Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 34: Tiểu Tân coi trọng chiếc vòng ngọc
Gia Luật Hằng không ngờ tới nàng trả lời như vậy, ý nghĩ rất tinh tế, chỉ cảm thấy lời nói này tuy rằng nghe giống bình thường nhưng lại hàm chứa nhiều triết lý thâm sâu, thích thú nhìn về phía chân trời, khuyết như máu, đậm như lửa, tựa như một chú ngựa mạnh mẽ chạy như điên về nơi bao la hùng vĩ, rất háo hức. Tâm hơi chấn động, hắn sao lại không phát hiện thì ra chiều tà cũng có thể rung động lòng người như vậy.
“Ô! Cái này là vòng ngọc sao? Thật xinh đẹp nha!" Tra Tiểu Tân chạy đến trước một gian hàng nhỏ vui vẻ nói, cầm lấy vòng ngọc xanh biếc quan sát tinh tế, vòng ngọc trong sáng đeo vào cánh tay trắng nõn, cơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ngược lên vòng ngọc trong suốt. Gia Luật Hằng vẫn lòng như có như không biến động, bình tĩnh lại, mắt không biết là đang nhìn tay nàng hay nhìn ngọc.
Người bán hàng thấy nàng yêu thích không buông tay vội vàng khen nói: “Cô nương mang vòng ngọc này rất đẹp nha! Không bằng mua đi?"
Tra Tiểu Tân vẫn chưa để ý đến hắn, mà lăn qua lăn lại vòng ngọc trong tay, trong mắt không giấu được ý thích, Gia Luật Hằng thấy nàng là một tiểu nữ ngây thơ khả ái, liền nhìn người bán hàng hỏi: “Bao nhiêu bạc?"
“Mười hai" Người bán hàng mở to mắt trả lời.
Khi Gia Luật Hằng đưa tay để lấy ngân lượng trong áo thì Tra Tiểu Tân lại trả vòng ngọc lại cho người bán hàng, mỉm cười nói: “Chúng ta đi."
Người bán hàng và Gia Luật Hằng đều ngẩn người, cùng kêu lên: “Không mua sao?!"
“Vâng, không mua." Tra Tiểu Tân nhún vai nghịch ngợm le lưỡi.
“Tại sao?" Gia Luật Hằng nghĩ là nàng cố ý làm như vậy, nụ cười trong mắt tan biến, nữ nhân này quả nhiên là dối trá vô cùng, rõ ràng rất thích, nhưng khi mua cho nàng thì nàng lại không cần! Chẳng lẽ nữ tử khắp thiên hạ đều thích bên ngoài một mặt sau lưng lại một mặt sao? Muốn đợi người bán hàng đi đợi hắn lặng lẽ mua cho nàng? Hừ! Hắn sẽ không như thế!
Tra Tiểu Tân nhìn hắn như nhìn quái vật, nhíu mày nói: “Thích là thích, nhận được là nhận được, không giống nhau nha" Nói xong lại lấy vòng ngọc kia giơ lên trước mặt hắn, nghiêm giọng nói: “Mặc dù ta rất thích vòng ngọc, nhưng ta chưa từng có thói quen mang cái này, hơn nữa ta bình thường cẩu thả, cho dù mua về nhất định vài ngày sau ta không cẩn thận va chạm sẽ làm vỡ ngay, cần làm gì? Không bằng để lại cho người thích hợp yêu quý chúng."
“……" Gia Luật Hằng nghe xong nhìn nàng sâu sắc, ánh mắt sáng lên trong đêm tối, nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại nhìn thấu mọi việc, giọng điệu vừa rồi rất quân tử giúp người hiểu ý, không chút làm ra vẻ, ngày thường cười hi ha, không giống làm bộ chút nào, nhìn thân ảnh nàng rời đi trong lòng tự hỏi, nàng rốt cuộc là người như thế nào?
“Công tử, vòng ngọc tay?" Người bán hàng ôm tia ảo tưởng cuối cùng hỏi.
“Không cần, cám ơn." Gia Luật Hằng lễ phép trả lời, sau đó đuổi theo bóng dáng xinh đẹp kia.
Buổi tối, ánh trăng chiếu lên bàn đá xanh, hai bóng dáng bị kéo thật dài, một cao nhất thấp.
“Woa, không nghĩ tới mười lượng bạc có thể ăn nhiều món ăn như vậy! No chết ta a!" Tra Tiểu Tân vỗ cái bụng tròn tròn thở dài nói, một đôi mắt đen sáng trong suốt, tràn đầy nụ cười.
“Ô! Cái này là vòng ngọc sao? Thật xinh đẹp nha!" Tra Tiểu Tân chạy đến trước một gian hàng nhỏ vui vẻ nói, cầm lấy vòng ngọc xanh biếc quan sát tinh tế, vòng ngọc trong sáng đeo vào cánh tay trắng nõn, cơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ngược lên vòng ngọc trong suốt. Gia Luật Hằng vẫn lòng như có như không biến động, bình tĩnh lại, mắt không biết là đang nhìn tay nàng hay nhìn ngọc.
Người bán hàng thấy nàng yêu thích không buông tay vội vàng khen nói: “Cô nương mang vòng ngọc này rất đẹp nha! Không bằng mua đi?"
Tra Tiểu Tân vẫn chưa để ý đến hắn, mà lăn qua lăn lại vòng ngọc trong tay, trong mắt không giấu được ý thích, Gia Luật Hằng thấy nàng là một tiểu nữ ngây thơ khả ái, liền nhìn người bán hàng hỏi: “Bao nhiêu bạc?"
“Mười hai" Người bán hàng mở to mắt trả lời.
Khi Gia Luật Hằng đưa tay để lấy ngân lượng trong áo thì Tra Tiểu Tân lại trả vòng ngọc lại cho người bán hàng, mỉm cười nói: “Chúng ta đi."
Người bán hàng và Gia Luật Hằng đều ngẩn người, cùng kêu lên: “Không mua sao?!"
“Vâng, không mua." Tra Tiểu Tân nhún vai nghịch ngợm le lưỡi.
“Tại sao?" Gia Luật Hằng nghĩ là nàng cố ý làm như vậy, nụ cười trong mắt tan biến, nữ nhân này quả nhiên là dối trá vô cùng, rõ ràng rất thích, nhưng khi mua cho nàng thì nàng lại không cần! Chẳng lẽ nữ tử khắp thiên hạ đều thích bên ngoài một mặt sau lưng lại một mặt sao? Muốn đợi người bán hàng đi đợi hắn lặng lẽ mua cho nàng? Hừ! Hắn sẽ không như thế!
Tra Tiểu Tân nhìn hắn như nhìn quái vật, nhíu mày nói: “Thích là thích, nhận được là nhận được, không giống nhau nha" Nói xong lại lấy vòng ngọc kia giơ lên trước mặt hắn, nghiêm giọng nói: “Mặc dù ta rất thích vòng ngọc, nhưng ta chưa từng có thói quen mang cái này, hơn nữa ta bình thường cẩu thả, cho dù mua về nhất định vài ngày sau ta không cẩn thận va chạm sẽ làm vỡ ngay, cần làm gì? Không bằng để lại cho người thích hợp yêu quý chúng."
“……" Gia Luật Hằng nghe xong nhìn nàng sâu sắc, ánh mắt sáng lên trong đêm tối, nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại nhìn thấu mọi việc, giọng điệu vừa rồi rất quân tử giúp người hiểu ý, không chút làm ra vẻ, ngày thường cười hi ha, không giống làm bộ chút nào, nhìn thân ảnh nàng rời đi trong lòng tự hỏi, nàng rốt cuộc là người như thế nào?
“Công tử, vòng ngọc tay?" Người bán hàng ôm tia ảo tưởng cuối cùng hỏi.
“Không cần, cám ơn." Gia Luật Hằng lễ phép trả lời, sau đó đuổi theo bóng dáng xinh đẹp kia.
Buổi tối, ánh trăng chiếu lên bàn đá xanh, hai bóng dáng bị kéo thật dài, một cao nhất thấp.
“Woa, không nghĩ tới mười lượng bạc có thể ăn nhiều món ăn như vậy! No chết ta a!" Tra Tiểu Tân vỗ cái bụng tròn tròn thở dài nói, một đôi mắt đen sáng trong suốt, tràn đầy nụ cười.
Tác giả :
Phù Dung Gia