Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu
Chương 44-2: Mua mua mua (2)
Convert: Bến
Editor: Mãn Mãn
"Hôm nay đi đâu ăn nhỉ? Cô có đặc biệt muốn tới chỗ nào không?"
"Tôi thì thế nào cũng được."
"A... Tôi đã từng dùng bữa trong một quán nhỏ gần chỗ này, đồ ăn ngon cực kỳ! Thế nào, cô có muốn vào đó không?"
"Được."
Tranh Tử hưng phấn dẫn đường ở phía trước, cô liên tục líu ríu không ngừng trên đường đi.
"Hôm nay tôi đặc biệt đi thăm dò, Dạ Phi quả thực đã tới công ty Ánh Sáng Xanh, không biết đã ở đó bao lâu. Nếu không phải đi làm, tôi rất muốn theo đuôi anh ấy, ha ha ha."
[Dạ Phi? Là ai vậy? Lần đầu nghe thấy đó.]
[Bạn mới của chủ kênh à?]
[Tôi cảm thấy người nọ là đàn ông! Hu hu hu tôi lại có tình địch rồi.]
[ ← Tôi sẽ chỉ nhìn và giữ im lặng.]
"A..." Kiều Hân Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyện Dạ Phi tới Ánh Sáng Xanh cũng chẳng có gì kỳ quái, xem ra, độ nổi tiếng của Ánh Sáng Xanh sắp nổ tung -- Điều kiện tiên quyết là bọn họ phải thực sự ký hợp đồng với Dạ Phi.
Tranh Tử có chút phấn khích, cho dù Kiều Hân Hân không nói gì, chính cô ấy cũng có thể không ngừng nói.
Có cảm giác khá hài hước.
Khán giả thấy vậy thì rất thích, hai cô gái với tính cách khác nhau một trời một vực lại tạo ra cảm giác như vậy khi ở cạnh nhau.
Quan trọng nhất là, rốt cuộc chủ kênh cũng tiếp xúc với người khác.
Quán ăn nhỏ kia ở ngay gần văn phòng, rất đông đúc vào giờ tan tầm. Tranh Tử tìm được một vị trí ở sát bên trong.
Nơi này được xây dựng thiên về phong cách cổ xưa, bàn được bày trên chiếu, cần cởi giày để ngồi lên sập.
Bên ngoài có rèm che khuất, cảnh sắc thực sự rất tốt.
Tranh Tử vội vàng giới thiệu: "Rất nhiều món điểm tâm ngon miệng ở đây đều được lưu truyền từ thời cung đình cổ đại tới nay. Vì cô chưa từng tới nên tôi sẽ chọn mấy món tôi thấy ngon nhất nhé?"
"Được."
Kiều Hân Hân ngồi lên chiếu, thực ra, cô rất thích cảnh vật ở nơi này. Có nhân viên phục vụ đi tới, Tranh Tử chọn mấy món điểm tâm cùng nước ô mai.
"Cô có thể uống lạnh không?" Tranh Tử tri kỷ hỏi.
"Có thể."
"Vậy tôi muốn nước ô mai lạnh." Tranh Tử nói với nhân viên: "Làm điểm tâm nhanh một chút nhé, chúng tôi sẽ gọi thêm món chính sau."
"Vâng."
[(*@o@*) Oa ~ Tôi rất thích cửa hàng có phong cách kiểu này!]
[Bình thường chủ kênh chẳng bao giờ ra khỏi cửa, chúng ta liền không có cơ hội thưởng thức thế giới bên ngoài.]
[Đừng oán trách cô ấy, không phải là ra rồi sao.]
[Chủ kênh còn chưa nói Dạ Phi là ai đó QAQ]
Kiều Hân Hân thấy những lời này của kỵ sĩ, tuy cô biết đó không phải Kaka, nhưng vẫn không nhịn được mà trả lời: "Đó là một vị đại thần trong ngành truyện tranh."
"Hả?" Tranh Tử nháy mắt một cái, cô vẫn luôn xem thực đơn, lại đột nhiên nghe được tiếng Kiều Hân Hân: "Cô vừa nói gì?"
"Không có gì, ừm... Hôm nay tôi có mang bản vẽ đến, đây là một câu chuyện mà tôi vẫn luôn suy nghĩ, cô giúp tôi xem một chút nhé."
"Được được, mau mau lấy ra cho tôi xem."
Lần này Kiều Hân Hân mang theo một túi vải lớn ra ngoài, nhưng lại có rất ít đồ ở bên trong. Cô lấy vài tờ bản thảo truyện tranh, đưa tới trước mặt Tranh Tử.
Đây là những bản thiết kế nhân vật mà cô đã vẽ từ lâu, cũng là lần đầu tiên cô cho người khác xem.
Khi Tranh Tử nhận bản thảo liền thay đổi phong cách nhiều lời thường ngày, nghiêm túc xem thật lâu.
Bỗng nhiên cảm thấy cô ấy rất chuyên nghiệp.
Kiều Hân Hân có chút khẩn trương, tuy cô bằng tuổi Tranh Tử, nhưng trong việc này, Tranh Tử lại như người thầy của cô.
Không biết Tranh Tử sẽ nói thế nào...
Tranh Tử nghiêm túc xem xong toàn bộ bản thảo của cô, suy tư nói: "Bản thiết kế nhân vật rất thú vị, cô muốn vẽ về đề tài giả tưởng đúng không?"
"Ừ, cô cảm thấy thế nào?"
"Cô muốn nghe lời nói thật sao?"
"... Ừm." Kiều Hân Hân đã chuẩn bị tâm lý xong, xem ra đề tài này sẽ bị bác bỏ.
Tranh Tử nói thật: "Nếu mục đích của cô là để kiếm tiền, trên thực tế, đề tài mà cô chọn không quá được quan tâm, cũng đồng nghĩ với việc sẽ có ít người xem và không thể nổi tiếng được. Truyện tranh thiếu nữ giả tưởng có độ dài khá lớn, nếu để họa sĩ thiếu kinh nghiệm vẽ sẽ dễ khiến cốt truyện ở phía sau sụp đổ."
"Vậy sao..."
Kiều Hân Hân cũng biết đề tài mà mình chọn không ổn, nhưng cô thực sự rất thích những câu chuyện giả tưởng. Truyện tranh thiếu nữ đang phổ biến là điểm yếu của cô, cô không thể tưởng tượng ra một cốt truyện tốt nào, nếu có vẽ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tầm thường.
Nhân viên phục vụ bưng điểm tâm cùng nước ô mai tới.
Bánh xốp bách hợp nhân hạt thông, bánh vừng, bánh dừa đậu đỏ... Những điểm tâm này được chế biến tinh xảo, chỉ nhìn cũng khiến người ta thèm thuồng.
Kiều Hân Hân lại không có tâm trạng để ăn.
Tranh Tử gắp một miếng điểm tâm vào trong bát cô, tiếp tục nói: "Cũng không phải không thể viết về đề tài giả tưởng, nhưng cô sẽ phải ghi điểm nhiều hơn ở phương diện tình yêu, truyện phải đủ ngọt ngào, đủ trong sáng. Nhân vật nữ chính của cô là pháp sư trừ quỷ trong hiện đại, vậy thì cô phải thiết kế một nhân vật nam chính lợi hại cho cô ấy. Tôi thấy hình như thiết kế nhân vật của cô không dính dáng gì tới tình cảm, việc này..."
"Nhất định phải có yếu tố tình cảm sao?"
"Cũng không cần phải quá tình chàng ý thiếp, ngọt ngọt ngấy ngấy, nhưng nhất định phải có sự mập mờ. Hay là cô thử suy nghĩ lại về đề tài xem? Đừng vẽ bản thiết kế mà hãy suy nghĩ tử tế về nội dung cốt truyện trước, rồi nhanh chóng đưa cho tôi."
Những gì Kiều Hân Hân muốn vẽ đều có chút khác biệt so với thị trường, Tranh Tử cũng hy vọng cô có thể vẽ thứ mình thích, nhưng đồng thời cũng phải nhận được sự yêu thích từ người khác.
Họa sĩ của cô thực sự rất tuyệt. Những ngày này, Tranh Tử đã bị những bức vẽ của họa sĩ mới vào nghề hành hạ, nên khi cô thấy Kiều Hân Hân, quả thực như nhặt được báu vật.
Chủ đề về pháp sư trừ quỷ hiện đại... Ừm, nếu thể loại truyện tranh kinh dị phiêu lưu này có thêm yếu tố Mary Sue, chắc sẽ được không ít độc giả nữ yêu thích đâu nhỉ nhỉ?
Nhân vật nữ chính cũng không thể quá mạnh mẽ, những yếu tố hường phấn cũng rất cần thiết.
Kiều Hân Hân gật đầu nói: "Được, hôm nay tôi sẽ về suy nghĩ rồi gửi bản thảo cho cô vào ngày mai."
Nghe Tranh Tử nói đề tài mà cô muốn vẽ có thể được thực hiện, trong lòng Kiều Hân Hân vẫn rất vui vẻ.
Lần này, cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.
[A, tôi hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.]
[QAQ Dường như tôi có thể thấy chính bản thân mình của ngày xưa, có ước mơ thật tuyệt.]
[Hân Hân cố lên, chị có thể làm được!]
[Mỗi lần thấy Kiều Kiều cố gắng sinh sống một cách nghiêm túc, tôi không thể không ngẫm lại chính mình.]
[Khác hẳn với lúc thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong!]
[Này, sao bình luận của cậu nghe khiêu khích thế?]
[Chỉ có mình tôi nhìn điểm tâm chảy nước miếng thôi à?]
Ok! Đã bàn xong chuyện công việc, khai tiệc!
Tranh Tử trở lại trạng thái thoải mái, cô cầm đũa gắp một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một cái, xốp xốp ngon miệng.
Ừm ~~ Khuôn mặt cô mang vẻ hưởng thụ.
"Món này ngon quá! Cô ăn nhiều một chút nhé! -- A, đúng rồi, cô đã nghĩ ra bút danh của mình chưa?"
Có tác giả truyện tranh dùng tên thật, có người lại dùng biệt danh -- Ví dụ như, Tô Linh Nhiên sử dụng tên thật, Dạ Phi lại sử dụng biệt danh.
Trước kia, khi Kiều Hân Hân vẽ tranh minh họa, cô vẫn luôn dùng cái tên "Kiều Kiều". Cô không định thay đổi cái tên này.
Vì vậy cô nói: "Liền là Kiều Kiều đi!"
Một bữa cơm không tốn đến 200 tệ, Kiều Hân Hân muốn đi thanh toán tại quầy tiếp tân, Tranh Tử lại giành trước một bước.
Cô cười hì hì nói: "Để tôi mời bữa này, cô mời bữa sau nhé."
Tranh Tử nhanh trí hẹn cô thêm lần nữa.
Kiều Hân Hân bỗng nhiên muốn mời cô ấy cùng đi dạo phố, lại nghĩ tới việc trong người chẳng còn bao nhiêu tiền... Nên đợi vài hôm nữa thì hơn.
Nhưng đi dạo phố chung sẽ rất phiền phức... Hay là thôi đi.
Kiều Hân Hân vừa bắt đầu muốn lùi vào trong vỏ bọc như cũ, Tranh Tử lại không cho cô cơ hội: "Hai ngày nữa tôi muốn mua đồ, chúng ta cùng đi được không? Kiều Kiều, cô không biết đâu, tôi chẳng có người bạn nào ở Đông Xuyên cả, lần nào cũng phải đi dạo phố một mình, rất đáng thương đó!"
Tranh Tử biết cách giả vờ đáng thương, hơn nữa, cô cảm thấy, tuy Kiều Hân Hân mang lại cảm giác hơi xa cách cho người khác, nhưng thực chất lại là người rất thân thiện.
Không biết vì sao, cô rất muốn làm bạn cùng Kiều Hân Hân.
Trong mắt Tranh Tử, Kiều Hân Hân chính là kiểu người đáng để kết bạn.
Kiều Hân Hân còn chưa đồng ý, khán giả đã bắt đầu nhiệt tình gõ bình luận.
[Đồng ý đồng ý đồng ý đồng ý.]
[Chấp nhận chấp nhận chấp nhận.]
[6666666]
[Hai ngày nữa Kiều sẽ được lĩnh tiền lương phát sóng trực tiếp! Nhất định, nhất định phải điên cuồng mua sắm!!]
[( ☆ ▽ ☆) Kể từ khi lưu trữ, tôi chưa bao giờ thấy chủ kênh mua quần áo, cô có thể mở mang kiến thức về trung tâm mua sắm ở trái đất cho chúng tôi không?]
[Ăn Uống Chơi Bời đã thưởng cho chủ kênh 100 hạt đậu ánh sáng.]
[Tiểu Cc đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
[Cải Xanh Cải Trắng đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
[A Mao đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
...
Mua mua mua!
Mua mua mua!
Mua mua mua!
Editor: Mãn Mãn
"Hôm nay đi đâu ăn nhỉ? Cô có đặc biệt muốn tới chỗ nào không?"
"Tôi thì thế nào cũng được."
"A... Tôi đã từng dùng bữa trong một quán nhỏ gần chỗ này, đồ ăn ngon cực kỳ! Thế nào, cô có muốn vào đó không?"
"Được."
Tranh Tử hưng phấn dẫn đường ở phía trước, cô liên tục líu ríu không ngừng trên đường đi.
"Hôm nay tôi đặc biệt đi thăm dò, Dạ Phi quả thực đã tới công ty Ánh Sáng Xanh, không biết đã ở đó bao lâu. Nếu không phải đi làm, tôi rất muốn theo đuôi anh ấy, ha ha ha."
[Dạ Phi? Là ai vậy? Lần đầu nghe thấy đó.]
[Bạn mới của chủ kênh à?]
[Tôi cảm thấy người nọ là đàn ông! Hu hu hu tôi lại có tình địch rồi.]
[ ← Tôi sẽ chỉ nhìn và giữ im lặng.]
"A..." Kiều Hân Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyện Dạ Phi tới Ánh Sáng Xanh cũng chẳng có gì kỳ quái, xem ra, độ nổi tiếng của Ánh Sáng Xanh sắp nổ tung -- Điều kiện tiên quyết là bọn họ phải thực sự ký hợp đồng với Dạ Phi.
Tranh Tử có chút phấn khích, cho dù Kiều Hân Hân không nói gì, chính cô ấy cũng có thể không ngừng nói.
Có cảm giác khá hài hước.
Khán giả thấy vậy thì rất thích, hai cô gái với tính cách khác nhau một trời một vực lại tạo ra cảm giác như vậy khi ở cạnh nhau.
Quan trọng nhất là, rốt cuộc chủ kênh cũng tiếp xúc với người khác.
Quán ăn nhỏ kia ở ngay gần văn phòng, rất đông đúc vào giờ tan tầm. Tranh Tử tìm được một vị trí ở sát bên trong.
Nơi này được xây dựng thiên về phong cách cổ xưa, bàn được bày trên chiếu, cần cởi giày để ngồi lên sập.
Bên ngoài có rèm che khuất, cảnh sắc thực sự rất tốt.
Tranh Tử vội vàng giới thiệu: "Rất nhiều món điểm tâm ngon miệng ở đây đều được lưu truyền từ thời cung đình cổ đại tới nay. Vì cô chưa từng tới nên tôi sẽ chọn mấy món tôi thấy ngon nhất nhé?"
"Được."
Kiều Hân Hân ngồi lên chiếu, thực ra, cô rất thích cảnh vật ở nơi này. Có nhân viên phục vụ đi tới, Tranh Tử chọn mấy món điểm tâm cùng nước ô mai.
"Cô có thể uống lạnh không?" Tranh Tử tri kỷ hỏi.
"Có thể."
"Vậy tôi muốn nước ô mai lạnh." Tranh Tử nói với nhân viên: "Làm điểm tâm nhanh một chút nhé, chúng tôi sẽ gọi thêm món chính sau."
"Vâng."
[(*@o@*) Oa ~ Tôi rất thích cửa hàng có phong cách kiểu này!]
[Bình thường chủ kênh chẳng bao giờ ra khỏi cửa, chúng ta liền không có cơ hội thưởng thức thế giới bên ngoài.]
[Đừng oán trách cô ấy, không phải là ra rồi sao.]
[Chủ kênh còn chưa nói Dạ Phi là ai đó QAQ]
Kiều Hân Hân thấy những lời này của kỵ sĩ, tuy cô biết đó không phải Kaka, nhưng vẫn không nhịn được mà trả lời: "Đó là một vị đại thần trong ngành truyện tranh."
"Hả?" Tranh Tử nháy mắt một cái, cô vẫn luôn xem thực đơn, lại đột nhiên nghe được tiếng Kiều Hân Hân: "Cô vừa nói gì?"
"Không có gì, ừm... Hôm nay tôi có mang bản vẽ đến, đây là một câu chuyện mà tôi vẫn luôn suy nghĩ, cô giúp tôi xem một chút nhé."
"Được được, mau mau lấy ra cho tôi xem."
Lần này Kiều Hân Hân mang theo một túi vải lớn ra ngoài, nhưng lại có rất ít đồ ở bên trong. Cô lấy vài tờ bản thảo truyện tranh, đưa tới trước mặt Tranh Tử.
Đây là những bản thiết kế nhân vật mà cô đã vẽ từ lâu, cũng là lần đầu tiên cô cho người khác xem.
Khi Tranh Tử nhận bản thảo liền thay đổi phong cách nhiều lời thường ngày, nghiêm túc xem thật lâu.
Bỗng nhiên cảm thấy cô ấy rất chuyên nghiệp.
Kiều Hân Hân có chút khẩn trương, tuy cô bằng tuổi Tranh Tử, nhưng trong việc này, Tranh Tử lại như người thầy của cô.
Không biết Tranh Tử sẽ nói thế nào...
Tranh Tử nghiêm túc xem xong toàn bộ bản thảo của cô, suy tư nói: "Bản thiết kế nhân vật rất thú vị, cô muốn vẽ về đề tài giả tưởng đúng không?"
"Ừ, cô cảm thấy thế nào?"
"Cô muốn nghe lời nói thật sao?"
"... Ừm." Kiều Hân Hân đã chuẩn bị tâm lý xong, xem ra đề tài này sẽ bị bác bỏ.
Tranh Tử nói thật: "Nếu mục đích của cô là để kiếm tiền, trên thực tế, đề tài mà cô chọn không quá được quan tâm, cũng đồng nghĩ với việc sẽ có ít người xem và không thể nổi tiếng được. Truyện tranh thiếu nữ giả tưởng có độ dài khá lớn, nếu để họa sĩ thiếu kinh nghiệm vẽ sẽ dễ khiến cốt truyện ở phía sau sụp đổ."
"Vậy sao..."
Kiều Hân Hân cũng biết đề tài mà mình chọn không ổn, nhưng cô thực sự rất thích những câu chuyện giả tưởng. Truyện tranh thiếu nữ đang phổ biến là điểm yếu của cô, cô không thể tưởng tượng ra một cốt truyện tốt nào, nếu có vẽ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tầm thường.
Nhân viên phục vụ bưng điểm tâm cùng nước ô mai tới.
Bánh xốp bách hợp nhân hạt thông, bánh vừng, bánh dừa đậu đỏ... Những điểm tâm này được chế biến tinh xảo, chỉ nhìn cũng khiến người ta thèm thuồng.
Kiều Hân Hân lại không có tâm trạng để ăn.
Tranh Tử gắp một miếng điểm tâm vào trong bát cô, tiếp tục nói: "Cũng không phải không thể viết về đề tài giả tưởng, nhưng cô sẽ phải ghi điểm nhiều hơn ở phương diện tình yêu, truyện phải đủ ngọt ngào, đủ trong sáng. Nhân vật nữ chính của cô là pháp sư trừ quỷ trong hiện đại, vậy thì cô phải thiết kế một nhân vật nam chính lợi hại cho cô ấy. Tôi thấy hình như thiết kế nhân vật của cô không dính dáng gì tới tình cảm, việc này..."
"Nhất định phải có yếu tố tình cảm sao?"
"Cũng không cần phải quá tình chàng ý thiếp, ngọt ngọt ngấy ngấy, nhưng nhất định phải có sự mập mờ. Hay là cô thử suy nghĩ lại về đề tài xem? Đừng vẽ bản thiết kế mà hãy suy nghĩ tử tế về nội dung cốt truyện trước, rồi nhanh chóng đưa cho tôi."
Những gì Kiều Hân Hân muốn vẽ đều có chút khác biệt so với thị trường, Tranh Tử cũng hy vọng cô có thể vẽ thứ mình thích, nhưng đồng thời cũng phải nhận được sự yêu thích từ người khác.
Họa sĩ của cô thực sự rất tuyệt. Những ngày này, Tranh Tử đã bị những bức vẽ của họa sĩ mới vào nghề hành hạ, nên khi cô thấy Kiều Hân Hân, quả thực như nhặt được báu vật.
Chủ đề về pháp sư trừ quỷ hiện đại... Ừm, nếu thể loại truyện tranh kinh dị phiêu lưu này có thêm yếu tố Mary Sue, chắc sẽ được không ít độc giả nữ yêu thích đâu nhỉ nhỉ?
Nhân vật nữ chính cũng không thể quá mạnh mẽ, những yếu tố hường phấn cũng rất cần thiết.
Kiều Hân Hân gật đầu nói: "Được, hôm nay tôi sẽ về suy nghĩ rồi gửi bản thảo cho cô vào ngày mai."
Nghe Tranh Tử nói đề tài mà cô muốn vẽ có thể được thực hiện, trong lòng Kiều Hân Hân vẫn rất vui vẻ.
Lần này, cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.
[A, tôi hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.]
[QAQ Dường như tôi có thể thấy chính bản thân mình của ngày xưa, có ước mơ thật tuyệt.]
[Hân Hân cố lên, chị có thể làm được!]
[Mỗi lần thấy Kiều Kiều cố gắng sinh sống một cách nghiêm túc, tôi không thể không ngẫm lại chính mình.]
[Khác hẳn với lúc thực hiện phát sóng trực tiếp tử vong!]
[Này, sao bình luận của cậu nghe khiêu khích thế?]
[Chỉ có mình tôi nhìn điểm tâm chảy nước miếng thôi à?]
Ok! Đã bàn xong chuyện công việc, khai tiệc!
Tranh Tử trở lại trạng thái thoải mái, cô cầm đũa gắp một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một cái, xốp xốp ngon miệng.
Ừm ~~ Khuôn mặt cô mang vẻ hưởng thụ.
"Món này ngon quá! Cô ăn nhiều một chút nhé! -- A, đúng rồi, cô đã nghĩ ra bút danh của mình chưa?"
Có tác giả truyện tranh dùng tên thật, có người lại dùng biệt danh -- Ví dụ như, Tô Linh Nhiên sử dụng tên thật, Dạ Phi lại sử dụng biệt danh.
Trước kia, khi Kiều Hân Hân vẽ tranh minh họa, cô vẫn luôn dùng cái tên "Kiều Kiều". Cô không định thay đổi cái tên này.
Vì vậy cô nói: "Liền là Kiều Kiều đi!"
Một bữa cơm không tốn đến 200 tệ, Kiều Hân Hân muốn đi thanh toán tại quầy tiếp tân, Tranh Tử lại giành trước một bước.
Cô cười hì hì nói: "Để tôi mời bữa này, cô mời bữa sau nhé."
Tranh Tử nhanh trí hẹn cô thêm lần nữa.
Kiều Hân Hân bỗng nhiên muốn mời cô ấy cùng đi dạo phố, lại nghĩ tới việc trong người chẳng còn bao nhiêu tiền... Nên đợi vài hôm nữa thì hơn.
Nhưng đi dạo phố chung sẽ rất phiền phức... Hay là thôi đi.
Kiều Hân Hân vừa bắt đầu muốn lùi vào trong vỏ bọc như cũ, Tranh Tử lại không cho cô cơ hội: "Hai ngày nữa tôi muốn mua đồ, chúng ta cùng đi được không? Kiều Kiều, cô không biết đâu, tôi chẳng có người bạn nào ở Đông Xuyên cả, lần nào cũng phải đi dạo phố một mình, rất đáng thương đó!"
Tranh Tử biết cách giả vờ đáng thương, hơn nữa, cô cảm thấy, tuy Kiều Hân Hân mang lại cảm giác hơi xa cách cho người khác, nhưng thực chất lại là người rất thân thiện.
Không biết vì sao, cô rất muốn làm bạn cùng Kiều Hân Hân.
Trong mắt Tranh Tử, Kiều Hân Hân chính là kiểu người đáng để kết bạn.
Kiều Hân Hân còn chưa đồng ý, khán giả đã bắt đầu nhiệt tình gõ bình luận.
[Đồng ý đồng ý đồng ý đồng ý.]
[Chấp nhận chấp nhận chấp nhận.]
[6666666]
[Hai ngày nữa Kiều sẽ được lĩnh tiền lương phát sóng trực tiếp! Nhất định, nhất định phải điên cuồng mua sắm!!]
[( ☆ ▽ ☆) Kể từ khi lưu trữ, tôi chưa bao giờ thấy chủ kênh mua quần áo, cô có thể mở mang kiến thức về trung tâm mua sắm ở trái đất cho chúng tôi không?]
[Ăn Uống Chơi Bời đã thưởng cho chủ kênh 100 hạt đậu ánh sáng.]
[Tiểu Cc đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
[Cải Xanh Cải Trắng đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
[A Mao đã thưởng cho chủ kênh 30 hạt đậu ánh sáng.]
...
Mua mua mua!
Mua mua mua!
Mua mua mua!
Tác giả :
Cửu Thiên Giáng