Phi Chính Quy Luyến Ái
Chương 66: Tự cảm thấy mình thật tốt bụng
Sau đó Lục Diêu cũng không để Lục Dật Văn đi giết người, hắn cảm thấy không tất yếu.
Từ đó về sau, Lục Diêu bắt đầu như lúc trước cho Lục Dật Văn đến các thế giới khác, cho y nhiệm vụ, ban đầu còn không cảm thấy có cái gì sai, nhưng rồi dần dần Lục Diêu bắt đầu phát hiện không đúng. Hắn là muốn thử dần thay đổi tính cách người này, nhưng vừa mới bắt đầu cho mấy nhiệm vụ có tính thử, kết quả làm hắn có chút choáng váng.
Âm mưu hệ: Kêu ngươi kéo tên quan chỉ huy kia xuống ngựa (thân bại danh liệt), ngươi sao lại muốn giết chết người ta?
Ngôn tình hệ: Kêu ngươi tác hợp đôi nam nữ kia, ngươi sao còn phải biến người ta bình thường thành kẻ điên rồi mới bằng lòng tác hợp?
Đấu võ hệ: Kêu ngươi phân thắng bại với đệ nhất cao thủ, ngươi sao lại đánh gục người ta rồi còn cười ha hả bẻ gãy mấy đoạn xương của người ta chứ?
Tiến triển này hiển nhiên không giống dự đoán của Lục Diêu chút nào, mà loại tình huống này tục xưng là chơi lớn rồi (kiểu vui quá hóa buồn ấy). Vậy không đúng a, cái tên ngu ngốc thiện tâm trước mình cứu đâu rồi? Này căn bản không phải là một người đi? Ngươi có thể đừng thay đổi hình tượng với tốc độ nhanh như vậy được không, hắn còn chưa kịp nhập diễn đã trực tiếp bị đá ra khỏi kịch bản a.
Theo bản lĩnh tiếu lí tàng đao của Lục Dật Văn càng thiêu càng vượng, Lục Diêu cũng không biết đây xem như là cải tạo thành công hay thất bại, vấn đề là hắn còn chưa kịp làm gì gì, đối phương đã tự cải tạo mình rồi, này quả thực……
Nhiều lần bị ngôn ngữ ngoài sáng trong tối của Lục Dật Văn khiêu khích, Lục Diêu thật sự cảm thấy có chút phức tạp, mặc kệ Lục Dật Văn thật sự thích hắn hay đơn thuần đùa giỡn, hiển nhiên hắn cũng không phải đối tượng thích hợp. Quả nhiên vẫn nên tìm người khác thử cải tạo xem sao.
Tuy rằng trước kia vẫn chỉ “khế ước" với một đối tượng, nhưng người lần này hắn lựa chọn hiển nhiên không đến độ làm hắn nổi giận, vì thế Lục Diêu bắt đầu đồng thời khế ước nhiều người, hắn giờ phút này còn không biết quyết định này sẽ là hắn làm tự hại chính mình.
Nhìn Lục Dật Văn…… Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mấy lần thực lực cũng tăng rất mau, hoàn toàn không cần hắn chú ý cũng có thể gây họa cho người khác, vô tư mà gây họa, vì thế Lục Diêu yên tâm thoải mái đi tìm mục tiêu khác.
Sau đó Lục Diêu tới một thế giới tràn ngập các loại cơ giáp cùng kết quả khoa học kỹ thuật, lúc này hắn lựa chọn là một đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình có quyền thế, tính cách lại nội hướng tự bế.
Bởi vì cảm thấy hình tượng chùm sáng dùng khá tốt, nên Lục Diêu lại lấy bộ dạng chùm sáng, đêm khuya bay tới trước giường đứa nhỏ tên là An Duy Tư, “Tỉnh, tỉnh dậy." Lục Diêu lần này cố ý cẩn thận nghiên cứu đối xử với đứa bé nhân loại thì phải thế nào, tóm lại chính là phải thực ôn nhu đi?
An Duy Tư đang ngủ say nghe được thanh âm của Lục Diêu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ liếc thấy một chùm sáng quỷ dị lơ lửng trên đầu nhóc, sợ tới mức tiểu An Duy Tư quên cả buồn ngủ, miệng mếu mếu muốn khóc……
“Không được…… Khụ, không cần sợ hãi a, ta không có ác ý, chỉ là muốn làm bạn với ngươi thôi." Dùng ngữ khí coi như nhu hòa, Lục Diêu cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm tai mèo đột nhiên mọc lên trên đầu An Duy Tư, năng lực bị dọa đến độ mọc tai mèo thật đúng là thú vị.
“Đừng, đừng lại đây……" Căn bản nghe không vào lời Lục Diêu nói, An Duy Tư hoảng sợ rúc cả người trốn vào chăn, nhìn qua giống như nếu Lục Diêu có làm gì đó thì trực tiếp bị dọa ngất vậy.
Trải qua mấy ngày quan sát, Lục Diêu đã sớm biết tính cách đứa nhỏ này, cho nên bị đối xử như vậy cũng không kỳ quái, tiếp tục kiên nhẫn nói, “Ta sẽ không thương tổn ngươi, hơn nữa ta thực thích ngươi a, ngươi không có bằng hữu đúng không? Đã như vậy để ta trở thành người bạn đầu tiên không được sao?"
“Không được sao? Ta không có thân thể nhân loại, chẳng lẽ vì vậy mà chán ghét ta sao?"
“Vẫn không muốn ra khỏi đó? Quả nhiên là chán ghét ta mà, thực đáng tiếc a, vốn tưởng ngươi giống ta không có ai cùng nói chuyện, hẳn là có thể trở thành bạn tốt."
“Vậy ta đi trước, xin lỗi đã quấy rầy."
Một, hai, ba……
Đúng như Lục Diêu suy nghĩ, khi hắn yên lặng đếm tới ba, An Duy Tư từ trong chăn ló đầu ra, con ngươi ngân bạch mơ hồ lóe lệ quang, rụt rè hỏi: “Ngươi…… Thật sự không phải người xấu? Sẽ không khi dễ ta? Cũng sẽ không sợ ta?"
“Sẽ không, trở thành bằng hữu của ta được không?"
“Ân......" Tai nhỏ trên đầu bất giác run lên, An Duy Tư nhút nhát lộ ra một nụ cười tươi, có người muốn làm bạn với mình, thật cao hứng, lần đầu tiên có người nói với mình như vậy, thì ra vẫn có người cần đến mình.
Nhát gan, nội hướng, tuổi nhỏ, luôn nhận được ánh mắt sợ hãi hoặc khinh miệt của người chung quanh, muốn lấy được niềm tin của đứa nhỏ như vậy cũng không khó.
So sánh với tên trước, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu lại dễ thu phục. Tựa hồ chuyện mình đang làm nhân loại gọi là “Dưỡng thành" thì phải, đứa nhỏ như vậy hẳn là xem như đôi tượng dưỡng thành có độ khó thấp đi, lần này sẽ không có vấn đề đi. Ôm ý tưởng khờ dại như vậy, Lục Diêu tự tin quyết định bồi dưỡng tính cách đứa nhỏ này thành ánh dương sáng sủa —— chỉ là việc nhỏ này, bằng năng lực của hắn không có khả năng làm không được.
(Lục Diêu nhiều năm sau: …… Chẳng qua đã đánh giá cao năng lực giáo dục của mình =_,=)
Về An Duy Tư trước đây, từ hình dung cụ thể chính là nhát gan lại tự bế.
Tạo thành tính cách như vậy chính là do xuất thân vô cùng xấu hổ của y, nhân loại lại có được một nửa huyết thống dị thú, vào lúc đó là chuyện chưa từng xảy ra, mà trên người An Duy Tư hiện ra sắc tố mỏng lại không lúc nào không nhắc nhở người khác về huyết thống của y. Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, hồi trước ba tuổi, An Duy Tư thậm chí không thể thu hồi đuôi và tai của mình, mỗi ngày đều bị xem như quái vật. Một đứa nhỏ như vậy, chắc hẳn không thể có được tình yêu của phụ thân trên danh nghĩa, nên bị an trí ở một phòng nhỏ tại góc hẻo lánh, chỉ cần không chết là được. Tuy rằng nghe nói mình có một ca ca, nhưng An Duy Tư chưa bao giờ gặp đối phương, cũng không biết đối phương là người thế nào.
Sau khi An Duy Tư tám tuổi, đã tới tuổi đến trường, hơn nữa cũng là thời kỳ nam hài hoạt bát bướng bỉnh, nhưng An Duy Tư ngay cả bạn cùng lớp nói mấy câu cũng sợ tới mức phát khóc. Nguyên nhân rất đơn giản, An Duy Tư theo học là ngôi trường phù hợp với gia tộc tôn quý của y, những đứa nhỏ trong lớp cũng đều xuất thân từ đại gia tộc, xưa nay ngang ngược kiêu ngạo đã quen, An Tư Duy tự nhiên chịu không ít khi dễ.
Mọi người luôn sống thực tế, một tiểu thiếu gia không được coi trọng đương nhiên sẽ không được tôn kính, có lẽ trên thế giới cũng có rất nhiều người thiện lương, nguyện ý tiếp nhận An Duy Tư, nhưng ít ra trước Lục Diêu, không có một ai như vậy xuất hiện bên cạnh y.
Buổi tối hôm đó Lục Diêu vẫn ở bên An Duy Tư, một chùm sáng kỳ quái ‘nằm’ bên cạnh thực có chút đáng sợ, nhưng An Duy Tư vừa có bằng hữu hiển nhiên không cho là như vậy, đầu xù xù dựa vào Lục Diêu, biểu tình trên mặt nhìn qua cực kỳ an ổn.
Sáng ngày hôm sau An Duy Tư mở mắt trong tiếng hô của người hầu, nhìn thấy phụ nhân trung niên đứng bên giường phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, không thể để “Nó" bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị giết mất!
Nhanh chóng quay đầu nhìn về gối đầu bên cạnh, An Duy Tư kinh ngạc nhìn gối đầu trống rỗng, ngay cả dấu vết đều không lưu lại.
Nước mắt tranh trước khi đại não phát ra chỉ lệnh đã dâng lên, không quản được người hầu đứng một bên, An Duy Tư nhào tới gồi đầu mềm mại liều mạng tìm kiếm, quăng chăn gối xuống đất, rõ ràng khóc đến độ không thở nổi, vẫn liều mạng tìm kiếm trên cái giường đã không còn vật gì, không muốn thừa nhận chùm sáng ngày hôm qua muốn làm bạn với mình chỉ là một giấc mơ đẹp.
“Ngươi đang tìm ta sao?" Bỗng nhiên chùm sáng nháy nháy xuất hiện trước mặt An Duy Tư, không đợi An Duy Tư cao hứng nhào qua đã nói, “Những người khác nhìn không thấy ta, cho nên tạm thời đừng nói chuyện với ta."
Cho dù đã biết không thể nói chuyện cùng đối phương, nhưng biết được chuyện hôm qua không phải mơ, An Duy Tư vẫn cao hứng tới cực điểm, nhìn về phía người hầu đang kinh ngạc, vẻ ngại ngùng trên mặt cũng nhạt đi không ít, “Thực xin lỗi, vừa rồi gặp ác mộng."
An Duy Tư khẩn cấp tỏ vẻ mình không có việc gì sau để người hầu đi ra ngoài, người đi vừa đóng cửa lại, y liền chạy tới trước mặt Lục Diêu có chút khẩn trương nói, “Ta, ta tên là An Duy Tư Christopher, tên của ngươi đâu?"
Lục Diêu tạm dừng hồi lâu, đây quả là vấn đề, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải đặt cái tên cho mình, “Ta không có tên. Có điều ngươi không cần để ý, chỉ cần ngươi gọi ta, ta sẽ biết."
Lời này nghĩa là, Lục Diêu có thể thông qua khế ước mình lưu trên người An Duy Tư để nghe thấy đối phương nói chuyện, nhưng lúc đó An Duy Tư lại không hiểu theo ý đó, trong mắt y ý Lục Diêu là sẽ luôn ở bên cạnh mình, cho nên sẽ biết mình đang gọi hắn.
Thật, thật mắc cỡ…… Trong sách nói người sẽ vĩnh viễn ở bên gọi là người yêu, thế nhưng nếu là hắn…… Có chút vui vẻ.
Nếu đây là một trò chơi, vậy Lục Diêu hiển nhiên đã bước trên con đường công lược nghĩa vô phản cố, mà bản thân hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Như vậy, ngươi rốt cuộc là cái gì? Nhìn qua không giống dị thú a……" An Duy Tư thập phần tò mò nhìn chằm chằm Lục Diêu, nhưng mặc kệ nhìn thế nào cũng không phát hiện được đặc thù loài nào.
“Coi ta như u linh gì đó cũng được, bởi vì chưa bao giờ gặp được đồng loại cho nên ta cũng không biết mình là cái gì." Không quên ngụy trang ngữ điệu nhu hòa, Lục Diêu giải thích về sự tồn tại của mình như vậy, không gạt người là được.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, nhanh dậy rửa mặt rồi ăn cơm, hôm nay còn phải tới trường, không phải sao?"
Nghe vậy động tác An Duy Tư cứng lại một chút, nhỏ giọng nói thầm, “Trường học có rất nhiều nhân, hơn nữa lại không có ai thích ta, không muốn đi……"
“Không sao đâu, ta sẽ đi cùng ngươi, về sau cũng sẽ dạy cho ngươi rất nhiều thứ, chờ ngươi sau này lớn lên sẽ không có ai dám coi thường ngươi." Đối với điểm ấy Lục Diêu vô cùng tự tin, rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, hắn đã quyết định không thông qua hệ thống nhiệm vụ để tiến hành cải tạo, mà tự mình đến chậm rãi ảnh hưởng tính cách đối tượng. Đứa nhỏ tự mình dạy dỗ, nghĩ thế nào cũng không thể yếu hơn đám người thường kia được.
“Ân!"
Một thời gian dài tiếp theo đều thập phần bình tĩnh, Lục Diêu không làm gì đặc biệt, thật giống như là bằng hữu tốt ở chung với An Duy Tư, bởi vì hắn cảm thấy không cần nhất thời nóng lòng, ít nhất cho tới bây giờ hắn còn chưa chán ghét kiểu hình thức làm bạn với đối tượng như vậy.
An Duy Tư cảm thấy khoảng thời gian này giống như đang nằm mơ vậy, bỗng nhiên có bằng hữu luôn bên mình, hắn sẽ không trốn tránh mình, còn có thể thực ôn nhu dạy mình rất nhiều thứ.Thế nhưng mình có phải quá ích kỷ không? Bởi vì rõ ràng không có người nào khác có thể thấy hắn, hẳn là thực đáng thương, nhưng mình vẫn cảm thấy cao hứng, nếu có người khác thấy hắn, hắn phải chăng sẽ không thân cận với mình nữa?
Mãi cho đến nửa năm sau – nếu xuất hiện những từ này, tự nhiên là có chuyện xảy ra.
Lục Diêu cảm thấy quan hệ giữa mình và An Duy Tư ấn theo tiêu chuẩn nhân loại mà bình phẩm, hẳn đã xem như tương đối thân thiết, như vậy hẳn là mình cũng không cần cố ý giả bộ ôn nhu để tránh dọa y nữa.
Bất đắc dĩ lúc ấy Lục Diêu còn không nghĩ đến hẳn mình nên tiến hành theo chất lượng, từng chút một thu hồi ngụy trang. Vì thế vào một đêm, tiểu An Duy Tư phát hiện chùm sáng vốn thực ôn nhu bỗng nhiên lại lạnh lùng với mình, vô luận là ngôn từ hay ngữ khí đều thập phần bất cận nhân tình.
An Duy Tư nhất thời cảm thấy mờ mịt vô thố, y không biết mình làm cái gì chọc Lục Diêu không vui, lại lo lắng trực tiếp đi hỏi sẽ khiến đối phương càng tức giận. Nhớ tới Ba Đức cùng lớp khác với mình, nhân duyên rất tốt, có nên đi hỏi một chút không?
Cùng lớp hơn hai năm, An Duy Tư chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bất kể kẻ nào, huống chi là Ba Đức nhìn qua đã thấy cường thế, thế nhưng vì không muốn mất đi bằng hữu duy nhất, quý trọng nhất của mình, lúc tan học y vẫn đi tới trước mặt Ba Đức. Lúc này Lục Diêu nói với An Duy Tư mình có chút việc cho nên không ở bên cạnh, hắn đi ứng phó với tên Lục Dật Văn gần đây luôn thích cọ độ tồn tại.
“Ấy…… Có thể hỏi một chuyện không?"
Kinh ngạc nhìn thoáng qua An Duy Tư run rẩy chặn trước mặt mình, Ba Đức không chút che giấu sự phiền chán, đầu tiên là lui về phía sau hai ba bước, mới xa cách hỏi, “Làm gì?"
“Ta, ta không biết vì sao chọc bằng hữu tức giận…… Muốn biết làm thế nào mới tốt." Không thể lùi bước! An Duy Tư ở trong lòng liều mạng nói với bản thân, chỉ có hắn, tuyệt đối không muốn bị hắn chán ghét.
“Cái gì a, quái vật như ngươi cũng có bằng hữu?" Những người khác trong phòng học đã đi gần hết, Ba Đức tâm tư chợt đổi, châm chọc cười nói, “Tên kia khẳng định đã bị ngươi làm phiền quá rồi! Ai sẽ nguyện ý chơi với tên còn yếu hơn con gái thế chứ?"
“Nha?"
Nói xong Ba Đức liền bỏ đi, bỏ mặc An Duy Tư ngốc sững ở đó.
Một mình đứng trong phòng học không có một bóng người, An Duy Tư lăng lăng nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, hắn thật sự chán ghét mình sao? Như vậy tựa hồ cũng thực bình thường a, chung quy tính mình cũng không được yêu thích, bị chán ghét cũng thực bình thường, thực bình thường……
Hốc mắt bắt đầu cay cay, chất lỏng trong suốt tranh nhau muốn thoát ly trói buộc mà nhỏ giọt, nhưng An Duy Tư gắt gao bấm lòng bàn tay, không cho phép nước mắt rơi xuống.
Không thể khóc, khóc sẽ càng bị chán ghét. Nếu tính cách mình làm hắn cảm thấy chán ghét, vậy bỏ là được! Vứt bỏ tính cách yếu đuối đi là được! Về sau không thể khóc, không thể kinh hoảng, nếu trở thành người cường đại giống phụ thân, hẳn là hắn sẽ chấp nhận tiếp tục làm bằng hữu với mình!
Từ đó về sau, Lục Diêu bắt đầu như lúc trước cho Lục Dật Văn đến các thế giới khác, cho y nhiệm vụ, ban đầu còn không cảm thấy có cái gì sai, nhưng rồi dần dần Lục Diêu bắt đầu phát hiện không đúng. Hắn là muốn thử dần thay đổi tính cách người này, nhưng vừa mới bắt đầu cho mấy nhiệm vụ có tính thử, kết quả làm hắn có chút choáng váng.
Âm mưu hệ: Kêu ngươi kéo tên quan chỉ huy kia xuống ngựa (thân bại danh liệt), ngươi sao lại muốn giết chết người ta?
Ngôn tình hệ: Kêu ngươi tác hợp đôi nam nữ kia, ngươi sao còn phải biến người ta bình thường thành kẻ điên rồi mới bằng lòng tác hợp?
Đấu võ hệ: Kêu ngươi phân thắng bại với đệ nhất cao thủ, ngươi sao lại đánh gục người ta rồi còn cười ha hả bẻ gãy mấy đoạn xương của người ta chứ?
Tiến triển này hiển nhiên không giống dự đoán của Lục Diêu chút nào, mà loại tình huống này tục xưng là chơi lớn rồi (kiểu vui quá hóa buồn ấy). Vậy không đúng a, cái tên ngu ngốc thiện tâm trước mình cứu đâu rồi? Này căn bản không phải là một người đi? Ngươi có thể đừng thay đổi hình tượng với tốc độ nhanh như vậy được không, hắn còn chưa kịp nhập diễn đã trực tiếp bị đá ra khỏi kịch bản a.
Theo bản lĩnh tiếu lí tàng đao của Lục Dật Văn càng thiêu càng vượng, Lục Diêu cũng không biết đây xem như là cải tạo thành công hay thất bại, vấn đề là hắn còn chưa kịp làm gì gì, đối phương đã tự cải tạo mình rồi, này quả thực……
Nhiều lần bị ngôn ngữ ngoài sáng trong tối của Lục Dật Văn khiêu khích, Lục Diêu thật sự cảm thấy có chút phức tạp, mặc kệ Lục Dật Văn thật sự thích hắn hay đơn thuần đùa giỡn, hiển nhiên hắn cũng không phải đối tượng thích hợp. Quả nhiên vẫn nên tìm người khác thử cải tạo xem sao.
Tuy rằng trước kia vẫn chỉ “khế ước" với một đối tượng, nhưng người lần này hắn lựa chọn hiển nhiên không đến độ làm hắn nổi giận, vì thế Lục Diêu bắt đầu đồng thời khế ước nhiều người, hắn giờ phút này còn không biết quyết định này sẽ là hắn làm tự hại chính mình.
Nhìn Lục Dật Văn…… Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mấy lần thực lực cũng tăng rất mau, hoàn toàn không cần hắn chú ý cũng có thể gây họa cho người khác, vô tư mà gây họa, vì thế Lục Diêu yên tâm thoải mái đi tìm mục tiêu khác.
Sau đó Lục Diêu tới một thế giới tràn ngập các loại cơ giáp cùng kết quả khoa học kỹ thuật, lúc này hắn lựa chọn là một đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình có quyền thế, tính cách lại nội hướng tự bế.
Bởi vì cảm thấy hình tượng chùm sáng dùng khá tốt, nên Lục Diêu lại lấy bộ dạng chùm sáng, đêm khuya bay tới trước giường đứa nhỏ tên là An Duy Tư, “Tỉnh, tỉnh dậy." Lục Diêu lần này cố ý cẩn thận nghiên cứu đối xử với đứa bé nhân loại thì phải thế nào, tóm lại chính là phải thực ôn nhu đi?
An Duy Tư đang ngủ say nghe được thanh âm của Lục Diêu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ liếc thấy một chùm sáng quỷ dị lơ lửng trên đầu nhóc, sợ tới mức tiểu An Duy Tư quên cả buồn ngủ, miệng mếu mếu muốn khóc……
“Không được…… Khụ, không cần sợ hãi a, ta không có ác ý, chỉ là muốn làm bạn với ngươi thôi." Dùng ngữ khí coi như nhu hòa, Lục Diêu cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm tai mèo đột nhiên mọc lên trên đầu An Duy Tư, năng lực bị dọa đến độ mọc tai mèo thật đúng là thú vị.
“Đừng, đừng lại đây……" Căn bản nghe không vào lời Lục Diêu nói, An Duy Tư hoảng sợ rúc cả người trốn vào chăn, nhìn qua giống như nếu Lục Diêu có làm gì đó thì trực tiếp bị dọa ngất vậy.
Trải qua mấy ngày quan sát, Lục Diêu đã sớm biết tính cách đứa nhỏ này, cho nên bị đối xử như vậy cũng không kỳ quái, tiếp tục kiên nhẫn nói, “Ta sẽ không thương tổn ngươi, hơn nữa ta thực thích ngươi a, ngươi không có bằng hữu đúng không? Đã như vậy để ta trở thành người bạn đầu tiên không được sao?"
“Không được sao? Ta không có thân thể nhân loại, chẳng lẽ vì vậy mà chán ghét ta sao?"
“Vẫn không muốn ra khỏi đó? Quả nhiên là chán ghét ta mà, thực đáng tiếc a, vốn tưởng ngươi giống ta không có ai cùng nói chuyện, hẳn là có thể trở thành bạn tốt."
“Vậy ta đi trước, xin lỗi đã quấy rầy."
Một, hai, ba……
Đúng như Lục Diêu suy nghĩ, khi hắn yên lặng đếm tới ba, An Duy Tư từ trong chăn ló đầu ra, con ngươi ngân bạch mơ hồ lóe lệ quang, rụt rè hỏi: “Ngươi…… Thật sự không phải người xấu? Sẽ không khi dễ ta? Cũng sẽ không sợ ta?"
“Sẽ không, trở thành bằng hữu của ta được không?"
“Ân......" Tai nhỏ trên đầu bất giác run lên, An Duy Tư nhút nhát lộ ra một nụ cười tươi, có người muốn làm bạn với mình, thật cao hứng, lần đầu tiên có người nói với mình như vậy, thì ra vẫn có người cần đến mình.
Nhát gan, nội hướng, tuổi nhỏ, luôn nhận được ánh mắt sợ hãi hoặc khinh miệt của người chung quanh, muốn lấy được niềm tin của đứa nhỏ như vậy cũng không khó.
So sánh với tên trước, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu lại dễ thu phục. Tựa hồ chuyện mình đang làm nhân loại gọi là “Dưỡng thành" thì phải, đứa nhỏ như vậy hẳn là xem như đôi tượng dưỡng thành có độ khó thấp đi, lần này sẽ không có vấn đề đi. Ôm ý tưởng khờ dại như vậy, Lục Diêu tự tin quyết định bồi dưỡng tính cách đứa nhỏ này thành ánh dương sáng sủa —— chỉ là việc nhỏ này, bằng năng lực của hắn không có khả năng làm không được.
(Lục Diêu nhiều năm sau: …… Chẳng qua đã đánh giá cao năng lực giáo dục của mình =_,=)
Về An Duy Tư trước đây, từ hình dung cụ thể chính là nhát gan lại tự bế.
Tạo thành tính cách như vậy chính là do xuất thân vô cùng xấu hổ của y, nhân loại lại có được một nửa huyết thống dị thú, vào lúc đó là chuyện chưa từng xảy ra, mà trên người An Duy Tư hiện ra sắc tố mỏng lại không lúc nào không nhắc nhở người khác về huyết thống của y. Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, hồi trước ba tuổi, An Duy Tư thậm chí không thể thu hồi đuôi và tai của mình, mỗi ngày đều bị xem như quái vật. Một đứa nhỏ như vậy, chắc hẳn không thể có được tình yêu của phụ thân trên danh nghĩa, nên bị an trí ở một phòng nhỏ tại góc hẻo lánh, chỉ cần không chết là được. Tuy rằng nghe nói mình có một ca ca, nhưng An Duy Tư chưa bao giờ gặp đối phương, cũng không biết đối phương là người thế nào.
Sau khi An Duy Tư tám tuổi, đã tới tuổi đến trường, hơn nữa cũng là thời kỳ nam hài hoạt bát bướng bỉnh, nhưng An Duy Tư ngay cả bạn cùng lớp nói mấy câu cũng sợ tới mức phát khóc. Nguyên nhân rất đơn giản, An Duy Tư theo học là ngôi trường phù hợp với gia tộc tôn quý của y, những đứa nhỏ trong lớp cũng đều xuất thân từ đại gia tộc, xưa nay ngang ngược kiêu ngạo đã quen, An Tư Duy tự nhiên chịu không ít khi dễ.
Mọi người luôn sống thực tế, một tiểu thiếu gia không được coi trọng đương nhiên sẽ không được tôn kính, có lẽ trên thế giới cũng có rất nhiều người thiện lương, nguyện ý tiếp nhận An Duy Tư, nhưng ít ra trước Lục Diêu, không có một ai như vậy xuất hiện bên cạnh y.
Buổi tối hôm đó Lục Diêu vẫn ở bên An Duy Tư, một chùm sáng kỳ quái ‘nằm’ bên cạnh thực có chút đáng sợ, nhưng An Duy Tư vừa có bằng hữu hiển nhiên không cho là như vậy, đầu xù xù dựa vào Lục Diêu, biểu tình trên mặt nhìn qua cực kỳ an ổn.
Sáng ngày hôm sau An Duy Tư mở mắt trong tiếng hô của người hầu, nhìn thấy phụ nhân trung niên đứng bên giường phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, không thể để “Nó" bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị giết mất!
Nhanh chóng quay đầu nhìn về gối đầu bên cạnh, An Duy Tư kinh ngạc nhìn gối đầu trống rỗng, ngay cả dấu vết đều không lưu lại.
Nước mắt tranh trước khi đại não phát ra chỉ lệnh đã dâng lên, không quản được người hầu đứng một bên, An Duy Tư nhào tới gồi đầu mềm mại liều mạng tìm kiếm, quăng chăn gối xuống đất, rõ ràng khóc đến độ không thở nổi, vẫn liều mạng tìm kiếm trên cái giường đã không còn vật gì, không muốn thừa nhận chùm sáng ngày hôm qua muốn làm bạn với mình chỉ là một giấc mơ đẹp.
“Ngươi đang tìm ta sao?" Bỗng nhiên chùm sáng nháy nháy xuất hiện trước mặt An Duy Tư, không đợi An Duy Tư cao hứng nhào qua đã nói, “Những người khác nhìn không thấy ta, cho nên tạm thời đừng nói chuyện với ta."
Cho dù đã biết không thể nói chuyện cùng đối phương, nhưng biết được chuyện hôm qua không phải mơ, An Duy Tư vẫn cao hứng tới cực điểm, nhìn về phía người hầu đang kinh ngạc, vẻ ngại ngùng trên mặt cũng nhạt đi không ít, “Thực xin lỗi, vừa rồi gặp ác mộng."
An Duy Tư khẩn cấp tỏ vẻ mình không có việc gì sau để người hầu đi ra ngoài, người đi vừa đóng cửa lại, y liền chạy tới trước mặt Lục Diêu có chút khẩn trương nói, “Ta, ta tên là An Duy Tư Christopher, tên của ngươi đâu?"
Lục Diêu tạm dừng hồi lâu, đây quả là vấn đề, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải đặt cái tên cho mình, “Ta không có tên. Có điều ngươi không cần để ý, chỉ cần ngươi gọi ta, ta sẽ biết."
Lời này nghĩa là, Lục Diêu có thể thông qua khế ước mình lưu trên người An Duy Tư để nghe thấy đối phương nói chuyện, nhưng lúc đó An Duy Tư lại không hiểu theo ý đó, trong mắt y ý Lục Diêu là sẽ luôn ở bên cạnh mình, cho nên sẽ biết mình đang gọi hắn.
Thật, thật mắc cỡ…… Trong sách nói người sẽ vĩnh viễn ở bên gọi là người yêu, thế nhưng nếu là hắn…… Có chút vui vẻ.
Nếu đây là một trò chơi, vậy Lục Diêu hiển nhiên đã bước trên con đường công lược nghĩa vô phản cố, mà bản thân hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Như vậy, ngươi rốt cuộc là cái gì? Nhìn qua không giống dị thú a……" An Duy Tư thập phần tò mò nhìn chằm chằm Lục Diêu, nhưng mặc kệ nhìn thế nào cũng không phát hiện được đặc thù loài nào.
“Coi ta như u linh gì đó cũng được, bởi vì chưa bao giờ gặp được đồng loại cho nên ta cũng không biết mình là cái gì." Không quên ngụy trang ngữ điệu nhu hòa, Lục Diêu giải thích về sự tồn tại của mình như vậy, không gạt người là được.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, nhanh dậy rửa mặt rồi ăn cơm, hôm nay còn phải tới trường, không phải sao?"
Nghe vậy động tác An Duy Tư cứng lại một chút, nhỏ giọng nói thầm, “Trường học có rất nhiều nhân, hơn nữa lại không có ai thích ta, không muốn đi……"
“Không sao đâu, ta sẽ đi cùng ngươi, về sau cũng sẽ dạy cho ngươi rất nhiều thứ, chờ ngươi sau này lớn lên sẽ không có ai dám coi thường ngươi." Đối với điểm ấy Lục Diêu vô cùng tự tin, rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, hắn đã quyết định không thông qua hệ thống nhiệm vụ để tiến hành cải tạo, mà tự mình đến chậm rãi ảnh hưởng tính cách đối tượng. Đứa nhỏ tự mình dạy dỗ, nghĩ thế nào cũng không thể yếu hơn đám người thường kia được.
“Ân!"
Một thời gian dài tiếp theo đều thập phần bình tĩnh, Lục Diêu không làm gì đặc biệt, thật giống như là bằng hữu tốt ở chung với An Duy Tư, bởi vì hắn cảm thấy không cần nhất thời nóng lòng, ít nhất cho tới bây giờ hắn còn chưa chán ghét kiểu hình thức làm bạn với đối tượng như vậy.
An Duy Tư cảm thấy khoảng thời gian này giống như đang nằm mơ vậy, bỗng nhiên có bằng hữu luôn bên mình, hắn sẽ không trốn tránh mình, còn có thể thực ôn nhu dạy mình rất nhiều thứ.Thế nhưng mình có phải quá ích kỷ không? Bởi vì rõ ràng không có người nào khác có thể thấy hắn, hẳn là thực đáng thương, nhưng mình vẫn cảm thấy cao hứng, nếu có người khác thấy hắn, hắn phải chăng sẽ không thân cận với mình nữa?
Mãi cho đến nửa năm sau – nếu xuất hiện những từ này, tự nhiên là có chuyện xảy ra.
Lục Diêu cảm thấy quan hệ giữa mình và An Duy Tư ấn theo tiêu chuẩn nhân loại mà bình phẩm, hẳn đã xem như tương đối thân thiết, như vậy hẳn là mình cũng không cần cố ý giả bộ ôn nhu để tránh dọa y nữa.
Bất đắc dĩ lúc ấy Lục Diêu còn không nghĩ đến hẳn mình nên tiến hành theo chất lượng, từng chút một thu hồi ngụy trang. Vì thế vào một đêm, tiểu An Duy Tư phát hiện chùm sáng vốn thực ôn nhu bỗng nhiên lại lạnh lùng với mình, vô luận là ngôn từ hay ngữ khí đều thập phần bất cận nhân tình.
An Duy Tư nhất thời cảm thấy mờ mịt vô thố, y không biết mình làm cái gì chọc Lục Diêu không vui, lại lo lắng trực tiếp đi hỏi sẽ khiến đối phương càng tức giận. Nhớ tới Ba Đức cùng lớp khác với mình, nhân duyên rất tốt, có nên đi hỏi một chút không?
Cùng lớp hơn hai năm, An Duy Tư chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bất kể kẻ nào, huống chi là Ba Đức nhìn qua đã thấy cường thế, thế nhưng vì không muốn mất đi bằng hữu duy nhất, quý trọng nhất của mình, lúc tan học y vẫn đi tới trước mặt Ba Đức. Lúc này Lục Diêu nói với An Duy Tư mình có chút việc cho nên không ở bên cạnh, hắn đi ứng phó với tên Lục Dật Văn gần đây luôn thích cọ độ tồn tại.
“Ấy…… Có thể hỏi một chuyện không?"
Kinh ngạc nhìn thoáng qua An Duy Tư run rẩy chặn trước mặt mình, Ba Đức không chút che giấu sự phiền chán, đầu tiên là lui về phía sau hai ba bước, mới xa cách hỏi, “Làm gì?"
“Ta, ta không biết vì sao chọc bằng hữu tức giận…… Muốn biết làm thế nào mới tốt." Không thể lùi bước! An Duy Tư ở trong lòng liều mạng nói với bản thân, chỉ có hắn, tuyệt đối không muốn bị hắn chán ghét.
“Cái gì a, quái vật như ngươi cũng có bằng hữu?" Những người khác trong phòng học đã đi gần hết, Ba Đức tâm tư chợt đổi, châm chọc cười nói, “Tên kia khẳng định đã bị ngươi làm phiền quá rồi! Ai sẽ nguyện ý chơi với tên còn yếu hơn con gái thế chứ?"
“Nha?"
Nói xong Ba Đức liền bỏ đi, bỏ mặc An Duy Tư ngốc sững ở đó.
Một mình đứng trong phòng học không có một bóng người, An Duy Tư lăng lăng nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, hắn thật sự chán ghét mình sao? Như vậy tựa hồ cũng thực bình thường a, chung quy tính mình cũng không được yêu thích, bị chán ghét cũng thực bình thường, thực bình thường……
Hốc mắt bắt đầu cay cay, chất lỏng trong suốt tranh nhau muốn thoát ly trói buộc mà nhỏ giọt, nhưng An Duy Tư gắt gao bấm lòng bàn tay, không cho phép nước mắt rơi xuống.
Không thể khóc, khóc sẽ càng bị chán ghét. Nếu tính cách mình làm hắn cảm thấy chán ghét, vậy bỏ là được! Vứt bỏ tính cách yếu đuối đi là được! Về sau không thể khóc, không thể kinh hoảng, nếu trở thành người cường đại giống phụ thân, hẳn là hắn sẽ chấp nhận tiếp tục làm bằng hữu với mình!
Tác giả :
Nhất Bôi Tửu Lương (Một chén rượu lạnh)