Phát Súng Tình Yêu
Chương 26
Edit: Gió
Beta: Đá Bào
Bọn họ không thể kéo dài quá lâu, bởi vì sợ rằng ông Trần không đợi được, hơn nữa thời gian chuẩn bị những việc trước khi kết hôn sẽ khá lâu, vì vậy chỉ có thể sớm mở miệng nói với mọi người, dù sao bọn họ cũng không có thời gian hẹn hò thử, chỉ có thể trực tiếp đi vào vấn đề thôi.
Nhạc Ngưỡng tính toán ở trong lòng xem thời cơ nào thì thích hợp: “Để em nghĩ thêm đã, cũng không thể quá đột ngột được, em cần có một chút thời gian nữa."
Cô nhìn về phía Trần Bạc Viễn, Trần Bạc Viễn gật đầu đồng ý.
Lúc bọn họ rời khỏi căn phòng ấy, nhân viên bên trong Xạ Kích Quán đã nhiều gấp đôi, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy bên ngoài đứng chật người, dọa cô giật mình!
Đến ánh mắt của Trần Bạc Viễn cũng vô cùng ngạc nhiên, mà mấy cậu thanh niên đứng ở phía trước đã cười vô cùng nhiệt tình chào hỏi Nhạc Ngưỡng một lần nữa: “Chị dâu!"
Một tiếng ‘chị dâu’ vô cùng dõng dạc, đồng thời cũng khiến lòng Nhạc Ngưỡng có chút hoảng loạn. Cô ngại ngùng lộ ra ý cười, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Bạc Viễn. Trần Bạc Viễn bất đắc dĩ chào hỏi mấy người kia một chút, rồi ôm lấy người Nhạc Ngưỡng dẫn cô rời khỏi.
Không ngờ bọn họ đã đi ra đến xe đỗ bên đường rồi, lại có hai ba người thiếu niên cùng chạy ra theo, ở phía sau nói lớn: “Anh Viễn, ngày mai gặp ở sân đấu nhé!"
Nhạc Ngưỡng không hiểu nhìn về phía Trần Bạc Viễn: “Sân đấu?"
Trần Bạc Viễn nhanh chóng đóng cửa xe lại, vươn người lên giúp cô thắt dây an toàn, tiện thể giải thích một tiếng: “Ngày mai thành phố tổ chức thi đấu bắn súng, em muốn đi xem không?"
“Thi đấu bắn súng ư?"
Nhạc Ngưỡng có chút ngạc nhiên, trong lúc suy nghĩ, Trần Bạc Viễn đã khởi động xe, đưa Nhạc Ngưỡng về nhà.
Khi bọn họ đi đến dưới nhà, vừa lúc nhìn thấy Lộ Tĩnh Chi mặc trang phục biểu biễn, trên tay xách theo vài chiếc túi, cùng Nhạc Thừa Du từ bên trong đi ra.
“Ngưỡng Ngưỡng? Sao con….ấy? Viễn Viễn?
Lộ Tĩnh Chi vừa đi vừa hỏi, sau khi nhìn thấy Trần Bạc Viễn từ trên xe đi xuống thì ngạc nhiên không thôi, Nhạc Thừa Du đi ngay ở phía sau cũng có vài phần kinh ngạc, Nhạc Ngưỡng vội vã trả lời: “Con và Trần Bạc Viễn có chút việc, à, mẹ đang làm gì thế?"
“Mẹ con chuẩn bị qua khu bên cạnh biểu diễn, con trở về tốt quá, đưa mẹ con đi đi."
Nhạc Thừa Du giống như đã được giải thoát mà nói với Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng nhìn Trần Bạc Viễn một cái, rồi tầm mắt lại rơi trên người Lộ Tĩnh Chi, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy giọng điệu nhiệt tình của Trần Bạc Viễn: “Nếu như vậy thì để con đưa dì đi đi, dì lên xe đi ạ."
Nói rồi còn vô cùng lịch sự mở cửa xe giúp cho Lộ Tĩnh Chi, sau đó cười nhìn Nhạc Ngưỡng rồi ngồi lên ghế lái, nhìn thấy Lộ Tĩnh Chi vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, Nhạc Ngưỡng bất lực, lại ngồi lên xe một lần nữa.
Sau khi lên xe Lộ Tĩnh Chi bắt đầu nói không ngừng, Nhạc Ngưỡng cũng lười đáp lại, yên lặng dựa vào ghế mà nghe, mà Trần Bạc Viễn tinh lực như vô hạn vậy, một câu một chữ đều phụ họa với Lộ Tĩnh Chi, khiến Lộ Tĩnh Chi cười ha ha không ngừng.
Khi bọn họ đến tiểu khu bên cạnh thì đã thấy ở đây chật kín người rồi, mấy dì mặc đồ giống Lộ Tĩnh Chi vừa nhìn thấy bà đã vội vã gọi lên, dì cả của Nhạc Ngưỡng cũng ở bên trong, ba cô sáu bà cùng biểu diễn, đề tài tất nhiên không ít, Nhạc Ngưỡng biết cách làm thế nào để mọi người vui vẻ, vì thế không ngừng chọc ghẹo, khiến bọn họ liên tiếp bật cười.
Dáng người cao cao của Trần Bạc Viễn vô cùng nổi bật giữa đám người, đặc biệt là hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác đen, đứng hướng về phía đó, thật là một sự tồn tại chói lóa, anh yên lặng ở một bên giúp Lộ Tĩnh Chi trông nom đồ đạc, ánh mắt như cố ý lại như vô ý thường xuyên rơi lên người Nhạc Ngưỡng.
Nhạc Ngưỡng lại không phát hiện ra điều này.
Đợi mãi cho đến khi Lộ Tĩnh Chi cùng mọi người lên sân khấu biểu diễn Nhạc Ngưỡng mới có thể nghỉ ngơi một chút, lúc này Trần Bạc Viễn dựa vào chiều cao nổi bật của mình giúp mọi người quay phim, Nhạc Ngưỡng lùi xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng lại không nhìn thấy, bởi vì quá cao, lại thêm ánh mặt trời phản quang, màn hình điện thoại chỉ là một mảnh đen thui mà thôi.
Trần Bạc Viễn nhìn thấy cô nhón chân, cười mỉm, gương mặt lộ ra vài phần chiều chuộng, cố ý điều chỉnh vị trí quay rồi đưa đến trước mặt Nhạc Ngưỡng: “Dì và mọi người rất ăn ảnh đó."
Nhạc Ngưỡng nghe thấy liền nhìn một cái, hương thơm nhàn nhạt trên người cô vương lên chóp mũi Trần Bạc Viễn, thanh thanh nhạt nhạt rất dễ ngửi, điều này khiến anh theo bản năng mà nhớ lại một màn nào đấy.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuất ngũ, anh trắng trợn táo bạo lôi ra hồi ức mà bản thân vẫn luôn giấu sâu trong đáy lòng mình.
Đó là khi Trần Bạc Viễn học lớp mười hai, mặc dù mọi người đều thấy anh học tập rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có anh mới biết áp lực của bản thân mình, đặc biệt là khi thi thử bị thụt lùi vài hạng, lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng.
Để nâng cao thành tích, mấy buổi tối tự học liên tiếp anh luôn là người rời khỏi trường muộn nhất. Mà một hôm nào đó anh nhìn thấy Nhạc Ngưỡng đứng ở bên đường đợi mình, trên tay còn xách theo hộp sủi cảo nóng hổi, lúc ấy anh rất kinh hỷ*, còn chưa đi xuống hết bậc thầm đã gọi: “Tiểu Nguyệt Nha?"
*Kinh hỷ: Kinh ngạc và vui mừng.
Lúc ấy trong lòng Nhạc Ngưỡng sợ hãi không thôi, mặc dù ngõ nhỏ này có đèn, nhưng ánh đèn lại tối mờ, hơn nữa chỉ soi đến một số đoạn đường, mỗi khi đi đến đoạn không có đèn chiếu xuống thì chỉ là một khoảng đen mờ.
Cô đang một mình đè nén lại nỗi sợ trong lòng, vì vậy khi nghe thấy giọng Trần Bạc Viễn, kinh hỷ gọi lớn: “Anh Bạc Viễn!"
Một tiếng gọi này đã kích thích đến những con chó ở các nhà bên cạnh, rất nhanh đã truyền đến tiếng sủa hung dữ, Nhạc Ngưỡng bị dọa nhìn theo phía âm thanh, nhìn thấy một con chó lớn từ trong sân nhà kia chạy đến, dọa cô sợ trắng bệch cả mặt, không suy nghĩ chạy một mạch đến bậc cầu thang, vừa chạy vừa hét lên: “Anh Bạc Viễn cứu em! Aaaa……."
Trần Bạc Viễn cũng bị dọa sợ, sợ rằng con chó ấy sẽ chạy đến đây, mà Nhạc Ngưỡng chạy một mạch về phía trước, anh không nói hai lời nhảy xuống bậc thang, kéo tay Nhạc Ngưỡng chạy đến một con ngõ khác.
Âm thanh chó sủa xa dần, khi chạy đến một nơi cao Trần Bạc Viễn mới phát hiện con chó ấy không có chạy ra khỏi sân, có lẽ nó được xích lại rồi. Cùng lúc đó, Nhạc Ngưỡng nắm chặt tay áo anh, rúc vào người anh, toàn thân vẫn duy trì tư thế cảnh giác, thậm chí sợ đến nỗi nói lắp: “Anh…Anh Bạc Viễn, con chó ấy không đuổi kịp đúng không?"
Trần Bạc Viễn cúi đầu, liền nhìn thấy sườn mặt cô.
Mi mắt cô dài dài cong vút, hai mi mắt chớp chớp, đầu mũi nhỏ hơi hếch lên, gương mặt mũm mĩm khiến người ta thật muốn véo vài cái.
Nhạc Ngưỡng phát hiện xung quanh là một mảnh tối om, cảm thấy có sợ hãi mà lại gần Trần Bạc Viễn hơn nữa, cả người dường như chui vào lòng anh, giống như con mèo nhỏ mềm mại vậy.
Thậm chí mùi sữa tắm hương sữa bò của Nhạc Ngưỡng cũng vấn vương lên chóp mũi anh, còn có thân hình mềm mại của cô dựa vào người mình, Trần Bạc Viễn lần đầu cảm thấy điều lạ nào đó, mặt đỏ tim đập cả người căng thẳng….
“Anh đang nghĩ gì vậy? Nhảy xong rồi vẫn còn quay ư?"
Nhạc Ngưỡng thình lình lên tiếng đánh gãy đoạn ký ức ấy của anh, lúc này Trần Bạc Viễn mới trở lại từ những suy nghĩ của mình, tầm mắt dời xuống phía dưới nhìn cô, góc độ này lại trùng khớp với góc độ khi ấy anh nhìn thấy.
Cái bí mật anh giấu kín không để ai biết này đã bị chính mình lôi lên, nhìn ánh mắt của Nhạc Ngưỡng, khóe miệng anh khẽ động.
Rất nhanh Lộ Tĩnh Chi và mọi người đã đi đến, ba cô sáu bà liên tiếp cảm ơn: “Viễn Viễn quay đẹp quá, cảm ơn cháu nha!"
“Không có gì ạ." Trần Bạc Viễn không cho là mọi người cần cảm ơn mà đáp lại, mà sau đó mấy người lại nghĩ tới chuyện Trần Bạc Viễn dạo gần đây đang đi xem mắt, vì vậy quan tâm hỏi thăm: “Đúng rồi Viễn Viễn, chuyện xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý cô gái nào không?"
Không nói còn đỡ, vừa nói ra Lộ Tĩnh Chi đã chặn lời lại, vội vã giải thích: “Chúng ta đừng phí sức nữa, Viễn Viễn đã có người trong lòng rồi, bà nói cái thằng bé này, cũng không nói sớm, chắc là thẹn thùng đấy mà, hơn nữa bây giờ cô gái kia còn chưa có đồng ý, vẫn đang suy nghĩ cơ."
Các dì vừa nghe thấy liền xôn xao, da đầu Nhạc Ngưỡng đều trở nên tê dại, kẻ biết hết chân tướng là cô đang cực kì chột dạ.
Lập tức đánh gãy cái đề tài đáng sợ này: “Mẹ, được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, chân của con tê lắm rồi đây."
“Ôi trời thật đáng tiếc mà, nếu như Viễn Viễn chưa có người trong lòng, cũng rất hợp với Ngưỡng Ngưỡng nhà chúng ta đấy."
Dì Từ hàng xóm không nhịn được mà trêu ghẹo một tiếng, Lộ Tĩnh Chi sợ con gái không vui, vội vàng đáp lại: “Hợp cái gì chứ, hai đứa là anh em thân thiết các bà đừng trêu linh tinh, Viễn Viễn cũng đã có người trong lòng rồi, chuyện này không thể lấy ra trêu đùa được đâu."
Lúc này Nhạc Ngưỡng toát mồ hôi lạnh, nếu như mẹ già của cô biết được Trần Bạc Viễn muốn trở thành con rể bà, không biết sẽ có cảm xúc gì nữa.
Hôm nay tâm tình của Lộ Tĩnh Chi tốt vô cùng, khi Trần Bạc Viễn đưa bà về nhà, bà vô cùng nhiệt tình mời Trần Bạc Viễn và ông Trần đến nhà ăn cơm, Nhạc Ngưỡng cảm thấy có chút hốt hoảng khi đối diện với điều này, nhưng cô lại không có lý do để từ chối, chỉ có thể căng cứng da đầu, lòng thấp thỏm mà ăn xong bữa cơm này, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là khi nào mới là thời cơ thích hợp nhất để nói cho mọi người đây?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, thôi thì không nghĩ nữa vậy.
Sáng ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng còn chưa thức dậy, Trần Bạc Viễn đã đến trước cửa nhà cô rồi.
Người mở cửa là Nhạc Nho, hôm qua hắn bàn chuyện với khách hàng xong thuận đường về nhà bố mẹ luôn, lúc nhìn thấy Trần Bạc Viễn có chút sửng sốt, gương mặt vài phần lạnh lùng: “Viễn ca sáng sớm đến đây có việc gì sao?"
Trần Bạc Viễn mỉm cười, khách khí đáp: “Đưa Ngưỡng Ngưỡng đi xem thi đấu bắn súng, cô ấy đã dậy chưa?"
Lúc này Nhạc Ngưỡng đang ở trong phòng vụng về trang điểm, bởi vì tay vẫn có chút không tiện, kẻ mắt đều vẽ lệch cả. Sau khi cô nghe thấy giọng Trần Bạc Viễn liền kích động không thôi, đặc biệt là khi nghĩ tới thái độ mà thằng nhóc Nhạc Nho kia đối với Trần Bạc Viễn, liền vội vã đi ra ngoài.
“Em dậy rồi, anh ở đây đợi em vài phút nha, em đi thay quần áo nữa là xong."
Nhạc Nho quay đầu nhìn người chị đang vội vội vàng vàng của mình kia, vẻ mặt hận sắt không thành thép kia thở dài một tiếng. Nhạc Ngưỡng làm lơ cái trừng mắt hắn của, trở lại phòng nhanh chóng tẩy trang mắt, đơn giản sửa sang rồi mặc chiếc áo khoác màu kaki rồi đi ra.
“Trần Bạc Viễn, em xong rồi, đi thôi."
Đúng lúc Lộ Tĩnh Chi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng ăn mặc xinh đẹp, tâm tình vui vẻ hỏi: “Con với anh Bạc Viễn của con định đi đâu vậy?"
“Bọn con đi xem thi đấu bắn súng, đây là do anh đấy lúc trước đã hứa với con, mời con đến xem."
Nhạc Ngưỡng không để ý trả lời, rồi giục Trần Bạc Viễn mau chóng rời khỏi, Lộ Tĩnh Chi thấy quan hệ của hai người lại trở nên tốt đẹp, hòn đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống rồi.
“Xem ra không còn mâu thuẫn nữa, người một nhà phải vui vẻ với nhau mới đúng."
Bà lẩm bẩm một mình, Nhạc Nho lại hừ một tiếng: “Người một nhà? Mẹ thật sự coi Trần Bạc Viễn là con trai ruột đấy à?"
“Hừ, nói năng kiểu gì vậy? Mẹ coi thằng bé là con trai hóa ra con không vui à?"
Khóe miệng Nhạc Nho khẽ động, vẻ mặt không quan tâm mà đi vào phòng mình.
Nằm xuống giường, hắn theo bản năng mở vòng bạn bè trên wechat ra, buồn chán lướt lướt, khó mới có được một cuối tuần không phải tăng ca, hắn phớt lờ những lời gọi mời ra ngoài uống rượu của bạn bè, chỉ muốn nằm dài trên giường một ngày một đêm, mơ mơ màng màng trôi qua cuối tuần.
Nhưng đang lướt đột nhiên cái ảnh đại diện hình cậu bé Shin quen thuộc, cô đăng một câu: Cuối cùng bà đây cũng trưởng thành rồi!!!
Lúc này Nhạc Nho mới nhớ ra, hôm nay, cô nương nhỏ Chu An Bình đến tuổi thành niên rồi.
Beta: Đá Bào
Bọn họ không thể kéo dài quá lâu, bởi vì sợ rằng ông Trần không đợi được, hơn nữa thời gian chuẩn bị những việc trước khi kết hôn sẽ khá lâu, vì vậy chỉ có thể sớm mở miệng nói với mọi người, dù sao bọn họ cũng không có thời gian hẹn hò thử, chỉ có thể trực tiếp đi vào vấn đề thôi.
Nhạc Ngưỡng tính toán ở trong lòng xem thời cơ nào thì thích hợp: “Để em nghĩ thêm đã, cũng không thể quá đột ngột được, em cần có một chút thời gian nữa."
Cô nhìn về phía Trần Bạc Viễn, Trần Bạc Viễn gật đầu đồng ý.
Lúc bọn họ rời khỏi căn phòng ấy, nhân viên bên trong Xạ Kích Quán đã nhiều gấp đôi, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy bên ngoài đứng chật người, dọa cô giật mình!
Đến ánh mắt của Trần Bạc Viễn cũng vô cùng ngạc nhiên, mà mấy cậu thanh niên đứng ở phía trước đã cười vô cùng nhiệt tình chào hỏi Nhạc Ngưỡng một lần nữa: “Chị dâu!"
Một tiếng ‘chị dâu’ vô cùng dõng dạc, đồng thời cũng khiến lòng Nhạc Ngưỡng có chút hoảng loạn. Cô ngại ngùng lộ ra ý cười, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Bạc Viễn. Trần Bạc Viễn bất đắc dĩ chào hỏi mấy người kia một chút, rồi ôm lấy người Nhạc Ngưỡng dẫn cô rời khỏi.
Không ngờ bọn họ đã đi ra đến xe đỗ bên đường rồi, lại có hai ba người thiếu niên cùng chạy ra theo, ở phía sau nói lớn: “Anh Viễn, ngày mai gặp ở sân đấu nhé!"
Nhạc Ngưỡng không hiểu nhìn về phía Trần Bạc Viễn: “Sân đấu?"
Trần Bạc Viễn nhanh chóng đóng cửa xe lại, vươn người lên giúp cô thắt dây an toàn, tiện thể giải thích một tiếng: “Ngày mai thành phố tổ chức thi đấu bắn súng, em muốn đi xem không?"
“Thi đấu bắn súng ư?"
Nhạc Ngưỡng có chút ngạc nhiên, trong lúc suy nghĩ, Trần Bạc Viễn đã khởi động xe, đưa Nhạc Ngưỡng về nhà.
Khi bọn họ đi đến dưới nhà, vừa lúc nhìn thấy Lộ Tĩnh Chi mặc trang phục biểu biễn, trên tay xách theo vài chiếc túi, cùng Nhạc Thừa Du từ bên trong đi ra.
“Ngưỡng Ngưỡng? Sao con….ấy? Viễn Viễn?
Lộ Tĩnh Chi vừa đi vừa hỏi, sau khi nhìn thấy Trần Bạc Viễn từ trên xe đi xuống thì ngạc nhiên không thôi, Nhạc Thừa Du đi ngay ở phía sau cũng có vài phần kinh ngạc, Nhạc Ngưỡng vội vã trả lời: “Con và Trần Bạc Viễn có chút việc, à, mẹ đang làm gì thế?"
“Mẹ con chuẩn bị qua khu bên cạnh biểu diễn, con trở về tốt quá, đưa mẹ con đi đi."
Nhạc Thừa Du giống như đã được giải thoát mà nói với Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng nhìn Trần Bạc Viễn một cái, rồi tầm mắt lại rơi trên người Lộ Tĩnh Chi, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy giọng điệu nhiệt tình của Trần Bạc Viễn: “Nếu như vậy thì để con đưa dì đi đi, dì lên xe đi ạ."
Nói rồi còn vô cùng lịch sự mở cửa xe giúp cho Lộ Tĩnh Chi, sau đó cười nhìn Nhạc Ngưỡng rồi ngồi lên ghế lái, nhìn thấy Lộ Tĩnh Chi vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, Nhạc Ngưỡng bất lực, lại ngồi lên xe một lần nữa.
Sau khi lên xe Lộ Tĩnh Chi bắt đầu nói không ngừng, Nhạc Ngưỡng cũng lười đáp lại, yên lặng dựa vào ghế mà nghe, mà Trần Bạc Viễn tinh lực như vô hạn vậy, một câu một chữ đều phụ họa với Lộ Tĩnh Chi, khiến Lộ Tĩnh Chi cười ha ha không ngừng.
Khi bọn họ đến tiểu khu bên cạnh thì đã thấy ở đây chật kín người rồi, mấy dì mặc đồ giống Lộ Tĩnh Chi vừa nhìn thấy bà đã vội vã gọi lên, dì cả của Nhạc Ngưỡng cũng ở bên trong, ba cô sáu bà cùng biểu diễn, đề tài tất nhiên không ít, Nhạc Ngưỡng biết cách làm thế nào để mọi người vui vẻ, vì thế không ngừng chọc ghẹo, khiến bọn họ liên tiếp bật cười.
Dáng người cao cao của Trần Bạc Viễn vô cùng nổi bật giữa đám người, đặc biệt là hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác đen, đứng hướng về phía đó, thật là một sự tồn tại chói lóa, anh yên lặng ở một bên giúp Lộ Tĩnh Chi trông nom đồ đạc, ánh mắt như cố ý lại như vô ý thường xuyên rơi lên người Nhạc Ngưỡng.
Nhạc Ngưỡng lại không phát hiện ra điều này.
Đợi mãi cho đến khi Lộ Tĩnh Chi cùng mọi người lên sân khấu biểu diễn Nhạc Ngưỡng mới có thể nghỉ ngơi một chút, lúc này Trần Bạc Viễn dựa vào chiều cao nổi bật của mình giúp mọi người quay phim, Nhạc Ngưỡng lùi xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng lại không nhìn thấy, bởi vì quá cao, lại thêm ánh mặt trời phản quang, màn hình điện thoại chỉ là một mảnh đen thui mà thôi.
Trần Bạc Viễn nhìn thấy cô nhón chân, cười mỉm, gương mặt lộ ra vài phần chiều chuộng, cố ý điều chỉnh vị trí quay rồi đưa đến trước mặt Nhạc Ngưỡng: “Dì và mọi người rất ăn ảnh đó."
Nhạc Ngưỡng nghe thấy liền nhìn một cái, hương thơm nhàn nhạt trên người cô vương lên chóp mũi Trần Bạc Viễn, thanh thanh nhạt nhạt rất dễ ngửi, điều này khiến anh theo bản năng mà nhớ lại một màn nào đấy.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuất ngũ, anh trắng trợn táo bạo lôi ra hồi ức mà bản thân vẫn luôn giấu sâu trong đáy lòng mình.
Đó là khi Trần Bạc Viễn học lớp mười hai, mặc dù mọi người đều thấy anh học tập rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có anh mới biết áp lực của bản thân mình, đặc biệt là khi thi thử bị thụt lùi vài hạng, lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng.
Để nâng cao thành tích, mấy buổi tối tự học liên tiếp anh luôn là người rời khỏi trường muộn nhất. Mà một hôm nào đó anh nhìn thấy Nhạc Ngưỡng đứng ở bên đường đợi mình, trên tay còn xách theo hộp sủi cảo nóng hổi, lúc ấy anh rất kinh hỷ*, còn chưa đi xuống hết bậc thầm đã gọi: “Tiểu Nguyệt Nha?"
*Kinh hỷ: Kinh ngạc và vui mừng.
Lúc ấy trong lòng Nhạc Ngưỡng sợ hãi không thôi, mặc dù ngõ nhỏ này có đèn, nhưng ánh đèn lại tối mờ, hơn nữa chỉ soi đến một số đoạn đường, mỗi khi đi đến đoạn không có đèn chiếu xuống thì chỉ là một khoảng đen mờ.
Cô đang một mình đè nén lại nỗi sợ trong lòng, vì vậy khi nghe thấy giọng Trần Bạc Viễn, kinh hỷ gọi lớn: “Anh Bạc Viễn!"
Một tiếng gọi này đã kích thích đến những con chó ở các nhà bên cạnh, rất nhanh đã truyền đến tiếng sủa hung dữ, Nhạc Ngưỡng bị dọa nhìn theo phía âm thanh, nhìn thấy một con chó lớn từ trong sân nhà kia chạy đến, dọa cô sợ trắng bệch cả mặt, không suy nghĩ chạy một mạch đến bậc cầu thang, vừa chạy vừa hét lên: “Anh Bạc Viễn cứu em! Aaaa……."
Trần Bạc Viễn cũng bị dọa sợ, sợ rằng con chó ấy sẽ chạy đến đây, mà Nhạc Ngưỡng chạy một mạch về phía trước, anh không nói hai lời nhảy xuống bậc thang, kéo tay Nhạc Ngưỡng chạy đến một con ngõ khác.
Âm thanh chó sủa xa dần, khi chạy đến một nơi cao Trần Bạc Viễn mới phát hiện con chó ấy không có chạy ra khỏi sân, có lẽ nó được xích lại rồi. Cùng lúc đó, Nhạc Ngưỡng nắm chặt tay áo anh, rúc vào người anh, toàn thân vẫn duy trì tư thế cảnh giác, thậm chí sợ đến nỗi nói lắp: “Anh…Anh Bạc Viễn, con chó ấy không đuổi kịp đúng không?"
Trần Bạc Viễn cúi đầu, liền nhìn thấy sườn mặt cô.
Mi mắt cô dài dài cong vút, hai mi mắt chớp chớp, đầu mũi nhỏ hơi hếch lên, gương mặt mũm mĩm khiến người ta thật muốn véo vài cái.
Nhạc Ngưỡng phát hiện xung quanh là một mảnh tối om, cảm thấy có sợ hãi mà lại gần Trần Bạc Viễn hơn nữa, cả người dường như chui vào lòng anh, giống như con mèo nhỏ mềm mại vậy.
Thậm chí mùi sữa tắm hương sữa bò của Nhạc Ngưỡng cũng vấn vương lên chóp mũi anh, còn có thân hình mềm mại của cô dựa vào người mình, Trần Bạc Viễn lần đầu cảm thấy điều lạ nào đó, mặt đỏ tim đập cả người căng thẳng….
“Anh đang nghĩ gì vậy? Nhảy xong rồi vẫn còn quay ư?"
Nhạc Ngưỡng thình lình lên tiếng đánh gãy đoạn ký ức ấy của anh, lúc này Trần Bạc Viễn mới trở lại từ những suy nghĩ của mình, tầm mắt dời xuống phía dưới nhìn cô, góc độ này lại trùng khớp với góc độ khi ấy anh nhìn thấy.
Cái bí mật anh giấu kín không để ai biết này đã bị chính mình lôi lên, nhìn ánh mắt của Nhạc Ngưỡng, khóe miệng anh khẽ động.
Rất nhanh Lộ Tĩnh Chi và mọi người đã đi đến, ba cô sáu bà liên tiếp cảm ơn: “Viễn Viễn quay đẹp quá, cảm ơn cháu nha!"
“Không có gì ạ." Trần Bạc Viễn không cho là mọi người cần cảm ơn mà đáp lại, mà sau đó mấy người lại nghĩ tới chuyện Trần Bạc Viễn dạo gần đây đang đi xem mắt, vì vậy quan tâm hỏi thăm: “Đúng rồi Viễn Viễn, chuyện xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý cô gái nào không?"
Không nói còn đỡ, vừa nói ra Lộ Tĩnh Chi đã chặn lời lại, vội vã giải thích: “Chúng ta đừng phí sức nữa, Viễn Viễn đã có người trong lòng rồi, bà nói cái thằng bé này, cũng không nói sớm, chắc là thẹn thùng đấy mà, hơn nữa bây giờ cô gái kia còn chưa có đồng ý, vẫn đang suy nghĩ cơ."
Các dì vừa nghe thấy liền xôn xao, da đầu Nhạc Ngưỡng đều trở nên tê dại, kẻ biết hết chân tướng là cô đang cực kì chột dạ.
Lập tức đánh gãy cái đề tài đáng sợ này: “Mẹ, được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, chân của con tê lắm rồi đây."
“Ôi trời thật đáng tiếc mà, nếu như Viễn Viễn chưa có người trong lòng, cũng rất hợp với Ngưỡng Ngưỡng nhà chúng ta đấy."
Dì Từ hàng xóm không nhịn được mà trêu ghẹo một tiếng, Lộ Tĩnh Chi sợ con gái không vui, vội vàng đáp lại: “Hợp cái gì chứ, hai đứa là anh em thân thiết các bà đừng trêu linh tinh, Viễn Viễn cũng đã có người trong lòng rồi, chuyện này không thể lấy ra trêu đùa được đâu."
Lúc này Nhạc Ngưỡng toát mồ hôi lạnh, nếu như mẹ già của cô biết được Trần Bạc Viễn muốn trở thành con rể bà, không biết sẽ có cảm xúc gì nữa.
Hôm nay tâm tình của Lộ Tĩnh Chi tốt vô cùng, khi Trần Bạc Viễn đưa bà về nhà, bà vô cùng nhiệt tình mời Trần Bạc Viễn và ông Trần đến nhà ăn cơm, Nhạc Ngưỡng cảm thấy có chút hốt hoảng khi đối diện với điều này, nhưng cô lại không có lý do để từ chối, chỉ có thể căng cứng da đầu, lòng thấp thỏm mà ăn xong bữa cơm này, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là khi nào mới là thời cơ thích hợp nhất để nói cho mọi người đây?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, thôi thì không nghĩ nữa vậy.
Sáng ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng còn chưa thức dậy, Trần Bạc Viễn đã đến trước cửa nhà cô rồi.
Người mở cửa là Nhạc Nho, hôm qua hắn bàn chuyện với khách hàng xong thuận đường về nhà bố mẹ luôn, lúc nhìn thấy Trần Bạc Viễn có chút sửng sốt, gương mặt vài phần lạnh lùng: “Viễn ca sáng sớm đến đây có việc gì sao?"
Trần Bạc Viễn mỉm cười, khách khí đáp: “Đưa Ngưỡng Ngưỡng đi xem thi đấu bắn súng, cô ấy đã dậy chưa?"
Lúc này Nhạc Ngưỡng đang ở trong phòng vụng về trang điểm, bởi vì tay vẫn có chút không tiện, kẻ mắt đều vẽ lệch cả. Sau khi cô nghe thấy giọng Trần Bạc Viễn liền kích động không thôi, đặc biệt là khi nghĩ tới thái độ mà thằng nhóc Nhạc Nho kia đối với Trần Bạc Viễn, liền vội vã đi ra ngoài.
“Em dậy rồi, anh ở đây đợi em vài phút nha, em đi thay quần áo nữa là xong."
Nhạc Nho quay đầu nhìn người chị đang vội vội vàng vàng của mình kia, vẻ mặt hận sắt không thành thép kia thở dài một tiếng. Nhạc Ngưỡng làm lơ cái trừng mắt hắn của, trở lại phòng nhanh chóng tẩy trang mắt, đơn giản sửa sang rồi mặc chiếc áo khoác màu kaki rồi đi ra.
“Trần Bạc Viễn, em xong rồi, đi thôi."
Đúng lúc Lộ Tĩnh Chi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng ăn mặc xinh đẹp, tâm tình vui vẻ hỏi: “Con với anh Bạc Viễn của con định đi đâu vậy?"
“Bọn con đi xem thi đấu bắn súng, đây là do anh đấy lúc trước đã hứa với con, mời con đến xem."
Nhạc Ngưỡng không để ý trả lời, rồi giục Trần Bạc Viễn mau chóng rời khỏi, Lộ Tĩnh Chi thấy quan hệ của hai người lại trở nên tốt đẹp, hòn đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống rồi.
“Xem ra không còn mâu thuẫn nữa, người một nhà phải vui vẻ với nhau mới đúng."
Bà lẩm bẩm một mình, Nhạc Nho lại hừ một tiếng: “Người một nhà? Mẹ thật sự coi Trần Bạc Viễn là con trai ruột đấy à?"
“Hừ, nói năng kiểu gì vậy? Mẹ coi thằng bé là con trai hóa ra con không vui à?"
Khóe miệng Nhạc Nho khẽ động, vẻ mặt không quan tâm mà đi vào phòng mình.
Nằm xuống giường, hắn theo bản năng mở vòng bạn bè trên wechat ra, buồn chán lướt lướt, khó mới có được một cuối tuần không phải tăng ca, hắn phớt lờ những lời gọi mời ra ngoài uống rượu của bạn bè, chỉ muốn nằm dài trên giường một ngày một đêm, mơ mơ màng màng trôi qua cuối tuần.
Nhưng đang lướt đột nhiên cái ảnh đại diện hình cậu bé Shin quen thuộc, cô đăng một câu: Cuối cùng bà đây cũng trưởng thành rồi!!!
Lúc này Nhạc Nho mới nhớ ra, hôm nay, cô nương nhỏ Chu An Bình đến tuổi thành niên rồi.
Tác giả :
Thập Tam Xuân Hạ