Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 225: Phế sài hoàng tử (bốn)
Edit: kaylee
"Có thể ăn thịt sao?"
Bàng Nhiên chớp mắt, tội nghiệp hỏi.
"Có thể," Khóe miệng của Cố Nhược Vân hơi hơi run rẩy một chút: "Ngươi có thể ăn thịt, nhưng mà không thể quá mức tham ăn! Sau đó căn cứ phương pháp của ta, trong vòng ba tháng, ta có thể làm cho ngươi gầy xuống."
Lập tức, trong đôi mắt bị chen lấn không nhìn thấy rõ của mập mạp hiện lên một tia sáng, kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng: "Thật sự? Ta thật sự không cần ăn rau xanh không cần bị đánh có thể giảm xuống? Nữ thần, ngươi quả nhiên là nữ thần của ta, ta yêu ngươi chết mất."
Phanh!
Bàng Nhiên đánh về phía Cố Nhược Vân, muốn mở ra hai tay hung hăng ôm nàng một cái.
Nhưng mà…….....
Nhìn quái vật lớn đánh tới phía bản thân kia, Cố Nhược Vân không hề nghĩ ngợi đã đạp đi ra ngoài, lập tức, thân thể mập mạp kia giống như một đường thẳng bay ra khỏi ghế lô, thật trùng hợp đánh trúng một người đi đường đi ngang qua, trực tiếp ép người nọ tới miệng sùi bọt mép, hai mắt mơ màng.
Người đi ngang qua kia thật đúng là bi kịch, bản thân chỉ là đến ăn một bữa cơm mà thôi, liền mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) bị một ngọn núi lớn đè ép, nhất là, mông của ngọn núi lớn kia ngồi ở trên mặt của hắn, ghê tởm làm hắn thiếu chút nữa phun ra cơm ăn từ tối hôm qua.
"Này, ngượng ngùng, bổn hoàng tử không phải cố ý."
Bàng Nhiên thoải mái nhàn nhã đứng lên, thoải mái biểu đạt xin lỗi với người bị hắn ép tới hôn mê bất tỉnh, chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dạng của người bị bản thân ép choáng váng, mặt béo đột nhiên đại biến, hắn vội vàng nhảy vào trong ghế lô kéo Cố Nhược Vân phóng đi ra bên ngoài.
"Nữ thần, chúng ta đi mau, lần này gặp rắc rối!"
Đừng nhìn mập mạp hình thể rất lớn, chạy lên nhưng là giống như một trận gió, trong chớp mắt đã chạy khỏi tửu lâu, phỏng chừng là bình thường số lần chạy trốn quá nhiều, nên luyện ra.
"Như thế nào, xảy ra chuyện gì?"
Cố Nhược Vân ngây ngốc nhìn Bàng Nhiên bên cạnh, hỏi một câu.
Bất kể là thanh niên gây chuyện lúc trước, hay là tên tự xưng hoàng huynh của hắn kia, nàng cũng chưa từng thấy mập mạp lộ ra biểu cảm này, chẳng lẽ người vừa rồi có lai lịch lớn?
Không biết chạy bao lâu, mập mạp rốt cục ngừng lại, hắn ‘hồng hộc’ thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt, sốt ruột nói: "Nữ thần, lúc này đây chúng ta gặp rắc rối! Xong rồi, chúng ta xong đời, nếu để cho phụ hoàng biết, khẳng định sẽ đánh chết ta!"
Bàng Nhiên trong miệng không ngừng nói xong rồi xong rồi, trên trán xuất hiện chi chít mồ hôi lạnh.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Cố Nhược Vân sắc mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi.
"Chính là người vừa rồi bị ta áp đảo kia, hắn là Quốc Sư đại nhân của Huyền Vũ Quốc, nghe nói hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý, thậm chí có thể đoán trước cổ kim! Cho nên phụ hoàng vẫn luôn thật tín nhiệm hắn! Nhưng mà Quốc Sư này thật sự rất thần, ở trước lúc ta còn chưa sinh ra, hắn đã đoán trước được ta trời sinh là một phế vật, không nghĩ tới ta thật là một phế vật!"
Bàng Nhiên trái lại tự nói xong, không chút nào nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống của Cố Nhược Vân.
"Quốc Sư?" Bên môi của nàng gợi lên một chút cười lạnh, trong mắt có chút cảm xúc nói không rõ: "Tốt cho một Quốc Sư đại nhân đoán trước cổ kim! Mập mạp, nếu ta có thể nhìn thấy mẫu thân của ngươi ở trước lúc sinh ngươi, ta cũng có thể biết về sau ngươi khẳng định là một phế vật."
"Nữ thần, ngươi cũng thần như vậy?"
Bàng Nhiên vừa nghe lời này, lập tức hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.
Thần?
Cố Nhược Vân vô sỉ cười một tiếng, trên đời này quả thật có người có thể đoán trước cổ kim, nhưng người kia, cũng không phải là tên Quốc Sư đại nhân kia.
Từ sau khi nhìn thấy Bàng Nhiên, nàng đã nhìn ra mập mạp này đã bị người hạ độc từ trong bụng mẹ, gân mạch đều bị độc tố làm bế tắc, nhưng mà người nọ rõ ràng không muốn mạng của hắn, chỉ là muốn cho hắn không cách nào tu luyện mà thôi, cho nên nói, mập mạp cũng không phải là phế vật trời sinh, hắn là bị người ám toán mới có thể như thế.
Cho nên, cái gọi là đoán trước của Quốc Sư kia lại là cái gì?
"Mập mạp, đi," Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của mập mạp, nói: "Chúng ta đi địa bàn của ngươi trước, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi giảm béo."
"Có thể ăn thịt sao?"
Bàng Nhiên chớp mắt, tội nghiệp hỏi.
"Có thể," Khóe miệng của Cố Nhược Vân hơi hơi run rẩy một chút: "Ngươi có thể ăn thịt, nhưng mà không thể quá mức tham ăn! Sau đó căn cứ phương pháp của ta, trong vòng ba tháng, ta có thể làm cho ngươi gầy xuống."
Lập tức, trong đôi mắt bị chen lấn không nhìn thấy rõ của mập mạp hiện lên một tia sáng, kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng: "Thật sự? Ta thật sự không cần ăn rau xanh không cần bị đánh có thể giảm xuống? Nữ thần, ngươi quả nhiên là nữ thần của ta, ta yêu ngươi chết mất."
Phanh!
Bàng Nhiên đánh về phía Cố Nhược Vân, muốn mở ra hai tay hung hăng ôm nàng một cái.
Nhưng mà…….....
Nhìn quái vật lớn đánh tới phía bản thân kia, Cố Nhược Vân không hề nghĩ ngợi đã đạp đi ra ngoài, lập tức, thân thể mập mạp kia giống như một đường thẳng bay ra khỏi ghế lô, thật trùng hợp đánh trúng một người đi đường đi ngang qua, trực tiếp ép người nọ tới miệng sùi bọt mép, hai mắt mơ màng.
Người đi ngang qua kia thật đúng là bi kịch, bản thân chỉ là đến ăn một bữa cơm mà thôi, liền mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) bị một ngọn núi lớn đè ép, nhất là, mông của ngọn núi lớn kia ngồi ở trên mặt của hắn, ghê tởm làm hắn thiếu chút nữa phun ra cơm ăn từ tối hôm qua.
"Này, ngượng ngùng, bổn hoàng tử không phải cố ý."
Bàng Nhiên thoải mái nhàn nhã đứng lên, thoải mái biểu đạt xin lỗi với người bị hắn ép tới hôn mê bất tỉnh, chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dạng của người bị bản thân ép choáng váng, mặt béo đột nhiên đại biến, hắn vội vàng nhảy vào trong ghế lô kéo Cố Nhược Vân phóng đi ra bên ngoài.
"Nữ thần, chúng ta đi mau, lần này gặp rắc rối!"
Đừng nhìn mập mạp hình thể rất lớn, chạy lên nhưng là giống như một trận gió, trong chớp mắt đã chạy khỏi tửu lâu, phỏng chừng là bình thường số lần chạy trốn quá nhiều, nên luyện ra.
"Như thế nào, xảy ra chuyện gì?"
Cố Nhược Vân ngây ngốc nhìn Bàng Nhiên bên cạnh, hỏi một câu.
Bất kể là thanh niên gây chuyện lúc trước, hay là tên tự xưng hoàng huynh của hắn kia, nàng cũng chưa từng thấy mập mạp lộ ra biểu cảm này, chẳng lẽ người vừa rồi có lai lịch lớn?
Không biết chạy bao lâu, mập mạp rốt cục ngừng lại, hắn ‘hồng hộc’ thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt, sốt ruột nói: "Nữ thần, lúc này đây chúng ta gặp rắc rối! Xong rồi, chúng ta xong đời, nếu để cho phụ hoàng biết, khẳng định sẽ đánh chết ta!"
Bàng Nhiên trong miệng không ngừng nói xong rồi xong rồi, trên trán xuất hiện chi chít mồ hôi lạnh.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Cố Nhược Vân sắc mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi.
"Chính là người vừa rồi bị ta áp đảo kia, hắn là Quốc Sư đại nhân của Huyền Vũ Quốc, nghe nói hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý, thậm chí có thể đoán trước cổ kim! Cho nên phụ hoàng vẫn luôn thật tín nhiệm hắn! Nhưng mà Quốc Sư này thật sự rất thần, ở trước lúc ta còn chưa sinh ra, hắn đã đoán trước được ta trời sinh là một phế vật, không nghĩ tới ta thật là một phế vật!"
Bàng Nhiên trái lại tự nói xong, không chút nào nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống của Cố Nhược Vân.
"Quốc Sư?" Bên môi của nàng gợi lên một chút cười lạnh, trong mắt có chút cảm xúc nói không rõ: "Tốt cho một Quốc Sư đại nhân đoán trước cổ kim! Mập mạp, nếu ta có thể nhìn thấy mẫu thân của ngươi ở trước lúc sinh ngươi, ta cũng có thể biết về sau ngươi khẳng định là một phế vật."
"Nữ thần, ngươi cũng thần như vậy?"
Bàng Nhiên vừa nghe lời này, lập tức hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.
Thần?
Cố Nhược Vân vô sỉ cười một tiếng, trên đời này quả thật có người có thể đoán trước cổ kim, nhưng người kia, cũng không phải là tên Quốc Sư đại nhân kia.
Từ sau khi nhìn thấy Bàng Nhiên, nàng đã nhìn ra mập mạp này đã bị người hạ độc từ trong bụng mẹ, gân mạch đều bị độc tố làm bế tắc, nhưng mà người nọ rõ ràng không muốn mạng của hắn, chỉ là muốn cho hắn không cách nào tu luyện mà thôi, cho nên nói, mập mạp cũng không phải là phế vật trời sinh, hắn là bị người ám toán mới có thể như thế.
Cho nên, cái gọi là đoán trước của Quốc Sư kia lại là cái gì?
"Mập mạp, đi," Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của mập mạp, nói: "Chúng ta đi địa bàn của ngươi trước, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi giảm béo."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia