Phế Đế Làm Phi
Chương 69 Đi mau!
23/06/2022
Edit: Chary
________________________
Tiêu Chấn Diệp đè thiếu niên trên mặt đất, con ngươi đỏ tươi chứa toàn du͙ƈ vọиɠ cháy bỏng, chẳng hề tồn tại một tia lý trí, đầu lưỡi nóng rực liếʍ ʍúŧ nơi cần cổ thiếu niên.
Bàn tay to lô thỗ xé rách y phục trên người thiếu niên, cổ họng còn phát ra tiếng ngâm trầm thấp như dã sư động dục.
Thiếu niên bị dáng vẻ của Tiêu Chấn Diệp dọa sợ, bấy giờ y mới vỡ lẻ bột thuốc kia hẳn là mị dược, y muốn đẩy Tiêu Chấn Diệp ra nhưng khí lực nam nhân quá lớn, hắn một mực chế trụ, y có đẩy thế nào cũng không xê dịch.
"Tiêu Chấn Diệp, ngươi tỉnh táo chút đi!" Thiếu niên lớn tiếng gọi, nỗ lực giúp nam nhân gọi về chút lý trí.
Ngặt nỗi nam nhân chẳng có chút dấu hiệu thanh tỉnh, trái lại hô hấp mỗi lúc một dồn dập, động tác rút bỏ y phục cũng càng thêm thô bạo, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh cần cổ khiến thiếu niên run rẩy cả người.
Hưng phấn trong người nam nhân hoàn toàn trổi dậy, đôi tay khó kiềm chế nỗi mà....
.... !!!!
Thiếu niên giật thót, hàn quang chợt hiện nơi đáy mắt, y với tay bắt lấy cục đá gần đó hăng hung đập xuống gáy nam nhân.
"A a...."
Nam nhân đau đớn hô một tiếng, đoạn thả lỏng tay, ngã ra đất thống khổ ôm đầu, máu tươi từ sau cổ hắn ào ạt chảy xuống.
Thế nhưng chưa tới nỗi ngất đi.
Thiếu niên nhân lúc Tiêu Chấn Diệp bị thương mà toan bỏ chạy, nhưng chẳng chạy được bao xa, phía sau bất ngờ truyền tới tiếng rống trầm khàn.
Thiếu niên vô thức ngoảnh đầu, thì thấy người nọ vồ tới tựa dã thú, y kinh ngạc mở to mắt, ngay sau đó người nọ đẩy y vào hồ nước, toàn thân y bị kìm chặt trên vách đá, không thể động đậy.
Thiếu niên nghiêng đầu kiệt lực né tráng nhưng chẳng cách nào thoát được, y vận nội lực hòng tấn công, song nam nhân đã trước một bước bắt lấy hai tay y cố định tại đỉnh đầu.
Thiếu niên càng kháng cự nam nhân lại càng kìm giữ chặt hơn, không để cho y có bất kì cơ hội thoát thân nào.
Dưới thân đột nhiên lạnh lẽo, hạ khố của y bị kéo xuống.
Theo đấy là ngón tay người nọ.....
.... !!!
Thân thể thiếu niên vô thức run bần bật, nỗi sợ hãi mạc danh dâng trào tự đáy lòng, tựa hồ rất lâu về trước cũng từng bị người ta đối đãi thế này.
Khũng bố xen lẫn tuyệt vọng.
Sự kinh hoàng phủ kín con ngươi xinh đẹp của thiếu niên, cơ thể y không ngừng run rẩy, nức nở thảm thốt một cách đầy tuyệt vọng: "Đừng mà......"
Hắn hớt hãi buông tay thiếu niên, hoang mang và hối hận xuất hiện trong ánh mắt, "Tử Khâm à, ta...."
Trông thấy thiếu niên trước mặt run rẩy mãi không thôi, Tiêu Chấn Diệp tiến lên nắm lấy tay y nhưng bị y hất mạnh ra, "Đừng chạm vào ta!"
Thiếu niên đỏ mắt lùi xa, ánh mắt chứa đầy phòng bị cùng sát ý lạnh băng.
Tiêu Chấn Diệp có hơi cuống cuồng, "Xin lỗi, ta.... A......"
Dược hiệu trong cơ thể lại bắt đầu phác tác, lý trí dần dần mất khống chế, hai mắt Tiêu Chấn Diệp lần nữa nhuốm đẫm sắc đỏ, hắn liều mạng lắc đầu, bất quá phản ứng đang ngày càng mãnh liệt.
Loại mị dược này có tác dụng thúc đẩy bản năng vô cùng mạnh mẽ, không phải thứ mà ý chí con người có thể kháng cự.
Thân thể Mộc Tử Khâm run rẩy đến lợi hại, y cảnh giác nép thật sát bên vách đá, lo sợ đề phòng nam nhân trước mặt, nhắm cơ hội để tùy thời chạy trốn.
Tiêu Chấn Diệp thấy rõ nỗi sợ hãi đề phòng hiện lên trong mắt thiếu niên, hắn dùng sức găm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, nhờ đau đớn để bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, giọng cũng khàn đi vì ẫn nhẫn quá mức, "Đi...."
Thiêu niên nhất thời chưa kịp phản ứng nên vẫn đứng im không nhúc nhích.
Tiêu Chấn Diệp cao giọng: "Đi mau!"
Bấy giờ thiếu niên mới hồi thần, xoay người bỏ chạy.
Y chạy vài bước thì nghe âm thanh của Tiêu Chấn Diệp truyền đến từ phía sau: "Đợi đã!"
Cơ thể thiếu niên chợt run lên, y theo bản năng ngừng lại, quay đầu, sợ hãi mà nhìn Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp cởi y phục trên người ném cho thiếu niên, giọng nói cố đè nén du͙ƈ vọиɠ, "Đi rồi.... thì chớ nên quay trở lại......"
Thiếu niên nhặt y phục dưới đất khoác lên người mình, nhanh chóng phi thân rời đi.
Đi được một khoảng xa, y đột nhiên ngoảnh đầu như nhớ tới cái gì: "Vậy còn ngươi..."
Tiêu Chấn Diệp cố gắng kéo ra một nụ cười: "Ta... không sao đâu...... đừng để người khác... tới gần đây......"
Thiếu niên gật đầu, túm chặt y phục trên người ly khai rừng trúc.
Mãi đến khi bóng dáng thiếu niên khuất khỏi tầm nhìn, Tiêu Chấn Diệp rốt cục cũng mất khống chế, thần trí triệt để biến mất.
"Tử Khâm...."
"Tử Khâm......"
Nguyệt quang tựa thủy, tại nơi rừng trúc tĩnh mịch, tiếng nước nhỏ giọt cùng loạt thanh âm sột soạt ẩn hiện giữa màn đên yên ắng, không khí còn vương một mùi hương......
Phủ Thái tử.
Mộc Tử Khâm trằn trọc nằm trên giường, tràng cảnh ban nảy cứ vờn quanh trong đầu y.
Nam nhân mất lý trí như dã thú đặt y dưới thân, khiến y chẳng có tí lực phản kháng, đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ ʍúŧ cơ thể y, bàn tay nóng hổi vuốt ve da thịt y, và cả ngón tay lạnh băng dò tìm nơi ấy......
Toàn thân thiếu niên chấn động, y tinh trường nhớ rõ cám giác khi đó, sợ hãi và tuyệt vọng dâng lên tự đáy lòng như thể khắc sâu vào cốt nhục, làm y vô thức muốn cúi đầu xin tha.
Cùng với nỗi sợ tới tuyệt vọng ấy là hận ý mãnh liệt và một loại cảm tình không thể nói rõ thành lời, tưởng chừng như thật lâu trước kia đã từng bị người nọ đối xử hung tàn như thế......
Thiếu niên bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, sao y có ý nghĩ như vậy chứ? Rõ ràng lúc trước y chưa từng giao du với hắn.
Thế nhưng cảm giác sợ hãi này, tuyệt vọng cùng hận ý sâu sắc tới thế......
"A a a a a ......" Thiếu niên phiễn não túm tóc, lăn qua lăn lại trên giường.
Thái tử Mộc Quốc Mộc Tử Khâm y không sợ trợi chẳng sợ đất, long đàm hổ huyệt gì mà chưa từng đi qua, đây vẫn là lần đầu tiên nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với một người.
Từ khi nào mà y trở nên nhu nhược như vậy?
"Quên đi, không nghĩ nữa, ngủ!" Thiếu niên thở phì phò kéo chăn lên đắp, y buộc bản thân nhắm mắt đi ngủ, tuy nhiên trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh Tiêu Chấn Diệp cố nén dược tính để y rời đi.
Dưới ánh trăng thanh lãng, đôi mắt người nọ nhuốm đỏ tựa loài hoang thú, hơi thở dồn dập đầy ám muội, rõ ràng đã bị du͙ƈ vọиɠ tra tấn gần như đánh mất lý trí nhưng vẫn cực lực bảo trì chút thanh tỉnh cuối cùng để y rời đi......
Hình ảnh sau cùng dừng lại ở lúc Tiêu Chấn Diệp cởi y phục ném cho y và bảo y đừng quay lại......
Nội tâm Mộc Tử Khâm khó dằn nỗi lo lắng, hắn trúng phải loại dược mạnh như vậy, ban đêm trong rừng lạnh lẽo, hắn còn đưa quần áo cho y rồi một thân một ngâm trong hồ nước lạnh buốt, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?
Hắn vì cứu mình nên mới bị thế, không được, không thể bỏ hắn một mình ở chỗ kia!
Mộc Tử Khâm bật dậy khỏi giường, vớ lấy ngoại sam đi ra cửa.
Trăng sáng treo cao, Mộc Tử Khâm nương theo ánh trăng đi vào rừng trúc.
Mộc Tử Khâm không rõ tình huống hiện tại của Tiêu Chấn Diệp nên chẳng dám tới gần, y đứng cách mười trượng gọi một tiếng: "Tiêu Chấn Diệp?"
Chẳng có hồi âm.
"Tiêu Chấn Diệp, ngươi còn ổn chứ?" Mộc Tử Khâm gọi thêm một tiếng.
Vẫn chẳng thấy lời hồi đáp.
Tâm Mộc Tử Khâm bỗng dưng căng thẳng, vội vàng bước sang phía hồ nước.
Y trông thấy người nọ gục trên vách đá, thân thể xícɦ ɭõa quá nữa chìm trong bể nước, nằm yên bất động, hẳn nhiên là đã bất tỉnh.
Mộc Tử Khâm chạy qua, lay lay vai hắn: "Tiêu Chấn Diệp, tỉnh tỉnh."
Bất quá y vừa mới chạm vào vai đối phương thì bị nhiệt độ trên người hắn dọa cho phát hoảng.
Mộc Tử Khâm vươn tay sờ trán Tiêu Chấn Diệp, quả nhiên nóng tới bỏng tay.
Hắn phát sốt!
"Ngươi ráng lên Tiêu Chấn Diệp, bản thái tử mang ngươi trở về."
Mộc Tử Khâm kéo Tiêu Chấn Diệp trần như nhộng lên khỏi hồ nước, rồi kéo tay hắn khoác qua vai mình, tình toán đỡ hắn về, song kích thước chỗ kia khiến y nhảy dựng.
Xem lại chính mình, sắc mặt y nhất thời đen xuống, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục......
Sau khi hồi thần y liền hấp tấp dời mắt sang chỗ khác, mặt đã đỏ ửng cả lên. Y trở tay phủ ngoại sam che cho Tiêu Chấn Diệp, xong xuôi hết thảy mới mang người trở về.
Nơi ở của Tiêu Chấn Diệp.
"Tiếu thái y, tình trạng hắn thế nào?" Thiếu niên quan sát nam nhân hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, thấy sắc mặt hắn đỏ bừng một cách bất thường thì có phần lo lắng dò hỏi lão thái y.
"Không còn đáng ngại, đợi bớt nóng là có thể tỉnh lại." Lão thái y vừa dụi đôi mắt chưa dứt cơn buồn ngủ vừa đáp lời Mộc Tử Khâm.
Đêm đã vào khuya, đang lúc ngủ ngon nhất thì lão thình lình bị người ta đánh thức, lão tính cáu lên tuy nhiên phát hiện người tới là người của thái tử điện hạ, thành thử chẳng thể ý kiến gì.
"Bất quá....." Lão thái y muốn nói lại thôi, dường như rất khó mở miệng.
Mộc Tử Khâm bảo: "Tiết thái y cứ nói đừng ngại."
"Tiêu công tử có... khụ...... tìm người giải độc chưa?"
Má Mộc Tử Khâm phớt hồng, y dời mắt đi, "Vẫn chưa......"
"Vậy có chút phiền phức......" Lão thái y thở dài.
Mộc Tử Khâm bỗng thấy bồn chồn: "Lời ấy của thái y là sao?"
"Loại dược này có tác dụng rất mạnh, bắt buộc phải cùng người khác giao hợp mới giải hết được dược tính, bằng không thân thể sẽ chịu tổn thương cực lớn. Hơn nữa....."
Thái y hơi ngừng một chốc rồi nói tiếp: "Loại thuốc mạnh thế này sẽ trực tiếp làm người ta đánh mất lý trí, hẳn không phải thứ chỉ dùng ý chí mà có thể chống lại, chẳng hay Tiêu công tử vượt qua bằng cách nào......"
Mộc Tử Khâm lặng thinh, cũng không rõ trong lòng đang có tư vị gì.
"Nếu đã vô sự, vậy mời Tiết thái y mau về đi thôi, xin lỗi vì quấy rầy lúc ngươi nghỉ ngơi."
"Thái tử điện hạ quá lời."
Lão thái y lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp.
Mộc Tử Khâm trông về phía người đang hôn mê trên giường với ánh mắt đầy phức tạp.
Người này ngày thường một bộ cà lơ phất phơ, không ngờ có thể nhẫn nhục đến mức ấy.
Cùng lúc đó, tòa điện nào đấy tại hoàng cung.
Hắc y nam nhân nương ánh nến tự mình băng bó vết thương, bên cạnh không một ai hầu hạ.
"Tiêu Chấn Diệp ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi!" Hắc y nam nhân tung cước đá lật thư án trước mặt, bút mực trên đó rơi hết xuống đất.