Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 167: Gia Luật Hằng nổi giận
“Gia Luật vương tử! Đi! Ngài mau đi! Chúng ta đều bị vây quanh trúng kế của Lâu Lan vương.Nếu không đi toàn quân bị diệt! Đi mau!" Người đàn ông vạm vỡ không ngừng liều mạng chống cự binh lính chung quanh,vừa quay đầu nhìn sắc mặt rất khó xem của Gia Luật Hằng nói.
Nhìn binh lính dưới kiếm từ từ té xuống,Gia Luật Hằng có cảm giác bản thân xúc động! Hắn lại có thể bị một thành trống rỗng không người thành làm cho! ! ! Phải ở bên ngoài thành đợi vẻn vẹn năm canh giờ mới công tiến vào!Giúp cho đối phương có thời gian cùng viện binh hợp lại phản công! Lúc này sắc mặt hắn túc tràn đầy sát khí, chung quanh lại truyền đến khác vài tiếng la lên.
“Gia Luật Vương tử! Đi a! Đi mau!"
“Ngài là hy vọng về sau của Ấp quốc chúng ta!"
“Đi!"
Lúc quay đầu sắp đặt bọn họ bị trúng kiếm, bị chặt đầu bị chém, một trận tinh phong huyết vũ ruột thịt tóe ra, Gia Luật Hằng cố nén máu nổi giận trong cơ thể đang kêu gào,giục ngựa lao ra giết chóc, ba mươi vạn đại quân bên người chỉ còn lại có mấy ngàn tên đi theo bảo vệ hắn,mỗi một bước chân hắn đều quay đầu liếc mắt một cái, tận mắt thấy các huynh đệ đã cùng bản thân vào sa trường đối địch chết ở dưới kiếm đối phương, con ngươi tối đen bị huyết sắc che kín, tầng tầng tàn ác.
Lâu Lan, ta sẽ không bỏ qua ngươi, sẽ không!
Trận chiến này thắng không uổng tâm tư, trước sau trái phải bao bọc làm đối phương thất kinh, quân lính tan rã, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt. Tra Tiểu Tân đứng ở cửa thành dùng sức vung cờ cho tất cả binh lính sở biết phương hướng.Lúc này,trời còn chưa sáng, phía chân trời u ám một vòng lãnh nguyệt khuynh chiếu vào gương mặt trái xoan trắng nõn của nàng, một đôi con ngươi rạng rỡ có thần, kiên định dũng cảm.
“Giết!"
“Vâng!"
Bọn lính trên chiến trường tràn ngập nhiệt huyết sung hướng, thề đem mấy lần thua trận lúc trước và sinh mạng huynh đệ đã mất đòi lại một lần. Gia Luật Hằng một đường chém giết chống cự rốt cục thành công chạy trốn tới cửa thành, mà lúc này, cửa thành cũng chậm rãi đóng cửa,có nghĩa là binh lính bên trong tất cả đều phải chết! Hắn cảm nhận được máu phẫn nộ trong người mãnh liệt, mà một bên còn lại mấy trăm binh sĩ cuối cùng cả người đầy máu, bản thân bị trọng thương còn mở lời khuyên nhủ.
“Gia Luật vương tử! Chúng ta đi mau! Bị bọn họ bắt được thì không hay đâu !"
“Thù hôm nay nhất định phải báo!"
Lời nói của bọn họ không khiến cho hắn chú ý, bởi vì giờ phút này lực chú ý của hắn đều bị bóng trắng thanh tú trên cửa thành kia hấp dẫn,mặc dù sắc trời u ám, khói thuốc súng tràn ngập, nhưng mà con ngươi đen bong như ngọc thạch của nàng hắn vĩnh viễn sẽ không quên !
“Hôm nay ngươi tên là Như Hoa! Nhìn cái gì vậy? ! Còn không mau đem đống phân thối kia hốt sạch sẽ!" Nàng đắc ý hếch lông mày lên.
“Được, ta về sau sẽ không để ngươi ở nhà một một mình được không? Ngươi đừng nóng giận nửa!Gâu gâu gậu." Nàng giơ hai tay học bộ dáng của cún con,trong con ngươi rất là vô tội.
“Như Hoa! Ta rất vui vẻ! Cám ơn ngươi!" Nàng ở giữa bầu trời đầy yên hỏa nhìn hắn nở nụ cười.
… … … …
Là nàng, là nàng, là nàng giúp hắn giết ba mươi vạn đại binh của mình! ! ! Đem bản thân đẩy vào bước đường cùng! ! !
Lại một lần nữa gặp nhau nhưng không nghĩ tới lại dưới tình huống như vậy!Gia Luật Hằng thở hổn hển nhìn bóng trắng kia, tâm trạng cực độ phức tạp, tay dung sức nắm chặt cây mao đến cứng ngắc.
“Gia Luật vương tử, chúng ta đi mau!" Một bên binh lính lo lắng nhắc nhở nói, bởi vì cửa thành dần dần mở ra có người đuổi theo ra đến.
Gia Luật Hằng làm như không nghe thấy, một đôi con ngươi đen đen nhánh nhìn thẳng trên thành lâu đột nhiên xuất hiện một than ảnh màu hồng, là Lâu Lan khoác hồng bào, hắn đi đến bên người nàng.Sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng vui vẻ ném cờ xí vào trong lòng hắn.."Răng rắc" một tiếng, trường mao trong tay đứt làm hai đoạn.
“Tra Tiểu Tân, sau này còn gặp lại!" Cắn chặt hàm răng phát ra mỗi âm thanh nặng nề,con ngươi của hắn âm càng thêm hắc ám,trường mao cầm trong tay bị gãy làm hai hắn dùng sức ném xuống, giục ngựa rời đi.
Chiến trường nhất định là vô tình , sinh mệnh nhất định là không chịu nổi nhất kích .
Dưới bóng đêm quân doanh đóng quân ở đại mạc xung quanh toàn là cát bụi bay qua, chỉ còn lại có vài bóng dáng cô độc, chiến mã ngẫu hứng cất vó hí, thanh âm bi thương, phảng phất giống như buồn vì mấy binh lính đã chết đi =.
Sắc mặt của Gia Luật Hằng u ám ngồi ở một nơi từng ngụm từng ngụm uống rượu nóng, hình dáng tuấn lãng tất cả đều đầy sát khí.Người hôm qua còn cùng hắn nói nói cười cười hôm nay biến thành một đống xương trắng, uống xong đột nhiên dùng sức ném vỡ cái chén trong tay,mấy binh lính trước mặt sợ tới mức quỳ xuống.
“Gia Luật vương tử, chúng ta vẫn là mau về biên giới,nếu không bọn họ đuổi theo…" Một binh lính tráng cả gan run giọng hỏi, hôm nay đã chết ba mươi vạn binh lính, trong lòng hắn khẳng định là không thoải mái , hoàn hảo biên cảnh chỗ còn có một thất binh mã.
Gia Luật Hằng cúi ánh mắt nhìn chằm chằm bầu rượu rớt dưới đất, hô hấp dồn dập, tinh hồng trong mắt có đè nén cuồng nộ và đau buồn, trầm mặc thật lâu sau sau mới gằn từng tiếng: “Ngày mai, phái người bắt lấy nữ nhân kia!"
" Nữ nhân nào?" Bọn lính hai mặt nhìn nhau không biết hắn nói người nào.
Hắn hô hấp dồn dập dần dần bình phục, giọng nói càng ngày càng trầm: “Chính là cái nữ nhân mặc áo, toàn bộ Kỳ quốc chỉ có một nữ nhân đó!" Nói đến này con ngươi đen hiện lên một đạo tinh quang, nhìn thẳng bọn họ: “Nàng là quân sư,cho nên nhất định phải bắt được, chỉ cần bắt được nàng, tất cả sẽ phá vỡ!" Cũng không phải sao, nàng cũng là quân sự có thiên phú, cũng là người trong lòng hắn!
Bọn lính lúc này mới chợt hiểu ra, một mặt tuyên thệ chắc nịch: “Dạ!" Nói xong nhanh chóng lui ra ngoài.
Gia luật hằng lại trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên trong y phục lấy ra một tấm vải, mở ra bên trong đúng là một cái vòng ngọc, xanh biếc trong suốt, ở trong đêm lóe quang huy oánh nhuận,vẻ mặt hắn lạnh lẽo lúc này mới có một tia xúc động, ngón tay không ngừng vuốt ve cái vòng ngọc kia.
“Ngươi thật sự không cần?"
“Không cần."
“Vì sao?"
“Ta thích nó nhưng không nhất định phải mua, hơn nữa ta bình thường tùy tiện nếu mua về nhất định sẽ đánh vỡ , không bằng tặng cho người biết trân trọng nó."
Trải qua rất nhiều đối thoại hiện lên bên tai, vẻ mặt nàng nghịch ngợm và lời nói cơ trí với thân ảnh tiêu sái khi rời đi, một trận gió thổi tới cắt đứt suy nghĩ, Gia Luật Hằng kinh ngạc nhìn cái vòng ngọc, sau đó tay dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh lẽo không có độ ấm.
Không biết, tay nàng có phải cũng lạnh.như vậy..
Trong lòng đột nhiên bốc lên ý niệm làm hắn giật mình đồng thời hắn cũng giữ bình tĩnh, nàng hiện tại không chỉ là bằng hữu hắn đơn giản như vậy , ba mươi vạn đại quân chết vào mưu kế của nàng.
Gia Luật Hằng nheo lại con ngươi đen nhìn vòng ngọc trong lòng bàn tay lẩm bẩm nói: “Tra Tiểu Tân, xem ra, ta và nàng nhất định đối lập! ! !" Ánh nến lóe lên,trong con ngươi hắn cũng hiện lên một đạo tinh nhuệ quang.
Nhìn binh lính dưới kiếm từ từ té xuống,Gia Luật Hằng có cảm giác bản thân xúc động! Hắn lại có thể bị một thành trống rỗng không người thành làm cho! ! ! Phải ở bên ngoài thành đợi vẻn vẹn năm canh giờ mới công tiến vào!Giúp cho đối phương có thời gian cùng viện binh hợp lại phản công! Lúc này sắc mặt hắn túc tràn đầy sát khí, chung quanh lại truyền đến khác vài tiếng la lên.
“Gia Luật Vương tử! Đi a! Đi mau!"
“Ngài là hy vọng về sau của Ấp quốc chúng ta!"
“Đi!"
Lúc quay đầu sắp đặt bọn họ bị trúng kiếm, bị chặt đầu bị chém, một trận tinh phong huyết vũ ruột thịt tóe ra, Gia Luật Hằng cố nén máu nổi giận trong cơ thể đang kêu gào,giục ngựa lao ra giết chóc, ba mươi vạn đại quân bên người chỉ còn lại có mấy ngàn tên đi theo bảo vệ hắn,mỗi một bước chân hắn đều quay đầu liếc mắt một cái, tận mắt thấy các huynh đệ đã cùng bản thân vào sa trường đối địch chết ở dưới kiếm đối phương, con ngươi tối đen bị huyết sắc che kín, tầng tầng tàn ác.
Lâu Lan, ta sẽ không bỏ qua ngươi, sẽ không!
Trận chiến này thắng không uổng tâm tư, trước sau trái phải bao bọc làm đối phương thất kinh, quân lính tan rã, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt. Tra Tiểu Tân đứng ở cửa thành dùng sức vung cờ cho tất cả binh lính sở biết phương hướng.Lúc này,trời còn chưa sáng, phía chân trời u ám một vòng lãnh nguyệt khuynh chiếu vào gương mặt trái xoan trắng nõn của nàng, một đôi con ngươi rạng rỡ có thần, kiên định dũng cảm.
“Giết!"
“Vâng!"
Bọn lính trên chiến trường tràn ngập nhiệt huyết sung hướng, thề đem mấy lần thua trận lúc trước và sinh mạng huynh đệ đã mất đòi lại một lần. Gia Luật Hằng một đường chém giết chống cự rốt cục thành công chạy trốn tới cửa thành, mà lúc này, cửa thành cũng chậm rãi đóng cửa,có nghĩa là binh lính bên trong tất cả đều phải chết! Hắn cảm nhận được máu phẫn nộ trong người mãnh liệt, mà một bên còn lại mấy trăm binh sĩ cuối cùng cả người đầy máu, bản thân bị trọng thương còn mở lời khuyên nhủ.
“Gia Luật vương tử! Chúng ta đi mau! Bị bọn họ bắt được thì không hay đâu !"
“Thù hôm nay nhất định phải báo!"
Lời nói của bọn họ không khiến cho hắn chú ý, bởi vì giờ phút này lực chú ý của hắn đều bị bóng trắng thanh tú trên cửa thành kia hấp dẫn,mặc dù sắc trời u ám, khói thuốc súng tràn ngập, nhưng mà con ngươi đen bong như ngọc thạch của nàng hắn vĩnh viễn sẽ không quên !
“Hôm nay ngươi tên là Như Hoa! Nhìn cái gì vậy? ! Còn không mau đem đống phân thối kia hốt sạch sẽ!" Nàng đắc ý hếch lông mày lên.
“Được, ta về sau sẽ không để ngươi ở nhà một một mình được không? Ngươi đừng nóng giận nửa!Gâu gâu gậu." Nàng giơ hai tay học bộ dáng của cún con,trong con ngươi rất là vô tội.
“Như Hoa! Ta rất vui vẻ! Cám ơn ngươi!" Nàng ở giữa bầu trời đầy yên hỏa nhìn hắn nở nụ cười.
… … … …
Là nàng, là nàng, là nàng giúp hắn giết ba mươi vạn đại binh của mình! ! ! Đem bản thân đẩy vào bước đường cùng! ! !
Lại một lần nữa gặp nhau nhưng không nghĩ tới lại dưới tình huống như vậy!Gia Luật Hằng thở hổn hển nhìn bóng trắng kia, tâm trạng cực độ phức tạp, tay dung sức nắm chặt cây mao đến cứng ngắc.
“Gia Luật vương tử, chúng ta đi mau!" Một bên binh lính lo lắng nhắc nhở nói, bởi vì cửa thành dần dần mở ra có người đuổi theo ra đến.
Gia Luật Hằng làm như không nghe thấy, một đôi con ngươi đen đen nhánh nhìn thẳng trên thành lâu đột nhiên xuất hiện một than ảnh màu hồng, là Lâu Lan khoác hồng bào, hắn đi đến bên người nàng.Sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng vui vẻ ném cờ xí vào trong lòng hắn.."Răng rắc" một tiếng, trường mao trong tay đứt làm hai đoạn.
“Tra Tiểu Tân, sau này còn gặp lại!" Cắn chặt hàm răng phát ra mỗi âm thanh nặng nề,con ngươi của hắn âm càng thêm hắc ám,trường mao cầm trong tay bị gãy làm hai hắn dùng sức ném xuống, giục ngựa rời đi.
Chiến trường nhất định là vô tình , sinh mệnh nhất định là không chịu nổi nhất kích .
Dưới bóng đêm quân doanh đóng quân ở đại mạc xung quanh toàn là cát bụi bay qua, chỉ còn lại có vài bóng dáng cô độc, chiến mã ngẫu hứng cất vó hí, thanh âm bi thương, phảng phất giống như buồn vì mấy binh lính đã chết đi =.
Sắc mặt của Gia Luật Hằng u ám ngồi ở một nơi từng ngụm từng ngụm uống rượu nóng, hình dáng tuấn lãng tất cả đều đầy sát khí.Người hôm qua còn cùng hắn nói nói cười cười hôm nay biến thành một đống xương trắng, uống xong đột nhiên dùng sức ném vỡ cái chén trong tay,mấy binh lính trước mặt sợ tới mức quỳ xuống.
“Gia Luật vương tử, chúng ta vẫn là mau về biên giới,nếu không bọn họ đuổi theo…" Một binh lính tráng cả gan run giọng hỏi, hôm nay đã chết ba mươi vạn binh lính, trong lòng hắn khẳng định là không thoải mái , hoàn hảo biên cảnh chỗ còn có một thất binh mã.
Gia Luật Hằng cúi ánh mắt nhìn chằm chằm bầu rượu rớt dưới đất, hô hấp dồn dập, tinh hồng trong mắt có đè nén cuồng nộ và đau buồn, trầm mặc thật lâu sau sau mới gằn từng tiếng: “Ngày mai, phái người bắt lấy nữ nhân kia!"
" Nữ nhân nào?" Bọn lính hai mặt nhìn nhau không biết hắn nói người nào.
Hắn hô hấp dồn dập dần dần bình phục, giọng nói càng ngày càng trầm: “Chính là cái nữ nhân mặc áo, toàn bộ Kỳ quốc chỉ có một nữ nhân đó!" Nói đến này con ngươi đen hiện lên một đạo tinh quang, nhìn thẳng bọn họ: “Nàng là quân sư,cho nên nhất định phải bắt được, chỉ cần bắt được nàng, tất cả sẽ phá vỡ!" Cũng không phải sao, nàng cũng là quân sự có thiên phú, cũng là người trong lòng hắn!
Bọn lính lúc này mới chợt hiểu ra, một mặt tuyên thệ chắc nịch: “Dạ!" Nói xong nhanh chóng lui ra ngoài.
Gia luật hằng lại trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên trong y phục lấy ra một tấm vải, mở ra bên trong đúng là một cái vòng ngọc, xanh biếc trong suốt, ở trong đêm lóe quang huy oánh nhuận,vẻ mặt hắn lạnh lẽo lúc này mới có một tia xúc động, ngón tay không ngừng vuốt ve cái vòng ngọc kia.
“Ngươi thật sự không cần?"
“Không cần."
“Vì sao?"
“Ta thích nó nhưng không nhất định phải mua, hơn nữa ta bình thường tùy tiện nếu mua về nhất định sẽ đánh vỡ , không bằng tặng cho người biết trân trọng nó."
Trải qua rất nhiều đối thoại hiện lên bên tai, vẻ mặt nàng nghịch ngợm và lời nói cơ trí với thân ảnh tiêu sái khi rời đi, một trận gió thổi tới cắt đứt suy nghĩ, Gia Luật Hằng kinh ngạc nhìn cái vòng ngọc, sau đó tay dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh lẽo không có độ ấm.
Không biết, tay nàng có phải cũng lạnh.như vậy..
Trong lòng đột nhiên bốc lên ý niệm làm hắn giật mình đồng thời hắn cũng giữ bình tĩnh, nàng hiện tại không chỉ là bằng hữu hắn đơn giản như vậy , ba mươi vạn đại quân chết vào mưu kế của nàng.
Gia Luật Hằng nheo lại con ngươi đen nhìn vòng ngọc trong lòng bàn tay lẩm bẩm nói: “Tra Tiểu Tân, xem ra, ta và nàng nhất định đối lập! ! !" Ánh nến lóe lên,trong con ngươi hắn cũng hiện lên một đạo tinh nhuệ quang.
Tác giả :
Phù Dung Gia