Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 409: Võ Hoàng! Bốn phương khiếp sợ (một)
Edit: kaylee
Nghĩ đến đây, lão gia tử lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận bất bình, nếu nha đầu kia không cách nào khuyên Lam Vũ Ca xuống núi, ông tuyệt đối sẽ thù mới hận cũ cùng tính rõ ràng một lượt với nàng.
"Chú ý giọng điệu của người."
Khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên: "Nếu người muốn ta giúp người, vậy đối ta tốt một chút, nếu không mà nói ta bị người dọa đi rồi, vậy người sẽ cả đời chỉ có thể mỗi năm gặp mặt bà ba lần."
"Ngươi……...."
Lão gia tử thiếu chút thì bị tức phát cuồng, tính nết nhiều năm như vậy của ông, nói sửa là sửa sao?
Nhưng mà, nghĩ đến qua nhiều năm như vậy mình và người trong lòng chỉ cách xa nhau một ngọn núi, lại cố tình một năm chỉ có thể gặp mặt ba lần, loại cảm giác này làm cho ông còn khó chịu hơn chết.
Cho nên, ông hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt già nua uy nghiêm dùng sức nâng lên một chút tươi cười.
"Nha đầu, ngươi xem ngoại công cũng tuổi một bó to, ngươi nhẫn tâm để cho ngoại công ngươi và ngoại tổ mẫu ngươi tách ra sao? Cho dù ngươi không thích ngoại công ta đây, nhưng mà ngoại tổ mẫu ngươi không gặp ta, trong lòng thật sự dễ chịu sao? Chỉ cần ngươi có thể khuyên ngoại tổ mẫu ngươi đi ra, về sau ngươi muốn ngoại công ngươi làm gì, ngoại công đều sẽ đáp ứng ngươi."
Trời biết, lời nói này dùng hết bao nhiêu khí lực của ông, cho dù trong lòng vô cùng nghẹn khuất, trên khuôn mặt già nua lại không có chút biểu lộ nào.
Tính tính, trước hết dỗ nha đầu kia, chờ sau khi Vũ Ca trở về, ông lại tính sổ với nàng.
"Ừ," Cố Nhược Vân vừa lòng gật gật đầu: "Chỉ cần người không hung ta, ở phía trước sinh nhật của ngoại công, ta nhất định sẽ khuyên bà xuống núi, đương nhiên, trước đó, ta còn không muốn để cho người biết quan hệ giữa ta và Đông Phương thế gia, tốt lắm, muốn nói ta đều nói xong rồi, về phòng trước."
"Đợi chút."
Mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời khỏi, lão gia tử bước lên phía trước đẩy cửa thư phòng ra giúp nàng, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười.
"Nha đầu, cẩn thận bậc thềm, đừng ngã, nếu nha đầu bảo bối của ta ngã sấp xuống ta nhưng là sẽ đau lòng."
Lúc này, sau khi nghe nói chuyện đã xảy ra phía sau núi Đông Phương Thiếu Trạch vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được tình cảnh này, không tự chủ được trợn mắt há hốc mồm, giống như là thấy được khủng long tuyệt tích, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Đông Phương lão gia tử tiền cung sau ủng (vừa kính cẩn vừa che chở), giống như một cây cải trắng hỗn độn ở trong gió.
Đây…..... Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Ông vẫn là lão gia tử nhà mình tính tình nóng nảy kia sao?
Thẳng đến sau khi Cố Nhược Vân rời khỏi, Đông Phương Thiếu Trạch mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhanh chóng xoay người chạy đuổi theo, không bao giờ liếc mắt nhìn khuôn mặt nịnh nọt kia của lão gia tử một cái nào nữa............
"Vân Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Làm sao tính cách kia của lão gia hỏa có thể xảy ra biến hóa lớn như vậy, lúc trước ta bảo ông thu liễm tính khí một chút ông chết sống không chịu, hiện tại thế nào lại sẽ có thay đổi lớn như thế?"
Đông Phương Thiếu Trạch vội vàng đuổi theo Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc tràn đầy khiếp sợ.
Nói thật, đến bây giờ hắn còn chưa thể phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ.
Vừa rồi mình nhìn thấy thật sự là lão gia tử? Xác định không bị người đánh tráo? Rất bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)! Nếu truyền đi ra ngoài, phỏng chừng toàn bộ thành Đông Phương đều sẽ không có người tin tưởng........
Cố Nhược Vân nhún vai, không cho là đúng: "Người không cho rằng lão gia tử kia rất dối trá?"
"Này…...." Đông Phương Thiếu Trạch trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Giống như đúng là vậy, nhưng mà, Vân Nhi, con nói cho cữu cữu trước, rốt cục con đã làm cái gì làm cho lão gia tử biến hóa lớn như vậy?"
"Cũng không có gì, con nói ông quá hung dữ, sẽ dọa con chạy."
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, cười tủm tỉm nói.
"Chỉ như vậy?" Đông Phương Thiếu Trạch không dám tin: "Với tính cách kia của lão gia tử sẽ bởi vì sợ ngươi rời đi mà thay đổi tính khí? Thậm chí còn biến thành…... Bỉ ổi như vậy."
Nghĩ đến đây, lão gia tử lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận bất bình, nếu nha đầu kia không cách nào khuyên Lam Vũ Ca xuống núi, ông tuyệt đối sẽ thù mới hận cũ cùng tính rõ ràng một lượt với nàng.
"Chú ý giọng điệu của người."
Khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên: "Nếu người muốn ta giúp người, vậy đối ta tốt một chút, nếu không mà nói ta bị người dọa đi rồi, vậy người sẽ cả đời chỉ có thể mỗi năm gặp mặt bà ba lần."
"Ngươi……...."
Lão gia tử thiếu chút thì bị tức phát cuồng, tính nết nhiều năm như vậy của ông, nói sửa là sửa sao?
Nhưng mà, nghĩ đến qua nhiều năm như vậy mình và người trong lòng chỉ cách xa nhau một ngọn núi, lại cố tình một năm chỉ có thể gặp mặt ba lần, loại cảm giác này làm cho ông còn khó chịu hơn chết.
Cho nên, ông hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt già nua uy nghiêm dùng sức nâng lên một chút tươi cười.
"Nha đầu, ngươi xem ngoại công cũng tuổi một bó to, ngươi nhẫn tâm để cho ngoại công ngươi và ngoại tổ mẫu ngươi tách ra sao? Cho dù ngươi không thích ngoại công ta đây, nhưng mà ngoại tổ mẫu ngươi không gặp ta, trong lòng thật sự dễ chịu sao? Chỉ cần ngươi có thể khuyên ngoại tổ mẫu ngươi đi ra, về sau ngươi muốn ngoại công ngươi làm gì, ngoại công đều sẽ đáp ứng ngươi."
Trời biết, lời nói này dùng hết bao nhiêu khí lực của ông, cho dù trong lòng vô cùng nghẹn khuất, trên khuôn mặt già nua lại không có chút biểu lộ nào.
Tính tính, trước hết dỗ nha đầu kia, chờ sau khi Vũ Ca trở về, ông lại tính sổ với nàng.
"Ừ," Cố Nhược Vân vừa lòng gật gật đầu: "Chỉ cần người không hung ta, ở phía trước sinh nhật của ngoại công, ta nhất định sẽ khuyên bà xuống núi, đương nhiên, trước đó, ta còn không muốn để cho người biết quan hệ giữa ta và Đông Phương thế gia, tốt lắm, muốn nói ta đều nói xong rồi, về phòng trước."
"Đợi chút."
Mắt thấy Cố Nhược Vân muốn rời khỏi, lão gia tử bước lên phía trước đẩy cửa thư phòng ra giúp nàng, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười.
"Nha đầu, cẩn thận bậc thềm, đừng ngã, nếu nha đầu bảo bối của ta ngã sấp xuống ta nhưng là sẽ đau lòng."
Lúc này, sau khi nghe nói chuyện đã xảy ra phía sau núi Đông Phương Thiếu Trạch vội vàng chạy tới vừa khéo thấy được tình cảnh này, không tự chủ được trợn mắt há hốc mồm, giống như là thấy được khủng long tuyệt tích, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Đông Phương lão gia tử tiền cung sau ủng (vừa kính cẩn vừa che chở), giống như một cây cải trắng hỗn độn ở trong gió.
Đây…..... Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Ông vẫn là lão gia tử nhà mình tính tình nóng nảy kia sao?
Thẳng đến sau khi Cố Nhược Vân rời khỏi, Đông Phương Thiếu Trạch mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhanh chóng xoay người chạy đuổi theo, không bao giờ liếc mắt nhìn khuôn mặt nịnh nọt kia của lão gia tử một cái nào nữa............
"Vân Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Làm sao tính cách kia của lão gia hỏa có thể xảy ra biến hóa lớn như vậy, lúc trước ta bảo ông thu liễm tính khí một chút ông chết sống không chịu, hiện tại thế nào lại sẽ có thay đổi lớn như thế?"
Đông Phương Thiếu Trạch vội vàng đuổi theo Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc tràn đầy khiếp sợ.
Nói thật, đến bây giờ hắn còn chưa thể phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ.
Vừa rồi mình nhìn thấy thật sự là lão gia tử? Xác định không bị người đánh tráo? Rất bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)! Nếu truyền đi ra ngoài, phỏng chừng toàn bộ thành Đông Phương đều sẽ không có người tin tưởng........
Cố Nhược Vân nhún vai, không cho là đúng: "Người không cho rằng lão gia tử kia rất dối trá?"
"Này…...." Đông Phương Thiếu Trạch trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Giống như đúng là vậy, nhưng mà, Vân Nhi, con nói cho cữu cữu trước, rốt cục con đã làm cái gì làm cho lão gia tử biến hóa lớn như vậy?"
"Cũng không có gì, con nói ông quá hung dữ, sẽ dọa con chạy."
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, cười tủm tỉm nói.
"Chỉ như vậy?" Đông Phương Thiếu Trạch không dám tin: "Với tính cách kia của lão gia tử sẽ bởi vì sợ ngươi rời đi mà thay đổi tính khí? Thậm chí còn biến thành…... Bỉ ổi như vậy."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia