Phế Thê Trùng Sinh
Chương 55: Trứng nở rồi
Edit + Beta: Leslie
Nghe Hắc Tín báo tin trứng sắp nở, Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược, Nỗ Mộc, Hắc Can vội vàng đi đến gian phòng nhỏ bên hông thư phòng.
Vừa vào cửa, bọn họ thấy con chim lớn kia đang khẩn trương nhìn chằm chằm quả trứng, nó đã nứt ra một khe nhỏ cỡ đầu móng tay.
Hắc Tín kích động kêu lên:
- Tiểu thiếu gia sắp ra rồi, sắp ra rồi.
Đáy mắt Hắc Can cũng có chút khẩn trương và hưng phấn.
Cảm xúc của Ô Nhược được mọi người lây lan nên y cũng có cảm giác hồi hộp, mong chờ đứa bé ra đời.
Chim lớn kêu một tiếng “Quác" với Hắc Tín phát ra một tiếng như muốn bảo hắn đừng lên tiếng, bằng không sẽ dọa đứa bé đang nằm trong quả trứng kia. Ông vội vã che miệng lại rồi bước ra cửa phân phó thi bộc đang đứng canh ngoài phòng:
- Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm để lát nữa tắm cho tiểu thiếu gia.
- Dạ! - Thi phó chậm rã đến nhà bếp đun nước.
Trong phòng, Nỗ Mộc tò mò vươn tay chọt chọt quả trứng. Thấy vậy, chim lớn vội giương cánh đánh mạnh vào tay hắn và gạt ra.
Nỗ Mộc thất kinh, nhanh chóng lui lại mấy bước né tránh công kích của chim lớn, hắn hạ giọng hỏi:
- Đây là trứng gì? Trứng chim à?
- Đây là con ta - Hắc Tuyên Dực nhẹ giọng nói.
Ô Nhược:......
Không ngờ người này xem quả trứng đó là con trai mình thật luôn kìa.
- Con trai ngươi? - Nỗ Mộc có hơi cao giọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hắc Tuyên Dực, cười cười, vỗ bả vai của hắn và nói - Hắc tiểu tử, không ngờ ngươi cũng biết nói đùa, cưới thê tử không giống người thường đã đành, ngay cả tính tình cũng thay đổi luôn.
Hắc Tuyên Dực mặt không đổi sắc nhìn Nỗ Mộc.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đôi mày Nỗ Mộc hiện lên vẻ chần chừ:
- Quả trứng này... thật sự là con trai của ngươi?
Một tiếng "Rắc!" vang lên, quả trứng lại nứt thêm một chút.
Ngay lập tức, mọi người hăng hái tinh thần lên, chăm chú nhìn chằm chằm vào nó. Thế nhưng, nhưng nửa nén nhang* trôi qua, quả trứng lại không có phản ứng nữa.
*Khoảng 25-30 phút
- Vì sao vẫn chưa nứt ra nữa? - Hắc Tín có chút sốt ruột.
- Ngươi có thấy người phụ nữ mang thai nào chỉ vừa đau bụng là sinh con liền hay không? - Nỗ Mộc hỏi vặn lại hắn.
Hắc Tín nghẹn lời.
- Đừng gấp, phải để nó từ từ nứt ra, như vậy mới chứng minh được rằng đây là một đứa bé khỏe mạnh - Nỗ Mộc lại trấn an hắn.
Hắc Tín gật đầu.
Ước chừng qua nửa nén nhanh, quả trứng lại kêu một cái "Rắc", vết nứt lại dài hơn một chút. Sau đó, cứ một nén hương trôi qua, khe nứt của trứng càng ngày càng lớn thêm. Cho đến tận nửa canh giờ sau đó, một tiếng "Bụp" vang, quả trứng cuối cùng cũng tách thành hai nửa, để lộ ra một đứa bé vẫn còn dính đầy nước, tròn tròn trắng trắng đáng yêu. Thế nhưng,đứa bé này lại có vẻ lớn hơn những đứa trẻ sơ sinh khác, cứ như là một bé trai năm tháng vậy.
Ô Nhược kinh ngạc tán thán, thật là một đứa trẻ xinh đẹp.
- Tiểu thiếu gia chào đời rồi, Tiểu thiếu gia chào đời rồi - Hắc Tín hưng phấn ôm lấy đứa trẻ đặt vào thau nước ấm đã chuẩn bị sẵn để tắm rửa sạch sẽ. Hắc Can cũng vô cùng cao hứng đứng bên cạnh, vừa xắn tay áo vừa một bên ngồi xổm xuống hỗ trợ nâng đứa bé.
Hài nhi rất nhu thuận, không khóc cũng không nháo, bé chỉ dùng mắt to đen bóng tò mò nhìn mọi người. Đột nhiên, ánh mắt bé dừng lại ở chỗ Hắc Tuyên Dực và Ô Nhược đang đứng rồi hé miệng cười khanh khách.
- Tiểu thiếu gia cười rồi - Hắc Tín cười tủm tỉm ôm lấy đứa bé, dùng linh lực hong khô nước trên người nó rồi dùng chăn bao lại. Sau đó, hắn ôm tểu hài nhi đến trước mặt Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực.
Khóe miệng Hắc Tuyên Dực hơi cong lên, nụ cười nhẹ rất hiếm gặp lại xuất hiện trên đôi môi mỏng ấy. Hắn nâng ngón tay thon dài chạm nhẹ khuôn mặt tiểu hài nhi.
Khẽ nhìn qua Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược bị nụ cười nhẹ như mây bay này làm cho y trở nên thất thần.
Người này thích đứa nhỏ đến như vậy sao?
Nỗ Mộc cười vang:
- Không ngờ đứa bé này giống y hệt phụ thân của nó.
- Sư phụ, người gặp phụ thân của nó rồi à? - Ô Nhược kỳ quái hỏi.
Ngay cả y cũng không biết phụ thân đứa bé là ai thì làm sao sư phụ y lại biết được chứ?
Nỗ Mộc liếc Ô Nhược một cái rồi chỉ chỉ Hắc Tuyên Dực:
- Vừa rồi không phải Hắc tiểu tử nói đứa bé là con của hắn sao? Vậy dĩ nhiên đứa nhỏ này là con của Hắc Tuyên Dực rồi.
Ô Nhược:...
Hắc Tín cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, tiểu thiếu gia giống hệt chủ tử khi còn bé.
Ô Nhược cảm thấy Hắc Tín muốn tiểu thiếu gia đến phát điên rồi. làm sao mà đứa bé nở ra từ quả trứng này lại giống Hắc Tuyên Dực được chứ.
Ô Nhược nhìn chằm chằm bé con đang nằm trong tã. Rõ ràng nó mới được sinh (nở) ra thôi nhưng mái tóc đen đã đai đến bả vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, ngũ quan xinh xắn, làn da vừa trắng lại vừa mềm, đôi mắt to trong suốt ngây thơ như ngôi sao sáng trên bầu trời, lóe ra ánh sáng chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ hơn cả màu của quả anh đào. Đứa bé này thật sự xinh đẹp như búp bê sứ, làm cho người ta hận không thể ôm chầm lấy và hôn một cái thật kêu.
Càng nhìn Ô Nhược càng thấy khuôn mặt của bé rất quen thuộc, tựa như... Ô Nhược quay qua nhìn Hắc Tuyên Dực rồi lại quay lại nhìn bé con, sau đó lại nhìn Hắc Tuyên Dực, ánh mắt di chuyển qua lại trên gương mặt hai “cha con".
Đột nhiên, y cảm thấy vô cùng khiếp sợ vì y phát hiện diện mạo của bé con y như lời Hắc Tín đã nói: giống hết gương mặt của Hắc Tuyên Dực sau khi đã bỏ lớp da giả xấu xí kia ra.
Tại sao lại như vậy? Trứng này rõ ràng là y cho Hắc Tuyên Dực nhưng vì sao đứa bé lại giống y hệt hắn. Nếu không phải tận mắt thấy bé con đưược nở ra từ quả trứng thì chắc chắn Ô Nhược sẽ nghĩ rằng đứa bé này là con của phu quân mình và người khác.
Như có tâm linh tương thông, Hắc Tuyên Dực quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình, vừa lúc thấy được ánh mắt khiếp sợ và nghi ngờ của phu nhân nhà mình. Hắn hơi nhíu mi, nhỏ giọng nói:
- Đứa bé này là do em sinh ra.
Thật ra, hắn cũng có chút không hiểu vì sao đứa bé này lại giống hắn đến như vậy.
- ...... - Tình trạng của Ô Nhược hiện giờ chính là kẻ câm ăn phải hoàng liên, có đắng cũng không nói được.
Khi đó y chỉ nói đùa với Hắc Tuyên Dực thôi mà, vì sao giờ lại thành sự thật rồi? Chẳng lẽ y thật sự đẻ ra quả trứng này à?
Nhưng mà cũng không đúng nha, dù thật sự là y sinh ra đứa nhỏ này đi nữa thì cũng phải là một đứa bé giống y hệt y chứ. Rõ ràng y và Hắc Tuyên Dực vẫn chưa viên phòng*, sao bé con lại giống Hắc Tuyên Dực được?
*Động phòng
Hay thật ra quả trứng này do Hắc Tuyên Dực và yêu nghiệt nào đó sinh ra rồi lại lén bỏ lên giường y thì sao? Càng nghĩ, Ô Nhược lại thấy không có khả năng này.
Đời trước, y không hề thấy quả trứng này, cũng không hề nghe nói Hắc Tuyên Dực có con riêng, lại càng không thấy Hắc Tuyên Dực có quan hệ mờ ám với bất kỳ ai. Hơn nữa, lúc y lừa Hắc Tuyên Dực rằng quả trứng này là con hắn, rõ ràng Hắc Tuyên Dực cũng ngây người một lúc thì chắc chắn hắn cũng không biết lai lịch của quả trứng rồi.
Nhưng vì sao Hắc Tín và Hắc Can lại không hề ngạc nhiên khi thấy diện mạo của đứa bé kia?
Xem ra y phải tìm Kinh Hi để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện mới được. Nhưng tên này chỉ mới đến nhân gian mà thôi nên chắc chắn hắn vẫn còn đang dạo chơi đây đó rồi mới quay lại tìm y rồi. Tuy Ô Nhược có thể triệu hồi được Kinh Hi nhưng với linh lực kém cỏi hiện giờ thì y cũng đành lực bất tòng tâm.
Đang ôm đứa bé. Hắc Tín bỗng nhiên nhớ đến Ô Nhược vẫn chưa biết được diện mạo thật của Hắc Tuyên Dực nên ông bèn chuyển đề tài:
- Phu nhân, người có muốn ôm tiểu thiếu gia một chút hay không?
Ô Nhược tỏ vẻ lưỡng lự. Hài nhi đáng yêu khiến cho người khác không nỡ cự tuyệt. Y vươn hai tay muốn ôm bé con nhưng do cánh tay quá mập nên chỉ có thể tạm gáp phần đầu lên tay y còn mông nhỏ vẫn phải nhờ Hắc Tín nâng phụ.
Thấy thế, Nỗ Mộc cười ha ha:
- Tiểu Nhược, ta thấy con vẫn nên giảm béo rồi hẵng ôm nó.
Ô Nhược tức giận trừng sư phụ mình một cái. Trông thấy Ô Nhược, bé con vươn tay vẫy vẫy và cười toe toét với y.
- Mọi người nhìn kìa, tiểu thiếu gia rất thích phu nhân - Hắc Tín cười nói.
Đáy mắt Ô Nhược trở nên dịu dàng, không hiểu sao y lại có cảm giác thân cận với bé con này, thậm chí y còn cảm ứng được liên hệ ràng buộc giữa mình và bé con. Mối liên hệ này lúc ẩn lúc hiện, không rõ ràng lắm, nếu không tập trung tinh thần thì sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của nó. Tại sao lại như vậy nhỉ?
Ô Nhược có chút không chấp nhận được mà trả đứa bé lại cho Hắc Tín. Sau đó, y lệnh cho nhóm Thi Nguyên dìu mình ra ngoài.
- Tiểu Nhược, con đi đâu vậy? - Nỗ Mộc hỏi.
- Con cần ngâm nước thuốc để bình tĩnh một chút. - Ô Nhược cũng không quay đầu lại.
Nỗ Mộc:...
Nước thuốc càng ngâm sẽ càng nóng, làm sao bình tĩnh được?
Không ai phát hiện được điểm bất thường của Ô Nhược.
Hắn đi rồi, Hắc Tín cười tủm tỉm đối Hắc Tuyên Dực nói: "Tiểu thiếu gia mới ra, bụng khẳng định đói bụng, nô trước mang tiểu thiếu gia khứ chuẩn bị ăn"
Hắc Tuyên Dực thản nhiên ừ một tiếng.
Sau khi Hắc Tín và Hắc Can ôm đứa bé đi, Nỗ Mộc vỗ vỗ vai Hắc Tuyên Dực, nghiêm túc nói:
- Hắc tiểu tử, ngươi không tuân thủ phu đạo, mới vừa thành thân đã đưa đứa nhỏ của người khac sinh về nhà. Ngươi nói thử xem Tiểu Nhược sẽ nghĩ như thế nào về ngươi đây? Ngươi có biết là chuyện này sẽ khiến đồ đệ của ta khó chịu không hả?
Hắc Tuyên Dực cạn lời. Rõ ràng quả trứng này là Ô Nhược đưa cho hắn mà.
- May mà Tiểu Nhược không hề tức giận, bằng không kẻ làm sư phụ như ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu. Đợi lát nữa sau khi trở về phòng, ngươi hãy cố gắng dỗ dành Tiểu Nhược đi. Còn nữa, việc đặt tên cho đứa bé cũng phải hỏi ý kiến Tiểu Nhược một chút vì dù sao hện giờ nó này cũng là phu nhân của ngươi. Thân là một người nam tử hán, phải gả cho người khác đã là trò cười cho thiên hạ rồi, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận được. Cho nên ngươi phải tốt với phu nhân của mình một chút mới không làm cho nó mình tủi thân.
Nghe Nỗ ộc nhắc tới thủ danh, mâu quang Hắc Tuyên Dực khẽ động.
Nỗ Mộc lại hàn huyên với hắn vài câu sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Tuyên Dực đến thư phòng sát vách xử lý công việc, sau khi canh thời gian Ô Nhược ngâm nước thuốc thì mới trở về phòng.
Đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy Hắc Tuyên Dực trở về, Ô Nhược hữu khí vô lực hỏi:
- Hắc Tuyên Dực, vì sao huynh không hỏi ta quả trứng này từ đâu mà có?
Hắc Tuyên Dực liếc y một cái rồi cởi áo ngoài, không hề lên tiếng.
Ô Nhược buồn bực ôm chăn:
- Thật ra, ta cũng không biết nó từ đâu mà ra. Lúc nãy, ta vừa trộm nghĩ không biết có phải do huynh lén đặt lên giường ta hay không nữa, bằng không thì...
Nói đến đây, y đột nhiên ngừng lại. Vốn dĩ y muốn nói "Bằng không thì vì sao đứa bé này lại giống y hệt huynh như thế". Nhưng mà trên thực tế, ở thời điểm này y vẫn chưa biết diện mạo thật của Hắc Tuyên Dực.
Thấy vẻ mặt buồn bực như thật sự không biết trứng từ đâu mà có của Ô Nhược, Hắc Tuyên Dực kinh ngạc nhíu nhíu mày:
- Vậy vì sao quả trứng này lại ở chỗ của em?
- Ta cũng không biết nữa. Hôm đó, sau khi thức dậy, ta đã thấy một Ma tộc ôm quả trứng này. Hắn đưa nó cho ta và nói rằng nó nằm giữa hai chân của ta. Nói xong hắn biến mất ngay lập tức, không lâu sau đó thì huynh đến. - Ô Nhược nhíu chặt mày - Đứa bé này có chút quái dị, huynh nói xem có phải nó là đại yêu quái hay không? Nếu không thì vì sao lại nở ra từ trứng mà vẫn giữ được nguyên hình?
- Không đâu - Hắc Tuyên Dực vô cùng khẳng định - Trên người nó không có yêu khí, cũng không có ma khí.
Ô Nhược ngẫm lại thấy lời của phu quân nhà mình cũng có lý. Nếu nó thật sự có yêu khí hay ma khí, Hắc Tuyên Dực sẽ không giữ lại đâu.
- Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Cứ thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó chứng ta cũng sẽ biết được lai lịch của nó thôi.
Thấy bộ dạng buồn ngủ của Ô Nhược, Hắc Tuyên Dực cầm một tờ giấy đưa sang.
=== ====== =========
Hề lố ô, mị đã quay lại với hố đam rồi nà =)))))
- ---- Hết chương 55 -----
Nghe Hắc Tín báo tin trứng sắp nở, Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược, Nỗ Mộc, Hắc Can vội vàng đi đến gian phòng nhỏ bên hông thư phòng.
Vừa vào cửa, bọn họ thấy con chim lớn kia đang khẩn trương nhìn chằm chằm quả trứng, nó đã nứt ra một khe nhỏ cỡ đầu móng tay.
Hắc Tín kích động kêu lên:
- Tiểu thiếu gia sắp ra rồi, sắp ra rồi.
Đáy mắt Hắc Can cũng có chút khẩn trương và hưng phấn.
Cảm xúc của Ô Nhược được mọi người lây lan nên y cũng có cảm giác hồi hộp, mong chờ đứa bé ra đời.
Chim lớn kêu một tiếng “Quác" với Hắc Tín phát ra một tiếng như muốn bảo hắn đừng lên tiếng, bằng không sẽ dọa đứa bé đang nằm trong quả trứng kia. Ông vội vã che miệng lại rồi bước ra cửa phân phó thi bộc đang đứng canh ngoài phòng:
- Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm để lát nữa tắm cho tiểu thiếu gia.
- Dạ! - Thi phó chậm rã đến nhà bếp đun nước.
Trong phòng, Nỗ Mộc tò mò vươn tay chọt chọt quả trứng. Thấy vậy, chim lớn vội giương cánh đánh mạnh vào tay hắn và gạt ra.
Nỗ Mộc thất kinh, nhanh chóng lui lại mấy bước né tránh công kích của chim lớn, hắn hạ giọng hỏi:
- Đây là trứng gì? Trứng chim à?
- Đây là con ta - Hắc Tuyên Dực nhẹ giọng nói.
Ô Nhược:......
Không ngờ người này xem quả trứng đó là con trai mình thật luôn kìa.
- Con trai ngươi? - Nỗ Mộc có hơi cao giọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hắc Tuyên Dực, cười cười, vỗ bả vai của hắn và nói - Hắc tiểu tử, không ngờ ngươi cũng biết nói đùa, cưới thê tử không giống người thường đã đành, ngay cả tính tình cũng thay đổi luôn.
Hắc Tuyên Dực mặt không đổi sắc nhìn Nỗ Mộc.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đôi mày Nỗ Mộc hiện lên vẻ chần chừ:
- Quả trứng này... thật sự là con trai của ngươi?
Một tiếng "Rắc!" vang lên, quả trứng lại nứt thêm một chút.
Ngay lập tức, mọi người hăng hái tinh thần lên, chăm chú nhìn chằm chằm vào nó. Thế nhưng, nhưng nửa nén nhang* trôi qua, quả trứng lại không có phản ứng nữa.
*Khoảng 25-30 phút
- Vì sao vẫn chưa nứt ra nữa? - Hắc Tín có chút sốt ruột.
- Ngươi có thấy người phụ nữ mang thai nào chỉ vừa đau bụng là sinh con liền hay không? - Nỗ Mộc hỏi vặn lại hắn.
Hắc Tín nghẹn lời.
- Đừng gấp, phải để nó từ từ nứt ra, như vậy mới chứng minh được rằng đây là một đứa bé khỏe mạnh - Nỗ Mộc lại trấn an hắn.
Hắc Tín gật đầu.
Ước chừng qua nửa nén nhanh, quả trứng lại kêu một cái "Rắc", vết nứt lại dài hơn một chút. Sau đó, cứ một nén hương trôi qua, khe nứt của trứng càng ngày càng lớn thêm. Cho đến tận nửa canh giờ sau đó, một tiếng "Bụp" vang, quả trứng cuối cùng cũng tách thành hai nửa, để lộ ra một đứa bé vẫn còn dính đầy nước, tròn tròn trắng trắng đáng yêu. Thế nhưng,đứa bé này lại có vẻ lớn hơn những đứa trẻ sơ sinh khác, cứ như là một bé trai năm tháng vậy.
Ô Nhược kinh ngạc tán thán, thật là một đứa trẻ xinh đẹp.
- Tiểu thiếu gia chào đời rồi, Tiểu thiếu gia chào đời rồi - Hắc Tín hưng phấn ôm lấy đứa trẻ đặt vào thau nước ấm đã chuẩn bị sẵn để tắm rửa sạch sẽ. Hắc Can cũng vô cùng cao hứng đứng bên cạnh, vừa xắn tay áo vừa một bên ngồi xổm xuống hỗ trợ nâng đứa bé.
Hài nhi rất nhu thuận, không khóc cũng không nháo, bé chỉ dùng mắt to đen bóng tò mò nhìn mọi người. Đột nhiên, ánh mắt bé dừng lại ở chỗ Hắc Tuyên Dực và Ô Nhược đang đứng rồi hé miệng cười khanh khách.
- Tiểu thiếu gia cười rồi - Hắc Tín cười tủm tỉm ôm lấy đứa bé, dùng linh lực hong khô nước trên người nó rồi dùng chăn bao lại. Sau đó, hắn ôm tểu hài nhi đến trước mặt Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực.
Khóe miệng Hắc Tuyên Dực hơi cong lên, nụ cười nhẹ rất hiếm gặp lại xuất hiện trên đôi môi mỏng ấy. Hắn nâng ngón tay thon dài chạm nhẹ khuôn mặt tiểu hài nhi.
Khẽ nhìn qua Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược bị nụ cười nhẹ như mây bay này làm cho y trở nên thất thần.
Người này thích đứa nhỏ đến như vậy sao?
Nỗ Mộc cười vang:
- Không ngờ đứa bé này giống y hệt phụ thân của nó.
- Sư phụ, người gặp phụ thân của nó rồi à? - Ô Nhược kỳ quái hỏi.
Ngay cả y cũng không biết phụ thân đứa bé là ai thì làm sao sư phụ y lại biết được chứ?
Nỗ Mộc liếc Ô Nhược một cái rồi chỉ chỉ Hắc Tuyên Dực:
- Vừa rồi không phải Hắc tiểu tử nói đứa bé là con của hắn sao? Vậy dĩ nhiên đứa nhỏ này là con của Hắc Tuyên Dực rồi.
Ô Nhược:...
Hắc Tín cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, tiểu thiếu gia giống hệt chủ tử khi còn bé.
Ô Nhược cảm thấy Hắc Tín muốn tiểu thiếu gia đến phát điên rồi. làm sao mà đứa bé nở ra từ quả trứng này lại giống Hắc Tuyên Dực được chứ.
Ô Nhược nhìn chằm chằm bé con đang nằm trong tã. Rõ ràng nó mới được sinh (nở) ra thôi nhưng mái tóc đen đã đai đến bả vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, ngũ quan xinh xắn, làn da vừa trắng lại vừa mềm, đôi mắt to trong suốt ngây thơ như ngôi sao sáng trên bầu trời, lóe ra ánh sáng chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ hơn cả màu của quả anh đào. Đứa bé này thật sự xinh đẹp như búp bê sứ, làm cho người ta hận không thể ôm chầm lấy và hôn một cái thật kêu.
Càng nhìn Ô Nhược càng thấy khuôn mặt của bé rất quen thuộc, tựa như... Ô Nhược quay qua nhìn Hắc Tuyên Dực rồi lại quay lại nhìn bé con, sau đó lại nhìn Hắc Tuyên Dực, ánh mắt di chuyển qua lại trên gương mặt hai “cha con".
Đột nhiên, y cảm thấy vô cùng khiếp sợ vì y phát hiện diện mạo của bé con y như lời Hắc Tín đã nói: giống hết gương mặt của Hắc Tuyên Dực sau khi đã bỏ lớp da giả xấu xí kia ra.
Tại sao lại như vậy? Trứng này rõ ràng là y cho Hắc Tuyên Dực nhưng vì sao đứa bé lại giống y hệt hắn. Nếu không phải tận mắt thấy bé con đưược nở ra từ quả trứng thì chắc chắn Ô Nhược sẽ nghĩ rằng đứa bé này là con của phu quân mình và người khác.
Như có tâm linh tương thông, Hắc Tuyên Dực quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình, vừa lúc thấy được ánh mắt khiếp sợ và nghi ngờ của phu nhân nhà mình. Hắn hơi nhíu mi, nhỏ giọng nói:
- Đứa bé này là do em sinh ra.
Thật ra, hắn cũng có chút không hiểu vì sao đứa bé này lại giống hắn đến như vậy.
- ...... - Tình trạng của Ô Nhược hiện giờ chính là kẻ câm ăn phải hoàng liên, có đắng cũng không nói được.
Khi đó y chỉ nói đùa với Hắc Tuyên Dực thôi mà, vì sao giờ lại thành sự thật rồi? Chẳng lẽ y thật sự đẻ ra quả trứng này à?
Nhưng mà cũng không đúng nha, dù thật sự là y sinh ra đứa nhỏ này đi nữa thì cũng phải là một đứa bé giống y hệt y chứ. Rõ ràng y và Hắc Tuyên Dực vẫn chưa viên phòng*, sao bé con lại giống Hắc Tuyên Dực được?
*Động phòng
Hay thật ra quả trứng này do Hắc Tuyên Dực và yêu nghiệt nào đó sinh ra rồi lại lén bỏ lên giường y thì sao? Càng nghĩ, Ô Nhược lại thấy không có khả năng này.
Đời trước, y không hề thấy quả trứng này, cũng không hề nghe nói Hắc Tuyên Dực có con riêng, lại càng không thấy Hắc Tuyên Dực có quan hệ mờ ám với bất kỳ ai. Hơn nữa, lúc y lừa Hắc Tuyên Dực rằng quả trứng này là con hắn, rõ ràng Hắc Tuyên Dực cũng ngây người một lúc thì chắc chắn hắn cũng không biết lai lịch của quả trứng rồi.
Nhưng vì sao Hắc Tín và Hắc Can lại không hề ngạc nhiên khi thấy diện mạo của đứa bé kia?
Xem ra y phải tìm Kinh Hi để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện mới được. Nhưng tên này chỉ mới đến nhân gian mà thôi nên chắc chắn hắn vẫn còn đang dạo chơi đây đó rồi mới quay lại tìm y rồi. Tuy Ô Nhược có thể triệu hồi được Kinh Hi nhưng với linh lực kém cỏi hiện giờ thì y cũng đành lực bất tòng tâm.
Đang ôm đứa bé. Hắc Tín bỗng nhiên nhớ đến Ô Nhược vẫn chưa biết được diện mạo thật của Hắc Tuyên Dực nên ông bèn chuyển đề tài:
- Phu nhân, người có muốn ôm tiểu thiếu gia một chút hay không?
Ô Nhược tỏ vẻ lưỡng lự. Hài nhi đáng yêu khiến cho người khác không nỡ cự tuyệt. Y vươn hai tay muốn ôm bé con nhưng do cánh tay quá mập nên chỉ có thể tạm gáp phần đầu lên tay y còn mông nhỏ vẫn phải nhờ Hắc Tín nâng phụ.
Thấy thế, Nỗ Mộc cười ha ha:
- Tiểu Nhược, ta thấy con vẫn nên giảm béo rồi hẵng ôm nó.
Ô Nhược tức giận trừng sư phụ mình một cái. Trông thấy Ô Nhược, bé con vươn tay vẫy vẫy và cười toe toét với y.
- Mọi người nhìn kìa, tiểu thiếu gia rất thích phu nhân - Hắc Tín cười nói.
Đáy mắt Ô Nhược trở nên dịu dàng, không hiểu sao y lại có cảm giác thân cận với bé con này, thậm chí y còn cảm ứng được liên hệ ràng buộc giữa mình và bé con. Mối liên hệ này lúc ẩn lúc hiện, không rõ ràng lắm, nếu không tập trung tinh thần thì sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của nó. Tại sao lại như vậy nhỉ?
Ô Nhược có chút không chấp nhận được mà trả đứa bé lại cho Hắc Tín. Sau đó, y lệnh cho nhóm Thi Nguyên dìu mình ra ngoài.
- Tiểu Nhược, con đi đâu vậy? - Nỗ Mộc hỏi.
- Con cần ngâm nước thuốc để bình tĩnh một chút. - Ô Nhược cũng không quay đầu lại.
Nỗ Mộc:...
Nước thuốc càng ngâm sẽ càng nóng, làm sao bình tĩnh được?
Không ai phát hiện được điểm bất thường của Ô Nhược.
Hắn đi rồi, Hắc Tín cười tủm tỉm đối Hắc Tuyên Dực nói: "Tiểu thiếu gia mới ra, bụng khẳng định đói bụng, nô trước mang tiểu thiếu gia khứ chuẩn bị ăn"
Hắc Tuyên Dực thản nhiên ừ một tiếng.
Sau khi Hắc Tín và Hắc Can ôm đứa bé đi, Nỗ Mộc vỗ vỗ vai Hắc Tuyên Dực, nghiêm túc nói:
- Hắc tiểu tử, ngươi không tuân thủ phu đạo, mới vừa thành thân đã đưa đứa nhỏ của người khac sinh về nhà. Ngươi nói thử xem Tiểu Nhược sẽ nghĩ như thế nào về ngươi đây? Ngươi có biết là chuyện này sẽ khiến đồ đệ của ta khó chịu không hả?
Hắc Tuyên Dực cạn lời. Rõ ràng quả trứng này là Ô Nhược đưa cho hắn mà.
- May mà Tiểu Nhược không hề tức giận, bằng không kẻ làm sư phụ như ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu. Đợi lát nữa sau khi trở về phòng, ngươi hãy cố gắng dỗ dành Tiểu Nhược đi. Còn nữa, việc đặt tên cho đứa bé cũng phải hỏi ý kiến Tiểu Nhược một chút vì dù sao hện giờ nó này cũng là phu nhân của ngươi. Thân là một người nam tử hán, phải gả cho người khác đã là trò cười cho thiên hạ rồi, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận được. Cho nên ngươi phải tốt với phu nhân của mình một chút mới không làm cho nó mình tủi thân.
Nghe Nỗ ộc nhắc tới thủ danh, mâu quang Hắc Tuyên Dực khẽ động.
Nỗ Mộc lại hàn huyên với hắn vài câu sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Tuyên Dực đến thư phòng sát vách xử lý công việc, sau khi canh thời gian Ô Nhược ngâm nước thuốc thì mới trở về phòng.
Đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy Hắc Tuyên Dực trở về, Ô Nhược hữu khí vô lực hỏi:
- Hắc Tuyên Dực, vì sao huynh không hỏi ta quả trứng này từ đâu mà có?
Hắc Tuyên Dực liếc y một cái rồi cởi áo ngoài, không hề lên tiếng.
Ô Nhược buồn bực ôm chăn:
- Thật ra, ta cũng không biết nó từ đâu mà ra. Lúc nãy, ta vừa trộm nghĩ không biết có phải do huynh lén đặt lên giường ta hay không nữa, bằng không thì...
Nói đến đây, y đột nhiên ngừng lại. Vốn dĩ y muốn nói "Bằng không thì vì sao đứa bé này lại giống y hệt huynh như thế". Nhưng mà trên thực tế, ở thời điểm này y vẫn chưa biết diện mạo thật của Hắc Tuyên Dực.
Thấy vẻ mặt buồn bực như thật sự không biết trứng từ đâu mà có của Ô Nhược, Hắc Tuyên Dực kinh ngạc nhíu nhíu mày:
- Vậy vì sao quả trứng này lại ở chỗ của em?
- Ta cũng không biết nữa. Hôm đó, sau khi thức dậy, ta đã thấy một Ma tộc ôm quả trứng này. Hắn đưa nó cho ta và nói rằng nó nằm giữa hai chân của ta. Nói xong hắn biến mất ngay lập tức, không lâu sau đó thì huynh đến. - Ô Nhược nhíu chặt mày - Đứa bé này có chút quái dị, huynh nói xem có phải nó là đại yêu quái hay không? Nếu không thì vì sao lại nở ra từ trứng mà vẫn giữ được nguyên hình?
- Không đâu - Hắc Tuyên Dực vô cùng khẳng định - Trên người nó không có yêu khí, cũng không có ma khí.
Ô Nhược ngẫm lại thấy lời của phu quân nhà mình cũng có lý. Nếu nó thật sự có yêu khí hay ma khí, Hắc Tuyên Dực sẽ không giữ lại đâu.
- Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Cứ thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó chứng ta cũng sẽ biết được lai lịch của nó thôi.
Thấy bộ dạng buồn ngủ của Ô Nhược, Hắc Tuyên Dực cầm một tờ giấy đưa sang.
=== ====== =========
Hề lố ô, mị đã quay lại với hố đam rồi nà =)))))
- ---- Hết chương 55 -----
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo