Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 55: Nàng lần đầu tiên chủ động hôn hắn
“A a, không đi, đánh chết ta cũng không đi, vương phủ có ăn có uống, ta ở bên ngoài nhất định thành ăn mày, A a……" Tra Tiểu Tân giống như đứa bé hai tay ôm lấy hắn, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên y phục hắn.
Thấy nàng đau lòng, lời nói lại có tính trẻ con, trái tim Lâu Lan mềm mại tan ra, hai tay ôm mặt nàng nhìn chăm chú: “Hỏi lại lần cuối, ngươi đi, hay là không đi."
Tra Tiểu Tân dùng sức hít lỗ mũi, giọng nói kiên định: “Không đi!"
Hắn nhìn nàng thật lâu thản nhiên nở nụ cười, chỉ thoáng qua, hai má giống như xuân hoa nở rộ, xinh đẹp mê hoặc người.
Tra Tiểu Tân nhìn đến ngây ngốc, nhẹ nhàng nhón mũi chân, dò xét cẩn thận hôn lên môi của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, đại não lại giống như bị đánh mạnh vào, tim đập như hươu chạy, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, móng tay cũng đâm vào.
Ngực Lâu Lan căng thẳng, nheo mắt nhìn gương mặt mềm mại của nàng còn môi đỏ hồng cũng rất đẹp, môi nóng rực, vừa rồi nàng lại chủ động hôn mình, chưa bao giờ hạnh phúc tràn ngập như thế, hắn giống như đang xúc động nhìn nàng quên cả hôn lại.
“A, sắp hôn mê……" Máu toàn thân chuyển động ngược dòng sinh ra choáng váng mãnh liệt, Tra Tiểu Tân rốt cục nhịn không được ôm đầu xỉu trong lòng hắn. Hắn ôm lấy nàng, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy lạc thú.
Hừng đông ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mỏng manh rọi vào, chiếu vào gương mặt Tra Tiểu Tân, nóng nóng, nàng nhăn nhíu mặt mày, nghiêng mặt nhìn xung quanh, bên trong không có một bóng người, nàng vội ngồi dậy nhìn chung quanh phòng trong, cũng là trống rỗng!
“Hắn lại đi rồi……"
Miệng lẩm bẩm, trong lòng nảy sinh một cảm giác mất mát nói không nên lời, nàng chống hai má ngây ngốc nhìn chim sẻ đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, cho đến chúng nó giương cánh bay đi.
“Muội muội, hôm nay ánh nắng mặt trời thật tốt, chúng ta ra ngoài phơi nắng đi." Thu Dung mặc áo lam cả người hoạt bát, thùy mị dịu dàng.
Suy nghĩ bị cắt đứt, Tra Tiểu Tân nén lại cảm giác trong lòng miễn cưỡng cười: “Được ạ."
Khu vườn mùa thu, trên hồ nước trôi nổi nhiều phiến lá vàng, hồ nước trong suốt, bị ánh mặt trời chiếu vào phản xạ hào quang chói mắt.
Bầu trời như ngọc bích, cuối thu không khí thoáng mát.
Tra Tiểu Tân và Thu Dung ngồi ở nhà thuỷ tạ nhìn phong cảnh, thưởng thức đồ ăn ngon, rất hài lòng.
“Hôm nay nghe Vương gia nói sau này bãi bỏ lệnh cấm đối với muội còn có thể tùy ý dạo chơi, tỷ lập tức đến tìm muội! Với lại mấy ngày nay đang bận trang trí lại, không bằng ngày khác muội muội cùng tỷ đi dạo một chút?" Thu Dung hăng hái tràn trề.
“Ơ " Tra Tiểu Tân lơ đãng đáp lại, từ khi ra ngoài đến bây giờ nàng vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ.
Thấy nàng đau lòng, lời nói lại có tính trẻ con, trái tim Lâu Lan mềm mại tan ra, hai tay ôm mặt nàng nhìn chăm chú: “Hỏi lại lần cuối, ngươi đi, hay là không đi."
Tra Tiểu Tân dùng sức hít lỗ mũi, giọng nói kiên định: “Không đi!"
Hắn nhìn nàng thật lâu thản nhiên nở nụ cười, chỉ thoáng qua, hai má giống như xuân hoa nở rộ, xinh đẹp mê hoặc người.
Tra Tiểu Tân nhìn đến ngây ngốc, nhẹ nhàng nhón mũi chân, dò xét cẩn thận hôn lên môi của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, đại não lại giống như bị đánh mạnh vào, tim đập như hươu chạy, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, móng tay cũng đâm vào.
Ngực Lâu Lan căng thẳng, nheo mắt nhìn gương mặt mềm mại của nàng còn môi đỏ hồng cũng rất đẹp, môi nóng rực, vừa rồi nàng lại chủ động hôn mình, chưa bao giờ hạnh phúc tràn ngập như thế, hắn giống như đang xúc động nhìn nàng quên cả hôn lại.
“A, sắp hôn mê……" Máu toàn thân chuyển động ngược dòng sinh ra choáng váng mãnh liệt, Tra Tiểu Tân rốt cục nhịn không được ôm đầu xỉu trong lòng hắn. Hắn ôm lấy nàng, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy lạc thú.
Hừng đông ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mỏng manh rọi vào, chiếu vào gương mặt Tra Tiểu Tân, nóng nóng, nàng nhăn nhíu mặt mày, nghiêng mặt nhìn xung quanh, bên trong không có một bóng người, nàng vội ngồi dậy nhìn chung quanh phòng trong, cũng là trống rỗng!
“Hắn lại đi rồi……"
Miệng lẩm bẩm, trong lòng nảy sinh một cảm giác mất mát nói không nên lời, nàng chống hai má ngây ngốc nhìn chim sẻ đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ, cho đến chúng nó giương cánh bay đi.
“Muội muội, hôm nay ánh nắng mặt trời thật tốt, chúng ta ra ngoài phơi nắng đi." Thu Dung mặc áo lam cả người hoạt bát, thùy mị dịu dàng.
Suy nghĩ bị cắt đứt, Tra Tiểu Tân nén lại cảm giác trong lòng miễn cưỡng cười: “Được ạ."
Khu vườn mùa thu, trên hồ nước trôi nổi nhiều phiến lá vàng, hồ nước trong suốt, bị ánh mặt trời chiếu vào phản xạ hào quang chói mắt.
Bầu trời như ngọc bích, cuối thu không khí thoáng mát.
Tra Tiểu Tân và Thu Dung ngồi ở nhà thuỷ tạ nhìn phong cảnh, thưởng thức đồ ăn ngon, rất hài lòng.
“Hôm nay nghe Vương gia nói sau này bãi bỏ lệnh cấm đối với muội còn có thể tùy ý dạo chơi, tỷ lập tức đến tìm muội! Với lại mấy ngày nay đang bận trang trí lại, không bằng ngày khác muội muội cùng tỷ đi dạo một chút?" Thu Dung hăng hái tràn trề.
“Ơ " Tra Tiểu Tân lơ đãng đáp lại, từ khi ra ngoài đến bây giờ nàng vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ.
Tác giả :
Phù Dung Gia