Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 149: Giết đi

“ ư ư ư ư ……" Hứng chịu cơn thịnh nộ của Tử Kỳ Lân gần một khắc giờ, cái đầu của Phi Long đã gần như không còn nguyên vẹn. Mỏ nhọn dài gần như bị đập vỡ thụt hẳn vào trong, khuôn mặt sung vù như cái bánh bao, mắt bên nhắm bên nửa mở, máu thịt bê bét trông thảm thương vô cùng.

Tử Kỳ Lân dùng lưỡi liếm liếm những vũng máu xanh lam từ trên đầu Phi Long lem qua, cười một cách điên cuồng khoái trá, hai tay buông ra, cơ thể Phi Long mềm nhũng rơi ngã xuống đất, co giật liên hồi.

Nếu như không phải quy tắc tối cao trong khu rừng không thể giết hại đồng loại, số phận của Phi Long tuyệt đối không chỉ có vậy.

Tử Kỳ Lân nhổ bã nước bọt pha lẫn máu của chính Phi Long về phía hắn, không thèm quan tâm tới tên phế vật đó nữa, từng bước từng bước đi thẳng về phía Dương Kiệt vẫn còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất nãy giờ.

Con kỳ đà cản mũi đã bị xử đẹp, để xem còn ai dám ngăn cản thánh giáp rơi vào tay mình nữa!!

Tử Kỳ Lân càng nghĩ càng phấn khích, viễn cảnh thống trị khu rừng, trà đạp tất cả gần như hiện rõ ngay trước mắt, bước chân càng lúc càng nhanh hơn nữa.

Chỉ trong chốc lát, Tử Kỳ Lân đã bước tới ngay trước mặt Dương Kiệt đang nằm úp mặt xuống đất, tay phải giơ thẳng ra chụp vào đai lưng của anh ta.

“ Tưởng dễ xơi lắm hả? Chết này, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt đột nhiên quay người lại, tay tạo thành cú đấm đấm thẳng về phía Tử Kỳ Lân ngay sát bên cạnh mình.

“ hừ, trò trẻ con!!" Tuy hơi giật mình bất ngờ, nhưng đường đường một đại cao thủ tông sư tầng thứ 6, tất nhiên là không dễ dàng hứng trọn cú đánh lén vô nghĩa này vào người rồi. Tay phải định chụp lấy đai lưng nhanh chóng thu lại, tạo thành chưởng ấn thẳng vào cú đấm khí do Dương Kiệt đấm ra.

Pằng ~~~~~~~~~~~~!!!

Cú đấm khí vừa chạm nhẹ vào bàn tay của Tử Kỳ Lân lập tức bị đánh tan đi. Tử Kỳ Lân còn chưa kịp buông lời chế giễu đối phương, đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị một sức kéo đáng sợ kéo mạnh về phía sau và té ngã ngẩng người lên trời,cơ thể tựa như một khúc gỗ hoàn toàn không làm chủ được cơ thể của mình nữa.

“ Cái, cái thá gì thế này ~~~~~!!!" Tử Kỳ Lân kinh ngạc kêu thét lên, bên tai vang lên tiếng bước chân nặng nề làm rung chuyển cả mặt đất, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác thấp thỏm không yên.

Chỉ thấy Dương Kiệt lúc này đã full máu hồi sinh, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người nhào lộn lên không trung, hai tay hai chân dang rộng ra hướng thẳng về phía Tử Kỳ Lân đang nằm bất động trên mặt đất, miệng hét lớn: “ Phì Lũ Xung Thiên Pháo, ta đè ~~~~~~~~~~!!"

Một bóng người mập mạp khổng lồ xuất hiện trên không trung, tựa như quả bom hạng nặng thả thẳng xuống vị trí đã được định vị.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!! Rầm ~~~~~!! rầm ~~~~~~~~~!!

Tiếng nổ vang trời kềm theo bụi khí tung bay tứ phía, nơi Tử Kỳ Lân đang nằm lập tức xuất hiện một cái hố sâu hình người khổng lồ.

Tuy cảm thấy xương cốt đau nhức vô cùng sau cú đè tựa như bị quả núi khổng lồ đè thẳng vào người, nhưng cũng không quá nghiêm trọng đối với Tử Kỳ Lân, đáng sợ nhất chính là đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, tựa như một người đang say rượu, không thể định hình được những gì đang xảy ra trước mắt vậy.

“ Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ~~~~~!!" Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gào lớn của con heo mập đáng chết, kềm theo âm thanh xé gió đáng sợ, trước ngực lập tức cảm nhận như bị thứ gì đó tông thẳng vào, một luồng điện chạy khắp cơ thể, luồng điện đó chạy tới đâu, máu thịt bị phá hủy tới đó, miệng không tự chủ gào lên một cách đầy đau khổ, đồng thời một cảm giác yếu ớt trong người xuất hiện, tựa như bị trút bỏ bộ giáp kiên cố đang mặc trên người rồi vậy.

Nếu như lúc này có người ngoài nhìn vào, sẽ phát hiện toàn thân Tử Kỳ Lân bị cháy đen như cục than, miệng chảy sủi bọt, đôi mắt trợn ngược, toàn thân co giật liên hồi.

“ Hahaha, giờ đền tội của ngươi điểm, để xem còn ai cướp mạng của ngươi hay không ~~~~!!!" Nghe thấy tiếng thông bao sức phòng thủ của đối phương bị giảm tới mức cực đỉnh, phấn khích cười lớn một tiếng, tay nắm chặt cán kiếm chẻ mạnh ba nhát, bề mặt lock seed rực sáng dữ dội, phát ra âm thanh “ Mango slash"!!

Cây chùy trái xoài vẫy múa trên đỉnh đầu một cái, canh ngay đầu của Tử Kỳ Lân bổ thẳng xuống: “ Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ ~~~~~~~~~~~~~!!!"

Trong lúc Dương Kiệt đang hí hửng sắp tự tay giết chết một kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6, đột nhiên cảm thấy phần lưng mất đi cảm giác buột chặt bởi chiếc đai lưng, cánh tay đang cầm quả chùy trái xoài đang bổ mạnh xuống tựa như biến mất trong không khí, cảm giác trống trải nắm chặt không khí khiến Dương Kiệt ngơ ngác cả người, cánh tay vẫn theo thế bổ xuống bổ thẳng vào đầu của Tử Kỳ Lân, nhưng chỉ là cánh tay không khi thoát khỏi trạng thái biến hình của mình mà thôi, tựa như đang dùng tay không vỗ nhẹ lên đầu đối phương khen ngợi, hoàn toàn không có tý uy lực gì cả.

Cái quỷ quái gì thế này ~~~~~~~~~~!!

“ hahahahahaha ~~~~~~~~~~~~~!!!" Tiếng cười hét đầy phấn khích của Phi Long từ bên ngoài miệng hố vang lên, Dương Kiệt mang theo vẻ mặt đầy căm phẫn tung người nhảy ra khỏi cái hố sâu, ánh mắt như muốn phóng lửa khi nhìn đai lưng biến hình đã nằm gọn trong bàn tay của tên khốn bội ước đó.

Thì ra tên khốn lợi dụng Dương Kiệt đang tập trung kết liễu Tử Kỳ Lân đã bị bất động trên mặt đất, nhận thấy thời cơ đã tới, nhanh chóng trở người bật dậy âm thầm nhảy xuống cái hố sau và áp sát ngay sau lưng anh ta, trong lúc Dương Kiệt đang tập trung hết toàn bộ sức lực và chú ý của mình vào cú dứt điểm kẻ thù, đã giơ tay ra giựt lấy sợi đai lưng biến hình vào trong tay mình rồi nhảy ra khỏi miệng hố. Và kết quả là Dương Kiệt nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái biến hình, kết thúc bằng cú bổ tay không vô duyên không chút uy lực kia.

“ Phi Long, đồ khốn, mau trả lại đai lưng biến hình cho ta ~~~!!" Dương Kiệt nhảy cẫng lên không ngừng đạp chân xuống đất như đứa trẻ bị giựt mất đồ chơi, mặt đỏ tía tai gào thẳng về phía Phi Long.

“ Trả lại cho ngươi? Ta trải qua biết bao cực khổ xa xôi ngàn dặm đuổi tới nơi này, chịu biết bao đau khổ sỉ nhục do tên khốn Tử Kỳ Lân mang lại mới có thể giành được thiết bị kích hoạt thánh giáp, ngươi cho rằng ta sẽ trả lại cho ngươi sao?" Phi Long cười chế giễu khoái trá nói.

Pằng ~~~~~~~~~!! “ Nhưng …. Á ~~~~~~~~~~~~!!"

Trong lúc Dương Kiệt tập trung hết mọi ánh mắt về phía Phi Long, đột nhiên sau lưng tựa như bị chiếc xe tải hạng nặng tông thẳng vào, miệng kêu lên một tiếng đầy đau khổ, cả người bị đánh bay về phía trước ngã ngay bên cạnh dưới chân tên Phi Long.

“ Chết, chết, các ngươi phải chết ~~~~~~~~~~~!!!" Thì ra người vừa đánh lén Dương Kiệt lúc nãy chính là tên khốn Tử Kỳ Lân sau khi thoát khỏi trạng thái choáng váng và tê liệt, phẫn nộ nhảy ra khỏi miệng hố, một đấm đấm thẳng vào lưng Dương Kiệt để trút giận.

“ Chết?? Ngươi có gan giết ta không? Vả lại, nếu như có thể lấy mạng lẫn nhau, người chết giờ nay là ngươi mới đúng, hahaha ~~~!!" Một cước đá bay Dương Kiệt ra xa để đỡ chướng mắt, nhìn chằm chằm về phía Tử Kỳ Lân, đai lưng biến hình trong tay giơ thẳng ra khoái trí cười nói.

Nhìn thấy đai lưng biến hình trong tay Phi Long, sắc mặt của Tử Kỳ Lân lập tức trầm đen như than, mặc dù lúc này toàn thân trên dưới của hắn để cháy đen như gà Châu Phi rồi, nên người ngoài khó có thể phân biệt được.

Rắc rối to rồi! Thánh giáp nằm trong tay đối phương, nếu như hắn dùng thứ đó để đánh với mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương.

“ Sao rồi, lúc nãy ngươi không phải hùng hổ lắm sao? Sao giờ toàn thân run rẩy thế kia? Hừ hừ, lúc nãy ngươi đánh ta đã tay lắm chứ gì? Giờ bố mày sẽ trả lại cho mày cả vốn lẫn lời đây ~~~~!!" Phi Long càng nói càng phẫn nộ, làm động tác chuẩn bị đưa đai lưng biến hình vào phần bụng của mình như Dương Kiệt đã từng làm.

“ Khoan, khoan, Phi Long huynh đệ, chuyện đâu còn có đó, có gì từ từ nói, đừng manh động. Lúc nãy, lúc nãy ta chỉ là muốn giao lưu với huynh đệ một chút, hoàn toàn không có ý định làm hại gì tới huynh đệ cả. Nể tình quen biết, huynh đệ hãy bỏ qua chuyện này, chúng ta cùng nhau tới lâu đài của tại hạ mở tiệc ăn mừng việc huynh đệ sở hữu thánh giáp, tung hoành khu rừng Nhân Thú không có đối thủ không phải tốt hơn sao? Chém chém giết giết quả thật khó coi quá đi." Nhìn thấy Phi Long định ra tay trả thù, Tử Kỳ Lân lập tức xua tay lắc đầu xuống nước, hy vọng đối phương từ bỏ ý định “ không hay" đó đi.

“ Nể tình quen biết? Sao lúc nãy ngươi đánh ta nhừ xương, dùng đầu húc bể cả mỏ của ta, sao không nghĩ tới việc nể tình quen biết đi? Giờ thấy mình thất thế nên lên tiếng năn nỉ van xin à? Còn lâu á ~~~~~!!" Phi Long tỏ ra khoái trá trước thái độ xuống nước van xin của đối phương.

Tên khốn đó ngày thường đôi mắt nằm trên đỉnh trán, cao ngạo vênh váo, hoàn toàn không xem mình ra gì cả, lúc này nhìn thấy bộ mặt như con chó bị luộc chin đầu của hắn, quả thật là sảng khoái quá đi.

“ Giờ cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống thuần phục bổn tọa, nếu như ngươi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, sau này bổn tọa tranh giành hết Hoàng Kim Nhân Thú Quả, cũng không phải là không thể ban cho ngươi một vài quả. Thế nào? Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời đấy, nếu như không muốn bị bổn tọa đánh cho thành tàn phế rồi ném vào Hỏa Ngục Địa Đàng của bổn tọa, hahahaha ~~~~~~~~~~!!" Phi Long mang theo vẻ ta đây là thiên hạ vô địch lên tiếng đặt ra điều kiện của mình, ánh mắt khát máu dán chặt vào người Tử Kỳ Lân, nếu như câu trả lời của đối phương không khiến mình hài lòng, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một cuộc hành hình dã man giành cho đối phương.

“ Ngươi, ngươi, sao ngươi dám ……" Sắc mặt của Tử Kỳ Lân khó coi vô cùng. Thuần phục đối phương? Đối với một thủ lĩnh cai trị một khu vực rộng lớn như Tử Kỳ Lân, bắt hắn đi thuần phục trở thành con chó theo đuôi ngoan ngoãn của người khác, có đánh chết hắn cũng không bao giờ khuất phục.

Ngươi có thể giết ta, nhưng chớ có làm nhục ta ~~~!!

Chỉ là nếu như chết được còn đỡ, nếu như đối phương chỉ đánh mình thành tàn phế, sau đó ném vào Hỏa Ngục Địa Đàng phải chịu đựng những cuộc tra tấn hành hình không ngày không đêm ở trong đó, cảm giác sống không bằng chết đó, còn đau khổ hơn chết ngay gấp trăm lần, ngàn lần nữa là.

“ Ta đếm từ một đến ba, nếu như ngươi còn im lặng, thì đừng trách bổn tọa độc ác à nha. Một ~~~~~!!" Phi Long cười lạnh buông ra câu thông điệp cuối cùng, bắt đầu đếm số.

Tử Kỳ Lân toàn thân run rẩy vì vừa tức giận vừa hoảng sợ, nhất thời nói không nên lời.

“ Hai ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!" Máu của Tử Kỳ Lân đã xông hết lên não, lúc này khuôn mặt nửa đỏ nửa đen trông thật khôi hài, cơ thể càng lúc càng run rẩy mạnh hơn nữa.

“ Ba ………………." “ Khoan, khoan, ta chấp nhận thuần phục nhà ngươi ~~~~!!!" Tử Kỳ Lân gần như gào thét ra để trút hết nổi bực tức oan phẫn trong lòng, sau đó cơ thể tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong người, ngã khụy xuống đất.

Phi Long cười lạnh hài lòng trước lựa chọn của đối phương.

Hừ hừ, tưởng mày là một anh hùng tỏ ra ngoan cố chống cự chứ, thì ra cũng là một thằng hèn nhát không hơn không kém mà thôi.

Pằng ~~~~~~~~~~~!!!

Phi Long bước tới trực tiếp tung một cú quét chân vào đầu của Tử Kỳ Lân vẫn còn đang thất thần sau lựa chọn thuần phục của mình, trực tiếp bị đá bay ra xa, phẫn nộ tột cùng vùng lên định gào lớn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy chế giễu và sát khí của Phi Long, lập tức ngậm miệng lại không dám phản kháng.

“ Dẹp ngay cái vẻ mặt khó coi đó đi, ngứa mắt của ta lắm! Mi nên cám ơn “ý trí tối cao" của khu rừng Nhân Thú vì bổn tọa không thể lấy mạng của mi, vả lại bổn tọa đang cần một tên tay sai để sai vặt, nếu không mi đã không còn lành lặn như lúc này rồi, hừ hừ!!" Phi Long vô cùng hả hê trước bộ dạng thê thảm của Tử Kỳ Lân, mặc sức lên tiếng chế giễu đối phương, đồng thời không quên nhổ bã nước bọt vào người hắn.

“ Tuân, tuân lệnh ~~!!" Hai tay nắm chặt lại thành cú đấm, giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, nhưng rốt cuộc cũng dám giận không dám nói, cúi đầu chịu nhục trước Phi Long.

Từ trên cành cây hái lấy một trái Nhân Thú Quả phục dụng vào người, vết thương trên người lập tức phục hồi lại như ban đầu, cái mỏ bị lõm và máu thịt bê bết trên khuôn mặt lập tức biến mất, trở lại khuôn mặt “ điển trai" vốn có của mình.

Thánh giáp đã nằm trong tay mình, lại thu phục được tên tay sai đắc lực, chuyến đi này có thể nói là hoàn hảo đối với Phi Long, mặc dù quá trình hắn không muốn nhớ tới chút nào.

“ Đi thôi, trở về lãnh địa chuẩn bị cho cuộc tranh giành Hoàng Kim Nhân Thú Quả sắp tới." Nói xong, chuẩn bị quay người đi thẳng tới tòa lâu đài của Tử Kỳ Lân, lúc này đã trở thành vật riêng tư của hắn.

“ Còn, còn con heo mập kia thì sao??" Tử Kỳ Lân không dám cãi lệnh, khẽ liếc nhìn Dương Kiệt còn đang nằm hấp hối trên mặt đất, căm phẫn tột cùng lên tiếng hỏi.

Do hắn, tất cả mọi sỉ nhục đau đớn của ta đều do con heo mập kia mang lại. Nếu như hắn chịu ngoan ngoãn giao thánh giáp cho mình ngay từ đầu, để không rơi vào tay tên khốn Phi Long như lúc này, thì bố mày đâu cần phải chịu khổ như lúc này chứ?

“ Giết đi ~~~!!" Thánh giáp đã nằm trong tay, Dương Kiệt đã không còn giá trị lợi dụng, trực tiếp ra lệnh cho Tử Kỳ Lân giải quyết nốt anh ta cho rảnh nợ.

“ Tuân lệnh, khà khà ~~~~~~~~~~!!!" Lần đầu tiên Tử Kỳ Lân tỏ ra vui vẻ và cam tâm tình nguyện khi tuân theo mệnh lệnh của Phi Long khi làm một thứ gì đó. Tay không ngừng nắn khớp từng bước từng bước bước về phía Dương Kiệt, chuẩn bị trút hết mọi cơn phẫn nộ của mình vào người anh ta.
Tác giả : JunWei
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại