Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Chương 80-2

Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 80-2

Nam tử trước mắt này, bốn hệ ma pháp thì thôi đi, bọn họ đều dùng thần thức đảo qua tu vi của hắn, ngoại trừ người bán thú Mẫn Gia ra, không có người nào có thể nhìn ra tử vi của hắn, mà Mẫn Gia không nói nên lời ngôn ngữ của nhân loại, cũng không có khả năng nói cho bọn họ, xem ra bọn họ, nhìn không ra tử vi của hắn, có thể giải thích gì cơ? Thoạt nhìn tuổi tác chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tử vi đã đạt tới độ cao đứng đầu, hắn như thế còn không gọi là biếи ŧɦái thì như thế nào mới gọi là biếи ŧɦái đây?

“Là bốn hệ ma pháp nào?" Bách Lý Thần Hi không biết sao lại muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng nói ra miệng.

Nạp Lan Ngôn Kỳ quét mắt nhìn những người ở đây một cái, kề sát vào bên tai Bách Lý Thần Hi nói: “Hệ hỏa, hệ thổ, hệ không gian, hệ ám, bốn hệ ma pháp."

Bách Lý Thần Hi: “..."

Nàng cũng đã vô lực nói chuyện, người nam nhân này, thật đúng là không mạnh mẽ như người thường mà.

“Ta mệt rồi, trở về đi." Bách Lý Thần Hi lộ ra vẻ mệt mỏi, thương thế trên người nàng đã tốt, chỉ là đột nhiên tiêu hao nhiều ma pháp lực như vậy, mệt mỏi cũng là điều khó tránh khỏi.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi, con ngươi màu vàng khó nén đau lòng, có trời mới biết nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn đã sợ biết bao nhiêu, rất muốn mắng nàng vài câu, sao lại không biết quý vọng thân thể của mình. Chỉ là nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, mềm mại, nhu nhu, giống như đang dựa vào hắn, lòng của hắn liền mềm nhũn đến hồ đồ, những lời trách cứ đều không thốt nên lời.

“Được, chúng ta trở về." Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm lấy Bách Lý Thần Hi, lập tức rời khỏi thiên lao, những người khác đi theo sát sau đó.

Nhưng mà, đi không đến vài bước, lúc đi ngang qua Lộ Dao, Lộ Dao lặng lẽ tỉnh dậy, và đang cố gắng đứng lên.

Dư quang khóe mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng cọ một chút ngay lập tức cháy lên, nháy mắt sắc mặt trầm xuống, đừng nói là Bách Lý Thần Hi, ngay cả những người đi theo phía sau bọn họ cũng cảm nhận được sát khí phát ra từ người Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Bách Lý Thần Hi tựa như nghĩ đến cái gì, còn chưa kịp mở miệng, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã dừng bước chân, cúi đầu nhìn Bách Lý Thần Hi, ôn nhu nói: “Chờ ta ở đây, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Vừa dứt lời, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã xoay người trở lại, đứng yên trước người Lộ Dao, từ trên cao nhìn xuống ả, cười như không cười nói: “Thập trưởng lão hứng thú đúng thật không tồi nha."

Lúc này đừng nhìn khóe môi Nạp Lan Ngôn Kỳ cong cong mà lầm, mặt lạnh kia có thể so với khủng bố nha, toàn thân cả người từ trong ra ngoài đều toát ra một loại hơi thở nguy hiểm.

Lộ Dao vốn đang nghĩ đến người ả bầm dập hàng vạn chỗ, nghe được giọng nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ, cả người đều choáng váng, giãy dụa nửa thân muốn dậy lại lần nữa ngã mạnh xuống mặt đất, đau đến ả nhe răng trợn mắt.

Đột nhiên ngẩng đầu, ả nhìn thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ cười như không cười nhìn mình, trong lòng Lộ Dao sợ đến phát hoảng: “Hoàng, Hoàng Thượng."

Mọi người vừa nghe xưng hô này trái tim đều chấn động, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, tại sao lại nhìn Bách Lý Thần Hi, mà không phải nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ sao? Bởi vì bọn họ cảm thấy ở chỗ nàng sẽ thấy được đáp án.

Bách Lý Thần Hi rất bình tĩnh, nhẹ nhàng, tỏ vẻ Nạp Lan Ngôn Kỳ thật sự là ngôi cửu ngũ.

“Hoàng Thượng không phải võ tu tu hành sao?" Không ai thốt ra một thời nào, mọi người lúc này mới cùng nghĩ đến một cái vấn đề.

Chỉ mới 22 tuổi, võ giả Thiên giai cấp ba, bốn hệ ma pháp, mịa nó, ngươi còn có thể biếи ŧɦái hơn nữa không?

Cảm thán qua đi, mọi người lại nghĩ đến một vấn đều, ngay lập tức trừng lớn đôi mắt, không tin tưởng nổi nhìn Bách Lý Thần Hi, không hẹn mà cùng trăm miệng một lời: “Vậy ngươi là…"

“Trong lòng các ngươi không phải đã có đáp án sao?" So với sự khiếp sợ của mọi người, Bách Lý Thần Hi có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Ngươi thật sự là phi tử của Hoàng Thượng?" Mộ Dung Phong lẩm bẩm ra tiếng.

“Không sai." Bách Lý Thần Hi hào phóng thừa nhận.

Bây giờ, khu vực xung quanh lại nổ tung lần nữa rồi, mịa nó, nàng thế mà lại là phi tử của Hoàng Thượng? Chỉ là, đã là phi tử, trong cung chắc chắn có rất nhiều người bảo vệ, tại sao lại chạy đến nhà giam tìm người chứ? Ăn no rảnh rỗi không có chuyện làm?

Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt nhìn một vòng xung quanh, sờ đầu Ngự Thanh, rất bình tĩnh nói: “Ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ đứng ở chỗ tối cao, cho nên, yêu cầu của ta chính là cần một đội ngũ sát thần cùng ta vào sinh ra tử, chứ không phải là những người thủ vệ đó."

“Về phần các ngươi, nếu đi theo ta, thì chỉ cần nghe một mình mệnh lệnh của ta."

“Không phải bây giờ ngươi đang đứng ở chỗ cao sao?" Có người nhỏ giọng nói thầm, lại rơi vào trong tai Bách Lý Thần Hi cực kỳ rõ ràng, nàng nói: “Ngươi cảm thấy nó giống nhau sao? Ở đại lục Tây Xuyên xem trọng võ tu nếu không phải là cường giả, vậy thì chỉ có thể bị đạp dưới chân, người chúng ta có thể tin tưởng, chỉ có thể là chính mình.

“Đương nhiên, ta hy vọng ở tương lai sắp đến, các ngươi cũng có thể tin tưởng lẫn nhau."

Lúc này mọi người mới ngừng nói, bọn họ thật không ngờ được, nữ tử trước mắt này, lại là hoàng phi, đã là hoàng phi thì thôi, vậy là lại còn không giống người thường. Chỉ là bọn họ vẫn không có hy vọng quá lớn, cho đến khi Bách Lý Thần Hi dẫn bọn họ đến Ma Lâm tăng cường huấn luyện, ép bọn họ uống máu ma thú, ăn sống thịt ma thú, bọn họ mới hoàn toàn hiểu rõ, nữ nhân này, là một ác ma, so với bọn họ chỉ có hơn chứ không kém.

Đương nhiên, tất cả đều là chuyện của sau này.

Nạp Lan Ngôn Kỳ cười như không cười đảo mắt qua Lộ Dao, trào phúng nói: “Thập trưởng lão, ngươi rất có ý kiến với Quý phi của trẫm sao?"

“Hoàng Thượng nói đùa, Quý phi trông như thế nào lão thân còn không biết, làm sao có thể có cái ý kiến mà Hoàng Thượng vừa nói được?" Lộ Dao cười hỏi lại.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ nhàng gật gật đầu, giơ tay chỉ Bách Lý Thần Hi cách đó không xa, ý vị không rõ nói: “Vậy thì, thập trưởng lão giải thích cho trẫm một chút, Thần Quý phi sao lại biến thành như vậy?" Dừng một chút nói: “Chẳng lẽ ngươi nói là trẫm hoa mắt, ngươi chưa từng muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao?"

Thập trưởng lão muốn giải thích, nhưng khi nhìn đến gương mặt của Bách Lý Thần Hi, hai mắt đột nhiên trừng lớn, bén nhọn hét lên: “Nàng là Bách Lý Thần Hi?"

Một lời làm dậy ngàn cơn sóng, đại danh của Bách Lý Thần Hi, chỉ sợ không có bao nhiêu người không biết, cho dù đám người Văn Nhân Trạch đã ở nhà lao nhiều năm, cũng biết đến Bách Lý Thần Hi, chỉ là nữ nhân trước mắt này, thật là đích nữ phế vật của gia tộc Bách Lý trong lời đồn đãi đây sao? Hay vẫn nên nói, lời đồn đãi đơn giản là sai lầm?

Nếu nói nữ tử trước mắt này được coi như phế vật, vậy thì chỉ sợ trên đời này không có nhiều người bình thường.

Mọi người nhìn Bách Lý Thần Hi, thấy nàng vẫn bình tĩnh thong dong, phảng phất như không nghe thấy lời nói của người khác, ngay lập tức liền cảm thấy: Lời đồn quả thật không đáng tin cậy.

“Làm sao? Đường đường là thập trưởng lão, lễ phép cơ bản nhất cũng không có?" Nạp Lan Ngôn Kỹ vẫn cười như không cười như cũ.

“Một đứa phế vật mà thôi… phốc..." Trong mắt Lộ Dao tràn ngập khinh thường, khó trách ả không nhìn ra tử vi của nàng, chỉ là một đứa phế vật võ kỹ ma pháp đều không tu hành được, sao có thể có tu vi? Lúc này ả hoàn toàn quên mất, là ai thanh tẩy ma pháp hệ ám của ả. Chỉ là, lời nói của ả vừa thốt lên, đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ dùng một chưởng thật mạnh đánh bay ra ngoài, cả người giống như búp bê vải hung hăng ngã trên mặt đất, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, nửa ngày không nói được câu nào.

“Nữ nhân của trẫm, là người mà ngươi có thể mắng có thể đánh sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên nheo lại hai mắt, con người màu vàng hiện lên một đạo sát khí, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, hắn nói: “Dám động đến nữ nhân của trẫm, gϊếŧ không tha."

Một câu có khí phách mười phần, sát khí văng khắp nơi, Lộ Dao không khỏi run rẩy, ở đây ả không sợ bất kỳ kẻ nào, bao gồm người bán thú Mẫn Gia, chỉ sợ Nạp Lan Ngôn Kỳ, cái xưng Tà Đế cũng không phải để chơi, chỉ cần chứng kiến việc làm không quá một năm đăng cơ của hắn, không có người nào là không sợ, phải nói là sấm rền gió cuốn*, tàn nhẫn độc ác.

*Sấm rền gió cuốn: mạnh mẽ, khốc liệt.

“Hoàng Thượng, không phải người nên nghe giải thích trước khi tuyên phán tử hình sao?" Mắt thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ sắp động thủ, Lộ Dao không biết lấy được dũng khí từ đâu, buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng muốn trở thành một hôn quân thóa mạ* sao?"

*Thóa mạ: lăng mạ, lăng nhục, nhục mạ.

“Trẫm là Tà Đế, hôm nay chứng thực cái tên này lại thì đã sao?" Khóe môi Nạp Lan Ngôn Kỳ cong lên sâu thêm hai phần, khiến cho người ta càng thêm có cảm giác sợ hãi.

“Hoàng Thượng, là Thần Quý phi thả người bán thu chạy bị lão thân bắt được, còn thả nhiều trọng phạm như vậy, lão thân chỉ muốn ngăn cản mà thôi." Lộ Dao vội vàng giải thích, chỉ sợ giây tiếp theo Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ gϊếŧ chết ả, ả nói: “Ta không biết thân thế của Thần Quý phi…"

“Bây giờ ngươi biết rồi chứ?" Bách Lý Thần Hi đi đến bên người Nạp Lan Ngôn Kỳ, từ trên cao nhìn xuống Lộ Dao, nói: “Nếu đã biết rõ rồi, cũng không sợ chết không nhắm mắt."

Lộ Dao: “..."

“Để cho ta đến đi." Bách Lý Thần Hi nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Bách Lý Thần Hi, một đứa phế vật như ngươi cũng muốn gϊếŧ ta? Ngươi thật ngây thơ." Lộ Dao oán hận Ma Lâm với Bách Lý Thần Hi, nếu nói ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì Bách Lý Thần Hi không biết đã bị Lộ Dao lăng trì bao nhiêu lần rồi.

“Phải không?" Bách Lý Thần Hi lạnh lùng cong môi, ánh mắt lạnh lẽo, thân hình chuyển động, trong chớp mắt đã đến trước người Lộ Dao, không biết từ khi nào trong tay nàng xuất hiện một lưỡi dao, lưỡi dao giữa không trung độ sắc bén đến lạnh lẽo, đi thẳng xuống lấy mạch máu của Lộ Dao.

Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ lóe lên, từ khi nào trên người nữ nhân này lại có lưỡi dao?

Những người còn lại có chút kinh ngạc nhìn Bách Lý Thần Hi, tốc độ, thủ pháp của nàng khiến bọn họ bất ngờ.

Trong lòng Lộ Dao cả kinh, ngàn vạn lần không nghĩ đến Bách Lý Thần Hi sẽ ra tay như vậy, không kịp trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Thần Hi đang đến gần.

Khi ở tình thế hết sức nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên một tia sáng màu vàng như sét đánh lao về phía tay cầm lưỡi dao của Bách Lý Thần Hi với tốc độ cực kỳ nhanh.

Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ hoảng hốt, theo bản năng đánh ra võ kỹ Thiên giai, chỉ thấy lưỡi dao bị ánh sáng màu trắng đánh về choáng váng ánh sáng màu vàng phía trước Bách Lý Thần Hi, hắn đánh một chưởng thật mạnh về phía trước, trước khi vụ nổ mạnh xảy ra, Nạp Lan Ngôn Kỳ dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, đưa Bách Lý Thần Hi ra xa vài mét.

Mà một bên cũng có một bóng người màu trắng đem Lộ Dao đưa đến nơi khác.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát, không mang theo nửa điểm dư thừa, thậm chí không có người nào thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thì trong thiên lao đã vang lên tiếng nổ thật lớn, đến nổi trên mặt đất đều run lên ba lần.

Vụ nổ mạnh làm nổi lên những mảnh nhỏ, cát đá bay múa đầy trời, nguồn khói cuồn cuộn dày đặc bên trong, xung quanh là một mảnh sương mù.

“Thần Hi, sao rồi? Có bị thương không?" Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù Nạp Lan Ngôn Kỳ kịp thời đuổi đến cứu Bách Lý Thần Hi, nhưng hắn vẫn không nhịn được quan tâm hỏi, sợ nàng bị thương.

“Không sao." Bách Lý Thần Hi lắc lắc đầu, ngước mắt, nhìn thấy Lộ Dao đang được trộn lẫn trong đám người.

Người kia mặc một bộ bạch y, thoáng như không dính khói lửa phàm tục, nữ tử phiêu bạc xuất trần, đấy là Tư Đồ Mộng Liên chứ còn ai?

Mắt phượng của Bách Lý Thần Hi hơi nheo lại, con ngươi màu tím một mảnh sát khí lạnh lẽo chợt lóe lướt qua.

Hay lắm! Tự mình đưa tới cửa, muốn gϊếŧ nàng? Vậy thì đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Tác giả : Cửu Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại