Phi Điển Hình NTR
Chương 17
52.
Bạn của Yêu diễm công không đến tham dự lần tỏ tình này, sau đó cậu ta mới biết chuyện.
Người bạn giả vờ lòng mình không ghen tị, lời nói ra vẫn có chút kỳ quái: “Tao cho rằng một người khoa trương như mày sẽ có cách tỏ tình đặc sắc hơn chứ."
Yêu diễm công hỏi: “Cái gì gọi là đặc sắc?"
“Ví dụ như thuê một chiếc máy bay trực thăng treo một tấm băng rôn dài, trên đó viết: “Giản Tân, anh yêu em!" Hoặc là ở tòa nhà quốc tế CBD ở trung tâm thành phố có rất nhiều màn hình led, mày sẽ chiếu video tỏ tình của mình lên; hoặc là làm pháo hoa đặt riêng cũng được…"
Người bạn đếm đếm ngón tay, rõ ràng chỉ số thông minh đã bị đầu độc bởi nhiều năm xem phim thần tượng thiếu não.
Yêu diễm công rít một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “Mày có biết vì sao mày vẫn chưa có người yêu không?"
“Bởi vì… Biện pháp tao nghĩ quá phi thực tế à?" Người bạn hỏi, không chắc chắn lắm.
“Nếu mày bảo không thực tế là chỉ chuyện mày tìm người yêu, vậy chúc mừng mày, mày hiểu rất rõ bản thân mình. Có điều cái tao muốn nói là, chuyện mày không có người yêu không phải vì thứ khác, mà chỉ vì mày xấu." Yêu diễm công nhe răng cười.
Người bạn nhìn cánh tay Yêu diễm công một chút, mặc dù có quần áo che kín, nhưng cậu ta vẫn còn ký ức với đám cơ bắp trên cánh tay trắng nõn này. Lại nghĩ thêm về việc con hàng này đã đấm thủng không biết bao nhiêu bao cát, cậu ta cảm thấy sợ hãi, cuối cùng đè xuống ý nghĩ tẩn y một trận.
Quên đi, trời lạnh rồi, vẫn nên tuyệt giao với thằng chó này thôi!
53.
Sau khi Yêu diễm công chính thức ở bên Khuê tú thụ, chuyện đầu tiên y làm chính là giao hết thảy thẻ và sổ tiết kiệm của mình cho Khuê tú thụ.
Khuê tú thụ vội vã từ chối: “Anh đừng như vậy, địa vị quan hệ của chúng ta bình đẳng, anh không cần thiết làm vậy đâu."
Yêu diễm công: “Vậy không được, em là lãnh đạo của anh, quản gia của anh, tiền của anh em kệ cho ai quản? Những yêu diễm tiện hóa bên ngoài kia sao?"
Khuê tú thụ kiên trì không chịu nhận, Yêu diễm công cũng không ép, nhưng y vẫn đặt toàn bộ thẻ của mình trong tủ đầu giường của Khuê tú thụ.
Khuê tú thụ không thể hiểu nổi, người như Yêu diễm công lại vô cùng mong mỏi và ngóng trông gia đình và người nhà, cũng như mong muốn có người có thể ràng buộc mình.
Người khác đều sẽ cảm thấy người như Yêu diễm công sẽ mong tự do, nhưng không phải, thứ y mong chính là yên ổn.
Y đã phiêu bạt lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã có một gia đình.
Yêu diễm công còn trưng cầu ý kiến của Khuê tú thụ, hỏi cậu muốn mua nhà ở chỗ nào làm tổ ấm tình yêu của hai mình.
Không sai, đây chính là nguyên văn của vị tổ tông này.
Y nói hai chúng ta phải cùng xây dựng tổ ấm tình yêu.
Khuê tú thụ cảm thấy mình đã chết lặng với những lời kinh hồn của Yêu diễm công, cậu hàm súc bày tỏ rằng hiện giờ mình vẫn quyến luyến với căn nhà cũ, cũng không muốn dọn nhà.
Tuy Yêu diễm công có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi, dù sao ngày sau còn dài.
À, nói đến ngày, Yêu diễm công dùng ngón tay trắng nõn vân vê cằm suy tư một lúc.
Nên lên kế hoạch rồi.
*Nhật – 日 vừa có nghĩa là ngày, vừa có nghĩa lóng là chịch.
54.
Chuyện Yêu diễm công và Khuê tú thụ ở bên nhau, Băng sơn công là người cuối cùng biết đến.
Ở nước ngoài, hắn cũng miễn cưỡng có hai mối tình, nhưng nhanh chóng chấm dứt.
Người thứ nhất là một anh giai có huyết thống Đan Mạch, cũng coi như thỏa mãn ảo tưởng về tình nhân trong mộng của hắn. Nhưng người đó ở bên hắn chưa được một tháng đã bị hắn bắt gian tại giường. Anh giai kia còn là rất cởi mở, biểu thụ mình thần kinh bách chiến, hải nạp bách xuyên*, có thể chấp nhận 3P.
*Hải nạp bách xuyên: Trong câu hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại – Biển dung nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.
Anh ta có thể chấp nhận, nhưng Băng sơn công thì không. Hắn tối sầm mặt đuổi đôi dã uyên uyên này ra khỏi cửa.
Người thứ hai còn thảm hơn, đối phương chỉ đơn thuần coi trọng tiền của hắn, là thẳng. Hai người ở bên nhau còn chưa hôn miệng mà tiền đã đi không ít, cuối cùng người kia trực tiếp bỏ chạy.
Băng sơn công đặt tay lên ngực hỏi, điều kiện của chính mình có thể gọi là ưu việt, người tuy không thể gọi là ngũ giảng tứ mỹ*, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì táng tận lương tâm, sao tình cảm cứ lận đận như vậy.
*Ngũ giảng tứ mỹ: là một nội dung thúc đẩy chiến dịch giáo dục về ý thức hệ của Trung Quốc đầu những năm 1980. Ngũ giảng tức là nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, nói đạo đức. Tứ mỹ là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.
Sau khi Băng sơn công về nước tìm bạn uống rượu, lúc nói đến chuyện này, người bạn kia không nhịn được mà cười nhạo hắn: “Như ông cũng đáng đời. Với tiêu chuẩn kén chọn bạn đời kia của ông, tình cảm có thể trôi chảy mới là lạ, ít đọc văn tổng tài đi! Thật không biết ông nghĩ sao, nếu từ nhỏ cha tôi đã cho tôi hứa hôn với Giản Tân, nằm mơ tôi cũng có thể cười tỉnh."
“Ông thích Giản Tân? Vậy tại sao lúc đó ông không đuổi theo." Băng sơn công nói.
“Vợ bạn không thể lừa gạt, khi đó tôi cứ nghĩ hai người dầu gì cũng có quan hệ thông gia từ bé, ai ngờ ông lại tuyệt tình đến thế. Giờ ông có hối hận không?" Nhắc đến đây người bạn cũng có chút hối tiếc, sớm biết vậy lúc trước y đã hạ thủ rồi.
“Không." Băng sơn công nói.
Hắn không hối hận, nhưng lại cảm thấy nếu như tiêu chuẩn kén chọn bạn đời của mình thật sự không được thì ở bên Khuê tú thụ cũng chưa chắc là một lựa chọn rất tệ. Chí ít ở với người kia sẽ không có áp lực, cơm người ta nấu cũng hợp khẩu vị hắn nhất, còn biết tất cả những thói quen sinh hoạt và sở thích của hắn.
“Ông chủ Tống à, trên thế giới này, yêu diễm có rất nhiều, Giản Tân chỉ có một."
Người tốt như vậy, thật sự quá khó để có được. Thế mà vẫn có người không quý trọng, còn có thể nhẫn tâm mà bỏ qua.
Người bạn lẩm bẩm: “Có điều ông hối hận cũng vô ích, Giản Tân đã có chủ rồi."
Đuôi lông mày Băng sơn công nảy một cái, hắn không nói được cảm giác của mình là gì, vờ như lơ đãng hỏi một câu: “Với ai?"
“Đoạn Tây Duệ, là người ông yêu mà không được á, ông không biết hả?" Người bạn hỏi, lại không chê hóng chuyện vui mà lấy di động ra cho hắn xem video: “Video quay cảnh hồi trước cậu ta tỏ tình với Giản Tân đã lên hàng hot của Weibo một hồi. Hình như sau đó Giản gia ép xuống, không để kiêu căng như vậy. Đây, xem đi này."
Nói xong người bạn liền đưa video trong điện thoại đến trước mặt Băng sơn công.
“…."
Nếu như nói Băng sơn công khiến trên đầu Giản Tân mọc một thảo nguyên xanh biếc, thì vào giờ phút này, trên đầu chính hắn cũng có thể nói cỏ xanh bao la rập rờn tốt tươi, một vùng xanh ngắt tràn trề, bất cứ lúc nào cũng có thể đá một trận World Cup.
Hắn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Yêu diễm công.
Đầu kia không chút do dự mà cúp máy.
Hắn lại gọi cho Khuê tú thụ, lại bị cúp.
Đến cậu ta cũng cúp máy của mình? Băng sơn công khó thể tin nổi.
Kỳ thật hắn còn chưa hiểu rõ được Khuê tú thụ, đương nhiên cậu sẽ không làm chuyện cúp máy người khác như vậy, người làm là Yêu diễm công.
Khuê tú thụ cũng không biết.
Điện thoại ting ting một tiếng, Băng sơn công nhận được một tin nhắn, là Yêu diễm công gửi đến: Đương cơn mây mưa điên đảo, có việc xin hãy để lại lời nhắn.
Mây mưa điên đảo cái con mẹ mày!
Băng sơn công lên cơn giận dữ, hắn nhắn tin vang lên cành cạch: Cậu với Giản Tây xảy ra chuyện gì? Khi đó có phải cậu lợi dụng tôi để tiếp cận Giản Tân không?
Yêu diễm công nhắn lại rất nhanh: Không.
Băng sơn công vừa mới nguôi giận một chút, lại nhìn thấy tin nhắn tiếp theo: Tôi lợi dụng anh để có được Giản Tân.
Tin nhắn vẫn tiếp tục đến: Nói đến mới nhớ, anh cũng coi như là ông mai của tôi với Baby hén. Sao, có muốn đến lễ cưới của chúng tôi chứng hôn hơm?
Băng sơn công giận đến độ hiếm lắm mới văng tục: Không đi, cút!
Yêu diễm công sung sướng cút đi.
Trước khi cút còn đê tiện thêm một câu: Được thôi. Mà nãy mây mưa mới nghỉ, giờ chúng tôi muốn thêm một cơn mây mưa Vu Sơn* mới nữa, bái bai ~
Lượn sóng tiêu hồn kia khiến Băng sơn công giận đến mức ném điện thoại.
Mây mưa Vu Sơn? Tốt nhất có một trận sét đánh chết tên rác rưởi này đi!
Thật sự mắt mù nên mới coi trọng cái hàng này!
Một mảnh chân tình thả dòng nước, từng nắm trái tim đút chó ăn!
Băng sơn công đã biến thành núi lửa.
*Mây mưa Vu Sơn: xuất phát từ một điển tích cổ về việc vua Sở Tương Vương mơ gặp được nữ thần ở núi Vu Sơn. Sau đó cụm từ này được dùng này như một ước lệ về chuyện ân ái.
Bạn của Yêu diễm công không đến tham dự lần tỏ tình này, sau đó cậu ta mới biết chuyện.
Người bạn giả vờ lòng mình không ghen tị, lời nói ra vẫn có chút kỳ quái: “Tao cho rằng một người khoa trương như mày sẽ có cách tỏ tình đặc sắc hơn chứ."
Yêu diễm công hỏi: “Cái gì gọi là đặc sắc?"
“Ví dụ như thuê một chiếc máy bay trực thăng treo một tấm băng rôn dài, trên đó viết: “Giản Tân, anh yêu em!" Hoặc là ở tòa nhà quốc tế CBD ở trung tâm thành phố có rất nhiều màn hình led, mày sẽ chiếu video tỏ tình của mình lên; hoặc là làm pháo hoa đặt riêng cũng được…"
Người bạn đếm đếm ngón tay, rõ ràng chỉ số thông minh đã bị đầu độc bởi nhiều năm xem phim thần tượng thiếu não.
Yêu diễm công rít một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “Mày có biết vì sao mày vẫn chưa có người yêu không?"
“Bởi vì… Biện pháp tao nghĩ quá phi thực tế à?" Người bạn hỏi, không chắc chắn lắm.
“Nếu mày bảo không thực tế là chỉ chuyện mày tìm người yêu, vậy chúc mừng mày, mày hiểu rất rõ bản thân mình. Có điều cái tao muốn nói là, chuyện mày không có người yêu không phải vì thứ khác, mà chỉ vì mày xấu." Yêu diễm công nhe răng cười.
Người bạn nhìn cánh tay Yêu diễm công một chút, mặc dù có quần áo che kín, nhưng cậu ta vẫn còn ký ức với đám cơ bắp trên cánh tay trắng nõn này. Lại nghĩ thêm về việc con hàng này đã đấm thủng không biết bao nhiêu bao cát, cậu ta cảm thấy sợ hãi, cuối cùng đè xuống ý nghĩ tẩn y một trận.
Quên đi, trời lạnh rồi, vẫn nên tuyệt giao với thằng chó này thôi!
53.
Sau khi Yêu diễm công chính thức ở bên Khuê tú thụ, chuyện đầu tiên y làm chính là giao hết thảy thẻ và sổ tiết kiệm của mình cho Khuê tú thụ.
Khuê tú thụ vội vã từ chối: “Anh đừng như vậy, địa vị quan hệ của chúng ta bình đẳng, anh không cần thiết làm vậy đâu."
Yêu diễm công: “Vậy không được, em là lãnh đạo của anh, quản gia của anh, tiền của anh em kệ cho ai quản? Những yêu diễm tiện hóa bên ngoài kia sao?"
Khuê tú thụ kiên trì không chịu nhận, Yêu diễm công cũng không ép, nhưng y vẫn đặt toàn bộ thẻ của mình trong tủ đầu giường của Khuê tú thụ.
Khuê tú thụ không thể hiểu nổi, người như Yêu diễm công lại vô cùng mong mỏi và ngóng trông gia đình và người nhà, cũng như mong muốn có người có thể ràng buộc mình.
Người khác đều sẽ cảm thấy người như Yêu diễm công sẽ mong tự do, nhưng không phải, thứ y mong chính là yên ổn.
Y đã phiêu bạt lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã có một gia đình.
Yêu diễm công còn trưng cầu ý kiến của Khuê tú thụ, hỏi cậu muốn mua nhà ở chỗ nào làm tổ ấm tình yêu của hai mình.
Không sai, đây chính là nguyên văn của vị tổ tông này.
Y nói hai chúng ta phải cùng xây dựng tổ ấm tình yêu.
Khuê tú thụ cảm thấy mình đã chết lặng với những lời kinh hồn của Yêu diễm công, cậu hàm súc bày tỏ rằng hiện giờ mình vẫn quyến luyến với căn nhà cũ, cũng không muốn dọn nhà.
Tuy Yêu diễm công có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi, dù sao ngày sau còn dài.
À, nói đến ngày, Yêu diễm công dùng ngón tay trắng nõn vân vê cằm suy tư một lúc.
Nên lên kế hoạch rồi.
*Nhật – 日 vừa có nghĩa là ngày, vừa có nghĩa lóng là chịch.
54.
Chuyện Yêu diễm công và Khuê tú thụ ở bên nhau, Băng sơn công là người cuối cùng biết đến.
Ở nước ngoài, hắn cũng miễn cưỡng có hai mối tình, nhưng nhanh chóng chấm dứt.
Người thứ nhất là một anh giai có huyết thống Đan Mạch, cũng coi như thỏa mãn ảo tưởng về tình nhân trong mộng của hắn. Nhưng người đó ở bên hắn chưa được một tháng đã bị hắn bắt gian tại giường. Anh giai kia còn là rất cởi mở, biểu thụ mình thần kinh bách chiến, hải nạp bách xuyên*, có thể chấp nhận 3P.
*Hải nạp bách xuyên: Trong câu hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại – Biển dung nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.
Anh ta có thể chấp nhận, nhưng Băng sơn công thì không. Hắn tối sầm mặt đuổi đôi dã uyên uyên này ra khỏi cửa.
Người thứ hai còn thảm hơn, đối phương chỉ đơn thuần coi trọng tiền của hắn, là thẳng. Hai người ở bên nhau còn chưa hôn miệng mà tiền đã đi không ít, cuối cùng người kia trực tiếp bỏ chạy.
Băng sơn công đặt tay lên ngực hỏi, điều kiện của chính mình có thể gọi là ưu việt, người tuy không thể gọi là ngũ giảng tứ mỹ*, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì táng tận lương tâm, sao tình cảm cứ lận đận như vậy.
*Ngũ giảng tứ mỹ: là một nội dung thúc đẩy chiến dịch giáo dục về ý thức hệ của Trung Quốc đầu những năm 1980. Ngũ giảng tức là nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, nói đạo đức. Tứ mỹ là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.
Sau khi Băng sơn công về nước tìm bạn uống rượu, lúc nói đến chuyện này, người bạn kia không nhịn được mà cười nhạo hắn: “Như ông cũng đáng đời. Với tiêu chuẩn kén chọn bạn đời kia của ông, tình cảm có thể trôi chảy mới là lạ, ít đọc văn tổng tài đi! Thật không biết ông nghĩ sao, nếu từ nhỏ cha tôi đã cho tôi hứa hôn với Giản Tân, nằm mơ tôi cũng có thể cười tỉnh."
“Ông thích Giản Tân? Vậy tại sao lúc đó ông không đuổi theo." Băng sơn công nói.
“Vợ bạn không thể lừa gạt, khi đó tôi cứ nghĩ hai người dầu gì cũng có quan hệ thông gia từ bé, ai ngờ ông lại tuyệt tình đến thế. Giờ ông có hối hận không?" Nhắc đến đây người bạn cũng có chút hối tiếc, sớm biết vậy lúc trước y đã hạ thủ rồi.
“Không." Băng sơn công nói.
Hắn không hối hận, nhưng lại cảm thấy nếu như tiêu chuẩn kén chọn bạn đời của mình thật sự không được thì ở bên Khuê tú thụ cũng chưa chắc là một lựa chọn rất tệ. Chí ít ở với người kia sẽ không có áp lực, cơm người ta nấu cũng hợp khẩu vị hắn nhất, còn biết tất cả những thói quen sinh hoạt và sở thích của hắn.
“Ông chủ Tống à, trên thế giới này, yêu diễm có rất nhiều, Giản Tân chỉ có một."
Người tốt như vậy, thật sự quá khó để có được. Thế mà vẫn có người không quý trọng, còn có thể nhẫn tâm mà bỏ qua.
Người bạn lẩm bẩm: “Có điều ông hối hận cũng vô ích, Giản Tân đã có chủ rồi."
Đuôi lông mày Băng sơn công nảy một cái, hắn không nói được cảm giác của mình là gì, vờ như lơ đãng hỏi một câu: “Với ai?"
“Đoạn Tây Duệ, là người ông yêu mà không được á, ông không biết hả?" Người bạn hỏi, lại không chê hóng chuyện vui mà lấy di động ra cho hắn xem video: “Video quay cảnh hồi trước cậu ta tỏ tình với Giản Tân đã lên hàng hot của Weibo một hồi. Hình như sau đó Giản gia ép xuống, không để kiêu căng như vậy. Đây, xem đi này."
Nói xong người bạn liền đưa video trong điện thoại đến trước mặt Băng sơn công.
“…."
Nếu như nói Băng sơn công khiến trên đầu Giản Tân mọc một thảo nguyên xanh biếc, thì vào giờ phút này, trên đầu chính hắn cũng có thể nói cỏ xanh bao la rập rờn tốt tươi, một vùng xanh ngắt tràn trề, bất cứ lúc nào cũng có thể đá một trận World Cup.
Hắn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Yêu diễm công.
Đầu kia không chút do dự mà cúp máy.
Hắn lại gọi cho Khuê tú thụ, lại bị cúp.
Đến cậu ta cũng cúp máy của mình? Băng sơn công khó thể tin nổi.
Kỳ thật hắn còn chưa hiểu rõ được Khuê tú thụ, đương nhiên cậu sẽ không làm chuyện cúp máy người khác như vậy, người làm là Yêu diễm công.
Khuê tú thụ cũng không biết.
Điện thoại ting ting một tiếng, Băng sơn công nhận được một tin nhắn, là Yêu diễm công gửi đến: Đương cơn mây mưa điên đảo, có việc xin hãy để lại lời nhắn.
Mây mưa điên đảo cái con mẹ mày!
Băng sơn công lên cơn giận dữ, hắn nhắn tin vang lên cành cạch: Cậu với Giản Tây xảy ra chuyện gì? Khi đó có phải cậu lợi dụng tôi để tiếp cận Giản Tân không?
Yêu diễm công nhắn lại rất nhanh: Không.
Băng sơn công vừa mới nguôi giận một chút, lại nhìn thấy tin nhắn tiếp theo: Tôi lợi dụng anh để có được Giản Tân.
Tin nhắn vẫn tiếp tục đến: Nói đến mới nhớ, anh cũng coi như là ông mai của tôi với Baby hén. Sao, có muốn đến lễ cưới của chúng tôi chứng hôn hơm?
Băng sơn công giận đến độ hiếm lắm mới văng tục: Không đi, cút!
Yêu diễm công sung sướng cút đi.
Trước khi cút còn đê tiện thêm một câu: Được thôi. Mà nãy mây mưa mới nghỉ, giờ chúng tôi muốn thêm một cơn mây mưa Vu Sơn* mới nữa, bái bai ~
Lượn sóng tiêu hồn kia khiến Băng sơn công giận đến mức ném điện thoại.
Mây mưa Vu Sơn? Tốt nhất có một trận sét đánh chết tên rác rưởi này đi!
Thật sự mắt mù nên mới coi trọng cái hàng này!
Một mảnh chân tình thả dòng nước, từng nắm trái tim đút chó ăn!
Băng sơn công đã biến thành núi lửa.
*Mây mưa Vu Sơn: xuất phát từ một điển tích cổ về việc vua Sở Tương Vương mơ gặp được nữ thần ở núi Vu Sơn. Sau đó cụm từ này được dùng này như một ước lệ về chuyện ân ái.
Tác giả :
Nhất Bàn Sao Thanh Đậu