Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 199: Tiểu Tân uống thuốc nạo thai
Tra Tiểu Tân mở miệng muốn nói cái gì lại không thể nói, chỉ cảm thấy bụng quặn đau, huyết sắc trên mặt rõ ràng rút đi chỉ còn trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, thân thể nhanh chóng lạnh như khối băng.
“Tiểu Tân, muội làm sao vậy? !" Tô Tiểu Lê nhanh chóng khóc thành tiếng.
Sắc mặt Lâu Lan u ám lạnh lùng quét thức ăn trên bàn,ánh mặt lạnh thấu xương kia làm cho tất cả thị nữ đều sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, khi hắn nhìn đến Hoa Nguyệt thời điểm, sắc mặt Hoa Nguyệt càng thêm khó coi, không ngừng lắc đầu: “Không, không phải là thiếp…"
Trong lòng không ngừng run rẩy, tim Lâu Lan quả thực muốn theo từng phút từng giây mà trằn trọc nghiền nát ! ! ! Ôm nhẹ Tiểu Tân không ngừng dỗ , bệnh nàng hắn chưa từng thấy qua cho nên không dám lộn xộn, phải chờ tới thái y đến.
“Là nàng đó! Nhất định là nàng!" Tô Tiểu Lê khóc một hồi lâu bỗng nhiên oán hận nhìn sang Hoa nguyệt đang khẩn trương, khí thế giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nàng.
Thân thể Hoa nguyệt run lên, lập tức phản bác: “Không phải ta!"
“Chính là nàng! Nàng ghen tị Tiểu Tân! Nàng hận muội ấy! Nếu không phải thì tại sao muội ấy gấp nấm cho ngươi ăn ngươi nói không cần!" Tô Tiểu Lê càng nói càng phẫn nộ, dùng tay lau nước mắt.
Hoa Nguyệt muốn giải thích nhưng mà nhìn thấy ánh mắt không có độ ấm của Lâu Lan nhất thời hoảng hốt, tim đập loạn,khi đó trong tay áo bỗng nhiên rơi ra một bao thuốc,Tô Tiểu Lê nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy, ngay sau đó chửi ầm lên: “Ngươi này độc phụ! Tiểu Tân đối với ngươi tốt như vậy ngươi vì sao muốn hại nàng! Vì sao!" Phẫn nộ kia làm mọi người thiếu chút nửa không ngăn được.
Lâu Lan lạnh lùng nhìn màn trước mắt bên tai không ngừng truyền đến tiếng Hoa Nguyệt biện giải thích và tiếng thoá mạ của Tô Tiểu Lê, giờ phút này, trong long hắn lại thật bình tĩnh, lạnh lùng ngước Hoa Nguyệt rơi lệ đầy mặt, vô tình phun ra một câu: “Đưa nàng ấy ra khỏi Lâu phủ, về sau không dể bổn vương nhìn thấy nàng." Mấy ngày nay thay đổi của nàng hắn đều thấy, vốn muốn chờ Tiểu Tân sinh cục cưng sau chính thức hưu nàng, để nàng một lần nữa có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng mà hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, phụ thân nàng đã dạy hắn từ nhỏ,đối hắn có ý nghĩa rất lớn, mà nàng theo hắn bốn năm, lúc này đây, xem như không ai nợ ai.
“Vương gia! Vương gia!" Hoa Nguyệt thương tâm khóc, lại bị hạ nhân kéo ra bên ngoài,y phục hoa mỹ trên người bị rối loạn, trang dung cũng khóc lem hết, nàng lần lượt giải thích : “Vương gia! Chàng tin tưởng thiếp! Thật sự không phải là tiếp!" Tuy rằng bị Thu Dung châm ngòi nhưng mà nàng vẫn là đè nén quyết tâm không nên có cảm xúc hận thù, thuốc kia còn ở trên người, nàng cũng không có hạ, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy! !
Vô luận nàng khóc thế nào Lâu Lan nhìn cũng không nhìn nàng một cái,mắt hắn từ đầu tới cuối đều không rời đi Tiểu Tân, tim một chút chết đi, đau nhất không phải là bị người yêu đuổi ra đi, mà là bị hắn hiểu lầm.
Lâu Lan, ta thật sự yêu ngươi quá sâu sắc, ta không nghĩ bị ngươi cho mình là loại người đó.
“Thật không nghĩ tới Tiểu Tân tỷ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại đối với nàng!" Vài hạ nhân dùng sức đem nàng đẩy ra phủ căm giận nói, sau đó rời đi.
Hoa Nguyệt ngã ngồi trên nền tuyết trắng, hai mắt dại ra, mười ngón thật sâu kháp nhập tuyết đông lạnh, tất cả vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến nàng muốn nhìn hắn một cái cũng không kịp.
Nhiều người trên đường đi qua thỉnh thoảng nhìn nàng nghị luận, nội dung đại để chính là vì sao Lâu phủ lại để thê thiếp như thế.
Môi nữ nhân run run không thể tin phun ra vài chữ: “Thu Dung."
Nghe được nàng kêu bản thân Thu Dung chỉ là lạnh lùng cười, trên mặt không hề dịu dàng, phảng phất thưởng thức một con cẩu không có đường về. Nàng chẳng qua là mượn đao giết người, tuy rằng mục tiêu chính của nàng là Tra Tiểu Tân, nhưng mà nàng cũng không quên năm đó Hoa Nguyệt đối nàng như thế nào, tất cả nàng sẽ diệt trừ! ! !
Hoa Nguyệt lảo đảo đứng lên, nhìn nữ tử nhu ngược trước mắt trong lòng hiểu rõ một chút, thần sắc phẩn nộ trở nên bình tĩnh, cười tự giễu: “Ta cả đời làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng như thế." Nàng không hận nàng, thật sự không hận…..
Giờ khắc này, trong lòng nàng không có hận, không có hận, chỉ có tĩnh.
Lông mày của Thu Dung nhếch lên,có chút không vui.
Hoa Nguyệt nghiêng ngả rời đi khỏi Lâu phủ, một mình đi trên đường vắng vẻ, bóng dáng cô tịch.
Trận tuyết này, rơi lien tục nhiều ngày không có khuynh hướng ngừng,tuyết động trên mặt đất lúc đi qua in dấu chân thật sâu, mặt trên hồ nước cũng đóng băng thật dày ,tất cả vắng lặng.
Toàn bộ Lâu phủ, lúc trước náo nhiệt giờ biến thành thanh lãnh.
Sau khi nàng trúng độc Lâu Lan mời tất cả danh y Kỳ quốc, trải qua nửa tháng thai nhi của Tra Tiểu Tân cuối cùng có thể bảo vệ nhưng mà thái y lo lắng, vì lúc nàng trúng độc chảy máu khá nhiều, đến lúc sinh nếu có xuất huyết gặp nguy hiểm. Đến lúc đó hoặc là giữ mẹ, hoặc là giữ tiểu hài tử.
Nhìn Tra Tiểu Tân nằm ở trên giường sắc mặt gần như trong suốt,con ngươi Lâu Lan đầy tơ máu, khóe mắt còn có nhàn nhạt vòng đen, mấy ngày nay hắn luôn canh giữ ở bên người nàng, làm sao có thể ngủ ngon.
“Vương gia, ngài đi nghỉ ngơi đi, để hạ nhân chăm sóc Tiểu Tân." Tô Tiểu Lê đứng ở một bên mở miệng khuyên nhủ, tay thỉnh thoảng lau nước mắt, trong khoảng thời gian nàng cũng rất cực nhọc cả ngày cả đêm đều ở chỗ này, chẳng qua là đa số thời gian là vương gia ở trong này, hắn cũng rất mỏi mệt .
Lâu Lan không có đáp lại bà chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tra Tiểu Tân đặt ở bên môi khẽ hôn, chăm chú nhìn dung nhan của nàng,trong miệng lẩm bẩm nói: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta, còn có nàng."
Tra Tiểu Tân ngủ say giống như người thực vật, thái y nói độc này làm cho thân thể người ta tê liệt nhưng ý thức thanh tỉnh, chẳng qua là có cái gì muốn nói lại không thể nói thôi.
“Ta rất nhanh sẽ trở về, nàng ở nhà chờ ta." Hắn kiên định đưa lời thề, hắn hôn ở trên môi nàng thật sâu, con ngươi dịu dàng, độc này chỉ có thần y ở rừng trúc tuyết sơn mới có thể giải dược , hắn nhất định phải tự mình đi tìm thuốc giải cho Tiểu Tân, hắn không muốn nàng cứ ngủ say như vậy.
Hôn nàng thật sâu sau sau đó chăm chú nhìn vài lần cho đến dáng vẻ của nàng khắc sâu vào trong mắt Lâu Lan mới lưu luyến không rời đứng lên,nhìn Tô Tiểu Lê nghiêm cẩn nói: “Bổn vương muốn ra ngoài tìm thuốc giải, trong khoảng thời gian này ngươi canh giữ ở bên người vương phi chăm sóc nàng thật tốt, ngàn vạn không nên cho người lạ tiếp cận nàng."
“Tiểu Tân, muội làm sao vậy? !" Tô Tiểu Lê nhanh chóng khóc thành tiếng.
Sắc mặt Lâu Lan u ám lạnh lùng quét thức ăn trên bàn,ánh mặt lạnh thấu xương kia làm cho tất cả thị nữ đều sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, khi hắn nhìn đến Hoa Nguyệt thời điểm, sắc mặt Hoa Nguyệt càng thêm khó coi, không ngừng lắc đầu: “Không, không phải là thiếp…"
Trong lòng không ngừng run rẩy, tim Lâu Lan quả thực muốn theo từng phút từng giây mà trằn trọc nghiền nát ! ! ! Ôm nhẹ Tiểu Tân không ngừng dỗ , bệnh nàng hắn chưa từng thấy qua cho nên không dám lộn xộn, phải chờ tới thái y đến.
“Là nàng đó! Nhất định là nàng!" Tô Tiểu Lê khóc một hồi lâu bỗng nhiên oán hận nhìn sang Hoa nguyệt đang khẩn trương, khí thế giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nàng.
Thân thể Hoa nguyệt run lên, lập tức phản bác: “Không phải ta!"
“Chính là nàng! Nàng ghen tị Tiểu Tân! Nàng hận muội ấy! Nếu không phải thì tại sao muội ấy gấp nấm cho ngươi ăn ngươi nói không cần!" Tô Tiểu Lê càng nói càng phẫn nộ, dùng tay lau nước mắt.
Hoa Nguyệt muốn giải thích nhưng mà nhìn thấy ánh mắt không có độ ấm của Lâu Lan nhất thời hoảng hốt, tim đập loạn,khi đó trong tay áo bỗng nhiên rơi ra một bao thuốc,Tô Tiểu Lê nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy, ngay sau đó chửi ầm lên: “Ngươi này độc phụ! Tiểu Tân đối với ngươi tốt như vậy ngươi vì sao muốn hại nàng! Vì sao!" Phẫn nộ kia làm mọi người thiếu chút nửa không ngăn được.
Lâu Lan lạnh lùng nhìn màn trước mắt bên tai không ngừng truyền đến tiếng Hoa Nguyệt biện giải thích và tiếng thoá mạ của Tô Tiểu Lê, giờ phút này, trong long hắn lại thật bình tĩnh, lạnh lùng ngước Hoa Nguyệt rơi lệ đầy mặt, vô tình phun ra một câu: “Đưa nàng ấy ra khỏi Lâu phủ, về sau không dể bổn vương nhìn thấy nàng." Mấy ngày nay thay đổi của nàng hắn đều thấy, vốn muốn chờ Tiểu Tân sinh cục cưng sau chính thức hưu nàng, để nàng một lần nữa có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng mà hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, phụ thân nàng đã dạy hắn từ nhỏ,đối hắn có ý nghĩa rất lớn, mà nàng theo hắn bốn năm, lúc này đây, xem như không ai nợ ai.
“Vương gia! Vương gia!" Hoa Nguyệt thương tâm khóc, lại bị hạ nhân kéo ra bên ngoài,y phục hoa mỹ trên người bị rối loạn, trang dung cũng khóc lem hết, nàng lần lượt giải thích : “Vương gia! Chàng tin tưởng thiếp! Thật sự không phải là tiếp!" Tuy rằng bị Thu Dung châm ngòi nhưng mà nàng vẫn là đè nén quyết tâm không nên có cảm xúc hận thù, thuốc kia còn ở trên người, nàng cũng không có hạ, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy! !
Vô luận nàng khóc thế nào Lâu Lan nhìn cũng không nhìn nàng một cái,mắt hắn từ đầu tới cuối đều không rời đi Tiểu Tân, tim một chút chết đi, đau nhất không phải là bị người yêu đuổi ra đi, mà là bị hắn hiểu lầm.
Lâu Lan, ta thật sự yêu ngươi quá sâu sắc, ta không nghĩ bị ngươi cho mình là loại người đó.
“Thật không nghĩ tới Tiểu Tân tỷ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại đối với nàng!" Vài hạ nhân dùng sức đem nàng đẩy ra phủ căm giận nói, sau đó rời đi.
Hoa Nguyệt ngã ngồi trên nền tuyết trắng, hai mắt dại ra, mười ngón thật sâu kháp nhập tuyết đông lạnh, tất cả vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến nàng muốn nhìn hắn một cái cũng không kịp.
Nhiều người trên đường đi qua thỉnh thoảng nhìn nàng nghị luận, nội dung đại để chính là vì sao Lâu phủ lại để thê thiếp như thế.
Môi nữ nhân run run không thể tin phun ra vài chữ: “Thu Dung."
Nghe được nàng kêu bản thân Thu Dung chỉ là lạnh lùng cười, trên mặt không hề dịu dàng, phảng phất thưởng thức một con cẩu không có đường về. Nàng chẳng qua là mượn đao giết người, tuy rằng mục tiêu chính của nàng là Tra Tiểu Tân, nhưng mà nàng cũng không quên năm đó Hoa Nguyệt đối nàng như thế nào, tất cả nàng sẽ diệt trừ! ! !
Hoa Nguyệt lảo đảo đứng lên, nhìn nữ tử nhu ngược trước mắt trong lòng hiểu rõ một chút, thần sắc phẩn nộ trở nên bình tĩnh, cười tự giễu: “Ta cả đời làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng như thế." Nàng không hận nàng, thật sự không hận…..
Giờ khắc này, trong lòng nàng không có hận, không có hận, chỉ có tĩnh.
Lông mày của Thu Dung nhếch lên,có chút không vui.
Hoa Nguyệt nghiêng ngả rời đi khỏi Lâu phủ, một mình đi trên đường vắng vẻ, bóng dáng cô tịch.
Trận tuyết này, rơi lien tục nhiều ngày không có khuynh hướng ngừng,tuyết động trên mặt đất lúc đi qua in dấu chân thật sâu, mặt trên hồ nước cũng đóng băng thật dày ,tất cả vắng lặng.
Toàn bộ Lâu phủ, lúc trước náo nhiệt giờ biến thành thanh lãnh.
Sau khi nàng trúng độc Lâu Lan mời tất cả danh y Kỳ quốc, trải qua nửa tháng thai nhi của Tra Tiểu Tân cuối cùng có thể bảo vệ nhưng mà thái y lo lắng, vì lúc nàng trúng độc chảy máu khá nhiều, đến lúc sinh nếu có xuất huyết gặp nguy hiểm. Đến lúc đó hoặc là giữ mẹ, hoặc là giữ tiểu hài tử.
Nhìn Tra Tiểu Tân nằm ở trên giường sắc mặt gần như trong suốt,con ngươi Lâu Lan đầy tơ máu, khóe mắt còn có nhàn nhạt vòng đen, mấy ngày nay hắn luôn canh giữ ở bên người nàng, làm sao có thể ngủ ngon.
“Vương gia, ngài đi nghỉ ngơi đi, để hạ nhân chăm sóc Tiểu Tân." Tô Tiểu Lê đứng ở một bên mở miệng khuyên nhủ, tay thỉnh thoảng lau nước mắt, trong khoảng thời gian nàng cũng rất cực nhọc cả ngày cả đêm đều ở chỗ này, chẳng qua là đa số thời gian là vương gia ở trong này, hắn cũng rất mỏi mệt .
Lâu Lan không có đáp lại bà chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tra Tiểu Tân đặt ở bên môi khẽ hôn, chăm chú nhìn dung nhan của nàng,trong miệng lẩm bẩm nói: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta, còn có nàng."
Tra Tiểu Tân ngủ say giống như người thực vật, thái y nói độc này làm cho thân thể người ta tê liệt nhưng ý thức thanh tỉnh, chẳng qua là có cái gì muốn nói lại không thể nói thôi.
“Ta rất nhanh sẽ trở về, nàng ở nhà chờ ta." Hắn kiên định đưa lời thề, hắn hôn ở trên môi nàng thật sâu, con ngươi dịu dàng, độc này chỉ có thần y ở rừng trúc tuyết sơn mới có thể giải dược , hắn nhất định phải tự mình đi tìm thuốc giải cho Tiểu Tân, hắn không muốn nàng cứ ngủ say như vậy.
Hôn nàng thật sâu sau sau đó chăm chú nhìn vài lần cho đến dáng vẻ của nàng khắc sâu vào trong mắt Lâu Lan mới lưu luyến không rời đứng lên,nhìn Tô Tiểu Lê nghiêm cẩn nói: “Bổn vương muốn ra ngoài tìm thuốc giải, trong khoảng thời gian này ngươi canh giữ ở bên người vương phi chăm sóc nàng thật tốt, ngàn vạn không nên cho người lạ tiếp cận nàng."
Tác giả :
Phù Dung Gia