Phi Lai Hoành Khuyển
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Phương Trì hơi run nhẹ một cái, nhưng vẫn cầm lấy đuôi Tiểu Tử không buông, cũng không né tránh.
Chỉ là nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, không nói gì.
"Sao?" Tôn Vấn Cừ cũng nhìn cậu.
"...Không có gì." Phương Trì quay đầu trở lại, nhéo lông trên đuôi Tiểu Tử.
"Muốn nói gì tôi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Không." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
"Tôi hỏi cậu," Tôn Vấn Cừ cười, cũng đưa tay sờ nhẹ lên người Tiểu Tử, "Cậu cảm thấy hôm nay tôi bị sái chân, là vì cậu để tôi chạy con đường bên này, phải không?"
"Ừ, đúng là như thế." Phương Trì nói.
"Cho nên," Ngón tay Tôn Vấn Cừ vạch lên mu bàn tay, "Cậu sẽ không tức giận?"
"Cái..." Phương Trì quay đầu, bởi vì lúc Tôn Vấn Cừ sờ chó có nhích về bên này, cho nên vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người hơi gần, cậu nhanh chóng cúi đầu, "Giận cái gì?"
"Cậu nói xem." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì im lặng, nhìn chằm chằm tay Tôn Vấn Cừ.
Lông Tiểu Tử thật là không đẹp, màu lông đậm hơn mấy con chó đất khác, mà cũng không phải màu nâu nhạt, lại thiên về xám, nhìn qua quê một cục, nhưng lại đặc biệt có thể làm nổi bật tay Tôn Vấn Cừ... rất đẹp.
Có lẽ, mấy thứ Tôn Vấn Cừ học từ nhỏ đến lớn đều liên quan đến tay, tay hắn gầy mà mạnh mẽ, đốt ngón tay không quá nổi rõ, mà cũng có đường nét rõ ràng, nhìn có vẻ rất linh hoạt.
Nói chung, chính là rất đẹp.
Nói thật, mới vừa nãy gẩy gẩy một cái, Phương Trì cũng không hề giận.
Ngược lại, còn cảm thấy ngón tay Tôn Vấn Cừ làm gì trông cũng rất đẹp, rất anh tuấn.
"Không phải," Phương Trì hít mũi, đứng lên, "Vốn là cũng không định giận."
Tôn Vấn Cừ mím miệng nhíu mày.
"Đỡ hơn không?" Phương Trì khom lưng, nhìn chân hắn.
"Không biết," Tôn Vấn Cừ thử giật chân, lấy Hoàng tổng trong ngực ra bỏ lại vào mũ, "Không cảm giác được, tôi bước hai bước thử xem."
"Ừ." Phương Trì khom lưng, đưa tay ra kéo thắt lưng hắn, nhấc hắn dậy.
Tôn Vấn Cừ thử đi hai bước: "Cũng tạm, không đau như mới vừa nãy, có hơi nhức."
"Đi được không?" Phương Trì đỡ hắn.
"Được." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Chỉ tốc độ như này?" Phương Trì nhìn hắn.
"Không phải à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Cậu còn nghĩ tôi chạy được à?"
Phương Trì thở dài, quay người ngồi xổm xuống, "Lên đi, tôi cõng anh về."
"Thôi, cõng về để cậu ngã làm sao bây giờ," Tôn Vấn Cừ có hơi không yên tâm, "Nếu không thì cậu cõng tôi về con đường xi măng kia, đường bằng phẳng có lẽ tôi sẽ đi nhanh được hơn một chút."
"Anh đừng để ý mấy chuyện này nữa," Phương Trì nói, "Lúc tôi chạy khắp núi anh còn chưa..."
"Tôi còn chưa sinh ra?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Lên!" Phương Trì chậc một tiếng.
Tôn Vấn Cừ nằm sấp trên lưng cậu: "Aiii, may mà dạo này tôi gầy đi."
Phương Trì cõng hắn lên, cũng không đi trở về, đã vậy còn tiếp tục đi về phía trước.
"Còn đi bên này?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Ừ, bờ sông gió lớn." Phương Trì đáp.
"Giờ cũng không có thứ gì để buộc tôi lên người cậu, dựa cả vào tay," Hai tay Tôn Vấn Cừ nắm lấy bả vai cậu, cố để cho trọng lượng của mình không dồn hết lên tay Phương Trì.
"Anh đừng cố nữa," Phương Trì cảm thấy hắn lại đang điều chỉnh tư thế, "Tôi cõng anh không mệt, mệt thì nghỉ một lúc."
"Vậy được," Tôn Vấn Cừ thả lỏng, nghĩ tới lại cười, "Cậu ước lượng xem, mông tôi có đến 20 cân không?"
"À." Phương Trì đáp một tiếng, cúi đầu đi về phía trước, rất lâu sau cũng chẳng nói thêm gì.
Lúc Tôn Vấn Cừ đang chán đến mức định đùa thêm một câu, tay Phương Trì đột nhiên nhéo một cái trên mông hắn.
Lực tay còn không nhỏ, dù sao cũng chơi leo núi.
"Au!" Cái nhéo này làm Tôn Vấn Cừ chấn kinh không nhẹ, đột nhiên dựng thẳng người lên, cảm giác nếu không phải vì hỏa lực không đủ, hắn cũng có thể bắn lên trời rồi.
"Không đến 20 cân." Phương Trì nói.
"Cậu cũng giỏi đấy?" Tôn Vấn Cừ bình tĩnh lại rồi, nhích lại quan sát mặt bên cậu chằm chằm, "Còn học được tranh thủ lúc ba cậu chưa chuẩn bị?"
"Hay đi bộ ven sông," Phương Trì rất bình tĩnh nói, "Làm sao không ướt giầy được."
"Cái này với cái gì thế." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Không khí rất tốt, tuy rằng trời lạnh, nhưng giữa hơi thở có thể ngửi thấy hương vị tươi mới của bùn đất, nếu như không nghĩ tới chuyện được cõng có hơi lúng túng, Tôn Vấn Cừ cảm thấy hiện giờ cũng rất đáng hưởng thụ.
Phương Trì đi trên con đường núi lẫn bùn lẫn đá này cực kỳ vững vàng, hơn nữa cho dù có cõng thêm một người, tốc độ của cậu cũng không bị ảnh hưởng.
"Muốn nghỉ một lát không?" Đi một lúc sau, Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.
"Không cần," Phương Trì nói chuyện cũng không thở dốc, "Còn chưa cảm thấy gì."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ cũng không nói gì.
Con đường này rất yên tĩnh, Tôn Vấn Cừ bình thường chạy con đường mười phút kia, thỉnh thoảng còn có thể đụng phải thôn dân vào núi, con đường này lại không một bóng người, dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Còn có âm thanh xoạt xoạt lúc Tiểu Tử hào hứng chạy phát ra.
Tôn Vấn Cừ thò tay ra sau sờ Hoàng tổng bên trong mũ, ấm áp dễ chịu, có vẻ như đã cuộn tròn ngủ.
Hắn cũng hơi mệt rã rời.
Nằm sấp trên lưng Phương Trì, tư thế như vậy, quả thực là nhịp điệu ngủ tốt nhất.
Mấy phút sau, hắn cúi đầu gác cằm lên vai Phương Trì.
Phương Trì lập tức cau mày, chuyển đầu qua, có vẻ như đang đoán hắn định làm gì.
"Ai," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, thở dài khe khẽ, "Tôi đã nói với cậu rồi, Phương Tiểu Trì."
"Ừm," Phương Trì đáp một tiếng.
"Tôi," Tôn Vấn Cừ từ từ nói, "Tôi chỉ là rất thích đùa cậu."
"À." Phương Trì vẫn chỉ có một chữ.
"Chính là.. tôi quá nhàm chán," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu chắc không hiểu được, tôi chỉ không muốn cứ nhàm chán như thế, nhất là có người như cậu ở bên cạnh, tôi chỉ muốn làm gì đó."
"Ừ," Phương Trì nhẹ nhàng nâng hắn nhích lên trên, "Lúc tôi không ở bên cạnh anh, anh giày vò chú Lượng Tử à."
"Cũng không," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Chỉ đành nhịn, bên cạnh tôi đã lâu không có ai làm tôi muốn ngứa miệng rồi."
"Tôi có cần cảm thấy rất vinh quang không." Phương Trì nói.
"Không cần," Tôn Vấn Cừ nói, "Không cần khách sáo như thế."
"Anh cứ như con chó nuôi ở quầy hàng đầu thôn nhà tôi ấy," Phương Trì nói, "Rảnh rỗi không có việc gì là lại chọc Tiểu Tử, sau đó bị cắn chạy khắp làng, lần sau lại thế."
Tôn Vấn Cừ vừa nghe lại cười không ngừng được, nhắm mắt lại là lại cười.
"Tôi đùa cậu suốt là bởi vì cậu là, nhưng nếu cậu không phải," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cậu bảo không phải, thì là không phải, nhưng tôi lại biết cậu phải, tôi chính là rảnh rỗi, ngứa đòn cực kỳ."
Phương Trì không nói gì.
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Đương nhiên, không ngủ được, chỉ rất hưởng thụ.
Có điều, đi một lúc sau, Phương Trì không mệt, mà Tôn Vấn Cừ lại thấy chân đã tê rần.
"Này, tôi muốn nghỉ một lúc." Hắn đập lên vai Phương Trì.
"Lạ thật, người gánh kiệu không mệt, ngồi kiệu lại muốn cho mông nghỉ ngơi," Phương Trì thở dài, dừng lại, tìm một tảng đá ven đường thả Tôn Vấn Cừ xuống.
"Máu không thông," Tôn Vấn Cừ kéo que kem từ chỗ mắt cá chân ra ngoài, "Cái này được chưa, tôi sắp đông đau rồi."
"Đưa đây, chốc nữa lại bỏ vào." Phương Trì nhét que kem vào trong túi, ngồi xổm trước mặt hắn nhìn, "Không sưng nữa rồi, may."
"Các cậu nghỉ lễ bao lâu?" Tôn Vấn Cừ giật nhẹ ống quần.
Phương Trì không nói gì.
"Sắp phải về học rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi một câu, lấy từ trong túi ra một miếng socola từ từ bóc.
Phương Trì vẫn không nói.
"Ăn socola không?" Tôn Vấn Cừ quơ socola.
Phương Trì vẫn không lên tiếng, cứ ngồi xổm như vậy trước mặt hắn, như nhập định, giống như căn bản chẳng nghe thấy hắn nói.
"Vậy tôi cho Tiểu Tử ăn đấy?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, không biết cậu bị làm sao, "À, Tiểu Tử là chó, không thể ăn..."
"Tôi bảo không phải," Phương Trì đột ngột nói một câu, ngẩng đầu lên, "Là tôi hi vọng tôi không phải."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, nửa buổi mới hiểu ra được cậu đang trả lời câu hỏi đã gần hai mươi phút trước, "Cho nên, cho dù là phải hay không phải, đều là không phải?"
"Ừ," Phương Trì khẽ đáp, cúi đầu lấy từ trên mặt đất một hòn đá nhỏ nắm trong tay xoa, "Tôi chính là....không muốn là."
"Con trai," Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay xoa lên đầu cậu, "Tính hướng không phải thứ có thể lựa chọn, không phải cậu chọn cái gì thì là cái đó, cũng không tồn tại chọn đúng hay sai."
Phương Trì đứng lên, phất tay, dùng sức ném cục đá về phía trước, Tiểu Tử kêu hai tiếng rồi chạy đuổi theo cục đá, cậu lấy bao thuốc lá trong túi rút một điếu ra, châm lên: "Tôi biết."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, dựa lên tảng đá nhìn cậu.
Câu này của Phương Trì, cho dù có ý gì, đều đã coi như là thừa nhận.
Tôn Vấn Cừ cảm thấy, tạm thời không có gì để nói được.
Phương Trì bình thường không hay hút thuốc, bình thường hút thuốc có nghĩa là cậu đang căng thẳng, lúng túng, hoặc đang phiền muộn, hiện giờ, một điếu thuốc này làm Tôn Vấn Cừ cảm thấy, không cần nói gì làm tăng thêm áp lực cho Phương Trì nữa.
Tiểu Tử ngậm cục đá trở về, đặt bên chân Phương Trì, ngẩng đầu phe phẩy cái đuôi.
Phương Trì không để ý đến nó, Tiểu Tử lại dùng mũi đẩy đẩy cục đá về phía cạnh chân cậu.
Phương Trì dựa vào cây, không biết đang nghĩ gì.
"Tiẻu Tử," Tôn Vấn Cừ ngoắc ngoắc tay, Tiểu Tử đi tới trước mặt hắn, "Tao chơi với mày."
Tiểu Tử lập tức rất mong đợi mà theo dõi bàn tay hắn.
"Lấy cục đá tới." Tôn Vấn Cừ nhìn hai bên, không có hòn đá, mà câu nói này hình như Tiểu Tử không hiểu được, vẫn phe phẩy đuôi trong không khí mong đợi.
"Ai!" Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, cởi giày mình ra, vung tay ném ra ngoài, "Đi nhặt đi!"
Tiểu Tử vừa sủa vừa chạy đi, rất nhanh đã nhặt giày hắn về đặt trước mặt hắn.
"Lại nữa," Tôn Vấn Cừ giơ tay lại ném giày đi, "Đi nhặt đi!"
Tiểu Tử hào hứng kêu, lao đi nhặt giày về.
Ném mấy cái qua lại rồi, Phương Trì mới hút thuốc xong, lúc Tiểu Tử nhặt giày về, cậu đưa tay ra nhận: "Anh còn ném nữa là thôi khỏi đi, toàn là nước miếng."
"Vứt thôi," Tôn Vấn Cừ chẳng hề đoái hoài, "Cậu không phải bảo giày này không chạy bộ được à?"
"Vậy bình thường cũng có thể đi được, tôi bảo không chạy được, chứ có nói không đi bộ được đâu." Phương Trì đập giày trên đất mấy lần, rũ hết bụi bặm cỏ dại dính phía trên, lại nhìn ký hiệu dưới đế giầy.
"Không cần." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tại sao?" Phương Trì có hơi không hiểu.
"Không tại sao cả," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Có cái gì mà tại sao, tự nhiên cảm thấy không cần nữa."
"Vậy cũng đừng vứt ở đây, cứ xách về đã, biết đâu về anh lại đột nhiên thích," Phương Trì đưa giày cho hắn, "Đi thôi,"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Cậu đáng yêu thật."
"Ánh mắt anh đặc biệt thật," Phương Trì quay người, ngồi xổm trước mặt hắn, "Lên."
Phương Trì cõng Tôn Vấn Cừ về đến nhà, vừa đúng lúc ba mẹ tới, nhìn dáng dấp hai người bọn họ như vậy đã sợ hết hồn.
"Làm sao thế này?" Mẹ tiến lên, "Sao con đưa người ra ngoài một chuyến về đã bị thương rồi?"
"Trẹo chân." Phương Trì cõng Tôn Vấn Cừ thả xuống phòng khách.
"Nghiêm trọng không?" Ba vừa nghe liền lập tức lại, "Con sang nhà ông cụ Giang hỏi xem cụ có thuốc không, nhà ông cụ có..."
"Sao lại phải hỏi lão Giang!" Ông nội theo vào, vừa nghe thấy đã không vui, "Cũng không phải mỗi nhà lão có!"
"Chính là chỉ có nhà ông cụ có, người ta tốt xấu gì cũng là thầy thuốc," Ba nở nụ cười, "Bảo Phương Trì đi hỏi, cũng không bảo ba đi, không ảnh hưởng chuyện hai người đánh nhau."
"Cũng không nghiêm trọng lắm, không cần thuốc." Tôn Vấn Cừ đứng lên cử động mắt cá chân, "Giờ đã đi được rồi."
"Tôi đi xin một ít đi." Phương Trì nói liền quay người đi ra ngoài.
Tôn Vấn Cừ lần này ngã cũng còn tàm tạm, không bị thương quá nghiêm trọng, Phương Trì sang nhà ông cụ Giang xin ít thuốc mỡ, thoa lên cho hắn, rồi bọc ngoài băng gạc bằng băng bảo vệ mắt cá chân của mình.
"Làm như thể tôi bị thương nghiêm trọng lắm ấy," Tôn Vấn Cừ nhìn chân mình, "Tôi còn bảo mai tôi cùng bà nội cậu lên trên trấn đây."
"Làm gì?" Phương Trì ngẩn người.
"Họp chợ, qua ngày mai là không còn nữa, ăn Tết rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi thích đi chợ, trước đây ở trong núi, mỗi tháng đi một lần, như kiểu đi dạo lưu thông không khí."
"Ầm ầm, ồn ào, hỗn loạn, toàn là người, hàng Tết cũng mua đủ rồi mà." Phương Trì không thể hiểu được, cậu Tết nào về cũng sẽ cùng ông bà đi lên trấn, ngoài choáng váng đầu óc, hoa mắt, cũng chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào, lúc còn nhỏ thì ngược lại là cũng thích, có rất nhiều đồ ăn.
"Cậu có chút tình thú nào không đấy," Tôn Vấn Cừ thở dài.
"Đi chợ thôi có gì mà tình thú?" Phương Trì nói.
"Cũng không bảo cậu đi, tôi đi là được, cậu ở nhà," Tôn Vấn Cừ nằm uỵch xuống giường, "Tôi đi chợ với mục đích người khác đi chợ không giống nhau, cậu không hiểu."
Phương Trì đúng là không hiểu, một quả trứng rắn được nuông chiều từ bé có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, lại thích cùng ông bà cụ ở quê đi họp chợ.
Có điều, xuất phát từ không yên lòng về cái chân của Tôn Vấn Cừ, ngày hôm sau lúc Tôn Vấn Cừ chuẩn bị cùng ông bà xuất phát, Phương Trì vẫn đúng giờ có mặt trong sân.
"Cậu không phải không chịu đi à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu hơi bất ngờ.
"Ba người già yếu bệnh tật." Phương Trì ngáp một cái.
"Bọn tôi có Tiểu Tử đây." Tôn Vấn Cừ chỉ Tiểu Tử đã ngồi thẳng lưng bên cạnh.
"Anh đừng có mang Hoàng tổng đi đấy!" Phương Trì đột nhiên nhớ ra, đưa tay ra vừa đập vừa sờ trên người Tôn Vấn Cừ, "Đi chợ không mang mèo đi được, chắc chắn mất."
"Không mang, không mang," Tôn Vấn Cừ cười, né người đi, "Đừng có sờ, tôi buồn."
"Cái thằng này, đừng có sờ người ta!" Bà nội lại đập cho Phương Trì một cái, "Chốc nữa buồn lại ngã, ngã lại trẹo nốt chân kia."
"Con có sờ anh ta đâu!" Phương Trì hô một tiếng.
Chân Tôn Vấn Cừ đã hồi phục tàm tạm, có lẽ là trẹo cũng không quá nghiêm trọng, ngủ một giấc là không còn sưng mấy, bước đi chỉ cần không đi nhanh, cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đi trên trấn đi chợ không cần lên xe khách, chỉ cần ngồi lên xe tải nông nghiệp* của chú Trương hàng xóm, chạy một đường là đến rồi.
Phương Trì thấy Tôn Vấn Cừ lúc lên xe vẫn rất nhanh nhẹn,
"Tôi còn tưởng là ngồi xe tuyến kia, ngồi máy kéo* à?" Tôn Vấn Cừ ngồi trên xe còn thấy rất mới mẻ.
"Đây không phải là máy kéo... Anh đến cái máy kéo cũng không nhận ra à?" Phương Trì nói.
"Mấy cái xe thế này tôi đều gọi là máy kéo." Tôn Vấn Cừ cười.
Phương Trì ngồi xe chú Trương lên trên trấn đã không biết bao nhiêu lần, mà cảm giác hôm nay lại có hơi khác, không hoàn toàn giống như vui vẻ khi cùng ông bà ra ngoài, nói là hào hứng mong đợi trong ngày Tết cũng không đúng hoàn toàn.
Mà nói chung, chính là vui vẻ.
Không nói được tại sao, nhìn Đông nhìn Tây nhìn đến Tôn Vấn Cừ, cũng có cảm giác thân thiết không hiểu sao.
Cảm giác thân thiết.
Phương Trì nhắm mắt lại, bóp trán,
Ngày hôm qua, sau khi cõng Tôn Vấn Cừ về nhà, Tôn Vấn Cừ cũng vẫn ở trong phòng một mình, bữa trưa bữa tối vẫn như cũ, Tôn Vấn Cừ nhờ cậu mang lên tầng.
Ngoài hai lần đi rửa bát và đi tắm buổi tối, Phương Trì cả ban ngày cộng thêm một buổi tối, đều không nói chuyện lại với hắn.
Thật ra, hầu hết thời gian cậu cũng ở trong phòng mình, nhìn chằm chằm mấy chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ.
Ôn tập rồi học, đề cũng đã làm rất nhiều, sách cũng đã chất thành đống, mà dường như, phần lớn thời gian, cậu đều đang nghĩ đến câu nói của Tôn Vấn Cừ.
Tính hướng, không phải thứ có thể lựa chọn.
Hoặc là nói, không phải đang suy nghĩ câu nói này.
Việc bản thân sẽ nói ra câu nói tuy có hơi mơ hồ nhưng lại cũng rất thẳng thắn này, với Tôn Vấn Cừ, thực sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Xét đến quan hệ, Tiếu Nhất Minh, Hứa Chu, Lương Tiểu Đào, bất cứ ai cũng có quan hệ tốt hơn mình với Tôn Vấn Cừ, mà nhất định phải nói...với đồng loại, Tiếu Nhất Minh chính là một người.
Thế nhưng, đối mặt với những người thích hợp để nói câu nói này hơn, lại vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, lại nói với một Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không thể nói ra cảm giác cụ thể.
Cho dù Tôn Vấn Cừ nghĩ thế nào, cậu đều cảm thấy bản thân đã làm cho mình băn khoăn không thông.
Đây là thế nào?
Mà cảm giác thân thiết không hiểu được kia, đối với Phương Trì, càng tương tự với cảm giác "Trứng rắn đã biết bí mật của mình".
Thật là... kỳ lạ.
"Tiểu Tử!" Tôn Vấn Cừ đột nhiên ghé vào tai cậu gào lên.
Phương Trì sợ hết hồn: "Làm sao vậy!"
"Nó nhảy xuống rồi," Tôn Vấn Cừ chỉ Tiểu Tử đang chạy bên cạnh theo sau xe, "Lên đi!"
"Không sao," Phương Trì thở dài, "Nó thích như thế mà, chạy mệt rồi sẽ nhảy lên."
"Chạy được lắm," Bà nội ngồi đối diện cười ha hả, "Đừng thấy nó là con chó già, chạy từ nhỏ đến lớn, còn chạy giỏi hơn cả thằng ranh con."
"Thằng ranh con chủ yếu là giỏi leo núi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đúng, giỏi leo núi." Ông nội cũng cười.
"Đừng gọi linh tinh." Phương Trì liếc xéo Tôn Vấn Cừ.
"Ồ...biết rồi," Tôn Vấn Cừ kéo dài giọng, ý vị thâm trường nhỏ giọng nói, "Cậu cũng rất...hiếu thảo với tôi mà."
"Có tin tôi vứt anh xuống xe bây giờ không?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.
"Không tin," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, dựa vào phía sau, đầu dựa lên khung xe bị đập mấy lần, hắn đỡ gáy, "Mẹ nó, xóc vậy."
Thật ra, đồ Tết trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, theo thói quen của ông bà, từ một tháng trước đã chuẩn bị gần hết, thế nhưng chợ hàng Tết này, hai người họ vẫn sẽ đi, e là cũng chẳng mua gì, chỉ đi cùng nhiều người nhìn thôi cũng không biết mệt, thỉnh thoảng còn xách thêm ít đồ về.
Phương Trì hồi nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm đủ loại đồ ăn, loại làm tại chỗ, loại làm xong để bán, các loại điểm tâm, hấp, xào, chiên rán.
Lớn rồi không cảm thấy ăn là trời nữa, cũng chỉ là theo chân, giúp xách đồ.
Mới vừa tới gần chợ, bà nội đã quay lại phất tay với cậu và Tôn Vấn Cừ: "Không cần để ý ông bà, ông bà đi dạo, hai đứa thích đi đâu thì đi đi."
Không chờ hai người nói thêm gì, ông bà đã bước như bay mà chen vào trong đám đông.
"Anh muốn xem gì?" Phương Trì nhặt sợi dây thừng bên đất lên treo trên cổ Tiểu Tử, sợ chốc lại bị mất.
Mới vừa treo lên, bên cạnh đã có người đi tới: "Chó bao nhiêu tiền?"
"Không bán." Phương Trì liếc mắt nhìn người kia.
Tôn Vấn Cừ ở bên cạnh cười ngặt nghẽo: "Tiểu Tử, anh mày muốn bán mày đi kìa."
"Anh muốn đi đâu xem? Xem gì?" Phương Trì lại hỏi, "Tôi đưa anh đi."
"Bình muối dưa, bát đĩa, cốc chén gì đó," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Tốt nhất là mấy cái bát đất cái ấm đất."
"...Anh cần những thứ này làm gì?" Phương Trì có hơi không hiểu, "Anh không nói trước, nhà tôi có, trong hầm có nhiều lắm."
"Có dẫn tôi đi không," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không dẫn thì tôi bảo Tiểu Tử dẫn tôi đi."
"Đi thôi," Phương Trì cúi đầu nhìn chân hắn, "Bảo vệ mắt cá chân đưa cho anh có đeo không đấy?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, "Thật sự gần khỏi rồi, cậu không cần áy náy như thế."
"Áy náy là bình thường, tôi cũng không thể cười trên đau khổ của người khác được," Phương Trì dẫn hắn chậm rãi đi vào trong chợ, những thứ Tôn Vấn Cừ muốn xem không phải hàng Tết, đều ở trong mấy quầy hàng cố định bên trong, cậu đi mấy bước liền nghiêng đầu, "Xem mấy thứ đó không phải là vì anh muốn làm gốm chứ?"
"Thông minh quá, cuối cùng cũng hiểu ra." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh cứ làm bừa một cái cũng đẹp hơn mấy cái kia mà, anh xem mấy cái này làm gì?" Phương Trì không hiểu được, "Anh rút cuộc định làm gì?"
"Cậu có thể nhìn lén." Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu nói nhỏ.
"Anh đừng nghĩ là tôi sẽ không nhìn lén," Phương Trì chậc một tiếng, "Tôi mới có 14 tuỏi thôi, hay tò mò lắm."
"Được, là cậu nói đấy," Tôn Vấn Cừ cười, tiếp tục nói nhỏ, "Lén lút nói cho cậu biết, lúc tôi làm đồ gốm không mặc áo đâu."
__________________________________________________________________________________________
*xe tải nông nghiệp:
* máy kéo
Tay Phương Trì hơi run nhẹ một cái, nhưng vẫn cầm lấy đuôi Tiểu Tử không buông, cũng không né tránh.
Chỉ là nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, không nói gì.
"Sao?" Tôn Vấn Cừ cũng nhìn cậu.
"...Không có gì." Phương Trì quay đầu trở lại, nhéo lông trên đuôi Tiểu Tử.
"Muốn nói gì tôi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Không." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.
"Tôi hỏi cậu," Tôn Vấn Cừ cười, cũng đưa tay sờ nhẹ lên người Tiểu Tử, "Cậu cảm thấy hôm nay tôi bị sái chân, là vì cậu để tôi chạy con đường bên này, phải không?"
"Ừ, đúng là như thế." Phương Trì nói.
"Cho nên," Ngón tay Tôn Vấn Cừ vạch lên mu bàn tay, "Cậu sẽ không tức giận?"
"Cái..." Phương Trì quay đầu, bởi vì lúc Tôn Vấn Cừ sờ chó có nhích về bên này, cho nên vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người hơi gần, cậu nhanh chóng cúi đầu, "Giận cái gì?"
"Cậu nói xem." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì im lặng, nhìn chằm chằm tay Tôn Vấn Cừ.
Lông Tiểu Tử thật là không đẹp, màu lông đậm hơn mấy con chó đất khác, mà cũng không phải màu nâu nhạt, lại thiên về xám, nhìn qua quê một cục, nhưng lại đặc biệt có thể làm nổi bật tay Tôn Vấn Cừ... rất đẹp.
Có lẽ, mấy thứ Tôn Vấn Cừ học từ nhỏ đến lớn đều liên quan đến tay, tay hắn gầy mà mạnh mẽ, đốt ngón tay không quá nổi rõ, mà cũng có đường nét rõ ràng, nhìn có vẻ rất linh hoạt.
Nói chung, chính là rất đẹp.
Nói thật, mới vừa nãy gẩy gẩy một cái, Phương Trì cũng không hề giận.
Ngược lại, còn cảm thấy ngón tay Tôn Vấn Cừ làm gì trông cũng rất đẹp, rất anh tuấn.
"Không phải," Phương Trì hít mũi, đứng lên, "Vốn là cũng không định giận."
Tôn Vấn Cừ mím miệng nhíu mày.
"Đỡ hơn không?" Phương Trì khom lưng, nhìn chân hắn.
"Không biết," Tôn Vấn Cừ thử giật chân, lấy Hoàng tổng trong ngực ra bỏ lại vào mũ, "Không cảm giác được, tôi bước hai bước thử xem."
"Ừ." Phương Trì khom lưng, đưa tay ra kéo thắt lưng hắn, nhấc hắn dậy.
Tôn Vấn Cừ thử đi hai bước: "Cũng tạm, không đau như mới vừa nãy, có hơi nhức."
"Đi được không?" Phương Trì đỡ hắn.
"Được." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Chỉ tốc độ như này?" Phương Trì nhìn hắn.
"Không phải à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Cậu còn nghĩ tôi chạy được à?"
Phương Trì thở dài, quay người ngồi xổm xuống, "Lên đi, tôi cõng anh về."
"Thôi, cõng về để cậu ngã làm sao bây giờ," Tôn Vấn Cừ có hơi không yên tâm, "Nếu không thì cậu cõng tôi về con đường xi măng kia, đường bằng phẳng có lẽ tôi sẽ đi nhanh được hơn một chút."
"Anh đừng để ý mấy chuyện này nữa," Phương Trì nói, "Lúc tôi chạy khắp núi anh còn chưa..."
"Tôi còn chưa sinh ra?" Tôn Vấn Cừ cười.
"Lên!" Phương Trì chậc một tiếng.
Tôn Vấn Cừ nằm sấp trên lưng cậu: "Aiii, may mà dạo này tôi gầy đi."
Phương Trì cõng hắn lên, cũng không đi trở về, đã vậy còn tiếp tục đi về phía trước.
"Còn đi bên này?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Ừ, bờ sông gió lớn." Phương Trì đáp.
"Giờ cũng không có thứ gì để buộc tôi lên người cậu, dựa cả vào tay," Hai tay Tôn Vấn Cừ nắm lấy bả vai cậu, cố để cho trọng lượng của mình không dồn hết lên tay Phương Trì.
"Anh đừng cố nữa," Phương Trì cảm thấy hắn lại đang điều chỉnh tư thế, "Tôi cõng anh không mệt, mệt thì nghỉ một lúc."
"Vậy được," Tôn Vấn Cừ thả lỏng, nghĩ tới lại cười, "Cậu ước lượng xem, mông tôi có đến 20 cân không?"
"À." Phương Trì đáp một tiếng, cúi đầu đi về phía trước, rất lâu sau cũng chẳng nói thêm gì.
Lúc Tôn Vấn Cừ đang chán đến mức định đùa thêm một câu, tay Phương Trì đột nhiên nhéo một cái trên mông hắn.
Lực tay còn không nhỏ, dù sao cũng chơi leo núi.
"Au!" Cái nhéo này làm Tôn Vấn Cừ chấn kinh không nhẹ, đột nhiên dựng thẳng người lên, cảm giác nếu không phải vì hỏa lực không đủ, hắn cũng có thể bắn lên trời rồi.
"Không đến 20 cân." Phương Trì nói.
"Cậu cũng giỏi đấy?" Tôn Vấn Cừ bình tĩnh lại rồi, nhích lại quan sát mặt bên cậu chằm chằm, "Còn học được tranh thủ lúc ba cậu chưa chuẩn bị?"
"Hay đi bộ ven sông," Phương Trì rất bình tĩnh nói, "Làm sao không ướt giầy được."
"Cái này với cái gì thế." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Không khí rất tốt, tuy rằng trời lạnh, nhưng giữa hơi thở có thể ngửi thấy hương vị tươi mới của bùn đất, nếu như không nghĩ tới chuyện được cõng có hơi lúng túng, Tôn Vấn Cừ cảm thấy hiện giờ cũng rất đáng hưởng thụ.
Phương Trì đi trên con đường núi lẫn bùn lẫn đá này cực kỳ vững vàng, hơn nữa cho dù có cõng thêm một người, tốc độ của cậu cũng không bị ảnh hưởng.
"Muốn nghỉ một lát không?" Đi một lúc sau, Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.
"Không cần," Phương Trì nói chuyện cũng không thở dốc, "Còn chưa cảm thấy gì."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ cũng không nói gì.
Con đường này rất yên tĩnh, Tôn Vấn Cừ bình thường chạy con đường mười phút kia, thỉnh thoảng còn có thể đụng phải thôn dân vào núi, con đường này lại không một bóng người, dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Còn có âm thanh xoạt xoạt lúc Tiểu Tử hào hứng chạy phát ra.
Tôn Vấn Cừ thò tay ra sau sờ Hoàng tổng bên trong mũ, ấm áp dễ chịu, có vẻ như đã cuộn tròn ngủ.
Hắn cũng hơi mệt rã rời.
Nằm sấp trên lưng Phương Trì, tư thế như vậy, quả thực là nhịp điệu ngủ tốt nhất.
Mấy phút sau, hắn cúi đầu gác cằm lên vai Phương Trì.
Phương Trì lập tức cau mày, chuyển đầu qua, có vẻ như đang đoán hắn định làm gì.
"Ai," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, thở dài khe khẽ, "Tôi đã nói với cậu rồi, Phương Tiểu Trì."
"Ừm," Phương Trì đáp một tiếng.
"Tôi," Tôn Vấn Cừ từ từ nói, "Tôi chỉ là rất thích đùa cậu."
"À." Phương Trì vẫn chỉ có một chữ.
"Chính là.. tôi quá nhàm chán," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu chắc không hiểu được, tôi chỉ không muốn cứ nhàm chán như thế, nhất là có người như cậu ở bên cạnh, tôi chỉ muốn làm gì đó."
"Ừ," Phương Trì nhẹ nhàng nâng hắn nhích lên trên, "Lúc tôi không ở bên cạnh anh, anh giày vò chú Lượng Tử à."
"Cũng không," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Chỉ đành nhịn, bên cạnh tôi đã lâu không có ai làm tôi muốn ngứa miệng rồi."
"Tôi có cần cảm thấy rất vinh quang không." Phương Trì nói.
"Không cần," Tôn Vấn Cừ nói, "Không cần khách sáo như thế."
"Anh cứ như con chó nuôi ở quầy hàng đầu thôn nhà tôi ấy," Phương Trì nói, "Rảnh rỗi không có việc gì là lại chọc Tiểu Tử, sau đó bị cắn chạy khắp làng, lần sau lại thế."
Tôn Vấn Cừ vừa nghe lại cười không ngừng được, nhắm mắt lại là lại cười.
"Tôi đùa cậu suốt là bởi vì cậu là, nhưng nếu cậu không phải," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cậu bảo không phải, thì là không phải, nhưng tôi lại biết cậu phải, tôi chính là rảnh rỗi, ngứa đòn cực kỳ."
Phương Trì không nói gì.
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Đương nhiên, không ngủ được, chỉ rất hưởng thụ.
Có điều, đi một lúc sau, Phương Trì không mệt, mà Tôn Vấn Cừ lại thấy chân đã tê rần.
"Này, tôi muốn nghỉ một lúc." Hắn đập lên vai Phương Trì.
"Lạ thật, người gánh kiệu không mệt, ngồi kiệu lại muốn cho mông nghỉ ngơi," Phương Trì thở dài, dừng lại, tìm một tảng đá ven đường thả Tôn Vấn Cừ xuống.
"Máu không thông," Tôn Vấn Cừ kéo que kem từ chỗ mắt cá chân ra ngoài, "Cái này được chưa, tôi sắp đông đau rồi."
"Đưa đây, chốc nữa lại bỏ vào." Phương Trì nhét que kem vào trong túi, ngồi xổm trước mặt hắn nhìn, "Không sưng nữa rồi, may."
"Các cậu nghỉ lễ bao lâu?" Tôn Vấn Cừ giật nhẹ ống quần.
Phương Trì không nói gì.
"Sắp phải về học rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi một câu, lấy từ trong túi ra một miếng socola từ từ bóc.
Phương Trì vẫn không nói.
"Ăn socola không?" Tôn Vấn Cừ quơ socola.
Phương Trì vẫn không lên tiếng, cứ ngồi xổm như vậy trước mặt hắn, như nhập định, giống như căn bản chẳng nghe thấy hắn nói.
"Vậy tôi cho Tiểu Tử ăn đấy?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, không biết cậu bị làm sao, "À, Tiểu Tử là chó, không thể ăn..."
"Tôi bảo không phải," Phương Trì đột ngột nói một câu, ngẩng đầu lên, "Là tôi hi vọng tôi không phải."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, nửa buổi mới hiểu ra được cậu đang trả lời câu hỏi đã gần hai mươi phút trước, "Cho nên, cho dù là phải hay không phải, đều là không phải?"
"Ừ," Phương Trì khẽ đáp, cúi đầu lấy từ trên mặt đất một hòn đá nhỏ nắm trong tay xoa, "Tôi chính là....không muốn là."
"Con trai," Tôn Vấn Cừ cười, đưa tay xoa lên đầu cậu, "Tính hướng không phải thứ có thể lựa chọn, không phải cậu chọn cái gì thì là cái đó, cũng không tồn tại chọn đúng hay sai."
Phương Trì đứng lên, phất tay, dùng sức ném cục đá về phía trước, Tiểu Tử kêu hai tiếng rồi chạy đuổi theo cục đá, cậu lấy bao thuốc lá trong túi rút một điếu ra, châm lên: "Tôi biết."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, dựa lên tảng đá nhìn cậu.
Câu này của Phương Trì, cho dù có ý gì, đều đã coi như là thừa nhận.
Tôn Vấn Cừ cảm thấy, tạm thời không có gì để nói được.
Phương Trì bình thường không hay hút thuốc, bình thường hút thuốc có nghĩa là cậu đang căng thẳng, lúng túng, hoặc đang phiền muộn, hiện giờ, một điếu thuốc này làm Tôn Vấn Cừ cảm thấy, không cần nói gì làm tăng thêm áp lực cho Phương Trì nữa.
Tiểu Tử ngậm cục đá trở về, đặt bên chân Phương Trì, ngẩng đầu phe phẩy cái đuôi.
Phương Trì không để ý đến nó, Tiểu Tử lại dùng mũi đẩy đẩy cục đá về phía cạnh chân cậu.
Phương Trì dựa vào cây, không biết đang nghĩ gì.
"Tiẻu Tử," Tôn Vấn Cừ ngoắc ngoắc tay, Tiểu Tử đi tới trước mặt hắn, "Tao chơi với mày."
Tiểu Tử lập tức rất mong đợi mà theo dõi bàn tay hắn.
"Lấy cục đá tới." Tôn Vấn Cừ nhìn hai bên, không có hòn đá, mà câu nói này hình như Tiểu Tử không hiểu được, vẫn phe phẩy đuôi trong không khí mong đợi.
"Ai!" Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, cởi giày mình ra, vung tay ném ra ngoài, "Đi nhặt đi!"
Tiểu Tử vừa sủa vừa chạy đi, rất nhanh đã nhặt giày hắn về đặt trước mặt hắn.
"Lại nữa," Tôn Vấn Cừ giơ tay lại ném giày đi, "Đi nhặt đi!"
Tiểu Tử hào hứng kêu, lao đi nhặt giày về.
Ném mấy cái qua lại rồi, Phương Trì mới hút thuốc xong, lúc Tiểu Tử nhặt giày về, cậu đưa tay ra nhận: "Anh còn ném nữa là thôi khỏi đi, toàn là nước miếng."
"Vứt thôi," Tôn Vấn Cừ chẳng hề đoái hoài, "Cậu không phải bảo giày này không chạy bộ được à?"
"Vậy bình thường cũng có thể đi được, tôi bảo không chạy được, chứ có nói không đi bộ được đâu." Phương Trì đập giày trên đất mấy lần, rũ hết bụi bặm cỏ dại dính phía trên, lại nhìn ký hiệu dưới đế giầy.
"Không cần." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tại sao?" Phương Trì có hơi không hiểu.
"Không tại sao cả," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Có cái gì mà tại sao, tự nhiên cảm thấy không cần nữa."
"Vậy cũng đừng vứt ở đây, cứ xách về đã, biết đâu về anh lại đột nhiên thích," Phương Trì đưa giày cho hắn, "Đi thôi,"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Cậu đáng yêu thật."
"Ánh mắt anh đặc biệt thật," Phương Trì quay người, ngồi xổm trước mặt hắn, "Lên."
Phương Trì cõng Tôn Vấn Cừ về đến nhà, vừa đúng lúc ba mẹ tới, nhìn dáng dấp hai người bọn họ như vậy đã sợ hết hồn.
"Làm sao thế này?" Mẹ tiến lên, "Sao con đưa người ra ngoài một chuyến về đã bị thương rồi?"
"Trẹo chân." Phương Trì cõng Tôn Vấn Cừ thả xuống phòng khách.
"Nghiêm trọng không?" Ba vừa nghe liền lập tức lại, "Con sang nhà ông cụ Giang hỏi xem cụ có thuốc không, nhà ông cụ có..."
"Sao lại phải hỏi lão Giang!" Ông nội theo vào, vừa nghe thấy đã không vui, "Cũng không phải mỗi nhà lão có!"
"Chính là chỉ có nhà ông cụ có, người ta tốt xấu gì cũng là thầy thuốc," Ba nở nụ cười, "Bảo Phương Trì đi hỏi, cũng không bảo ba đi, không ảnh hưởng chuyện hai người đánh nhau."
"Cũng không nghiêm trọng lắm, không cần thuốc." Tôn Vấn Cừ đứng lên cử động mắt cá chân, "Giờ đã đi được rồi."
"Tôi đi xin một ít đi." Phương Trì nói liền quay người đi ra ngoài.
Tôn Vấn Cừ lần này ngã cũng còn tàm tạm, không bị thương quá nghiêm trọng, Phương Trì sang nhà ông cụ Giang xin ít thuốc mỡ, thoa lên cho hắn, rồi bọc ngoài băng gạc bằng băng bảo vệ mắt cá chân của mình.
"Làm như thể tôi bị thương nghiêm trọng lắm ấy," Tôn Vấn Cừ nhìn chân mình, "Tôi còn bảo mai tôi cùng bà nội cậu lên trên trấn đây."
"Làm gì?" Phương Trì ngẩn người.
"Họp chợ, qua ngày mai là không còn nữa, ăn Tết rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi thích đi chợ, trước đây ở trong núi, mỗi tháng đi một lần, như kiểu đi dạo lưu thông không khí."
"Ầm ầm, ồn ào, hỗn loạn, toàn là người, hàng Tết cũng mua đủ rồi mà." Phương Trì không thể hiểu được, cậu Tết nào về cũng sẽ cùng ông bà đi lên trấn, ngoài choáng váng đầu óc, hoa mắt, cũng chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào, lúc còn nhỏ thì ngược lại là cũng thích, có rất nhiều đồ ăn.
"Cậu có chút tình thú nào không đấy," Tôn Vấn Cừ thở dài.
"Đi chợ thôi có gì mà tình thú?" Phương Trì nói.
"Cũng không bảo cậu đi, tôi đi là được, cậu ở nhà," Tôn Vấn Cừ nằm uỵch xuống giường, "Tôi đi chợ với mục đích người khác đi chợ không giống nhau, cậu không hiểu."
Phương Trì đúng là không hiểu, một quả trứng rắn được nuông chiều từ bé có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, lại thích cùng ông bà cụ ở quê đi họp chợ.
Có điều, xuất phát từ không yên lòng về cái chân của Tôn Vấn Cừ, ngày hôm sau lúc Tôn Vấn Cừ chuẩn bị cùng ông bà xuất phát, Phương Trì vẫn đúng giờ có mặt trong sân.
"Cậu không phải không chịu đi à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu hơi bất ngờ.
"Ba người già yếu bệnh tật." Phương Trì ngáp một cái.
"Bọn tôi có Tiểu Tử đây." Tôn Vấn Cừ chỉ Tiểu Tử đã ngồi thẳng lưng bên cạnh.
"Anh đừng có mang Hoàng tổng đi đấy!" Phương Trì đột nhiên nhớ ra, đưa tay ra vừa đập vừa sờ trên người Tôn Vấn Cừ, "Đi chợ không mang mèo đi được, chắc chắn mất."
"Không mang, không mang," Tôn Vấn Cừ cười, né người đi, "Đừng có sờ, tôi buồn."
"Cái thằng này, đừng có sờ người ta!" Bà nội lại đập cho Phương Trì một cái, "Chốc nữa buồn lại ngã, ngã lại trẹo nốt chân kia."
"Con có sờ anh ta đâu!" Phương Trì hô một tiếng.
Chân Tôn Vấn Cừ đã hồi phục tàm tạm, có lẽ là trẹo cũng không quá nghiêm trọng, ngủ một giấc là không còn sưng mấy, bước đi chỉ cần không đi nhanh, cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đi trên trấn đi chợ không cần lên xe khách, chỉ cần ngồi lên xe tải nông nghiệp* của chú Trương hàng xóm, chạy một đường là đến rồi.
Phương Trì thấy Tôn Vấn Cừ lúc lên xe vẫn rất nhanh nhẹn,
"Tôi còn tưởng là ngồi xe tuyến kia, ngồi máy kéo* à?" Tôn Vấn Cừ ngồi trên xe còn thấy rất mới mẻ.
"Đây không phải là máy kéo... Anh đến cái máy kéo cũng không nhận ra à?" Phương Trì nói.
"Mấy cái xe thế này tôi đều gọi là máy kéo." Tôn Vấn Cừ cười.
Phương Trì ngồi xe chú Trương lên trên trấn đã không biết bao nhiêu lần, mà cảm giác hôm nay lại có hơi khác, không hoàn toàn giống như vui vẻ khi cùng ông bà ra ngoài, nói là hào hứng mong đợi trong ngày Tết cũng không đúng hoàn toàn.
Mà nói chung, chính là vui vẻ.
Không nói được tại sao, nhìn Đông nhìn Tây nhìn đến Tôn Vấn Cừ, cũng có cảm giác thân thiết không hiểu sao.
Cảm giác thân thiết.
Phương Trì nhắm mắt lại, bóp trán,
Ngày hôm qua, sau khi cõng Tôn Vấn Cừ về nhà, Tôn Vấn Cừ cũng vẫn ở trong phòng một mình, bữa trưa bữa tối vẫn như cũ, Tôn Vấn Cừ nhờ cậu mang lên tầng.
Ngoài hai lần đi rửa bát và đi tắm buổi tối, Phương Trì cả ban ngày cộng thêm một buổi tối, đều không nói chuyện lại với hắn.
Thật ra, hầu hết thời gian cậu cũng ở trong phòng mình, nhìn chằm chằm mấy chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ.
Ôn tập rồi học, đề cũng đã làm rất nhiều, sách cũng đã chất thành đống, mà dường như, phần lớn thời gian, cậu đều đang nghĩ đến câu nói của Tôn Vấn Cừ.
Tính hướng, không phải thứ có thể lựa chọn.
Hoặc là nói, không phải đang suy nghĩ câu nói này.
Việc bản thân sẽ nói ra câu nói tuy có hơi mơ hồ nhưng lại cũng rất thẳng thắn này, với Tôn Vấn Cừ, thực sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Xét đến quan hệ, Tiếu Nhất Minh, Hứa Chu, Lương Tiểu Đào, bất cứ ai cũng có quan hệ tốt hơn mình với Tôn Vấn Cừ, mà nhất định phải nói...với đồng loại, Tiếu Nhất Minh chính là một người.
Thế nhưng, đối mặt với những người thích hợp để nói câu nói này hơn, lại vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, lại nói với một Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không thể nói ra cảm giác cụ thể.
Cho dù Tôn Vấn Cừ nghĩ thế nào, cậu đều cảm thấy bản thân đã làm cho mình băn khoăn không thông.
Đây là thế nào?
Mà cảm giác thân thiết không hiểu được kia, đối với Phương Trì, càng tương tự với cảm giác "Trứng rắn đã biết bí mật của mình".
Thật là... kỳ lạ.
"Tiểu Tử!" Tôn Vấn Cừ đột nhiên ghé vào tai cậu gào lên.
Phương Trì sợ hết hồn: "Làm sao vậy!"
"Nó nhảy xuống rồi," Tôn Vấn Cừ chỉ Tiểu Tử đang chạy bên cạnh theo sau xe, "Lên đi!"
"Không sao," Phương Trì thở dài, "Nó thích như thế mà, chạy mệt rồi sẽ nhảy lên."
"Chạy được lắm," Bà nội ngồi đối diện cười ha hả, "Đừng thấy nó là con chó già, chạy từ nhỏ đến lớn, còn chạy giỏi hơn cả thằng ranh con."
"Thằng ranh con chủ yếu là giỏi leo núi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đúng, giỏi leo núi." Ông nội cũng cười.
"Đừng gọi linh tinh." Phương Trì liếc xéo Tôn Vấn Cừ.
"Ồ...biết rồi," Tôn Vấn Cừ kéo dài giọng, ý vị thâm trường nhỏ giọng nói, "Cậu cũng rất...hiếu thảo với tôi mà."
"Có tin tôi vứt anh xuống xe bây giờ không?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.
"Không tin," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, dựa vào phía sau, đầu dựa lên khung xe bị đập mấy lần, hắn đỡ gáy, "Mẹ nó, xóc vậy."
Thật ra, đồ Tết trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, theo thói quen của ông bà, từ một tháng trước đã chuẩn bị gần hết, thế nhưng chợ hàng Tết này, hai người họ vẫn sẽ đi, e là cũng chẳng mua gì, chỉ đi cùng nhiều người nhìn thôi cũng không biết mệt, thỉnh thoảng còn xách thêm ít đồ về.
Phương Trì hồi nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm đủ loại đồ ăn, loại làm tại chỗ, loại làm xong để bán, các loại điểm tâm, hấp, xào, chiên rán.
Lớn rồi không cảm thấy ăn là trời nữa, cũng chỉ là theo chân, giúp xách đồ.
Mới vừa tới gần chợ, bà nội đã quay lại phất tay với cậu và Tôn Vấn Cừ: "Không cần để ý ông bà, ông bà đi dạo, hai đứa thích đi đâu thì đi đi."
Không chờ hai người nói thêm gì, ông bà đã bước như bay mà chen vào trong đám đông.
"Anh muốn xem gì?" Phương Trì nhặt sợi dây thừng bên đất lên treo trên cổ Tiểu Tử, sợ chốc lại bị mất.
Mới vừa treo lên, bên cạnh đã có người đi tới: "Chó bao nhiêu tiền?"
"Không bán." Phương Trì liếc mắt nhìn người kia.
Tôn Vấn Cừ ở bên cạnh cười ngặt nghẽo: "Tiểu Tử, anh mày muốn bán mày đi kìa."
"Anh muốn đi đâu xem? Xem gì?" Phương Trì lại hỏi, "Tôi đưa anh đi."
"Bình muối dưa, bát đĩa, cốc chén gì đó," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Tốt nhất là mấy cái bát đất cái ấm đất."
"...Anh cần những thứ này làm gì?" Phương Trì có hơi không hiểu, "Anh không nói trước, nhà tôi có, trong hầm có nhiều lắm."
"Có dẫn tôi đi không," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không dẫn thì tôi bảo Tiểu Tử dẫn tôi đi."
"Đi thôi," Phương Trì cúi đầu nhìn chân hắn, "Bảo vệ mắt cá chân đưa cho anh có đeo không đấy?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, "Thật sự gần khỏi rồi, cậu không cần áy náy như thế."
"Áy náy là bình thường, tôi cũng không thể cười trên đau khổ của người khác được," Phương Trì dẫn hắn chậm rãi đi vào trong chợ, những thứ Tôn Vấn Cừ muốn xem không phải hàng Tết, đều ở trong mấy quầy hàng cố định bên trong, cậu đi mấy bước liền nghiêng đầu, "Xem mấy thứ đó không phải là vì anh muốn làm gốm chứ?"
"Thông minh quá, cuối cùng cũng hiểu ra." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh cứ làm bừa một cái cũng đẹp hơn mấy cái kia mà, anh xem mấy cái này làm gì?" Phương Trì không hiểu được, "Anh rút cuộc định làm gì?"
"Cậu có thể nhìn lén." Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu nói nhỏ.
"Anh đừng nghĩ là tôi sẽ không nhìn lén," Phương Trì chậc một tiếng, "Tôi mới có 14 tuỏi thôi, hay tò mò lắm."
"Được, là cậu nói đấy," Tôn Vấn Cừ cười, tiếp tục nói nhỏ, "Lén lút nói cho cậu biết, lúc tôi làm đồ gốm không mặc áo đâu."
__________________________________________________________________________________________
*xe tải nông nghiệp:
* máy kéo
Tác giả :
Vu Triết