Phi Gien Hoàn Mỹ
Chương 11
“Cái kia à?" Khẩu khí của Vinh Tranh thực bình thường, tùy ý nói: “Thật là bởi vì cái kia, mấy ngày nay họ muốn tôi không ra ngoài, phối hợp điều tra với quản ủy." Hắn không quan trọng nhún vai: “Cho nên gần nhất đều không thể đi làm, cũng không biết lúc nào có thể trở về."
Hắn tránh ra để Phù Chính tiến vào, lại rót một cốc nước đặt lên bàn mới y ngồi xuống, có chút ngượng ngùng: “Không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ đến tìm tôi, thực ngoài dự kiến."
Phù Chính bình tĩnh, thản nhiên nói lời chân thành: “Tôi tin cậu."
“Cái gì?" Vinh Tranh giật mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại, trong lòng nóng lên, có ý hỏi lại: “Anh không thấy rõ nội dung chủ đề kia sao? Bên trong có tư liệu của tôi, trên cơ bản đều là sự thật."
“Tôi là tiên thiên gen thiếu hụt giả cũng là con riêng của Vinh gia." Vinh Tranh không chuyển mắt quan sát vẻ mặt đối phương: “Chỉ là trúng tuyển đại học này cũng là sự thật, muốn cho những người đó thất vọng."
“Tư liệu của cậu, tôi đã sớm xem qua." Phù Chính bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi lại trang trọng nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt của chính mình, cũng tin tưởng cậu."
“Huống chi, tôi không cho rằng gen thiếu hụt có thể thi đậu đại học hay không có gì khác nhau."
Vinh Tranh đến thế giới này sống lại lâu như vậy đây là lần đầu tiên có người biết hắn là tiên thiên gen thiếu hụt giả vẫn rõ ràng nói tin tưởng hắn. Hắn cũng không để ý mấy kỳ thị kia cũng chỉ cảm thấy có chút phiền phức mà thôi. Nhưng lời nói của Phù Chính vẫn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hắn kìm lòng không được mà hạ thấp giọng, cảm thấy chính mình có chút buồn cười, lại nói: “Anh cũng không sợ tôi tiếp cận anh là có ý đồ khác?"
“Cậu nói nhảm." Ánh mắt Phù Chính mang ý cười, chống lại ánh mắt hắn: “Là tôi tiếp cận cậu trước, có ý đồ khác."
Tim Vinh Tranh đột ngột nhảy bang bang, ánh mắt chuyên tình của Phù Chính rất đẹp mắt, trong con ngươi đen phản chiếu một mình thân ảnh Vinh Tranh, hắn không khỏi rung động, mỉm cười: “Cảm ơn sự tín nhiệm của anh."
Trong lòng Phù Chính động một cái, vừa muốn mở miệng, cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lúc này đây không phải khách tới thăm mà là bạn cùng phòng Kevin.Deans. Gã mở cửa phòng ra, nhìn thấy tình hình hai người đang đứng đối mặt trong phòng có chút cổ quái, không nhận ra là Phù Chính, chỉ cười ha ha: “Cậu có khách?"
Kevin vài ngày không về ký túc xá, không biết đã đi đến nơi nào chơi tự nhiên cũng không biết thân phận Vinh Tranh bị phơi bày trong diễn đàn trường học, sau đó gây ra làn sóng lớn. Gã không hề để ý ngáp một cái, ngã trên giường, mơ hồ nói: “Tôi muốn đi ngủ."
Khẩu khí đương nhiên này, Phù Chính nhìn tướng mạo của Kevin.Deans, trong mắt lóe tia hồ nghi, Vinh Tranh không phát hiện dị thường này, chỉ nhỏ giọng hỏi y: “Nơi này không tiện, chúng ta đổi chỗ khác, được không?"
Phù Chính gật đầu, Vinh Tranh thay quần áo cùng y xuống lầu, đi đến đường phủ bóng mát gần đó. Phù Chính vừa muốn mở miệng, máy liên lạc lại vang lên, y vội vàng chuyển nhận, nghe không bao lâu sắc mặt thay đổi. Vinh Tranh nhìn ra không đúng, Phù Chính chấm dứt liên lạc, cau mày nói: “Tiền tuyến bên kia xảy ra chút chuyện, tôi phải đi liên hẹ xác nhận với vài người xem phát sinh chuyện gì."
Vinh Tranh đương nhiên không thể ngăn cản, Phù Chính là quân nhân, lúc này sở dĩ quay trở lại Thủ đô tinh chỉ là vì tâm tư quấy phá của gia gia Phù Chiến, chiến sự tiền tuyến lúc đó cũng không căng thẳng. Mà nay có tình huống phát sinh, y thuận lý thành chương phải chú ý bên kia. Dù là như thế, hắn vẫn đưa người kia đến cửa bãi đỗ xe đại học.
Xe huyền phù của Phù Chính gần trong gang tấc, y dừng bước mang theo một tia không xác định hiếm thấy, thấp giọng hỏi: “Có thể cho tôi số thông tin của cậu không?"
Vinh Tranh ngẩng đầu lên, lần đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phù Chính, lúc này mới phát hiện người đối diện có khả năng lai nhiều chủng tộc, hình dáng ngũ quan tương đối thâm thúy, mũi cao thẳng, con ngươi đen sâu thẳm kia nhìn hắn chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là tướng quân tay cầm đại cường quyền lại giống như người trẻ tuổi bình thường lần đầu yêu, trong ánh mắt thế nhưng mang theo vài phần thấp thỏm bất an.
Nghĩ đến một điểm này, hắn nhịn không được cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thuần túy: “Được."
Yêu đương là chuyện duy nhất không cần bất luận tư cách gì, hắn sẽ không bao giờ bạc đãi chính mình ở phương diện này. Hưởng thụ sự theo đuổi cũng không phải không thể….Còn có, hắn đối với nam nhân này cũng thập phần ý động.
Tiễn bước Phù Chính, Vinh Tranh lắc lắc máy liên lạc trong tay, tâm tình vô cùng tốt.
Thứ hai, hắn theo lẽ thường lên lớp. Chỉ là biến thành độc lai độc vãng(một mình), Tống Trưởng Tu bên kia không có tin tức, Tống Tử Võ không đến tìm hắn. Một khắc khi Vinh Tranh đi vào phòng học, các bạn học thấy hắn đều châu đầu ghé tai khe khé nói chuyện. Mà nơi hắn đi qua, cơ hồ như ôn dịch ghé thăm, mọi người lập tức lui ra một lối đi, e sợ tránh không kịp.
Thật coi hắn là chuột chạy qua đường sao? Đáy lòng Vinh Tranh cười lạnh trên mặt lại không chút biểu tình, bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi, người chung quanh đều cách ra một khoảng. Tống Tử Võ đúng khi chuông đạp bước vào lớp, theo thói quen tiện đường đi đến chỗ bên cạnh Vinh Tranh ngồi xuống, lại đại khái nhớ tới cái gì đó, quay người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ.
Vinh Tranh nhìn cũng không nhìn mà cầm tài liệu ra tiếp tục đọc. Một tiết khóa này là giới thiệu thêm một bước về duy tu sư cơ giáp, thầy giáo Mộ Dung đầy nhịp điệu nói cả một tiết nhìn ra được thầy rất thích chức nghiệp này.
Trên thực tế các chức nghiệp ở năm nhất đại học đều mời các nhân sĩ chuyên nghiệp đến giảng dạy, bọn họ cũng không phải thầy giáo đại học. Chỉ là xuất phát từ lòng nhiệt tình yêu thích với công tác mới có thể đến đây ân cần chỉ bảo, ý đồ khiến càng nhiều người lựa chọn tốt chức nghiệp. Coi như là một loại tuyên truyền.
Có mầm mống tốt, bọn họ đương nhiên muốn thu làm đồ đệ. Đồng thời trong học viện có nhân sĩ chuyên nghiệp cấp bậc cao, nhân viên nghiên cứu chuyên môn cũng là một sự cạnh tranh với nhóm thầy giáo năm nhất. Bởi vì thầy giáo đại học năm nhất có trình độ không đủ, trường học sẽ vì sự phát triển của sinh viên mà suy xét, đề nghị bọn họ lựa chọn thận trọng.
Thầy giáo Mộ Dung chính là một thầy giáo như vậy. Ông nhiệt tình yêu thích công tác duy tu sư cơ giáp này nhưng vì tuổi quá lớn, ông lại chỉ là trung cấp, nhưng tiềm lực của ông cũng không tồi, nếu có thời gian, thi đậu lấy tư cách cao cấp hoặc chuyên gia cũng không phải là chuyện xa xôi. Khi lên lớp ông toàn lực ứng phó, tận lực dùng ngôn ngữ dễ hiểu giảng giải thuật duy tu cơ giáp khi gặp chuyện thú vị, các sinh viên cũng nghe thực mê mẩn.
Tiếng chuông tan học vang lên lại không ít sinh viên tụ tập lại bên ông hỏi một chút vấn đề không hiểu, Vinh Tranh cũng đi qua.
Chỉ là hắn vừa hỏi vấn đề, sắc mặt thầy Mộ Dung liền có chút không đúng.
“Vấn đề này cũng không phải rất khó, cậu có thể đọc sách nhiều hơn, hẳn là có thể hiểu rõ." Thầy Mộ Dung như khinh thường không nhìn hắn: “Còn có, tôi nhớ rõ lần trước cậu từ chỗ tôi cầm đi mấy quyển sách, có thể trả lại không?"
Khóa học lần trước, Vinh Tranh ở chỗ thầy Mộ Dung mượn mấy quyển sách, cơ bản đã xem xong, lần này vốn cũng muốn trả lại, chỉ là thái độ của ông như có biến hóa, khiến hắn có vài phần nghi hoặc.
Gen, ở thế giới này quan trọng thế sao?
Vinh Tranh tin tưởng vững chắc đó không phải là nguyên nhân thành công hay không, thế giới tương lai có lẽ khắp nơi đều tốt, ở điểm này lại khiến người câm lặng nói không nổi. Hắn không nói nhiều liền đem mấy quyển sách đã mượn đưa qua, mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn thầy Mộ Dung đã cho tôi mượn sách, nó hỗ trợ tôi rất nhiều."
Thầy Mộ Dung đầu cũng không nâng phất tay ra hiệu hắn có thể đi, Vinh Tranh xoay người cất bước. Trở lại ký túc xá trước cửa bị dán một áp phích đùa dai, ở trên là hình của hắn cùng với đủ loại từ ngữ công kích, cái gì mà “lăn ra khỏi ĐHTH Liên Bang" linh tinh, tuy rằng không có từ ngữ ô uế nhưng dùng từ tương đương vũ nhục nhân cách.
Hắn cầm một góc tới áp phích kia kéo xuống không ngờ dán rất chắc, mất sức lớn mới lấy xuống được. Đem nó cất vào ngăn kéo, Vinh Tranh lúc này mới đăng nhập vào diễn đàn trường học.
Bên trong diễn đàn trường học, cái chủ đề kia vẫn bảo trì trạng thái đứng đầu kia đã bị đẩy đến mười trang sau, phảng phất bên trong đại học mỗi giáo sư, mỗi sinh viên đều là sứ giả chính nghĩa duy trì trật tự, bọn họ hoặc là hiếu kỳ hoặc là khinh thường, người người đều hung hăng lưu lại quan điểm của chính mình.
Có mấy đại học có ảnh hưởng rất lớn, diễn đàn ĐHTH Liên Bang mấy ngày nau lượng hội viên đăng ký vào vượt qua dĩ vãng rất nhiều. Người viết chủ đề rất cao minh, không nói chính xác Vinh Tranh trúng tuyển đại học là lừa gạt lại giữa những hàng chữ chọn những từ mang ám chỉ cường liệt. Hắn nói một câu người khác liền có thể từ ý tứ của hắn suy luận ra điều hắn muốn biểu đạt, cực giảo hoạt.
Vinh Tranh mặt không đổi sắc đem mỗi dòng, mỗi câu đều nhìn cẩn thận một lượt, cuối cùng ở góc đăng ký hội viên bên phải, chỗ tên hội viên thân mật đánh hai chữ “Vinh Tranh" vào.
Sau một lát, hắn trở lại trang chính, chọn mở chủ đề mới, đánh vào trong khung mấy dòng chữ ít ỏi——
“Tư cách trúng tuyển của tôi không có bất luận giả tạo gì, mỗi một câu nói của các người đều cấu thành xâm hại canh dự cá nhân của tôi."
“Ở phương diện quản ủy, bọn họ đang điều tra việc này với tôi, tôi tôn trọng quản ủy ĐHTH Liên Bang cũng tin họ sẽ đưa ra kết quả điều tra xác đáng."
“Thế nhưng hiện tại, Vinh Tranh tôi mạn phép không tự lượng sức mình một chút, từ giờ trở đi, mỗi một người hoài nghi thư thông báo trúng tuyển đại học của tôi có vấn đề, tôi đều sẽ coi là kẻ thù của tôi!"
“Nếu đây là chiến tranh, vậy thì khai chiến đi!"
Đánh xong dấu chấm câu cuối cùng, hắn hít sâu một hơi lại mạc danh kỳ diệu có chút nhiệt huyết sôi trào, thở nhẹ hồi phục chút đem đoạn chữ này đăng lên.
Hắn không phải phái ủy khuất cầu toàn bảo thủ cũng sẽ không đối mặt với thế tục mà thỏa hiệp. Chính phủ Liên Bang thống trị xã hội cái gọi là tiên tiến trên thực tế lại là tư tưởng bế tắc, đầu gỗ. Tín nhiệm có một người là đủ rồi. Phàm tất cả người nơi này hoài nghi hắn, hắn tội gì không trở mặt với bọn họ?
Sinh hoạt cùng là một loại phương thức chiến tranh khác! Vô pháp dùng phương pháp thông thường lúc chung sống hòa bình, vậy thì oanh oanh liệt liệt đại náo một hồi, nói cho bọn họ biết, Vinh Tranh hắn không phải những gen thiếu hụt giả khúm núm kia, tùy ý bọn họ khi dễ!
Hắn phản kích, đều luôn luôn không nương tay! Hắn làm người, cũng không bao giờ yếu đuối!
Hắn tránh ra để Phù Chính tiến vào, lại rót một cốc nước đặt lên bàn mới y ngồi xuống, có chút ngượng ngùng: “Không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ đến tìm tôi, thực ngoài dự kiến."
Phù Chính bình tĩnh, thản nhiên nói lời chân thành: “Tôi tin cậu."
“Cái gì?" Vinh Tranh giật mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại, trong lòng nóng lên, có ý hỏi lại: “Anh không thấy rõ nội dung chủ đề kia sao? Bên trong có tư liệu của tôi, trên cơ bản đều là sự thật."
“Tôi là tiên thiên gen thiếu hụt giả cũng là con riêng của Vinh gia." Vinh Tranh không chuyển mắt quan sát vẻ mặt đối phương: “Chỉ là trúng tuyển đại học này cũng là sự thật, muốn cho những người đó thất vọng."
“Tư liệu của cậu, tôi đã sớm xem qua." Phù Chính bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi lại trang trọng nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt của chính mình, cũng tin tưởng cậu."
“Huống chi, tôi không cho rằng gen thiếu hụt có thể thi đậu đại học hay không có gì khác nhau."
Vinh Tranh đến thế giới này sống lại lâu như vậy đây là lần đầu tiên có người biết hắn là tiên thiên gen thiếu hụt giả vẫn rõ ràng nói tin tưởng hắn. Hắn cũng không để ý mấy kỳ thị kia cũng chỉ cảm thấy có chút phiền phức mà thôi. Nhưng lời nói của Phù Chính vẫn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hắn kìm lòng không được mà hạ thấp giọng, cảm thấy chính mình có chút buồn cười, lại nói: “Anh cũng không sợ tôi tiếp cận anh là có ý đồ khác?"
“Cậu nói nhảm." Ánh mắt Phù Chính mang ý cười, chống lại ánh mắt hắn: “Là tôi tiếp cận cậu trước, có ý đồ khác."
Tim Vinh Tranh đột ngột nhảy bang bang, ánh mắt chuyên tình của Phù Chính rất đẹp mắt, trong con ngươi đen phản chiếu một mình thân ảnh Vinh Tranh, hắn không khỏi rung động, mỉm cười: “Cảm ơn sự tín nhiệm của anh."
Trong lòng Phù Chính động một cái, vừa muốn mở miệng, cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lúc này đây không phải khách tới thăm mà là bạn cùng phòng Kevin.Deans. Gã mở cửa phòng ra, nhìn thấy tình hình hai người đang đứng đối mặt trong phòng có chút cổ quái, không nhận ra là Phù Chính, chỉ cười ha ha: “Cậu có khách?"
Kevin vài ngày không về ký túc xá, không biết đã đi đến nơi nào chơi tự nhiên cũng không biết thân phận Vinh Tranh bị phơi bày trong diễn đàn trường học, sau đó gây ra làn sóng lớn. Gã không hề để ý ngáp một cái, ngã trên giường, mơ hồ nói: “Tôi muốn đi ngủ."
Khẩu khí đương nhiên này, Phù Chính nhìn tướng mạo của Kevin.Deans, trong mắt lóe tia hồ nghi, Vinh Tranh không phát hiện dị thường này, chỉ nhỏ giọng hỏi y: “Nơi này không tiện, chúng ta đổi chỗ khác, được không?"
Phù Chính gật đầu, Vinh Tranh thay quần áo cùng y xuống lầu, đi đến đường phủ bóng mát gần đó. Phù Chính vừa muốn mở miệng, máy liên lạc lại vang lên, y vội vàng chuyển nhận, nghe không bao lâu sắc mặt thay đổi. Vinh Tranh nhìn ra không đúng, Phù Chính chấm dứt liên lạc, cau mày nói: “Tiền tuyến bên kia xảy ra chút chuyện, tôi phải đi liên hẹ xác nhận với vài người xem phát sinh chuyện gì."
Vinh Tranh đương nhiên không thể ngăn cản, Phù Chính là quân nhân, lúc này sở dĩ quay trở lại Thủ đô tinh chỉ là vì tâm tư quấy phá của gia gia Phù Chiến, chiến sự tiền tuyến lúc đó cũng không căng thẳng. Mà nay có tình huống phát sinh, y thuận lý thành chương phải chú ý bên kia. Dù là như thế, hắn vẫn đưa người kia đến cửa bãi đỗ xe đại học.
Xe huyền phù của Phù Chính gần trong gang tấc, y dừng bước mang theo một tia không xác định hiếm thấy, thấp giọng hỏi: “Có thể cho tôi số thông tin của cậu không?"
Vinh Tranh ngẩng đầu lên, lần đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn của Phù Chính, lúc này mới phát hiện người đối diện có khả năng lai nhiều chủng tộc, hình dáng ngũ quan tương đối thâm thúy, mũi cao thẳng, con ngươi đen sâu thẳm kia nhìn hắn chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là tướng quân tay cầm đại cường quyền lại giống như người trẻ tuổi bình thường lần đầu yêu, trong ánh mắt thế nhưng mang theo vài phần thấp thỏm bất an.
Nghĩ đến một điểm này, hắn nhịn không được cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thuần túy: “Được."
Yêu đương là chuyện duy nhất không cần bất luận tư cách gì, hắn sẽ không bao giờ bạc đãi chính mình ở phương diện này. Hưởng thụ sự theo đuổi cũng không phải không thể….Còn có, hắn đối với nam nhân này cũng thập phần ý động.
Tiễn bước Phù Chính, Vinh Tranh lắc lắc máy liên lạc trong tay, tâm tình vô cùng tốt.
Thứ hai, hắn theo lẽ thường lên lớp. Chỉ là biến thành độc lai độc vãng(một mình), Tống Trưởng Tu bên kia không có tin tức, Tống Tử Võ không đến tìm hắn. Một khắc khi Vinh Tranh đi vào phòng học, các bạn học thấy hắn đều châu đầu ghé tai khe khé nói chuyện. Mà nơi hắn đi qua, cơ hồ như ôn dịch ghé thăm, mọi người lập tức lui ra một lối đi, e sợ tránh không kịp.
Thật coi hắn là chuột chạy qua đường sao? Đáy lòng Vinh Tranh cười lạnh trên mặt lại không chút biểu tình, bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi, người chung quanh đều cách ra một khoảng. Tống Tử Võ đúng khi chuông đạp bước vào lớp, theo thói quen tiện đường đi đến chỗ bên cạnh Vinh Tranh ngồi xuống, lại đại khái nhớ tới cái gì đó, quay người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ.
Vinh Tranh nhìn cũng không nhìn mà cầm tài liệu ra tiếp tục đọc. Một tiết khóa này là giới thiệu thêm một bước về duy tu sư cơ giáp, thầy giáo Mộ Dung đầy nhịp điệu nói cả một tiết nhìn ra được thầy rất thích chức nghiệp này.
Trên thực tế các chức nghiệp ở năm nhất đại học đều mời các nhân sĩ chuyên nghiệp đến giảng dạy, bọn họ cũng không phải thầy giáo đại học. Chỉ là xuất phát từ lòng nhiệt tình yêu thích với công tác mới có thể đến đây ân cần chỉ bảo, ý đồ khiến càng nhiều người lựa chọn tốt chức nghiệp. Coi như là một loại tuyên truyền.
Có mầm mống tốt, bọn họ đương nhiên muốn thu làm đồ đệ. Đồng thời trong học viện có nhân sĩ chuyên nghiệp cấp bậc cao, nhân viên nghiên cứu chuyên môn cũng là một sự cạnh tranh với nhóm thầy giáo năm nhất. Bởi vì thầy giáo đại học năm nhất có trình độ không đủ, trường học sẽ vì sự phát triển của sinh viên mà suy xét, đề nghị bọn họ lựa chọn thận trọng.
Thầy giáo Mộ Dung chính là một thầy giáo như vậy. Ông nhiệt tình yêu thích công tác duy tu sư cơ giáp này nhưng vì tuổi quá lớn, ông lại chỉ là trung cấp, nhưng tiềm lực của ông cũng không tồi, nếu có thời gian, thi đậu lấy tư cách cao cấp hoặc chuyên gia cũng không phải là chuyện xa xôi. Khi lên lớp ông toàn lực ứng phó, tận lực dùng ngôn ngữ dễ hiểu giảng giải thuật duy tu cơ giáp khi gặp chuyện thú vị, các sinh viên cũng nghe thực mê mẩn.
Tiếng chuông tan học vang lên lại không ít sinh viên tụ tập lại bên ông hỏi một chút vấn đề không hiểu, Vinh Tranh cũng đi qua.
Chỉ là hắn vừa hỏi vấn đề, sắc mặt thầy Mộ Dung liền có chút không đúng.
“Vấn đề này cũng không phải rất khó, cậu có thể đọc sách nhiều hơn, hẳn là có thể hiểu rõ." Thầy Mộ Dung như khinh thường không nhìn hắn: “Còn có, tôi nhớ rõ lần trước cậu từ chỗ tôi cầm đi mấy quyển sách, có thể trả lại không?"
Khóa học lần trước, Vinh Tranh ở chỗ thầy Mộ Dung mượn mấy quyển sách, cơ bản đã xem xong, lần này vốn cũng muốn trả lại, chỉ là thái độ của ông như có biến hóa, khiến hắn có vài phần nghi hoặc.
Gen, ở thế giới này quan trọng thế sao?
Vinh Tranh tin tưởng vững chắc đó không phải là nguyên nhân thành công hay không, thế giới tương lai có lẽ khắp nơi đều tốt, ở điểm này lại khiến người câm lặng nói không nổi. Hắn không nói nhiều liền đem mấy quyển sách đã mượn đưa qua, mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn thầy Mộ Dung đã cho tôi mượn sách, nó hỗ trợ tôi rất nhiều."
Thầy Mộ Dung đầu cũng không nâng phất tay ra hiệu hắn có thể đi, Vinh Tranh xoay người cất bước. Trở lại ký túc xá trước cửa bị dán một áp phích đùa dai, ở trên là hình của hắn cùng với đủ loại từ ngữ công kích, cái gì mà “lăn ra khỏi ĐHTH Liên Bang" linh tinh, tuy rằng không có từ ngữ ô uế nhưng dùng từ tương đương vũ nhục nhân cách.
Hắn cầm một góc tới áp phích kia kéo xuống không ngờ dán rất chắc, mất sức lớn mới lấy xuống được. Đem nó cất vào ngăn kéo, Vinh Tranh lúc này mới đăng nhập vào diễn đàn trường học.
Bên trong diễn đàn trường học, cái chủ đề kia vẫn bảo trì trạng thái đứng đầu kia đã bị đẩy đến mười trang sau, phảng phất bên trong đại học mỗi giáo sư, mỗi sinh viên đều là sứ giả chính nghĩa duy trì trật tự, bọn họ hoặc là hiếu kỳ hoặc là khinh thường, người người đều hung hăng lưu lại quan điểm của chính mình.
Có mấy đại học có ảnh hưởng rất lớn, diễn đàn ĐHTH Liên Bang mấy ngày nau lượng hội viên đăng ký vào vượt qua dĩ vãng rất nhiều. Người viết chủ đề rất cao minh, không nói chính xác Vinh Tranh trúng tuyển đại học là lừa gạt lại giữa những hàng chữ chọn những từ mang ám chỉ cường liệt. Hắn nói một câu người khác liền có thể từ ý tứ của hắn suy luận ra điều hắn muốn biểu đạt, cực giảo hoạt.
Vinh Tranh mặt không đổi sắc đem mỗi dòng, mỗi câu đều nhìn cẩn thận một lượt, cuối cùng ở góc đăng ký hội viên bên phải, chỗ tên hội viên thân mật đánh hai chữ “Vinh Tranh" vào.
Sau một lát, hắn trở lại trang chính, chọn mở chủ đề mới, đánh vào trong khung mấy dòng chữ ít ỏi——
“Tư cách trúng tuyển của tôi không có bất luận giả tạo gì, mỗi một câu nói của các người đều cấu thành xâm hại canh dự cá nhân của tôi."
“Ở phương diện quản ủy, bọn họ đang điều tra việc này với tôi, tôi tôn trọng quản ủy ĐHTH Liên Bang cũng tin họ sẽ đưa ra kết quả điều tra xác đáng."
“Thế nhưng hiện tại, Vinh Tranh tôi mạn phép không tự lượng sức mình một chút, từ giờ trở đi, mỗi một người hoài nghi thư thông báo trúng tuyển đại học của tôi có vấn đề, tôi đều sẽ coi là kẻ thù của tôi!"
“Nếu đây là chiến tranh, vậy thì khai chiến đi!"
Đánh xong dấu chấm câu cuối cùng, hắn hít sâu một hơi lại mạc danh kỳ diệu có chút nhiệt huyết sôi trào, thở nhẹ hồi phục chút đem đoạn chữ này đăng lên.
Hắn không phải phái ủy khuất cầu toàn bảo thủ cũng sẽ không đối mặt với thế tục mà thỏa hiệp. Chính phủ Liên Bang thống trị xã hội cái gọi là tiên tiến trên thực tế lại là tư tưởng bế tắc, đầu gỗ. Tín nhiệm có một người là đủ rồi. Phàm tất cả người nơi này hoài nghi hắn, hắn tội gì không trở mặt với bọn họ?
Sinh hoạt cùng là một loại phương thức chiến tranh khác! Vô pháp dùng phương pháp thông thường lúc chung sống hòa bình, vậy thì oanh oanh liệt liệt đại náo một hồi, nói cho bọn họ biết, Vinh Tranh hắn không phải những gen thiếu hụt giả khúm núm kia, tùy ý bọn họ khi dễ!
Hắn phản kích, đều luôn luôn không nương tay! Hắn làm người, cũng không bao giờ yếu đuối!
Tác giả :
Cố Trường Miên