Phi Chính Quy Luyến Ái
Chương 56: Đính ước
“Không cần lo lắng……" Thanh Sơ nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, từ sau lưng ôm lấy Lục Diêu để thân thể hắn ngồi dựa vào mình, nhãn châu vốn khiến người ta đọc không ra cảm xúc của Thanh Sơ tràn đầy lưu luyến, ôn nhu đưa tay trùm lên mí mắt Lục Diêu, “Ta sẽ cứu ngươi. Không biết trăm ngàn nhân tinh nguyên có đủ không…… Nhưng vạn nhân hẳn sẽ đủ."
“Ngươi điên rồi! Huyết nguyên thuật chẳng qua có thể kéo dài sinh mệnh trong nhất thời, căn bản không phải cách cứu người!" Không dám tin nhìn Thanh Sơ, Mạch Cẩm thật sự hi vọng là mình nghe lầm, Huyết nguyên thuật cũng không xa lạ với Ma tu, nhưng loại thuật pháp này là dùng tinh hoa hồn phách của người khác để kéo dài sinh mệnh bản thân, chẳng những quá mức thâm độc mà hiệu quả cũng chỉ có thời gian rất ngắn, cơ hồ rất ít người dùng đến, càng miễn bàn tới Thanh Sơ động một cái muốn đoạt hồn phách vạn nhân.
Đáng tiếc Thanh Sơ hiện tại đã hoàn toàn không nghe được âm thanh khác, mềm nhẹ hôn lên môi Lục Diêu, khi đứng lên nhu tình như nước đã biến mất vô tung, hờ hững nhìn Mạch Cẩm, “Liền bắt đầu từ ngươi đi." Người này ngày càng thân thiết với Lục Diêu, thật sự ngày càng chướng mắt, thừa dịp này sao không trừ khử luôn.
“Xin chân nhân đừng như thế! Làm như vậy, Lục công tử cũng không sẽ cao hứng!" Nghiên Sương lập tức chắn trước mặt Mạch Cẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tác của Thanh Sơ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp đã mơ hồ hiện ra hoa văn thanh sắc, đó là dấu hiệu Thanh Loan tộc chuẩn bị biến hóa.
“Nói có lý, như vậy thì hắn không cần phần ký ức này." Rất tán đồng gật gật đầu, Thanh Sơ nâng tay phải, ngón tay hơi hơi gấp khúc liền xuất hiện bướm vàng quen thuộc, chính là Mộng điệp y phóng xuất cho Lục Diêu giải buồn vào ngày hai người mới gặp. Chỉ thấy Mộng điệp có linh tính vẫy vẫy cánh, nhẹ nhàng đậu trên trán Lục Diêu, bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Con hồ điệp xinh đẹp đích xác không có lực sát thương đáng nói, nhưng phương diện vu thuật quả thật được trời ưu ái, rút ký ức của một nhân loại phổ thông quả thực quá mức đơn giản.
Lục Diêu cảm giác ký ức của mình đang dần dần bị rút ra, lại bình tĩnh tùy ý động tác đối phương, hoàn toàn không định chống cự.
“A……" Thời điểm như vậy, Mạch Cẩm mới đầu không nói gì lại nhịn không được bật cười, cười đến thập phần thoải mái, “Tất cả mọi người cho rằng Thanh Sơ chân nhân tâm tính cao thượng, quả thật không nhiễm bùn tanh, cho dù quen thuộc cũng cho rằng các hạ tâm tư đơn thuần. Ha ha ha, hóa ra tất cả chúng ta đều nhìn lầm, các hạ há là bất nhiễm thế tục, chẳng qua là trong mắt ngươi vạn vật trước mắt đều là hư không. Theo ta thấy cái gì nhân nghĩa đạo đức, tình sư đồ, ngươi cũng chưa bao giờ để trong lòng, quả nhiên là kẻ lãnh huyết."
“Di ngôn chỉ có thế thôi hả?" Cùng lúc nói, bên cạnh Thanh Sơ đã xuất hiện vài thanh phi kiếm lóe hàn quang, vận sức chờ phát động. Y bình thản nhìn thoáng Nghiên Sương chắn phía trước, “Giờ tự giác rời đi, ta sẽ không giết ngươi."
“Nô tỳ suốt đời không rời chủ nhân." Cho dù bị linh lực của Thanh Sơ làm toàn thân run rẩy, Nghiên Sương cũng không lui về nửa bước, vẻ mặt thể hiện sự kiên định chưa từng có, “Nghiên Sương khẩn cầu chân nhân thu tay lại!"
“Nghiên Sương, không cần nhiều lời." Mạch Cẩm từ phía sau Nghiên Sương chậm rãi thong thả bước ra, trấn định tự nhiên châm chọc, “Vạn sự vô tuyệt đối, cho dù dùng khả năng của Mộng điệp cũng vậy thôi, sau hôm nay, Thanh Sơ chân nhân sẽ ngày ngày kinh hãi, sợ người thương nhớ lại. Chỉ cần một cơ hội, một lần trùng hợp, Lục Diêu có thể sẽ nhớ đến mọi thứ ngày đó. Đến lúc đó hắn đương nhiên sẽ nếm mùi nội tâm đau triệt, nỗi đau bị người gạt bỏ, một sinh mệnh hoán đổi sống không bằng chết, cũng không thiệt."
Lời vừa nói ra, linh lực quanh thân Thanh Sơ thoáng chốc trở nên càng thêm bạo động bất an, sát khí tất lộ.
“Chủ nhân!"
“Lui ra phía sau!"
Mạch Cẩm đương nhiên không phải cố ý kích thích Thanh Sơ xuống tay sớm mà nói những lời này, gã chỉ muốn Thanh Sơ mất bình tĩnh trong nháy mắt, như vậy cũng đã đủ.
Khi một Hỏa phượng do một phi kiếm hóa thành nghênh diện mà đến, Mạch Cẩm đã hoàn thành và kích hoạt chú quyết pháp trận truyền tống, khi pháp trận sắp đem hai người truyền tống đi thì Hỏa phượng đã tới gần, có điều giữa điện quang hỏa thạch, Nghiên Sương lấy tốc độ khó có thể tin tưởng chắn trước người Mạch Cẩm, bị Hỏa phượng đâm xuyên qua toàn bộ vai phải, kế tiếp nháy mắt hai người đã biến mất tại chỗ.
Sau khi biến mất khỏi phòng đó, Mạch Cẩm cùng Nghiên Sương liền bị truyền tống đến một chỗ sơn lâm yên tĩnh. Đây kỳ thật là ở giữa Luân hoàng sơn, Mạch Cẩm lúc trước thiết hạ trận pháp ẩn nấp này là để ngừa vạn nhất, đương nhiên cũng không cố ý chọn lựa địa điểm, chỉ tùy tay thiết lập tại nơi này.
“Sách……" Vốn tưởng rằng trận pháp này sẽ không có ngày dùng đến, không nghĩ tới lại phải dùng dưới tình huống như vậy. Nghĩ đến vừa rồi Thanh Sơ không chút che giấu sát ý, Mạch Cẩm muốn nhếch lên nụ cười châm chọc, nhưng không có thời gian làm điều đó, “Nghiên Sương, ngươi ổn chứ?" Mạch Cẩm nhíu chặt mày nhìn Nghiên Sương yên lặng che miệng vết thương, máu tươi đã nhiễm đỏ kiện y phục mỏng manh.
“Nô tỳ không sao, vẫn chưa bị thương đến chỗ yếu hại, tạ chủ nhân quan tâm." Nghiên Sương nhu hòa cười cười, tiến lên vài bước dùng tay trái không bị thương thay Mạch Cẩm sửa sang lại vạt áo có chút hỗn độn, nếu không phải sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, có lẽ Mạch Cẩm thật sự sẽ tin nàng không có chuyện gì.
“Ngươi sao phải như vậy, vì bản tôn làm đến tình trạng này thật không đáng giá……" Mạch Cẩm nâng tay giữ chặt cổ tay Nghiên Sương, hiếm khi mang theo tàn khốc nhìn chằm chằm Nghiên Sương.
Nghiên Sương chỉ ôn nhu nhìn lại Mạch Cẩm, thanh âm ôn nhu tinh tế mang theo mấy phần nhàn nhạt đau thương, “Nếu vừa rồi nô tỳ không làm như vậy, chủ nhân sẽ không mang nô tỳ đi theo, nô tỳ nói đúng không?"
“……" Mạch Cẩm không nói gì, gã quả thật đã tính toán như vậy, “Hồn phách Thanh Loan cũng không thể lợi dụng, hắn tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng không phải kẻ ham chém giết, nếu ngươi ở lại cũng sẽ vô sự, được tự do như vậy có gì không tốt."
“Cuộc đời này của Nghiên Sương không có sở cầu, chỉ cầu có thể phụng dưỡng bên chủ nhân, nếu như đến điều này cũng bị cướp đoạt, còn lại chẳng qua là cái xác rỗng, so với chết lại có khác gì? Huống chi đây còn là tâm nguyện của nô tỳ, dùng vết thương này đổi lấy sự bình an của chủ nhân, Nghiên Sương cam tâm tình nguyện." Lắc lắc đầu, Nghiên Sương không có phẫn nộ chất vấn hay tuyệt vọng rơi lệ, chỉ cố chấp nhìn chăm chú vào Mạch Cẩm, nhìn chăm chú vào chủ nhân duy nhất của cuộc đời nàng.
Lúc trước chính là liếc mắt nhìn như vậy, đã khiến nàng nhận định đối phương, mà sau này cũng vậy, vô luận chủ nhân muốn đi nơi nào, muốn làm chuyện gì, chỉ cần Nghiên Sương còn tồn tại, cho dù liều cả tính mạng cũng sẽ bảo hộ người lông tóc vô thương.
Mạch Cẩm trầm mặc thật lâu, gã biết tâm mình đang dao động. Có lẽ từ thật lâu trước kia, cũng đã bắt đầu dao động, chỉ là gã chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó, nói cho cùng cũng là vì không tin tình yêu thật sự vô úy vô tư như lời thế nhân. Từ khi rời phái vẫn một mình sống sót đến nay, gã vẫn đều nói với bản thân không thể tín nhiệm người khác không chút giữ lại, đấy cũng là vì sao gã còn có thể an ổn mà đứng ở chỗ này. Với gã mà nói, nếu cùng người khác hỗ thông tâm ý, thì cần hai bên không hề giữ lại, loại chuyện này gã tự nhận làm không được.
Thế nhưng chỉ có Nghiên Sương, chỉ có Thanh loan này ở trong tộc nhân thì đạm mạc thậm chí có chút cường ngạnh, duy độc ở trước mặt gã hóa thành mềm mỏng, nàng từng không chỉ một lần làm Mạch Cẩm dao động. Mà đến nay, Thanh Sơ lại một lần khiến gã thấy được một người vì yêu mà liều lĩnh, ngay cả bản thân cũng có thể bỏ qua, gã nghĩ, có lẽ tình yêu thật sự chính là thần kỳ như vậy, không phải do mình không tin.
Thấy Mạch Cẩm trầm mặc không nói, Nghiên Sương cho rằng chủ nhân vẫn cố ý đuổi mình đi, cũng hiếm khi không chút che giấu ý tứ chống cự, cố chấp ngẩng đầu nhìn chăm chú hai mắt Mạch Cẩm.
Từng ký ức liên tiếp nhảy ra, khi tu vi của gã còn bình thường, luôn có cô nương xinh đẹp toàn lực bảo hộ gã, bất ly bất khí; khi bị người chỉ trích, bản thân gã còn không thèm để ý, lại luôn có tiểu tỳ nữ đòi giáo huấn đối phương; ngay cả lúc nguy cập tính mạng, cũng luôn có nha đầu ngốc dù liều mạng cũng muốn đến cứu giúp…… Nói như vậy, bản thân thiếu Nghiên Sương, sợ là cả đời cũng không thể trả lại.
“A…… Nha đầu ngốc……" Cười khổ lắc đầu, Mạch Cẩm nâng tay nhu nhu đầu Nghiên Sương, dưới biểu tình khó có thể tin của đối phương cúi đầu khẽ mổ chóc lên khóe môi kia một cái, “Ta cũng cô gia quả nhân đã lâu, ngươi không chê ở bên ta sẽ bị người phỉ nhổ, thì tùy ngươi đi."
Nghiên Sương cơ hồ cho rằng mình đang trong mộng cảnh, nàng không thể tưởng được mình sẽ có một ngày rẽ mây gặp trăng sáng, thân thể run nhè nhẹ tiết lộ nội tâm kích động của nàng. Nghiên Sương rất nhanh liền cảm thấy tầm nhìn trở nên dần mơ hồ, có cái gì đó giãy dụa muốn xông ra khỏi hốc mắt, nàng liều mạng lộ ra tươi cười. Cùng với lúm đồng tiền làm thiên địa thất sắc ấy, nước mắt trong suốt rốt cuộc trượt xuống, vây lấy tịch mịch đau thương mấy trăm năm trong lòng nàng rơi xuống ngọn cỏ dưới chân, vỡ nát.
“Nghiên Sương, đa tạ chủ nhân."
“Ngươi điên rồi! Huyết nguyên thuật chẳng qua có thể kéo dài sinh mệnh trong nhất thời, căn bản không phải cách cứu người!" Không dám tin nhìn Thanh Sơ, Mạch Cẩm thật sự hi vọng là mình nghe lầm, Huyết nguyên thuật cũng không xa lạ với Ma tu, nhưng loại thuật pháp này là dùng tinh hoa hồn phách của người khác để kéo dài sinh mệnh bản thân, chẳng những quá mức thâm độc mà hiệu quả cũng chỉ có thời gian rất ngắn, cơ hồ rất ít người dùng đến, càng miễn bàn tới Thanh Sơ động một cái muốn đoạt hồn phách vạn nhân.
Đáng tiếc Thanh Sơ hiện tại đã hoàn toàn không nghe được âm thanh khác, mềm nhẹ hôn lên môi Lục Diêu, khi đứng lên nhu tình như nước đã biến mất vô tung, hờ hững nhìn Mạch Cẩm, “Liền bắt đầu từ ngươi đi." Người này ngày càng thân thiết với Lục Diêu, thật sự ngày càng chướng mắt, thừa dịp này sao không trừ khử luôn.
“Xin chân nhân đừng như thế! Làm như vậy, Lục công tử cũng không sẽ cao hứng!" Nghiên Sương lập tức chắn trước mặt Mạch Cẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tác của Thanh Sơ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp đã mơ hồ hiện ra hoa văn thanh sắc, đó là dấu hiệu Thanh Loan tộc chuẩn bị biến hóa.
“Nói có lý, như vậy thì hắn không cần phần ký ức này." Rất tán đồng gật gật đầu, Thanh Sơ nâng tay phải, ngón tay hơi hơi gấp khúc liền xuất hiện bướm vàng quen thuộc, chính là Mộng điệp y phóng xuất cho Lục Diêu giải buồn vào ngày hai người mới gặp. Chỉ thấy Mộng điệp có linh tính vẫy vẫy cánh, nhẹ nhàng đậu trên trán Lục Diêu, bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Con hồ điệp xinh đẹp đích xác không có lực sát thương đáng nói, nhưng phương diện vu thuật quả thật được trời ưu ái, rút ký ức của một nhân loại phổ thông quả thực quá mức đơn giản.
Lục Diêu cảm giác ký ức của mình đang dần dần bị rút ra, lại bình tĩnh tùy ý động tác đối phương, hoàn toàn không định chống cự.
“A……" Thời điểm như vậy, Mạch Cẩm mới đầu không nói gì lại nhịn không được bật cười, cười đến thập phần thoải mái, “Tất cả mọi người cho rằng Thanh Sơ chân nhân tâm tính cao thượng, quả thật không nhiễm bùn tanh, cho dù quen thuộc cũng cho rằng các hạ tâm tư đơn thuần. Ha ha ha, hóa ra tất cả chúng ta đều nhìn lầm, các hạ há là bất nhiễm thế tục, chẳng qua là trong mắt ngươi vạn vật trước mắt đều là hư không. Theo ta thấy cái gì nhân nghĩa đạo đức, tình sư đồ, ngươi cũng chưa bao giờ để trong lòng, quả nhiên là kẻ lãnh huyết."
“Di ngôn chỉ có thế thôi hả?" Cùng lúc nói, bên cạnh Thanh Sơ đã xuất hiện vài thanh phi kiếm lóe hàn quang, vận sức chờ phát động. Y bình thản nhìn thoáng Nghiên Sương chắn phía trước, “Giờ tự giác rời đi, ta sẽ không giết ngươi."
“Nô tỳ suốt đời không rời chủ nhân." Cho dù bị linh lực của Thanh Sơ làm toàn thân run rẩy, Nghiên Sương cũng không lui về nửa bước, vẻ mặt thể hiện sự kiên định chưa từng có, “Nghiên Sương khẩn cầu chân nhân thu tay lại!"
“Nghiên Sương, không cần nhiều lời." Mạch Cẩm từ phía sau Nghiên Sương chậm rãi thong thả bước ra, trấn định tự nhiên châm chọc, “Vạn sự vô tuyệt đối, cho dù dùng khả năng của Mộng điệp cũng vậy thôi, sau hôm nay, Thanh Sơ chân nhân sẽ ngày ngày kinh hãi, sợ người thương nhớ lại. Chỉ cần một cơ hội, một lần trùng hợp, Lục Diêu có thể sẽ nhớ đến mọi thứ ngày đó. Đến lúc đó hắn đương nhiên sẽ nếm mùi nội tâm đau triệt, nỗi đau bị người gạt bỏ, một sinh mệnh hoán đổi sống không bằng chết, cũng không thiệt."
Lời vừa nói ra, linh lực quanh thân Thanh Sơ thoáng chốc trở nên càng thêm bạo động bất an, sát khí tất lộ.
“Chủ nhân!"
“Lui ra phía sau!"
Mạch Cẩm đương nhiên không phải cố ý kích thích Thanh Sơ xuống tay sớm mà nói những lời này, gã chỉ muốn Thanh Sơ mất bình tĩnh trong nháy mắt, như vậy cũng đã đủ.
Khi một Hỏa phượng do một phi kiếm hóa thành nghênh diện mà đến, Mạch Cẩm đã hoàn thành và kích hoạt chú quyết pháp trận truyền tống, khi pháp trận sắp đem hai người truyền tống đi thì Hỏa phượng đã tới gần, có điều giữa điện quang hỏa thạch, Nghiên Sương lấy tốc độ khó có thể tin tưởng chắn trước người Mạch Cẩm, bị Hỏa phượng đâm xuyên qua toàn bộ vai phải, kế tiếp nháy mắt hai người đã biến mất tại chỗ.
Sau khi biến mất khỏi phòng đó, Mạch Cẩm cùng Nghiên Sương liền bị truyền tống đến một chỗ sơn lâm yên tĩnh. Đây kỳ thật là ở giữa Luân hoàng sơn, Mạch Cẩm lúc trước thiết hạ trận pháp ẩn nấp này là để ngừa vạn nhất, đương nhiên cũng không cố ý chọn lựa địa điểm, chỉ tùy tay thiết lập tại nơi này.
“Sách……" Vốn tưởng rằng trận pháp này sẽ không có ngày dùng đến, không nghĩ tới lại phải dùng dưới tình huống như vậy. Nghĩ đến vừa rồi Thanh Sơ không chút che giấu sát ý, Mạch Cẩm muốn nhếch lên nụ cười châm chọc, nhưng không có thời gian làm điều đó, “Nghiên Sương, ngươi ổn chứ?" Mạch Cẩm nhíu chặt mày nhìn Nghiên Sương yên lặng che miệng vết thương, máu tươi đã nhiễm đỏ kiện y phục mỏng manh.
“Nô tỳ không sao, vẫn chưa bị thương đến chỗ yếu hại, tạ chủ nhân quan tâm." Nghiên Sương nhu hòa cười cười, tiến lên vài bước dùng tay trái không bị thương thay Mạch Cẩm sửa sang lại vạt áo có chút hỗn độn, nếu không phải sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, có lẽ Mạch Cẩm thật sự sẽ tin nàng không có chuyện gì.
“Ngươi sao phải như vậy, vì bản tôn làm đến tình trạng này thật không đáng giá……" Mạch Cẩm nâng tay giữ chặt cổ tay Nghiên Sương, hiếm khi mang theo tàn khốc nhìn chằm chằm Nghiên Sương.
Nghiên Sương chỉ ôn nhu nhìn lại Mạch Cẩm, thanh âm ôn nhu tinh tế mang theo mấy phần nhàn nhạt đau thương, “Nếu vừa rồi nô tỳ không làm như vậy, chủ nhân sẽ không mang nô tỳ đi theo, nô tỳ nói đúng không?"
“……" Mạch Cẩm không nói gì, gã quả thật đã tính toán như vậy, “Hồn phách Thanh Loan cũng không thể lợi dụng, hắn tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng không phải kẻ ham chém giết, nếu ngươi ở lại cũng sẽ vô sự, được tự do như vậy có gì không tốt."
“Cuộc đời này của Nghiên Sương không có sở cầu, chỉ cầu có thể phụng dưỡng bên chủ nhân, nếu như đến điều này cũng bị cướp đoạt, còn lại chẳng qua là cái xác rỗng, so với chết lại có khác gì? Huống chi đây còn là tâm nguyện của nô tỳ, dùng vết thương này đổi lấy sự bình an của chủ nhân, Nghiên Sương cam tâm tình nguyện." Lắc lắc đầu, Nghiên Sương không có phẫn nộ chất vấn hay tuyệt vọng rơi lệ, chỉ cố chấp nhìn chăm chú vào Mạch Cẩm, nhìn chăm chú vào chủ nhân duy nhất của cuộc đời nàng.
Lúc trước chính là liếc mắt nhìn như vậy, đã khiến nàng nhận định đối phương, mà sau này cũng vậy, vô luận chủ nhân muốn đi nơi nào, muốn làm chuyện gì, chỉ cần Nghiên Sương còn tồn tại, cho dù liều cả tính mạng cũng sẽ bảo hộ người lông tóc vô thương.
Mạch Cẩm trầm mặc thật lâu, gã biết tâm mình đang dao động. Có lẽ từ thật lâu trước kia, cũng đã bắt đầu dao động, chỉ là gã chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó, nói cho cùng cũng là vì không tin tình yêu thật sự vô úy vô tư như lời thế nhân. Từ khi rời phái vẫn một mình sống sót đến nay, gã vẫn đều nói với bản thân không thể tín nhiệm người khác không chút giữ lại, đấy cũng là vì sao gã còn có thể an ổn mà đứng ở chỗ này. Với gã mà nói, nếu cùng người khác hỗ thông tâm ý, thì cần hai bên không hề giữ lại, loại chuyện này gã tự nhận làm không được.
Thế nhưng chỉ có Nghiên Sương, chỉ có Thanh loan này ở trong tộc nhân thì đạm mạc thậm chí có chút cường ngạnh, duy độc ở trước mặt gã hóa thành mềm mỏng, nàng từng không chỉ một lần làm Mạch Cẩm dao động. Mà đến nay, Thanh Sơ lại một lần khiến gã thấy được một người vì yêu mà liều lĩnh, ngay cả bản thân cũng có thể bỏ qua, gã nghĩ, có lẽ tình yêu thật sự chính là thần kỳ như vậy, không phải do mình không tin.
Thấy Mạch Cẩm trầm mặc không nói, Nghiên Sương cho rằng chủ nhân vẫn cố ý đuổi mình đi, cũng hiếm khi không chút che giấu ý tứ chống cự, cố chấp ngẩng đầu nhìn chăm chú hai mắt Mạch Cẩm.
Từng ký ức liên tiếp nhảy ra, khi tu vi của gã còn bình thường, luôn có cô nương xinh đẹp toàn lực bảo hộ gã, bất ly bất khí; khi bị người chỉ trích, bản thân gã còn không thèm để ý, lại luôn có tiểu tỳ nữ đòi giáo huấn đối phương; ngay cả lúc nguy cập tính mạng, cũng luôn có nha đầu ngốc dù liều mạng cũng muốn đến cứu giúp…… Nói như vậy, bản thân thiếu Nghiên Sương, sợ là cả đời cũng không thể trả lại.
“A…… Nha đầu ngốc……" Cười khổ lắc đầu, Mạch Cẩm nâng tay nhu nhu đầu Nghiên Sương, dưới biểu tình khó có thể tin của đối phương cúi đầu khẽ mổ chóc lên khóe môi kia một cái, “Ta cũng cô gia quả nhân đã lâu, ngươi không chê ở bên ta sẽ bị người phỉ nhổ, thì tùy ngươi đi."
Nghiên Sương cơ hồ cho rằng mình đang trong mộng cảnh, nàng không thể tưởng được mình sẽ có một ngày rẽ mây gặp trăng sáng, thân thể run nhè nhẹ tiết lộ nội tâm kích động của nàng. Nghiên Sương rất nhanh liền cảm thấy tầm nhìn trở nên dần mơ hồ, có cái gì đó giãy dụa muốn xông ra khỏi hốc mắt, nàng liều mạng lộ ra tươi cười. Cùng với lúm đồng tiền làm thiên địa thất sắc ấy, nước mắt trong suốt rốt cuộc trượt xuống, vây lấy tịch mịch đau thương mấy trăm năm trong lòng nàng rơi xuống ngọn cỏ dưới chân, vỡ nát.
“Nghiên Sương, đa tạ chủ nhân."
Tác giả :
Nhất Bôi Tửu Lương (Một chén rượu lạnh)