Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 304: Viện quân!
“ sát ~~~ sát ~~~~ sát ~~~~!!" “ AAAA ~~~~" “ AAAA ~~~"
“ mẹ, mẹ kiếp, lũ này đông, đông còn hơn cả kiến, giết, giết mãi mà, mà vẫn không hết, phì phò, phì phò ~~~~!!!!" Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá không ngừng vung kích vung chùy trảm sát binh sĩ Thanh Mãng ở xung quanh, mệt tới nỗi suýt chút thở không ra hơi mà không thấy kẻ địch có dấu hiệu giảm sút, ngược lại càng lúc càng vây kín hơn nữa.
Lúc này cả hai chỉ dám cầm vũ khí chém chay mà không dám sử dụng tuyệt học trảm sát kẻ địch, với số lượng đông như thế này, nếu sử dụng tuyệt học thì chân nguyên nào chịu cho thấu chứ. Chính vì chém chay nên hiệu quả giết địch không cao, và thể lực cũng là một vấn đề đau đầu đối với cả hai vào thời điểm này.
Theo lý thuyết thì khi đạt tới cảnh giới nguyên thần, nguyên thần trong cơ thể sẽ không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí ở xung quanh để bổ sung cho cơ thể, giúp cho người tu luyện có nguồn chân nguyên dồi dào sài mãi không hết. Nhưng vấn đề là Lý Nguyên Bá lúc này vẫn còn trong trạng thái trọng thương, trong lúc giao chiến không thể kiểm soát được chân nguyên trong cơ thể không ngừng xì hơi thất thoáng ra ngoài, nên cho dù có nguyên thần đi nữa, cũng sẽ xuất hiện tình trạng thu không đủ chi, nên lúc này hắn cũng không dám sử dụng tuyệt học mà chỉ có thể đánh chay mà thôi.
Dương Kiệt hoàn toàn có thể giải quyết tình trạng thiếu hụt chân nguyên bằng cách thăng cấp để full máu full mana ngay tức khắc, chỉ là ở thời điểm này, có cho vàng anh ta cũng không dám thăng cấp tại chỗ. Còn Lý Nguyên Bá, không giống như Dương Kiệt được hệ thống “ buff" cho X10 điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm mà hắn thu được khi trảm sát binh sĩ xung quanh vô cùng ít ỏi, so với tổng số điểm cần thiết để thăng cấp lên tới một tỷ năm trăm triệu, trừ khi hắn giết sạch hai chục vạn binh sĩ Thanh Mãng và lục đại thần tướng còn may ra có cơ hội, còn hiện giờ ư, cả hai đã mệt lã người, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh nằm bệt xuống đất không muốn nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Tuy vẫn còn một phương án chính là phục dụng Ích Khí Đan tuyệt phẩm mà Dương Kiệt luyện chế ra, nhưng Ích Khí Đan khi phục dụng số lượng lớn hiệu quả sẽ ngày càng giảm dần, chỉ có lợi trong thời gian đầu mà không khả năng nếu chiến đấu lâu dài. Và với số lượng quân địch lên tới cả chục vạn như lúc này, phương án này tuyệt đối không khả thi chút nào.
Lúc này lục đại thần tướng vẫn đứng ở phía xa chỉ huy binh sĩ vây giết Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá, họ cho rằng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp để mình ra tay. Phải tiêu hao, đợi kẻ địch bị tiêu hao thể lực lẫn chân nguyên xuống tới mức thấp nhất có thể, đó mới chính là thời điểm cả nhóm lao vào phang thây xẻ thịt hai tên kẻ địch trời đánh ở trước mặt.
“ haha, xem ra chúng đã thấm mệt rồi, chỉ còn chút nữa, chỉ còn chút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng lao vào xẻo thịt hai tên khốn trời đánh đó để báo thù cho đồng bọn của chúng ta." “ Không nên giết chúng vội, hãy bắt sống chúng mang về tra tấn hành hình chín chín tám mươi mốt ngày, phải cho chúng hưởng thụ sự tận cùng của đau khổ, sau đó mới mang đi chém đầu để cúng tế cho đồng đội đã khuất của chúng ta." “ ý hay, quyết định vậy đi ~~~!!" “ tôi đồng ý ý kiến này, hihi ~~~!!!’
“ biến hết cho ta ~~~~~~~~~!!!" kịch ~~~~~!! Sau khi vung kích quét bay gần năm sáu tên binh sĩ xông về phía mình, Dương Kiệt chống kích xuống mặt đất với khuôn mặt mệt mỏi, lúc này toàn thân trên dưới tựa như vừa được vớt lên từ dưới hồ, vặn áo quần thậm chí có thể vắt ra được cả xô mồ hôi đấy chứ.
“ chủ nhân, nếu như có thể, hãy dùng bí thuật bỏ chạy trước đi, mọi thứ còn lại ở nơi này để mặc thuộc hạ giải quyết." Lý Nguyên Bá áp lưng vào lưng sau của Dương Kiệt, mang theo giọng điệu nghiêm túc lên tiếng gợi ý.
“ không, không bao giờ ~~~~!!!" Dương Kiệt không biết lấy đâu ra hơi, gần như gào thẳng vào mặt của Lý Nguyên Bá, từ chối thẳng thừng lời gợi ý của hắn.
Đùa à, nếu như bỏ trốn thì bổn thiếu gia bỏ trốn từ lâu, đâu cần phải chờ đợi tới thời điểm này chứ.
“ thời cơ đã tới, chuẩn bị xông ……" “ đột kích, có địch đột kích ~~~~~~~~~!!!"
Trong lúc lục đại thần tướng nhận thấy thời cơ đã chín mùi, háo hức nắm chặt vũ khí chuẩn bị xông vào làm thịt hai kẻ thù ở trước mắt, đột nhiên phía xa vang lên tiếng gào thét đầy kinh hãi, khiến tất cả đều phải giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn về hướng tiếng kêu thét vừa vang lên.
“ chuyện, chuyện gì xảy ra thế này???" “ có quân địch tập kích quân tiên phong của chúng ta, chúng là, là ……"
Lộc cộc lộc cộc ….. ~~~~~~~~~~~~~~~!!! Sát sát sát ~~~~~~~~~~!!!
Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng gào thét đầy kinh hãi vang lên liên miên không dứt ở tiền tuyến, đưa mắt nhìn về phía đó, phát hiện một đội kỵ binh đông gần hai ba vạn không biết từ đâu xuất hiện không ngừng xung phong tung hoành trên chiến trường, trảm mã đao trong tay không ngừng vung lên chẻ xuống trảm sát càn quét mọi thứ cản đường ở trước mặt, binh sĩ Thanh Mãng nhất thời không kịp phản ứng tựa những cây lúa mạch đang bị nông dân gặt hái từng đợt từng đợt đổ ngã xuống dưới lưỡi đao vô tình của đối phương.
Hắc Kỵ Hoàng Gia, thêm một đội Hắc Kỵ Hoàng Gia của vương triều Thiên Ưng không biết từ đâu và từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, quay sang tấn công đội quân đang ở tiền tuyến của vương triều Thanh Mãng.
“ Hắc Kỵ Hoàng Gia??? Khốn Khiếp, rốt cuộc đội Hắc Kỵ Hoàng Gia này từ đâu xuất hiện thế này???" “ Viện binh, chính là viện binh của vương triều Thiên Ưng ~~~!!!" “ bố trận, mau bố trận, tuyệt đối không được để rối loạn trận hình ~~~~~!!"
Lục đại thần tướng không còn tâm trí để để ý tới Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá, cuống cuồng chỉ huy quân đội chấn chỉnh lại đội hình để đối phó với viện binh của vương triều Thiên Ưng.
Nếu như lúc này quan sát từ trên cao, sẽ phát hiện đội Hắc Kỵ Hoàng Gia tựa như lưỡi dao không ngừng di chuyển quét qua quét lại để chặt nứt từng đoạn từng đoạn cơ thể của con mãng xà do quân đội Thanh Mãng bố trí mà thành, cắt nứt đội hình của kẻ địch không cho họ kết nối viện trợ lẫn nhau.
“ viện binh??? Là ai thế??? Chẳng lẽ nhóm Triệu Thiên Phúc dẫn quân tới tiếp viện cho tam công chúa???" không chỉ vương triều Thanh Mãng, ngay cả Dương Kiệt cũng tỏ ra bất ngờ khi phát hiện có đội Hắc Kỵ Hoàng Gia tới chi viện cho Bán Nguyệt thành, vì trước đó hoàn toàn không nhận thông tin gì cả. Chỉ là mọi nghi vấn nhanh chóng được anh ta dẹp bỏ sang một bên, quan trọng nhất hiện giờ chính là điều hòa lại chân nguyên trong cơ thể, nghỉ xả hơi để phục hồi lại thể lực để đề phòng tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.
“ nguyên soái ….." “ truyền, truyền lệnh xuống, chấn chỉnh đội hình, rút ~~~!!" Tống Anh Kiệt lúc này đang ngồi dựa người trên chiếc chiến xa của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng tiền tuyến, vô cùng quả quyết ban lệnh.
“ hả?? Vì sao??? Chiến thắng gần như nằm trong tầm tay của chúng ta, chỉ cần …." “ hử????" Trợ thủ đắc lực của Tống Anh Kiệt tỏ ra bất cam trước mệnh lệnh ban xuống, định lên tiếng phản đối, nhưng một cái ánh mắt đầy nghiêm nghị và một giọng nói trầm nặng vang lên, khiến ông ta giật mình cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa.
“ truyền lệnh xuống, rút ~~~~~!!!" Nói xong câu đó, Tống Anh Kiệt nhắm chặt đôi mắt của mình lại, tựa như chấp nhận thất bại cuộc chiến lần này.
“ tuân lệnh ~~~~!!!" Tuy tỏ ra vô cùng bất cam, nhưng mệnh lệnh của Tống Anh Kiệt là tuyệt đối, không ai dám có ý kiến và phản bác lại trong bất kỳ trường hợp nào, chỉ còn cách lắc đầu thở dài một tiếng, quay người chạy tới ban phát quân lệnh và chỉ huy cho quân đội Thanh Mãng chuẩn bị rút khỏi Bán Nguyệt thành theo chỉ thị của Tống Anh Kiệt.
Tống Anh Kiệt hiểu rõ nỗi bất cam của thuộc hạ của mình, nói chi xa, ngay cả bản thân ông ta cũng vô cùng khó chịu khi phải đưa ra một quyết định như thế này, vì rõ ràng Bán Nguyệt thành đã gần như nằm trọn trong tay, chỉ cần cho vương triều Thanh Mãng thêm chút thời gian nữa, cố gắng thêm chút nữa thì chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về phe mình.
Chỉ là, tình thế diễn ra vào lúc này mách bảo cho ông ta biết rằng, tuyệt đối không thể.
Có thể đúng như suy nghĩ của vị trợ thủ của Tống Anh Kiệt, chỉ cần trấn chỉnh lại đội hình, cố gắng cầm cự đẩy lùi được quân tiếp viện của vương triều Thiên Ưng, chiến thắng vẫn sẽ lại quay trở về trong tay của Thanh Mãng.
Những tất cả những thứ đó chỉ trong trường hợp Tống Anh Kiệt vẫn còn đang lành lặn, còn có thể đứng lên chỉ huy quân đội của mình. Lúc này Tống Anh Kiệt đã bị thương nặng tới nỗi nói còn suýt chút nói không ra hơi, lấy gì mà đứng ra chỉ huy quân đội để đón địch hoặc thậm chí phản công nữa chứ. Và lục đại thần tướng còn lại chưa đủ trình và đủ danh vọng để thay mặt cho ông ta đứng ra chỉ huy quân đội vào thời điểm này.
Vì theo những gì nhìn thấy được, đội quân Hắc Kỵ Hoàng Gia xuất hiện một cách bí ẩn này được chỉ huy bởi một thống soái vô cùng tài năng, mỗi đợt xung phong đều nhắm thẳng vào điểm yếu của trận hình vương triều Thanh Mãng, hoàn toàn không cho phe ta có thời gian phản ứng và chấn chỉnh đội hình gì cả. Với một trình độ cao tay như thế này, lục đại thần tướng tuyệt đối không phải là đối thủ của người ta.
Cộng thêm việc chủ soái bị đánh trọng thương, sĩ khí quân ta đã tụt xuống tới mức thảm họa, bằng chứng là lúc này đội Hắc Kỵ Hoàng Gia đang tung hoành ngang dọc càn quét khắp nơi mà binh sĩ Thanh Mãng chỉ có thể chống đỡ một cách yếu ớt. Cầm cự được hay không đã là một vấn đề, huống chi nói tới việc phản công nữa chứ??
Mà cho dù cắn chặt răng cầm cự trụ được tới thời khắc cuối cùng, thậm chí giành được chiến thắng thì sao nào??? Quân đội phe ta sẽ phải tổn thất bao nhiêu??? Sẽ có bao nhiêu người phải mãi mãi đổ xuống chỉ vì một chiến thắng vớ vẫn này chứ???
Vì một chiến thắng, một ngôi thành tầm trung mà khiến quân đội chủ lực bị tổn thất nặng nề trên cả chục vạn, tuyệt đối là điều không thể chấp nhận được đối với Tống Anh Kiệt.
Là một chủ soái, là một danh tướng truyền kỳ như Tống Anh Kiệt, tuyệt đối không bao giờ chỉ nhìn chằm chằm vào chiến thắng, mà còn phải suy nghĩ tính toán tới nhiều vấn đề khác còn quan trọng hơn cả chiến thắng của một trận chiến.
Có thể trên đời này có nhiều chủ soái có thể vì muốn giành được chiến thắng trên chiến trường, có thể bất chấp tất cả, có thể hy sinh toàn bộ binh sĩ của mình cũng phải đạt được mục đích bằng mọi giá, nhưng trong bảng danh sách đó không có tên của Tống Anh Kiệt. Và đó cũng chính là điểm yếu duy nhất trong cách cầm quân của ông ta. Nhưng chính vì điểm yếu này, lại khiến ông ta được tôn thờ như một vị thánh sống trong lòng các binh sĩ của mình, khiến họ sẵn sàng bán mạng cho chủ soái của mình trên chiến trường.
Chiến thắng lần này vuột đi mất sau này còn có thể kiếm lại được, còn sinh mạng của binh sĩ chủ lực một khi đã mất thì có kiếm lại được nữa không???
Mệnh lệnh rút quân nhanh chóng được lan truyền tới khắp chiến tuyến, thậm chí là trong Bán Nguyệt thành. Có được chỉ thị của chủ soái, quân đội Thanh Mãng lập tức lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng chấn chỉnh lại đội hình, không ngừng thu gọn lại đội hình vừa rút vừa thủ. Và kết quả là những đợt xung phong của Hắc Kỵ Hoàng Gia càng lúc càng trở nên khó khăn, tựa như đâm đầu vào những bức tường kiên cố, cho dù cố gắng tới cỡ nào, cũng không thể xuyên thủng được đội hình của quân địch được nữa. Tuy vẫn còn có thể trảm sát không ít, nhưng đã bắt đầu cảm thấy có áp lực và hiệu quả không cao như lúc ban đầu nữa.
“ rút ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!" nhìn thấy binh sĩ đã xông vào trong Bán Nguyệt thành dưới sự hỗ trợ của tiền tuyến cũng đã gần như rút hết trở về, Tống Anh Kiệt vẫy vẫy tay ra hiệu cho trợ thủ của mình, vô cùng quyết đoán rút quân ra khỏi chiến trường.
- -- ------ ---------
“ bẩm chủ nhân, quân đội của vương triều Thanh Mãng đã rút, chúng ta sẽ tiếp tục hạ lệnh truy sát ở phía sau quân địch chứ ạ???"
trên một ngọn núi cao cách thành Bán Nguyệt không quá xa, chỉ thấy một bóng người hai tay khoan lại ngay trước ngực, đôi mắt như lưu tinh dán chặt về phía chiến trường, tóc tai quần áo tung bay phất phới dưới những cơn gió thoảng qua. Ngoài ra phía sau lưng người này còn có thêm tám bóng người mặc bộ trang phục giống nhau như đúc, một trong số đó bước ra phía trước chấp tay lên tiếng hỏi.
“ truyền lệnh xuống, dậm chân tại chỗ, tuyệt đối không được truy sát quân địch." Chỉ thấy người này mặt như ngọc bích, kiếm mày đôi mắt như lưu tinh, toàn thân trên dưới đều bộc lộ ra khí thế của một kẻ duy ngã độc tôn, chỉ lạnh lạnh buông ra một lời sau đó không thèm quan tâm tới người xung quanh nữa, đôi mắt dán chặt vào hình bóng của Tống Anh Kiệt đang ngồi dựa mình trên chiếc chiến xa của mình dưới sự hộ tống của lục đại thần tướng.
Và một người có hình tượng và khí chất đặc chưng như thế này, không phải là bát hoàng tử của vương triều Thiên Ưng, Triệu Thiên Cơ thì còn là ai nữa chứ??
Chỉ là, vì sao Triệu Thiên Cơ lại có mặt ở nơi này chứ???
“ mẹ, mẹ kiếp, lũ này đông, đông còn hơn cả kiến, giết, giết mãi mà, mà vẫn không hết, phì phò, phì phò ~~~~!!!!" Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá không ngừng vung kích vung chùy trảm sát binh sĩ Thanh Mãng ở xung quanh, mệt tới nỗi suýt chút thở không ra hơi mà không thấy kẻ địch có dấu hiệu giảm sút, ngược lại càng lúc càng vây kín hơn nữa.
Lúc này cả hai chỉ dám cầm vũ khí chém chay mà không dám sử dụng tuyệt học trảm sát kẻ địch, với số lượng đông như thế này, nếu sử dụng tuyệt học thì chân nguyên nào chịu cho thấu chứ. Chính vì chém chay nên hiệu quả giết địch không cao, và thể lực cũng là một vấn đề đau đầu đối với cả hai vào thời điểm này.
Theo lý thuyết thì khi đạt tới cảnh giới nguyên thần, nguyên thần trong cơ thể sẽ không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí ở xung quanh để bổ sung cho cơ thể, giúp cho người tu luyện có nguồn chân nguyên dồi dào sài mãi không hết. Nhưng vấn đề là Lý Nguyên Bá lúc này vẫn còn trong trạng thái trọng thương, trong lúc giao chiến không thể kiểm soát được chân nguyên trong cơ thể không ngừng xì hơi thất thoáng ra ngoài, nên cho dù có nguyên thần đi nữa, cũng sẽ xuất hiện tình trạng thu không đủ chi, nên lúc này hắn cũng không dám sử dụng tuyệt học mà chỉ có thể đánh chay mà thôi.
Dương Kiệt hoàn toàn có thể giải quyết tình trạng thiếu hụt chân nguyên bằng cách thăng cấp để full máu full mana ngay tức khắc, chỉ là ở thời điểm này, có cho vàng anh ta cũng không dám thăng cấp tại chỗ. Còn Lý Nguyên Bá, không giống như Dương Kiệt được hệ thống “ buff" cho X10 điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm mà hắn thu được khi trảm sát binh sĩ xung quanh vô cùng ít ỏi, so với tổng số điểm cần thiết để thăng cấp lên tới một tỷ năm trăm triệu, trừ khi hắn giết sạch hai chục vạn binh sĩ Thanh Mãng và lục đại thần tướng còn may ra có cơ hội, còn hiện giờ ư, cả hai đã mệt lã người, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh nằm bệt xuống đất không muốn nhúc nhích thêm chút nào nữa.
Tuy vẫn còn một phương án chính là phục dụng Ích Khí Đan tuyệt phẩm mà Dương Kiệt luyện chế ra, nhưng Ích Khí Đan khi phục dụng số lượng lớn hiệu quả sẽ ngày càng giảm dần, chỉ có lợi trong thời gian đầu mà không khả năng nếu chiến đấu lâu dài. Và với số lượng quân địch lên tới cả chục vạn như lúc này, phương án này tuyệt đối không khả thi chút nào.
Lúc này lục đại thần tướng vẫn đứng ở phía xa chỉ huy binh sĩ vây giết Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá, họ cho rằng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp để mình ra tay. Phải tiêu hao, đợi kẻ địch bị tiêu hao thể lực lẫn chân nguyên xuống tới mức thấp nhất có thể, đó mới chính là thời điểm cả nhóm lao vào phang thây xẻ thịt hai tên kẻ địch trời đánh ở trước mặt.
“ haha, xem ra chúng đã thấm mệt rồi, chỉ còn chút nữa, chỉ còn chút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng lao vào xẻo thịt hai tên khốn trời đánh đó để báo thù cho đồng bọn của chúng ta." “ Không nên giết chúng vội, hãy bắt sống chúng mang về tra tấn hành hình chín chín tám mươi mốt ngày, phải cho chúng hưởng thụ sự tận cùng của đau khổ, sau đó mới mang đi chém đầu để cúng tế cho đồng đội đã khuất của chúng ta." “ ý hay, quyết định vậy đi ~~~!!" “ tôi đồng ý ý kiến này, hihi ~~~!!!’
“ biến hết cho ta ~~~~~~~~~!!!" kịch ~~~~~!! Sau khi vung kích quét bay gần năm sáu tên binh sĩ xông về phía mình, Dương Kiệt chống kích xuống mặt đất với khuôn mặt mệt mỏi, lúc này toàn thân trên dưới tựa như vừa được vớt lên từ dưới hồ, vặn áo quần thậm chí có thể vắt ra được cả xô mồ hôi đấy chứ.
“ chủ nhân, nếu như có thể, hãy dùng bí thuật bỏ chạy trước đi, mọi thứ còn lại ở nơi này để mặc thuộc hạ giải quyết." Lý Nguyên Bá áp lưng vào lưng sau của Dương Kiệt, mang theo giọng điệu nghiêm túc lên tiếng gợi ý.
“ không, không bao giờ ~~~~!!!" Dương Kiệt không biết lấy đâu ra hơi, gần như gào thẳng vào mặt của Lý Nguyên Bá, từ chối thẳng thừng lời gợi ý của hắn.
Đùa à, nếu như bỏ trốn thì bổn thiếu gia bỏ trốn từ lâu, đâu cần phải chờ đợi tới thời điểm này chứ.
“ thời cơ đã tới, chuẩn bị xông ……" “ đột kích, có địch đột kích ~~~~~~~~~!!!"
Trong lúc lục đại thần tướng nhận thấy thời cơ đã chín mùi, háo hức nắm chặt vũ khí chuẩn bị xông vào làm thịt hai kẻ thù ở trước mắt, đột nhiên phía xa vang lên tiếng gào thét đầy kinh hãi, khiến tất cả đều phải giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn về hướng tiếng kêu thét vừa vang lên.
“ chuyện, chuyện gì xảy ra thế này???" “ có quân địch tập kích quân tiên phong của chúng ta, chúng là, là ……"
Lộc cộc lộc cộc ….. ~~~~~~~~~~~~~~~!!! Sát sát sát ~~~~~~~~~~!!!
Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng gào thét đầy kinh hãi vang lên liên miên không dứt ở tiền tuyến, đưa mắt nhìn về phía đó, phát hiện một đội kỵ binh đông gần hai ba vạn không biết từ đâu xuất hiện không ngừng xung phong tung hoành trên chiến trường, trảm mã đao trong tay không ngừng vung lên chẻ xuống trảm sát càn quét mọi thứ cản đường ở trước mặt, binh sĩ Thanh Mãng nhất thời không kịp phản ứng tựa những cây lúa mạch đang bị nông dân gặt hái từng đợt từng đợt đổ ngã xuống dưới lưỡi đao vô tình của đối phương.
Hắc Kỵ Hoàng Gia, thêm một đội Hắc Kỵ Hoàng Gia của vương triều Thiên Ưng không biết từ đâu và từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, quay sang tấn công đội quân đang ở tiền tuyến của vương triều Thanh Mãng.
“ Hắc Kỵ Hoàng Gia??? Khốn Khiếp, rốt cuộc đội Hắc Kỵ Hoàng Gia này từ đâu xuất hiện thế này???" “ Viện binh, chính là viện binh của vương triều Thiên Ưng ~~~!!!" “ bố trận, mau bố trận, tuyệt đối không được để rối loạn trận hình ~~~~~!!"
Lục đại thần tướng không còn tâm trí để để ý tới Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá, cuống cuồng chỉ huy quân đội chấn chỉnh lại đội hình để đối phó với viện binh của vương triều Thiên Ưng.
Nếu như lúc này quan sát từ trên cao, sẽ phát hiện đội Hắc Kỵ Hoàng Gia tựa như lưỡi dao không ngừng di chuyển quét qua quét lại để chặt nứt từng đoạn từng đoạn cơ thể của con mãng xà do quân đội Thanh Mãng bố trí mà thành, cắt nứt đội hình của kẻ địch không cho họ kết nối viện trợ lẫn nhau.
“ viện binh??? Là ai thế??? Chẳng lẽ nhóm Triệu Thiên Phúc dẫn quân tới tiếp viện cho tam công chúa???" không chỉ vương triều Thanh Mãng, ngay cả Dương Kiệt cũng tỏ ra bất ngờ khi phát hiện có đội Hắc Kỵ Hoàng Gia tới chi viện cho Bán Nguyệt thành, vì trước đó hoàn toàn không nhận thông tin gì cả. Chỉ là mọi nghi vấn nhanh chóng được anh ta dẹp bỏ sang một bên, quan trọng nhất hiện giờ chính là điều hòa lại chân nguyên trong cơ thể, nghỉ xả hơi để phục hồi lại thể lực để đề phòng tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.
“ nguyên soái ….." “ truyền, truyền lệnh xuống, chấn chỉnh đội hình, rút ~~~!!" Tống Anh Kiệt lúc này đang ngồi dựa người trên chiếc chiến xa của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng tiền tuyến, vô cùng quả quyết ban lệnh.
“ hả?? Vì sao??? Chiến thắng gần như nằm trong tầm tay của chúng ta, chỉ cần …." “ hử????" Trợ thủ đắc lực của Tống Anh Kiệt tỏ ra bất cam trước mệnh lệnh ban xuống, định lên tiếng phản đối, nhưng một cái ánh mắt đầy nghiêm nghị và một giọng nói trầm nặng vang lên, khiến ông ta giật mình cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa.
“ truyền lệnh xuống, rút ~~~~~!!!" Nói xong câu đó, Tống Anh Kiệt nhắm chặt đôi mắt của mình lại, tựa như chấp nhận thất bại cuộc chiến lần này.
“ tuân lệnh ~~~~!!!" Tuy tỏ ra vô cùng bất cam, nhưng mệnh lệnh của Tống Anh Kiệt là tuyệt đối, không ai dám có ý kiến và phản bác lại trong bất kỳ trường hợp nào, chỉ còn cách lắc đầu thở dài một tiếng, quay người chạy tới ban phát quân lệnh và chỉ huy cho quân đội Thanh Mãng chuẩn bị rút khỏi Bán Nguyệt thành theo chỉ thị của Tống Anh Kiệt.
Tống Anh Kiệt hiểu rõ nỗi bất cam của thuộc hạ của mình, nói chi xa, ngay cả bản thân ông ta cũng vô cùng khó chịu khi phải đưa ra một quyết định như thế này, vì rõ ràng Bán Nguyệt thành đã gần như nằm trọn trong tay, chỉ cần cho vương triều Thanh Mãng thêm chút thời gian nữa, cố gắng thêm chút nữa thì chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về phe mình.
Chỉ là, tình thế diễn ra vào lúc này mách bảo cho ông ta biết rằng, tuyệt đối không thể.
Có thể đúng như suy nghĩ của vị trợ thủ của Tống Anh Kiệt, chỉ cần trấn chỉnh lại đội hình, cố gắng cầm cự đẩy lùi được quân tiếp viện của vương triều Thiên Ưng, chiến thắng vẫn sẽ lại quay trở về trong tay của Thanh Mãng.
Những tất cả những thứ đó chỉ trong trường hợp Tống Anh Kiệt vẫn còn đang lành lặn, còn có thể đứng lên chỉ huy quân đội của mình. Lúc này Tống Anh Kiệt đã bị thương nặng tới nỗi nói còn suýt chút nói không ra hơi, lấy gì mà đứng ra chỉ huy quân đội để đón địch hoặc thậm chí phản công nữa chứ. Và lục đại thần tướng còn lại chưa đủ trình và đủ danh vọng để thay mặt cho ông ta đứng ra chỉ huy quân đội vào thời điểm này.
Vì theo những gì nhìn thấy được, đội quân Hắc Kỵ Hoàng Gia xuất hiện một cách bí ẩn này được chỉ huy bởi một thống soái vô cùng tài năng, mỗi đợt xung phong đều nhắm thẳng vào điểm yếu của trận hình vương triều Thanh Mãng, hoàn toàn không cho phe ta có thời gian phản ứng và chấn chỉnh đội hình gì cả. Với một trình độ cao tay như thế này, lục đại thần tướng tuyệt đối không phải là đối thủ của người ta.
Cộng thêm việc chủ soái bị đánh trọng thương, sĩ khí quân ta đã tụt xuống tới mức thảm họa, bằng chứng là lúc này đội Hắc Kỵ Hoàng Gia đang tung hoành ngang dọc càn quét khắp nơi mà binh sĩ Thanh Mãng chỉ có thể chống đỡ một cách yếu ớt. Cầm cự được hay không đã là một vấn đề, huống chi nói tới việc phản công nữa chứ??
Mà cho dù cắn chặt răng cầm cự trụ được tới thời khắc cuối cùng, thậm chí giành được chiến thắng thì sao nào??? Quân đội phe ta sẽ phải tổn thất bao nhiêu??? Sẽ có bao nhiêu người phải mãi mãi đổ xuống chỉ vì một chiến thắng vớ vẫn này chứ???
Vì một chiến thắng, một ngôi thành tầm trung mà khiến quân đội chủ lực bị tổn thất nặng nề trên cả chục vạn, tuyệt đối là điều không thể chấp nhận được đối với Tống Anh Kiệt.
Là một chủ soái, là một danh tướng truyền kỳ như Tống Anh Kiệt, tuyệt đối không bao giờ chỉ nhìn chằm chằm vào chiến thắng, mà còn phải suy nghĩ tính toán tới nhiều vấn đề khác còn quan trọng hơn cả chiến thắng của một trận chiến.
Có thể trên đời này có nhiều chủ soái có thể vì muốn giành được chiến thắng trên chiến trường, có thể bất chấp tất cả, có thể hy sinh toàn bộ binh sĩ của mình cũng phải đạt được mục đích bằng mọi giá, nhưng trong bảng danh sách đó không có tên của Tống Anh Kiệt. Và đó cũng chính là điểm yếu duy nhất trong cách cầm quân của ông ta. Nhưng chính vì điểm yếu này, lại khiến ông ta được tôn thờ như một vị thánh sống trong lòng các binh sĩ của mình, khiến họ sẵn sàng bán mạng cho chủ soái của mình trên chiến trường.
Chiến thắng lần này vuột đi mất sau này còn có thể kiếm lại được, còn sinh mạng của binh sĩ chủ lực một khi đã mất thì có kiếm lại được nữa không???
Mệnh lệnh rút quân nhanh chóng được lan truyền tới khắp chiến tuyến, thậm chí là trong Bán Nguyệt thành. Có được chỉ thị của chủ soái, quân đội Thanh Mãng lập tức lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng chấn chỉnh lại đội hình, không ngừng thu gọn lại đội hình vừa rút vừa thủ. Và kết quả là những đợt xung phong của Hắc Kỵ Hoàng Gia càng lúc càng trở nên khó khăn, tựa như đâm đầu vào những bức tường kiên cố, cho dù cố gắng tới cỡ nào, cũng không thể xuyên thủng được đội hình của quân địch được nữa. Tuy vẫn còn có thể trảm sát không ít, nhưng đã bắt đầu cảm thấy có áp lực và hiệu quả không cao như lúc ban đầu nữa.
“ rút ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!" nhìn thấy binh sĩ đã xông vào trong Bán Nguyệt thành dưới sự hỗ trợ của tiền tuyến cũng đã gần như rút hết trở về, Tống Anh Kiệt vẫy vẫy tay ra hiệu cho trợ thủ của mình, vô cùng quyết đoán rút quân ra khỏi chiến trường.
- -- ------ ---------
“ bẩm chủ nhân, quân đội của vương triều Thanh Mãng đã rút, chúng ta sẽ tiếp tục hạ lệnh truy sát ở phía sau quân địch chứ ạ???"
trên một ngọn núi cao cách thành Bán Nguyệt không quá xa, chỉ thấy một bóng người hai tay khoan lại ngay trước ngực, đôi mắt như lưu tinh dán chặt về phía chiến trường, tóc tai quần áo tung bay phất phới dưới những cơn gió thoảng qua. Ngoài ra phía sau lưng người này còn có thêm tám bóng người mặc bộ trang phục giống nhau như đúc, một trong số đó bước ra phía trước chấp tay lên tiếng hỏi.
“ truyền lệnh xuống, dậm chân tại chỗ, tuyệt đối không được truy sát quân địch." Chỉ thấy người này mặt như ngọc bích, kiếm mày đôi mắt như lưu tinh, toàn thân trên dưới đều bộc lộ ra khí thế của một kẻ duy ngã độc tôn, chỉ lạnh lạnh buông ra một lời sau đó không thèm quan tâm tới người xung quanh nữa, đôi mắt dán chặt vào hình bóng của Tống Anh Kiệt đang ngồi dựa mình trên chiếc chiến xa của mình dưới sự hộ tống của lục đại thần tướng.
Và một người có hình tượng và khí chất đặc chưng như thế này, không phải là bát hoàng tử của vương triều Thiên Ưng, Triệu Thiên Cơ thì còn là ai nữa chứ??
Chỉ là, vì sao Triệu Thiên Cơ lại có mặt ở nơi này chứ???
Tác giả :
JunWei