Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 396: Đông Phương thế gia, ngoại công? (bốn)
Edit: kaylee
Phía trên ngã tư đường nhộn nhịp, Đông Phương Thiếu Trạch nhẹ lay động quạt xếp, con ngươi dịu dàng như nước rơi ở trên người thiếu nữ bên cạnh, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Kỳ thực, ta rất muốn nói ra thân phận của con, con thân là huyết mạch của Đông Phương thế gia, có thể nào bị một thuộc hạ bắt nạt như thế? Nhưng mà ta nghĩ, hiện tại con không muốn nhận Đông Phương thế gia, phỏng chừng cũng không đồng ý thừa nhận thân phận này."
Cố Nhược Vân chớp mắt, nở nụ cười: "Con không tiếp nhận Đông Phương thế gia, nhưng mà, ta nhận người cữu cữu này!"
"Nha đầu," Đông Phương Thiếu Trạch dừng bước chân: "Ta sẽ chờ, chờ ngày con nguyện ý thừa nhận Đông Phương thế gia, lúc đó, ta sẽ nói cho toàn bộ người trong thiên hạ, Cố Nhược Vân con là ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) của Đông Phương Thiếu Trạch ta, con cũng là kiêu ngạo của Đông Phương thế gia chúng ta."
Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, lại cũng không nói thêm gì.
Đông Phương thế gia đã từng không trợ giúp phụ mẫu nàng, đây là cánh cửa không cách nào đi qua trong lòng nàng, có lẽ, cả đời này, nàng đều sẽ không thừa nhận Đông Phương thế gia..........
"Tốt lắm, nha đầu, ta biết con có rất nhiều hiểu lầm đối với Đông Phương thế gia, nhưng mà không sao, ta có nhiều thời gian chờ, hiện tại ngoại công con ông muốn gặp con, ta trước mang con đi gặp ông."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu: "Được."
............
Đông Phương thế gia.
Không có phồn hoa và huy hoàng thế tục, ngược lại là có ý vị cổ xưa phong phú, trong hoa viên trồng đủ loại dược liệu có thể trợ giúp người tăng lên thực lực, ngay cả phòng ốc đều là dùng gỗ Thiên Hương cực kỳ sang quý kiến tạo (xây nên).
Lúc này, trong thư phòng Đông Phương thế gia, không khí trầm trọng mà đè nén, lão giả đầu đầy tóc mai ngồi ở phía trước bàn, uy nghiêm sắc bén xem thiếu nữ áo xanh phía trước, khi nói chuyện, một cổ uy áp nhàn nhạt lộ ra.
"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Ngọc Nhi? Ngoại tôn nữ của ta?"
Cảm nhận được cổ uy áp kia, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, bất động thanh sắc nói: "Ta quả thật là Cố Nhược Vân, cũng là nữ nhi của Đông Phương Ngọc, nhưng mà, ta không phải ngoại tôn nữ của ông."
"Vân Nhi!"
Nghe nói như thế, Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên sắc mặt đều thay đổi, vội vàng ném mấy ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt dần dần trầm xuống của lão giả.
"Hừ!" Đông phương lão gia tử hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Nha đầu, đây là thái độ ngươi đối đãi với trưởng bối? Bất luận như thế nào, ta cũng là ngoại công của ngươi, đây là chuyện thực không thể thay đổi!"
"Ngoại công?" Cố Nhược Vân ‘xuy’ cười một tiếng: "Ngoại công của ta không phải là người trơ mắt nhìn nữ nhi chết, còn thờ ơ! Ngoại công của ta, cũng không phải loại người yếu đuối nhát gan, ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ! Ông không có năng lực bảo vệ mẫu thân, ta không trách ông, nhưng mà sau khi mẫu thân bị người hại chết ông còn nén giận, ông cũng tính là một phụ thân sao?"
Sau khi lời này của Cố Nhược Vân nói ra, nàng rõ ràng cảm giác được không khí trong thư phòng càng ngày càng trầm trọng, thậm chí đè nén đến mức làm cho người ta hít thở không thông.......
Đông Phương Thiếu Trạch nhịn không được lo lắng đứng lên, tính tình phụ thân nhà mình không tốt lắm, Vân Nhi cũng không phải người sẽ thoái nhượng, nếu hai phương đánh lên, phỏng chừng bản thân khuyên như thế nào đều không có tác dụng….....
Giờ này khắc này, sắc mặt Đông Phương lão gia tử rất là khó coi, ngay cả Cố Nhược Vân cũng cho rằng lão nhân này sẽ nổi bão với mình, nhưng mà không biết vì sao, cuối cùng ông vẫn là không có phát hỏa, chỉ là lạnh lùng nói một câu: "Trạch nhi, con mang nàng đi xuống, ta tạm thời không muốn nhìn thấy nàng."
"Vâng, phụ thân."
Đông Phương Thiếu Trạch sờ soạng mồ hôi trên trán, mang theo Cố Nhược Vân đi ra thư phòng, đợi đến khi gió lạnh thổi qua, hắn mới giật mình thấy bản thân ra một thân mồ hôi lạnh, sau đó cười khổ một tiếng.
"Vân Nhi, con là muốn hù chết cữu cữu? Tính tình của phụ thân ta có chút không tốt, kỳ thực ông không có ý xấu gì, chuyện năm đó, cũng có một chút nguyên nhân."
Phía trên ngã tư đường nhộn nhịp, Đông Phương Thiếu Trạch nhẹ lay động quạt xếp, con ngươi dịu dàng như nước rơi ở trên người thiếu nữ bên cạnh, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Kỳ thực, ta rất muốn nói ra thân phận của con, con thân là huyết mạch của Đông Phương thế gia, có thể nào bị một thuộc hạ bắt nạt như thế? Nhưng mà ta nghĩ, hiện tại con không muốn nhận Đông Phương thế gia, phỏng chừng cũng không đồng ý thừa nhận thân phận này."
Cố Nhược Vân chớp mắt, nở nụ cười: "Con không tiếp nhận Đông Phương thế gia, nhưng mà, ta nhận người cữu cữu này!"
"Nha đầu," Đông Phương Thiếu Trạch dừng bước chân: "Ta sẽ chờ, chờ ngày con nguyện ý thừa nhận Đông Phương thế gia, lúc đó, ta sẽ nói cho toàn bộ người trong thiên hạ, Cố Nhược Vân con là ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) của Đông Phương Thiếu Trạch ta, con cũng là kiêu ngạo của Đông Phương thế gia chúng ta."
Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, lại cũng không nói thêm gì.
Đông Phương thế gia đã từng không trợ giúp phụ mẫu nàng, đây là cánh cửa không cách nào đi qua trong lòng nàng, có lẽ, cả đời này, nàng đều sẽ không thừa nhận Đông Phương thế gia..........
"Tốt lắm, nha đầu, ta biết con có rất nhiều hiểu lầm đối với Đông Phương thế gia, nhưng mà không sao, ta có nhiều thời gian chờ, hiện tại ngoại công con ông muốn gặp con, ta trước mang con đi gặp ông."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu: "Được."
............
Đông Phương thế gia.
Không có phồn hoa và huy hoàng thế tục, ngược lại là có ý vị cổ xưa phong phú, trong hoa viên trồng đủ loại dược liệu có thể trợ giúp người tăng lên thực lực, ngay cả phòng ốc đều là dùng gỗ Thiên Hương cực kỳ sang quý kiến tạo (xây nên).
Lúc này, trong thư phòng Đông Phương thế gia, không khí trầm trọng mà đè nén, lão giả đầu đầy tóc mai ngồi ở phía trước bàn, uy nghiêm sắc bén xem thiếu nữ áo xanh phía trước, khi nói chuyện, một cổ uy áp nhàn nhạt lộ ra.
"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Ngọc Nhi? Ngoại tôn nữ của ta?"
Cảm nhận được cổ uy áp kia, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, bất động thanh sắc nói: "Ta quả thật là Cố Nhược Vân, cũng là nữ nhi của Đông Phương Ngọc, nhưng mà, ta không phải ngoại tôn nữ của ông."
"Vân Nhi!"
Nghe nói như thế, Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên sắc mặt đều thay đổi, vội vàng ném mấy ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, có chút lo lắng nhìn khuôn mặt dần dần trầm xuống của lão giả.
"Hừ!" Đông phương lão gia tử hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Nha đầu, đây là thái độ ngươi đối đãi với trưởng bối? Bất luận như thế nào, ta cũng là ngoại công của ngươi, đây là chuyện thực không thể thay đổi!"
"Ngoại công?" Cố Nhược Vân ‘xuy’ cười một tiếng: "Ngoại công của ta không phải là người trơ mắt nhìn nữ nhi chết, còn thờ ơ! Ngoại công của ta, cũng không phải loại người yếu đuối nhát gan, ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ! Ông không có năng lực bảo vệ mẫu thân, ta không trách ông, nhưng mà sau khi mẫu thân bị người hại chết ông còn nén giận, ông cũng tính là một phụ thân sao?"
Sau khi lời này của Cố Nhược Vân nói ra, nàng rõ ràng cảm giác được không khí trong thư phòng càng ngày càng trầm trọng, thậm chí đè nén đến mức làm cho người ta hít thở không thông.......
Đông Phương Thiếu Trạch nhịn không được lo lắng đứng lên, tính tình phụ thân nhà mình không tốt lắm, Vân Nhi cũng không phải người sẽ thoái nhượng, nếu hai phương đánh lên, phỏng chừng bản thân khuyên như thế nào đều không có tác dụng….....
Giờ này khắc này, sắc mặt Đông Phương lão gia tử rất là khó coi, ngay cả Cố Nhược Vân cũng cho rằng lão nhân này sẽ nổi bão với mình, nhưng mà không biết vì sao, cuối cùng ông vẫn là không có phát hỏa, chỉ là lạnh lùng nói một câu: "Trạch nhi, con mang nàng đi xuống, ta tạm thời không muốn nhìn thấy nàng."
"Vâng, phụ thân."
Đông Phương Thiếu Trạch sờ soạng mồ hôi trên trán, mang theo Cố Nhược Vân đi ra thư phòng, đợi đến khi gió lạnh thổi qua, hắn mới giật mình thấy bản thân ra một thân mồ hôi lạnh, sau đó cười khổ một tiếng.
"Vân Nhi, con là muốn hù chết cữu cữu? Tính tình của phụ thân ta có chút không tốt, kỳ thực ông không có ý xấu gì, chuyện năm đó, cũng có một chút nguyên nhân."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia