Phế Vật Hay Quái Vật
Quyển 2 Chương 46 Hạnh phúc đơn giản
Vân Lãng hoàn toàn không tin tưởng đã được Lam Dạ chấp nhận. Cô chìm đắm trước nhan sắc lúc say ngủ của nàng. Hôn nhẹ lên trán nàng thầm thỏa mãn.
Lam Dạ vốn thính ngủ, chỉ cần động chạm nhỏ cũng đủ làm nàng tỉnh giấc nhưng lần này lại khác. Lam Dạ chỉ nhíu nhẹ mày hừ hừ phản đối rồi rúc vào hõm cổ cô ngủ tiếp. Trông nàng không khác gì mèo nhỏ. Hai chiếc má cùng cặp môi đỏ mọng thực khơi dậy cảm giác chiếm hữu của cô.
Vân Lãng nuốt khan cố áp chế du͙ƈ vọиɠ. Không thể vội vàng, không dễ dàng để nàng chấp nhận mình. Không thể hành động bồng bột.
Bên ngoài có tiếng ngõ cửa kèm tiếng nói:
- Công chúa, đã đến giờ. Còn nửa canh giờ nữa chúng ta phải có mặt dưới võ đường.
Nàng giật mình bật dậy vì vội nên đầu nàng va phải trán Vân Lãng. Lam Dạ ôm lấy chỗ đau mặt nhăn lại, chợt có cảm giác ấm áp truyền đến. Ngước mắt lên thấy gương mặt phóng đại của người kia. Hai hàng lông mày Vân Lãng nhíu lại, đáy mắt lo lắng:
- Ngươi sao lại hậu đậu như vậy?
Lam Dạ bĩu môi hừ nhẹ:
- Hừ! Kệ ta.
Vân Lãng cười nhẹ, bộ dạng giận dỗi của nàng thật khả ái. Cô hôn nhanh lên trán nàng rồi nói:
- Vậy thì để ta bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi. Đến lúc không cần ta chỉ cần ngươi nói, ta lập tức rời đi.
Nói ra những lời này tâm cô như nát. Vân Lãng vẫn luôn tồn tại cảm giác bất an. Nàng chấp nhận cô quá nhanh. Nhanh đến mức gây nên cảm giác hoang mang lo sợ.
Lam Dạ dường như nhận ra sự sợ hãi trong đáy mắt Vân Lãng. Nàng vuốt nhẹ má cô hôn lên mí mắt thủ thỉ:
- Vân Lãng, ngươi nhớ cho ta. Ngươi tuyệt đối không được không cần ta, không được phép rời bỏ ta.
Nàng thực không biết dỗ dành cô như thế nào, trước giờ nàng chưa an ủi ai, cô chính là người đầu tiên.
Vân Lãng cảm giác dòng điện chạy xẹt qua. Cô vui vẻ ôm lấy nàng vào lòng hôn tới tấp khắp mặt. Nàng cười khúc khích vì nhột.
- Công chúa....
Tiểu Thúy đợi ở ngoài cửa lâu đến mức mọc rêu xanh. Nàng còn nghe tiếng động bên trong nên đánh liều mở cửa. Nhưng nàng giờ hối hận rồi.
Lam Dạ mặt ửng hồng nằm trong lòng Vân Lãng. Khoảng cách hai người gần như bằng không.
Không khí ngượng ngùng bao trùm. Vân Lãng lấy lại bình tĩnh nhanh nhất. Cô ho nhẹ vài tiếng thức tỉnh hai người kia.
Lam Dạ nhận ra điểm ám muội, đẩy Vân Lãng ra lấy vẻ lạnh lùng hướng Tiểu Thúy nói:
- Ngươi ra ngoài đợi ta.
Tiểu Thúy nhanh như gió xoay người chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Lam Dạ mặt đỏ ửng không nhìn Vân Lãng. Cô cười lớn trong bụng, đến ôm nàng từ phía sau tham lam hít mùi hương của nàng.
Lam Dạ rùng mình một cái suýt chút nữa nàng phát ra âm thanh xấu hổ rồi. Nàng cố giữ giọng lạnh lùng:
- Lãng, đi ra! Ta thay y phục.
Vân Lãng híp mắt, giở giọng đê tiện:
- Có gì ta chưa thấy đủ a~~
*Bốp!* Vân Lãng ôm vai tỏ vẻ đau đớn. Lam Dạ hừ lạnh liếc mắt khinh thường:
- Ngươi còn không đi ra? Tối nay ngươi muốn ngủ ở đâu?
Vân Lãng nở nụ cười lấy lòng:
- Aiya!! Công chúa đại nhân! Người đừng chấp nhất kẻ hạ nhân này.
Lam Dạ quăng ánh mắt khinh thường:
- Ra ngoài!
Cô cười hì hì mấy cái, hôn nhanh lên má nàng rồi vắt chân lên cổ chạy. Quả nhiên phía sau có tiếng sư tử gầm:
- VÂN LÃNG!! NGƯƠI CÓ GIỎI THÌ QUAY LẠI ĐÂY!!!
Vân Lãng đứng bên ngoài vuốt ngực thở hổn hển, không giấu được nụ cười trên môi. Cảm nhận không khí quỷ dị cô nhìn sang bên cạnh. Tiểu Thúy mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô. Vân Lãng nhẹ cười gật đầu chào:
- Tiểu Thúy tỷ, tái ngộ!
Tiểu Thúy mắt rưng rưng tay đặt lên miệng cố giữ tiếng nấc trong họng. Vân Lãng tay chân luống cuống không biết làm gì. Tiểu Thúy xúc động đến ôm chầm lấy cô:
- Vân Lãng... Lãng.... hức...hức....
*Két!!*
- Hai người đang làm gì?
Vân Lãng giật mình đẩy Tiểu Thúy ra, khua tay vội giải thích:
- Dạ nhi... ta... Tiểu Thúy tỷ... không phải...không phải....
Vân Lãng cực khổ giải thích vẫn không làm sắc mặt Lam Dạ tốt hơn. Vội đuổi theo nàng nên cô không để ý thanh sắt ở góc khuất. Chân cô đau điếng, nhưng vẫn nén đau chạy đuổi theo nàng.
Vân Lãng nắm chặt tay Lam Dạ kéo lại:
- Dạ nhi, nghe ta nói. Ta và tỷ ấy chỉ là bằng hữu lâu năm không gặp.
Lam Dạ vung tay ra:
- Không liên quan đến ta.
Nói rồi nàng bỏ đi, Vân Lãng định đuổi theo thì một bên chân cô khụy xuống. Cổ chân cô chảy máu ướt đẫm, Vân Lãng vẫn nén đau tập tễnh đuổi theo.
Nhưng Lam Dạ đi quá nhanh, Vân Lãng đuổi không lại, lúc này cô cũng quên mất bản thân có thể ngự không.
.
.
.
.
Vân Lãng sau khi dùng quang nguyên tố chữa thương thì tiếp tục chạy đi tìm nàng. Cứ hễ gặp người là cô níu họ lại hỏi tung tích Lam Dạ. Chạy một hồi cả người cô cũng nhễ nhại mồ hôi. Chạy đến phía sau Tây viện, cô như chết chân tại chỗ.
Lam Dạ, nàng đang trong vòng tay của nam nhân khác. Hắn không xa lạ, Khương Tử. Dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra hắn.
Hai người kia cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm. Lam Dạ ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt chạm nhau, kẻ sững sờ bối rối, người tức giận cùng tuyệt vọng.