nhỏ màu tử hắc, ở giữa các phiến vảy là những đám lông dài màu đen nhô ra ngoài ….
Đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc bất thình lình đạp xuống một đạp, ngay khi những tảng đá lớn từ trên đỉnh núi rơi xuongs vách thì tahan hình của đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc lao tới phía trước, thân thể cao lớn nhảy xuống dưới chân núi, hai chiếc cánh ác ma cự đại ở sau lưng vẫy vẫy một cái thì thân thể liền chuyển hướng lên trên không trung rồi bay về phía Kiếm Vực ở đằng xa ….
Ở sau lưng của đại ma thần là từng phiến từng phiến nhân ảnh dày đặc xuất hiện ở dưới núi, trong mắt hoàn toàn là màu hắc sắc, chẳng có lấy một nửa điểm màu trắng, ở sau lưng là đôi cánh ác ma hoàn toàn giang ra.
Hoa lạp lạp …
Mấy ngàn thân ảnh nhảy xuống dưới vách núi mà đi theo đại ma thần Cổ Nhĩ Di Đặc, bay hướng về phía Kiếm Vực, hai chiếc cánh ác ma ở sau lưng không ngừng vẫy vẫy, thân thể cũng tùy theo đó mà dập dờn lên xuống, mục tiêu của bọn chúng chính là Kiếm Vực ở đằng xa ….
Một gã đệ tử Kiếm Các đang canh gác trên một gác canh được thiết trí ở một ngọn núi cao, ở cái vị trí này hoàn toàn không cần bay lên trên không trung nhưng mọi động tĩnh trong phạm vi mấy ngàn thước xung quanh đều dễ dàng thu nhập vào trong tầm mắt. Bất thình lình có một loạt những âm thanh như tiếng vẫy cánh vang lên, gã đệ tử đó tuần theo phương hướng mà âm thanh truyền đến thì nhìn thấy có đầy dẫy bóng người như thủy triều đang ồ ạt bay đến, ở sau lưng bọn họ là từng cặp từng cặp cánh ác ma, trông rất là nổi bật lẫn kinh tâm …
Hú ú ú!
Một tiếng hú sắc nhọn hoa phá hư không, cơ hồ như đồng thời thì những tháp canh những nơi khác cũng truyền lại những tiếng hú như thế, Kiếm Các vốn bình tĩnh đốn thời như sống dậy, Hoàng Kim Giáp Sĩ tuần thị từ khắp tứ phía hội tụ lại, người nào người nấy tay cầm lấy trường kích mà bài liệt thành chiến trận ở trên không trung.
Ở trên Kiếm Các, một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ tay nắm trường kích hỏa tốc bay về phía Kiếm Các, tới khi bước tới cửa của Kiếm Các thì thấy Trì Thương với sắc mặt trầm tĩnh đã đứng sẵn ở đó từ trước.
"Có chuyện gì?" Trì Thương hỏi.
"Có địch tập, từ bộ dạng của bọn họ mà phán đoán thì có thể là ma vật đang đảo lộn cả Thái Cổ!" Gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó quỳ một gối dưới đất mà đáp.
Kì thật không cần phải nói, ngay khi y chạy đến báo thì Trì thương cũng đã nhìn thấy những hắc ảnh đang dập dờn trên không trung đang bay về phía này, kẻ dẫn đầu có thân thẻ bàng đại, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, dù cho cách ở xa như thế mà vẫn áp lực vẫn chăng chút giảm sút, khiến cho tâm lí của Trì Thương trầm xuống đáy cốc.
"Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi, truyền lệnh cho các huynh đệ chuẩn bị tử chiến!"
"Dạ, thiếu các chủ … không biết chủ công khi nào mới quay về?"
"Sư tôn sắp về rồi, ngươi hãy mau lui đi, nói với mọi người là chủ công sắp về rồi."
"Dạ!"
Mắt tiễn gã Hoàng Kim Giáp Sĩ nhảy xuống dưới vách núi, sắc mặt của Trì thương tức thì biến đổi, cấp tốc đẩy của của Kiếm Các mà tiến vào trong, hai cánh cửa gỗ chầm chậm đóng lại ….
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ