Phép Biện Chứng Phong Thủy
Chương 6: Cô gái nhà anh
Ông Tiền hỏi liên thanh: “Chúng tôi phải làm sao bây giờ? Chuyển luôn ra ngoài liệu có ổn không?"
Đường Cửu ôn hòa trấn an: “Thật ra có hai phương án giải quyết, một là dỡ bỏ phần lồi; cách hai phức tạp hơn chút, chính là khắc phục hiện tượng lồi, đã lồi hướng Tây Nam thì có thể xây thêm kiến trúc ở hướng Bắc đến Tây Bắc. Cả hai cách đều có thể biến ngôi nhà trở nên may mắn, tuy nhiên phải chú ý, nếu tăng kiến trúc sợ là sẽ thừa thãi."
Ông Tiền thở phào khi nghe có biện pháp giải quyết, ông cũng không sợ tốn tiền: “Chắc chắn có thể biến hung thành cát?"
Đường Cửu cũng không giận vì bị ông ta nghi ngờ: “Nếu vẫn lo lắng, chuyển đi cũng là một lựa chọn, nhưng… Mọi sự đều có nhân quả, trước khi bán nhà tốt hơn hết nên giải thích rõ với người khác, có biện pháp giải quyết."
Ông Tiền mất tự nhiên xoa tay nói: “Tôi biết rồi, xin Dung tiên sinh yên tâm."
Đường Cửu bổ sung: “Còn một điều nữa tiên sinh nên chú ý, qua tướng mạo ngài, tôi thấy ngài không có vận cá cược, dù lớn hay nhỏ."
Trường hợp của ông Tiền, nhà ở chỉ là một phần, quan trọng nhất là ông ấy bị người ta dẫn vào con đường cá cược, nếu không kịp thời thu tay, về sau nhẹ thì tán gia bại sản, nặng chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.
Đường Cửu nhắc nhở câu này chính vì không muốn nhìn bi kịch xảy đến, còn nghe hay không, là do ông Tiền quyết định.
Thực ra, ông Tiền mới cá cược vài lần, ban đầu thường xuyên thắng, gần đây bắt đầu thua nhiều: “Tôi không có vận cá cược sao?"
Đường Cửu nói: “Cược 10 thua 9."
Ông Tiền thoáng do dự, đáp: “Tôi đã hiểu, cảm ơn cô."
Đường Cửu cũng im lặng.
Dung Dư Dương nói: “Đi."
Ông Tiền vội hỏi: “Chờ tôi sửa nhà xong, có thể phiền Dung tiên sinh lại đến xem không?"
Dung Dư Dương gật đầu.
Ông Tiền thở phào nhẹ nhõm, tiễn người đến tận cửa, sau đó đưa một bao lì xì, anh Lâm thay mặt nhận. Lên xe, anh Lâm lập tức đưa cho Đường Cửu.
Đường Cửu mở ra thấy bên trong là một tờ chi phiếu viết kèm mật khẩu, nói: “Chờ về nhà em lại đưa anh."
Dung Dư Dương mở miệng nói: “Không cần."
Đường Cửu cầm chi phiếu, nhìn về phía Dung Dư Dương, hỏi: “Sư phụ không cần à?"
Dung Dư Dương gật đầu, chi phiếu này hẳn là hai trăm ngàn, mặc dù Đường Cửu tự kiếm được tiền nhưng anh vẫn muốn cho cô thêm tiền tiêu vặt.
Đường Cửu cười hì hì cất chi phiếu vào balo, ngoéo ngón tay út của Dung Dư Dương: “Đúng lúc em muốn mua một món đồ lại tiếc tiền, cũng may anh trai nhỏ cho em, vậy là em có thể mua rồi, coi như quà anh tặng em nhé?"
Dung Dư Dương mấy máy miệng: “Được."
Anh hơi hối hận vì số tiền này quá ít, có phải không đủ cho Đường Cửu tiêu? Cô gái nhà người ta có, cô gái nhà anh cũng phải có, cho dù cô gái nhà người ta không có, chỉ cần cô gái nhà anh muốn thì nhất định phải có.
Dung Dư Dương hơi nghiêng đầu: “Tiền lần trước cũng cho em."
Đường Cửu cười đồng ý: “Anh trai nhỏ ăn kẹo."
Dung Dư Dương bất đắc dĩ mở miệng ngậm viên kẹo: “Không được gọi anh trai nhỏ."
Đường Cửu căn bản không sợ, tựa vai Dung Dư Dương, nói: “Dù sao anh cũng không thể cấm em."
Anh thay đổi tư thế giúp cô dựa thoải mái hơn: “Đừng làm loạn."
Đường Cửu ngửi mùi hương trên người Dung Dư Dương, cảm thấy hơi mệt nhọc, cô ngáp một tiếng, nói: “Anh trai nhỏ, em muốn ngủ rồi."
Dung Dư Dương: “…"
Đường Cửu làm nũng: “Anh trai nhỏ, buồn ngủ quá."
Dung Dư Dương ôm Đường Cửu, để cô hoàn toàn yên tâm dựa vào: “Không được gọi anh trai nhỏ, ngủ đi."
Hai từ cuối cùng rất đỗi dịu dàng.
Đường Cửu nhắm mắt, chốc lát liền ngủ.
Giấc ngủ thật sự thoải mái, Đường Cửu tỉnh lại mới phát hiện đã về nhà, có điều không ai gọi mà thôi, cô thoáng cử động thì Dung Dư Dương đã phát hiện ra: “Dậy thôi, đến nơi rồi."
Đường Cửu xoa bóp vai và cánh tay cho Dung Dư Dương nịnh hót xong mới cùng anh Lâm đỡ Dung Dư Dương xuống xe và ngồi trên xe lăn.
Vừa bước vào phòng khách đã gặp người phụ nữ trung niên, hình như bà ấy đã đợi rất lâu nhưng trên mặt không mảy may thiếu kiên nhẫn, nghe tiếng mở cửa lập tức đứng lên.
Đường Cửu cũng nhận ra đây là người trong gia đình đã đắc tội nhà địa lý mấy hôm trước.
Nữ sĩ họ Lý, thoạt nhìn đã cố ý trang điểm nhưng vẫn có thể nhận ra tóc bà đã bạc đi nhiều, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn rõ.
Bà Lý thấy Dung Dư Dương, đỏ mắt hỏi: “Dung tiên sinh, con của tôi… Con của tôi còn sống không?"
Dung Dư Dương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Bà Lý hít một hơi thật sâu: “Tôi biết rồi."
Kỳ thực, Đường Cửu cũng rất thông cảm với bà, song không biết nên khuyên giải thế nào.
Bà Lý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Hôm nay tôi đến, cũng vì chưa từ bỏ ý định."
Đường Cửu nói: “Mời bà ngồi."
Bà Lý đợi Dung Dư Dương và Đường Cửu đều an vị mới ngồi: “Lúc tôi mang thai… ông ấy luôn luôn đưa tôi đi khám. Người ta thường nói nam chua nữ cay, rõ ràng tôi thích ăn cay nhưng là mỗi lần đi lấy kết quả siêu âm, ông ấy đều bảo là con trai, tôi cũng chưa từng hoài nghi… Con tôi là con gái thật ư?"
Dung Dư Dương nói: “Đúng."
Bà Lý cười khổ, bà vô thức chạm vào bụng dưới giống như mình đang mang thai, có thể cảm giác mỗi một lần thai máy: “Đứa bé có được sinh ra không?"
Dung Dư Dương lạnh giọng: “Tôi không biết."
Chẳng phải Dung Dư Dương thoái thác mà vì anh thật sự không biết, anh chỉ là nhà phong thủy, không phải thần tiên.
Bà Lý hỏi: “Vậy có thể nói với tôi, có thể nhìn ra điều gì không?"
Dung Dư Dương ‘nhìn’ Đường Cửu.
Đường Cửu đáp: “Từ tướng mạo của bà có thể nhìn ra, số bà có một cô con gái, chết yểu."
Bà Lý bụm mặt, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Ngày đó, tôi ép hỏi chồng trước, ông ấy nói tôi sinh thai chết lưu, sợ tôi đau lòng mới ôm đứa bé của tình nhân đến."
Đây đúng là lời nói dối trăm ngàn kẽ hở, gia đình giống như bà Lý sinh con ra nhất định phải chọn bệnh viện tốt, có thể đánh tráo đứa bé còn lừa gạt bà, e rằng đã toan tính từ sớm, nam chua nữ cay tuy không đúng trăm phần trăm, nhưng kiểm tra giới tính luôn nói là con trai, có thể thấy được ý đồ xấu của người chồng.
Lý nữ sĩ trầm giọng: “Tôi không tin, tôi đã cho người đi kiểm tra rồi."
Trên thực tế, Lý nữ sĩ vẫn chưa hết hi vọng, đến khi dẫn người gọi là con trai làm xét nghiệm DNA, chồng trước thú nhận cái gọi là chân tướng, bà mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Đường Cửu không biết nói sao cho phải, trước khi gặp Dung Dư Dương, số mệnh cô cũng không tốt, chính vì thế cô mới không muốn chứng kiến người khác cũng gặp bi kịch.
Dung Dư Dương nói: “Đường Cửu, anh khát rồi."
Cô không kịp nghĩ vẩn vơ, đứng bật dậy đi tới phòng bếp: “Vâng, sư phụ đợi chút."
Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía bà Lý: “Nhiều năm như vậy, bà chưa từng hoài nghi? Ngay cả đứa con không phải của mình cũng không thể phân biệt, giờ nói với chúng tôi có ích lợi gì?"
So với Đường Cửu, Dung Dư Dương càng thêm chạnh lòng, bà Lý đau buồn có bốn phần thật sáu phần giả, là thật thì đã sớm nguôi ngoai từ trước khi ly hôn, ấy mà hiện tại càng tỏ vẻ đau thương cho người ta xem. Nếu chỉ có mình Dung Dư Dương, anh thậm chí lười vạch trần, nhưng không may Đường Cửu lại ở đây, cô ngốc này mềm lòng hơn bất kì ai khác.
Bà Lý sửng sốt, khó tránh khỏi hổ thẹn vì bị nói trúng tim đen, bà vốn tưởng rằng Dung Dư Dương sẽ nói tiếp, nào ngờ anh không mở miệng.
Đường Cửu nhanh nhẹn bưng ly nước tới, Dung Dư Dương nhận lấy rồi uống từ từ.
Bà Lý nhìn Đường Cửu rồi quay sang Dung Dư Dương, trong lòng chợt hiểu, nếu không có cô, mặc kệ bà làm gì, Dung Dư Dương cũng lười nói một câu, “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã thất lễ."
Đường Cửu thấy Dung Dư Dương uống hết nước bèn nhận cốc đặt xuống bàn: “Không sao, hôm nay bà Lý tới đây là có chuyện gì?"
Bà Lý trực tiếp hỏi: “Tôi muốn biết, lời nguyền kia có ảnh hưởng đến tôi không?"
Đường Cửu giải thích: “Không, không sao nữa rồi."
Bà Lý nheo mắt: “Vậy huyệt tốt còn tác dụng không?"
Đường Cửu lắc đầu.
Không hiểu bà Lý tiếc nuối hay thở phào: “Cảm ơn hai vị, tôi không còn câu hỏi nào nữa." Nói xong, đặt một bao lì xì đã chuẩn sẵn lên bàn.
Đường Cửu đứng lên tiễn bà Lý.
Bà Lý chợt nói: “Thực ra, vốn không cần máu của cha mẹ ruột phải không? Cô xem tướng phát hiện ra, cho nên thầy Dung có ý nhắc nhở tôi?"
Đường Cửu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Bà đi thong thả, nếu có thời gian và dư dả tiền bạc hãy làm việc tốt."
Bà Lý sửng sốt nhìn về phía Đường Cửu: “Chẳng lẽ có kỳ ngộ gì sao?"
Đường Cửu không đáp, tướng mạo sẽ thay đổi, chẳng qua từ tướng mạo bà có thể thấy, tuy mất đứa con dứt ruột nhưng không phải hết duyên con cái.
Bà Lý nghe vậy cũng không hỏi thêm: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."
Đường Cửu nói: “Bà đi thong thả."
Tiễn bước bà Lý, Đường Cửu quay vào định kể chuyện, chợt nghe thấy Dung Dư Dương nói: “Thay đồ, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
Đường Cửu nghe xong cũng cảm thấy đói bụng: “Sư phụ, em muốn ăn thịt bò hầm."
Dung Dư Dương nhíu mày: “Đồ nóng, em dễ bị nhiệt."
Cô làm nũng, nói: “Em muốn ăn."
Anh phản đối: “Thay đồ."
Đường Cửu tung tăng về phòng tắm rửa, đổi quần áo.
Dung Dư Dương im lặng một lát mới nói: “Dì Lưu ơi, dì làm thêm món thịt bò hầm, ít tiêu nhé."
Dì Lưu đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu làm bò hầm đồng ý, từ lúc Đường Cửu mở miệng bà đã sắn tay chuẩn bị, dù sao người chăm sóc hai thầy trò trong thời gian dài như họ đều biết, mọi việc trong nhà có vẻ giống như Dung Dư Dương quyết định, nhưng chỉ cần Đường Cửu mở miệng, anh gần như sẽ chiều theo ý cô.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Dư Dương: Cô gái nhà tôi phải được cưng chiều tận trời.
Đường Cửu: Không cần lên trời, chỉ cần ở trong lòng sư phụ thôi.
Dung Dư Dương: Ra, đi ra ngoài! Nghiệt đồ!
Đường Cửu ôn hòa trấn an: “Thật ra có hai phương án giải quyết, một là dỡ bỏ phần lồi; cách hai phức tạp hơn chút, chính là khắc phục hiện tượng lồi, đã lồi hướng Tây Nam thì có thể xây thêm kiến trúc ở hướng Bắc đến Tây Bắc. Cả hai cách đều có thể biến ngôi nhà trở nên may mắn, tuy nhiên phải chú ý, nếu tăng kiến trúc sợ là sẽ thừa thãi."
Ông Tiền thở phào khi nghe có biện pháp giải quyết, ông cũng không sợ tốn tiền: “Chắc chắn có thể biến hung thành cát?"
Đường Cửu cũng không giận vì bị ông ta nghi ngờ: “Nếu vẫn lo lắng, chuyển đi cũng là một lựa chọn, nhưng… Mọi sự đều có nhân quả, trước khi bán nhà tốt hơn hết nên giải thích rõ với người khác, có biện pháp giải quyết."
Ông Tiền mất tự nhiên xoa tay nói: “Tôi biết rồi, xin Dung tiên sinh yên tâm."
Đường Cửu bổ sung: “Còn một điều nữa tiên sinh nên chú ý, qua tướng mạo ngài, tôi thấy ngài không có vận cá cược, dù lớn hay nhỏ."
Trường hợp của ông Tiền, nhà ở chỉ là một phần, quan trọng nhất là ông ấy bị người ta dẫn vào con đường cá cược, nếu không kịp thời thu tay, về sau nhẹ thì tán gia bại sản, nặng chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.
Đường Cửu nhắc nhở câu này chính vì không muốn nhìn bi kịch xảy đến, còn nghe hay không, là do ông Tiền quyết định.
Thực ra, ông Tiền mới cá cược vài lần, ban đầu thường xuyên thắng, gần đây bắt đầu thua nhiều: “Tôi không có vận cá cược sao?"
Đường Cửu nói: “Cược 10 thua 9."
Ông Tiền thoáng do dự, đáp: “Tôi đã hiểu, cảm ơn cô."
Đường Cửu cũng im lặng.
Dung Dư Dương nói: “Đi."
Ông Tiền vội hỏi: “Chờ tôi sửa nhà xong, có thể phiền Dung tiên sinh lại đến xem không?"
Dung Dư Dương gật đầu.
Ông Tiền thở phào nhẹ nhõm, tiễn người đến tận cửa, sau đó đưa một bao lì xì, anh Lâm thay mặt nhận. Lên xe, anh Lâm lập tức đưa cho Đường Cửu.
Đường Cửu mở ra thấy bên trong là một tờ chi phiếu viết kèm mật khẩu, nói: “Chờ về nhà em lại đưa anh."
Dung Dư Dương mở miệng nói: “Không cần."
Đường Cửu cầm chi phiếu, nhìn về phía Dung Dư Dương, hỏi: “Sư phụ không cần à?"
Dung Dư Dương gật đầu, chi phiếu này hẳn là hai trăm ngàn, mặc dù Đường Cửu tự kiếm được tiền nhưng anh vẫn muốn cho cô thêm tiền tiêu vặt.
Đường Cửu cười hì hì cất chi phiếu vào balo, ngoéo ngón tay út của Dung Dư Dương: “Đúng lúc em muốn mua một món đồ lại tiếc tiền, cũng may anh trai nhỏ cho em, vậy là em có thể mua rồi, coi như quà anh tặng em nhé?"
Dung Dư Dương mấy máy miệng: “Được."
Anh hơi hối hận vì số tiền này quá ít, có phải không đủ cho Đường Cửu tiêu? Cô gái nhà người ta có, cô gái nhà anh cũng phải có, cho dù cô gái nhà người ta không có, chỉ cần cô gái nhà anh muốn thì nhất định phải có.
Dung Dư Dương hơi nghiêng đầu: “Tiền lần trước cũng cho em."
Đường Cửu cười đồng ý: “Anh trai nhỏ ăn kẹo."
Dung Dư Dương bất đắc dĩ mở miệng ngậm viên kẹo: “Không được gọi anh trai nhỏ."
Đường Cửu căn bản không sợ, tựa vai Dung Dư Dương, nói: “Dù sao anh cũng không thể cấm em."
Anh thay đổi tư thế giúp cô dựa thoải mái hơn: “Đừng làm loạn."
Đường Cửu ngửi mùi hương trên người Dung Dư Dương, cảm thấy hơi mệt nhọc, cô ngáp một tiếng, nói: “Anh trai nhỏ, em muốn ngủ rồi."
Dung Dư Dương: “…"
Đường Cửu làm nũng: “Anh trai nhỏ, buồn ngủ quá."
Dung Dư Dương ôm Đường Cửu, để cô hoàn toàn yên tâm dựa vào: “Không được gọi anh trai nhỏ, ngủ đi."
Hai từ cuối cùng rất đỗi dịu dàng.
Đường Cửu nhắm mắt, chốc lát liền ngủ.
Giấc ngủ thật sự thoải mái, Đường Cửu tỉnh lại mới phát hiện đã về nhà, có điều không ai gọi mà thôi, cô thoáng cử động thì Dung Dư Dương đã phát hiện ra: “Dậy thôi, đến nơi rồi."
Đường Cửu xoa bóp vai và cánh tay cho Dung Dư Dương nịnh hót xong mới cùng anh Lâm đỡ Dung Dư Dương xuống xe và ngồi trên xe lăn.
Vừa bước vào phòng khách đã gặp người phụ nữ trung niên, hình như bà ấy đã đợi rất lâu nhưng trên mặt không mảy may thiếu kiên nhẫn, nghe tiếng mở cửa lập tức đứng lên.
Đường Cửu cũng nhận ra đây là người trong gia đình đã đắc tội nhà địa lý mấy hôm trước.
Nữ sĩ họ Lý, thoạt nhìn đã cố ý trang điểm nhưng vẫn có thể nhận ra tóc bà đã bạc đi nhiều, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn rõ.
Bà Lý thấy Dung Dư Dương, đỏ mắt hỏi: “Dung tiên sinh, con của tôi… Con của tôi còn sống không?"
Dung Dư Dương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Bà Lý hít một hơi thật sâu: “Tôi biết rồi."
Kỳ thực, Đường Cửu cũng rất thông cảm với bà, song không biết nên khuyên giải thế nào.
Bà Lý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Hôm nay tôi đến, cũng vì chưa từ bỏ ý định."
Đường Cửu nói: “Mời bà ngồi."
Bà Lý đợi Dung Dư Dương và Đường Cửu đều an vị mới ngồi: “Lúc tôi mang thai… ông ấy luôn luôn đưa tôi đi khám. Người ta thường nói nam chua nữ cay, rõ ràng tôi thích ăn cay nhưng là mỗi lần đi lấy kết quả siêu âm, ông ấy đều bảo là con trai, tôi cũng chưa từng hoài nghi… Con tôi là con gái thật ư?"
Dung Dư Dương nói: “Đúng."
Bà Lý cười khổ, bà vô thức chạm vào bụng dưới giống như mình đang mang thai, có thể cảm giác mỗi một lần thai máy: “Đứa bé có được sinh ra không?"
Dung Dư Dương lạnh giọng: “Tôi không biết."
Chẳng phải Dung Dư Dương thoái thác mà vì anh thật sự không biết, anh chỉ là nhà phong thủy, không phải thần tiên.
Bà Lý hỏi: “Vậy có thể nói với tôi, có thể nhìn ra điều gì không?"
Dung Dư Dương ‘nhìn’ Đường Cửu.
Đường Cửu đáp: “Từ tướng mạo của bà có thể nhìn ra, số bà có một cô con gái, chết yểu."
Bà Lý bụm mặt, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Ngày đó, tôi ép hỏi chồng trước, ông ấy nói tôi sinh thai chết lưu, sợ tôi đau lòng mới ôm đứa bé của tình nhân đến."
Đây đúng là lời nói dối trăm ngàn kẽ hở, gia đình giống như bà Lý sinh con ra nhất định phải chọn bệnh viện tốt, có thể đánh tráo đứa bé còn lừa gạt bà, e rằng đã toan tính từ sớm, nam chua nữ cay tuy không đúng trăm phần trăm, nhưng kiểm tra giới tính luôn nói là con trai, có thể thấy được ý đồ xấu của người chồng.
Lý nữ sĩ trầm giọng: “Tôi không tin, tôi đã cho người đi kiểm tra rồi."
Trên thực tế, Lý nữ sĩ vẫn chưa hết hi vọng, đến khi dẫn người gọi là con trai làm xét nghiệm DNA, chồng trước thú nhận cái gọi là chân tướng, bà mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Đường Cửu không biết nói sao cho phải, trước khi gặp Dung Dư Dương, số mệnh cô cũng không tốt, chính vì thế cô mới không muốn chứng kiến người khác cũng gặp bi kịch.
Dung Dư Dương nói: “Đường Cửu, anh khát rồi."
Cô không kịp nghĩ vẩn vơ, đứng bật dậy đi tới phòng bếp: “Vâng, sư phụ đợi chút."
Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía bà Lý: “Nhiều năm như vậy, bà chưa từng hoài nghi? Ngay cả đứa con không phải của mình cũng không thể phân biệt, giờ nói với chúng tôi có ích lợi gì?"
So với Đường Cửu, Dung Dư Dương càng thêm chạnh lòng, bà Lý đau buồn có bốn phần thật sáu phần giả, là thật thì đã sớm nguôi ngoai từ trước khi ly hôn, ấy mà hiện tại càng tỏ vẻ đau thương cho người ta xem. Nếu chỉ có mình Dung Dư Dương, anh thậm chí lười vạch trần, nhưng không may Đường Cửu lại ở đây, cô ngốc này mềm lòng hơn bất kì ai khác.
Bà Lý sửng sốt, khó tránh khỏi hổ thẹn vì bị nói trúng tim đen, bà vốn tưởng rằng Dung Dư Dương sẽ nói tiếp, nào ngờ anh không mở miệng.
Đường Cửu nhanh nhẹn bưng ly nước tới, Dung Dư Dương nhận lấy rồi uống từ từ.
Bà Lý nhìn Đường Cửu rồi quay sang Dung Dư Dương, trong lòng chợt hiểu, nếu không có cô, mặc kệ bà làm gì, Dung Dư Dương cũng lười nói một câu, “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã thất lễ."
Đường Cửu thấy Dung Dư Dương uống hết nước bèn nhận cốc đặt xuống bàn: “Không sao, hôm nay bà Lý tới đây là có chuyện gì?"
Bà Lý trực tiếp hỏi: “Tôi muốn biết, lời nguyền kia có ảnh hưởng đến tôi không?"
Đường Cửu giải thích: “Không, không sao nữa rồi."
Bà Lý nheo mắt: “Vậy huyệt tốt còn tác dụng không?"
Đường Cửu lắc đầu.
Không hiểu bà Lý tiếc nuối hay thở phào: “Cảm ơn hai vị, tôi không còn câu hỏi nào nữa." Nói xong, đặt một bao lì xì đã chuẩn sẵn lên bàn.
Đường Cửu đứng lên tiễn bà Lý.
Bà Lý chợt nói: “Thực ra, vốn không cần máu của cha mẹ ruột phải không? Cô xem tướng phát hiện ra, cho nên thầy Dung có ý nhắc nhở tôi?"
Đường Cửu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Bà đi thong thả, nếu có thời gian và dư dả tiền bạc hãy làm việc tốt."
Bà Lý sửng sốt nhìn về phía Đường Cửu: “Chẳng lẽ có kỳ ngộ gì sao?"
Đường Cửu không đáp, tướng mạo sẽ thay đổi, chẳng qua từ tướng mạo bà có thể thấy, tuy mất đứa con dứt ruột nhưng không phải hết duyên con cái.
Bà Lý nghe vậy cũng không hỏi thêm: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô."
Đường Cửu nói: “Bà đi thong thả."
Tiễn bước bà Lý, Đường Cửu quay vào định kể chuyện, chợt nghe thấy Dung Dư Dương nói: “Thay đồ, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
Đường Cửu nghe xong cũng cảm thấy đói bụng: “Sư phụ, em muốn ăn thịt bò hầm."
Dung Dư Dương nhíu mày: “Đồ nóng, em dễ bị nhiệt."
Cô làm nũng, nói: “Em muốn ăn."
Anh phản đối: “Thay đồ."
Đường Cửu tung tăng về phòng tắm rửa, đổi quần áo.
Dung Dư Dương im lặng một lát mới nói: “Dì Lưu ơi, dì làm thêm món thịt bò hầm, ít tiêu nhé."
Dì Lưu đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu làm bò hầm đồng ý, từ lúc Đường Cửu mở miệng bà đã sắn tay chuẩn bị, dù sao người chăm sóc hai thầy trò trong thời gian dài như họ đều biết, mọi việc trong nhà có vẻ giống như Dung Dư Dương quyết định, nhưng chỉ cần Đường Cửu mở miệng, anh gần như sẽ chiều theo ý cô.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Dư Dương: Cô gái nhà tôi phải được cưng chiều tận trời.
Đường Cửu: Không cần lên trời, chỉ cần ở trong lòng sư phụ thôi.
Dung Dư Dương: Ra, đi ra ngoài! Nghiệt đồ!
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam