Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 12: Đổi trắng thành đen
Chỉ thấy một thanh niên chạc tuổi đôi mươi, trên người mặc bộ trang phục màu đỏ như máu trên ngực áo có cài một cái huy hiệu giống như hai thanh kiếm bắt chéo lại với nhau, lúc này đang sắc mặt trầm đen như than dẫn theo một đoàn người gần mười tên cũng mặc trang phục giống hắn từ con đường đám đông nhường ra bước vào.
Người là chính là Lương sư huynh trong lời nói của những người ở xung quanh, tiểu đội trưởng của đội chấp pháp phụ trách khu vực tạp vụ.
Nhìn thấy Hà sư huynh và ba tên tiểu đệ của hắn bị đánh một cách thê thảm ngất đi, Lương sư huynh phẫn nộ quát: “ To gan, dám hành hung đồng môn ngay trong nhà ăn, người đâu, áp tải tên hung thủ về chấp pháp đường để điều tra."
“ Tuân lệnh ~~!" mười tên thuộc hạ đi theo phía sau lớn tiếng hô vang, sau đó khí thế hừng hừng lao tới định tóm lấy Dương Kiệt.
“ Khoan đã ~~~!!" Tuyệt đối không được để chúng tóm vào chấp pháp đường, những ai từng bị tóm vào đó khi được thả ra đều thân tàn ma dại, Dương Kiệt không muốn rơi vào cảnh đó, vội vã lên tiếng phân trần: “ Tôi không có lỗi trong việc này, chính chúng là người ra tay trước, tôi chỉ là tự vệ đánh người mà thôi."
Hành hung đồng môn và tự vệ đánh người là hai tội danh hoàn toàn khác xa nhau, tội đầu nhẹ nhất cũng phải hứng chịu một trăm cây roi sắt vào người, nặng hơn thậm chí bị phế bỏ chân khí trong đan điền, bị tống cổ ra khỏi tông môn. Còn tội thứ sau chỉ phạt cảnh cáo mà thôi. Tất nhiên là không thể nào để chúng ép mình vào tội thứ đầu rồi.
“ Tự vệ? tự vệ mà đánh bốn đồng môn tới nỗi trọng thương như thế này sao? Vả lại một tên đệ tử tạp vụ mới gia nhập tông môn như ngươi, sao có thể đánh bại được một đệ tử lâu năm chứ? Chắc ngươi sử dụng thủ đoạn đê tiện nào đó đánh lén người ta, tội càng nặng hơn nữa! Không cần giải thích dài dòng, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo bọn ta về chấp pháp đường để đón nhận hình phạt, còn không thì đừng trách ta đích thân ra tay, một khi ta đã ra tay thì ngươi không chết cũng thành tàn phế đấy!" Lương sư huynh cười lạnh nói, không cho Dương Kiệt có cơ hội giải thích, tiếp tục hạ lệnh cho thuộc hạ vây bắt anh ta.
“ Các ngươi….. rõ ràng tôi chỉ tự vệ, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi, chẳng lẽ người của chấp pháp đường thì có thể tự ý truy bắt người vô tội, không có chút công lý sao?" Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng, vùng lên phản kháng.
“ Công lý? Lời nói của ta chính là công lý ở đây, dám chất vấn người của chấp pháp đường, xem ra ngươi chán sống rồi. Đừng lôi thôi với hắn, trực tiếp tóm gọn, dám phản kháng trực tiếp ra tay trảm sát!" Lương sư huynh vẫy vẫy trực tiếp hạ lệnh mười tên thuộc hạ đều đạt luyện thể tầng thứ 10 từ tứ phía ào tới, cho dù là tiên thiên tầng thứ 1 cũng phải chào thua, huống chi Dương Kiệt không dám ra tay phản kháng, vì làm thế càng có cớ để tên Lương sư huynh hạ độc thủ.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Kiệt đã bị mười tên kia áp chế, mỗi người tặng cho vài cú đánh thấu xương vào người, ngay cả lớp mỡ dày trên người cũng có chút chịu không thấu.
“ Dẫn đi." Nhìn thấy con mồi đã bị bắt gọn, Lương sư huynh cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho thuộc hạ áp tải Dương Kiệt về chấp pháp đường. Tất nhiên là không quên cho người dìu lấy bốn tên đã bị Dương Kiệt đánh ngất đi theo, mục đích là làm nhân chứng vật chứng cho vụ này.
“ Thấy chưa, biết ngay mà, dám đ-ng tới người của Vô sư huynh, con heo mập kia chết chắc rồi. Chắc chắn sẽ bị phế bỏ đan điền, đuổi cổ ra khỏi tông môn."
“ Xì, cho dù thực lực cao tới cỡ nào, gặp phải chấp pháp đường cũng phải quỳ mà thôi. Lúc nãy thấy hắn hùng hổ như vậy, tưởng sẽ vùng lên chống cự chứ, ai ngờ cũng chỉ là tên vô dụng."
“ Đùa à, dám chống cự người của chấp pháp đường, Lương sư huynh có thể trực tiếp ra tay trảm sát hắn đấy, giờ thì tốt rồi, tuy bị phế bỏ đan điền và đuổi khỏi tông môn, nhưng ít nhất còn giữ được cái mạng, không phải sao?"
“ Đi, đi, hãy cùng đi tới chấp pháp đường để xem xem con heo mập đó bị hành hình như thế nào."
“ Đúng thế, đúng thế, cùng đi."
Đám đệ tử tạp vụ có mặt trong phòng ăn lập tức lập bè kết phái, cùng theo chân Lương sư huynh đi thẳng về phía chấp pháp đường.
Con đường dẫn tới chấp pháp đường ở khu vực đệ tử tạp vụ không quá xa, hai tay Dương Kiệt bị xích khóa xích lại, trực tiếp bị áp tải tới đại sảnh của chấp pháp đường, là phòng xét xử giống hệt như nha môn của tục thế, hai bên có treo đầy đủ các loại dụng cụ hành hình, chính giữa tận cùng đại sảnh có một chiếc bàn lớn để đầy văn bản, một người đàn ông trung niên khuôn mặt uy nghiêm ngồi sau chiếc bàn, phía trên trần có treo tấm bảng “ công chính liêm minh".
Chỉ thấy Lương sư huynh bước tới ghé sát bên tai người đàn ông trung niên thì thầm to nhỏ vài câu, người đàn ông trung niên khẽ ngật đầu, trên môi mang theo nụ cười chế giễu. Còn Lương sư huynh chỉ lạnh lạnh đứng sang một bên, không nói thêm gì nữa.
“ Quỳ xuống ~~!!" một trong hai tên áp tải Dương Kiệt trực tiếp tung cú đá vào đầu gối của anh ta, định đá anh ta quỳ ngã xuống đất.
Bạch ~~!!
“ hự ~~~!"
Đầu gối của Dương Kiệt chỉ khẽ co lại đôi chút rồi lại thẳng đứng lên, mình không phải là phạm nhân, tuyệt đối không được quỳ xuống.
“ To gan, sao ngươi dám không quỳ??" người đàn ông trung niên ngồi sau chiếc bàn nhìn thấy Dương Kiệt dám cả gan phản kháng, phẫn nộ quát.
“ Nam tử hán đại trượng phu, có quỳ trời quỳ đất, quỳ cha mẹ tổ tiên, nhưng không bao giờ quỳ trước mấy tên tiểu nhân bỉ ổi như các ngươi." Mặc cho hai tên kia đập đá liên tục vào đầu gối của mình, Dương Kiệt vẫn cắn chặt răng chịu đựng nhất quyết không quỳ, lạnh lạnh nói.
Wa ~~~~!!
Những người chạy tới xem phim ở ngoài nghe xong câu nói của Dương Kiệt không kềm được kêu thét lên, có người trầm trồ thán phục, có người cười lạnh chế giễu.
“ To gan, dám chửi rủa người của chấp pháp đường, xem ra ngươi chán sống rồi, đánh, đánh tới khi nào hắn chịu quỳ xuống mới thôi." Người đàn ông trung niên cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm, phẫn nộ đập bàn thét lớn, ra lệnh cho thuộc hạ ở phía dưới thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Dương Kiệt.
Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!!.....
Dương Kiệt cắn răng chịu đựng trận đòn chí tưởng của đối phương gần năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng chịu không nổi té ngã xuống đất, tất nhiên là không phải quỳ, mà trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Sự cứng cỏi của anh ta đã khiến không ít người động lòng thán phục, tất nhiên cũng có kẻ chê cười chế giễu.
Nhìn thấy đối phương cuối cũng cũng đã khuất phục, người đàn ông trung niên khẽ dùng tay lau sạch mồ hôi trên trán, suýt chút nữa thì mất hết uy nghiêm của chấp pháp đường.
Dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Dương Kiệt đang nằm ngã trên mặt đất, lạnh lạnh nói: “ Phạm nhân Dương Kiệt, vô cớ dùng thủ đoạn đê tiện hành hung đồng môn, cả gan chống người thi hành nhiệm vụ, tội ác tày trời, trời đất bất dung, nay ta phán ngươi chịu hành phạt phế bỏ đan điền, đuổi cổ khỏi tông môn. Chấp hành đi!"
“ Tuân lệnh ~~~!!" Đám thuộc hạ ở phía dưới lập tức kéo lấy Dương Kiệt đứng dậy, chuẩn bị đưa anh ta đi hứng chịu hình phạt vừa được phán quyết.
“ Ta không phục ~~~~~" Dương Kiệt phẫn nộ vùng vẫy.
“ Không phục? hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi lấy gì mà không phục? Đừng lôi thôi nữa, dẫn hắn đi hành hình ngay đi." người đàn ông trung niên cười lạnh nói.
“ Ta không phục, rõ ràng ta chỉ tự vệ mà thôi, có rất nhiều người có thể làm chứng ta, cho dù các ngươi là người của chấp pháp đường, cũng không thể một tay che trời chứ!!" Đôi mắt Dương Kiệt đầy gân máu, vẻ mặt phẫn nộ như con sư tử bị thương, cắn răng phun máu nói.
“ Làm chứng? Ai dám đứng ra làm chứng cho ngươi nào?" Dùng ánh mắt sắt lạnh quét ngang qua những người theo dõi xét xử ở ngoài cửa, lạnh lạnh nói: “ Ai, ai dám đứng ra làm chứng cho hắn??"
Có một số người tỏ vẻ do dự muốn đứng ra làm chứng, một phần vì bất bình trước hành động bỉ ổi của chấp pháp đường, một phần vì cảm phục sự cứng cỏi gan dạ của Dương Kiệt.
“ Hãy suy nghĩ cho thật trước khi đứng ra đấy, dám chống đối với chấp pháp đường, khuynh đảo sự thật, không phải là hành động sáng suốt đâu đấy." Câu nói hăm dọa của người đàn ông trung niên vang lên, khiến số ít người do dự định bước ra nhanh chóng ngừng bước, không dám đứng ra làm chứng nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Dương Kiệt không kềm được trầm xuống.
“ Thì ra đây chính là bộ mặt thật của chấp pháp đường? Chính là bộ mặt thật của tông môn ư? Hahahaha ~~~!!" Dương Kiệt ngẩng đầu lên cười một cách điên cuồng, khiến không ít người còn chút lòng tự trọng cảm thấy hổ thẹn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào anh ta nữa.
“ To gan, dám mạo phạm tới chấp pháp đường, dám mạo phạm tới tông môn, xem ra ngươi là tên tà yêu nào đó đột nhập vào Thánh Hỏa Tông để làm nội gián, làm ô uế Thánh Hỏa Tông của bọn ta. Người đâu, bắt tên nội gián này vào đại lao, hành hình buộc hắn khai hết toàn bộ mục đích của hắn ra, sau đó đánh gãy hai tay hai chân, phế bỏ đan điền, tống vào khu vực lưu đày trọng phạm, để mặc hắn sống chết ra sao thì ra. " Đôi mắt của người đàn ông trung niên lộ ra tia sáng sắc lạnh đầy sát khí, lạnh lạnh ra lệnh.
Nghe thấy từ “ khu vực lưu đày trọng phạm", không ít người có mặt ở đây phải biến sắc. Đó là khu vực dùng để giam cầm những người đã phạm tội tày trời của Thánh Hỏa Tông, không chỉ có đệ tử của tông môn, còn có vô số tội phạm hung tàn ở khắp khu vực U châu bị bắt nhốt về đây, bỏ chúng vào chung một chỗ, để chúng chém giết tàn sát lẫn nhau, suốt mấy ngàn năm nay, chưa từng nghe qua những ai bị bắt nhốt vào đó mà có thể sống sót trở về, tuyệt đối là một tử địa đáng sợ, ai nghe cũng phải biến sắc.
“ Tuân lệnh ~~~~!!" hai tên đệ tử lập tức lao tới kẹp lấy Dương Kiệt, định dẫn anh ta đi hành hình.
“ Khoan … khoan đã …. Tôi … tôi có thể đứng ra làm chứng cho vị sư huynh này, anh ta chỉ là tự vệ chứ không có ý hành hung đồng môn.." trong lúc Dương Kiệt định vùng lên phản kháng, một giọng nói nhu nhược yếu ớt vang lên, khiến đại sảnh chấp pháp đường bỗng trở nên yên lặng tới mức đáng sợ.
Chỉ thấy một bóng người nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt non choẹt còn búng ra sữa, mặc bộ trang phục đệ tử tạp vụ, mang theo điệu bộ sợ hãi nhưng đầy kiên quyết, chỉ là cứ đầu của anh chàng chỉ cúi xuống không dám ngẩng lên, từ trong rừng người bước ra, bước thẳng vào đại sảnh.
“ Ngươi đứng ra làm chứng cho hắn? Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Người đàn ông trung niên quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trẻ tuổi, lạnh lạnh nói.
Cảm nhận thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, cơ thể chàng thiếu niên khẽ run lên một cái, nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết nói: “ Tôi suy nghĩ kỹ rồi ạ, tôi đứng ra làm chứng cho vị sư huynh này."
“ Còn ai nữa không?" Không để ý tới chàng thiếu niên đó nữa, người đàn ông trung niên quét ngang qua rừng người, lạnh lạnh hỏi.
Có không ít người định theo chân chàng thiếu niên đứng ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của người đàn ông trung niên và Lương sư huynh, đành rũ bỏ ý định đó ngay tức khắc.
“ Tốt, tốt, thì ra vẫn còn một đồng phạm của tên nội gián, người đâu, bắt cả hai đi hành hình ngay lập tức." Người đàn ông trung niên lạnh lạnh nói.
“ Không, không, tôi chỉ đứng ra làm chứng thôi mà, tôi không phải đồng phạm của vị sư huynh này." Mặc cho tiếng gào thét khóc lóc của chàng thiếu niên, vài tên thuộc hạ lao tới kẹp lấy thiếu niên.
Những người vừa có ý định đứng ra làm chứng nhìn thấy cảnh đó, không kềm được thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, suýt chút nữa thì bị xem như đồng phạm bắt đi hành hình rồi.
“ Ngừng tay ~~~!!" nhìn thấy một người vô tội bị liên lụy, Dương Kiệt phẫn nộ gào thét: “ Bộ người của chấp pháp đường muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm sao? Chàng thiếu niên này chỉ đứng ra làm chứng, đã bị ép tội đồng phạm, người của chấp pháp đường không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần mở miệng một tiếng là có thể kết tội người khác sao? chẳng lẽ đó là phương châm hành xử của chấp pháp đường sao? “ công chính liêm minh"? Ta xì ~~~!!" Nhìn lên tấm bảng trên ngay giữa đại sảnh, nhổ miếng nước bọt về phía đó, không đợi người đàn ông trung niên kịp phản ứng quay sang rừng người la lớn: “ Mọi người thử nghĩ xem, một tông môn hùng mạnh như thế lại có một chấp pháp đường bất công như thế này, mọi người cảm thấy an toàn sao? Hôm nay tôi phải rơi vào cảnh oan ức này, nếu như một ngày nào đó các ngươi rơi vào cảnh tương tự thì sao? còn ai dám đứng ra nói một câu công bằng cho các ngươi nữa?"
Câu nói của Dương Kiệt đã khiến không ít người run bắn người lên. Đúng thế, hôm nay chấp pháp đường có thể công khai vu oan cho một người khác, sau này tuyệt đối có thể tới lượt mình, ai mà biết được có ngày nào đó không cẩn thận đắc tội của người của chấp pháp đường chứ? Nếu như tới lúc đó mình cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự thì sao? Còn ai dám đứng ra lên tiếng giùm mình chứ?
Nhìn thấy rừng người bắt đầu do dự, người đàn ông trung niên lập tức cảm thấy không hay, biết rằng không thể tiếp tục để Dương Kiệt rót thuốc vào đám người kia nữa, tuy bản thân là chấp sự phụ trách khu vực đệ tử tạp vụ, quyền hạn tày trời, nhưng nếu đám đệ tử tạp vụ vùng lên phản kháng, để chuyện này lọt vào tai của người ở phía trên, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, vội vã lên tiếng nói: “ Bịt miệng hắn lại, dẫn cả 2 đi hành hình ngay lập tức."
Người là chính là Lương sư huynh trong lời nói của những người ở xung quanh, tiểu đội trưởng của đội chấp pháp phụ trách khu vực tạp vụ.
Nhìn thấy Hà sư huynh và ba tên tiểu đệ của hắn bị đánh một cách thê thảm ngất đi, Lương sư huynh phẫn nộ quát: “ To gan, dám hành hung đồng môn ngay trong nhà ăn, người đâu, áp tải tên hung thủ về chấp pháp đường để điều tra."
“ Tuân lệnh ~~!" mười tên thuộc hạ đi theo phía sau lớn tiếng hô vang, sau đó khí thế hừng hừng lao tới định tóm lấy Dương Kiệt.
“ Khoan đã ~~~!!" Tuyệt đối không được để chúng tóm vào chấp pháp đường, những ai từng bị tóm vào đó khi được thả ra đều thân tàn ma dại, Dương Kiệt không muốn rơi vào cảnh đó, vội vã lên tiếng phân trần: “ Tôi không có lỗi trong việc này, chính chúng là người ra tay trước, tôi chỉ là tự vệ đánh người mà thôi."
Hành hung đồng môn và tự vệ đánh người là hai tội danh hoàn toàn khác xa nhau, tội đầu nhẹ nhất cũng phải hứng chịu một trăm cây roi sắt vào người, nặng hơn thậm chí bị phế bỏ chân khí trong đan điền, bị tống cổ ra khỏi tông môn. Còn tội thứ sau chỉ phạt cảnh cáo mà thôi. Tất nhiên là không thể nào để chúng ép mình vào tội thứ đầu rồi.
“ Tự vệ? tự vệ mà đánh bốn đồng môn tới nỗi trọng thương như thế này sao? Vả lại một tên đệ tử tạp vụ mới gia nhập tông môn như ngươi, sao có thể đánh bại được một đệ tử lâu năm chứ? Chắc ngươi sử dụng thủ đoạn đê tiện nào đó đánh lén người ta, tội càng nặng hơn nữa! Không cần giải thích dài dòng, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo bọn ta về chấp pháp đường để đón nhận hình phạt, còn không thì đừng trách ta đích thân ra tay, một khi ta đã ra tay thì ngươi không chết cũng thành tàn phế đấy!" Lương sư huynh cười lạnh nói, không cho Dương Kiệt có cơ hội giải thích, tiếp tục hạ lệnh cho thuộc hạ vây bắt anh ta.
“ Các ngươi….. rõ ràng tôi chỉ tự vệ, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi, chẳng lẽ người của chấp pháp đường thì có thể tự ý truy bắt người vô tội, không có chút công lý sao?" Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng, vùng lên phản kháng.
“ Công lý? Lời nói của ta chính là công lý ở đây, dám chất vấn người của chấp pháp đường, xem ra ngươi chán sống rồi. Đừng lôi thôi với hắn, trực tiếp tóm gọn, dám phản kháng trực tiếp ra tay trảm sát!" Lương sư huynh vẫy vẫy trực tiếp hạ lệnh mười tên thuộc hạ đều đạt luyện thể tầng thứ 10 từ tứ phía ào tới, cho dù là tiên thiên tầng thứ 1 cũng phải chào thua, huống chi Dương Kiệt không dám ra tay phản kháng, vì làm thế càng có cớ để tên Lương sư huynh hạ độc thủ.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Kiệt đã bị mười tên kia áp chế, mỗi người tặng cho vài cú đánh thấu xương vào người, ngay cả lớp mỡ dày trên người cũng có chút chịu không thấu.
“ Dẫn đi." Nhìn thấy con mồi đã bị bắt gọn, Lương sư huynh cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho thuộc hạ áp tải Dương Kiệt về chấp pháp đường. Tất nhiên là không quên cho người dìu lấy bốn tên đã bị Dương Kiệt đánh ngất đi theo, mục đích là làm nhân chứng vật chứng cho vụ này.
“ Thấy chưa, biết ngay mà, dám đ-ng tới người của Vô sư huynh, con heo mập kia chết chắc rồi. Chắc chắn sẽ bị phế bỏ đan điền, đuổi cổ ra khỏi tông môn."
“ Xì, cho dù thực lực cao tới cỡ nào, gặp phải chấp pháp đường cũng phải quỳ mà thôi. Lúc nãy thấy hắn hùng hổ như vậy, tưởng sẽ vùng lên chống cự chứ, ai ngờ cũng chỉ là tên vô dụng."
“ Đùa à, dám chống cự người của chấp pháp đường, Lương sư huynh có thể trực tiếp ra tay trảm sát hắn đấy, giờ thì tốt rồi, tuy bị phế bỏ đan điền và đuổi khỏi tông môn, nhưng ít nhất còn giữ được cái mạng, không phải sao?"
“ Đi, đi, hãy cùng đi tới chấp pháp đường để xem xem con heo mập đó bị hành hình như thế nào."
“ Đúng thế, đúng thế, cùng đi."
Đám đệ tử tạp vụ có mặt trong phòng ăn lập tức lập bè kết phái, cùng theo chân Lương sư huynh đi thẳng về phía chấp pháp đường.
Con đường dẫn tới chấp pháp đường ở khu vực đệ tử tạp vụ không quá xa, hai tay Dương Kiệt bị xích khóa xích lại, trực tiếp bị áp tải tới đại sảnh của chấp pháp đường, là phòng xét xử giống hệt như nha môn của tục thế, hai bên có treo đầy đủ các loại dụng cụ hành hình, chính giữa tận cùng đại sảnh có một chiếc bàn lớn để đầy văn bản, một người đàn ông trung niên khuôn mặt uy nghiêm ngồi sau chiếc bàn, phía trên trần có treo tấm bảng “ công chính liêm minh".
Chỉ thấy Lương sư huynh bước tới ghé sát bên tai người đàn ông trung niên thì thầm to nhỏ vài câu, người đàn ông trung niên khẽ ngật đầu, trên môi mang theo nụ cười chế giễu. Còn Lương sư huynh chỉ lạnh lạnh đứng sang một bên, không nói thêm gì nữa.
“ Quỳ xuống ~~!!" một trong hai tên áp tải Dương Kiệt trực tiếp tung cú đá vào đầu gối của anh ta, định đá anh ta quỳ ngã xuống đất.
Bạch ~~!!
“ hự ~~~!"
Đầu gối của Dương Kiệt chỉ khẽ co lại đôi chút rồi lại thẳng đứng lên, mình không phải là phạm nhân, tuyệt đối không được quỳ xuống.
“ To gan, sao ngươi dám không quỳ??" người đàn ông trung niên ngồi sau chiếc bàn nhìn thấy Dương Kiệt dám cả gan phản kháng, phẫn nộ quát.
“ Nam tử hán đại trượng phu, có quỳ trời quỳ đất, quỳ cha mẹ tổ tiên, nhưng không bao giờ quỳ trước mấy tên tiểu nhân bỉ ổi như các ngươi." Mặc cho hai tên kia đập đá liên tục vào đầu gối của mình, Dương Kiệt vẫn cắn chặt răng chịu đựng nhất quyết không quỳ, lạnh lạnh nói.
Wa ~~~~!!
Những người chạy tới xem phim ở ngoài nghe xong câu nói của Dương Kiệt không kềm được kêu thét lên, có người trầm trồ thán phục, có người cười lạnh chế giễu.
“ To gan, dám chửi rủa người của chấp pháp đường, xem ra ngươi chán sống rồi, đánh, đánh tới khi nào hắn chịu quỳ xuống mới thôi." Người đàn ông trung niên cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm, phẫn nộ đập bàn thét lớn, ra lệnh cho thuộc hạ ở phía dưới thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Dương Kiệt.
Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!! Bốp ~~~~!!.....
Dương Kiệt cắn răng chịu đựng trận đòn chí tưởng của đối phương gần năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng chịu không nổi té ngã xuống đất, tất nhiên là không phải quỳ, mà trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Sự cứng cỏi của anh ta đã khiến không ít người động lòng thán phục, tất nhiên cũng có kẻ chê cười chế giễu.
Nhìn thấy đối phương cuối cũng cũng đã khuất phục, người đàn ông trung niên khẽ dùng tay lau sạch mồ hôi trên trán, suýt chút nữa thì mất hết uy nghiêm của chấp pháp đường.
Dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Dương Kiệt đang nằm ngã trên mặt đất, lạnh lạnh nói: “ Phạm nhân Dương Kiệt, vô cớ dùng thủ đoạn đê tiện hành hung đồng môn, cả gan chống người thi hành nhiệm vụ, tội ác tày trời, trời đất bất dung, nay ta phán ngươi chịu hành phạt phế bỏ đan điền, đuổi cổ khỏi tông môn. Chấp hành đi!"
“ Tuân lệnh ~~~!!" Đám thuộc hạ ở phía dưới lập tức kéo lấy Dương Kiệt đứng dậy, chuẩn bị đưa anh ta đi hứng chịu hình phạt vừa được phán quyết.
“ Ta không phục ~~~~~" Dương Kiệt phẫn nộ vùng vẫy.
“ Không phục? hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi lấy gì mà không phục? Đừng lôi thôi nữa, dẫn hắn đi hành hình ngay đi." người đàn ông trung niên cười lạnh nói.
“ Ta không phục, rõ ràng ta chỉ tự vệ mà thôi, có rất nhiều người có thể làm chứng ta, cho dù các ngươi là người của chấp pháp đường, cũng không thể một tay che trời chứ!!" Đôi mắt Dương Kiệt đầy gân máu, vẻ mặt phẫn nộ như con sư tử bị thương, cắn răng phun máu nói.
“ Làm chứng? Ai dám đứng ra làm chứng cho ngươi nào?" Dùng ánh mắt sắt lạnh quét ngang qua những người theo dõi xét xử ở ngoài cửa, lạnh lạnh nói: “ Ai, ai dám đứng ra làm chứng cho hắn??"
Có một số người tỏ vẻ do dự muốn đứng ra làm chứng, một phần vì bất bình trước hành động bỉ ổi của chấp pháp đường, một phần vì cảm phục sự cứng cỏi gan dạ của Dương Kiệt.
“ Hãy suy nghĩ cho thật trước khi đứng ra đấy, dám chống đối với chấp pháp đường, khuynh đảo sự thật, không phải là hành động sáng suốt đâu đấy." Câu nói hăm dọa của người đàn ông trung niên vang lên, khiến số ít người do dự định bước ra nhanh chóng ngừng bước, không dám đứng ra làm chứng nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Dương Kiệt không kềm được trầm xuống.
“ Thì ra đây chính là bộ mặt thật của chấp pháp đường? Chính là bộ mặt thật của tông môn ư? Hahahaha ~~~!!" Dương Kiệt ngẩng đầu lên cười một cách điên cuồng, khiến không ít người còn chút lòng tự trọng cảm thấy hổ thẹn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào anh ta nữa.
“ To gan, dám mạo phạm tới chấp pháp đường, dám mạo phạm tới tông môn, xem ra ngươi là tên tà yêu nào đó đột nhập vào Thánh Hỏa Tông để làm nội gián, làm ô uế Thánh Hỏa Tông của bọn ta. Người đâu, bắt tên nội gián này vào đại lao, hành hình buộc hắn khai hết toàn bộ mục đích của hắn ra, sau đó đánh gãy hai tay hai chân, phế bỏ đan điền, tống vào khu vực lưu đày trọng phạm, để mặc hắn sống chết ra sao thì ra. " Đôi mắt của người đàn ông trung niên lộ ra tia sáng sắc lạnh đầy sát khí, lạnh lạnh ra lệnh.
Nghe thấy từ “ khu vực lưu đày trọng phạm", không ít người có mặt ở đây phải biến sắc. Đó là khu vực dùng để giam cầm những người đã phạm tội tày trời của Thánh Hỏa Tông, không chỉ có đệ tử của tông môn, còn có vô số tội phạm hung tàn ở khắp khu vực U châu bị bắt nhốt về đây, bỏ chúng vào chung một chỗ, để chúng chém giết tàn sát lẫn nhau, suốt mấy ngàn năm nay, chưa từng nghe qua những ai bị bắt nhốt vào đó mà có thể sống sót trở về, tuyệt đối là một tử địa đáng sợ, ai nghe cũng phải biến sắc.
“ Tuân lệnh ~~~~!!" hai tên đệ tử lập tức lao tới kẹp lấy Dương Kiệt, định dẫn anh ta đi hành hình.
“ Khoan … khoan đã …. Tôi … tôi có thể đứng ra làm chứng cho vị sư huynh này, anh ta chỉ là tự vệ chứ không có ý hành hung đồng môn.." trong lúc Dương Kiệt định vùng lên phản kháng, một giọng nói nhu nhược yếu ớt vang lên, khiến đại sảnh chấp pháp đường bỗng trở nên yên lặng tới mức đáng sợ.
Chỉ thấy một bóng người nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt non choẹt còn búng ra sữa, mặc bộ trang phục đệ tử tạp vụ, mang theo điệu bộ sợ hãi nhưng đầy kiên quyết, chỉ là cứ đầu của anh chàng chỉ cúi xuống không dám ngẩng lên, từ trong rừng người bước ra, bước thẳng vào đại sảnh.
“ Ngươi đứng ra làm chứng cho hắn? Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Người đàn ông trung niên quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trẻ tuổi, lạnh lạnh nói.
Cảm nhận thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, cơ thể chàng thiếu niên khẽ run lên một cái, nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết nói: “ Tôi suy nghĩ kỹ rồi ạ, tôi đứng ra làm chứng cho vị sư huynh này."
“ Còn ai nữa không?" Không để ý tới chàng thiếu niên đó nữa, người đàn ông trung niên quét ngang qua rừng người, lạnh lạnh hỏi.
Có không ít người định theo chân chàng thiếu niên đứng ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của người đàn ông trung niên và Lương sư huynh, đành rũ bỏ ý định đó ngay tức khắc.
“ Tốt, tốt, thì ra vẫn còn một đồng phạm của tên nội gián, người đâu, bắt cả hai đi hành hình ngay lập tức." Người đàn ông trung niên lạnh lạnh nói.
“ Không, không, tôi chỉ đứng ra làm chứng thôi mà, tôi không phải đồng phạm của vị sư huynh này." Mặc cho tiếng gào thét khóc lóc của chàng thiếu niên, vài tên thuộc hạ lao tới kẹp lấy thiếu niên.
Những người vừa có ý định đứng ra làm chứng nhìn thấy cảnh đó, không kềm được thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, suýt chút nữa thì bị xem như đồng phạm bắt đi hành hình rồi.
“ Ngừng tay ~~~!!" nhìn thấy một người vô tội bị liên lụy, Dương Kiệt phẫn nộ gào thét: “ Bộ người của chấp pháp đường muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm sao? Chàng thiếu niên này chỉ đứng ra làm chứng, đã bị ép tội đồng phạm, người của chấp pháp đường không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần mở miệng một tiếng là có thể kết tội người khác sao? chẳng lẽ đó là phương châm hành xử của chấp pháp đường sao? “ công chính liêm minh"? Ta xì ~~~!!" Nhìn lên tấm bảng trên ngay giữa đại sảnh, nhổ miếng nước bọt về phía đó, không đợi người đàn ông trung niên kịp phản ứng quay sang rừng người la lớn: “ Mọi người thử nghĩ xem, một tông môn hùng mạnh như thế lại có một chấp pháp đường bất công như thế này, mọi người cảm thấy an toàn sao? Hôm nay tôi phải rơi vào cảnh oan ức này, nếu như một ngày nào đó các ngươi rơi vào cảnh tương tự thì sao? còn ai dám đứng ra nói một câu công bằng cho các ngươi nữa?"
Câu nói của Dương Kiệt đã khiến không ít người run bắn người lên. Đúng thế, hôm nay chấp pháp đường có thể công khai vu oan cho một người khác, sau này tuyệt đối có thể tới lượt mình, ai mà biết được có ngày nào đó không cẩn thận đắc tội của người của chấp pháp đường chứ? Nếu như tới lúc đó mình cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự thì sao? Còn ai dám đứng ra lên tiếng giùm mình chứ?
Nhìn thấy rừng người bắt đầu do dự, người đàn ông trung niên lập tức cảm thấy không hay, biết rằng không thể tiếp tục để Dương Kiệt rót thuốc vào đám người kia nữa, tuy bản thân là chấp sự phụ trách khu vực đệ tử tạp vụ, quyền hạn tày trời, nhưng nếu đám đệ tử tạp vụ vùng lên phản kháng, để chuyện này lọt vào tai của người ở phía trên, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, vội vã lên tiếng nói: “ Bịt miệng hắn lại, dẫn cả 2 đi hành hình ngay lập tức."
Tác giả :
JunWei